Không Tỉnh

Chương 68: Tức Âm



Một kiếm này của “Tạ Hồng Trần” khiến cho một đám hoàng tử hoàng nữ đều im lặng hẳn. Ngay cả Bảo Võ cũng phải ngẩn tò te.

“Đây… đây mẹ nó là Tạ Hồng Trần ư?” Hắn nhỏ giọng hỏi.

Chỉ có một chiêu mà tất cả mọi người đều nhìn ra được. Thân thể máu độc mà Sư Vấn Ngư khổ tâm đào tạo ra cũng không phải đối thủ của kẻ này.

Đệ Nhất Thu nhíu chặt lông mày, hắn nhìn kỹ “Tạ Hồng Trần” đã không còn ôn hòa hữu lễ như xưa, thay vào đó là vẻ cuồng bạo.

“Ngươi là người phương nào?” Hắn im lặng không tiếng động dò hỏi, ánh mắt thoáng nhìn về phía Miêu Vân Chi. Miêu Vân Chi đang đẩy xe giúp Hoàng Nhưỡng, chậm rãi rời khỏi đám người.

Lão cũng là một tên cáo già, biết “Tạ Hồng Trần” trước mặt không đúng. Mặc dù không biết là nguyên nhân tại sao, nhưng cũng lo lắng hắn đến vì Hoàng Nhưỡng. Lúc này lão lùi về sau ẩn nấp, chưa từng khiến người khác chú ý.

Nhưng mà, Miêu Vân Chi lại quay đầu nhìn thoáng qua Đệ Nhất Thu. Chỉ thấy vị Giám Chính Ti Thiên Giám đứng ở trước mặt mọi người, áo tím quan ngọc, dáng người cao ngất, vẫn không hề lùi bước.

“Nhi tử này của Sư Vấn Ngư trái lại cũng không tệ.” Lão nói thầm một câu. Sau đó đẩy xe giúp Hoàng Nhưỡng rời khỏi Ti Thiên Giám từ cửa sau.

Mà lúc này, Hoàng Nhưỡng trên xe lăn lặng lẽ rơi nước mắt. Nàng không nhìn thấy Đệ Nhất Thu, thậm chí không thể dặn dò hắn một câu. Bọn hắn đều nói Tạ Hồng Trần đến, còn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nàng lại hoàn toàn không biết.

Hoàng Nhưỡng vẫn ngồi ngay ngắn trên xe lăn, trên người quấn áo choàng Đệ Nhất Thu đích thân làm cho. Vì chuẩn bị ra ngoài nên trên hai chân nàng còn đắp tấm thảm lông thỏ.

Nhiệt độ của người kia quanh quẩn bên người nàng. Mà khi hắn gặp nạn, nàng lại chẳng làm được gì.

Tai họa này là vì nàng mà đến sao? Trong lòng Hoàng Nhưỡng âm thầm phỏng đoán, nhưng nàng có thể làm gì? Chỉ có thể để bất lực gặm nhấm ruột gan.

Miêu Vân Chi thấy nước mắt nàng, trong đất trời đầy tuyết từng giọt nước mắt cắt qua đôi má mỹ nhân, lóe lên ánh sáng long lanh.

“Hoàng Nhưỡng?” Miêu Vân Chi biết đối phương rất có khả năng đến vì Hoàng Nhưỡng, nhưng lão không thể dừng lại, chỉ nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện sao? Đừng đau lòng! Lão phu đã đồng ý với thỉnh cầu của hắn thì nhất định sẽ thực hiện tới cùng. Chỉ cần lão phu còn có một hơi thở, ngươi vẫn sẽ có thể sống tốt.”

Lão vừa nói chuyện vừa liều mạng đưa Hoàng Nhưỡng chạy trốn.

Miêu Vân Chi không phải kiếm tiên, nhưng lão đã gặp qua vô số kiếm tiên. Lão biết với thực lực hiện tại của “Tạ Hồng Trần”, chỉ chút khoảng cách ấy, lão không dám sử dụng truyền tống phù.

Nếu không pháp thuật dao động, nhất định sẽ bị phát hiện.

Mà bên ngoài Ti Thiên Giám, “Tạ Hồng Trần” cười lạnh: “Chỉ là con kiến mà dám ngăn cản ta sao?”

Giám chính đại nhân tự biết chiến một trận với người này ắt lành ít dữ nhiều, nhưng hắn nhìn khuôn mặt kia lại vô cùng tức giận. Hắn lấy ra một đôi găng tay đen trong túi trữ vật, thong thả đeo vào: “Nói chung cũng phải thử một chút.”

