Không Tỉnh

Chương 92:  



Hoàng Nhưỡng đã từ chối mối hôn sự này.

Điều này đối với Tạ tông chủ hay đối với Ngọc Hồ Tiên Tông đều là một sự bất ngờ.

Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh khách sáo tiễn Tạ tông chủ đi, Giám Chính đại nhân ho nhẹ một tiếng, bắt đầu xấu hổ một cách muộn màng.

May mà Khuất Mạn Anh và Hà Tích Kim cũng không trêu chọc hắn, chỉ nói: “Ở lại ăn cơm chiều đi, di mẫu đi nấu bây giờ.” Hà Tích Kim rất tự giác đi giúp đỡ, Hoàng Nhưỡng quay đầu nhìn Đệ Nhất Thu một cái.

Nháy mắt, Đệ Nhất Thu không giữ được biểu cảm trên mặt, ho khan hai tiếng. Hoàng Nhưỡng tỏ vẻ nghiêm túc ngoài mặt nhưng trong lòng sớm đã cười cong eo.

Lúc này, vùng ngoại ô Thượng Kinh.

Bảo Giám Phó như thường lệ đi vào trong thôn trang nhỏ, nhưng lại không thấy nữ nhân kia. Hắn nhìn lu nước, nước của ngày hôm qua vẫn chưa được đụng vào. Tuy Bảo Võ là một người chỉ biết đến võ, nhưng lại rất cẩn thận tỉ mỉ.

Hắn lập tức vào nhà kiểm tra, nữ nhân kia cũng không ở đây.

Trong thôn trang không thuê người, hắn cũng không biết phải hỏi ai bây giờ, chỉ đành phải đi khắp nơi tìm. Nữ nhân kia cũng không cố ý xóa dấu vết, Bảo Võ đi theo dấu chân mới nhất tìm một đường. Càng đi về phía trước càng thấy xung quanh hẻo lánh, cỏ hoang đá vụn đầy trên đất.

“Bà ta tới đây làm gì?”

Cuối cùng thì tốc độ của hắn vẫn nhanh, không bao lâu sau đã thấy nữ nhân kia đứng trên sườn núi xa xa, vẻ mặt ngẩn ngơ.

“Tức Âm?” Bảo Võ gọi một tiếng, nữ nhân kia lẩm bẩm điều gì đó trong miệng nhưng không quay đầu lại.

Bảo Võ chỉ đành bước chậm tới, lại thấy trong lòng nữ nhân kia đang ôm một con hổ bông bẩn thỉu, hai mắt bà dại ra không có tiêu cự. Năm ngón tay của Bảo Võ quơ quơ trước mặt bà: “Sao ngươi lại ở đây?”

Trong miệng Tức Âm vẫn lẩm nhẩm điều gì đó, Bảo Võ khom lưng nghe, phát hiện bà đang nói: “Làm sao bây giờ, ta không có sữa, nó đã đói đến khóc rồi.”

“Cái gì? Ai khóc?” Bảo Võ hồ nghi nhìn về phía con hổ bông trong ngực bà, một lúc lâu sau mới phản ứng lại —— Nữ nhân này hình như không được tỉnh táo lắm.

Tức Âm giống như không nghe được lời hắn nói, thậm chí bà còn không thèm nhìn hắn, chỉ luôn nôn nóng xoay qua xoay lại. Đầu óc bà hồ đồ mơ màng, Bảo Võ chỉ đành đi rút con hổ bông trong lồng ngực bà ra trước.

Con hổ bông kia bẩn đến nỗi không thể nhìn ra màu sắc ban đầu của nó, Bảo Võ mới túm lấy đầu của nó để kéo ra, đột nhiên Tức Âm hét lên. Thanh âm ấy vừa thê lương vừa chói tai, Bảo Võ cả kinh vội buông lỏng tay ra.

Bảo Võ tiến lên mấy bước giật lấy con hổ bông bẩn thỉu ki,a tiện tay ném ra xa.

