Không Tỉnh

Chương 67: Chạy trối chết



Lần đầu tiên các trưởng lão cùng tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông xảy ra tranh chấp kịch liệt.

Cửu Thái Lệnh đứng đầu hai mươi vị trưởng lão, vô cùng ngang ngạnh yêu cầu “Tạ Hồng Trần” hủy bỏ lệnh đuổi bắt Tạ Linh Bích.

Những trưởng lão này tuy bình thường không để ý tới sự đời, nhưng bọn hắn là bài vị chân thần tổ của Ngọc Hồ Tiên Tông. Cũng là thứ để Ngọc Hồ Tiên Tông được xưng là dòng dõi tiên tông chính thống.

Tuổi tác của bọn họ quá lớn, đã sớm siêu thoát phàm tục. Bình thường đương nhiên sẽ không tham gia tranh quyền đoạt lợi gì đó.

Huống chi bất luận về nhân phẩm hay tu vi của Tạ Hồng Trần, bọn hắn đều hết sức hài lòng. Nhiều năm trôi qua, trường lão tiên tông vẫn rất bao che cho Tạ Hồng Trần, thậm chí còn vô cùng coi trọng, vượt xa Tạ Linh Bích.

Nhưng chuyện này không có nghĩa là Tạ Hồng Trần có thể công thẩm Tạ Linh Bích!

Dù sao Tạ Linh Bích cũng là một vị tông chủ đời trước của Ngọc Hồ Tiên Tông. Nếu việc tu hành của lão không bị cản trở, qua thêm hai trăm năm nữa, lão cũng sẽ vinh thăng thành trưởng lão, tiêu dao sống qua ngày.

Đám người Cửu Thái Lệnh có thể không quan tâm đến Tạ Linh Bích, thậm chí bọn hắn còn không thích tác phong làm việc của Tạ Linh Bích. Nhưng không ai có thể phủ nhận, Tạ Linh Bích thân là lão tổ, ảnh hưởng xây dựng nhiều năm, là một trong những thể diện của Ngọc Hồ Tiên Tông.

Hiện giờ “Tạ Hồng Trần” muốn đuổi bắt Tạ Linh Bích, không chỉ là dĩ hạ phạm thượng mà còn không để ý đến tông môn, bất kính với trưởng bối! Các trưởng lão tuyệt đối không cho phép.

Bên trong Duệ Vân Điện, “Tạ Hồng Trần” ngồi ngay ngắn trước án, cho dù là chư vị trưởng lão đến đông đủ cũng chỉ được ngồi ghế bên cạnh. Hắn bày ra tư thái tông chủ, các trường lão đều chau mày, nhưng vẫn không nói gì thêm.

Cửu Thái Lệnh nói: “Tạ tông chủ làm lớn chuyện đến nông nỗi này, xem ra là không còn cần thể diện tông môn rồi.”

Giọng điệu rất không vui, các trường lão khác đều mặt trầm như nước. Không khí trong điện nhất thời vô cùng ngưng trọng.

“Tạ Hồng Trần” hiện giờ đương nhiên đã là Tạ Linh Bích.

Lão trọng sinh làm lại cuộc đời, trong lòng mừng rỡ như điên, đồng thời cũng vô cùng chán ghét đám trưởng lão này.

Lúc Tạ Linh Bích làm tông chủ thật ra không hề được các trưởng lão yêu thích. Lão bảo thủ, cứng đầu, các trưởng lão đều rất nhân từ.

Nhưng tông môn cần người xử lý, mà ngay lúc ấy trong đám đệ tử cũng chỉ có Tạ Linh Bích là có tương lai phát triển. Mọi người tuy có không thích, song cũng không phản đối.

Hiện giờ, mắt thấy những người này đều mang theo uy hiếp đến, giống như hưng sư vấn tội. Tạ Linh Bích khoác cái xác Tạ Hồng Trần chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó.

—— Lão nhất định phải đuổi bắt “Tạ Linh Bích”. Lão muốn khiến cho “Tạ Linh Bích” bị phủ thêm một cái tội, như thế thì lời Tạ Hồng Trần nói mới có người tin.

Nếu không, hiện tại Tạ Hồng Trần bên trong thể xác của lão, danh phận chính là sư phụ của lão. Nếu đối phương đổi ý, nói ra điều gì gây bất lợi cho lão, thế phải làm sao cho được? Nói chung vẫn phải gắn cho đối phương tội ác tày trời thì mới có thể yên tâm.

Nhưng nếu làm vậy thì chắc chắn sẽ đắc tội với đám trưởng lão này.

