Không Tỉnh

Chương 113



Trong Viên Dung Tháp, bốn vị công công Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ chậm rãi đi đến, bao vây Hoàng Nhưỡng cùng Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần ở trong tháp. Sư Vấn Ngư vẫn đang đứng ở trước mặt mọi người, vẻ mặt lạnh nhạt——

Hoàng Nhưỡng cẩn thận quan sát tình hình trong tháp, nàng dẫn theo Tạ Hồng Trần cùng Đệ Nhất Thu xông vào tháp, mục đích chỉ là muốn hiểu thêm về Sư Vấn Ngư——

Hiện tại Sư Vấn Ngư lại nắm rõ nhất cử nhất động của bọn họ như lòng bàn tay, lão là cao thủ chơi cờ. Mà đám người Hoàng Nhưỡng lại chỉ là quân cờ của lão——

Một quân cờ nho nhỏ, làm sao có thể đối chọi được với người nắm cờ?

Mà lúc này, quân cờ nho nhỏ đang bị ép cho đứng thẳng eo, muốn nhìn rõ thực lực cùng mục đích của người chơi cờ——

Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ đồng thời chắp tay với Đệ Nhất Thu, nói: “Tiểu Điện Hạ, đắc tội rồi.” Dứt lời, bốn người đồng thời hóa thành sương đen, tấn công về phía bên này——

Bốn người bọn hắn thế mà cũng tu luyện Linh Ma Quỷ Thư——

Trong lòng Hoàng Nhưỡng biết tu vi mình thấp kém, bằng vào kiếm pháp linh hoạt nàng trốn ở sau Đệ Nhất Thu cùng Tạ Hồng Trần. Thi thoảng còn có thể phối hợp tác chiến với hai người——

Bốn đoàn sương đen nhe nanh múa vuốt, vô cùng hung dữ, Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu sóng vai ngăn địch, dưới chân đều dày đặc khí đen——

Đệ Nhất Thu nhanh chóng lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ trong ngực, mở nắp bình. Bình ngọc bắt đầu nuốt lấy những oán khia này. Hiển nhiên, mấy năm qua hắn không chỉ có nghiên cứu sơ sơ về Linh Ma Quỷ Thư——

Hoàng Nhưỡng mượn cớ giao chiến, kiếm khí bổ trúng giá sách bên cạnh. Các loại điển tịch trên giá sách rơi rụng đầy đất. Giữa những trang giấy vô cùng vô tận, Hoàng Nhưỡng bắt được một tờ trong đó, nói: “Tâm Kiếm…. Nhất Niệm Thần Bộ, quả nhiên là ngươi!”

“Nhất Niệm Thần Bộ?” Nghe đến cái tên này, Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần đều cau mày——

Thái độ của Sư Vấn Ngư trở nên rất kỳ quái, một lúc sau, lão mới quay đi nơi khác cười nhạt nói; “Nhất Niệm Thần Bộ… ồ. Đã lâu không ai gọi trẫm như vậy rồi.”

Bốn người Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ càng thêm công kích mãnh liệt hơn, nhưng đều không nói gì——

Tâm kiếm trong tay Tạ Hồng Trần chém đứt mọi thứ cắt qua mình, sương đen như bị phỏng, phát ra những tiếng kêu gào. Hắn hỏi: “Ngươi… Vốn là nhân vật truyền kỳ của tiên môn, cũng từng trảm yêu trừ ma, vì sao lại lưu lạc đến bước đường này?”

“Lưu lạc?” Đến lúc này cuối cùng Sư Vấn Ngư mới có vài phần hứng thú nói chuyện. Lão nói: “Ngươi không biết được sự ảo diệu trong đó, đúng là thiển cận. Trẫm sắp thành tiên rồi, sao lại nói là lưu lạc?”

Đệ Nhất Thu cùng Tạ Hồng Trần đồng thời chống chọi lại bốn đoàn sương đen, lúc này hắn như hoàn hồn lại từ trong cơn chấn động, hỏi: “Nhất Niệm Thần Bộ, ngươi… Không phải cha ta?”

“Ta đương nhiên phải rồi. Ngốc quá.” Sư Vấn Ngư cười nói——

Hoàng Nhưỡng mượn sức hai người, dùng Tâm Kiếm chém đôi một cái ngăn kéo, nàng muốn tìm thêm tin tức khác. Chuyện cho tới bây giờ, hiểu biết Sư Vấn Ngư thêm một phần thì phần thắng của bọn hắn sẽ nhiều hơn một phần——

Nghe thấy Đệ Nhất Thu nói vậy, nàng nhắc nhở: “Đoạt xá!”

