Không Tỉnh

Chương 66: Đoạt xá



Tạ Hồng Trần đứng ở trong La Phù Điện, mắt thấy Tạ Linh Bích dùng hai tay ôm đầu, kêu đau không ngừng, “Ngươi vẫn chưa tìm được tiện nhân kia sao?” Thấy hắn trở về, Tạ Linh Bích lạnh lùng nói.

Tạ Hồng Trần báo cáo chi tiết: “Nàng đang ở Ti Thiên Giám.”

“Ti Thiên Giám?” Cả người Tạ Linh Bích đều trở nên hung dữ, hỏi: “Vì sao ngươi không dẫn nàng ta trở về? Chẳng lẽ chỉ một Ti Thiên Giám cỏn con mà lại có thể ngăn cản ngươi sao?”

Tạ Hồng Trần chậm rãi đi đến trước mặt lão, Tạ Linh Bích đẩy một tên đệ tử của Bách Thảo Phong đang dùng khăn thấm thuốc xoa cho lão ra, “Đều tránh hết ra!” Lão gầm lên.

Những đệ tử khác tự giác không dám làm trái ý lão, thi nhau cáo lui.

Tạ Linh Bích dùng một tay ôm đầu, ngồi xuống nói: “Nói đi!”

Tạ Hồng Trần nhìn kỹ lão, hỏi: “Đệ tử vẫn không rõ, vì sao sư tôn phải đối xử với nàng như vậy?”

Tạ Linh Bích biết rõ còn cố hỏi: “Ngươi đang nói cái gì?”

Tạ Hồng Trần đáp: “Nàng thân chịu hình phạt Bàn Hồn Định Cốt Châm, đã không thể nói không thể làm gì rồi.”

“Vậy thì ngươi càng nên dẫn nàng ta về, nếu không giết chết sẽ không chấm dứt hậu hoạn!” Tạ Linh Bích cả giận nói, “Hiện giờ đã vào mộng hai lần, Ngọc Hồ Tiên Tông vì tiện nhân này mà tổn thất cỡ nào rồi? Nàng ta ở Ti Thiên Giám, chứng minh việc này nhất định là do triều đình sai khiến! Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?”

Tạ Hồng Trần cụp mắt không đáp, nếu không phải trong mộng Hoàng Nhưỡng đã nói thì hắn gần như đã tin rồi. Nàng bị triều đình sai khiến, vì thế thân trúng Bàn Hồn Định Cốt Châm, trở thành một kẻ hoạt tử nhân sao?

Tạ Linh Bích thấy hắn không nói gì, lại càng buồn bực: “Hồng Trần! Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã mềm lòng! Chuyện cho tới nước này, chỉ có diệt trừ nàng ta mới có thể vĩnh tuyệt ngăn cản hậu hoạn!”

Cuối cùng Tạ Hồng Trần cũng hỏi ra miệng∶ “Bàn Hồn Định Cốt Châm trên đầu nàng là do sư phụ gây nên, đúng không?”

“Ngươi đang chất vấn ta sao?” Tạ Linh Bích rất muốn ngủ một giấc, nhưng đau đớn kịch liệt khiến lão ngã ngửa, “Ngươi đang nghi ngờ sư phụ của ngươi ư?”

Tạ Hồng Trần không nói lời nào, Tạ Linh Bích cười lạnh: “Hay, hay, hay lắm! Chính là lão phu làm đó, ngươi muốn giết lão phu báo thù thay tiện nhân kia sao?” Lão cực kỳ hận, mà Tạ Hồng Trần vẫn không nói gì. Cả đoạn đường đến đây hắn vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.

Tạ Linh Bích là ân sư của hắn, mà Hoàng Nhưỡng là thê tử của hắn.

Nhiều năm qua hắn vẫn không chọc thủng tầng giấy đó, chích là vì không biết lựa chọn thế nào. Nếu suy đoán trở thành sự thật, Tạ Linh Bích thật sự giết hại Hoàng Nhưỡng, liệu mình có nên báo thù cho nàng hay không?

Thấy vẻ mặt lặng lặng của hắn, Tạ Linh Bích lại chậm rãi nói: “Lúc trước ngươi cố ý cưới nàng ta, vi sư đã không đồng ý. Tiện nhân kia vốn là mầm tai hoạ, chỉ có hại ngươi thôi. Nhưng vi sư nghĩ, ngươi tuổi trẻ, khó có được vật yêu thích. Cho nên mới không đành lòng kiên trì. Nhưng Hồng Trần à, trăm năm qua nàng ta vẫn không nhận rõ thân phận của mình. Lại dám mưu tính ly gián ta và ngươi, việc này vi sư tuyệt không dễ dàng tha thứ.” . Truyện Sủng

Tạ Hồng Trần nói: “Cho nên, sư phụ đối xử với nàng như vậy sao?”

Tạ Linh Bích cười lạnh: “Đó là bởi vì nàng ta bị trừng phạt đúng tội!”

“Nếu sư phụ nhắc tới việc nàng ly gián, vậy thì đệ tử cũng muốn hỏi sư phụ. Năm đó tại Kỷ Lộ Đài, rốt cuộc nàng muốn nói gì với đệ tử?” Tạ Linh Bích giật mình, Tạ Hồng Trần ép hỏi, “Cho dù nàng cố ý ly gián, vậy xin sư phụ nói cho đệ tử biết, rốt cuộc nàng muốn nói gì đi?”

