Không Tỉnh

Chương 65: Giao chiến



Phòng khách Huyền Vũ Ti của Ti Thiên Giám.

Tạ Hồng Trần được mời vào trong này, trà thơm cũng rất nhanh được dâng lên.

Hắn không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi với tách trà ở trong tay. Hắn luôn hiểu biết lễ nghĩa, bất cứ lúc nào cũng không để mình bị thất thố.

Bên ngoài có tiếng bước chân đang đến gần, Đệ Nhất Thu bước vào trong, quần áo mang theo một trận gió tuyết.

Tạ Hồng Trần đặt tách trà xuống, đứng dậy, ánh mắt của hai người đối diện với nhau, giấc mộng trăm năm tựa như hư ảo lại giống như thật, tựa như đã chết lại giống như còn sống.

“Tạ Tông chủ, cơn gió nào đã thổi ngài tới đây?” Giám Chính đại nhân cũng không dừng lại, đi vào ngồi xuống ở chủ vị.

Tạ Hồng Trần phớt lờ lời châm chọc của hắn, nói: “Cho ta gặp nàng một lần.”

“Nàng?” Đệ Nhất Thu cười lạnh lùng, “Ngươi đang nói đến nàng nào?”

Tạ Hồng Trần trầm giọng nói:”Đệ Nhất Thu, mặc kệ quan hệ lúc đó của ngươi và nàng như thế nào, cho ta gặp nàng một lần!”

“Có quan hệ gì?” Đệ Nhất Thu thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay nhúng vào ly trà rồi vẽ một vòng tròn lên trên mặt bàn, “Tạ Hồng Trần, ở trong mắt ngươi thì ta và nàng có quan hệ gì?”

“Mọi người đều đã biết về giấc mộng trăm năm rồi. Còn cần ta phải nhiều lời sao?” Tạ Hồng Trần nghiêng mặt đi, giọng điệu trong lời nói cũng mơ hồ.

“Mọi người đều đã biết?” Đệ Nhất Thu cười khẽ, từng câu từng chữ đều là châm chọc, “Vậy thật sự quá tốt rồi. Tạ tông chủ muốn gặp nàng, bổn tọa có thể đồng ý. Nhưng cũng mong tông chủ tác thành cho ta, được chứ?”

“Tác thành cho ngươi?” Tạ Hồng Trần cau mày, “Ngươi lại đang muốn giở trò gì?”

Đệ Nhất Thu nói:”Chuyện cho tới nước này, lòng của nàng đang đặt ở nơi nào, hẳn là Tông chủ cũng đã biết.”

Đương nhiên Tạ Hồng Trần biết, đáp: “Nàng đã đi vào giấc mộng hai lần, kiếm đều chỉ về Ngọc Hồ Tiên Tông, tất nhiên là chịu sự sai khiến của triều đình.”

Đệ Nhất Thu nhìn chăm chú bên ngoài Huyền Vũ Ti, tuyết bay càng ngày càng nhiều, hắn mỉm cười, nói: “Có phải Tạ tông chủ còn muốn hỏi, rốt cuộc là nàng nghe theo sự sai khiến của triều đình hay là bị bổn tọa mê hoặc đúng không?”

Tạ Hồng Trần hừ lạnh lùng, không đáp lời.

Nhưng đây là điều hiển nhiên. Trong hai giấc mộng kia người bị thương tích đều là Ngọc Hồ Tiên Tông. Tạ Hồng Trần làm sao có thể không nghi ngờ chứ? Thậm chí, vợ chồng trăm năm ở Kỳ Lộ Đài, sự quan tâm chăm sóc của nàng rốt cuộc là thật hay giả?

Từ trước đó, Tạ Hồng Trần có thể xác định ít nhất Hoàng Nhưỡng thích hắn. Bất luận là thật lòng bao nhiêu nhưng ít nhất cũng có thích. Nhưng hiện tại, hắn lại không xác định được.

Giấc mộng một trăm năm trước, rõ ràng nàng có động cơ, nhưng vẫn có thể bái nhập môn hạ của hắn, như xa như gần với hắn, chuyện này dường như đã tồn tại hàng trăm năm trong ánh sáng và bóng tối. Rốt cuộc thì nàng là loại nữ nhân như thế nào?

