Không Tỉnh

Chương 115: Gần ngay trước mặt, xa tận chân trời



Viên Dung Tháp đóng chặt, mà ký ức về giấc mộng thứ ba lại đang lan truyền rộng rãi trong dân gian. Chuyện quỷ dị thi nhau mà đến.

Mọi người giật mình phát hiện, trên đời nhiều có rất nhiều “người”.

Những người vốn nên chết đi lại bởi vì biến cố trong giấc mộng thứ ba mà sống dậy.

Hoàng Nhưỡng tạo ra thay đổi trong việc lai tạo giống, khiến những người dân nghèo vốn chết vì đói khát lại sống dậy trong nhà họ. Vô số nhà đều vừa kinh hãi vừa vui sướng.

Bảo Võ đi tìm Tức Âm đầu tiên, mà Tức Âm quả nhiên còn tồn tại, ngay ở trang viên trong mộng vẫn còn đó, Tức Âm mờ mịt đánh giá tất cả trước mắt.

Bên ngoài mộng, chủ nhân của thôn trang này còn chưa bán cho Đệ Nhất Thu. Cho nên đột nhiên xuất hiện thêm Tức Âm, mọi người vừa hoang mang lại hiếu kỳ. May mà Bảo Võ đúng lúc đuổi tới, hắn nắm chặt tay Tức Âm, dẫn bà ra ngoài.

Tức Âm không hiểu gì cả, bà chỉ nhớ rõ tất cả trong giấc mộng thứ ba, lúc này không khỏi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trang viên đột nhiên có chủ nhân khác…”

Nói xong, bà lại nhìn ruộng đất trong đó, rất lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Ở đây… sao đột nhiên lại to hơn rồi?”

Những gì chứng kiến trước mắt chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.

Bà có quá nhiều hoang mang khó hiểu, ngay cả Bảo Võ nắm tay bà, bà cũng không phát hiện.

Bảo Võ nghĩ bụng, giải thích: “Giờ thế gian thác loạn, chỉ sợ chỉ có Hoàng Nhưỡng mới có thể giải thích với ngươi...”

Hắn nói tới đây, đột nhiên sửng sốt. Chỉ sợ hiện giờ Hoàng Nhưỡng cũng không thể giải thích được.

Cho dù hắn có là một tên võ phu, xưa nay không thích động não, thì hắn cũng biết trong mộng kia Hoàng Nhưỡng sặc sỡ loá mắt, nhưng trong hiện thực lại đang gặp phải cảnh ngộ ra sao —— hắn chưa bao giờ gặp qua Hoàng Nhưỡng trong hiện thực, hoặc là nói, bọn hắn đã sớm gặp nhau. Chỉ là không ai dám cho rằng đó là thật. Lần đầu tiên trong đời Bảo Võ cảm thấy khổ sở vì một người.

Thượng Kinh, càng ngày càng nhiều người tụ tập về đây.

Hoàng Dương mờ mịt đứng trước cửa Ti Thiên Giám, những người trước mặt này hắn coi như quen biết, nhưng bọn họ lại hoàn toàn khác trong trí nhớ. Tất cả trong trí nhớ bỗng trở nên xa lạ.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Trong đám người, vô số người bắt đầu hỏi thăm tình huống. Có người giải thích giấc mộng ly kỳ này.

Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu hợp lực, lại thêm đám người Hà Tích Kim tương trợ, cuối cùng cũng có thể xử bốn người Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ. Mọi người đồng loạt nhìn về phía Viên Dung Tháp, ánh mắt ngưng trọng.

“Lạ, thật sự là một giấc mộng lạ.....” Hà Tích Kim nói.

Trương Sơ Tửu nói tiếp∶ “Ngọn nguồn của giấc mộng này, xem ra đã tìm được rồi.”

Hà Tích Kim liên tục gật đầu.

Võ Tử Sửu nói: “Quả nhiên là hồ ly có giảo hoạt đến đâu, cuối cùng cũng sẽ lộ ra cái đuôi thôi.”

Mà lúc này, Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần đang bị rất nhiều người vây quanh. Cửu Thái Lệnh không tiếc lết thân thể bị trọng thương, hỏi hắn đầu đuôi câu chuyện.

Tạ Hồng Trần đành phải giải đáp nghi vấn cho mọi người∶ “Chư vị,” Hắn cố áp chế giọng nói của mọi người: “Trải qua điều tra, Sư Vấn Ngư trong Viên Dung Tháp thật ra là Nhất Niệm Thần Bộ năm đó đuổi giết Lôi Âm Đạt Tịch.”

