Không Tỉnh

Chương 114: Tỉnh Mộng



Tạ Hồng Trần cũng rất bất ngờ, mà lúc này, Viên Dung Tháp lắc lư ngày càng mãnh liệt. Sư Vấn Ngư lạnh lùng nói: “Bắt lấy Hoàng Nhưỡng!”

Lão vừa ra lệnh một tiếng, bốn người Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ không quan tâm nhằm về phía Hoàng Nhưỡng.

Tu vi của Hoàng Nhưỡng vốn là yếu nhất, bị bốn người không để ý đến tính mạng kia tập kích, nàng lập tức bị Phúc công công quấn lấy! Mà ba người Lộc, Thọ, Hỉ thì bị Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu đánh trọng thương!

Hai người đang muốn xông lên trước giải cứu Hoàng Nhưỡng, nhưng Phúc công công lại biến thành sương đen, nháy mắt cắn lấy đầu vai Hoàng Nhưỡng, kéo đứt một miếng thịt. Hoàng Nhưỡng cắn chặt răng, không rên một tiếng. Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần không dám tiến lên một bước.

Khó khăn lắm Sư Vấn Ngư mới kết quyết ổn định Viên Dung Tháp, nhất thời trầm giọng nói: “Nhi tử của ta, hấp thụ công lực của ba người Lộc, Thọ, Hỉ, giết chết Tạ Hồng Trần!”

Tạ Hồng Trần nhíu mày, không khỏi lui về phía sau một bước, cách Đệ Nhất Thu xa một chút.

Đệ Nhất Thu chỉ hơi do dự, Phúc công công đã gặm đến cánh tay của Hoàng Nhưỡng.

“Dừng tay!” Đệ Nhất Thu vội quát.

Sư Vấn Ngư trầm giọng nói: “Đừng để trẫm phải nói lần thứ hai!”

Nơi miệng vết thương của Hoàng Nhưỡng truyền đến đau nhức, cho đến tận bây giờ, cuối cùng nàng mới hiểu ở bên ngoài mộng, Đệ Nhất Thu đã phải thừa nhận đau đớn như thế nào rồi. Nàng nói: “Đừng tin lão, lão sẽ không giết ta!”

Sư Vấn Ngư nói: “Trẫm chưa từng nghĩ tới chuyện giết ngươi. Nhưng ngươi thật sự quá không nghe lời!” Lão lại chuyển hướng sang Tạ Hồng Trần, cẩn thận đánh giá hắn, rất lâu sau mới như vỡ lẽ nói: “Ngươi là nhi tử của Lôi Âm Đạt Tịch? Như vậy xem ra, thật sự có mấy phần giống.”

“Nhi tử của Lôi Âm Đạt Tịch?” Hoàng Nhưỡng ôm miệng vết thương, cho dù có rơi vào cảnh ngộ này, nàng vẫn còn lòng dạ hóng chuyện, “Không phải Lôi Âm Đạt Tịch đã sớm bị Bàn Hồn Định Cốt Châm phong ấn sao?”

Tạ Hồng Trần ngậm miệng không nói, hiển nhiên không định đề cập đến thân thế của mình.

—— Lôi Âm Đạt Tịch quả thật vẫn bị hình tù trong mật thất của Ngọc Hồ Tiên Tông. Rốt cuộc Tạ Hồng Trần có mặt trên đời như thế nào, ngay cả chính hắn cũng không dám nghĩ nhiều! Tạ Linh Bích đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi gì để có được hắn...

Tạ Hồng Trần yên lặng nói: “Nếu như hắn biết kết cục của Nhất Niệm Thần Bộ hiện giờ, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy rất đáng cười.”

Quả nhiên, những lời này rước lấy một tiếng hừ lạnh của Sư Vấn Ngư: “Nhi tử của ta, ngươi còn chờ cái gì?”

Đệ Nhất Thu nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng nói: “Bốn vị công công không phải tâm phúc của ngươi sao? Vì sao phải để cho Đệ Nhất Thu hấp thụ công lực của bọn hắn?” Nói đến đây, nàng đột nhiên hiểu ra, “Ngươi vẫn muốn thân thể của Đệ Nhất Thu, nhưng vì công thể của hắn còn chưa thành thục, cho nên đến tận bây giờ vẫn dốc lòng bồi dưỡng.”