Tạ Linh Bích cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn phải giả bộ thành Tạ Hồng Trần bình thường kính cẩn nghe lời: “Chư vị trưởng lão, Ngọc Hồ Tiên Tông là danh môn chính phái, là người cầm đầu chấp chưởng tiên môn. Hiện giờ chuyện mà Tạ… gia sư gây nên, làm nhục tông môn. Bản tông chủ cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy đại nghĩa diệt thân. Mong rằng các vị hãy hiểu cho.”

Nhưng mà, làm sao đám người Cửu Thái Lệnh có thể hiểu cho lão được?

Từ trước lúc Tạ Hồng Trần tiến vào La Phù Điện, chư vị trưởng lão cũng đã tỏ thái độ với ‘hắn’. Hiện giờ ‘hắn’ ngang nhiên đổi ý, tự chủ trương, quả thực giống như tát lên mặt các trưởng lão một bạt tai.

Quả nhiên, Cửu Thái Lệnh vừa dứt lời, một vị trưởng lão khác là Khang Tuyết Đồng liền nói: “Xem ra, hôm qua những lời Cừu trưởng lão nói là vô ích rồi.” Nàng ta ở bên đổ thêm dầu vào lửa, sắc mặt Cửu Thái Lệnh đương nhiên càng thêm khó coi.

Lão không không thèm bàn bạc với “Tạ Hồng Trần” nữa mà nói thẳng: “Lập tức hủy bỏ lệnh đuổi bắt, nghĩ cách cứu vớt danh dự tông môn. Tạ Linh Bích không thể công thẩm.”

Đây hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh.

Tạ Linh Bích tức giận trong lòng, lúc lão còn làm tông chủ đã chịu đủ đám trưởng lão này rồi.

Không nghĩ đến hiện giờ đã đổi sang thân xác của Tạ Hồng Trần mà vẫn phải để mặc đám lão già kia vung tay múa chân.

Lão cố đè nén tính tình, đáp: “Chư vị trưởng lão, việc này, ta thân là tông chủ đã có quyết đoán riêng. Mọi người không cần nhiều lời đâu.”

Đây là trắng trợn phản kháng! Đám người Cửu Thái Lệnh phẫn nộ không thôi. Đây không phải là tác phong làm việc nhất quán của Tạ Hồng Trần.

Tạ Hồng Trần thật ra luôn rất khoan dung nhân ái ôn hòa.

Hắn xử lý tông môn cẩn trọng, cũng bằng lòng hao tốn thêm tâm tư, thủ đoạn cứng rắn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tiên môn ủng hộ hắn.

Hôm nay, vì sao tính tình hắn lại đại biến, khư khư cố chấp mãi thế? Lúc đám người Cửu Thái Lệnh ra khỏi Duệ Vân Điện, tất cả đều mặt mày xanh mét.

Chuyện cho tới nước này, đã không thể đuổi bắt Tạ Linh Bích được nữa, mà người cầm quyền tông môn và các trưởng lão lại nảy sinh mâu thuẫn.

Duệ Vân Điện, bên trong một căn phòng tối.

Thân thể Tạ Linh Bích bị vòng xích khóa chặt, treo nhốt trên tường. Hắn ngồi xếp bằng, lưng dựa vách tường, tóc bạc tán loạn che mặt.

“Tạ Hồng Trần” đẩy cửa tiến vào, nhưng âm hưởng này lại không kinh động tới hắn. Thậm chí hắn còn không ngẩng đầu nhìn lại. “Tạ Hồng Trần” đành phải lấy ra hai viên đan dược, để tới trước mặt hắn.

“Thân thể này bị tổn thương trầm trọng, chỉ sợ không còn bao nhiêu thời gian. Mặc dù đan dược không thể chữa bệnh, nhưng ít ra cũng có thể giữ mệnh.” Lão mở miệng cũng là giọng nói của Tạ Hồng Trần, nhưng bên trong cơ thể kia lại là nguyên thần của Tạ Linh Bích.

Người dựa vào tường ngồi nghiễm nhiên là chính lão. Tạ Linh Bích cảm thấy góc nhìn này thật sự hết sức kỳ quái.

Người ngồi xếp bằng bên chân tường cuối cùng cũng mở to mắt, lúc này đầu hắn đau như muốn nứt ra. Cảm giác kia, Tạ Linh Bích rõ hơn ai hết. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra trên người hắn đang ốm đau bệnh tật. Lúc hắn mở miệng, Tạ Linh Bích có thể nghe thấy giọng nói của mình, không khỏi một trận hoảng hốt.

Tạ Hồng Trần chậm rãi nói: “Ta không biết vì sao sư phụ tu luyện Linh Ma Quỷ Thư. Nhưng hiện tại, ngươi đã có được thể xác của ta. Hi vọng sư phụ vứt bỏ tạp niệm, khắc chế tư dục.”