Đệ Nhất Thu như bừng tỉnh, lẩm bẩm nói: “Bao nhiêu năm qua, ngươi vẫn luôn một mực đoạt xá hoàng tử và hoàng nữ của mình...”

Sư Vấn Ngư ngồi ngay ngắn ở trước lư hương, sương khói bên trong lượn lờ, kia đúng là biến chủng cỏ Thần Tiên mà Hoàng Nhưỡng đào tạo bên ngoài mộng. Lão hít sương khói, nói: “Ba nghìn năm trước, bổn tọa ba lần vào tháp, diệt tà ma Lôi Âm Đạt Tịch. Chuyện này thật không dễ dàng. Cái lão già kia có khả năng thông thiên triệt địa. Thế nhưng bởi vì hiếm khi gặp được địch thủ nên hắn thả tay cho ta chạy trốn ba lần.”

Sư Vấn Ngư nhìn chằm chằm sương khói trong lư hương, giống như đang chìm vào đầm lầy ký ức: “Ta đã từng được chứng kiến thần uy của Viên Dung Tháp, cho nên cảm nhận được sâu sắc mình không phải đối thủ của lão. Nhưng mà…. Ta khổ tâm nghiên cứu nhiều năm, cuối cùng cũng đúc ra một pháp bảo, có thể khống chế lão.”

Hắn không nói pháp bảo đó là gì, nhưng mà Hoàng Nhưỡng lại biết rồi. Nàng nói: “Bàn Hồn Định Cốt Châm.”

Sư Vấn Ngư khẽ cười, nói: “Đúng vậy. Sau khi trấn áp Lôi Âm Đạt Tịch, bổn tọa đạt được tất cả sự kính ngưỡng của tiên môn, thành lập nên Ngọc Hồ Tiên Tông.”

Nhắc tới “Ngọc Hồ Tiên Tông”, lão không khỏi nhìn thoáng qua Tạ Hồng Trần, cười nói: “Lúc đó thiếu niên nhiệt huyết, danh lợi trói buộc không ngừng, ngược lại cảm thấy tất cả những gì đạt được đều đáng.”

Tạ Hồng Trần chém một kiếm về phía Hỉ công công, Đệ Nhất Thu cũng nhìn ra trong bốn người Hỉ công công yếu nhất, hắn lập tức phối hợp với Tạ Hồng Trần, hai người hợp lực. Muốn đánh vào nhược điểm này——

Tạ Hồng Trần trầm giọng nói: “Chẳng lẽ còn không đáng giá sao?”

Sư Vấn Ngư trầm ngâm trong khoảnh khắc, nói: “Sau một trận chiến, ta thân chịu trọng thương. Tật cũ thương mới tái phát, thân thể gần như sụp đổ, nguyên thần suy nhược. Mà ta thì bất lực, chỉ có thể để mặc mình bị bệnh tật dằn vặt.”

Chuyện xảy ra sau đó ba người đều đã biết, Hoàng Nhưỡng chém đôi án thư, tìm được mấy gốc Bàn Hồn Định Cốt Châm. Nàng nói: “Cho nên, ngươi lại đi tìm Linh Ma Quỷ Thư!”

Sư Vấn Ngư thở dài một tiếng, nói: “Thư này quả là thần diệu, hơn nữa ban đầu nó tiêu hao rất ít oán khí. Mà người thân trúng hình phạt Bàn Hồn Định Cốt Châm, ai nấy đều oán hận thống khổ. Điều này giúp cho bổn tọa tu hành bớt đi không ít khổ cực.”

Trong lòng Tạ Hồng Trần sợ hãi: “Cho nên, ngươi dùng châm này làm hình phạt sử dụng cho tất cả những ngươi chịu trọng tội của Tiên môn!”

Sư Vấn Ngư không phủ nhận, chỉ nói: “Có điều về sau, oán khí nó cần càng ngày càng lớn. Tiên môn nào có nhiều người chịu trọng tội như vậy?”

Lão nói rất tùy ý, nhưng đám người Hoàng Nhưỡng nghe xong chỉ thấy trong lòng trầm xuống——

“Vì thế, ngươi róc xương cốt, giết hại sinh linh, mưu tính muốn chế tạo ra càng nhiều oán hận thống khổ hơn?” Tạ Hồng Trần cả giận nói, “Gia sư căn bản không lừa trẻ nhỏ, người chân chính đứng sau màn làm chủ là ngươi!”

Sư Vấn Ngư thản nhiên nói: “Về sau, bổn tọa không chịu nổi bệnh tật. Trái tim đập càng ngày càng chậm, thân thể cũng bắt đầu hư thối... Ta chỉ có thể giả chết thoát thân, trốn ở trong mộ tiếp tục tu luyện. Mãi đến khi bị Tạ Linh Bích phát hiện trong lúc vô tình.”