Nàng đã xâu chuỗi lại ba giấc mộng, nói: “Trong ba giấc mộng, ngươi ngoài muốn ta diệt trừ Tạ Linh Bích, còn muốn ta một mực bồi dưỡng thân thể cho Đệ Nhất Thu!”

Sư Vấn Ngư cười lạnh, nói: “Nhi tử đừng nghe nàng ta châm ngòi ly gián, hiện giờ vi phu hết sức hài lòng với thân thể của Tạ Hồng Trần. Ngươi giết hắn, bên ngoài mộng đương nhiên hắn cũng sẽ suy yếu. Vi phụ có thể dễ dàng đoạt xá hắn. Tới lúc đó, ngươi vẫn là nhi tử mà ta sủng ái nhất.”

Đệ Nhất Thu chỉ một thoáng do dự, Phúc công công lại cắn thêm một miếng thịt của Hoàng Nhưỡng!

Đệ Nhất Thu chỉ có thể lấy chiếc ô đen từ trong trữ vật pháp bảo ra, bắt đầu lấy hấp thu công lực của mấy người Lộc, Thọ, Hỉ.

Tạ Hồng Trần hết sức lo lắng, nói: “Đệ Nhất Thu, ta từng xem qua bản chép tay của Linh Ma Quỷ Thư. Sau khi lão đoạt xá sẽ cần vô cùng vô tận oán niệm để bồi bổ công thể! Lão tu luyện đến nay, không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện đại gian đại ác. Chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục làm tay sai cho lão, để mặc lão sai khiến sao?!”

Ô đen hấp thu hết công lực của ba người Lộc, Thọ, Hỉ chuyển dời đến trong cơ thể của Đệ Nhất Thu.

Vai lần Hoàng Nhưỡng muốn đánh lén Phúc công công, nhưng bị hắn cắn xé. Máu nhiễm đỏ váy áo của nàng, Đệ Nhất Thu cách một tầng phù văn pháp bảo mà nhìn nàng.

Một cái nhìn bất đắc dĩ.

Đệ Nhất Thu nhanh chóng hấp thu hết công lực của ba người Lộc, Thọ, Hỉ, khí đen lượn lờ xung quanh hắn, ngay cả áo bào tím cũng đã không nhìn rõ. Hắn nhìn về phía Tạ Hồng Trần, thoáng vận công, cả người hóa thành một đoàn sương đen.

“Tốt lắm.” Sư Vấn Ngư cười khẽ, “Linh Ma Quỷ Thư cực kỳ thích hợp với ngươi.”

Đệ Nhất Thu từng bước tiến về phía Tạ Hồng Trần. Sương đen lượn lờ quanh người hắn, giống như ác quỷ tới từ địa ngục Tu La. Tâm Kiếm của Tạ Hồng Trần nằm trong tay, muốn nói lại thôi.

Đệ Nhất Thu không dám dừng lại, hắn chỉ hơi dừng lại, trên người Hoàng Nhưỡng sẽ có thêm một vết thương. Hắn chỉ có thể chiến!

Tạ Hồng Trần cũng hiểu, nói nhiều vô ích, bất kể thế nào, Sư Vấn Ngư bắt Hoàng Nhưỡng coi như đã bắt được mạng của Đệ Nhất Thu rồi.

Đệ Nhất Thu biến thành đầu lâu há to cái mồm như chậu máu, nhào về phía hắn. Tâm Kiếm trên tay Tạ Hồng Trần không hề khoan dung, một kiếm chém xuống! Sương đen hưng phấn rung lên, như tằm ăn dâu, ăn mòn Tâm Kiếm!

Hoàng Nhưỡng nhẹ giọng thở dài, nói: “Ta nhất định phải phá mộng rồi. Phu quân, ta thật sự là… không nỡ từ bỏ hết thảy trong này.”

