Không Tỉnh

Chương 109



Do Tạ Linh Bích bị thi hình Bàn Hồn Định Cốt Châm, tuy vụ án trẻ con mất tích đã được phá nhưng những đứa bé đó vẫn chưa tìm được.

Đệ Nhất Thu lại bận mấy ngày, cuối cùng bắt được một đám người giả mạo làm người trong Tiên môn đi thu nhận đệ tử. Từ trên người những kẻ lừa đảo này, bọn họ điều tra được Hải Thị ở hải ngoại, cứu được rất nhiều trẻ nhỏ.

Tiểu thiếu gia của Tề gia cũng ở trong số đó.

Ti Thiên Giám đưa nó về nhà, chỉ tiếc người đã chết thì không thể trở về nữa.

Việc đến nước này coi như là một kết thúc không viên mãn cho lắm.

Giám Chính đại nhân lại bắt đầu vẽ bản đồ, chuẩn bị bố trí lại nhà mới. Do có tu vi của Tạ Linh Bích nên mỗi ngày hắn còn phải phân chia thời gian để tu luyện, có thể nói là cực kỳ bận rộn.

Hoàng Nhưỡng cũng ngày ngày xuống ruộng, vụ gieo trồng mùa xuân không thể để chậm trễ được. Vì vậy nên trong khoảng thời gian ngắn, hai phu thê cũng hiếm khi nào gặp nhau.

Năm Thành Nguyên thứ năm, tháng bảy.

Hoàng Nhưỡng thấy thời gian cứ trôi qua, nàng luôn chú ý xem Sư Vấn Ngư có bắt Ti Thiên Giám phải đi bắt Hủy Xà hay không. Mà bên triều đình thì yên lặng, mãi không thấy có ý định đó.

Cho nên trong lần vào mộng thứ ba này, Sư Vấn Ngư không yêu cầu đi tìm máu Hủy Xà?

Hoàng Nhưỡng không rõ điều này có ý nghĩa gì. Sư Vấn Ngư vẫn luôn là bí mật lớn nhất.

Nhưng chỉ cần không bắt Hủy Xà, Đệ Nhất Thu sẽ không cần chịu khổ nữa. Bây giờ trên người hắn còn có tu vi của Tạ Linh Bích, quả thật là quá tốt.

Một hôm, vụ gieo trồng mùa xuân lần thứ năm của triều đình thu hoạch lần nữa. Các thế gia gây giống thấy không làm được gì, chỉ có thể thỏa hiệp.

Đệ Nhất Thu cùng Tức lão gia tử và các thế gia khác ký kết khế ước lần nữa. Tức lão gia tử đại diện cho thế gia Thổ Linh tuyên bố từ nay về sau sẽ bài trừ thói cũ ‘loại tốt không chia cho tán hộ’.

Các hạt giống tốt được gây giống cũng sẽ được giao cho các tán hộ gieo trồng. Điều này giúp cho triều đình không còn bị động nữa, hạt giống tốt cũng có thể thật sự tạo phúc cho vạn dân.

Nhóm người Hà, Trương, Võ tất nhiên không cần đi lại vất vả nữa. Đây là thắng lợi của những hộ nghèo và tán hộ với các thế gia gây giống, ai nấy đều vui vẻ vô cùng.

Mà Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu thì âm thầm dọn sang nhà mới.

Sau khi nhà mới được Đệ Nhất Thu thiết kế lại lần nữa thì càng thêm tinh xảo đẹp đẽ, cực kỳ thích hợp cho đôi phu thê nhỏ ngọt ngọt ngào ngào với nhau.

Sân sau, dưới một cây phong, Đệ Nhất Thu cố ý làm một cái xích đu cho Hoàng Nhưỡng. Dưới xích đu là thảm cỏ xanh mướt.

Quả nhiên Hoàng Nhưỡng yêu thích chỗ này nhất, nàng ngồi trên xích đu, Đệ Nhất Thu nhẹ nhàng đẩy đu cho nàng. Làn gió đêm ập vào mặt, chung quanh im lặng một mảnh.

“Tìm được tiểu thiếu gia Tề gia, nói như vậy thì Tề lão gia có thể nhắm mắt được rồi.” Hoàng Nhưỡng cảm khái.

Đệ Nhất Thu nói: “Nghiệp chướng của Tạ Linh Bích nặng nề, lão chịu hình phạt Bàn Hồn Định Cốt Châm cũng coi như là ác giả ác báo.”