Hoàng Nhưỡng nhanh chóng phát hiện ra điều không đúng trong đó, nàng hỏi: “Nhưng dù sao ngươi cũng là sư tổ của Ngọc Hồ Tiên Tông, vì sao lại e ngại Tạ Linh Bích?”

“E ngại?” Sư Vấn Ngư hừ lạnh một tiếng, nói: “Bổn tọa mà phải sợ lão ư? Chỉ là lúc ấy thân phận không tiện thôi.” Lão nói thân phận không tiện. Vì thế ba người liền vỡ lẽ, Đệ Nhất Thu nói toạc ra: “Lúc ấy ngươi đã đoạt xá người khác!”

Sư Vấn Ngư cũng không né tránh, nói: “Bổn tọa tìm nữ nhân, sinh nhi tử. Thân thể phàm thai khó mà phù hợp với nguyên thần của ta, ta ẩn thân trong thể xác kia, ngày ngày đề phòng, chịu dày vò.”

Lão đề cập đến đoạt xá đời sau của mình, trong giọng nói không hề có chút thương hại nào. Tựa như chỉ đang sử dụng đồ chứa——

“Sau khi bị Tạ Linh Bích phát hiện, bổn tọa rời khỏi mộ, sáng lập ra vương triều, gây dựng giang sơn.” Lão nói vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ——

Hoàng Nhưỡng lại nói: “Ngươi sáng lập ra tân vương triều, chỉ vì sau khi Linh Ma Quỷ Thư đoạt xá thành công, vẫn cần oán niệm khổng lồ chống đỡ. Mà không có ai có thể dễ dàng tạo ra những lời oán thán kêu than hơn một vị quân chủ nắm giữ giang sơn xã tắc!”

Sư Vấn Ngư khẽ hừ một tiếng, không hề đáp lại——

Đệ Nhất Thu nói: “Cho nên, đến giờ ngươi sinh nhiều hoàng tử hoàng nữ, cũng chỉ vì muốn chọn cho mình một thân thể thích hợp mà thôi.”

Những lời này không phải nghi vấn, mà là một câu trần thuật bình thản. Quả nhiên, Sư Vấn Ngư hỏi: “Chẳng thế thì sao?”

Vì sự ích kỷ của bản thân, từ đầu đến cuối ánh mắt lão vẫn luôn vô cùng lạnh nhạt——

Hoàng Nhưỡng lẩm bẩm nói: “Cho nên bên ngoài mộng, ngươi không tiếc rót độc rắn cho tất cả hoàng tử hoàng nữ, muốn thay đổi thể chất của bọn hắn.”

Sư Vấn Ngư nói: “Muốn thành đại sự thì chỉ có thể không để ý đến tư tình.” Nói xong, lão nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, nói: “Cứ như ngươi vậy, ngươi một lòng căm thù lão phu, ngay cả hài tử trong bụng cũng không hề để tâm.”

“Hài tử?!” Lão tự dưng nói mấy lời này, kiếm trong tay Đệ Nhất Thu bỗng dưng bị kiềm hãm, “Hài tử gì?”

Động tác vừa chậm, Phúc công công đã nhanh chóng biến thân thành sương đen cắn lên cổ tay hắn một cái!

Tạ Hồng Trần đâm một kiếm vào trong thân thể Thọ công công, trong sương đen, nhất thời nhỏ đầu máu tươi. Hắn xoay người lại đâm một kiếm, ngăn cản Phúc công công. Hoàng Nhưỡng chuyển bước, đi tới bên người Đệ Nhất Thu, cách một tầng sương đen dày đặc, nàng đưa lưng về phía hắn. Nhưng đang trong chiến cuộc, đây không phải là lúc nghĩ đến chuyện nhi nữ thường tình——

Hoàng Nhưỡng đành phải nói: “Chỉ là một giấc mộng Nam Kha thôi, không có gì đáng nói. Đừng phân tâm!” Dứt lời, không đợi Đệ Nhất Thu trả lời, nàng đã cười nói, “Cùng lắm thì ra khỏi mộng, ta lại sinh cho chàng một đứa. Có được không?”

Đệ Nhất Thu hơi chậm lại, hắn biết Hoàng Nhưỡng nói đúng——

Lúc này tại đây, dù cho mình có muốn thì có thể làm gì? Lúc này cổ hắn như bị một bàn tay bóp chặt, khiến hắn khó thốt nên lời——

Sư Vấn Ngư nói: “Ngươi xem, ngươi cũng thấy bất đắc dĩ lắm, đúng không?”