“Tạ Hồng Trần” không nói lời vô nghĩa với hắn nữa, một kiếm xé rách bầu trời.

Những hoàng tử hoàng nữ khác thấy thế, chỉ có thể tránh xa. Găng tay đen trên tay Đệ Nhất Thu giống như kim khí, lại giống như vải dệt. Hắn hợp hai tay lại, thế mà thật sự đón được một kiếm kia. Găng tay ma sát với lưỡi kiếm tóe lửa.

Trên tay Đệ Nhất Thu toát ra khói xanh, rất nhanh đã tràn ra mùi khét lẹt.

Hắn nhíu chặt lông mày —— Công lực của “Tạ Hồng Trần” trước mặt đề thăng quá nhiều. Mà ánh mắt này cũng hung hãn uy nghiêm hơn, chứ không phải ánh mắt ôn hòa của Tạ Hồng Trần.

Ồ, vừa rồi đã có người nói, hắn không phải Tạ Hồng Trần.

Đệ Nhất Thu khẽ ngước mắt, muốn tìm đến người vừa nói kia. Nhưng trong kiếm quang lượn lờ nào thấy rõ vật nào? May mà Lý Lộc đã nhanh chóng đuổi tới.

Lúc người nọ tới đã bị trọng thương, nói xong câu đó thì rớt xuống nóc nhà.

Lý Lộc tìm hồi lâu, cuối cùng cũng thấy lão rớt vào trong mương máng, kéo lên.

“Ngươi là người phương nào?” Lý Lộc đút cho lão một liên linh đan, vội vàng hỏi. Nhưng thấy người này toàn thân là máu, tóc tai bù xù, thật sự không nhìn ra mặt mũi.

“Ta, ta…...” Người nọ thở dốc, nói ra ba chữ kinh thiên động địa, “Cửu Thái Lệnh.”

“Cửu Thái Lệnh?” Lý Lộc kinh ngạc nhìn đến ngây người, nhưng hắn biết thời gian quý giá, Đệ Nhất Thu không thể chịu đựng được quá lâu. Hắn vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cửu Thái Lệnh vùng vẫy ngồi dậy, nói: “Là Tạ Linh Bích… Hắn đoạt xá tông chủ Tạ Hồng Trần, âm thầm tu luyện Linh Ma Quỷ Thư, thậm chí đã hấp thụ công lực của mấy vị trưởng lão rồi!”

Lý Lộc chỉ cảm thấy đầu óc ong ong một tiếng, hắn gào lên: “Thế phải làm thế nào đây? Đám trưởng lão Ngọc Hồ Tiên Tông các ngươi đều chết hết rồi sao?!”

Cửu Thái Lệnh thở gấp, nói: “Ta đã thông báo cho các trưởng lão còn lại, bọn hắn đang chuẩn bị chiến đấu, lập tức tới ngay.”

Nếu là bình thường, nhân vật thần tiên như Cửu Thái Lệnh không phải người như Lý Lộc có thể nhìn thấy. Nhưng giờ phút này, Lý Lộc quả thực muốn ném lão về lại kênh rạch.

“Làm sao Giám Chính nhà chúng ta có thể kéo chân tên ma đầu kia?” Lý Lộc gào đến rát họng, “Hắn tới Thượng Kinh rốt cuộc là muốn làm gì? Giết A Nhưỡng cô nương sao?”

Suy đoán này của hắn không ngờ lại hợp lý.

Dù sao hai lần đi vào trong mộng, Tạ Linh Bích đều bị tổn thất nặng trên tay Hoàng Nhưỡng. Lão hận Hoàng Nhưỡng không có gì lạ. Mà Cửu Thái Lệnh cũng rất hoang mang, đáp: “Không, không biết.”

Lý Lộc tuyệt vọng: “Thế các trường lão khác bao giờ mới tới?”

Cửu Thái Lệnh không trả lời.

Thật ra, đám trưởng lão của Ngọc Hồ Tiên Tông đã nhiều năm chưa từng xuất thủ. Hiện giờ đột nhiên nhảy ra một Tạ Linh Bích tu vi kinh người như vậy, ai dám coi thường?

Đối với bọn hắn mà nói, chỉ một chút sơ sẩy thì không chỉ mất vạn năm tu vi, mà còn là thần hồn vĩnh diệt. Mọi người đương nhiên muốn chuẩn bị đủ pháp bảo phòng ngừa.

Tạ Thiệu Xung vội sắp điên rồi.