“A——“ Tức Âm liều mình định đi nhặt, Bảo Võ lại khiêng bà lên, không nói một lời đi thẳng về. Tức Âm thét chói tai như điên, không ngừng giãy giụa, cuối cùng còn dùng móng tay cào cấu hắn.

Bảo Võ vẫn không dao động, khiêng thẳng bà vào trong Thượng Kinh.

Lúc đó, Cầu Thánh Bạch đang ở y viện. Từ rất xa y đã nghe thấy tiếng khóc la của nữ nhân.

Rất nhiều người bị âm thanh này hấp dẫn, ồn ào nhìn sang phía này.

Bảo Võ không thèm để ý chút nào, hắn khiêng nữ nhân này, chân bước nhanh như sao xẹt đi thẳng vào trong. Nữ nhân này quá nhẹ, giống như chỉ còn một bộ xương.

“Lão Bạch, ngươi nhìn xem nàng ấy đang phát điên cái gì vậy!” Bảo Giám Phó lập tức đặt Tức Âm xuống đất. Hai chân vừa chạm đất, Tức Âm đã xoay người định chạy đi. Bảo Võ đuổi theo hai bước, xách bà lên như xách một con gà con đi về.

Cả quãng đường đều bị khiêng về, Tức Âm lại giãy giụa dữ dội, ngay cả giày cũng bị rơi ra, trên chân chỉ còn lại đôi tất, trâm cài cũng không còn lại cái nào, tóc tai rối bù.

Lúc này bà bị Bảo Võ xách đi, vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa sợ hãi.

“Không được đánh ta… trả con lại cho ta…” Bà tuyệt vọng khóc gào.

Cầu Thánh Bạch liếc Bảo Võ một cái, trong mắt y là ý tứ sâu xa. Bảo Giám Phó trợn mắt: “Đây chính là mẫu thân của A Nhưỡng cô nương, đừng có mà nghĩ nhiều!”

“Thế hả?” Lúc này Cầu Thánh Bạch mới thu lại ánh mắt, vươn tay nhẹ nhàng ấn vào mấy đại huyệt của Tức Âm. Dù sao Tức Âm cũng đã giãy đến mệt, lúc này được Cầu Thánh Bạch thư giải cho, bà chậm rãi cụp mắt, tiếng khóc la cũng dần giảm đi. Cầu Thánh Bạch chờ đến lúc bà không giãy nữa mới móc ngân châm ra thi châm cho bà.

“Ngươi dọa nàng ấy suýt phát điên.” Y bất mãn lẩm bẩm.

Bảo Giám Phó còn bất mãn hơn: “Ta làm gì?!”

Mặt và cổ hắn bị cào ra vô số vết rướm máu, cũng may là Bảo gia da dày thịt béo, hắn tiện tay lau mấy cái, hỏi: “Nữ nhân này có phải bị điên rồi không?”

Cầu Thánh Bạch đáp: “Nàng ấy là người bệnh mà còn ngừng dùng thuốc, chả lẽ lại không phát bệnh?”

“Người bệnh?” Bảo Võ sờ sờ cổ, “Vẫn hùng hổ mắng ta cả quãng đường, trung khí mười phần, ta thấy tinh thần của nàng ấy tốt lắm.”

Cầu Thánh Bạch không muốn nói nhiều với kẻ chỉ biết võ này, y chỉ đáp: “Người ở trên đời cũng không phải chỉ có thiếu tay thiếu chân mới gọi là bệnh. Tính tình thay đổi lớn, đầu óc không minh mẫn cũng gọi là bệnh.”

Bảo Võ cũng không lằng nhằng về vấn đề này với y, nói: “Người thì ta sẽ ném ở đây, chờ Giám Chính đại nhân về ngươi tự nói với ngài ấy.”