“Câm miệng!” Tạ Linh Bích trách mắng, “Vứt bỏ tạp niệm, khắc chế tư dục, sau đó biến thành dáng vẻ của ngươi như bây giờ ư? Hồng Trần, con người ngươi đó, trời sinh tính dễ mềm lòng, dù có căn cốt vô song cũng khó thành đại sự!”

Nói xong, lão xoay người muốn ra ngoài. Đằng sau, Tạ Hồng Trần than nhẹ một tiếng, khuyên can: “Sư phụ có được cuộc đời mới, quay đầu vẫn là bờ.”

Tạ Linh Bích nào thèm nghe lọt những lời hắn nói?

“Quay đầu ư?” Lão cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ thương hại, “Ngươi chẳng biết già cả. Thật sự đúng là đáng thương.” Lão khóa chặt Tạ Hồng Trần, đặt cấm chế, sau đó ra khỏi phòng tối.

Ti Thiên Giám.

Đệ Nhất Thu bọc kín mít cho Hoàng Nhưỡng, vốn muốn dẫn nàng đến Phủ Thanh Châu một chuyến. Nhưng mà, bên ngoài chợt có người nói: “Giám Chính đại nhân, bên ngoài có người tự xưng là đại đồ đệ của Tạ tông chủ là Nhiếp Thanh Lam, đưa tới vật này.”

Miêu Vân Chi đang đeo hòm thuốc trên lưng, vốn định đồng hành cùng bọn họ, nghe vậy nói: “Chắc là Tạ Hồng Trần đưa tin tức về Bàn Hồn Định Cốt Châm đến. Châm này xuất phát từ Ngọc Hồ Tiên Tông, hắn tất nhiên càng có hiểu biết hơn chúng ta rồi.”

Đệ Nhất Thu lập tức nhận vật kia, phát hiện là một pháp bảo trữ vật.

Hắn mở pháp bảo ra, bên trong quả nhiên là một cuốn điển tịch.

“Làm phiền tiền bối rồi.” Đệ Nhất Thu giao những thứ này cho Miêu Vân Chi, bỗng nhiên có hai trang giấy bay xuống.

“Còn đây là vật gì?” Miêu Vân Chi nhặt lên, thấy trong hai trang giấy trắng, một tờ vẽ hai cái phù chú. Nhưng phù chú rất cổ quái, không hề bình thường. Còn tờ thứ hai thì lại vẽ kiếm chiêu cùng tâm pháp.

Cả hai đều không có chú giải.

Đệ Nhất Thu quan sát một hồi nhưng không hiểu lắm, tiện tay để ở trên bàn; “Có đầu không có đuôi, cố làm ra vẻ huyền bí.”

Miêu Vân Chi biết hai người này không hợp tính nhau nên đáp: “Nếu là Tạ Hồng Trần đưa đến, tất có nguyên do, vẫn nên cất kỹ thì hơn.”

Mà đúng vào lúc này, Lý Lộc vội vàng chạy tới, nói: “Giám Chính đại nhân, Ngọc Hồ Tiên Tông truyền đến tin tức, nói là Tạ Linh Bích mất tích rồi.

“Mất tích ư?!” Lần này, không chỉ Đệ Nhất Thu mà ngay cả Miêu Vân Chi cũng phải nhíu mày. Hoàng Nhưỡng thì nhảy dựng trong lòng. Vừa nghe đến ba chữ kia, tai nàng cũng phải dựng lên nghe ngóng.

Lý Lộc ngưng trọng, nói: “Kỳ lạ hơn nữa là Tạ Hồng Trần đột nhiên ban lệnh khắp Tiên môn, đuổi bắt Tạ Linh Bích. Lại còn treo giải thưởng lớn.”

“Quả thật kỳ lạ.” Đệ Nhất Thu như có điều trầm tư, “Không giống chuyện do hắn làm.”

Miêu Vân Chi cũng nói: “Hắn làm như vậy, đám trưởng lão của Ngọc Hồ Tiên Tông kia có thể đồng ý sao? Cái đám quái vật kia đều coi tông môn như tính mạng.”

“Hạ quan cũng nghĩ không ra.” Lý Lộc đáp, “Nghe nói đám người Cửu Thái Lệnh thi nhau xuất quan, còn về những tin tức khác khó mà thăm dò được.”

“Thế Tạ Linh Bích chạy trốn rồi sẽ đi đâu? Hiện giờ thân thể lão tổn thương cực năng, làm sao có thể tránh thoát đuổi bắt của Ngọc Hồ Tiên Tông?” Đệ Nhất Thu trầm ngâm rất lâu, vẫn không thể nào hiểu nổi.