“Vi sư không biết.” Tạ Linh Bích hừ lạnh, “Đã là lời đồn thì hà tất phải để ý? Từ lúc nàng ta có tà niệm ấy, nàng ta đã đáng chết rồi.”

Lão giống như một phụ thân lỗ mãng không hiểu chuyện, cứ muốn quyết định tất cả mọi chuyện của nhi tử. Tạ Hồng Trần không nói thêm nữa, hắn chậm rãi rời khỏi La Phù Điện.

Đợi cho bóng dáng hắn biến mất không thấy, cơn thịnh nộ trên mặt Tạ Linh Bích mới tiết chế lại. Lão đỡ đầu, tuy đầu đau như búa bổ nhưng suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng.

Tạ Hồng Trần không giết chết Hoàng Nhưỡng. Chuyện này không hề lạ, nhi tử còn chưa chắc đã nghe lời, huống chi là đệ tử.

—— Ngẫm lại cái tên ngu xuẩn Tạ Nguyên Thư kia đi.

Tạ Linh Bích thở dài một hơi, xem ra chuyện đã đến độ lửa sém lông mày, không thể kéo dài thêm nữa.

Bên ngoài La Phù Điện, Tạ Thiệu Xung đã đợi thật lâu. Thấy Tạ Hồng Trần đi ra, hắn vội vàng tới nghênh đón.

Tạ Hồng Trần hỏi: “Mấy ngày nay điều tra đã có manh mối gì chưa?”

Từ sau khi giấc mộng kia chấm dứt, Tạ Hồng Trần đã sinh lòng nghi ngờ Tạ Linh Bích.

Hắn ra lệnh cho Tạ Thiệu Xung kiểm tra toàn bộ dấu vết để lại ở Chu Lôi Phong. Nhưng lại bởi vì bị giấc mộng thứ hai trì hoãn cho nên chuyện vẫn chưa có kết quả.

Tạ Thiệu Xung nói: “Theo lệnh tông chủ, ta điều tra toàn bộ thư tịch của lão tổ mấy năm nay. Lão tổ đọc nhiều sách vở, nội dung cũng đa dạng nhiều điều. Nhưng trong đó rất nhiều sách bởi vì lật xem quá nhiều nên bị nhàu nát. Ta tiện tay thu lại những thứ đó.”

“Tốt lắm.” Tạ Hồng Trần đáp: “Có phát hiện gì không?”

Tạ Thiệu Xung tỏ vẻ khó hiểu: “Xem không hiểu. Đành phải giao cho tông chủ thôi.” Nói xong, hắn xuất ra một cuốn sổ tay ghi chép, giao cho Tạ Hồng Trần.

Tạ Hồng Trần nhận lấy cầm trong tay, nói: “Vất vả rồi. Việc này ngươi cứ coi như không biết, đừng nhắc lại.”

Tạ Thiệu Xung nói: “Ta đã hiểu. Nhưng mà... Sư huynh, lão tổ hắn….” Hắn muốn nói lại thôi, Tạ Hồng Trần vỗ vai hắn, cũng không nói thêm gì.

Trở lại Điểm Thúy Phong, Tạ Hồng Trần bắt đầu cẩn thận lật xem bản ghi chép tự tay này.

Tạ Thiệu Xung ghi chép cực kỳ tường tận, mà thứ bên trong quả nhiên vô cùng linh tinh. Khó trách hắn không nhìn được rõ ràng. Có điều dù sao Tạ Hồng Trần cũng khác hắn.

Tiên môn từ trước tới nay, nếu bàn về kiếm đạo, ai dám xưng đệ nhất? Ngàn năm cũng chỉ có mình hắn dám nhận thôi.

Lúc này, Ti Thiên Giám.

Huyền Vũ Ti đang được sửa chữa lại. Vì ban đêm Giám Chính đại nhân và Tạ Hồng Trần náo loạn một trận nên cả Huyền Vũ Ti đều bị hủy hơn phân nửa. Người bên công bộ đành phải vừa oán trách vừa đạp tuyết sửa gấp.

Giám Chính đại nhân chẳng thèm đếm xỉa đến những nơi như vậy. Hắn đương nhiên không dẫn theo Hoàng Nhưỡng.

Vì thế Giám Chính đại nhân đẩy xe giúp Hoàng Nhưỡng, một đường đi tới thư phòng của Chu Tước Ti. Trong phòng công văn chồng chất như núi.

Đó là đương nhiên, hiện giờ một giấc mộng trăm năm đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiến người ta sợ hãi như vậy. Không nói dân gian và quan phủ, chỉ riêng Tiên môn cũng đã chấn động bất an. Ti Thiên Giám đương nhiên là chìm trong công hàm rồi.

Đệ Nhất Thu đặt Hoàng Nhưỡng ngồi bên cạnh thư án, xoa xoa đầu nàng, nói: “Nàng ở đây chờ thêm chút nữa, Miêu Vân Chi chắc sắp thi châm cho nàng rồi.” Nói xong, hắn định rời đi, lại đột nhiên nghĩ đến lời trong mộng,

“Chàng phải đồng ý với ta, cho dù sau này có lấy vợ sinh con cũng không được mặc kệ ta! Không thể để cho các nàng bắt nạt ta. Ta sợ bóng tối, phải luôn đốt đèn. Ta không thích ở một mình, chàng đi đâu cũng phải dẫn ta theo. Buổi tối đi ngủ cũng cần phải ngủ cùng ta, phải nói chuyện nhiều hơn với ta…”

Sau đó người kia đầy mất mát, bất lực nói: “Bỏ đi. Cứ nói nữa thành ra ta muốn quá nhiều rồi. Thôi.”

