Không Tỉnh

Chương 40: Bái sư



Hai người hầu áp giải Đới Nguyệt cách khá xa nên không nghe thấy cuộc nói chuyện này.

Tạ Hồng Trần áo trắng như mây, sạch sẽ không nhiễm một hạt bui. Hắn cố gắng lờ đi những cảm xúc của bản thân, nói chuyện đúng như khí chất nên có của một tông chủ: “Nàng có chí nguyện cứu giúp muôn dân là tốt lắm rồi. Nếu đã vậy… bản tông chủ sẽ làm theo ý muốn của nàng.”

Trên mặt Hoàng Nhưỡng hiện lên chút ý cười, nàng nhanh chóng quỳ xuống, nói: “Đồ nhi tham kiến sư tôn!”

Tạ Hồng Trần thấy nàng quỳ xuống mặt đất đầy bụi, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác là lạ. Hắn không biết cảm xúc này từ đâu đến, chỉ biết trong lòng như có gai, cứ thấy khó chịu.

Hoàng Nhưỡng đích thân đưa Đới Nguyệt đến Lý trang, di cốt của mẫu thân Đới Nguyệt quả thực được táng ở đây.

Tạ Hồng Trần nghiêm nghị nói với các thôn dân nghe tin mà đến: “Tuy nàng ta phạm phải tội lớn nhưng chủ tử độ lượng, lệnh cho nàng ta ở đây canh giữ bên linh cữu của mẫu thân, tự kiểm điểm lại mình. Các ngươi không cần chăm sóc, nhưng cũng đừng bắt nạt nàng ta.”

Hai câu này của hắn mới thật sự bảo vệ được cho tính mạng của Đới Nguyệt.

Đới Nguyệt bước từng bước đến trước mộ của mẫu thân.

Sau khi nàng ta trở thành người bên cạnh Hoàng Nhưỡng, phần mộ của mẫu thân cũng được sửa sang lại, không còn thê lương như trước kia nữa. Tranh thủ lúc Tạ Hồng Trần dặn dò mấy thôn dân, Hoàng Nhưỡng đi cùng nàng ta đến phía trước phần mộ được xây bằng gạch xanh.

Đới Nguyệt rơi nước mắt đầy mặt, nàng ta muốn lên tiếng nhưng chỉ có thể phát ra những thanh âm không rõ ràng. Hoàng Nhưỡng nói: “Ngươi muốn hỏi điều gì? Vì sao ta muốn làm thế, đúng không?”

Đương nhiên là nàng ta muốn biết rồi. Đới Nguyệt liên tục gật đầu. Hoàng Nhưỡng quay lưng về phía Tạ Hồng Trần nên tất nhiên nàng không cần phải diễn vở kịch chủ tớ tình thâm. Nàng nói: “Cũng không có gì. Chỉ có điều trước kia bị người ta đạp cho một cái, bây giờ trả thù trong mộng thôi ấy mà.” Nói xong, nàng quay người rời khỏi. Đới Nguyệt xông tới túm chặt vạt váy nàng.

Thật ra Đới Nguyệt đã sớm được điều đến hầu hạ Hoàng Nhưỡng, hai người làm bạn khá nhiều năm. Trong những tháng ngày dài đằng đẵng hay trong những đêm thức trắng không ngủ, các nàng đã có những lần tâm sự thầm kín. Hai người cũng kết bạn cùng đi hái hoa lấy mật trong những ngày sớm tinh mơ lúc mặt trời mới mọc.

Nhưng rốt cuộc, hồi ức chỉ còn là sỏi đá, cố nhân mơ hồ hiện lên nhưng đã không còn đáng để nhìn lại lần nữa. Hoàng Nhưỡng hơi dùng sức kéo góc váy về, một đoạn duyên chủ tớ cứ thế mà bị cắt đứt.

Giải quyết xong chuyện của Đới Nguyệt, Tạ Hồng Trần dẫn theo Hoàng Nhưỡng trở về Hoàng gia.