Hoàng Nhưỡng nghiêng đầu nói: “Đáng tiếc không hỏi ra được thân thế của Tạ Hồng Trần. Căn cốt của hắn tột cùng đến từ đâu làm cho người ta tò mò quá đi.”

Thấy nàng nhắc tới Tạ Hồng Trần, Đệ Nhất Thu giữ xích đu lại, một lúc lâu sau mới nói: “Sau này nàng đừng qua lại một mình với Tạ Hồng Trần nữa, được không?”

Hả? Hoàng Nhưỡng ngẩng đầu, Đệ Nhất Thu đứng phía sau nàng, hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Một lúc sau, hắn nói: “A Nhưỡng, ta cứ cảm thấy giữa nàng và hắn có chuyện gì đó mà ta không biết.”

“Ờm….” Hoàng Nhưỡng sảng khoái đáp: “Được rồi. Dù sao thì ta với Ngọc Hồ Tiên Tông cũng không có qua lại gì.”

Đệ Nhất Thu toại nguyện, hắn lại bổ sung: “Lại nói, ta có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi nàng.”

Hoàng Nhưỡng ngẩng đầu, Đệ Nhất Thu vòng đến trước mặt nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống: “A Nhưỡng, pháp bảo trên người ta, sao nàng lại biết rõ như vậy? Dù Bát Cực hấp thụ công lực kia, từ lúc mới bắt đầu đúc sư phụ đã dặn ta không được nói cho ai, sao nàng lại biết?”

Hắn hỏi quá nghiêm túc, Hoàng Nhưỡng đối diện với tầm mắt của hắn, qua một lúc nàng mới đáp: “Ta có thể không nói được không?” Nàng vươn tay chạm nhẹ vào mặt hắn, “Đệ Nhất Thu, ta có thể không nói được không?”

Đệ Nhất Thu nắm tay nàng, thở dài: “Ta cứ cảm thấy trên người nàng có quá nhiều bí mật. Tám tuổi nàng tới Thượng Kinh, từ đó vẫn luôn ở bên ta, tìm mọi cách chăm sóc ta. Mới tí tuổi đã có thể đào tạo được giống tốt, đối kháng với các thế gia. Nàng còn có tâm kiếm, kiếm thuật lại cao cường. A Nhưỡng, rốt cuộc nàng là ai?”

Hoàng Nhưỡng ngơ ngẩn hồi lâu, sau đó nàng kéo Đệ Nhất Thu lại gần, ấn nhẹ đầu của hắn để hắn dựa vào ngực mình. Mộng lần này, Tạ Linh Bích bị Bàn Hồn Định Cốt Châm làm khó, còn nàng được bình yên vô sự, vì vậy cảnh trong mơ mới không bị phá vỡ, tất cả đều cực kỳ thuận lợi.

Cho nên có phải chỉ cần nàng không chết thì cảnh trong mơ này có thể vĩnh viễn tiếp tục? Hoàng Nhưỡng than nhẹ một tiếng, mân mê vành tai Đệ Nhất Thu. Hơn nửa ngày sau nàng mới nói: “Không phải ta không muốn nói, ta chỉ sợ chàng không tin.”

Đệ Nhất Thu đáp: “Nếu nàng không nói thì sao biết ta có tin hay không?”

Hoàng Nhưỡng chỉ đành lấy cây trà châm từ trong tay áo ra, nói: “Thật ra ta cũng thấy có nhiều chỗ khó hiểu. Đệ Nhất Thu, chàng có thể nhìn ra đây là thứ gì không?”

Đệ Nhất Thu cầm lấy trà châm, lật qua lật lại xem xét, không hiểu ra sao: “Nàng lấy từ đâu ra?” Hắn thuận miệng hỏi.

Từ chỗ phụ thân chàng đó… Hoàng Nhưỡng lắc đầu: “Phu quân, ta cảm thấy những ngày tháng trước mắt đang tốt lắm, tốt đến mức ta không muốn nghĩ ngợi thêm điều gì nữa.” Nàng cúi đầu, đôi môi đỏ nhẹ nhàng ấn lên trán Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu thấy tâm trạng của nàng đi xuống, không khỏi nói: “Nếu nàng không muốn đề cập tới thì thôi vậy. Thứ kia giống như trà châm, ta đem nó về Đúc Khí Cục ở Ti Thiên Giám nghiên cứu một chút có được không?”

Hoàng Nhưỡng đáp: “Không được làm rơi.”

Đệ Nhất Thu bỏ nó vào trong pháp bảo trữ vật, nói: “Đồ của phu nhân, sao ta dám đánh rơi được.”