Hiện giờ trong tông môn, lão tổ mất tích, tông chủ nổi điên, các trưởng lão ai bị thương thì bị thương, ai trợ chiến thì trợ chiến. Chỉ còn lại mình hắn không biết phải làm sao.

Vẫn là Tạ Lạp đề nghị: “Sư bá, tông chủ tập kích trưởng lão, lại giết về phía Thượng Kinh. Chuyện này thật sự rất bất thường. Liệu chúng ta có nên lục soát Duệ Vân Điện, nhìn xem có điều gì khả nghi không?” Hiện giờ đã không còn cách nào rồi.

Tạ Thiệu Xung đành phải dẫn người đi điều tra Duệ Vân Điện.

Nhưng lần điều tra này, bọn hắn thật sự có phát hiện quan trọng —— trong phòng tối của Duệ Vân Điện có nhốt một người.

Tạ Thiệu Xung quả thực không dám tin vào hai mắt mình: “Lão tổ?!”

Mà trong phòng tối, “lão tổ” bị tù khốn vẫn vô cùng bình tĩnh. Hắn hỏi: “Sư phụ hắn... đến Ti Thiên Giám rồi hả?”

“Sư phụ?” Tạ Thiệu Xung không mở được cấm chế, lúc này vẻ mặt mờ mịt: “Ai cơ? Nhưng mà tông chủ hắn quả thật đã đến Thượng Kinh rồi. Theo tin tức Cửu Khúc Kinh Đồng truyền quay lại, hắn đang giao chiến kịch liệt với Ti Thiên Giám.”

Mà trước mặt hắn, “Tạ Linh Bích” thở dài một hơi∶ “Cuối cùng hắn vẫn làm như vậy.”

Tạ Thiệu Xung lo lắng nói: “Lão tổ, tông chủ hắn… Tu luyện tà công rồi! Đệ Nhất Thu hiển nhiên không địch lại, các trường lão khác còn chưa đuổi tới. Ti Thiên Giám e là không phải đối thủ của hắn. Người cần phải nghĩ cách mới được!”

“Đệ Nhất Thu… Không địch lại?” Trên mặt “Tạ Linh Bích” dần xuất hiện vẻ mặt kỳ lạ. Tạ Thiệu Xung vội la lên: “Lão tổ, Đệ Nhất Thu xuất thân phàm nhân, mặc dù thể chất là kỳ tài ngàn năm có một, nhưng há có thể là đối thủ của tông chủ?”

“Tạ Linh Bích” không dám tin, sau một lúc lâu mới nói: “Nhưng… lúc ta bị đoạt xá có lưu lại cấm chế trong người. Cũng đã vẽ cách hóa giải kiếm thế bảo Thanh Lam đưa cho hắn rồi. Chẳng lẽ hắn chưa nhận được sao?”

“Đoạt xá?” Tạ Thiệu Xung nhất thời có chút không phản ứng kịp, hơn nửa ngày sau, hắn lớn tiếng nói: “Thanh Lam? Nhiếp Thanh Lam đâu?”

“Sư bá!” Ngoài cửa có đệ tử chạy vào, đúng là Nhiếp Thanh Lam đang thở hổn hển. Y lo lắng nói: “Sư bá, sư phụ ta không biết bị làm sao lại đang giao chiến với Ti Thiên Giám rồi. Đệ Nhất Thu bị ma công của hắn gây thương tích, đã… thua trận! Chỉ sợ lúc này… Đã bỏ mình rồi.”

Tạ Thiệu Xung kinh hãi, trong phòng tối, “Tạ Linh Bích” gào lên: “Ta từng ra lệnh cho ngươi giao cho Miêu Vân Chi tiền bối, chẳng lẽ ngươi không đưa cho hắn sao?”

Nhiếp Thanh Lam bị một tiếng quát chói tai này khiến cho lảo đảo, hơn nửa ngày sau mới nói: “Ta, ta… Đệ tử đã đưa đồ rồi. Sư phụ bàn giao xong, đệ tử đưa qua luôn … Không đúng, việc này không phải sư phụ giao cho đồ đệ sao? Lão tổ làm sao biết được?”

“Điều đó không có khả năng….” Tạ Hồng Trần khoác cái xác Tạ Linh Bích lẩm bẩm nói, “Hắn có chiêu phá giải, tại sao lại lại thất bại bỏ mình?”

Rất lâu sau, Tạ Thiệu Xung hỏi: “Ngươi…. Ngươi là tông chủ sư huynh, phải không?”