Mà lúc này, Ngọc Hồ Tiên Tông.

Cửu Thái Lệnh ra lệnh cho Tạ Thiệu Xung rút lại lệnh đuổi bắt Tạ Linh Bích.

Tạ Thiệu Xung không ngừng kêu khổ. Các trưởng lão vượt qua tông chủ trực tiếp hạ lệnh, đây là chuyện chưa từng xảy ra ở Ngọc Hồ Tiên Tông. Có thể thấy được mâu thuẫn đôi bên đã trở nên sâu đậm cỡ nào.

Hắn không dám tuân mệnh, nhưng lại không dám làm trái, nhất thời tiến không được mà lùi cũng không xong. Đành phải bẩm báo lại cho “Tạ Hồng Trần”. “Tạ Hồng Trần” liền cho mời Cửu Thái Lệnh đến La Phù Điện bàn bạc lại.

Lúc Cửu Thái Lệnh tiến vào trong điện, sắc mặt âm trầm. Nếu không phải ngày xưa lão có thiện cảm với Tạ Hồng Trần, chỉ sợ lão đã không thèm quan tâm —— Tuy các trưởng lão không để ý tới sự vụ trong tông môn, nhưng vẫn là nguồn chiến lực cực mạnh của Tiên môn.

Những lão tiền bối không tranh với đời này không phát hiện ra cũng thôi, một khi phát hiện ra khó mà bỏ mặc, đương nhiên cũng không tránh khỏi việc nghĩ cách để tận dụng nó. Hiện giờ trong đám trưởng lão đã có người đề nghị—— tạm thời hủy bỏ quyền lực của tông chủ.

Nhưng dù sao Tạ Hồng Trần bao năm qua vẫn rất được mọi người thưởng thức. Trong số các đệ tử cùng lứa, Nhiếp Thanh Lam không đủ sức để gánh vác trách nhiệm này. Vì vậy, lúc “Tạ Hồng Trần” cho mời, Cửu Thái Lệnh vẫn đến.

Lần này, “Tạ Hồng Trần” có vẻ khiêm tốn hơn nhiều.

‘Hắn’ đứng dậy nói: “Cừu trưởng lão, xảy ra chuyện như vậy, bản tông chủ cũng chỉ vì yêu thê tử quá nên mới sốt ruột, mắt thấy nàng phải chịu khổ, nhất thời xúc động phẫn nộ. Chứ không phải cố ý làm trái lệnh các vị trưởng lão. Xin các vị hãy tha lỗi cho.”

‘Hắn’ giải thích một hồi lại còn nhắc đến “ái thê”. Lúc này sắc mặt Cửu Thái Lệnh mới thoáng đẹp hơn đôi chút: “Lúc trước lão phu đã nói rồi, cho dù Hoàng Nhưỡng thật sự là bị Tạ Linh Bích làm hại, hiện giờ cũng đã thành ra như vậy, không thể cứu vãn. Tạ Linh Bích nếu như thật có lỗi, trong tông môn sẽ lén điều tra làm rõ, âm thầm xử trí cũng được. Hà tất phải rêu rao cho mọi người đều biết?”

Lão nói mấy lời thấm thía, tất nhiên là toàn tâm toàn ý suy xét cho tông môn: “Ngươi là đệ tử thân truyền của hắn, hắn là Ngọc Hồ tiên trưởng thượng tổ. Hai người các ngươi quậy tưng bừng, còn ra thể thống gì nữa?”

“Tạ Hồng Trần” mỉm cười, rót một chén trà cho lão, bồi tội nói: “Cừu trưởng lão nói chí phải. Việc này là do ta đã quá lỗ mãng rồi.”

Cửu Thái Lệnh giơ tay, muốn nhận chén trà trong tay ‘hắn’, miệng còn đang không ngừng nói: “Nếu ngươi có thể hối cải đúng lúc, ta cũng sẽ thương lượng lại với các trưởng lão. Việc này.....”

Lão nói đến đây, đột nhiên “Tạ Hồng Trần” hết quyết, thế như sấm sét, lao về phía lão!

Cửu Thái Lệnh ngây người, chỉ thấy một luồng sương đen hình thành, bịch một tiếng, lão đột nhiên phun ra một búng máu, lúc này mới phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì!

“Tạ Hồng Trần” đánh lén lão! Lõa mở to hai mắt, thật lâu sau vẫn không dám tin!

Mà trước mắt, “Tạ Hồng Trần” một chiêu đắc thủ, cười quái dị nói∶ “Cừu lão quái, bổn tọa nhịn ngươi nhiều năm rồi.” Cửu Thái Lệnh nhanh chóng lấy ra một chiếc cờ màu ngũ sắc, lão lắc cờ, cả người biến mất tại chỗ.

