Không Tỉnh

Chương 108



(*)Xét xử công khai

Tạ Hồng Trần ngăn các vị trưởng lão lại, Hoàng Nhưỡng xoay người chạy đi.

Cừu Thái Lệnh và Khang Tuyết Đồng nhìn ranh giới Tạ Hồng Trần vẽ ra, ai nấy đều có chút do dự.

Mười mấy người họ cộng lại, Tạ Hồng Trần có là kỳ tài ngút trời đến cỡ nào thì hắn cũng chỉ mới có bằng đó tuổi, muốn đánh bại hắn tất nhiên là có thể.

Nhưng mọi người cũng nhiều tuổi, ai cũng là người đã bước một chân vào phần mộ, nếu lúc này bị tên nhóc này làm tổn thương đến công thể thì đúng là giậu đổ bìm leo.

Người càng già lại càng sợ chết.

Bọn họ chỉ dám nói miệng, chẳng có ai muốn lấy bộ xương già của bản thân để tranh đua với Tạ Hồng Trần.

Hoàng Nhưỡng chạy thẳng một đường, Cừu Thái Lệnh cầm pháp khí trong tay, không ngừng khuyên nhủ: “Tạ Hồng Trần, ngươi thân là tông chủ của một tông môn, chẳng lẽ lại vứt đi danh dự của tông môn không màng đến ư? Nếu Tạ Linh Bích thật sự có tội, chỉ cần xử lý bằng tông quy là được, cần gì để người ngoài xen vào?”

Tạ Hồng Trần đáp: “Để kẻ có tội phải hiện thân dưới ánh mặt trời cũng là tông quy.”

Cừu Thái Lệnh cả giận: “Nhưng Tạ Linh Bích là ân sư của ngươi, là lão tổ của tông môn. Nếu như hắn phải hiện hình, ngươi phải tự xử thế nào đây? Ngọc Hồ Tiên Tông phải tự xử thế nào đây?”

Nói xong, lão quay đầu lại nói: “Các ngươi ngăn hắn lại, ta đuổi theo nha đầu kia.”

Các trưởng lão khác lập tức tiến lên, hơn mười người vây quanh Tạ Hồng Trần, mồm năm miệng mười khuyên giải hắn. Mà Tâm Kiếm trong tay Tạ Hồng Trần cũng xuất hiện đánh thành một đoàn với mấy người đó.

Cừu Thái Lệnh thấy hơn mười trưởng lão cộng lại mà nhất thời không đánh được Tạ Hồng Trần, trong lòng lão giận cực kỳ, cắn răng nói: “Căn cốt của ngươi phi phàm như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa của tông môn đây.”

Lão nhích người định đuổi theo Hoàng Nhưỡng.

Dù Tạ Hồng Trần là kỳ tài kiếm đạo, nhưng cuối cùng tuổi tác vẫn ít, đối mặt với mười vị trưởng lão hắn cũng phải cố hết sức. Cừu Thái Lệnh phi thân đuổi theo Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng cũng gọi Tâm Kiếm ra nỗ lực cản đòn.

“Nha đầu thối, ngươi dám trộm học nghệ!” Cừu Thái Lệnh trầm giọng nói: “Chỉ với tội danh này ta đã có thể bắt ngươi rồi!” Dứt lời, lão móc ra cờ lệnh, nhưng đúng lúc ấy lại có một bóng đen lao đến!

Hoàng Nhưỡng xoay người vừa vặn thấy được, nàng lập tức nhíu mày —— Tạ Linh Bích! Không tệ, kẻ phi thân chạy về không phải ai khác mà chính là Tạ Linh Bích!

Mới lúc nãy khi kết giới ở huyệt mộ Nhất Niệm Thần Bộ bị phá, lão dù đang ở Mê Hoa Tông nhưng vẫn cảm nhận được.

Nhưng do nội môn Ngọc Hồ Tiên Tông cấm bùa truyền tống nên lão mới dịch chuyển tới chân núi ở ngoại môn rồi vội vàng chạy tới.

Vừa đúng lúc, lão mới tới nội môn đã chặn được Hoàng Nhưỡng đang trốn xuống núi! Cừu Thái Lệnh vừa thấy lão đã lập tức trầm giọng nói: “Ngươi làm được chuyện tốt gì đây!”

