Không Tỉnh

Chương 107



Thiên Ma của ba ngàn năm trước có còn ở Ngọc Hồ Tiên Tông hay không? Linh Ma Quỷ Thư lại lần nữa xuất hiện ở nhân gian, chẳng lẽ là bởi vì hắn đã bỏ trốn được?

Trái tim Hoàng Nhưỡng đập nhanh —— Nếu như Lôi Âm Đạt Tịch có thể thoát khỏi sự vây hãm của Bàn Hồn Định Cốt Châm, vậy có phải nàng cũng có thể không? Nhưng mới tưởng tượng đến đó, nàng đã suy sụp.

Đệ Nhất Thu ở ngoài mộng bị Linh Ma Quỷ Thư gây thương tích, tính mạng đang bị đe dọa. Bản thân nàng có thể thoát thì sao, có ích gì đâu?

Vẫn là ở trong mộng tốt hơn.

Trước đây, mỗi lần tỉnh mộng đều do bản thân nàng chết.

Nếu lần vào mộng này nàng không chết, có phải sẽ được ở lại trong mộng vĩnh viễn, không cần tỉnh nữa? Nếu vậy thì cũng tốt.

Thậm chí Hoàng Nhưỡng còn không muốn đi tìm hiểu về chuyện của Sư Vấn Ngư. Nàng chỉ muốn được sống, không để giấc mộng bị phá vỡ, không cố gắng đi truy tra nhân quả.

Ti Thiên Giám.

Tạ Hồng Trần thể hiện lập trường đã khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hoàng Nhưỡng hỏi: “Không biết Tạ tông chủ muốn đi vào để tìm hiểu như thế nào?”

Nàng vừa hỏi như vậy, tất cả mọi người đều nhíu mày.

Tạ Linh Bích đã lâu lắm rồi không màng thế sự, lão cũng không mấy khi rời La Phù Điện. Nếu Tạ Hồng Trần muốn đi vào thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Tạ Hồng Trần hơi trầm tư một lúc rồi nói: “Tuy gia sư không thường xuyên rời khỏi Điện, nhưng cũng có rất nhiều bằng hữu thâm giao. Nếu bằng hữu thâm giao mời đến, nói không chừng ngài ấy cũng sẽ ra ngoài tụ họp.”

Giám Chính đại nhân nghe vậy thì trào phúng: “Rất nhiều bằng hữu thâm giao? Tạ Linh Bích vừa bảo thủ vừa xúc động nóng nảy, chỉ sợ cả tiên môn này cũng chỉ có mỗi Nhạc Mê Hoa của Mê Hoa Tông là bằng hữu thâm giao của lão?”

Tạ Hồng Trần mặc kệ hắn, những người khác nhịn cười không nói.

“Nếu Nhạc Mê Hoa có xảy ra chuyện gì, nói không chừng lão mất nết đó sẽ rời khỏi sào huyệt đi thăm.” Giọng điệu của Giám Chính đại nhân đầy sự chế nhạo.

Tạ Hồng Trần trầm giọng nói: “Hiện giờ tội danh của gia sư vẫn chưa được xác định, mới chỉ là nghi ngờ. Mong Giám Chính đại nhân tự trọng thân phận, đừng có ác ngôn ác ngữ.”

Trương Sơ Tửu bên cạnh hòa giải: “Hai vị không cần tranh chấp, chỉ có điều, tuy lão tông chủ Nhạc Mê Hoa của Mê Hoa Tông đã thoái vị nhường ngôi lại cho Sài Thiên Vanh nhiều năm, nhưng thân thể lão vẫn khỏe lắm. Chắc là lão sẽ không nói dối để lừa gạt bằng hữu từ xưa đâu.”

“Thân thể vẫn khỏe mạnh?” Giám Chính đại nhân nói, “Vậy nghĩ cách để khiến thân thể lão tạm thời không khỏe mạnh nổi đi.”