Tạ Hồng Trần chẳng quan tâm trả lời vấn đề của hắn, lầm bầm lầu bầu: “Điều đó không có khả năng. Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?”

Tạ Thiệu Xung im lặng trong khoảnh khắc, bỗng nhiên nói: “Có khả năng là… là kiếm thế người để lại quá mức cao thâm, Giám Chính đại nhân hắn… tuy có tài, nhưng dù sao cũng không phải người trong kiếm đạo. Hắn có lẽ….”

Tạ Hồng Trần ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, rất lâu sau hai người đồng thanh nói ra ba chữ: “Xem không hiểu….”

“Nhanh, giúp ta giải vây!” Tạ Hồng Trần cả giận nói. Tạ Thiệu Xung cùng Nhiếp Thanh Lam và Tạ Lạp hoảng loạn bước lên phía trước trợ giúp.

Trước cửa Ti Thiên Giám, Đệ Nhất Thu đón được một kiếm của Tạ Linh Bích, lập tức biết mình không thể miễn cưỡng chịu đựng.

Hai tay hắn đã dùng hết, nhưng kiếm thứ hai của Tạ Linh Bích vẫn không thể lấy được tính mạng của hắn —— bởi vì ba con rối siêu đối chiến của Ti Thiên Giám đồng thời ra trận, tam tôn thành trận, cuối cùng cũng đỡ được một kiếm của Tạ Linh Bích.

“Thật đúng là phiền toái.” Tạ Linh Bích không có lòng dạ nào đối chiến với Đệ Nhất Thu, hắn nhìn hoàng cung phía xa, mà ở trong cung, một tòa tháp cao như ẩn như hiện. Trên đỉnh tháp nhọn, một người mặc áo choàng trắng đen đan xen, tóc dài xám trắng, đón gió mà đứng.

Tạ Linh Bích cười lạnh một tiếng, bỗng dưng thu Tâm Kiếm. Sau đó, lão phát động sức lực, quanh thân nhất thời dựng lên một luồng sương đen. Trong sương đen, quỷ khóc thê lương. Vô số bộ xương khô di chuyển biến hóa trong sương đen, thỉnh thoảng lại lộ ra răng nanh.

Đây không giống công pháp chính đạo.

Đệ Nhất Thu đối mặt với đống oán khí kia, không khỏi lui lại mấy bước. Không biết Miêu Vân Chi có thể đưa nàng ra khỏi thành được không. Hắn đột nhiên nghĩ như vậy.

“Sư Vấn Ngư! Đến nhặt xác cho nhi tử của ngươi đi!” Giọng nói của Tạ Linh Bích loáng thoáng phát ra trong sương đen, cao thấp không đồng đều, lộ ra quỷ dị nói không nên lời. Lão vừa dứt lười, sương đen xung quanh lao thẳng về phía Đệ Nhất Thu!

Đệ Nhất Thu nhắm mắt lại, tất cả pháp bảo có thể dùng để phòng ngự đều vận dụng hết chỉ trong nháy mắt. Cho dù đã có ba con rối siêu đối chiến đứng chắn trước mặt hắn, nhưng bị hắc linh xâm nhập, thoáng chốc đã biến thành tro.

Hắn đứng ở trong một đống tro bụi, thời gian giống như chậm lại vô hạn.

Hồi ức nửa đời, mê ly trùng điệp. Từ nhỏ hắn đã có đam mê đúc khí, tâm huyết cả đời phần lớn đều đặt vào việc này. Thế gian muôn vàn phù hoa không hề lọt vào mắt hắn. Chỉ có chút ánh sáng kia, liếc mắt một cái là dừng, một đời nhớ mãi —— lúc sắp chia tay, vậy mà lại không thể nói một câu với nàng. Đáng tiếc kiếp này hắn quá nhỏ bé, không thể bảo vệ nàng.

Thế khí của Linh Ma Quỷ Thư ăn mòn ba con rối siêu đối chiến, đánh trúng hắn. Pháp bảo bảo vệ thân thể của Đệ Nhất Thu đều bị nghiền nát, hắn bị đánh bay ra mấy trượng, máu phun ra đen sì.

Một thân độc rắn đứng trước người có tu vi như Tạ Linh Bích hiển nhiên vẫn không đáng được nhắc tới.

Trước mặt, tiếng cười của Tạ Linh Bích giống như trộn lẫn với máu tanh, từng câu từng chữ vô cùng bệnh hoạn. Tại một góc trong Hoàng cung, trên đỉnh tháp, Sư Vấn Ngư mặc trường y đứng đón gió, im lặng mà nhìn.