Con người nàng từ khi còn bé đã tham danh trục lợi, sau khi xuất giá lại mong ước có được một chút tình yêu đáp lại. Lúc bị cầm tù chịu hình trong núi, ngày ngày đêm đêm chỉ trông mong ao ước có được tự do.

Cho đến khi đi vào trong mộng, giấc mộng thứ nhất là vì muốn báo thù, giấc mộng thứ hai chỉ mong được bình yên. Cho đến giấc mộng thứ ba này, nàng cực kỳ rõ mình sống vì cái gì. Đáng tiếc thời gian quá ngắn.

“Ta còn chưa ăn đã bánh bao ở thành Tây.” Hoàng Nhưỡng thì thầm một tiếng, tay phải luồn vào trong áo, cầm lấy gốc trà châm kia. Phúc công công biến thành đầu lâu, vẫn đang ỷ thế cưỡng ép nàng, nhưng lại không có ý định giết nàng.

Hoàng Nhưỡng đâm mạnh một nhát, trà châm đâm xuyên qua sương đen. Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, sương đen đột nhiên tan biến, máu nóng phụt ra, trên mặt đất là màu đỏ tươi chói mắt.

Hoàng Nhưỡng lùi đến bên cạnh tháp, lại nhìn Đệ Nhất Thu một cái.

Lần này đắc tội với Sư Vấn Ngư, ngày sau chỉ sợ không có cách nào đi vào trong mộng nữa.

Nhưng bất luận thế nào, nói chung cũng không thể để Đệ Nhất Thu giết Tạ Hồng Trần được. Không nói đến Tạ Hồng Trần tội không đáng chết, Sư Vấn Ngư lại có mấy phần có thể tin được?

Nàng giơ tay, đặt gốc trà châm lạnh băng trên cổ mình. Đồng tử của Sư Vấn Ngư co rút, Hoàng Nhưỡng dùng sức trên tay, đau… Nàng chỉ cảm thấy đau…

Trà châm đâm xuyên qua cần cổ tuyết trắng, máu tuôn ra như suối.

Đệ Nhất Thu bất chấp mệnh lệnh của Sư Vấn Ngư. Hắn rút đi sương đen, một tay ôm lấy Hoàng Nhưỡng vào trong ngực, Hoàng Nhưỡng giơ tay lên, áp lấy nửa bên má trắng mịn của hắn.

Trà châm bắt đầu chậm rãi hòa tan, nước hòa cùng máu nhỏ xuống dưới.

Hoàng Nhưỡng đau đến toàn thân run rẩy, chuyện như tự sát này chỉ sợ sau này nàng sẽ không còn đủ dũng khí nữa.

Nàng nhìn về phía Đệ Nhất Thu, hơn nửa ngày sau mới gian nan nói: “Đừng, đừng giết Tạ Hồng Trần. Ta cảm thấy, Sư Vấn Ngư không dễ đoạt xá như vậy. Nếu không, lão đã không kiêng kỵ Tạ Hồng Trần.”

Nàng nói rất uể oải, nói xong lại thở dốc một trận mới nói: “Lão đang chờ thời cơ, thậm chí ta còn hoài nghi, hiện giờ thân thể của lão đã quá suy nhược, không có chiến lực. Nếu không phải vậy.... đã không đến mức bị Tạ Linh Bích dọa cho rút lui....”

Đệ Nhất Thu nửa ôm nàng, một tay khẽ vuốt bụng dưới của nàng, rất lâu sau mới nói: “Được.”

Cổ họng Hoàng Nhưỡng bị máu nóng trào lên làm cho bị sặc, không ngừng co giật. Nhưng trà châm cần thời gian hòa tan, nàng dựa vào trong lòng Đệ Nhất Thu, nói: “Tạ, Tạ Hồng Trần… Ngươi ở ngoài mộng, bị Tạ Linh Bích đoạt xá, ngươi phải đuổi, đuổi theo, giết chết Tạ Linh Bích... Đoạt lại thân thể….”

Tạ Hồng Trần cụp mắt, giai nhân trước mắt sắc mặt tái nhợt, đã gần đến kỳ hấp hối. Nhưng nàng vẫn cố nói từng câu từng chữ dặn dò bọn hắn.