Ánh mắt Tạ Linh Bích lạnh xuống, lão nhìn Hoàng Nhưỡng, hỏi: “Không biết Cừu trưởng lão muốn ám chỉ điều gì?”

Cừu Thái Lệnh tới nước này mà vẫn muốn giúp Tạ Linh Bích.

Rốt cuộc thì lão cũng là tông chủ tiền nhiệm của Ngọc Hồ Tiên Tông, lại là sư phụ của Tạ Hồng Trần. Nếu chuyện lão tu luyện tà công bị lộ, Ngọc Hồ Tiên Tông còn mặt mũi nào tồn tại nữa?

Cừu Thái Lệnh nói: “Nói nhảm ít thôi, trên tay nàng có chứng cứ ngươi phạm tội tu tập tà công.”

Tạ Linh Bích vừa nghe đã biết chuyện bị bại lộ. Lão nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, hạ quyết tâm lấy mạng nàng: “Tiện nhân, tự ngươi tìm đường chết!”

Dứt lời, Tâm Kiếm trên tay Tạ Linh Bích hiện ra, ánh kiếm hướng thẳng về phía Hoàng Nhưỡng mà chém xuống.

Tuy Cừu Thái Lệnh khinh thường hành vi của Tạ Linh Bích, nhưng sự việc gấp rút, lão cần phải bảo đảm chuyện này không lộ ra ngoài. Lúc này Tạ Linh Bích muốn giết người diệt khẩu, lão cũng không hề ngăn cản chút nào.

Lão trợ trận ở bên cạnh, lấy tu vi của Tạ Linh Bích, muốn giết Hoàng Nhưỡng cũng không có gì khó khăn.

Chỉ có điều pháp bảo trên người Hoàng Nhưỡng quá nhiều, nàng dùng toàn bộ những pháp bảo mà Đệ Nhất Thu đưa cho. Nhưng chiêu nào của Tạ Linh Bích cũng là chiêu trí mạng, nàng phải cố hết sức mới ngăn được lão.

Lúc này Tạ Linh Bích còn chưa phải dùng đến Linh Ma Quỷ Thư.

Hoàng Nhưỡng dùng pháp bảo hộ thân Đệ Nhất Thu đưa cho, còn đang đánh với Tạ Linh Bích, bỗng phía xa có tiếng người truyền đến.

Lúc này ai lại đến đây?

Cừu Thái Lệnh giương mắt nhìn, toàn thân đều chấn động.

Chỉ thấy một làn sóng toàn người là người vừa ồn ào vừa đi về phía núi, mà người đứng đầu chính là Đệ Nhất Thu!

Giám Chính đại nhân vốn đang nhìn khắp bốn phía, lúc này hắn liếc mắt một cái đã thấy được Hoàng Nhưỡng. Mà đi bên cạnh hắn là Hà Tích Kim, Võ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu, ba người đều nhanh chóng tiến tới.

Hoàng Nhưỡng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng lùi đến bên người Đệ Nhất Thu, Giám Chính đại nhân liền lên tiếng: “Cừu trưởng lão, lão tổ Linh Bích, hai vị đang làm gì vậy?”

Cừu Thái Lệnh nhíu mày, Tạ Linh Bích đứng một bên nói: “Nàng ta tự ý xâm nhập vào Ngọc Hồ Tiên Tông, lão phu bèn ra tay chặn lại, chẳng lẽ không được ư?” Lão nhìn chằm chằm Đệ Nhất Thu, hỏi: “Các ngươi tới đây làm gì?”

Giám Chính đại nhân còn chưa mở miệng, Tạ Thiệu Xung đã nói: “Lão tổ, mấy người Giám Chính đại nhân cầm thiệp mời dự tiệc của Ngọc Hồ Tiên Tông, nhưng đệ tử chưa nghe nói trong tông môn có mở tiệc chiêu đãi nên chỉ có thể mời người vào Hòa Hợp Viên trước mới đi hỏi lại tông chủ.”

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một tấm thiệp mời.

Cừu Thái Lệnh cầm lấy, chỉ thấy thiệp mời kia không giống giả chút nào, phía trên còn có chữ viết của Tạ Hồng Trần.

Lão nhìn Đệ Nhất Thu một cái, biết chắc chắn là hắn giở trò.

Đệ Nhất Thu tuổi còn trẻ đã là đại sư đúc khí nổi tiếng, việc như bắt chước chữ viết của ai đó để viết thiệp mời không thể làm khó được hắn!