Tạ Hồng Trần cũng không đáp lại yêu cầu của Đệ Nhất Thu, mà chỉ nói: “Tại sao nàng không đích thân gặp mặt ta?”

“Ngượng ngùng thôi.” Giám Chính đại nhân thuận miệng nói, “Dù sao quan hệ phức tạp hỗn loạn, nếu mạo muội gặp mặt, rốt cuộc tính là ngang hàng, hay tính là đệ tử đây?”

“Nói cũng đúng.” Tạ Hồng Trần nhìn chằm chằm gió tuyết đang bay ở bên ngoài: “Vậy thì, Giám Chính lại muốn làm như thế nào?”

Đệ Nhất Thu bình thản nói: “Ta nhớ rõ ở giấc mộng đầu tiên Tạ tông chủ đích thân viết một bức thư hòa ly, mộng tan bức thư này cũng tan biến theo. Bây giờ hy vọng giấc mơ lặp lại một lần nữa thì không bằng làm phiền Tạ tông chủ tại đây viết lại một bức.”

Hắn nhìn qua sắc mặt bình tĩnh của Tạ Hồng Trần, chỉ có thể nói người này cũng không cảm tình gì với Hoàng Nhưỡng. Xem ra cũng chỉ là thèm nhỏ dãi sắc đẹp mà thôi.

Lúc này, Giám Chính đại nhân cũng nói rất thoải mái: “Bổn tọa sẽ đưa thư đến, có lẽ nàng có thể ra gặp cũng chưa biết chừng.”

Quả nhiên là thế.

Tạ Hồng Trần cũng không bất ngờ với đề nghị của Đệ Nhất Thu, từ cảnh tượng đầu tiên trong giấc mộng việc này cũng đã lộ ra. Hắn nhìn về phía bên ngoài của đình viện, bông tuyết trắng xóa bay đầy trời như hoa rơi, xuyên qua rơi xuống sân vườn.

“Mùa đông năm nay thật sự là vô cùng rét lạnh.” Tạ Hồng Trần gập gọn lại áo khoác lông trắng, nhẹ giọng nói: “Nếu nàng đã quyết ý như thế, cũng tốt.”

Đệ Nhất Thu nâng tay lên sai người hầu lấy bút dâng đến.

Trải giấy lên bàn rồi lấy thanh gỗ chặn lại, Tạ Hồng Trần nhấc bút chấm vào nghiên mực, gió tuyết không ngừng văng vẳng ở bên tai, ‎ý lạnh ở trong lòng chồng chất ngưng tụ. Hắn đề bút viết chữ, từng hồi ký ức đã kết băng.

Nếu những giấc mộng trước kia đều là giả, lúc này sự việc đã rõ, nàng muốn cái gì thì cứ lấy đi.

Một bức thư hòa ly, hắn cách ra một khoảng trống, viết xuống ấn ký cuối cùng.

Đệ Nhất Thu nhận lấy bức thư rồi cuộn lại, trân trọng nâng niu cất vào bên trong pháp bảo.

Tạ Hồng Trần nói: “Có thư này rồi, tin rằng nàng sẽ đồng ý gặp mặt chứ?”

“Đương nhiên rồi.” Đệ Nhất Thu khẽ nhếch khóe môi, trong mắt tất cả đều là ý cười châm chọc, nói: “Ta đi mời nàng lại đây.”

Tạ Hồng Trần cười nói:”Xem ra nàng ở Ti Thiên Giám, quả thật là thân phận tôn quý rất nhiều. Ngay cả khi xuất hiện gặp ta cũng phải làm phiền Giám Chính đại nhân đích thân đi mời.”

Đệ Nhất Thu vốn là đi ra ngoài, nghe vậy liền dừng bước chân, hắn muốn nói gì đó, cuối cùng lại thuận theo lời của Tạ Hồng Trần mà đáp lại: “Chỉ cần Tạ Tông chủ nói là được, bây giờ nàng thật sự rất yếu ớt.”