Đúng là cách hay, ặc, chỉ là hơi thiếu đạo đức. Ánh mắt của mọi người vừa giao nhau đã tách ra, ai nấy đều lảng đi nhìn chỗ khác.

Tạ Hồng Trần nói: “Như vậy thì chắc chắn gia sư sẽ đi thăm. Ta sẽ điều tra cẩn thận Chu Lôi Phong.”

Võ Tử Sửu nói: “Ngươi là đệ tử thân truyền của Tạ Linh Bích, ai biết các ngươi có bao che cho nhau không?”

Lời này của hắn quá mức sắc bén, Hà Tích Kim và Trương Sơ Tửu đều không ngừng nháy mắt. Trương Sơ Tửu nói: “Tạ tông chủ phẩm tính cao khiết, Võ huynh hẳn là có thể yên tâm.”

Võ Tử Sửu phản bác: “Ngọc Hồ Tiên Tông không thanh cao chắc? Còn không phải cũng xảy ra chuyện như vậy? Sao có thể khiến người ta yên tâm được?”

Hà Tích Kim nói: “Đừng, đừng đừng tranh chấp. Tạ, Tạ, Tạ tông chủ tự, tự có, có cách, cách, làm, làm cho, chúng, chúng, chúng ta tin, tin phục!”

Tạ Hồng Trần không phải kẻ ngu dốt, đương nhiên hắn biết ba vị đại hiền đang tung hứng với nhau để ép hắn tỏ thái độ cho rõ.

Hắn đáp: “Lời của ba vị, Tạ mỗ hiểu rõ. Nhưng việc này liên quan đến gia sư và danh dự của tông môn, Tạ mỗ không thể dẫn ba vị cùng đồng hành, nhưng mong A Nhưỡng cô nương có thể đi cùng tại hạ để làm chứng.”

Hắn nghĩ như vậy, không thể nói là không chu toàn.

Nhưng Giám Chính đại nhân lại ngay mặt nói: “Tiện nội không liên quan gì đến Ngọc Hồ Tiên Tông, không thể cùng dấn thân vào nguy hiểm với Tạ tông chủ được. Nhưng ngược lại bổn tọa rất sẵn lòng đi một chuyến với tông chủ đấy.”

Chỉ có điều Tạ Hồng Trần không muốn tiếp nhận ý tốt của Đệ Nhất Thu, hắn nói: “Giám Chính đại nhân thuộc triều đình, chỉ sợ lập trường cũng không công bằng lắm.”

Mắt thấy hai người sắp sửa tranh cãi tiếp, Hoàng Nhưỡng nói: “Ta đi với ngươi.”

Đệ Nhất Thu còn đang định nói điều gì, Hoàng Nhưỡng đã quay người nhìn hắn, nói: “Không cần lo lắng. Phẩm tính của Tạ tông chủ đáng để tin tưởng.”

Giám Chính đại nhân cảm thấy chua loét như một quả chanh: “Đáng để tin tưởng? Sao, phẩm tính của Tạ tông chủ cũng cao khiết đoan chính như gia sư hả?” Nghe thấy lời này, kể cả là người tính tình tốt như Tạ Hồng Trần cũng không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Ban đêm, Bảo Võ và Lý Lộc đi một chuyến tới Mê Hoa Tông.

Đối với việc làm cho thân thể người ta “không được mạnh khỏe” thì Giám Chính đại nhân có khá nhiều cách.

Hai người cầm theo một quả cầu nho nhỏ đặt trên tường, bên trong có những tia lửa không ngừng chuyển động. Lý Lộc và Bảo Võ không cảm thấy gì nhưng ở sau bức tường, Nhạc Mê Hoa lại đột nhiên bất tỉnh.

Tin tức vừa truyền ra, Lý Lộc và Bảo Võ liền giật mình.

—— Cái thứ đồ chơi này thật sự chỉ khiến bộ xương già của lão ‘không quá khỏe’ thôi phải không? Sẽ không đến mức đi đời nhà ma luôn đó chứ?