Hoàng Thự thầm kích động, quả thật lão không biết nên nói gì mới phải. Tạ Hồng Trần cố kìm nén sự rối bời trong lòng, mở lời: “Nữ nhi của Hoàng công là Hoàng Nhưỡng, tư chất thông minh, chăm chỉ chịu khó… Ta quý trọng trí tuệ của nàng, xem trọng ý chí của nàng, sẵn lòng thu làm đệ tử dưới trướng. Còn mong Hoàng công đồng ý.”

Hắn thật sự không biết sao bản thân lại nói được câu này. Hoàng Thự cũng ngẩn ra—— thu làm đệ tử? Không phải cầu hôn?

Hoàng Thự không thể hiểu nổi, chỉ là một đứa con gái, nói qua nói lại còn không phải vì chuyện đó à?

Huống hồ Hoàng Nhưỡng cũng chẳng phải bậc kỳ tài ngút trời gì, một nhân vật như Tạ Hồng Trần muốn loại đệ tử nào mà chẳng có đầy người xếp hàng đến tận cửa? Cần gì phải khiến hắn để bụng như thế?

Nhưng Tạ Hồng Trần cũng đã nói rồi, Hoàng Thự cũng chẳng thay đổi được gì. Lại nói, cứ coi như chỉ là thu đồ đệ, chỉ cần vào dưới trướng Tạ Hồng Trần thì Hoàng gia cũng có thể được thơm lây không ít. Đến ngày Hoàng Nhưỡng học nghệ thành tài thì có thể tìm một nhà chồng phù hợp, lúc đó còn lo không được phú quý chắc?

Hoàng Thự nhanh chóng tính toán thiệt hơn, sau đó lão mới bái lễ: “Tông chủ xem trọng tiểu nữ, quả thật là phúc của cả nhà tiểu nhân. Tiểu nhân tất nhiên là sẽ đồng ý.”

Tạ Hồng Trần chỉ đáp ừ, hắn không muốn để đêm dài lắm mộng, quay sang nói với Hoàng Nhưỡng: “Nếu đã vậy, con đi thu xếp hành trang theo ta về tông môn đi.” Ở trước mặt đệ tử, hắn luôn tự xưng là “Vi sư”. Không hiểu sao đến lượt Hoàng Nhưỡng thì hắn lại không nói ra khỏi miệng được. Hoàng Nhưỡng ngoan ngoãn làm theo, nàng lại bái hắn một lần nữa: “Vâng, sư tôn!”

Hoàng Nhưỡng vội vàng trở về tiểu viện để thu xếp hành trang.

Tạ Hồng Trần đứng chờ ở gian ngoài, hắn thấy nàng không mang theo những thứ như vàng bạc mà chỉ cầm theo một rương gỗ đàn hương nhỏ, nàng lại cầm cả con sâu lông Dương Lạt Tử kia cho vào trong túi tiền. Tạ Hồng Trần cho rằng nàng để vàng bạc trang sức trong rương, thế còn hiểu được, nhưng mà con sâu lông kia thì hơi kỳ cục. Hắn không nhịn được bật cười: “Mang theo nó làm gì?”

Hoàng Nhưỡng cười ngượng ngùng, nàng mở hộp gỗ ra, bên trong xếp rất nhiều dây ngọc ngay ngắn thẳng hàng. Hoàng Nhưỡng cười nói: “Những sợi dây ngọc này là do bạn cũ tặng cho, con muốn mang tất cả đi. Còn con sâu lông Dương Lạt Tử này, nếu mà không có nó bên cạnh giám sát thì sao đệ tử có thể bái được danh sư? Với cả, nó cũng là bạn đồng môn của đệ tử ngày trước.”

Dây ngọc trong rương tuy rất tinh xảo khéo léo nhưng cũng không phải thứ có giá trị liên thành. Tạ Hồng Trần nói: “Thật ra con cũng là người trọng tình.” Hắn thấy nàng có vẻ như đã thu xếp xong, bèn hỏi, “Không cầm theo thứ khác nữa?”