Tạ Linh Bích đã chẳng thèm ngụy trang. Lão lại giơ tay, đương muốn kết thúc cuộc đời của Đệ Nhất Thu, nhưng đúng lúc này, một luồng pháp lực dao động hấp dẫn sự chú ý của lão.

Lão theo khí tức nhìn lại, chỉ thấy trong cửa thành ở nơi xa, một người đẩy một chiếc xe lăn đang muốn sử dụng truyền tống trận. Tạ Linh Bích híp mắt nhìn thử, trên xe lăn là một nữ nhân.

“Tiện tì!” Lão đạp gió mà đến, từ trên không trung đánh xuống một chưởng!

Chỉ hai chữ này đã đủ để Hoàng Nhưỡng nhận ra lão —— Tạ Linh Bích! Lão chiếm dụng thân thể Tạ Hồng Trần, hơn nữa tu vi của lão còn đột nhiên tăng vọt!

Vô số sương đen bủa vây đến, xương khô bắt đầu khởi động, lao thẳng tới Hoàng Nhưỡng!

Miêu Vân Chi nhanh chóng khởi động pháp bảo hộ thân, nhưng một kích này của Tạ Linh Bích mang theo lửa giận mà đến. Bản thân Miêu Vân Chi lại không có tu vi! Hoàng Nhưỡng trơ mắt nhìn bộ xương khô kia nhào đến trước mắt, trong nháy mắt đó, trong lòng nàng lại không hề sợ hãi.

Với nàng mà nói, cái chết đã không còn đáng sợ. Thậm chí có thể nói đó là một loại ban ân. Bất luận là chết kiểu nào cũng vậy cả.

Nàng thậm chí còn không nhắm mắt, bình tĩnh nhìn kỹ tà dị công pháp này.

Bộ xương khô mang theo sương đen gào rít đến, bên trong như có vô số tiếng khóc than ai oán. Nhưng trong lòng Hoàng Nhưỡng lại yên lặng như nước.

Khoảnh khắc sương đen đánh vào nàng, một bóng đen bỗng dưng chắn trước người nàng.

Hoàng Nhưỡng ngẩn ra, bóng đen chắn trước người nàng rung động, nàng mất rất lâu sau mới nhìn rõ —— đó đâu phải bóng đen gì. Đó là Đệ Nhất Thu! Toàn thân hắn đẫm máu, bị sương đen bao bọc.

Mà trong sương đen vô số bộ xương nhe răng nanh với hắn!

Chất xúc tác.

Hoàng Nhưỡng nghe thấy trong lòng mình điên cuồng kêu rên, nhưng nàng không thể phát ra âm thanh. Nàng chỉ có trơ mắt nhìn Đệ Nhất Thu bị những thứ tà vật này cười gằn, gặm cắn máu tươi đầm đìa, để lộ xương trắng!

Đệ Nhất Thu! Đệ Nhất Thu!

Nàng la hét thảm thiết từng tiếng trong lòng, nhưng không ai có thể nghe thấy.

Người kia chắn ở trước người nàng, một tay để lên cửa thành, máu dọc theo năm ngón tay tí tách chảy xuống, nhưng hắn vẫn không rên một tiếng.

“Đi đi!” Hắn nói với Miêu Vân Chi.

Miêu Vân Chi nhanh chóng lấy lại tinh thần, lão đáp một tiếng, sau đó điên cuồng đẩy Hoàng Nhưỡng lao ra khỏi nội thành.

Xương khô nhanh chóng gặm hết nửa thịt trên người hắn, để lộ ra nội tạng đỏ tươi trong lồng ngực hắn. Máu ướt đẫm áo choàng tím, hoà cùng thịt vụn, nhưng hắn vẫn kiên cường đứng đó, không chịu ngã xuống.

Nội thành, chỗ cửa thành hiện giờ đã sớm không còn ai trực.

Miêu Vân Chi đẩy Hoàng Nhưỡng một đường đi nhanh ra ngoài. Chỉ cần ra khỏi nội thành, lão có thể sử dụng truyền tống trận, ít nhất có thể đưa Hoàng Nhưỡng tới một nơi an toàn.

Hoàng Nhưỡng có thể nghe thấy âm thanh truyền đến phía sau, nhưng nàng không nghe được tiếng động của Đệ Nhất Thu. Không, ta không đi..... Không muốn đi.

Khoảnh khắc ấy, suy nghĩ này tràn ngập trong đầu, chung quanh chậm rãi ngưng đọng lại, tựa như gió cũng đã thổi chậm lại.