Mà lúc này, việc Nhạc Mê Hoa bệnh nặng đã truyền tới Ngọc Hồ Tiên Tông. Quả nhiên, Tạ Linh Bích nhận được tin tức bèn ngay lập tức cầm theo đan dược chạy tới Mê Hoa Tông.

Chờ lão đi, Tạ Hồng Trần nhanh chóng dặn dò Tạ Thiệu Xung lấy danh nghĩa tổ chức đệ tử diễn võ để điều toàn bộ đệ tử bảo vệ điện ở Mi Lôi Phong đi sang Điểm Thúy Phong. Tạ Thiệu Xung biết mấy ngày này Tạ Hồng Trần có gì đó lạ, nhưng hắn không dám hỏi xoáy sâu, chỉ có thể làm theo lệnh.

Chờ đến lúc các đệ tử của Chu Lôi Phong đã đi hết, Tạ Hồng Trần lập tức dẫn theo Hoàng Nhưỡng đi vội vào.

Hoàng Nhưỡng giả trang thành đệ tử cấp thấp của Ngọc Hồ Tiên Tông, hai người đi trên con đường núi. Tạ Hồng Trần đóng cửa kết giới ở ven đường, ngay cả Động Thế Nhãn cũng bị che đi.

Biết thời gian gấp gáp, hai người không lề mề mà trực tiếp đi vào điện.

La Phù Điện im ắng như một con thú ngủ đông, hai người đi vào bên trong. Tạ Hồng Trần là tông chủ tôn sư, kết giới ở trong điện này cũng không phòng bị hắn.

Sau đó, Tạ Hồng Trần lấy ra một cái gương đồng, hơi dùng sức một chút. Gương đồng chiếu ra ánh sáng chói lọi, tất cả mọi thứ trong điện đều trở nên trong suốt. Những thứ nằm trong ngăn kéo cũng hiện rõ lên.

Hai người kiểm tra một lượt nhưng không có gì khả nghi.

Tạ Hồng Trần nói: “Nơi ở của gia sư đều ở chỗ này. A Nhưỡng cô nương còn có gì để nói?”

Hoàng Nhưỡng xem xét hết các góc trong điện, kiểm tra kỹ càng nhưng không có kết quả, chỉ có thể cãi chày cãi cối: “Sao ngươi biết được là lão chỉ có một chỗ ở? Lôi Âm Đạt Tịch lúc sống không có động phủ chắc?”

Tạ Hồng Trần nhíu mày: “Sau khi Lôi Âm Đạt Tịch bị diệt, động phủ của hắn đã bị hủy đi. Nhưng mà…”

Đột nhiên hắn chợt khựng lại, nhớ tới một nơi, nói: “Đi theo ta!” Hoàng Nhưỡng đi cùng hắn ra khỏi La Phù Điện, về hướng sau núi.

Hoàng Nhưỡng coi như cũng nắm rõ Ngọc Hồ Tiên Tông, nhưng nơi Tạ Hồng Trần dẫn vào thì nàng lại chưa thấy qua bao giờ.

“Đây là đâu?” Hoàng Nhưỡng không khỏi tò mò.

Tạ Hồng Trần dẫn nàng đi thẳng đến một chỗ sâu trong núi, cuối cùng vậy mà lại thấy một phần mộ. Mộ bia cao lớn, trên văn bia khắc một cái tên rất rành mạch —— Nhất Niệm Thần Bộ.

Hóa ra đây lại là mộ của Nhất Niệm Thần Bộ!

Tạ Hồng Trần nhìn mộ bia chăm chú, ánh mắt tĩnh lặng. Hồi lâu sau, hắn gọi Tâm Kiếm trong tay ra, ánh kiếm như nước, vung ra chém xuống. Ánh kiếm phá vỡ kết giới trên bia làm lộ ra một cái cửa nhỏ để ra vào.

“Đi theo ta!” Tạ Hồng Trần dẫn Hoàng Nhưỡng đi theo nguồn sáng, thẳng vào trong cửa nhỏ. Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy hoa mắt, ánh sáng lúc rõ lúc mờ.