Giám Chính đại nhân cầm tay nàng, nói khẽ: “Trong mộng nàng đã từng nói những gì, bổn tọa đều ghi nhớ tất cả. Nàng không cần lo lắng. Chỉ có điều công trường ồn ào, Trần Yên quá lớn, không tốt cho nàng. Nàng cứ ở lại chỗ này, ta sẽ nhanh chóng trở lại, có được không?”

Hoàng Nhưỡng đương nhiên sẽ không trả lời hắn, vì thế hắn lại nhớ tới những lời Hoàng Nhưỡng nói trong mộng, nàng nói: “Phải nói chuyện nhiều với ta… phải nói chuyện nhiều với ta….”

Giám Chính đại nhân quét một vòng xung quanh, sau cùng dừng lại ở một vật. Có rồi!

Đó là một viên đá phục thanh (đá bắt chước giọng nói), bề ngoài trông như đá cuội, trơn bóng sáng loáng.

Giám Chính đại nhân lấy nó đến, rót một chút linh lực vào, sau đó đặt nó bên môi, nói: “Ở đây sưởi ấm, bổn tọa lập tức quay lại.” Nói xong, hắn gật đầu, cực kì hài lòng đặt tảng đá này vào hai tay của Hoàng Nhưỡng.

Sau đó, Giám Chính đại nhân mở cửa ra ngoài.

Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng chỉ có tiếng tí tách của ngọn lửa trong chậu than. Nơi này chắc là có bày pháp trận, động tĩnh tại Huyền Vũ Ti không truyền đến đây. Ánh mắt Hoàng Nhưỡng chậm rãi dời xuống, nhìn chằm chằm tảng đá trong tay —— đây là thứ gì vậy?

Nhưng mà, chỉ chốc lát sau nàng đã biết.

Chỉ thấy tảng đá kia lóe lên phát sáng, sau đó lại tắt ngúm. Tiếp theo, nó bắt đầu nói chuyện: “ Ở đây sưởi ấm, bổn tọa lập tức quay lại.” Giọng điệu y như những lời Đệ Nhất Thu vừa nói.

Nhưng mà, chuyện này vẫn không đáng sợ.

Đáng sợ chính là nó cứ lặp đi lặp lại những lời này.

Ánh sáng lóe lên thì nó bắt đầu nói, ánh sáng vụt tắt cũng là lúc nó nói xong một câu. Cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy… Hoàng Nhưỡng nhìn kỹ thứ này, nhất thời sợ hãi —— cứu ta với, ai tới cứu ta đi!

Ánh mặt trời có hơi yếu ớt, có hạ nhân tiến vào thắp nến.

Hoàng Nhưỡng liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu, hi vọng người tới tinh mắt, có thể mang cái thứ vẫn đang thì thầm này đi. Nhưng hiển nhiên không ai làm như vậy. Hoàng Nhưỡng chỉ có thể nhìn chằm chằm thứ này, vẻ mặt tuyệt vọng bất lực.

Đợi cho sắc trời hoàn toàn tối đen, quả nhiên Đệ Nhất Thu trở về. Hắn cởi áo choàng đen, lắc lắc cho rụng hết tuyết, sau đó tiện tay treo nó lên. Cuối cùng hắn cũng lấy tảng đá chết tiệt trên tay Hoàng Nhưỡng đi.

Tảng đá kia nằm ở trong tay hắn, bị rút mất linh lực, cuối cùng cũng im miệng.

Giám Chính đại nhân nắm tay Hoàng Nhưỡng, ôn hòa hỏi: “Có phải như vậy tốt hơn nhiều không?” Khá lắm tên quỷ xứ. Hoàng Nhưỡng bị nó làm cho đau cả màng tai, nghe thấy những lời ấy chỉ đành đáp lại vẻ mặt vô cảm.

“Huyền Vũ Ti còn đang trùng tu, chúng ta phải chấp nhận ở trong này một đêm, được không?”Đệ Nhất Thu kéo xe lăn của nàng sang bên cạnh, tuy là câu hỏi, nhưng đã thành thói quen nàng không đáp lại.

Trên án thư chồng chất công hàm, hắn tiện tay cầm lấy một bức, vừa định lật xem thì quay đầu thấy Hoàng Nhưỡng ngồi yên ở bên.

“Này thì buồn đến chết mất? Ta tìm thứ gì đó làm vui cho nàng xem, có được không?” Hắn ôm Hoàng Nhưỡng đến, để cho nàng ngồi trên chân hắn. Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy phía sau lưng là bức tường kiên cố ấm áp, cảm giác bị cục đá phụ thanh làm tổn thương cuối cùng cũng đỡ hơn chút.

Giám Chính đại nhân nửa ôm nàng, quả nhiên bắt đầu đọc đám công văn trên bàn.

“Huyện Đăng Thủy có một nam nhân, thê tử chết mà không báo, cứ thế ngủ bên xác thê tử nửa năm. Mà cái xác chết này lại không hư thối, hạ quan sợ có điều cổ quái, cho nên đặc biệt báo cáo với Ti Thiên Giám. Xin bên trên phái người tới xem xét.” Giám Chính đại nhân viết ý kiến trả lời, thuận miệng hỏi: “Cực kỳ thú vị, đúng không?”