Những âm thanh mơ hồ, muôn vàn tiếng kêu thảm thiết, nguyền rủa, khóc lóc, tất cả đều đan xen trong đầu nàng. Ở nơi không xa, Sư Vấn Ngư vẫn đang im lặng nhìn tất cả mọi chuyện.

Tạ Linh Bích vốn cho rằng Hoàng Nhưỡng đã chết.

Lão đi tới trước hoàng cung, đột nhiên như ý thức được điều gì đó. Lão quay đầu lại, nhưng động tác này lại trở nên vô cùng chậm rãi. Nơi xa, trong nội thành, một người đầy máu đứng chặt ở cửa thành. Xe lăn của Hoàng Nhưỡng biến mất sau lưng hắn.

Tiện nhân này, nàng vẫn còn sống!

Tạ Linh Bích muốn giơ kiếm, nhưng mà chỉ trong chớp mắt đó chung quanh đột nhiên trở tối om, lão không cảm nhận được kiếm của mình.

Đầu óc Hoàng Nhưỡng đau nhức, nhưng nỗi đau này lại khiến nàng mừng như điên.

Nơi Ngọc Hồ Tiên Tông bên ngoài ngàn dặm, trong mật thất La Phù Điện đột nhiên có vô số quỷ khóc đang hô ứng cùng nàng. Ở phía chân trời mây đen cuồn cuộn mà đến, trong khoảnh khắc thế giới đã thay đổi.

“Đệ Nhất Thu!” Hoàng Nhưỡng mở choàng mắt, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt. Nàng nhảy dựng lên, phát hiện mình đã xuất hiện tại một nơi khác.

Nàng trốn trong một bụi cỏ, có vẻ đang ngủ trưa.

Hoàng Nhưỡng nhanh chóng phản ứng kịp —— đây là.... giấc mộng thứ ba sao? Đệ Nhất Thu hắn thế nào rồi?

Nàng cúi đầu, phát hiện một cây trà châm trong suốt rơi trên đất. Lần này, là nàng ép buộc mình phải đi vào trong mộng, cũng không nhìn thấy tòa tháp chín tầng kỳ quái cùng nam nhân mặc áo choàng cổ quái kia.

Đệ Nhất Thu, không biết hắn sao rồi.

Hoàng Nhưỡng biết, tám phần mười là mình lại về đến trấn Tiên Trà.

Cả đời này của nàng, sinh ra tại Tiên Trà Trấn, gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông, sau khi bị hãm hại lại quay về Ti Thiên Giám. Cuối cùng là đến Bạch Cốt Nhai. Tổng cộng chỉ có mấy nơi như vậy.

Mà lúc này, nàng sờ thử mặt mình —— nàng vẫn chỉ là một đứa bé. Năm này Đệ Nhất Thu vẫn chưa sinh ra.

Hoàng Nhưỡng nhặt trà châm trong suốt trên mặt đất lên, nàng chăm chú nhìn vào đống cỏ, lại một lần nữa được làm lại cuộc đời cũng không khiến nàng mừng như điên. Nàng về đến mốc thời gian còn chưa có hắn.

Chuyện này thật sự là, hễ nghĩ tới lại khiến người ta đau lòng.

Đệ Nhất Thu, một giấc chiêm bao này ta đến vì chàng. Chúng ta sẽ không chia lìa nữa, có được không?

Hoàng Nhưỡng cắm trà châm vào giữa búi tóc, đi ra khỏi đống cỏ.

Bên ngoài đồng ruộng quen thuộc lại xa lạ, giữa vườn ruộng đang có tá điền canh tác. Hoàng Nhưỡng đi qua bờ ruộng, cuối cùng cũng thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Tỷ tỷ!” Nàng chạy tới, nữ tử nọ giống như đang xem xét hạt giống, quả nhiên là tỷ tỷ Hoàng Quân.

Lúc này, trông tỷ ấy mới chừng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng mà giữa lông mày đã tràn đầy vẻ u sầu. Tỷ ấy có được nỗi ưu tư không nên thuộc về tuổi này. Mà nàng đương nhiên không có.

Hoàng Nhưỡng thu lại nụ cười, không nhịn được lôi kéo tay tỷ ấy, nhẹ giọng gọi∶ “Tỷ tỷ.”

Đến giọng nói nàng cũng đề thấp hơn trước nhiều, trên mặt Hoàng Quân không có nụ cười, tỷ ấy lấy một bọc giấy ra từ bên hông đưa cho Hoàng Nhưỡng, nói: “Ngồi xuống bên cạnh ăn đi.”