“Tạ Hồng Trần” vồ hụt, Cửu Thái Lệnh thấy công pháp thân hình lão, hơn nửa ngày sau mới hiểu: “Ngươi không phải Tạ Hồng Trần! Ngươi là ai?!”

Lão lạnh lùng quát hỏi, mà trên người “Tạ Hồng Trần” trước mặt đã ngưng tụ khí đen, quấn quanh lá cờ trên tay lão.

Lúc Cửu Thái Lệnh lắc cờ lần thứ hai cũng là lúc sương đen bỗng nhiên vọt lên, “Tạ Hồng Trần” đột ngột xông tới, một cước đá bay cờ màu trong tay lão, sau lại dạng một chân quật ngã lão.

“Năm đó bổn tọa làm tông chủ, ngươi suốt ngày vung tay múa chân. Không thể tin được đã qua nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn không biết tu thân dưỡng tính.” Trong mắt “Tạ Hồng Trần” tràn đầy độc ác, một chân đạp lên eo lão, chậm rãi tăng sức, “Ngươi đã không muốn tiếp tục nhàn rỗi, vậy thì để cho bổn tọa giúp ngươi yên lặng tĩnh tâm một chút!”

‘Hắn’ đánh thêm một chưởng, Cửu Thái Lệnh cố gắng ngăn cản, chiêu thức quen thuộc khiến cho lão cuối cùng cũng xác định người trước mặt là ai!

“Tạ Linh Bích!” Cửu Thái Lệnh hoảng sợ la lên, “Ngươi, ngươi vậy mà….”

Cho dù đã xác định thân phận của người trước mắt, nhưng Cửu Thái Lệnh vẫn không dám tin: “Ngươi lại dám đoạt xá tông chủ!”

“Tông chủ! Ha ha ha ha.” Tạ Linh Bích chậm rãi đến gần lão, Tạ Hồng Trần vốn có một gương mặt tuấn tú phiêu dật, nhưng giờ phút này nó lại biến thành hung dữ như quái vật nhe răng nanh, “Hắn quá ngu, một kẻ như vậy, trái lại bổn tọa muốn nuôi nhiều thêm mấy đứa nữa.”

“Ngươi giết hắn rồi?” Máu nóng trong người Cửu Thái Lệnh đã đóng băng, “Ngươi vừa rồi đã sử dụng tà công gì?”

Tạ Linh Bích vươn tay, bàn tay của Tạ Hồng Trần vốn thon dài sạch sẽ, mà giờ phút này, trên tay đều đều là mạch máu xanh đen xoắn xuýt. Nhìn qua vô cùng đáng sợ.

“Cừu trưởng lão tò mò sao?” Tạ Linh Bích mở bàn tay ra, Cửu Thái Lệnh chỉ cảm thấy cả người bị một luồng sức mạnh hấp dẫn, mà tu vi của mình đang chảy về phía Tạ Linh Bích liên miên không dứt.

“Thế để ta dùng hành động giải thích cho trưởng lão hiểu vậy!” Trong giọng điệu của Tạ Linh Bích tràn ngập sự tự mãn.

“Hử… Linh Ma Quỷ Thư!” Cửu Thái Lệnh chậm rãi phun ra bốn chữ này, sau lại gian nan nói tiếp: “Làm sao có thể? Mặc dù là Linh Ma Quỷ Thư, nhưng sao nó lại có được uy lực thế này?”

Tạ Linh Bích cười nói: “Thấy lạ sao? Thì ra trưởng lão cũng không biết chuyện. Ta còn tưởng rằng các ngươi không gì không biết chứ.”

Tạ Linh Bích hút hết chút tu vi cuối cùng của Cửu Thái Lệnh, sau đó ném lão trên đất.

“Trong tất cả các trưởng lão, bổn tọa ghét nhất là ngươi!” Lúc nói chuyện, lão rút ra hai cây châm từ bên hông. Kim châm dài nhỏ, mặt trên khắc vô số pháp trận phù chú. Cửu Thái Lệnh vừa thấy, thoắt cái thay đổi sắc mặt!

“Tạ Linh Bích, ngươi muốn làm gì?!” Hai tay Cửu Thái Lệnh chống đất, vội vàng lui về phía sau.

“Làm gì?” Tạ Linh Bích nói, “Đương nhiên là giúp trưởng lão được nếm thử trọng hình của tông môn chúng ta rồi.”

Khoảnh khắc đó, trong lòng Cửu Thái Lệnh dâng lên sợ hãi khôn cùng. Lão thân là trưởng lão, đương nhiên biết được sự tà ác của Bàn Hồn Định Cốt Châm.