Hoàng Nhưỡng nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Tất cả mọi thứ trong nhà đều là do phụ thân ban cho. Con… mấy năm nay có chút bất hiếu, bây giờ sắp rời nhà, những đồ đạc đó cứ để lại thôi.”

Tính cách này của nàng thật sự rất cao thượng. Tạ Hồng Trần gật đầu nói: “Vậy thì xuất phát thôi.”

Hoàng Nhưỡng ra khỏi tiểu viện, trịnh trọng chào từ biệt Hoàng Thự. Lão mới tưởng tượng đến địa vị của Hoàng gia sau này đã mừng đến mức cười không khép nổi miệng. Hoàng Thự nói liên mồm: “Con gái mau đứng lên, sau này ở Ngọc Hồ Tiên Tông phải hiếu thuận với trưởng bối, hòa đồng với đồng môn, cũng nhớ đừng quên về thăm trấn Tiên Trà.”

Tạ Hồng Trần im lặng đứng nhìn, hắn thấy Hoàng Nhưỡng nghiêm túc đáp lời, không thể hiện một chút nóng nảy nào. Chờ đến lúc bước ra khỏi cửa, Hoàng Nhưỡng lại nói: “Sư tôn có thể để con… bái biệt mẫu thân được không?”

À, nàng cũng chu đáo thật. Tạ Hồng Trần đồng ý: “Được.”

Vì vậy, Hoàng Nhưỡng đi thẳng đến chỗ ruộng trồng cỏ Thần Tiên. Nàng dừng lại, quỳ hai gối xuống bái về phía mảnh đất. Tạ Hồng Trần đứng bên cạnh nàng, trong lòng thầm nghĩ cảnh này có chút quen thuộc.

Hoàng Nhưỡng không quay lại nhìn hắn. Ở ngoài mộng, năm Thành Nguyên thứ năm, nàng từng dẫn Tạ Hồng Trần đến đây bái tế mẫu thân đã mất. Tiếc là lúc đó Tạ Hồng Trần cho rằng nàng đang giả bộ, hắn không có chút kiên nhẫn nào.

Hoàng Nhưỡng ba quỳ ba lạy, sau đó lại nhìn về phía mảnh ruộng này lần nữa. Do mẫu thân nàng tự sát nên Hoàng Thự rất tức giận, hạ lệnh không lập bia cho bà, dứt khoát để cát bụi của bà phơi ra ở đây mà tẩm bổ cho vạn vật. Hoàng Nhưỡng đứng lên nhìn chăm chú vào mảnh đất nho nhỏ này.

Năm Thành Nguyên thứ năm ở ngoài mộng, nàng rời khỏi trấn Tiên Trà, từ đó không còn trở về nữa.

Không biết nữ nhân này có nhớ nàng chút nào không, hay bà vẫn chán ghét mắng mỏ nàng như trước kia. Lúc Hoàng Nhưỡng tế bái bà, ngoài mặt tỏ vẻ bi thương nhưng trong lòng lại lạnh như băng.

Mà lúc này, trong hoàng cung ở Thượng Kinh, bên ngoài Viên Dung Tháp.

Lý Lộc và Bảo Võ nhiều lần đến nhưng đều bị Cầu Thánh Bạch chặn không cho vào. Ngày hôm nay, rốt cuộc Bảo Võ không nhịn được phát cáu lên, hắn không sợ bị chém đầu mà dám chửi đổng lên ở bên ngoài tháp. Bốn vị thái giám Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ công công sợ tới mức trắng cả mặt. Những lời này mà để bệ hạ nghe thấy thì chính là tội lớn tru di cửu tộc.

Cầu Thánh Bạch hết cách, đành phải để hắn đi vào.