Đệ Nhất Thu đi ra cửa, Tạ Hồng Trần theo sát vài bước, đi ra phòng khách. Xa xa ở bên cạnh hàng gạch nhỏ màu đỏ, có cây mận nở hoa đỏ rực như một ngọn lửa cháy giữa trời tuyết trắng xóa.

Tạ Hồng Trần đứng ở dưới mái hiên, tuyết ở ngoài sân cũng đã ngập qua đầu gối.

Hắn vươn tay ra, bông tuyết được gió ủy thác loang choạng rơi vào trong lòng bàn tay hắn.

Bên tai hiện lên giọng nói của một người: “Hồng Trần đi rồi, không biết sau nay còn có thể gặp lại hay không. Loài hoa này nở khi gặp tuyết, ta đặt tên cho nó là “Niệm Quân An”. Từ nay về sau bất luận chân trời góc biển, chỉ cần hoa Niệm Quân An nở sẽ luôn nhớ đến ngươi.”

Nhưng đã một trăm năm qua đi kể từ lúc đó, hắn không còn nhận được loại hoa này nữa. Hoàng Nhưỡng, sáng nay tuyết lại rơi, cuối cùng nàng lại lựa chọn nở tại Ti Thiên Giám này.

Trong màn gió tuyết, có người đi đến.

Tạ Hồng Trần thu hồi tầm mắt, vì thế mà một gốc cây lửa đỏ cũng tiêu tan dần theo ánh mắt của hắn. Hắn nhìn chăm chú tuyết rơi giữa không trung, chỉ thấy Đệ Nhất Thu đang đẩy một người đi về phía bên này. Đẩy?

Đúng vậy. Đệ Nhất Thu đang đẩy xe lăn, ở trên đó có một nữ nhân đang ngồi lặng lẽ.

Gió hiu hiu thổi qua làm cho chiếc ô đang che cũng không cản được rét lạnh. Cho nên Đệ Nhất Thu đi rất nhanh, đương nhiên người còn lại chính là Hoàng Nhưỡng.

Một lát sau, hắn đẩy nữ nhân ngồi trên xe lăn đi vào trong phòng khách. Tạ Hồng Trần bước nhanh đến.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy đen lụa mỏng, tà váy bồng bềnh, cầu kỳ và hoa mỹ. Mà trên vạt váy được thêu lên những bông hoa ở giữa đính thêm chân trâu, bông hoa có sáu cánh giống như tuyết bay. Thực sự rất phù hợp với thời tiết ngày hôm nay.

Tóc của nàng cũng được búi lên gọn gàng chỉnh tề, một chiếc lược chải tóc hình quạt được ghim chéo ở trên đầu, đính ở trên đó cũng đều là ngọc trai xinh đẹp.

Tựa như sợ lạnh nên nàng khoác thêm một áo choàng đen ở bên ngoài, dây thắt của áo choàng là một tua rua màu trắng bằng ngọc bích. Đôi bàn tay mảnh khảnh của nàng bây giờ đang ấn nhẹ lên chiếc tua dua đó, ngay cả móng tay cũng được đính lên những hạt ngọc trai tinh xảo.

Toàn thân cao thấp, tinh xảo hoa mỹ đến giả dối.

Tạ Hồng Trần trăm triệu lần chưa từng nghĩ sẽ thấy nàng như thế này.

Nàng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, những bông tuyết bay bay rơi xuống hòa tan lên mái tóc của nàng. Ngũ quan của nàng vẫn giống như trước kia, tinh xảo, xinh đẹp, giống như một yêu tinh. Nhưng trong mắt lại không có thần sắc, giống như là mất đi linh hồn.

Tạ Hồng Trần đi tới trước mặt nàng, cho dù trong giấc mộng đầu tiên Hoàng Nhưỡng nói những điều kỳ lại đó với hắn, cho dù trong mật thất đã phát hiện dấu vết đáng nghi.

Cho dù hắn nửa tin nửa ngờ với tất cả, nhưng hắn vẫn không ngờ hiện giờ Hoàng Nhưỡng lại như này.