Ngay ngày hôm qua, Tạ Hồng Trần còn nhắc với lão về chuyện Hoàng Nhưỡng bị chịu trọng hình này mười năm, thật ra trong lòng Cửu Thái Lệnh cũng không dao động lắm. Nói cho cùng cũng chỉ là một nữ tử không thể giữ lại mà thôi.

Tạ Hồng Trần thân là tông chủ, vốn nên lấy đại cục làm trọng, há có thể bận tâm chuyện nhi nữ tình trường?

Nhưng đến lúc này, khi lão thấy hai cây châm đó, trong lòng thật sự phát lạnh.

Tà công trên người Tạ Linh Bích hết sức kỳ quái, nhìn qua giống như Linh Ma Quỷ Thư, nhưng uy lực lại lớn hơn nhiều.

Mà hiện giờ Cửu Thái Lệnh đã mất hết công lực, căn bản không có khả năng phản kháng. Lão chậm rãi lui về phía sau, trong lòng có cảm giác tuyệt vọng khi người là dao thớt, ta là cá thịt.

Tạ Linh Bích đâm một châm lên, thất thải quang mang trong tay Cửu Thái Lệnh lóe sáng, cả người lại biến mất không thấy.

Lão tên là Thái Lệnh, trên người có không biết bao nhiêu cờ lệnh. Một lão già như vậy, muốn đánh bại lão thì dễ dàng, nhưng muốn giết chết lão là một chuyện rất phiền phức.

La Phù Điện có pháp trận, cho dù lão có pháp bảo cũng không thể trốn xa.

Tạ Linh Bích hừ lạnh một tiếng, lục soát xung quanh, bỗng nhiên trong nội điện truyền đến một tiếng vang nhỏ.

Lão đi tới cửa, đang định đuổi theo vào thì ngoài điện Tạ Thiệu Xung nói: “Tông chủ, Khang Tuyết Đồng trưởng lão đến rồi.”

“Khang Tuyết Đồng?” Trên mặt Tạ Linh Bích lộ ra nụ cười quỷ dị, “Mời nàng ta vào đây.”

Thượng Kinh, Ti Thiên Giám.

Đệ Nhất Thu đẩy xe giúp Hoàng Nhưỡng, dẫn theo Miêu Vân Chi đang định đến Thanh Châu, đột nhiên Phúc công công tiến đến. Miêu Vân Chi nhíu mày, nói: “Xem ra hôm nay bận rộn rồi, không nên ra ngoài.”

Đệ Nhất Thu không để ý tới lão, chỉ tiến lên, nói: “Phúc công công, sao vậy, bệ hạ có chỉ à?”

Phúc công công khẽ cười, đáp: “Ai nói không phải chứ. Bệ hạ nói lát nữa có khách đến, mong Giám Chính đại nhân đừng ra cửa vội.”

“Khách sao?” Đệ Nhất Thu nhíu mày.

Phúc công công lại nói tiếp: “Đúng rồi, bệ hạ còn nói, Giám Chính và chư vị huynh đệ tỷ muội đã lâu không gặp. Lệnh cho lão nô đưa bọn họ đến Ti Thiên Giám, cùng Giám Chính đại nhân bàn luận việc nhà. Thuận tiện, cùng nghênh đón một vị khách quý.”

Đệ Nhất Thu coi như đã hiểu, ý của Sư Vấn Ngư là lại có cường địch xâm phạm sao?

Hắn quay đầu nhìn về phía Miêu Vân Chi, nói: “Xem ra tiền bối nói rất đúng, hôm nay bận rộn quá, thật sự không nên ra ngoài.” Hoàng Nhưỡng nghe này lời nói sứt sẹo châm chọc này, quả thực muốn ngủ gà ngủ gật.

Phúc công công vẫy tay, bên ngoài có mấy chiếc xe ngựa chạy vào Bạch Hổ Ti. Xem ra, đám huynh đệ tỷ muội của Giám Chính đại nhân quả thật đều đến đây cả rồi.

Bởi vì Đệ Nhất Thu hắn có quá nhiều huynh đệ tỷ muội, cho nên căn bản không nhớ hết nổi mặt nhau.

Những hoàng tử hoàng nữ này, tất cả đều mặc áo choàng đen, trên mặt rất nhiều người còn mang theo khăn che mặt màu đen. Hiển nhiên có hơi sợ ánh sáng.

Miêu Vân Chi cảm thấy hết sức hứng thú đối với những người đeo khăn che mặt này, lần lượt xem xét. Hoàng Nhưỡng thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều hoàng tử hoàng nữ như thế.