Lúc này Hoàng Nhưỡng mới cười ra tiếng, Đệ Nhất Thu nắm tay nàng: “Phu nhân lao lực nhiều ngày vì vụ xuân, ngay cả tay cũng thô ráp.”

“Thế hả?” Hoàng Nhưỡng chấn động.

Giám Chính đại nhân nói: “Ta bôi kem dưỡng da cánh hoa đào đông lạnh cho phu nhân, thế nào?”

Hoàng Nhưỡng hừ một tiếng, uy nghiêm nói: “Duyệt!”

Mùa hè gió mát thổi phất phơ, Giám Chính đại nhân bế phu nhân về phòng ngủ. Lúc này Hoàng Nhưỡng mới phát hiện bên trong có một cái bồn tắm lớn.

Hiển nhiên cái bồn tắm này là pháp bảo, Đệ Nhất Thu chỉ bấm tay niệm chú một cái, bên trong đã có nước ấm chảy ra cuồn cuộn không ngừng. Giám Chính đại nhân cởi hết quần áo của phu nhân, sau đó cẩn thận tắm rửa kỳ cọ cho nàng. Tài nghệ tắm rửa của hắn không tồi, vừa thành thạo vừa chu đáo.

Cứ như thể một người chuyên đi tắm rửa cho người khác.

Giám Chính đại nhân vừa kỳ cọ vừa thấy lạ: “Sao bổn tọa lại thành thạo việc này thế nhỉ?”

Cái này không cần phải nói đâu! Hoàng Nhưỡng lập tức trả đũa: “Chẳng lẽ Giám Chính đại nhân có sở thích kỳ lạ gì, cũng đã từng tắm rửa cho nữ tử khác?”

Giám Chính đại nhân nghe là biết phần sau không ổn rồi, hắn chuyển chủ đề ngay: “Nhiệt độ nước thế nào?”

Đề tài đổi quá nhanh, Hoàng Nhưỡng thuận miệng đáp: “Chàng muốn vào à?”

Đệ Nhất Thu lắc đầu, nửa ngày sau mới cười nói: “Nếu vi phu mà vào thì đêm nay phu nhân sẽ phải mệt mỏi đấy.” Câu này của hắn quá mức ái muội, Hoàng Nhưỡng hừ một tiếng không đáp lại. Mấy ngày nay nàng luôn bận rộn việc giống tốt nên quá mệt mỏi.

Nàng nhắm mắt lại, nhiệt độ nước ấm áp, bên cạnh lại còn là người khiến nàng yên tâm nhất, chẳng bao lâu sau đã ngủ quên mất. Giám Chính đại nhân cũng không làm phiền nàng, đợi đến lúc tắm cho nàng sạch sẽ mới nhẹ nhàng bế nàng lên, thả lại trên giường.

Hoàng Nhưỡng ngủ say, bỗng nhiên Đệ Nhất Thu cảm thấy sự ‘chăm sóc’ không có hồi đáp này có cảm giác rất quen thuộc.

Cái này…

Chẳng lẽ nàng chính là thần nữ gì đó, còn bản thân hắn là nô bộc của nàng?

Cho nên hắn mới phục vụ quen đường quen nẻo như thế?

Giám Chính đại nhân vừa ảo tưởng ra một tiết mục chủ tớ ngược luyến tình thâm, càng nghĩ càng thấy có thể viết thành truyện.

Hắn tìm kem dưỡng da cánh hoa đào đông lạnh nhẹ nhàng bôi toàn thân Hoàng Nhưỡng.

Kem dưỡng màu hồng nhạt phối với da thịt trắng như ngọc, cuộc đời này hắn chưa bao giờ thấy được màu sắc khiến lòng người rung động như vậy.

Đến sáng sớm hôm sau, Hoàng Nhưỡng mở to mắt, trên giường chỉ còn một mình nàng.

Nàng ngồi dậy, chỉ thấy cả người thơm phức. Đêm qua Đệ Nhất Thu không chỉ tắm cho nàng, mà còn bôi kem dưỡng da, ngay cả móng chân cũng được cắt gọn gàng.

Hoàng Nhưỡng thấy ấm áp trong lòng. Nàng mặc quần áo chỉnh tề rồi ra khỏi cửa.

Đây là lần đầu nàng ở tòa nhà này, trước nay vẫn luôn là Đệ Nhất Thu xử lý.

Thậm chí Hoàng Nhưỡng còn không biết hình thù vốn có của nó như thế nào.

Nhưng bây giờ, tòa nhà có núi giả nước chảy, cực kỳ tao nhã yên tĩnh.