Đệ Nhất Thu cầm tay Hoàng Nhưỡng, đầu tiên hắn xác định nàng không bị thương mới thấy yên tâm phần nào.

Hoàng Nhưỡng trốn ra sau đám người Hà Tích Kim, nói: “Chư vị tiên hữu, mấy ngày gần đây phu quân ta vì việc trẻ con mất tích mà phải chạy khắp nơi. Sau khi điều tra thì phát hiện có người lợi dụng khổ chủ để hút oán khí. Mà Hà chưởng môn cũng điều tra ra, lúc ấy thích khách ám sát ở Ngũ Cốc Đàn đã sử dụng Linh Ma Quỷ Thư —— tà công đã thất truyền. Đủ các loại chứng cứ phạm tội đều chỉ hướng về Linh Bích lão tổ của Ngọc Hồ Tiên Tông.”

“Nói bậy!” Tạ Linh Bích xông lên trước nhưng nhóm người Hà Tích Kim đã cản lại. Hà Tích Kim nói: “Đã, đã, đã là nói, nói, nói bậy, bậy, bậy, sao không, không, không đợi, đợi nàng nói, nói, nói xong!”

Cừu Thái Lệnh lại nhìn nhóm người một cái nữa, tên Đệ Nhất Thu này cũng độc địa thật. Hắn mời toàn bộ những người có uy tín danh dự trong Tiên môn tới, người đến đây cũng có hơn nửa. Lão cân nhắc lại suy nghĩ, không nói đỡ cho Tạ Linh Bích.

Nói đến cùng, các trưởng lão sao có thể giúp Tạ Linh Bích được?

Bọn họ không muốn chỉ vì một người mà làm tổn hại đến danh dự của Ngọc Hồ Tiên Tông.

Hoàng Nhưỡng nắm chặt thời cơ nói: “Chư vị, ta là chất nữ của Hà chưởng môn, là Tư Học của Ti Thiên Giám. May mà được triều đình và nhóm Hà chưởng môn tin tưởng mới có thể nhận được lời mời của Tạ tông chủ đến Ngọc Hồ Tiên Tông để làm chứng thay cho Tạ tông chủ.”

Lúc này, nàng giơ pháp bảo trữ vật của Tạ Hồng Trần lên cao, nói: “Cái này chứa bút ký tự tay Tạ Linh Bích viết, đã có từ bốn trăm năm trước, Tạ Linh Bích đã sớm tu tập tà công Linh Ma Quỷ Thư!”

Mọi người đều kinh hãi!

Tạ Linh Bích cả giận: “Tiện nhân muốn chết!” Lão đánh một chưởng sang, nhưng lần này trừ Tạ Linh Bích ra, các thủ lĩnh Tiên môn khác cũng sôi nổi đứng dậy.

Tông chủ đương nhiệm của Mê Hoa Tông là Sài Thiên Vanh đỡ ân sư Nhạc Mê Hoa của mình, khuyên nhủ: “Lão tổ Linh Bích đừng tức giận, không thì chờ Đệ Tam Mộng tiên sinh đưa chứng cứ ra đã, nếu chứng cứ là giả, tất nhiên sẽ chứng minh được ngài trong sạch.”

Do quan hệ giữa Nhạc Mê Hoa với Tạ Linh Bích thân thiết nên quan hệ giữa Mê Hoa Tông và Ngọc Hồ Tiên Tông xưa nay đều không tệ. Câu này của Sài Thiên Vanh thật ra vẫn đứng về phe Tạ Linh Bích.

Nhưng sao Tạ Linh Bích có thể để Hoàng Nhưỡng lấy chứng cứ ra được?

Lão thấy Hoàng Nhưỡng lấy một quyển bút ký từ trong pháp bảo trữ vật thì âm thầm dùng lực đánh ra một chưởng, ý đồ của lão là đánh nát pháp bảo trưc vật kia, nhưng lão lại không đề phòng đám người Hà Tích Kim đã sớm cảnh giác!

Lúc này mọi người cùng hô lên, đồng loạt ngăn lại chưởng phong của lão!

Sắc mặt Cừu Thái Lệnh trầm xuống, bỗng nhiên lão nói: “Nếu việc này là do Tạ tông chủ yêu cầu, lão phu sẽ mời hắn tới để giải thích rõ ràng cho mọi người!”