Ách... Hoàng Nhưỡng vẫn giữ thái độ im lặng đối với thứ này.

Mà chỉ chốc lát sau, Giám Chính đại nhân đã lật sang một bản khác, sau đó hắn tiếp tục thì thầm: “Phủ Thanh Châu có nam nhân rất kỳ lạ, vì thiếu của cải mà ban đêm đi trộm mộ. Gặp xác chết nữ xinh đẹp thì có hành vi hoang dâm, giao hợp. Sau khi trở về cái chân giữa của hắn trở nên thối nát, máu độc chảy tràn lan…”

Hoàng Nhưỡng:....

——Cái này không gọi là thú vị, mà gọi là biến thái.

Mà Giám Chính đại nhân lại đọc hết bản này đến bản khác, hơn nữa hắn còn rất tri kỷ, lược bỏ hết những chuyện tàn nhẫn máu me. Chỉ còn lại chút chuyện theo như lời hắn nói là ‘dị văn kỳ thú vị’ để chia sẻ với nàng.

Hoàng Nhưỡng vẫn nghe đến tận đêm khuya, cuối cùng Miêu Vân Chi đẩy cửa vào. Xem ra đã đến giờ thi châm cho nàng rồi. Hoàng Nhưỡng thấy lão như thấy được cứu tinh.

Đệ Nhất Thu, những gì xảy ra trong mộng của ta chàng vẫn nên quên đi.

Miêu Vân Chi nhìn thấy tình cảnh bên trong, không khỏi nhíu mày.

Đây là đương nhiên. Lúc này Đệ Nhất Thu ngồi ở phía sau thư án, mà Hoàng Nhưỡng thì ngồi trên chân hắn, được hắn nửa ôm vào trong ngực. Tư thế như vậy thật đúng là quá mức thân mật.

“Chú ý ảnh hưởng!” Miêu Vân Chi chỉ nói một câu không đầu không đuôi như thế, sau đó lập tức trải rộng túi ra, bên trong đầy những chiếc châm kích thước không đồng nhất. Đệ Nhất Thu ôm Hoàng Nhưỡng đến trên xe lăn, cởi búi tóc của Hoàng Nhưỡng ra, để mặc cho mái tóc dài như thác nước của nàng xõa tung xuống.

Lúc này Miêu Vân Chi mới bắt đầu thi châm cho Hoàng Nhưỡng.

“Trong giấc mộng kỳ lạ lần trước, nàng đã nói với ta một số điều. Tiền bối cho rằng thần trí của nàng không bình thường sao?” Đệ Nhất Thu ngồi ở bên cạnh, mắt thấy Miêu Vân Chi thi châm, ánh mắt lại chăm chú nhìn Hoàng Nhưỡng.

“Bàn Hồn Định Cốt Châm thật sự quá tàn nhẫn, người bị hành hình chịu thống khổ thế nào, người thường khó có thể tưởng tượng.” Miêu Vân Chi trầm giọng nói, “Xem dáng vẻ ốm yếu này của nàng, chắc hẳn đã chịu hành hạ nhiều năm. Ngươi cảm thấy, thần trí nàng còn có thể bình thường được sao?”

Đệ Nhất Thu ừm một tiếng, lúc trước hắn cũng nghĩ như vậy.

Hoàng Nhưỡng sinh ra từ tức nhưỡng, sống tại Hoàng gia. Tuy Hoàng Thự không có nhi tử, nhưng cũng không thiếu cơm thiếu áo.

Gia thế nàng cũng không tính là bần hàn. Về sau gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông, mặc dù có rất nhiều việc không được như ý, nhưng xét cho cùng vẫn là cẩm y ngọc thực. Nàng được nuông chiều như thế, chỉ sợ ý chí đã sớm yếu ớt không chịu nổi.

Mười năm hình tù, lời của nàng nói là sự thật sao?

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Miêu Vân Chi thấy hắn trầm ngâm thì không khỏi hỏi.

Đệ Nhất Thu suy tư rất lâu mới đáp: “Trong giấc mộng kỳ lạ lần trước, nàng ấy có nói với ta một số chuyện. Khiến ta có chút hoài nghi.”

Miêu Vân Chi bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, “Nói cái gì?”

Đệ Nhất Thu ngồi xổm trước mặt Hoàng Nhưỡng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của nàng, đáp: “Nàng nói, thân thế của Tạ Hồng Trần có vấn đề, Tạ Linh Bích đang nói dối.”

Dứt lời, Miêu Vân Chi nhất thời cũng nhíu mày, rất lâu sau mới nói: “Năm đó Tạ Linh Bích nhặt được Tạ Hồng Trần tại sơn môn, chuyện này có người tận mắt nhìn thấy. Nếu như nói là giả, thế là do lai lịch. Nhưng Tạ Hồng Trần xuất thân từ phủ Thanh Châu, năm đó Thanh Châu đang gặp đại dịch, dân chạy nạn rời đi. Nghe nói lúc ấy hắn cũng nằm trong đám dân chạy nạn, phụ mẫu đều đã qua đời. Hiện giờ phủ Thanh Châu vẫn đang được quan tâm nhiều hơn vì là quê hương của tông chủ.”