Cầu Thánh Bạch dẫn Bảo Võ vào trong, vừa đi vừa khuyên nhủ: “Thật ra bệ hạ chưa hạ lệnh cấm thăm hỏi các vị hoàng tử hoàng nữ, chỉ có điều cách đây không lâu quá dọa người, tính tình của bọn họ cũng không tốt lắm, cho nên mới làm chậm trễ. Bây giờ bọn họ khỏe nhiều rồi, người trong phủ muốn đem thứ gì đến thì để ta đưa giúp là được.”

Bảo Võ không được gặp Đệ Nhất Thu nhiều ngày, hắn đã sớm tức muốn hộc máu. Bây giờ hắn không có ý định nói chuyện, chỉ chăm chăm đi theo Cầu Thánh Bạch xuống tầng đáy tháp. Mùi thuốc và mùi tanh kỳ lạ làm Bảo Võ nhíu chặt mày, sau đó hắn nhìn thấy Đệ Nhất Thu đang ở trong phòng giam.

Chỉ mới nhìn thoáng qua, tóc Bảo Võ đã dựng đứng lên.

Trong phòng giam nhỏ hẹp, tay và chân Đệ Nhất Thu đều bị xích chặt lại. Trên người hắn bọc một chiếc áo đen, làn da bị lộ ra bên ngoài xanh tím phù thũng, vì sưng to quá nên có cảm giác Đệ Nhất Thu béo bằng hai người gộp vào.

“Giám Chính đại nhân!” Bảo Võ chạy ba bước thành hai, không nhịn được rơi nước mắt, ngay cả giọng nói của hắn cũng run rẩy, “Ngài thế này… thế này…”

Cầu Thánh Bạch lên tiếng: “Bây giờ cảm xúc của hắn còn ổn định, ngươi cứ nói cho tử tế vào. Đường đường là một Giám Phó mà còn không bình tĩnh bằng một nữ tử.”

“Nữ tử nào?” Tất cả lo lắng của Bảo Võ đều hóa thành tức giận, hắn rút đao chỉ vào Cầu Thánh Bạch như muốn chém y thành hai nửa: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì với bọn họ?”

“Bảo Võ.” Giọng của Đệ Nhất Thu khàn đặc, hơi có chút giọng mũi do xoang mũi cũng sưng to, khó bề hô hấp.

Bảo Võ vội buông Cầu Thánh Bạch ra, bước nhanh đến trước mặt Đệ Nhất Thu: “Giám Chính đại nhân…Giám Chính đại nhân!” Hắn muốn duỗi tay chạm vào Đệ Nhất Thu nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Từ lúc Đệ Nhất Thu còn rất nhỏ đã trở thành Giám Chính đại nhân của Ti Thiên Giám, Bảo Võ và Lý Lộc vẫn luôn phò tá hắn, chứng kiến hắn lớn lên, có thể nói là tình cảm đậm sâu.

Bây giờ thấy bộ dạng của Đệ Nhất Thu như vậy thì sao có thể không đau lòng cho được?

Ngược lại, Đệ Nhất Thu lại bình tĩnh hơn nhiều: “Hai ngày gần đây sự nóng nảy của ta đã thấp đi, nói chung là cũng dễ chịu hơn nhiều.”

Đột nhiên Bảo Võ nhận ra, Đệ Nhất Thu là đang an ủi hắn. Vốn là hắn muốn đi thăm hỏi Đệ Nhất Thu, ai ngờ cuối cùng chính hắn lại được an ủi ngược. Bảo Võ hít một hơi thật sâu, kiềm chế sự nóng giận rồi mới nói: “Giám Chính đại nhân dưỡng bệnh ở đây có cần cái gì không? Hạ quan sẽ trở về chuẩn bị giúp.”

Đệ Nhất Thu lắc đầu. Một lúc sau, đột nhiên hắn hỏi: “Bên ngoài… thế nào rồi?”

Bảo Võ vội đáp: “Tất cả mọi người ở Ti Thiên Giám vẫn ổn. Chỉ có điều mọi người rất nhớ Giám Chính đại nhân. Mấy ngày nay Lý Lộc bôn ba khắp nơi, đế giày cũng sắp mòn luôn.”