Hoàng Nhưỡng không cho phép lão gây ảnh hưởng đến Đệ Nhất Thu, nói: “Dưới gối bệ hạ nhiều hài tử như thế, nhưng chưa bao giờ đau lòng cho một người. Phụ tử hai người, thật sự không giống là phụ tử chút nào.”

Sư Vấn Ngư hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống——

Mà Tạ Hồng Trần cuối cùng đã bắt được sơ hở, một kiếm của hắn đâm vào một đoàn sương đen. Thọ công công bị kiếm cắm ngay vào ngực, khôi phục thành hình người! Hắn ôm ngực, liên tiếp lui về phía sau, máu chảy như suối!

Sư Vấn Ngư thấy thế, đồng tử hơi co rút, nhưng cũng không hề kinh hoảng——

Lão ngược lại còn nói: “Tạ Hồng Trần…... Thật không nghĩ tới Tạ Linh Bích có thể nuôi dưỡng ra một tên đồ đệ như ngươi. Năm đó Tiên môn đồn ngươi có căn cốt kiếm tiên xuất sắc nhất, bổn tọa chỉ cho là lời đồn đã quá khuếch đại. Hôm nay vừa gặp, quả đúng là kỳ tài thiên bẩm.”

Tạ Hồng Trần chẳng mảy may thay đổi thái độ đối với lời khen của lão. Hắn nói; “Gia sư vì một ý nghĩ mà nhập tà, đương nhiên trừng phạt đúng tội. Nhưng lúc hắn chấp chưởng Ngọc Hồ Tiên Tông, quả thật đã có công với thiên hạ.”

Sư Vấn Ngư nói: “Bổn tọa vốn tưởng rằng, bớt đi một Tạ Linh Bích, Ngọc Hồ Tiên Tông sẽ không còn uy hiếp. Không thể nghĩ tới lại xem nhẹ ngươi rồi.”

Lão nhìn về phía Đệ Nhất Thu, giọng nói hòa ái, hỏi: “Tiểu Bát Thập Lục, ngươi tiện tay làm một chuyện thay vi phu có được không?”

Đệ Nhất Thu chỉ cảm thấy thật vớ vẩn: “Bệ hạ sẽ không cho là, lúc này nơi đây, ta còn có thể mặc ngươi sai khiến chứ?”

Hắn hơi nhíu mày, biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy——

Quả nhiên, Sư Vấn Ngư cười nói: “Ngươi có biết, bên ngoài mộng Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng có quan hệ thế nào không?”

Đệ Nhất Thu nhíu mày, Tạ Hồng Trần cũng rất tò mò——

Sư Vấn Ngư lại cười nói: “Bên ngoài mộng, Hoàng Nhưỡng là tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông. Hai người họ có trăm năm phu thê, đối với bên ngoài vẫn luôn là cặp phu thê ân ái tốt đẹp.” Từng câu từng chữ của lão như chọc vào tim Đệ Nhất Thu, lại khiến Tạ Hồng Trần mờ mịt hoảng hốt. Lần thất thần này khiến Tạ Hồng Trần thiếu chút nữa bị Phúc công công cắn cổ——

Tạ Hồng Trần bổ một kiếm bức lui đoàn sương đen trước mặt, nhưng cổ tay cũng đã bị răng nanh cắn một miếng. Máu tươi của hắn nhỏ xuống nền tháp, giọng nói khàn khàn: “A Nhưỡng? Tại sao lại thế? Không phải nàng nói…”

Hắn vừa thốt ra khỏi miệng một câu, cả tòa Viên Dung Tháp đột nhiên kịch liệt rung động!

Thân thể Sư Vấn Ngư lung lay, không khỏi vịn lấy lư hương! Mà trên tường tháp, phù văn nhanh chóng chuyển động, trải khắp mặt tường!

Trái tim Sư Vấn Ngư loạn nhịp, hơn nửa ngày sau, lão mới phun ra một cái tên: “Lôi Âm Đạt Tịch!”

“Lôi Âm Đạt Tịch?” Trong tai Hoàng Nhưỡng nhanh chóng nắm được trọng điểm là cái tên này, nàng không khỏi nhìn về phía Sư Vấn Ngư. Mà Sư Vấn Ngư lại đang nhìn về phía Tạ Hồng Trần, ánh mắt nhìn theo tay áo dần nhiễm máu đỏ tươi của hắn——

Chỉ thấy máu tươi của Tạ Hồng Trần nhỏ giọt trên đất, thấm vào trong tháp, tựa như bị hấp thu không còn một chút gì!

“Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Sư Vấn Ngư quát hỏi, trong giọng nói nhiều hơn vài phần tàn khốc——

Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu đồng thời nhìn về phía Tạ Hồng Trần——

Lần này hai người đều có chung một ý nghĩ —— người này, thật con mẹ nó là con cưng của trời!