“Chính là vậy đó.” Đệ Nhất Thu lại suy nghĩ rất lâu mới đáp, “Việc này Tạ Linh Bích lại không che giấu, theo lý không nên là giả.”

Hoàng Nhưỡng yên lặng nghe bọn hắn nói chuyện, thật đúng là trợn trắng. Mà nàng lại nhanh chóng phát hiện, thật ra Đệ Nhất Thu vẫn một mực quan sát nàng —— hắn giống như muốn xem thử có phải thần trí của nàng có vấn đề hay không!!

Hoàng Nhưỡng không thèm nhìn hắn, từ lúc rơi vào trong tay hắn đến nay, chuyện xấu hổ vơ lại cũng được cả cái sọt —— không cần thăm dò, mấy người cứ coi ta như người chết cho xong!

Trông tổng thể nàng không có phản ứng gì, vì thế Đệ Nhất Thu cũng chỉ có thể từ bỏ.

Miêu Vân Chi trái lại nói: “Nha đầu này rất mang thù, nàng cắn chết Tạ Linh Bích không tha, tất có nguyên do. Nếu nàng đã nói như vậy, ngươi cứ đi điều tra xem thế nào.”

Đệ Nhất Thu lên tiếng đáp: “Ta dẫn nàng ấy đến Thanh Châu.”

Miêu Vân Chi nhíu mày: “Trong giấc mộng lạ kia, nàng đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, là nhân vật phong vân. Hiện giờ chỉ sợ sẽ rất hấp dẫn ánh mắt của người khác. Ngươi cứ thế dẫn nàng ra ngoài sẽ mắc hiềm nghi có ý đồ gây rối đó.”

Về vấn đề này, Giám Chính đại nhân trái lại không lo. Hắn nói: “Bổn tọa đã đồng ý với nàng, bất kể có đi đâu cũng phải dẫn nàng ấy theo.”

“Vẫn là một mầm giống đa tình.” Miêu Vân Chi nói thầm một câu, “Thế lão phu đi cùng ngươi một chuyến.”

Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Hồng Trần phân tích bản ghi chép mà Tạ Thiệu Xung dâng lên, thật sự miễn cưỡng hợp thành một bộ công pháp. Hắn vẽ từng bước công pháp, sau đó lại phân tích. Đến sau cùng, chỉ còn lại sự im lặng.

Mà lúc này, đệ tử của Bách Thảo Phong vội vàng chạy tới báo lại: “Tông chủ, chỉ sợ lão tổ không xong rồi!”

Tạ Hồng Trần đứng dậy, định chạy vội tới La Phù Điện, nhưng rất nhanh hắn đã dừng bước chân, nói: “Biết rồi, bản tông chủ sẽ nhanh chóng qua đó.”

Tên đệ tử kia thấy hắn không lập tức đi luôn, đành phải đáp một tiếng, rời khỏi điện.

Tạ Hồng Trần nhìn quanh thư phòng, rất lâu sau, hắn lấy ra một pháp bảo trữ vật, cất bản ghi lại điển tịch về Bàn Hồn Định Cốt Châm vào bên trong đó.

“Thanh Lam.” Hắn gọi với ra bên ngoài.

Nhiếp Thanh Lam đang canh chừng bên ngoài điện, nghe vậy thì lập tức đi vào: “Tông chủ. La Phù Điện bên kia lại có người đến mời. Đến đại công tử cũng đã qua đó. Chỉ sợ lão tổ thật sự không xong.”

Tạ Hồng Trần không đáp lại việc này, ngược lại giao pháp bảo trữ vật vừa rồi cho y, nói: “Ngươi đưa vật này đến Ti Thiên Giám, giao cho tiền bối Miêu Vân Chi.”

“Miêu tiền bối sao? Hắn đến Ti Thiên Giám rồi ư?” Nhiếp Thanh Lam kinh ngạc. Y đương nhiên kinh ngạc rồi. Y Môn Thánh Thủ hiện giờ, một là Miêu Vân Chi, người còn lại cũng chỉ có – Cầu Thánh Bạch.

Sư Vấn Ngư đã thu Cầu Thánh Bạch vào dưới trướng, nếu lại thêm Miêu Vân Chi nữa, chỉ sợ không phải chuyện tốt lành gì.

Nhưng mà, Tạ Hồng Trần lại nói: “Đi đi.”

Nhiếp Thanh Lam cũng không dám hỏi lại, đành phải lập tức khởi hành.

Mà lúc này, Tạ Hồng Trần mới chỉnh chu lại y quan, chạy tới Chu Lôi Phong.

Chu Lôi Phong, La Phù Điện.

Quả thật chính là nơi các trưởng lão bế quan hoặc ẩn cư thường xuyên đến đây. Nhìn thấy Tạ Hồng Trần, những người này thi nhau tiến lên thi lễ. Tạ Hồng Trần cũng đáp lễ.

Các trưởng lão này thật ra vô cùng yêu quý kính phục tông chủ Tạ Hồng Trần.

Mà chuyện xảy ra trong giấc mộng kỳ lạ thứ hai, mặc dù bọn hắn không hỏi sự đời nhưng cũng đã nghe kể hết. Lúc này đối mặt với bệnh tình của Tạ Linh Bích, sắc mặt bọn hắn vô cùng ngưng trọng.