Một câu cả hắn khiến mọi người đều chấn động.

Bốn chữ Nhất Niệm Thần Bộ, hiển nhiên đã khơi dậy rất nhiều ký ức trong tiên mông. Mà đúng vào lúc này, Đệ Nhất Thu lại đi tới dưới Viên Dung Tháp.

Trải qua giấc mộng thứ ba, cho dù triều đình có thấp thỏm lo âu cũng không ai dám ngăn cản hắn.

Bên dưới tòa tháp chín tầng, Đệ Nhất Thu ngẩng đầu mà nhìn. Chỉ thấy đỉnh tháp, Sư Vấn Ngư khoanh tay đứng đó, đứng bên cạnh lão đúng là Hoàng Nhưỡng ngồi ngay ngắn trên xe lăn.

Ánh mắt Hoàng Nhưỡng chậm rãi dời xuống, trải qua rất lâu, cuối cùng cũng tìm được người nọ trong tiếng náo loạn ồn ào. Đời người như một giấc mộng, nàng giống như đã trải qua mấy đời luân hồi.

Sư Vấn Ngư đứng ở bên người nàng, cụp mắt nhìn dưới tháp, nói: “Cho dù ngươi lấy cái chết để phá mộng, nhưng có năng lực thay đổi được gì?” Hoàng Nhưỡng không trả lời lão, mà thật ra là không thể trả lời.

Bàn Hồn Định Cốt Châm giam cầm tất cả của nàng, nàng giống như một con búp bê không có sự sống.

Những bộ trang phục hoa mỹ hay những lớp trang dung tinh xảo chỉ tăng thêm phù hoa cho nàng, chứ không thể bổ khuyết linh hồn cho nàng. Hiện giờ, nàng và phu quân mình cách tháp nhìn nhau, mà ánh mắt nàng cho đi cũng là một ánh mắt suy yếu tán loạn.

Bên cạnh, Sư Vấn Ngư hỏi: “Cho nên, vì sao phải phá mộng?”

Vì sao phải phá mộng à?

Hoàng Nhưỡng vẫn không nói gì.

Con người nàng thật ra rất sợ chết, lại ham danh trục lợi. Tại sao lại có dũng khí bậc này?

Có điều, cuối cùng nàng cũng đã làm vậy rồi.

Sau khi Hoàng Nhưỡng tỉnh mộng, nàng vẫn cảm thấy mình rất thiệt thòi. Nhưng nàng vẫn cố ý làm vậy, chỉ sợ là bởi vì nàng biết, muốn chống đỡ được cảnh trong mơ phải cần biết bao nhiêu sinh linh đồ thán.

Người đời chỉ biết mấy năm liên tục Sư Vấn Ngư trưng thu thuế lớn, luyện chế Trường Sinh Đan.

Nhưng nào ai biết, lão luyện chế Trường Sinh Đan, ngoài vì kéo dài tuổi thọ còn là vì ép dân chúng chảy huyết lệ, khiến sơn hà phải khóc, vạn dân phải bi thương?

Sư Vấn Ngư nhẹ tay vuốt ve đỉnh đầu Hoàng Nhưỡng, giống như vị thần thương hại tín đồ của mình.

Sau cùng, đầu ngón tay lão chạm vào Bàn Hồn Định Cốt Châm ở đỉnh đầu Hoàng Nhưỡng, khẽ gõ một cái. Thần hồn của Hoàng Nhưỡng nhất thời đau nhức.

“Rất đau, đúng không?” Lão nhẹ giọng hỏi.

Mà Hoàng Nhưỡng thậm chí còn khó có thể rơi nước mắt. Nàng nhắm mắt lại, bên dưới tháp, giọng nói nàng quen thuộc nhất kia lại truyền đến. Hắn nói từng chữ một: “Buông nàng ấy ra!”

Sư Vấn Ngư đáp lại hắn là một cái gõ nhẹ vào đuôi châm.

Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy nguyên thần như muốn vỡ ra. Nhưng nàng không thể nói cũng không thể động, vì thế nhìn qua cứ như không có phản ứng gì.

Bên dưới tháp, Đệ Nhất Thu nhìn chằm chằm Sư Vấn Ngư, lại lặp lại một lần nữa nói: “Buông, nàng ấy, ra!”

Sư Vấn Ngư không quan tâm, ngược lại đầu ngón tay còn nắm lấy đuôi Bàn Hồn Định Cốt Châm, lão chỉ khẽ chạm vào, Hoàng Nhưỡng lại hận không thể mình chưa từng sinh ra trên cõi đời này.