Đệ Nhất Thu đáp ừ một tiếng, nửa muốn hỏi nửa không. Cuối cùng Cầu Thánh Bạch hỏi thay: “Hắn muốn biết cô nương giỏi gây giống lần trước tới đây bây giờ ra sao rồi?”

À! Bảo Võ bừng tỉnh, vội trả lời: “Đới Nguyệt cô nương khả năng không ổn rồi. Hạ quan cũng định xin chỉ thị của Giám Chính đại nhân về việc này.”

Cầu Thánh Bạch chậc lưỡi một tiếng, hắn sâu sắc nhận ra người này đúng là một đầu gỗ.

Đệ Nhất Thu lại hỏi: “Đới Nguyệt? Đã xảy ra chuyện gì?” Đó là nha hoàn bên cạnh Hoàng Nhưỡng, nếu nàng ta xảy ra chuyện, có phải người kia cũng… Hắn vội hỏi: “Song Xà Quả có vấn đề ư?”

Bảo Võ nói: “Chuyện của Song Xà Quả nhờ có Hoàng Nhưỡng cô nương giúp đỡ nên rất thuận lợi. Nàng nộp lên cho bệ hạ sáu mươi mầm cây, tài năng đúng là không thể đo lường được. Chỉ có điều mấy ngày trước, Tạ Hồng Trần của Ngọc Hồ Tiên Tông xuất hiện ở trấn Tiên Trà. Đột nhiên hắn lại đi vạch trần Đới Nguyệt cô nương tội cướp công của chủ nhân, chiếm mất giống tốt mà Hoàng Nhưỡng cô nương tạo ra làm của riêng. Vốn dĩ ta còn nghi ngờ việc này là tin giả, nhưng Lý Lộc nói với thân phận của Tạ Hồng Trần mà hắn dám nói ra trước mặt mọi người như vậy, chỉ sợ là thật.”

“Tạ Hồng Trần.” Đệ Nhất Thu nhẹ giọng lặp lại cái tên này. Đương nhiên hắn biết Tạ Hồng Trần, bấy giờ đó là nhân vật nổi bật và mạnh nhất Tiên môn. Hắn hỏi: “Vậy… Thập cô nương thì sao?”

Rốt cuộc hắn vẫn hỏi ra câu này, Bảo Võ hơi giật mình, nói: “Thập cô nương tốt lắm. Bây giờ người đời ai ai cũng biết nàng mới là người gây giống chân chính, ai cũng ca ngợi sự lương thiện và công đức của nàng. Bây giờ thanh danh của nàng truyền xa. Ngay cả Tạ Hồng Trần cũng rất thưởng thức nàng, nhiều người cũng muốn làm thân với nàng đó.”

“…Tạ Hồng Trần?” Đệ Nhất Thu cụp mắt, không nói chuyện nữa.

Cầu Thánh Bạch đứng ở một bên chưa bao giờ gặp ai không biết cách nói chuyện như thế, y không chịu nổi mà đuổi người: “Nếu ngươi nói đủ rồi thì cút đi!”

Bảo Võ trợn mắt nhìn y, mới nghĩ đến việc chính y là kẻ đã làm cho Giám Chính đại nhân nhà mình thành ra thế này đã hận không thể lao lên xẻo cho mấy nhát. Cầu Thánh Bạch am hiểu việc hỏi chuyện hơn Đệ Nhất Thu, y hỏi Bảo Võ: “Vị Thập cô nương kia đồng ý lời cầu hôn của ai?”

Hả? Bảo Võ không hiểu gì: “Đâu có.”

Thân thể Đệ Nhất Thu cứng đờ, hắn lại nghe thấy Cầu Thánh Bạch hỏi: “Tạ Hồng Trần sao lại ra mặt giúp nàng?”