Tất cả bọn hắn đều mặt mày lạnh tanh, có người trên mặt còn mọc đầy vảy rắn, ngoài ra tròng mắt cũng là màu vàng dựng đứng. Xem tới xem lui, Hoàng Nhưỡng cảm thấy vẫn là Đệ Nhất Thu thuận mắt nhất.

Nàng đánh giá mọi người, mọi người cũng đánh giá nàng.

Trong đó có người nói: “Đây là món đồ chơi cùng ăn cùng ngủ với Bát Thập Lục đệ sao?” Người tới nâng cằm Hoàng Nhưỡng lên, ngôn từ ngả ngớn, “Quả nhiên mỹ mạo.”

Hoàng Nhưỡng ngước mắt, thấy mặt người nọ —— đây không phải là Ngũ ca của Đệ Nhất Thu sao? Trong lòng nàng thở dài —— đều đã chết qua một lần rồi, sao ngươi vẫn không có chút tiến bộ nào vậy?

Quả nhiên, Ngũ hoàng tử Triệu Yến còn muốn giơ tay sờ soạng miệng Hoàng Nhưỡng, Đệ Nhất Thu kéo xe lăn của Hoàng Nhưỡng ra sau, cười nói: “Nếu Ngũ ca cảm thấy hứng thú với nàng như vậy, không bằng bổn tọa phái người tống nàng đến trong phủ của ca, ca thấy thế nào?”

Triệu Yến không có ký ức gì về chuyện ngoài mộng, hắn sống lại trong mộng nên chỉ nhớ rõ chuyện trăm năm trong mộng. Nghe vậy, hắn cười lạnh: “Mấy ngày không gặp, trái lại ngươi hiểu chuyện hơn không ít.” Hoàng Nhưỡng thật sự không muốn nói chuyện nữa.

Đúng vào lúc này, Bảo Võ vội vàng đi tới, nói: “Giám Chính đại nhân, Tạ Hồng Trần đột nhiên ngự kiếm, bay về phía Thượng Kinh.”

Tất cả âm thanh bên trong đều tạm dừng: “Tạ Hồng Trần?”

Đệ Nhất Thu và Miêu Vân Chi đồng thanh nói.

Có hoàng nữ nói: “Chẳng lẽ người bệ hạ ngụ ý, là Tạ Hồng Trần?”

“Không có lý nào lại vậy.” Miêu Vân Chi nhíu mày —— lần trước Tạ Hồng Trần đến đây có giao thủ với Đệ Nhất Thu một lần. Đến giờ mới được bao lâu?

Huống chi vừa rồi hắn còn phái đệ tử đưa điển tịch tới, nào có nhanh trở mặt như vậy?

Đệ Nhất Thu cũng có chung suy nghĩ này, cho dù Tạ Hồng Trần có là mặt chó thì cũng không đến mức quay lại chém giết lần hai nhanh như vậy. Nhưng mà, Tạ Hồng Trần thật sự đã đến, hơn nữa còn thế tới hung hãn.

Bất luận như thế nào, hắn tới cửa khiêu khích, Ti Thiên Giám chỉ có thể nghênh địch.

Đệ Nhất Thu giao Hoàng Nhưỡng cho Miêu Vân Chi, dẫn theo chư hoàng tử hoàng nữ cùng với chiến lực của Ti Thiên Giám đi tới bên ngoài Ti Thiên Giám, nơi này là cửa vào bội thành Thượng Kinh.

Quả nhiên, ở chân trời đằng xa có một bóng đen càng ngày càng gần, chỉ trong tức khắc đã xuất hiện ngay trước mắt. Đúng là Tạ Hồng Trần.

Hắn một thân áo trắng, tóc cột cao đội mũ ngọc. Vốn là một thế hệ kiếm tiên chính khí thoát tục, hiện giờ trong con ngươi đều là sự liều lĩnh. Nhìn thấy đám người Đệ Nhất Thu, giọng điệu hắn mang đầy vẻ khinh miệt: “Chỉ là con kiến thôi, lại dám cản đường ta sao?”

Đệ Nhất Thu nhíu mày, nói: “Hôm nay Tạ tông chủ thật đúng là cuồng dã bá đạo, giọng điệu cũng lớn lối lắm. Ngươi bị tẩu hỏa nhập ma rồi hả?” “Tạ Hồng Trần” chậm rãi đến gần hắn, cười gằn nói: “Sư Vấn Ngư chỉ phái mỗi đám các ngươi đến tìm chết thôi sao?”

Đệ Nhất Thu cười lạnh, cũng không biết vì sao người này lại đột nhiên nổi điên. Hắn nói: “Hôm nay Tạ tông chủ đến Thượng Kinh là muốn làm chuyện gì?”

Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài nội thành, trên nóc nhà có người tóc tai xõa sợi, toàn thân đẫm máu, bóp nát truyền tống phù mà đến.

“Hắn không phải Tạ Hồng Trần đâu!” Người tới hô lớn, “Các ngươi hãy cẩn thận!”

Vừa dứt lời, Tạ Hồng Trần giơ tay vẫy về không trung, đánh một chưởng về phía Đệ Nhất Thu.

Nhưng mà, xưa nay Giám Chính đại nhân chính là kẻ vô sỉ. Hắn khác đám người Cửu Thái Lệnh, tuy đang nói chuyện nhưng hắn vẫn có cảnh giác không ít. “Tạ Hồng Trần” đánh một chưởng vào không trung nhìn như vô lực, nhưng đến trước người lại khiến người ta phải kinh hãi.

Cỏ cây xung quanh không lay động, chỉ có pháp bảo hộ thân của Đệ Nhất Thu bịch một tiếng, vỡ nát tại trận! Gạch đá dưới chân hắn nhanh chóng hóa thành bụi phấn. —— một chưởng này, nếu hắn không có phòng bị thì cũng đủ để đánh chết hắn.

Mọi người thấy một chưởng này có vẻ vô cùng uy lực.

”Tạ Hồng Trần” trong không trung cũng ngẩn ra, giống như hơi bất ngờ về kết quả này.

Chỉ có đôi mắt của Giám Chính đại nhân là nhìn xuống đất, chăm chú nhìn mớ mảnh nhỏ rơi trên đất.

Một lát sau, hắn khẽ phủi tro bụi trên áo, tư thái hiên ngang thoải mái, quay đầu nói với Ngũ ca Triệu Yến: “Ngũ ca cứ nói cùng hắn vài câu trước đi, tiểu đệ cần dặn dò chút việc vặt, lập tức quay lại liền.”

Triệu Yến hừ lạnh một tiếng, đành phải đứng ở trước mặt mọi người, giương giọng hỏi: “Triều đình và Ngọc Hồ Tiên Tông cho tới nay vẫn luôn chung sống hòa bình. Hôm nay Tạ tông chủ thế tới rào rạt, xuống tay vô tình, không biết nguyên nhân là vì sao?”

Đương nhiên, hắn ta nói cái gì, Giám Chính đại nhân đều không có lòng dạ mà nghe.

Hắn nhanh chóng bước đến trước mặt Miêu Vân Chi, cầm lấy một cái túi hương đưa cho lão, nói: “Cầu xin tiền bối dẫn theo A Nhưỡng rời khỏi Thượng Kinh.”

Miêu Vân Chi thất thần trong một thoáng, hồi lâu sau mới phản ứng kịp những lời này là có ý gì. Lão tức giận mắng: “Đối đầu với kẻ địch mạnh, ngươi lại nói nhảm gì vậy?”

Đệ Nhất Thu cười nói: “Tuy ta có chí, nhưng sức lực có hạn. Trong túi hương này có binh khí mà ta luyện chế nhiều năm qua, có hữu dụng cũng có vô dụng, đều ở đây hết. Hiện giờ chuyện bất ngờ ập đến, đây coi như là một chút tâm ý không quan trọng. Xin tiền bối hãy nhận sự nhờ cậy của ta.”

Nói xong, hắn dời mắt, giơ tay muốn chạm đến Hoàng Nhưỡng, nhưng đến cuối cùng lại thôi.

“Đi đi.” Hắn gảy khẽ đầu ngón tay, sau đó tiêu sái xoay người, dùng tư thái cuồng vọng nhất, để lại một câu đáng sợ nhất: “Nếu bổn tọa không thoát thân được thì vẫn có thể đủ đánh một trận với hắn, mở đường máu cho tiền bối chạy trốn.”

Mà phía trước, Triệu Yến giương giọng nói: “Chẳng lẽ Tạ tông chủ chưa từng nghe qua, phép vua thua lệ làng sao? Chẳng lẽ ngươi được xưng là đệ nhất tiên môn thì triều đình ta không có ai đấu lại ngươi sao?”

Ánh mắt “Tạ Hồng Trần” nhìn hắn ta rất lạ, Triệu Yến nghĩ mãi không ra ẩn ý trong ánh mắt này. Mãi đến khi “Tạ Hồng Trần” giơ kém chém về phía hắn ta.

Một kiếm này yên lặng không tiếng động, mà Triệu Yến lại chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, sau đó đầu cùng vai trái của hắn bị chém đứt lăn xuống đất, còn lại thân thể vẫn đang đứng thẳng. Vào khoảnh khắc cuối cùng, trong đầu hắn ta chỉ có suy nghĩa – tên chó má Đệ Nhất Thu nhà ngươi....