“Không được!” Cầu Thánh Bạch thẳng thừng từ chối, “Nhỡ đâu lúc nàng ấy tỉnh lại rồi chạy loạn, ta ở đây không trông chừng nổi đâu. Ngươi gặp được người ở đâu thì trả về nơi ấy đi!”

Bảo Võ sửng sốt: “Nhưng mà…”

Cầu Thánh Bạch không phải là người dễ nói chuyện, y ném mấy gói thuốc sang: “Một gói chia làm ba chén, uống cho đúng hạn vào. Trước kia nàng ấy vẫn uống thuốc, cả phương thuốc này pha uống là được. Đi đi đi đi, khẩn trương đưa người đi đi.”

Bảo Võ đâu còn cách nào khác?

Hắn đành ôm Tức Âm đi ra ngoài. Lúc nãy bà đã được châm cứu nên đã sớm ngủ say. Bảo Võ ôm bà, hắn nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa người về thôn trang.

Thôn trang này cũng không tệ lắm, coi như vừa yên tĩnh vừa thanh nhã, cũng thích hợp để dưỡng bệnh. Chỉ có điều thời gian gấp gáp quá, dù có là Đệ Nhất Thu cũng không kịp mua đủ đồ dùng.

Bảo Võ đặt Tức Âm lên giường, tiện tay kéo chăn đắp cho bà.

Hắn không hiểu sự khổ sở của nữ nhân này, chỉ thấy gương mặt tái nhợt không còn giọt máu và mái tóc rối tung trên gối của bà.

Nghe nói, trước đây bà cũng là một quý nữ của thế gian. Một nữ tử như vậy, Bảo Giám Phó không hiểu nổi.

Người học võ và quý nữ của thế gia vốn là hai đường thẳng song song.

Hắn đứng một lúc cũng không biết làm gì, chỉ đành đi sắc thuốc thay Tức Âm. Bảo Giám Phó không giỏi về việc bếp núc cho lắm, ấy vậy lại sắc thuốc không tệ —— Một người học võ không có ai chăm sóc, chút kỹ năng sinh tồn này vẫn cần thiết phải có.

Lúc Tức Âm tỉnh lại, bà phát hiện mình đang nằm trên giường, sắc trời bên ngoài đã tối sầm.

Bà hoảng hốt trong một chớp mắt, không biết bản thân đang ở đâu. Cảm giác cô đơn và sợ hãi nháy mắt đánh úp tới khiến bà run rẩy, cố gắng làm mình trở nên bình tĩnh.

Bà có bệnh, bà biết.

Trước đây lúc còn ở Hoàng gia, ngày nào bà cũng sắc thuốc.

Người viết đơn thuốc cho bà tên là Miêu Vân Chi, là một vị danh y. Lão bảo Tức Âm nên duy trì việc uống thuốc, đừng có ngừng lại.

Vì thế nhiều năm nay, Tức Âm ngày ngày đêm đêm đều sắc thứ thuốc kia. Nước thuốc khó uống, nhưng ít nhất sau khi uống, bà biết mình đang làm gì.

Bây giờ tới Thượng Kinh mấy ngày, có thể do ngừng thuốc nên đầu óc bà mới có chút hồ đồ.

Bà chậm rãi rời giường, hít chậm một hơi, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa phòng.

Ngay ở trong sân, một ngọn lửa bếp liếm ra một lỗ thủng màu vàng kim trong đêm đen.

Bảo Võ ngồi xổm trước bếp lò nhỏ, cái nồi trong lò đang sôi ùng ục nước thuốc. Thuốc rất đắng, trong sân đều là mùi vị cay đắng làm người ta phải nhíu mày.

Tức Âm đứng cạnh cửa không dám tiến lên phía trước.

Lúc này, việc Hoàng Nhưỡng từ chối cầu thân đã lan truyền ra ngoài.

Trước đó mọi người cũng không tin lắm, sau đó lại có tin tức nói rằng Hoàng Nhưỡng cự tuyệt Tạ Hồng Trần là bởi vì Giám Chính đại nhân Đệ Nhất Thu của Ti Thiên Giám.