Ngay cả nguyên thần của nàng cũng đang rung động dữ dội, nhưng nàng đau mà không thể nói ra khỏi miệng.

Dưới tháp, từng lớp vảy rắn màu xanh ngọc chậm rãi bao phủ trên người Đệ Nhất Thu. Hai mắt hắn đỏ tươi, giọng nói như sấm —— “Buông nàng ấy ra!”

Dứt lời, cả người hắn bị vảy rắn bao trùm, thân thể dần trở nên khổng lồ! Một làn khói độc màu đen bao phủ lấy người hắn, hắn đột nhiên nhảy lên, mạnh mẽ lao về phía tháp!!

Bóng dáng quen thuộc lao thẳng về phía tòa tháp, mãi cho đến khi đi tới trước mắt Hoàng Nhưỡng, hắn đã hóa thành một cự vật to khủng bố.

Trong đôi mắt của Hoàng Nhưỡng, chỉ thấy một cái đầu rắn vĩ đại, hai mắt to như đèn lồng. Nó lè ra cái lưỡi màu tím đỏ, ầm một tiếng, va vào kết giới bảo vệ Viên Dung Tháp.

Trời đất chấn động, thân tháp lắc lư, giống như nỗi đau giằng xé trong lòng Hoàng Nhưỡng.

Toàn bộ thân hình Đệ Nhất Thu đã hoàn toàn hóa yêu. Máu rắn độc dung hòa vào cơ thể hắn lúc này. Hai mắt hắn lộ ra sự tà ác, nào còn chút hình bóng của con người?

Vì thế bên ngoài Viên Dung tháp lại một cú va chạm kịch liệt diễn ra. Một cái đầu rắn cuối cùng cũng thò đến trước mặt nàng. Đệ Nhất Thu!

Ngoài tháp lại là một tiếng ầm vang vọng, cái đầu rắn cứng như đá của Đệ Nhất Thu va vào kết giới, mặc kệ cho nó chảy máu. Xà văn trên khóe mắt, tiên diễm yêu dị. Mà kết giới của Viên Dung Tháp thật sự không chịu nổi sự va chạm của nó, bị thủng một lỗ!

Đệ Nhất Thu thò đầu vào từ chỗ này, há cái mồm to như chậu máu!

Gió tanh chảy ngược, Sư Vấn Ngư chỉ có thể lui về phía sau tránh né!

Tạ Hồng Trần ở bên đã sớm kinh sợ, mọi người nhìn thấy cũng chỉ biết câm nín! Thân thể của một người, rốt cuộc phải yêu nghiệt cỡ nào mới có thể hòa làm một với rắn độc?

Không ai biết.

Cho dù là Miêu Vân Chi cũng không thể giải thích. Việc lạ như vậy, xưa nay chưa từng có.

Phải có ý chí mãnh liệt cỡ nào mới có thể khiến cho một người hoàn toàn hóa yêu, biến thành một con dị thú?

Tâm kiếm lại xuất hiện trong tay Tạ Hồng Trần, nhằm về phía Viên Dung Tháp! Khoảnh khắc đó, hắn không biết rốt cuộc mình muốn làm gì. Giết Sư Vấn Ngư? Giải cứu Hoàng Nhưỡng, hay là trợ giúp Đệ Nhất Thu?

Hắn không biết.

Kiếm quang của hắn chém xuống, như muốn phá mở kết giới của Viên Dung Tháp!

Đám người Hà Tích Kim cũng không còn do dự, thi nhau thướng về phía tháp.

Các trưởng lão của Ngọc Hồ Tiên Tông vốn còn đang vây xem, lúc này cũng thi nhau thở dài —— người già rồi, càng lúc càng trở nên thông minh lanh lợi. Đám người như bọn hắn không muốn xử lý chuyện trong Tiên môn, nói cho cùng chỉ vì không muốn chọc phải rắc rối thôi.

“Con người trên thế gian này ấy mà, nếu muốn làm anh hùng một lần, thì phải chịu oan ức cả đời.” Các trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng cùng gia nhập chiến cuộc. Lần này, bọn hắn không còn do dự.

Kết giới của Viên Dung Tháp hoàn toàn bị xé rách dưới sự đồng lòng của mọi người!

Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần lần lượt nhảy vào trong tháp.

Hoàng Nhưỡng mắt thấy nửa người Đệ Nhất Thu bị vảy rắn che lấp, nàng đột nhiên hiểu, thân thể như vậy mới đúng là thứ mà Sư Vấn Ngư muốn có được!