Trong đó đại trưởng lão Cửu Thái Lệnh tiến lên, nói: “Tông chủ, xin hãy kiếm một chỗ để nói chuyện.” Tạ Hồng Trần vì vậy mà tránh mọi người theo lão đến nơi khác, những người còn lại cũng rất thức thời không đi theo.

Cửu Thái Lệnh râu tóc bạc trắng, nhưng mặt mày hồng nhuận, vô cùng khỏe mạnh. Lão nói: “Chuyện của Linh Bích chúng ta đều đã nghe nói. Tuy nói cách hành sự trong mộng có hơi mất phong độ, nhưng dù sao cũng là ở trong mộng. Hiện giờ… tính mạng hắn bị đe dọa, thời gian có lẽ không còn nhiều. Chuyện của hắn… Vẫn hi vọng ngươi có thể xử lý tốt. Bất luận thế nào cũng đừng để ảnh hưởng đến tông môn.”

Lão thở dài một hơi, nói tiếp: “Ngàn năm tu luyện, đi tới nước này cũng không dễ.”

Tạ Hồng Trần đương nhiên hiểu ý lão, hắn hỏi: “Cừu trưởng lão nói những lời này, cũng là ý của các trưởng lão khác sao?”

Cửu Thái Lệnh nói: “Bất luận thế nào thì luôn phải lấy đại cục làm trọng, không phải sao?”

Nghe vậy, Tạ Hồng Trần im lặng, ánh mắt khẽ nhìn về phía các trường lão khác.

Những người khác cũng đang nhìn về phía này, nhưng hiển nhiên, lập trường của bọn hắn và Cửu Thái Lệnh giống nhau.

Tạ Hồng Trần nói: “Trong hiện thực, thê tử của ta là Hoàng Nhưỡng chịu hình phạt Bàn Hồn Định Cốt Châm, hiển nhiên đã trở thành hoạt tử nhân. Lúc trước thậm chí ta còn tưởng, liệu có phải nàng bị triều đình sai khiến, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy nàng. Bất kể thế nào, việc này cũng nên có câu trả lời thỏa đáng.”

Cửu Thái Lệnh nhíu mày, đáp: “Nhưng cho dù có lời giải thích chính đáng, người trúng hình phạt Bàn Hồn Định Cốt Châm còn có thể khôi phục về như cũ sao?”

Tạ Hồng Trần đã hoàn toàn hiểu rõ ý của mấy trưởng lão. Ý của Cửu Thái Lệnh, chỉ sợ cũng là ý mà các trưởng lão khác muốn nói.

Mắt thấy Tạ Linh Bích sắp không được nữa, nếu lão chết, vậy thì bất kể lão đã làm gì, tất cả mọi người đều hy vọng sẽ không truy cứu nữa. Nhất là tuyệt đối không thể công thẩm. Vì vậy, bọn hắn muốn ám chỉ Tạ Hồng Trần là hãy giải quyết cho tốt hậu quả mà hành vi của Tạ Linh Bích đã gây ra.

Tạ Hồng Trần không nói lời nào, Cửu Thái Lệnh cũng không bức ép. Nói cho cùng, bất luận ra sao chuyện của Hoàng Nhưỡng đã phạm vào cấm kị của Tạ Linh Bích —— Bàn Hồn Định Cốt Châm là trọng hình, vốn nên bị cấm sử dụng riêng.

Người chịu hình ở sâu trong La Phù Điện, mỗi một người đều được tiên môn công thẩm, là kẻ tội ác chồng chất. Mà Hoàng Nhưỡng chưa công thẩm, làm sao có thể chịu hình?

Việc này nếu để công khai, cả Ngọc Hồ Tiên Tông khó mà chối tội.

Tuy các trưởng lão bế quan quanh năm, không để ý tới sự vụ trong tông môn. Nhưng hiện giờ xảy ra chuyện lớn, mọi người khó tránh khỏi vẫn phải ra mặt can thiệp.

Tạ Hồng Trần nhìn kỹ trưởng lão trước mặt, bỗng nhiên hỏi: “Nếu vậy, A Nhưỡng chịu cực hình không công sao?”

Cửu Thái Lệnh giật mình, sau một lúc lâu mới nói: “Tông chủ, Linh Bích chính là sư phụ ngươi đó. 360 năm trước đây, là hắn ôm ngươi từ sơn môn về. Ngày đó, ngươi bị đông lạnh đến toàn thân tím tái. Ta chính mắt thấy hắn cởi áo trong, ôm ngươi sát vào cơ thể. Ôm đến nửa đêm mới nghe được tiếng của ngươi.”

“Phải. Ta nợ hắn.” Vẻ mặt Tạ Hồng Trần bỗng nhiên trở nên vô cùng lạnh nhạt. Hắn như đã nghĩ thông chuyện gì, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cửu Thái Lệnh thấy thế, không khỏi nói: “Sư đồ như phụ tử, đã là phụ tử thì đừng nhắc tới hơn thua. Nhưng mà tông chủ hiện giờ đã là ánh sáng của tiên môn. Nếu để truyền ra gièm pha như vậy, chỉ sợ nỗi nhục tông môn khó có thể rửa sạch.”

Tạ Hồng Trần không nói thêm gì, hắn bước vào La Phù Điện.

Chỉ thấy trên chiếc giường nhỏ trong điện, Tạ Linh Bích đã mặt như giấy vàng. Khí tức của lão vô cùng mong manh, gần như không thể nghe thấy, cho đến khi nghe được tiếng bước chân của Tạ Hồng Trần, cuối cùng lão cũng mở mắt.