Dứt lời, Cừu Thái Lệnh quay người đi mất.

“Cừu Thái Lệnh!” Sao Tạ Linh Bích có thể không hiểu tâm tư của những lão già đó được? Những trường lão đó chỉ để ý đến thể diện của tông môn, đâu có quan tâm đến sống chết của lão?

Quả nhiên, Cừu Thái Lệnh đi không thèm quay đầu lại. Bộ xương khô trong màn sương đen kích động, răng nanh nhỏ máu thành giọt!

Tạ Linh Bích nhìn trái nhìn phải, việc đã tới nước này, lão làm liều, tự biến bản thân thành một làn sương đen.

“Tên đó đúng thật là tu luyện tà công!” Tức khắc, nhóm người ồn ào hỗn loạn thành một mảnh.

Mấy ngày nay Nhạc Mê Hoa bệnh đến nỗi mờ mắt, hơn nửa ngày mới run rẩy kêu: “Linh Bích, mấy năm nay ngươi làm cái gì vậy hả!”

Bên trong sương đen, Tạ Linh Bích hừ lạnh một tiếng, tức giận mắng: “Câm miệng, chim yến thì sao có thể hiểu được chí lớn của thiên nga!” Dứt lời, bộ xương khô của lão xông thẳng về hướng của Hoàng Nhưỡng.

Trên không trung, từng câu từng chữ của lão như hận Hoàng Nhưỡng đến nhỏ máu: “Tiện nhân xen vào việc của người khác, nhận lấy cái chết đi!”

Bộ xương khô màu đen đánh thẳng về hướng Hoàng Nhưỡng, Hà Tích Kim lập tức bay sang! Tuy mồm miệng hắn không lưu loát nhưng công phu thật sự rất lợi hại.

Tạ Linh Bích bị hắn chắn ngang, sau đó tất cả mọi người đều tụ lại. Ai nấy đều bị sương đen vây quanh, Hoàng Nhưỡng quay người muốn bảo vệ Đệ Nhất Thu, mà Đệ Nhất Thu lại mở áo choàng đen ra kéo nàng vào lồng ngực bảo vệ.

Cừu Thái Lệnh không để ý đến nhóm người đang hỗn chiến, chỉ vội vàng rời đi, quả nhiên thấy được những trưởng lão khác còn đang dây dưa đánh với Tạ Hồng Trần. Đánh một lúc lâu như thế mà trên áo trắng như tuyết của Tạ Hồng Trần chỉ có hai vết máu, ngoài ra hắn không bị thương nặng gì.

“Dừng tay!” Cừu Thái Lệnh trầm giọng nói: “Nếu tông chủ đã có chính kiến, chúng ta cũng không ngăn lại nữa. Ngươi tự giải thích chuyện này với tiên môn, nhưng…. ngươi phải nhớ rõ, danh dự của Ngọc Hồ Tiên Tông cả ngàn năm cũng không phải trò đùa, không thể bị hủy hoại trên tay ngươi được.”

Tạ Hồng Trần cũng thấy bất ngờ—— Vì sao lão đột ngột thay đổi ý kiến? Nhưng sự nghi ngờ này được giải đáp sau đó không lâu.

Tạ Hồng Trần đuổi đến sườn núi thì thấy nhóm người Hà Tích Kim phía xa đang bị vây bởi một làn sương đen. Các trưởng lão khác chạy tới cũng bị làm cho ngạc nhiên ngây người!

Tuy trong lòng Cừu Thái Lệnh không vui, nhưng chuyện tới nước này lão chỉ đành nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Tạ Linh Bích tu tập ma công bị tông chủ phát hiện, còn không tiến lên bắt lấy hắn?”

Các trưởng lão còn lại đều phản ứng lại, hiểu được việc này đã vỡ lở.

Mọi người không do dự mà vọt vào trong làn sương đen để bắt Tạ Linh Bích!

Lúc này ma công của Tạ Linh Bích còn chưa thành công, sao có thể ngăn được nhiều đại năng như thế được?

Bộ xương khô do sương đen biến thành không thể gặm cắn kẻ địch, cuối cùng bắt đầu quay ngược lại gặm cắn thân thể của chính Tạ Linh Bích! Mọi người nghe một loạt tiếng động ‘rột rột’, nào có người không sợ hãi?