Từ đầu tới cuối, hắn căn bản chưa từng nhìn trúng thân thể của Tạ Hồng Trần. Nguyên nhân vì thể xác của nhân loại không thể tiếp tục tu luyện đến cuối cùng, nói chung là sẽ có lúc phải chết đi.

Chỉ sợ Nhất Niệm Thần Bộ đã quá hiểu đạo lý này. Mà lão quanh năm đoạt xá, nhận đủ mọi hành hạ, đã sớm thấy chán ghét.

Năm đó, tất cả mọi người cho rằng lão là bị Miêu Vân Chi mê hoặc, cho nên mới cố ý tu tiên, tìm kiếm phương pháp trường sinh.

Nhưng ai có thể biết, vị đại năng đến từ ba ngàn năm trước của Tiên môn này, lão lại một mực tận tâm theo đuổi “thọ cùng trời đất”.

Lúc trước lời nói vô tâm của Miêu Vân Chi, trong mắt tất cả mọi người chỉ là vui đùa. Chỉ riêng lão cho là thật. Cũng chỉ riêng lão có thể coi nó là thật.

Lão đã sớm mặc kệ sự sống chết trên đời, chỉ muốn bản thân được trường tồn!

Miêu Vân Chi nói đúng, tuổi thọ của phàm nhân luôn có điểm cuối, dị thú thì lại là ngàn năm vạn năm. Mà nay, lão quả thật đã làm được rồi. Thân thể của Đệ Nhất Thu hoàn toàn dung hợp với rắn độc. Hắn đã thật sự trở thành dị thú.

Mà thân hình yêu hóa như vậy, một khi tới tay, Sư Vấn Ngư sẽ không còn buồn rầu vì bệnh cũ. Thân thể không thay đổi, nguyên thần không bao giờ bị tiêu diệt, lúc đó lão thật sự có được sự trường sinh.

Còn về oán khí của Linh Ma Quỷ Thư, đối với người thông thiên triệt địa như lão mà nói, quả thực chỉ là vật trong lòng bàn tay. Lão hà tất còn phải để ý?

Hiện giờ, Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần lần lượt nhảy vào trong tháp.

Mà Sư Vấn Ngư đứng ở bên người Hoàng Nhưỡng, mỉm cười quan sát. Đệ Nhất Thu đã hóa thành người thú —— trong kim tháp nhỏ hẹp như vậy, thật sự không chứa nổi cái thân hình khổng lồ của hắn.

Hắn nhằm về phía Hoàng Nhưỡng, mà Tạ Hồng Trần thì một kiếm chém về phía Sư Vấn Ngư!

Nhưng mà, Tâm Kiếm của Tạ Hồng Trần lại chỉ chém vào không khí. Sư Vấn Ngư giống như chỉ có một bóng dáng hư vô. Lão… lại không có ở đây vào lúc này!

Hoàng Nhưỡng tận mắt nhìn thấy, khoảnh khắc hai người nhảy vào trong tháp, Sư Vấn Ngư hóa thành sương đen, mà cả Viên Dung Tháp giống như đã chết lặng. Sau một khắc, thời gian mới bắt đầu chuyển động.

—— Sư Vấn Ngư thay đổi thời gian.

Đệ Nhất Thu nhằm về phía Hoàng Nhưỡng, nhưng hắn vồ hụt.

Hoàng Nhưỡng và hắn gần trong gang tấc, mà tay hắn lại xuyên qua người nàng, chỉ chạm đến một mảnh hư vô.

Hai người đều có khoảnh khắc không nỡ, Hoàng Nhưỡng thì thào trong lòng —— máu của Tạ Hồng Trần…

Trong giấc mộng thứ ba, máu của Tạ Hồng Trần từng khiến cho Viên Dung Tháp kinh động bất an. Hắn là nhi tửu của Lôi Âm Đạt Tịch, mà pháp bảo giống Viên Dung Tháp, vốn có thể trích máu nhận chủ.

Có lẽ, Viên Dung Tháp là vì thấy huyết mạch tương tự, coi hắn như chủ cũ!

Trong lòng Hoàng Nhưỡng có lo lắng, nhưng lại không thể nhắc nhở.

Nàng ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, xiêm y hay đồ trang sức vẫn tinh xảo như cũ. Nàng cứ như vậy im lặng đối diện với Đệ Nhất Thu. Giữa bọn họ cách nhau không biết bao nhiêu năm thời gian.