“Ngươi đến rồi?” Giong Tạ Linh Bích khô khốc, giống như bị hút cạn nước.

Tạ Nguyên Thư ở bên trông coi phụ thân mình, nhưng Tạ Linh Bích vừa thấy Tạ Hồng Trần tiến vào đã lập tức nói: “Ngươi đi ra ngoài trước, ta có điều muốn nói riêng với tông chủ.”

Tạ Nguyên Thư trợn trừng mắt.

Sau giấc mộng đầu tiên, hắn ta đã nghỉ ngơi mấy ngày. Hiện giờ mới vừa có thể xuống giường, lại nghe được tin phụ thân bệnh tình nguy kịch. Hắn ta vội vàng chạy tới đây, nhưng Tạ Linh Bích vẫn như xưa, chỉ cần vừa thấy Tạ Hồng Trần là hoàn toàn không đoái hoài gì đến nhi tử này.

Tạ Nguyên Thư hừ lạnh một tiếng, may mà từ nhỏ đến lớn hắn ta cũng đã quen rồi. Hắn ta liếc Tạ Hồng Trần một cái, lập tức đứng dậy ra ngoài.

Tạ Hồng Trần đi tới bên cạnh giường, quan sát Tạ Linh Bích nằm trên giường nhỏ.

Tạ Linh Bích cười thảm: “Bất kể thế nào, lão phu cũng đã đến thời khắc dầu cạn đèn tắt. Sau này tông môn đành giao cho ngươi rồi.”

Tạ Hồng Trần nắm lấy cổ tay lão, Tạ Linh Bích muốn vùng vẫy. Nhưng Tạ Hồng Trần chỉ dùng một luồng chân khí cho lão một kích, trên cổ tay lão lập tức hiện ra hắc khí. Hắc khí kia tựa như chảy ra từ lỗ chân lông của lão, cả người lão nhất thời tà dị không chịu nổi.

“Sư phụ lấy oán làm thức ăn, tu tập Linh Ma Quỷ Thư!” Giọng điệu chắc nịch.

Tạ Linh Bích cũng không phản bác, Tạ Hồng Trần buông tay, cổ tay lão vô lực buông thõng xuống: “Thì đã sao? Ta vốn không cam lòng, muốn nghịch thiên cải mệnh. Nhưng đến cuối cùng vẫn là khó trái ý trời.”

Lão thở dài một hơi, nói: “Ý trời khó trái.”

Rất lâu sau Tạ Hồng Trần vẫn không nói gì.

Người trước mắt là người hại Hoàng Nhưỡng, rất có khả năng còn hại những đứa trẻ khác. Tất cả chỉ vì tu luyện loại ma công này, lấy oán làm thức ăn, tăng cường tu vi.

Hắn nói: “A Nhưỡng chính là vì phát hiện ra Linh Ma Quỷ Thư, cho nên mới bị sư phụ giết hại sao?”

“Ha ha ha ha.” Tạ Linh Bích cười vô cùng châm chọc, “Kẻ tiện tì kia, lão phu đã sớm không muốn giữ lại mạng sống cho nàng ta rồi. Nàng ta phát hiện cũng được, không phát hiện cũng được. Xét cho cùng chỉ là chướng ngại vật của ngươi thôi. Con người ngươi quá mức mềm lòng. Tương lai nếu ta không còn trên đời, ngươi chấp chưởng môn đình, có tiện tì kia ở bên cạnh ngươi, chung quy cũng sẽ thành tai họa.”

Lão nói mấy câu đó xong thì thở hổn hển, vì thế phải nghỉ ngơi một trận mới nói tiếp: “Ngươi vẫn nên bỏ nàng ta đi, như thế vi sư mới yên tâm.”

Tạ Hồng Trần lại im lặng một lúc lâu.

Mới vừa rồi, Cửu Thái Lệnh có nhắc tới ơn nghĩa của Tạ Linh Bích đối với mình. Nhưng hắn biết, tất cả chỉ như chín trâu mất sợi lông —— không đáng kể.

“Ta nhớ rõ, từ nhỏ ta đã ở La Phù Điện, lớn lên bên cạnh người.” Tạ Hồng Trần đột nhiên nói.

Tạ Linh Bích thở gấp, đáp: “Một vài chuyện xưa, nói ra làm gì nữa?”

Tạ Hồng Trần nói: “Trước đây ta và người cùng nằm chung trên một chiếc giường, người luôn luôn ngồi xếp bằng luyện công. Sau đó ta lớn hơn một chút, người liền đuổi ta đến Thiên Điện ở. Vào đêm ta sẽ sợ hãi, nhưng lại không dám đi vào tìm người. Đành phải trốn ở ngoài cửa sổ. Cũng vì vậy mà người chưa bao giờ tắt đèn, cũng chưa từng đóng cửa sổ.”

Tạ Linh Bích không nói gì, lão ôm ngực, ánh mắt đã có chút hoảng hốt, “Thời gian thật vô tình.” Lão than thở một câu đầy khó nhọc.