Đến lúc có thể nhìn rõ mọi thứ lần nữa, hai người đã đi vào một gian mật thất đá. Bốn vách tường của mật thất đá khắc đầy kiếm ý. Giữa huyệt mộ có một cái quan tài.

Hoàng Nhưỡng chấn động: “Trong quan tài chính là… Nhất Niệm Thần Bộ sao?”

Tạ Hồng Trần đáp: “Đúng vậy.”

Hoàng Nhưỡng nói: “Ta nhớ rõ đây là cấm địa của Ngọc Hồ Tiên Tông, người dám đi vào không được cho phép sẽ phải chết.”

Tạ Hồng Trần đáp: “Đúng.”

Hoàng Nhưỡng không khỏi tò mò: “Vậy ngươi đưa ta vào không có vấn đề gì chứ?”

Tạ Hồng Trần nói: “Nếu trưởng lão truy cứu thì tự ta sẽ lãnh phạt, không liên quan đến ngươi.”

Hoàng Nhưỡng hơi giật mình, hồi lâu mới nói: “Đa tạ.”

Tạ Hồng Trần cụp mắt xuống, hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Không cần, ta còn chưa chúc mừng A Nhưỡng cô nương tân hôn vui vẻ.”

“Hả?” Hoàng Nhưỡng hơi giật mình, cười một tiếng: “Câu chúc mừng của tông chủ tới hơi muộn đó.”

Tạ Hồng Trần trầm mặc một lúc, nói: “Có tiếc nuối trong lòng, tất nhiên không thể nói ra lời trái với lương tâm. Cho dù hơi muộn, nhưng chí ít sẽ không ‘miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo’.”

Không gian trong mộ tối tăm làm người ta nhìn không rõ, vì thế không cẩn thận làm lộ ra suy nghĩ thật sự.

Hoàng Nhưỡng thấp giọng nói: “Tạ tông chủ lỡ lời rồi.”

Tạ Hồng Trần không nói nữa. Cả đời này của hắn rất hiếm khi lỡ lời.

Ngược lại, Hoàng Nhưỡng nói: “Nếu đã tới thì có nên mở quan tài không?” Nói xong, nàng cũng cảm thấy có hơi thất lễ, không khỏi bổ sung: “Làm tông chủ phải khó xử rồi.”

Tạ Hồng Trần nói: “Vốn dĩ là vì kiểm chứng mới đến, không xem là khó xử.”

Dứt lời, hắn tháo đèn trên tường mộ thất xuống đưa cho Hoàng Nhưỡng: “Trên nắp quan tài có kiếm ý, ngươi lùi về sau chờ ta.”

Hoàng Nhưỡng ôm đèn trong tay, lui về sau mấy bước.

Tâm Kiếm trong tay Tạ Hồng Trần lại xuất hiện, vết kiếm trên quan tài bỗng nhiên phá không lao đến. Tạ Hồng Trần vung kiếm ngăn lại, kiếm ý từ bốn phương tám hướng phóng ra như đang dệt lưới đánh cá, hắn bị nhốt ở trong võng.

Trong mắt Hoàng Nhưỡng thấy kiếm ý nhưng không thể nhìn rõ được bộ áo trắng tuyết bên trong.

Bên tai là tiếng va chạm giòn vang của đao kiếm, tuy Hoàng Nhưỡng học nghệ với Tạ Hồng Trần trăm năm, nhưng lúc này mới nhận ra được sự ảo diệu của kiếm đạo là vô cùng vô tận.

Người trước mặt quả thực chính là kỳ tài ngút trời.

Rốt cuộc Tạ Linh Bích nhặt hắn ở đâu, vì sao hắn lại có căn cốt siêu phàm trời sinh như vậy?

Trong lúc nàng đang suy tư, Tạ Hồng Trần dựa vào sức của bản thân đã phá được kết giới của tổ sư Ngọc Hồ Tiên Tông Nhất Niệm Thần Bộ. Khi kiếm ý ngừng lại, hắn vươn tay chậm rãi mở nắp quan tài. Lúc hắn mở được quan tài ra, một lúc lâu sau mới dám ngó vào. Nhưng bên trong trống trơn không có thứ gì.