Vẻ mặt Bảo Võ hiện lên vẻ nghi ngờ, mắng Cầu Thánh Bạch: “Cái lão này cứ hỏi mấy câu linh tinh này làm gì? Chẳng lẽ ngươi thèm nhỏ dãi Thập cô nương?”

Cầu Thánh Bạch không thèm để ý Bảo Võ: “Ngươi trả lời lão phu đi đã.”

Bảo Võ đành phải nói: “Lý Lộc nói, Tạ Hồng Trần luôn ghét ác như thù, chắc là không thể chịu được khi thấy Đới Nguyệt dám cướp công của chủ.” Lúc này Cầu Thánh Bạch mới đáp một tiếng, hỏi: “Giữa hai người đó có việc gì không đứng đắn không?”

Cái gì gọi là việc không đứng đắn cơ… Người ta là trai chưa cưới nữ chưa gả. Bảo Võ cực kỳ khinh bỉ người già mà không đàng hoàng, trâu già gặm cỏ non như thế này. Hắn nói: “Chưa nghe nói bao giờ, nhưng mà lão già mất nết đừng có mơ hão. Bây giờ thanh danh của Thập cô nương lan xa, lại còn có Tạ Hồng Trần ra mặt thay cho nàng, kiểu gì cũng không đến lượt lão bệnh hủi như ngươi. Ngươi vẫn nên quan tâm Giám Chính đại nhân nhà chúng ta đi thì hơn, hắn mà làm sao thì ta sẽ lấy mạng ngươi đền vào!”

Cầu Thánh Bạch chịu chết kẻ lỗ mãng như Bảo Võ, y gào lên: “Ngu ngốc! Nếu Giám Chính đại nhân nhà ngươi mà làm sao thì có một nửa trách nhiệm là do ngươi!”

“Đồ chó ngươi nói bậy cái gì đấy?!” Bảo Võ lại định rút đao, Đệ Nhất Thu ngăn lại: “Bảo Võ! Được rồi, ngươi về đi.”

Bảo Võ vẫn hậm hực trong lòng, nhưng đến lúc rời khỏi phòng giam, hắn lại nói: “Đúng rồi, Lý Lộc nói công văn trong Ti Thiên Giám chất đống. Nếu Giám Chính đại nhân ổn hơn thì mỗi ngày chúng ta sẽ mang một ít tới đây, coi như để hắn làm cho đỡ chán.”

Cầu Thánh Bạch không tán thành lắm về việc để Đệ Nhất Thu phải tốn sức làm việc, nhưng cuối cùng y vẫn đồng ý. Người thường khó lòng chịu được độc của Hủy Xà, nếu ngay cả tinh thần cũng sụp đổ thì có là thần tiên cũng chẳng cứu nổi. Y rất hy vọng những hoàng tử hoàng nữ đó có chút việc để làm, như vậy sẽ nhen nhóm được chút hy vọng. Là thật hay là giả đều được, ít nhất bọn họ sẽ còn có khát vọng sống.

Ngày hôm sau, Lý Lộc bắt đầu cứ cách vài ngày lại mang ít công văn đến.

Đầu óc của Lý Lộc nhanh nhạy, người lỗ mãng như Bảo Võ không thể theo kịp. Mỗi lần Lý Lộc đến đều sẽ cố ý vô tình đề cập đến chuyện của trấn Tiên Trà, mà đã đề cập đến trấn Tiên Trà thì tất nhiên sẽ nói đến Thập cô nương. Hắn toàn dùng giọng điệu như không có gì xảy ra để kể về việc Thập cô nương được người đời đồng cảm và kính trọng, yêu mến thế nào. Hắn là người biết cách nói chuyện phiếm, Đệ Nhất Thu nghe nhiều nên cũng dần chịu uống chút canh.

Cầu Thánh Bạch thấy vậy thì nghĩ Ti Thiên Giám cũng không phải toàn là kẻ ngốc, bởi vậy không cấm Lý Lộc đến thăm.