Lúc này, Tạ Linh Bích hét to một tiếng, bỗng nhiên lao về phía Tạ Hồng Trần.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sương đen trước mắt mọi người tan vào hư vô, chỉ có một mình Tạ Hồng Trần bị sương đen bao vây.

Tạ Hồng Trần hơi giật mình, sau đó hắn chỉ cảm thấy nguyên thần của mình dao động, cảm giác cơ thể dần trở nên mơ hồ. Đột nhiên hắn phản ứng lại được: “Sư phụ… muốn đoạt xá.”

Tạ Linh Bích cười lạnh một tiếng, lão vừa tiêu hao quá nhiều năng lượng, lúc này chỉ một lòng muốn đoạt xá, không muốn nhiều lời với hắn. Mọi người chỉ thấy sương đen quấn lấy Tạ Hồng Trần càng ngày càng chặt, nhất thời cảm thấy luống cuống. Dẫu sao thì thứ tà công này cũng đã thất truyền nhiều năm.

Trong lòng Hoàng Nhưỡng nôn nóng, bỗng nhiên nàng chuyển sang nói với Đệ Nhất Thu: “Ta nhớ rõ chàng đã từng đúc luyện một pháp bảo có tác dụng hấp thụ công lực. Chàng còn nhớ rõ không?”

Đệ Nhất Thu nhíu mày, Hoàng Nhưỡng nói: “Hình dáng của nó giống một cây dù màu đen, lúc hấp thụ công lực sẽ chuyển thành màu đỏ bừng… bây giờ chàng có cầm theo không?”

Giám Chính đại nhân lấy ra cây dù đen kia ở trong pháp bảo trữ vật, trong ánh mắt hắn là sự nghi ngờ: “Cây dù này là do ta và sư phụ cùng đúc ra, chưa bao giờ lấy ra cho người khác xem, sao nàng lại biết được?”

Đương nhiên Hoàng Nhưỡng biết. Trong lần vào mộng đầu tiên, Đệ Nhất Thu đã dùng thứ này để hấp thụ công lực của Tạ Hồng Trần và Tạ Linh Bích.

“Không kịp giải thích đâu!” Nàng nói, “Cứu Tạ Hồng Trần trước đã!”

Đệ Nhất Thu chỉ đành mở dù ra. Theo một mảnh ánh sáng của pháp chú, dù đen bao phủ lấy Tạ Hồng Trần đang bị sương đen quấn lấy!

Nhưng cây dù này chỉ mới được đúc nên hiệu quả chưa thể sánh bằng trăm năm sau.

Tuy sương đen bị nó hấp dẫn nhưng vẫn quấn chặt lấy Tạ Hồng Trần, Cừu Thái Lệnh bối rối, chỉ đành nói: “Hỗ trợ!”

Hơn mười vị trưởng lão không nề hà gì, sôi nổi rót linh lực vào pháp bảo kỳ lạ không biết tên này ——Tạ Linh Bích coi như không thể giữ nổi nữa, nhưng Ngọc Hồ Tiên Tông không thể mất đi Tạ Hồng Trần.

Dưới sự trợ giúp của mọi người, chẳng bao lâu sau, rốt cuộc sương đen bị hút từng chút một vào trong cây dù đen! Dù đen quay tròn, quả nhiên càng ngày càng đỏ rực lên như kim loại bị nung nóng, xán lạn mà hoa mỹ.

Lúc này, chủ nhân của nó là Đệ Nhất Thu, đương nhiên công lực mà nó hấp thụ được sẽ rót từng chút một vào thân thể Đệ Nhất Thu! Hắn chỉ có thể nhận lấy.

Từng tiếng gào thét kỳ quái vang lên trong làn sương đen, Tạ Linh Bích điên cuồng giãy giụa.

Nhưng lão muốn khống chế Tạ Hồng Trần thì chắc chắn không thể chống cự lại pháp bảo hút công lực này. Nếu lão không đối kháng với pháp bảo thì sao có thể kiềm chế được Tạ Hồng Trần?

Theo động tác xoay tròn càng lúc càng nhanh của dù đen, sương đen trên người Tạ Hồng Trần càng lúc càng yếu bớt. Cuối cùng, lão đưa tay sờ vào ngực áo, rút ra hai cây kim…

Cùng với động tác đâm kim của lão, một tiếng gào rống truyền ra từ trong sương đen. Nhưng không bao lâu sau, tiếng gào rống đột nhiên im bặt.