Tạ Hồng Trần hỏi: “Còn nàng thì sao? Ta có thể làm gì cho nàng?”

Hoàng Nhưỡng giật mình, cho đến sau cùng lại yên lặng lắc đầu. Trà châm trong tay dần tan đi theo sinh mệnh của Hoàng Nhưỡng, cuối cùng hòa tan. Hoàng Nhưỡng nắm thật chặt nó, như nắm chặt thời gian.

Nàng nhắm mắt lại, rất lâu sau mới nói: “Đệ Nhất Thu, ta rất muốn trở lại tòa nhà ở thành Tây của chúng ta. Bánh nhân đậu, cơm rang, bánh đồng tiền ở Thành Tây,. Ta đều chưa ăn đủ…”

Tuy không muốn đau lòng nhưng Đệ Nhất Thu vẫn nắm chặt lấy tay nàng. Cảnh trong mơ đẹp như vậy, có ai lại muốn tỉnh mộng?

Thế giới sắp hòa tan, cảnh tượng trước mắt cũng dần tan biến như sương khói.

Lần thứ hai Đệ Nhất Thu tỉnh lại, cả người hắn bị sương đen rỉa rói, thậm chí có thể thấy rõ nội tạng! Thế giới thực tại cùng cảnh trong mơ thay nhau luân chuyển, có ngưng trệ trong khoảnh khắc!

Đệ Nhất Thu thừa dịp này, quay mạnh về phía sau.

Ký ức về giấc mộng thứ ba như thủy triều ùa vào trong trí óc của mỗi người. Toàn bộ thế giới bắt đầu thức tỉnh!

Đệ Nhất Thu nhanh chóng dồn lực, phát hiện trong mộng bởi vì mình hấp thụ công thể của Tạ Linh Bích cùng với ba người Lộc, Thọ, Hỉ, cho nên tu vi tăng tiến nhanh.

Hắn cũng không biết vì sao Sư Vấn Ngư phải hao hết khổ tâm, tích góp tu vi thâm hậu như vậy cho hắn.

Đệ Nhất Thu quay người lại, thấy Hoàng Nhưỡng ở ngay sau lưng hắn. Nàng ngồi trên xe lăn, không nói không động. Ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng vô thần —— trong giấc mộng thứ ba, nàng chưa bao giờ nhắc đến bản thân mình ở ngoài mộng.

Nhưng Tạ Linh Bích gần ngay trước mắt, một ánh mắt này của hắn cũng trở nên xa xỉ.

Hắn lấy lại tinh thần, dựa vào công lực tăng trưởng trong mộng, cả người đột nhiên hóa sương! Linh Ma Quỷ Thư cần tiêu hao một lượng lớn oán khí, hắn chỉ có thể lao thẳng tới Tạ Linh Bích!

Đệ Nhất Thu như phát điên mà cắn xé lão, những đoàn sương đen kia đều hóa thành chất dinh dưỡng của hắn, tu bổ cho thân thể hắn. Mà Tạ Linh Bích ở trong mộng trải qua hình phạt Bàn Hồn Định Cốt Châm, lúc này cho dù có nổi điên gầm thét, công thể cũng đã bị thương quá nặng!

Lão chỉ có thể xé nát những hoàng tử khác bên người, để lại xung quanh chất đống tàn thi. Oán khí màu đen bay lên từ thi thể, lại bị lão hấp vào trong bụng. Lão vừa giết người vừa khôi phục lại công thể cho mình!

Nhưng đúng lúc này, các trưởng lão của Ngọc Hồ Tiên Tông đuổi tới!

Có điều, đám lão già này vì lớn tuổi rồi, người người sợ chết.

Cho nên dù bọn hắn có tiến lên cũng không dám tham chiến, chỉ dùng pháp bảo vừa bảo vệ bản thân, vừa tiêu hao tu vi của Tạ Linh Bích.