Hoàng Nhưỡng nhận lấy bọc giấy kia, mở ra nhìn thử, là một gói mứt hoa quả.

Nàng từ từ lùi đến bờ ruộng bên cạnh, Hoàng Quân tiếp tục đi xem xét các loại giống khác. Hoàng Nhưỡng bỗng nhiên nhớ tới, thật ra Hoàng Quân không thích cười.

Từ nhỏ Hoàng Nhưỡng là do một tay tỷ ấy nuôi lớn, Hoàng Quân càng giống mẫu thân Tức Âm hơn nàng. Nhưng tỷ ấy không quá cưng chiều Hoàng Nhưỡng. Tỷ ấy không thích cười, cũng không dịu dàng. Đa số thời gian tỷ ấy đều im lặng.

Hoàng Nhưỡng ăn một miếng mứt hoa quả, thứ kia không hề ngọt, ngược lại có hơi đăng đắng. Ta là về lại năm nào đây?

Mẫu thân ta... có phải bà ấy còn sống không? Hoàng Nhưỡng đột nhiên nghĩ vậy.

Nàng thật sự không hề muốn gặp nữ nhân kia. Trong trí nhớ của nàng người nọ luôn oán hận cay nghiệt. Có gì mà gặp đâu?

Trong lòng nàng nghĩ vậy, lúc Hoàng Nhưỡng lấy lại tinh thần, nàng đã dọc theo bờ ruộng, một đường về tới Hoàng gia. Lúc này Hoàng gia còn chưa khí phái như mấy năm sau. Cùng lắm chỉ là tường đất ngói xám, càng giống một gia đình thôn quê giàu có hơn.

Hoàng Nhưỡng dọc theo trí nhớ đi vào, đột nhiên da đầu đau nhức, có người túm chặt tóc của nàng. “Xú nha đầu! Tỷ tỷ ngươi đâu?” Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, tràn ngập khinh thường.

Hoàng Nhưỡng đau đớn kêu rên một tiếng, chỉ cảm thấy da đầu như bị xé rách. Nàng quay đầu lại thì thấy một gương mặt—— đại ca Hoàng Tăng. Thấy Hoàng Nhưỡng không nói lời nào, Hoàng Tăng lại đạp thêm một cước. Hoàng Nhưỡng vốn đã bị giẫm ngã xuống đất, lúc này bỗng cảm thấy đau đớn truyền tới trước bụng. Mứt hoa quả trên tay rơi xuống đất.

Hoàng Nhưỡng phát hiện đã lâu rồi mình không bị đánh.

Nàng ôm bụng, hỏi: “Ngươi tìm tỷ tỷ của ta để làm gì?”

“Hôm nay ngươi làm phản hả!” Hoàng Tăng dùng một tay túm nàng dậy, tát một cái vào mặt nàng.

Mặt Hoàng Nhưỡng bị tát cho lệch đi, Hoàng Tăng cười lạnh: “Tiện chủng, sớm muộn gì cũng sẽ làm mất mặt xấu hổ như tỷ tỷ ngươi thôi, còn không bằng đánh chết!”

Hắn ta giơ tay, còn muốn tát Hoàng Nhưỡng thêm vài cái, nhưng bên cạnh có nữ nhân xen vào: “Tăng Nhi! Ngươi đang làm gì vậy, không sợ bẩn tay sao!”

Lúc này Hoàng Tăng mới bỏ qua cho Hoàng Nhưỡng, hắn ta chạy đến bên cạnh nữ nhân kia, nói: “Nương, ngày hôm qua xú nha đầu này lại mách lẻo với phụ thân, làm hại ta bị phụ thân mắng.”

Nữ nhân kia nghe thế thì gào lên: “Nhịn đi. Ai bảo người ta có bản lĩnh đó, sinh được hai nữ nhi. Đứa lớn đã bị lão gia yêu rồi. Mắt thấy đứa nhỏ cũng sắp trưởng thành, đến khi ấy cả ba mẫu tử bọn họ cùng hầu hạ lão gia, tri kỷ biết bao nhiêu? Chỉ sợ không được bao lâu nữa, chúng ta phải nhìn ánh mắt người ta mà sống đấy.”

Bà ta nói đầy ẩn ý, nói xong cả hai mẫu tử bọn họ đều cười ha hả không ngừng.

Hoàng Nhưỡng đứng dậy khỏi đất, từ đầu đến cuối mẫu thân trong tiểu viện chưa từng ra ngoài.