Việc như vậy xảy ra trong Tiên môn cũng là thêm dầu vào lửa, mọi người đều nổ tung trong nháy mắt.

Ngọc Hồ Tiên Tông rơi vào im lặng, nhưng trong âm thầm, ngay cả Cừu Thái Lệnh cũng bị kinh động. Hoàng Nhưỡng từ chối lời cầu hôn quả thật như một cái tát trực tiếp quăng vào mặt Ngọc Hồ Tiên Tông, đánh đến mức lưu lại năm dấu tay trên mặt Tạ Linh Bích.

La Phù Điện.

Tạ Linh Bích trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

Ngược lại, Tạ Hồng Trần vẫn thản nhiên cười: “Hình như nàng vừa ý Đệ Nhất Thu hơn, ngay trước mặt từ chối khéo lời cầu hôn của đệ tử.”

“Đệ Nhất Thu?” Mặt Tạ Linh Bích đen thui như trời có bão: “Tên tiểu tử đó mới chỉ mười mấy tuổi chứ?”

Tạ Hồng Trần nói: “Tuổi thì đúng là nhỏ một chút, nhưng cách hành sự của hắn giỏi giang quyết đoán, ngẫm lại thì ngày sau chắc chắn sẽ là một nhân vật lớn.”

“Phu thê Hà Tích Kim cứ để mặc nàng ta nghịch ngợm như vậy?” Rõ ràng Tạ Linh Bích không thể yêu thích nổi người này.

Tạ Hồng Trần vẫn bình thản như cũ: “Hà chưởng môn luôn bao che khuyết điểm cho con trẻ trong nhà, tất nhiên hắn sẽ sẵn lòng làm chủ cho A Nhưỡng cô nương.”

Tạ Linh Bích cười lạnh: “Cho nên, ngươi thân là tông chủ, định cứ như vậy nhìn mặt mũi tông môn đem đi quét rác?”

Hiển nhiên Tạ Hồng Trần đã nghĩ tới, hắn nói: “Đệ tử sẽ tìm cơ hội nói chuyện với A Nhưỡng cô nương lần nữa. Hơn nữa trước đó đệ tử chưa biết suy nghĩ trong lòng của nàng, lần cầu hôn này thật sự có chút đường đột quá.”

“Đường đột?” Tạ Linh Bích tức giận, “Nàng ta chẳng qua chỉ là đứa con gái của tên tiểu nhân vô sỉ Hoàng Thự mà thôi. Thật sự cho rằng mình là cành vàng lá ngọc chắc? Ngươi chịu tới cửa cầu hôn, cần gì phải tâm sự với nàng ta?”

“Sư phụ, A Nhưỡng cô nương không giống cha của mình.” Tạ Hồng Trần nhíu mày, hắn biết Tạ Linh Bích luôn để ý sĩ diện, việc hôm nay nhất định đã khiến lão không vui. Lúc này đây cũng chỉ có thể khuyên nhủ: “Việc này đệ tử sẽ xử lý.”

Tạ Linh Bích trầm giọng nói: “Có thể xử lý là tốt nhất. Nếu không, việc tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông bị một con nhóc lông còn chưa mọc cự tuyệt lời cầu hôn mà truyền ra, thì chỉ sợ Ngọc Hồ Tiên Tông sẽ bị Tiên môn lấy ra nhạo báng tám trăm lần!”

Như Ý Kiếm Tông.

Khuất Mạn Anh và Hà Tích Kim quả nhiên nấu một bàn đồ ăn, coi như để chiêu đãi vị ‘khách quý’ Đệ Nhất Thu. Mọi người ngồi ở bàn đều kiêng dè mặt mũi của Giám Chính đại nhân nên không nhắc tới việc xấu hổ như quỳ lúc nãy.