Bỗng nhiên, mọi người chỉ thấy bên ngoài kinh thành, một lão giả gầy gò chạy tới bên này! Mọi người ngưng mắt nhìn lại, thật sự mới thấy vô cùng quỷ dị. Người tới đúng là “Tạ Linh Bích “.

Hắn đương nhiên không phải là bản tôn của Tạ Linh Bích, mà là Tạ Hồng Trần bị đoạt xá!

Khốn Bát Hoang trên tay hắn chỉ mới được phá một cái, bởi vì đi quá vội cho nên bệnh thể gầy yếu không chịu nổi, trên mặt đều là nét ửng hồng không bình thường.

Các trưởng lão của Ngọc Hồ Tiên Tông thấy hắn, đều mang vẻ mặt đề phòng. Mà lúc này, Tạ Hồng Trần chống đỡ thân thể, hóa Tâm Kiếm trong tay.

Hắn vẽ vô số những phù chú hoa văn quỷ quái trong không trung, kiếm quang chém về phía bên này. Trong chốc lát, chỉ thấy trời đất như sao trời vỡ nát, vô số ánh hào quang đồng thời ập vào trong cơ thể của Tạ Linh Bích!

Tạ Linh Bích giơ kiếm phản kháng, nhưng đột nhiên trong thân thể lão giống như bị thứ gì đó cấm chế. Tinh quang vừa vào trong cơ thể đã hóa thành một pháp phù kỳ dị.

Lão bỗng nhiên nhớ tới, lúc mình đoạt xá cũng không phải sử dụng Linh Ma Quỷ Thư để đoạt xá!

Là Tạ Hồng Trần chủ động đổi thân thể cho lão. Lúc ấy lão đắc ý vênh váo, thậm chí không nghĩ đến Tạ Hồng Trần có ẩn giấu sát chiêu hay không.

Sương đen trong không trung nhanh chóng tản đi, Tạ Linh Bích ở trong thân xác của Tạ Hồng Trần đột nhiên rơi xuống đất. Lão thở dốc, cố gắng dồn lực. Nhưng vết thương trong giấc mộng thứ ba khiến lão không còn làm được.

Lão té trên mặt đất, thấy một người mang cái vỏ bọc của mình chậm rãi đi tới.

“Tạ… Tạ Hồng Trần…” Lão run rẩy nói, “Ngươi tự gieo vào trong cơ thể mình cấm chế…. Ngươi… ngươi đã sớm có dự mưu!” Tạ Hồng Trần ngồi xổm trước mặt lão, yên tĩnh nhìn kỹ lão: “Ta nói rồi, sau việc này, ân nghĩa giữa ta và sư phụ coi như chấm dứt, không ai nợ ai.”

Tạ Linh Bích há miệng muốn nói gì đó, đang vào lúc này, một trận gió tanh ập đến trong không trung! Chỉ thấy bốn đoàn sương đen lao về phía bên này.

Mọi người ngẩng đầu, là bốn người Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ đánh tới!

Bốn người không chút do dự, đồng thời nhằm về phía hai người Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần, không hề cho hai người có cơ hội đổi lại cơ thể đã mạnh mẽ tấn công!

Hoàng Nhưỡng ngồi ở trên xe lăn, sau khi tỉnh lại khỏi giấc mộng thứ ba, nàng lại rơi vào trong tình cảnh sống không bằng chết. Những núi xương biển máu, những âm mưu quỷ kế, dường như không còn liên quan đến nàng. Mà Miêu Vân Chi vốn đang giúp nàng, trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà không biết nên ở lại hay trốn đi.

Mà trên không trung lại nổi lên một trận gió tanh, đám sương đen dâng lên.

Mọi người kinh hãi, tưởng rằng lại xuất hiện thêm ma vật nào khác. Chỉ có Miêu Vân Chi lẩm bẩm nói: “Đệ Nhất Thu… Hắn cũng tu luyện ma công rồi?”

Trong tầm mắt của Hoàng Nhưỡng, chỉ thấy Đệ Nhất Thu hóa thành sương đen, sương đen như đầu lâu, đánh về phía bốn người Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ. Tạ Hồng Trần thấy thế cũng không do dự nữa. Hắn cầm tay Tạ Linh Bích, để bàn tay có phù văn đoạt xá này áp vào tay mình. Các trường lão khác thấy thế, thi nhau hộ pháp cho tông chủ.