Cuối cùng công lực mà cây dù đen hấp thụ được cũng chuyển hóa truyền cho chủ nhân. Đám người Cừu Thái Lệnh nháy mắt thu hồi lại linh lực —— Bọn họ không nên để nó hút công lực của Tạ Hồng Trần chứ?!

Lúc này, sương đen trên người Tạ Linh Bích đã biến mất, lão ngơ ngác đứng tại chỗ, trên đầu cắm hai cây kim.

Bàn Hồn Định Cốt Châm.

Tạ Hồng Trần im lặng hồi lâu, Cừu Thái Lệnh giục giã mấy lần, cuối cùng chỉ đành nói thay hắn: “Chư vị, tuy Tạ Linh Bích xuất thân từ Ngọc Hồ Tiên Tông nhưng lại đi tu luyện tà công, tội không thể tha. Theo như tông quy thì phải chịu hình phạt Bàn Hồn Định Cốt Châm, Tạ tông chủ đã đích thân hành hình xong!”

Bốn phía đều im ắng, Tạ Hồng Trần cụp mắt nhìn xuống, mãi không nói lời nào. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Tạ Linh Bích, có người thở dài, có người kinh sợ.

Lão tông chủ Mê Hoa Tông Nhạc Mê Hoa chậm rãi bước qua, nửa ngày mới nói: “Bằng hữu à… Ngươi, ngươi làm ra tội nghiệt gì thế này.” Nhưng Tạ Linh Bích không đáp lại.

Ánh mắt của lão nhìn thẳng phía trước, trống rỗng đến mức gần như không có cảm xúc gì.

Vừa nãy Hoàng Nhưỡng còn chưa kịp nhìn lão!

Nàng lo thân thể Đệ Nhất Thu không chịu nổi tu vi của Tạ Linh Bích nên vẫn luôn đút linh đan cho hắn. Lúc này, thấy Đệ Nhất Thu không sao, nàng mới chạy tới ‘thưởng thức’ Tạ Linh Bích một phen.

Ha ha ha ha, lão tổ Linh Bích, chúc mừng chúc mừng nhé. Hoàng Nhưỡng vui đến mức nở hoa.

Huyết mạch của Đệ Nhất Thu nóng như lửa đốt, hơn nửa ngày hắn mới thu lại dù đen. Nào ngờ lại thấy Hoàng Nhưỡng xoay quanh Tạ Linh Bích mấy vòng —— Nàng rất vui vẻ, hiếm khi nào thấy nàng mừng như điên giống bây giờ.

Nàng có thù oán với Tạ Linh Bích sao?

Cây dù đen này vì sợ khiến người trong Tiên môn nảy sinh mâu thuẫn và nghi kỵ, nên cả quá trình đúc chỉ có bản thân hắn và sư phụ Thu Ngạn biết rõ.

Vì sao nàng lại biết rõ như vậy?

Sự đau nhức trong cơ thể Đệ Nhất Thu còn chưa bình ổn, trong lòng hắn đã nổi lên sự thắc mắc.

Nhưng dẫu sao thì việc Tạ Linh Bích phải nhận hình phạt đã coi như dấu chấm hết cho chuyện lần này.

Hôm nay chỉ sợ Ngọc Hồ Tiên Tông không còn sức đâu mà “mở tiệc chiêu đãi” mọi người.

Sau khi mọi người chứng kiến chuyện này, ai nấy đều lần lượt cáo từ.

Đám người Cừu Thái Lệnh chỉ đành cố gắng tô vẽ cho việc Tạ Hồng Trần đại nghĩa diệt thân, lấy đó để cứu vãn danh dự cho Ngọc Hồ Tiên Tông.

Chỉ có Tạ Hồng Trần không nói gì từ đầu đến cuối.

Hắn đích thân đưa Tạ Linh Bích vào mật thất bên trong La Phù Điện.

Đám người ầm ĩ ở bốn phía đã đi xa, trong mật thất im ắng tĩnh mịch.

Tạ Hồng Trần đưa Tạ Linh Bích vào trong mật thất, đứng xung quanh lão là từng người từng người của Tiên môn phải chịu hình phạt. Tạ Hồng Trần sửa sang lại quần áo giúp lão, lão bị Linh Ma Quỷ Thư phản phệ đến mức không nhìn ra nổi hình dạng, một số chỗ đã lộ ra cả xương trắng.