Mộ của Nhất Niệm Thần Bộ là mộ trống.

Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng nhìn nhau, hai người đều rơi vào im lặng.

Dưới đáy quan tài sạch sẽ như mới.

Tạ Hồng Trần vươn tay, không ngờ lại chạm vào được một tầng kết giới.

Hắn làm liều phá vỡ kết giới, vách quan tài liền vỡ tan, hiện ra một cái động lớn. Tạ Hồng Trần nhảy vào trong, nói với Hoàng Nhưỡng: “Đi.”

Hoàng Nhưỡng cũng không cần hắn đỡ, nàng nhảy vào trong. Trong mật thất vậy mà có một cái giường đá.

Trên giường đá có vô số bình ngọc và bút ký tu luyện.

Bút ký rối tung, Tạ Hồng Trần tiện tay cầm lấy một quyển, chỉ nhìn chữ viết đã thấy trái tim lạnh buốt —— Đúng là chữ viết của Tạ Linh Bích.

Bản bút ký được viết rất tùy ý, nhưng góp nhặt vụn vặt vào thì đều là một môn công pháp tà ác —— Linh Ma Quỷ Thư. Hoàng Nhưỡng tiện tay cầm một bình ngọc mở nắp ra, từ bên trong có một làn sương đen nhẹ nhàng bay ra.

Tạ Hồng Trần lùi về phía sau vài bước, một lúc lâu mới nói: “Nhờ A Nhưỡng cô nương chứng kiến.” Sau đó, hắn bày ra những chứng cứ phạm tội —— mặt hắn không có biểu cảm nhưng vẫn rất cẩn thận, không hề cẩu thả chút nào.

Hoàng Nhưỡng không chen lời, nàng biết giờ khắc này trong lòng Tạ Hồng Trần khổ sở thế nào. Tạ Hồng Trần cẩn thận cất chứng cứ phạm tội đi, không hề sai sót một chút nào. Sau đó, hắn dẫn Hoàng Nhưỡng đi ra cửa mộ.

Mà lúc này, có mấy người đã đứng trước cửa mộ.

Hoàng Nhưỡng liếc mắt một cái nhìn sang, ai nấy đều trông rất lạ mặt. Kỳ lạ, hóa ra còn có người ở trong Ngọc Hồ Tiên Tông mà nàng không biết? Trong lòng Hoàng Nhưỡng thấy tò mò, tận đến lúc Tạ Hồng Trần nói: “Bái kiến các vị trưởng lão.”

À. Đột nhiên Hoàng Nhưỡng phản ứng lại. Những người này đều là những trưởng lão lánh đời đã lâu của Ngọc Hồ Tiên Tông. Nàng chưa gặp bao giờ, kể cả là lúc nàng thành hôn với Tạ Hồng Trần cũng không thấy mấy vị trưởng lão xuất hiện. Hoàng Nhưỡng không thấy quá bất ngờ, theo như xuất thân năm đó của mình, quả thật không xứng để bọn họ tự thân nghênh đón.

Trong các vị trưởng lão, người cầm đầu chính là Cừu Thái Lệnh.

Cừu Thái Lệnh nhìn chằm chằm Hoàng Nhưỡng, chau mày nói: “Lúc nãy kết giới có động tĩnh lạ, bọn ta mới tới đây kiểm tra. Xin hỏi tông chủ, đây là có ý gì?”

Tạ Hồng Trần đáp: “Chư vị trưởng lão tới rất đúng lúc, ta có một việc cần các vị làm chứng.”

Hắn nhìn quét qua mọi người, nói từng câu từng chữ: “Lão tổ Linh Bích của tông môn tự mình lén luyện tà công Linh Ma Quỷ Thư, tàn hại mạng người, chìm đắm vào trong ma đạo. Hiện giờ bằng chứng như núi, ta sẽ bắt ngài ấy về, lấy… tông quy xử lý.”