Tạ Hồng Trần nói: “Từ nhỏ ta đã biết, đại ca là cốt nhục thân sinh của người. Cho nên bất kể hắn có bắt nạt ta thế nào ta cũng đều chịu đựng. Mãi cho đến một ngày, người dùng dây mây gai quất hắn 100 roi. Người nói, nếu sau này ta còn nhịn để hắn bắt nạt, người sẽ giết hắn. Nếu không với tính tình ngang ngược kiêu ngạo của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ tự tìm đường chết.”

“Từ đó về sau, ngươi nghiêm khắc đốc thúc hắn.” Tạ Linh Bích cười nói, “Bao nhiêu năm qua, nếu không phải vì ngươi, sao hắn còn sống được đến bây giờ?”

Tạ Hồng Trần cầm tay lão, rất lâu sau mới vẽ một bức phù chú trong tay lão, Tạ Linh Bích hơi ngẩn ra, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

Tạ Hồng Trần mở tay phải, lòng bàn tay hắn cũng có phù chú tương tự, chỉ là được vẽ theo đường ngược lại, giống như kính tượng. Hắn giơ tay đối tay với Tạ Linh Bích, khiến ấn phù đan xen: “Sư phụ đã tu luyện Linh Ma Quỷ Thư, nên đương nhiên biết cách này có thể đoạt xá.”

Tạ Linh Bích giật mình, giờ khắc này, sự trào phúng trong mắt lão biến mất, lộ ra một loại ánh mắt kỳ quái.

“Đệ tử nhận ơn dưỡng dục của sư phụ, không có gì báo đáp. Nhưng… Sư phụ lại hại thê tử của ta, ta cũng không thể ngồi không. Hiện giờ, đệ tử lấy thể xác này tạ ơn sư ân.” Hắn nói rất bình tĩnh, “Từ nay về sau, sư đồ ta ân đoạn nghĩa tuyệt, chỉ còn thù hận.”

Phù chú hấp dẫn lẫn nhau, trong điện La Phù Điện liên tục thay đổi ánh sáng.

Tạ Linh Bích chỉ cảm thấy Nguyên Thần rung động. Cả người lão lúc lớn lúc bé, bị phù chú hấp dẫn nhào vào thân thể Tạ Hồng Trần. Xong việc, lão đột nhiên hỏi: “Tạ Hồng Trần, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới, đây có thể là âm mưu của lão phu ư?”

Tạ Hồng Trần không nói gì. Đương nhiên nghĩ tới rồi.

Bao nhiêu năm qua lão trăm phương ngàn kế tu luyện ma công như vậy, vừa lúc có thể đoạt xá. Hắn còn cần thấy lạ sao?

Nhưng mà, hắn không trả lời.

Khoảnh khắc kia, rất nhiều chuyện xưa như xương gai, thổi qua hồi ức da thịt, rạch ra từng đường để lộ máu thịt đầm đìa.

“Ngươi thật là khờ.” Cả Nguyên Thần của Tạ Linh Bích bị hút vào trong thân thể của Tạ Hồng Trần, hiện giờ lão nói gì cũng là giọng của Tạ Hồng Trần.

“Thật là khờ.”

Lão lại cảm thán.

Ta trù tính nhiều năm, nghĩ ra vô số cách nhưng không làm được, mà ngươi thì lại tự dâng lên thể xác của mình.

Cơn đau nhức trong đầu biến mất.

Tạ Linh Bích nhìn chằm chằm ‘chính mình’ trước mắt, thì ra mình đã già như vậy rồi. Lão vươn tay, muốn chạm vào ‘chính mình’. Mà lúc này, người đối diện lão cũng mở mắt.

‘Chính mình’ tóc trắng xóa đứng dậy, ngôn hành cử chỉ đều hoàn toàn bất đồng. Hắn cũng chăm chú nhìn “Tạ Linh Bích”, rất lâu sau mới nói: “Ngươi muốn giết ta sao?”

Tạ Linh Bích giật giật cử động thân thể còn trẻ này, tuy Tạ Hồng Trần có chừng ba trăm tuổi, nhưng tầm tuổi này vẫn đương tuổi trẻ trong Tiên môn. Tuổi trẻ thật tốt mà. Hơn nữa căn cốt của hắn còn là cực phẩm thế gian khó tìm. Một thân hình như vậy mà lại dễ dàng giao ra, rõ là... Khờ đến đáng thương.

Tạ Linh Bích chăm chú nhìn gương mặt già nua trước mặt, lẩm bẩm nói: “Hồng Trần, ngươi thật sự khiến ta có chút… cảm động.”

Lão đã lâu không nhắc đến từ này, hiện giờ nói ra chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Vì thế lão lại im lặng thật lâu, hơn 360 năm ký ức quá dài, có là người máu lạnh đến đâu cũng sẽ rất nhiều hồi ức để mường tượng.

“Ngươi đi đi, lão phu sẽ bảo vệ tính mệnh của ngươi.” Lão cúi đầu xuống, rất lâu sau mới cất cao giọng cười, “Đây chỉ sợ là… lần cảm động cuối cùng trong đời này của ta rồi.”

Ngày kế tiếp, Ngọc Hồ Tiên Tông tuyên bố với bên ngoài, lão tổ Tạ Linh Bích mất tích, không rõ tung tích.

Đồng thời, tông môn dùng lý do nghi ngờ việc sử dụng trọng hình để trục xuất Tạ Linh Bích khỏi tiên tông, treo giải thưởng kếch xù, để các tiên môn cùng nhau truy bắt.

Tiên môn được một trận xôn xao.