Tạ Hồng Trần múc nước tới lau sạch bụi bẩn và máu đọng trên người lão, lại lấy đan dược để cầm máu cho lão.

Hắn im lặng làm từng thứ một. Cả mật thất to lớn, người đứng kín chỗ mà chỉ có một vài âm thanh vang lên. Qua lúc lâu, rốt cuộc hắn hỏi một câu: “Vì sao? Địa vị, vinh quang, cái gì nên có người đều có. Không phải ư?”

Tạ Linh Bích không trả lời.

Vì thế hắn lại hỏi: “Cho nên người nuôi lớn ta chỉ vì mục đích cuối cùng là đoạt xá ư? Sư phụ, rốt cuộc thì ta là ai?”

Tạ Linh Bích vẫn im lặng như cũ.

Tạ Hồng Trần nhắm mắt lại. Sơn động kín mít, bóng tối vô tận làm người ta hít thở không thông, nhưng có vài người đã bị phong ấn vĩnh viễn ở đây, không còn được giải thoát.

Ti Thiên Giám.

Tuy Ngọc Hồ Tiên Tông không có tâm trạng mở tiệc nhưng Hoàng Nhưỡng thì có!

Nàng đích thân nấu mấy bàn tiệc, mời một đống người trong Tiên môn đã trợ giúp chiến đấu đến dự tiệc một phen.

Những người đó có người bị thương, Hoàng Nhưỡng đương nhiên tự bỏ tiền túi ra, lại phát thêm một ít đan dược. Nàng hớn hở tươi vui, ngay cả Hà Tích Kim cũng phải hỏi: “Vì, vì sao, sao vui, vui, vui vẻ, như, như thế?”

Hoàng Nhưỡng cười đáp: “Trừ gian diệt ác, đương nhiên chất nữ vui rồi! Nhưng mà Đệ Nhất Thu bị bắt phải nhận công lực của Tạ Linh Bích, con còn phải nhờ di phụ giúp hắn xem một chút.”

“Khuê, khuê, khuê nữ, lòng, lòng hướng, hướng ra, ra ngoài!” Hà Tích Kim lắc đầu, hắn lại nhìn về phía Đệ Nhất Thu hỏi: “Thân, thân thể như, như thế, thế nào?”

Đệ Nhất Thu đáp: “Chưa thấy gì khác thường.”

Trương Sơ Tửu bên cạnh nói: “Chờ ta khôi phục một chút sẽ giúp ngươi lưu thông công lực.”

Đệ Nhất Thu đứng dậy: “Đa tạ Trương các chủ.”

“Khách sáo thế làm gì?” Võ Tử Sửu bên cạnh không thèm để bụng: “A Nhưỡng là chất nữ của Hà chưởng môn, ngươi cưới nó thì tất nhiên sẽ là người nhà bọn ta, không cần khách sáo.”

Ngược lại, Trương Sơ Tửu nói: “Pháp bảo kia của ngươi có uy lực kinh người. Từ nay về sau phải bảo quản cho tốt, không được để rơi vào tay kẻ xấu!”

Hà Tích Kim bổ sung: “Tốt, tốt nhất, nhất là hủy, hủy, đừng, đừng để, để lại cách, cách đúc, đúc luyện!”

Đệ Nhất Thu nói: “Chỉ là một thứ khi còn bé đùa giỡn tạo ra thôi, vốn dĩ ta không định để lọt ra ngoài. Chư vị yên tâm.” Hắn nói như vậy, mấy người mới đáp: “Thế thì tốt, đến đây, uống rượu.”

Ban đêm, quả nhiên là mấy vị đại hiền giúp Đệ Nhất Thu đả thông công lực, giúp hắn hóa khai công lực của Tạ Linh Bích trong cơ thể hắn.

Ngọc Hồ Tiên Tông há sẽ cam lòng chịu thiệt, Cừu Thái Lệnh gửi thư mấy lần yêu cầu Đệ Nhất Thu trả số tu vi đó về, thư gửi đi đều bị triều đình ngó lơ.

Hừ. Đồ đã vào tay Ti Thiên Giám còn muốn trả về chắc? Đúng là mơ giữa ban ngày.