Khuất Mạn Anh nói: “Đứa trẻ này, kể cả không đồng ý hôn sự thì cũng phải rào trước đón sau, nào có đạo lý giáp mặt cự tuyệt như thế? Dù sao Ngọc Hồ Tiên Tông cũng là tông môn đứng đầu Tiên môn, lần này chỉ sợ Tạ tông chủ không xuống nước được.”

Hoàng Nhưỡng gắp đồ ăn cho Hoàng Quân, quay đầu lại gắp cho Đệ Nhất Thu, nàng đáp: “Di mẫu nói đúng, là do con nhất thời nhanh miệng.”

Hà Tích Kim nói: “Mọi việc liên, liên quan, quan, quan đến danh, danh tiết của nữ, nữ, nữ nhi, nói, nói, nói rõ, rõ, rõ ràng cũng, cũng tốt.”

“Cũng đúng.” Khuất Mạn Anh nói, “Giám Chính đại nhân nếm thử cá này đi, đây là cá do đích thân Hà Tích Kim làm….” Người một nhà ăn cơm vui vẻ hòa thuận.

Chờ đến lúc ăn xong, Giám Chính đại nhân và Hoàng Nhưỡng cùng nhau về Thượng Kinh.

Do không có việc gấp nên miễn luôn vụ dùng bùa truyền tống. Giám Chính đại nhân quyết đoán lựa chọn —— ngồi xe ngựa!

Hoàng Nhưỡng ngồi cùng xe với hắn. Trước đó người nhiều nên còn coi như không có gì. Bây giờ trên xe ngựa chỉ có hai người, khó tránh khỏi hơi có chút gượng gạo.

Hơn nửa ngày, Hoàng Nhưỡng mới hỏi: “… Những lời chàng nói lúc trước đều là nghiêm túc à?”

“Nói cái gì?” Giám Chính đại nhân kéo cửa sổ xe lên, nhìn đông lại nhìn tây, “Bổn tọa đã sớm quên rồi.”

Thượng Kinh, thôn trang ngoài ngoại ô.

Bảo Võ sắc thuốc xong, cầm bát đến trước mặt Tức Âm nói một câu: “Uống.”

Hắn cao to quá mức, Tức Âm cũng không dám làm trái, chỉ đành phải vừa thổi vừa uống thuốc. Nước thuốc nóng bỏng trôi xuống bụng, cảm xúc trong lòng cũng bình tĩnh rất nhiều. Thấy Bảo Võ không có ý định rời khỏi, bà đành hỏi: “Ngươi… ăn cơm không?”

Dù Bảo Võ nhàn thì nhàn thật nhưng lúc này hắn không thể rời đi được —— nhỡ hắn vừa mới đi, nữ nhân này lại nổi điên chạy mất thì làm sao?

Vì vậy hắp đáp: “Được.”

Cho nên Tức Âm đi nấu cơm, Bảo Võ không có việc gì nên ngồi nhóm lửa giúp.

Hai người không nói chuyện nhưng tay chân của Tức Âm cũng coi như khá nhanh nhẹn —— quý nữ thế gia năm đó bước chân vào trần gian đã lâu, cũng đã học được chút kỹ năng nấu nướng.

Bà nhanh chóng làm hai món mặn một món canh, vốn dĩ hai người ăn vậy là đã đủ.

Ai biết được Bảo gia có lượng ăn cơm lớn kinh người. Hai món mặn một món canh, một mình hắn ăn mới no được ba phần.

Hai người nhìn nhau, sau một lúc lâu, Tức Âm nói: “Ta… lại nấu thêm chút?”

“Hả?” Bảo gia vừa vét cơm vừa nói: “Được.”

Thế là, bếp lò còn chưa được tắt lại nhóm lên.

Bảo Võ nhìn thoáng qua Tức Âm, cảm thấy nữ nhân này nấu cơm cũng không tệ lắm. Tức Âm trộm liếc Bảo Võ, cảm thấy nam nhân này ăn còn hơn heo…