Hoàng Nhưỡng từ từ đi vào tiểu viện này, thời gian thật đúng là vô tình, trí nhớ dần bị ăn mòn. Sau này nàng còn không nhớ nổi dáng vẻ của tiểu viện này nữa.

Đình viện không được ai xử lý, vì thế cũng không có hoa cỏ gì mọc.

Tại gia tộc gây giống như Hoàng gia mà nói, đây quả thật là chuyện khiến người ta giật mình.

Mới vừa rồi tiếng chửi bậy cũng không thu hút được người trong viện. Bà vẫn ở trong hậu viện tỉ mỉ nấu thuốc. Là thuốc cầu con.

Theo lời thần y mà bà tìm được nói, chỉ cần uống theo phương thuốc này thì bà nhất định sẽ sinh được nam hài. Bà tin, vì thế bà chăm chỉ nấu uống mỗi ngày.

Về sau, mỗi khi Hoàng Nhưỡng ngửi được mùi đắng chát của đông y đều sẽ nhớ tới bà.

Tức Âm.

Hoàng Nhưỡng thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi vào hậu viện.

Người kia trong trí nhớ đã gầy đến đáng sợ. Bà mặc y phục màu xám nhạt, tóc dài vấn cao. Nghe thấy thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu, chỉ si ngốc nhìn chằm chằm ấm thuốc trên bếp.

Nồi thuốc sôi ùng ục, vì thế bà bắc ấm xuống.

“Mẫu thân.....”Hoàng Nhưỡng vẫn gọi một tiếng. Nhưng người đứng trước ấm sắc thuốc vẫn không quay đầu.

Hoàng Nhưỡng cứ thế đứng sau lưng bà, im lặng thật lâu.

Trên mặt nóng rát đau đớn, Hoàng Nhưỡng giơ tay sờ thử dưới mũi, quệt được một vệt đỏ tươi. Vừa rồi Hoàng Tăng tát nàng mấy cái khiến nàng giàn giụa máu mũi.

Mà nàng vẫn không hề nhận ra.

Hoàng Nhưỡng vươn tay, muốn chạm vào nữ nhân trước mặt. Nhưng đến cuối cùng vẫn không.

Không cần cố gắng uống thuốc nữa. Có uống cũng vô ích. Nàng muốn nói với nữ nhân này như vậy.

Nhưng những lời đó cũng giống như thuốc trong ấm, ngoài đắng thì còn tác dụng gì đây?

Nàng xoay người ra khỏi tiểu viện, cảm giác bất lực lòng vòng chồng chất trong ngực. Bên tai đột nhiên có người nói chuyện, Hoàng Nhưỡng ngưng thần lắng nghe.

“Muội muội ngoan, chỉ cần ngươi đáp lại ca ca lần này, ca ca thề sẽ không bao giờ đánh ngươi nữa.” Tiếng Hoàng Tăng cách một bức tường truyền đến.

Hoàng Nhưỡng vội trèo lên tường viện, lặng lẽ nhìn lén. Chỉ thấy bên kia tường, Hoàng Tăng đang lôi kéo Hoàng Quân, thấp giọng nói chuyện.

“Lần này đại ca thua quá nhiều tiền rồi, nếu để phụ thân biết chắc chắn sẽ không tha cho ta. Nhưng bọn hắn nói, chỉ cần muội có thể bồi bọn hắn một đêm, chỉ một đêm thôi. Chuyện này coi như xong.” Hắn ta vô liêm sỉ nói như vậy.

Mà Hoàng Quân chỉ lắc đầu, im lặng không nói một lời.

Hoàng Tăng mất kiên nhẫn, cười lạnh nói: “Dù sao ngươi cũng đã ngủ với phụ thân rồi. Tàn hoa bại liễu, còn gì hay mà chà đạp đâu! Nếu ngươi dám không đồng ý thì ta sẽ nói việc này ra ngoài, nhìn xem ngươi còn sống ở đây thế nào!”

Thấy Hoàng Quân vẫn không chịu gật đầu, Hoàng Tăng lại khuyên nhủ: “Muội muội ngoan, chỉ cần ngươi đồng ý giúp đại ca lần này, về sau ta không chỉ không đánh muội, còn có thể bảo vệ muội. Còn cả Hoàng Nhưỡng nữa! Ta sẽ coi hai người như muội muội ruột!”

Hoàng Nhưỡng nằm úp sấp trên bờ tường, lẳng lặng nghe hắn ta nói.

Nàng rời khỏi cái nhà này đã quá lâu, lâu đến mức không quen với những thứ dơ bẩn thối nát trong này.