Đệ Nhất Thu cùng bốn người Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ chiến đấu tầm một khắc thì Tạ Hồng Trần đột nhiên mở to mắt!

Kiếm trong tay hắn phi ra, một kiếm chém về phía Hỉ công công! Một kiếm này, Đệ Nhất Thu biết, Tạ Hồng Trần đã đổi thân thể.

Trong bốn người, tu vi của Hỉ công công là yếu nhất! Mà trong mộng hắn bị Đệ Nhất Thu hút đi tu vi, hiện giờ tu vi trực tiếp giảm đi ba phần!

Một kiếm của Tạ Hồng Trần chém về phía hắn, có thể thấy trước được kết quả. Quả nhiên, Hỉ công công trúng kiếm, trực tiếp bị thương, hiện ra nguyên thân!

Các trường lão khác không dám liều mạng, chỉ dám canh trận.

Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần lần thứ hai liên thủ, bốn người Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ nhanh chóng bại lui.

Tạ Linh Bích đổi về thể xác của mình, trải qua lần đoạt xá này, thể xác của lão càng thêm suy yếu. Lão ngửa đầu nhìn trời, hình phạt Bàn Hồn Định Cốt Châm trong giấc mộng thứ ba mang đến tổn hại vô cùng lớn cho lão, sau khi nguyên thần cùng thân hình lão hợp nhất, cuối cùng hoàn toàn bạo phát.

Khóe miệng lão run lên, nhưng lại không nói nên lời. Thậm chí muốn giơ tay cầm kiếm cũng không được.

Lão tổ của Ngọc Hồ Tiên Tông ngày xưa, nay té trên mặt đất, nước bùn hoen ố y phục của lão, mà lão lại chẳng có cách nào nhúc nhích.

Lúc này Cửu Thái Lệnh mới đi tới bên cạnh lão, nhìn lão một lúc lâu, oán hận nói: “Giữ ngươi lại cũng chỉ làm mất mặt tông môn.” Nói xong, lão vươn tay, tại một góc không ai chú ý, chặt đứt cổ Tạ Linh Bích.

Trên đỉnh Viên Dung Tháp, Sư Vấn Ngư đứng từ trên cao nhìn xuống, yên tĩnh quan sát chiến trường.

Bởi vì Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu vô cùng cảnh giác, cho nên bốn người Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ căn bản không tìm thấy thời cơ xuống tay với Hoàng Nhưỡng. Lúc này, Hoàng Nhưỡng đang im lặng ngồi ở trên xe lăn.

Mà Thượng Kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, cuối cùng cũng làm kinh động đến các đại năng của môn phái khác. Đám người Hà Tích Kim, Võ Tử Sửu thi nhau bóp nát truyền tống phù, bay về phía bên này.

Trong khoảng thời gian ngắn, đầu đường Thượng Kinh gần như tụ tập đầy đủ các nhân vật lớn có danh tiếng trong tiên môn.

Khuất Mạn Anh tìm đến Hoàng Nhưỡng trước tiên, chờ thấy Hoàng Nhưỡng ngồi trên xe lăn, bà gần như rơi lệ.

Nhưng đúng lúc này, Viên Dung Tháp đột nhiên chấn động!

Cả tòa tháp đột nhiên rời khỏi mặt đất, bay vào không trung. Mà trong nháy mắt nó chuyển động, Hoàng Nhưỡng đang ngồi trước mặt Khuất Mạn Anh đột nhiên cả người và xe đều không thấy tung tích!

Khuất Mạn Anh sửng sốt trong khoảng khắc, lập tức phản ứng kịp: “Sư Vấn Ngư bắt A Nhưỡng đi rồi!”

Tòa tháp sừng sững trên không trung đóng chặt cửa!

Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy kim quang trước mắt chớp lóe, cả người đã đứng ở trong tháp. Mà Sư Vấn Ngư thì đang đứng ở bên người nàng.