Hoàng Nhưỡng bước qua đình đài, ở giữa Đệ Nhất Thu có làm suối nhỏ vờn quanh như đai ngọc. Trong suối nước cá bơi nhởn nhơ. Đi về phía trước, trong ao nhỏ còn có con rùa đen đang lười biếng ghé vào trên tảng đá phơi lưng.

Hoàng Nhưỡng nhìn một lúc lâu, đằng sau có người nói: “Ăn cơm.” Nàng quay người thì thấy Đệ Nhất Thu cầm theo mấy hộp thức ăn đi vào.

“Mua bên ngoài à?” Hoàng Nhưỡng bước nhanh tới. Đệ Nhất Thu bày đồ ăn trong đình nhỏ: “Bên ngoài có không ít người bán rong đang rao hàng, mỗi thứ ta đều mua một ít, nhìn coi thích ăn cái gì.”

Hoàng Nhưỡng mở bao giấy dầu với hắn, món ăn rất đa dạng, hai người bắt đầu chia thức ăn.

Hoàng Nhưỡng nói: “Ta vừa mới thấy có một nơi không tệ chỗ góc tường, ta muốn trồng hoa!”

Đệ Nhất Thu nói: “Hạ quan xin tuân lệnh của phu nhân!”

Hoàng Nhưỡng cười hì hì, chim nhỏ bay qua đình viện kêu ríu rít. Tất cả mọi thứ tốt đẹp đến mức không thật.

Ngọc Hồ Tiên Tông.

Sau khi Tạ Linh Bích bị xử tội, toàn bộ Tiên môn như không còn người này tồn tại. Chỉ có bằng hữu thâm giao Nhạc Mê Hoa của lão ngày nào cũng tới thăm.

Tạ Hồng Trần biết quan hệ giữa hai người rất sâu nên dẫn lão vào trong mật thất.

Nhạc Mê Hoa thấy dáng vẻ của Tạ Linh Bích ngày hôm nay, lão đứng trước mặt Tạ Linh Bích, hơn nửa ngày không nói nổi một câu.

Tạ Hồng Trần không an ủi lão.

—— Hắn không còn sức để an ủi bất cứ kẻ nào.

Hắn mặc cho Nhạc Mê Hoa lải nhải nói chuyện với Tạ Linh Bích. Lão nói đến chuyện cũ của lão và Tạ Linh Bích.

“Năm đó chúng ta ở cùng một thôn. Ngươi từ nhỏ đã hiếu thắng, tính tình nóng nảy, một lời không hợp đã ra tay. Cha mẹ ta không cho hai ta chơi với nhau, họ luôn cảm thấy ngươi là một kẻ lưu manh, mà ta chỉ biết đọc sách, lúc nào cũng bị trẻ con trong thôn cười nhạo bắt nạt.”

“Một hôm ngươi đánh bọn chúng thay ta, ngươi còn mắng ta là mọt sách, nói ta chỉ xứng làm nhà nho hủ bại, cả đời sẽ phải chịu người khác bắt nạt.” Lão lải nhải: “Sau đó, ngươi có linh căn xuất chúng nên bái vào Tiên môn, cha mẹ ta lại cho phép ta đến tìm ngươi. Lúc ấy ta nghĩ, ngươi của ngày đó sao còn có thể coi trọng một bằng hữu cũ như ta chứ….”

Tạ Hồng Trần không nghe tiếp, hắn giơ đuốc đi lại một lúc trong mật thất. Nơi này tích đầy những bụi bặm của tháng năm đằng đẵng.

Bỗng nhiên, hắn đi đến một góc ở trong cùng.

Nơi đó có một người đang đứng, trên người sớm đã phủ đầy tro bụi. Tạ Hồng Trần đột nhiên nghĩ tới, vị trí này của hắn chắc là người chịu hình phạt đầu tiên.

Mà người đầu tiên bị chịu hình phạt Bàn Hồn Định Cốt Châm……

Lôi Âm Đạt Tịch!

Bước chân của Tạ Hồng Trần như bị hấp dẫn, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh người này, giơ tay lau đi tầng tro bụi thật dày trên người hắn. Người đó vẫn im lặng không nói tiếng nào.

Khi gương mặt kia bị lau sạch, Tạ Hồng Trần càng nhìn càng kinh hãi.

Người trước mặt có ngũ quan cực kỳ quen thuộc. Tạ Hồng Trần ngắm nghía hồi lâu, trong lòng trào dâng cảm giác sợ hãi.

Gương mặt trước mắt sở dĩ quen thuộc là vì người này…. vậy mà cực kỳ giống chính bản thân hắn.