Một câu của hắn đã gây nên chấn động, hơn mười vị trưởng lão đều đổi sắc mặt. Cừu Thái Lệnh mất một lúc mới lên tiếng: “Vị cô nương này là ai?”

Tạ Hồng Trần nhìn như lơ đãng nhưng lại hơi dịch bước chân chắn cho Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng không hiểu tư thế này của hắn, chỉ đành đáp: “Tại hạ Hoàng Nhưỡng, bái kiến các vị trưởng lão.”

“Hoàng Nhưỡng…” Cừu Thái Lệnh suy tư hồi lâu, rõ ràng là không nhớ ra người này là ai.

Tạ Hồng Trần nhắc: “Là Đệ Tam Mộng.”

Lúc này Cừu Thái Lệnh mới nói: “Thì ra là thế. Nhưng Đệ Tam Mộng không liên quan đến Ngọc Hồ Tiên Tông, sao cô nương lại xuất hiện ở đây?”

Hoàng Nhưỡng đánh thót trong lòng, tên Cừu Thái Lệnh này nghe Tạ Linh Bích tu luyện tà công nhưng lại nghi ngờ mình đầu tiên, thật là kỳ lạ.

Nàng đang không biết nên tiếp lời thế nào, Tạ Hồng Trần đành nói: “Đệ Tam Mộng tiên sinh phát hiện ra manh mối, tới làm người làm chứng.”

Cừu Thái Lệnh nhíu mày: “Cái này kỳ lạ thật. Việc nội bộ của Ngọc Hồ Tiên Tông cần gì phải có một người không liên quan đến làm chứng?”

Lời này không đúng rồi —— Hoàng Nhưỡng thầm nói. Sao nghe ý của lão như là không muốn thông báo chuyện của Tạ Linh Bích ra bàn dân thiên hạ thế nhỉ?

Tạ Hồng Trần xoay người nhìn về phía Hoàng Nhưỡng: “Trưởng lão nói đúng. Chỉ là A Nhưỡng cô nương khăng khăng yêu cầu, bản tông chủ đành phải mang nàng tới. Bây giờ cũng định giao nàng cho các vị trưởng lão xử lý.”

Hoàng Nhưỡng nghe lời này càng thấy không đúng, không hiểu ra làm sao. Đúng lúc này, đột nhiên Tạ Hồng Trần quát: “Trốn ở đâu!”

“Hả?” Hoàng Nhưỡng càng khó hiểu —— Ta có trốn đâu.

Mà Tạ Hồng Trần đã bổ một kiếm tới.

Hoàng Nhưỡng đối diện với kiếm phong, thấy một cái bóng đen lao đến trước mặt. Nàng giơ tay đỡ, hóa ra là pháp bảo trữ vật của Tạ Hồng Trần. Ánh mắt của nàng và Tạ Hồng Trần giao nhau trong chớp nhoáng, bỗng dưng nàng hiểu ra ý hắn. Sau đó Hoàng Nhưỡng nương theo thế kiếm của Tạ Hồng Trần mà quay đầu chạy.

Các trưởng lão còn lại gầm lên một tiếng, lập tức muốn đuổi theo nàng. Tạ Hồng Trần xoay người vung một kiếm chặn mọi người lại.

Các trưởng lão không tài nào dự đoán được là hắn sẽ đột nhiên xuất kiếm, ngay lập tức đồng loạt lùi về sau. Cừu Thái Lệnh nổi giận quát: “Tạ tông chủ có ý gì?”

Tạ Hồng Trần nhìn các vị trưởng lão chăm chú, lấy kiếm vung ra một đường: “Mong chư vị trưởng lão đừng vượt qua ranh giới này, nếu không, các vị chính là kẻ địch của ta.”

Lúc nói lời này, thậm chí hắn không hiểu vì sao mình lại kiên quyết đến thế. Cứ như là vận mệnh đã liệu trước là hắn nợ người kia, nợ một lần bảo vệ.