Hắn cho rằng đây có thể là một trò đùa mà Hoàng Những bày ra khiến cho hắn đau lòng. Cũng từng suy nghĩ triều đình lợi dụng Hoàng Nhưỡng đến đả kích Ngọc Hồ Tiên Tông. Hoặc là Hoàng Nhưỡng đã sớm có người yêu khác, lòng hướng về phía Đệ Nhất Thu.

Hay nàng vốn là một quân cờ của Sư Vấn Ngư, ngay từ đầu khi xuất hiện trước mặt hắn đã là một âm mưu.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gặp lại nhau trong trường hợp này.

Hắn ngồi xổm xuống, trong lúc nâng tay lên chạm vào Hoàng Nhưỡng, ngón tay lập tức cảm nhận được một tia sắc bén. Khoảnh khắc đó, cuối cùng tay của vị đệ nhất kiếm tiên cũng run lên.

Hắn biết đó là cái gì, thân là Tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông, hắn biết rõ hơn ai hết.

“A Nhưỡng?” Hai chữ này nói ra dường như cũng đông cứng lại, hơi thở cũng run rẩy.

Đệ Nhất Thu bê chậu sưởi đến dưới chân của Hoàng Nhưỡng: “Tạ tông chủ muốn hỏi gì thì mau hỏi đi.” Hắn nhẹ nhàng phủi đi giọt nước đọng ở trên người của Hoàng Nhưỡng, cười nói, “Dù sao nàng hiện giờ… thật sự yếu ớt. Với cái thời tiết này cũng không muốn ra ngoài gặp người khác.”

Nhưng Tạ Hồng Trần còn có thể hỏi gì?

Tình yêu trăm năm là thật, chịu tra tấn là thật, mười năm giam cầm cũng là thật. Nhưng thời gian dần trôi, gặp nhau không biết nói gì.

Tạ Hồng Trần muốn nắm lấy tay của Hoàng Nhưỡng, nhưng Đệ Nhất Thu nhanh chóng chặn lại. Hắn đẩy xe lăn của Hoàng Nhưỡng lùi lại một chút, nói: “Có thể Tạ tông chủ không biết, ở dưới nhân gian nam nữ thụ thụ bất thân. Hành vi vừa rồi thật sự rất vô lễ.”

Tạ Hồng Trần hít một hơi thật sâu để bình ổn lại những cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng. Hắn cố gắng làm cho giọng của mình bình tĩnh một chút: “Ta muốn đưa nàng về.”

“Mang về?” Đệ Nhất Thu giống như nghe được một câu chuyện buồn cười, hỏi, “Sau đó thì sao? Giao cho Tạ Linh Bích?”

Tạ Hồng Trần sững sờ, Giám Chính đại nhân rốt cục cũng cười ra tiếng, hỏi tiếp: “Hoặc là, để cho nàng chiêu cáo với Tiên môn, lấy lại sự trong sạch cho Tạ Linh Bích?”

Hai chữ “trong sạch” hắn nói cũng thật nặng lời, nghiễm nhiên đã thành câu nhạo báng người khác. Tạ Hồng Trần tức giận nói: “Đệ Nhất Thu, nàng là thê tử của ta!”

Đệ Nhất Thu lập tức đáp: “Đã sớm không phải rồi.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc dài của Hoàng Nhưỡng, “Tạ Hồng Trần, cho dù năm đó nàng đã sai lầm một lần ở trấn Tây An, cũng không có lý nào cả đời nàng là của ngươi.”

“Sai lầm một lần?” Tạ Hồng Trần cười lạnh, cho dù là người khoan dung như hắn thì lời nói cũng trở nên sắc bén: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói thay nàng? Dựa vào cái gì lựa chọn thay nàng? Dựa vào cái gì mà định đúng sai thay nàng?”

Đệ Nhất Thu đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai Hoàng Nhưỡng, hắn nhìn thẳng vào Tạ Hồng Trần, một bước cũng không nhường: “Dựa vào giấc mộng trăm năm kia, nàng đồng ý gả cho ta.”

Huyết mạch của Tạ Hồng Trần ngưng trệ, chân đứng không vững liền lui về phía sau từng bước.

“Giấc mộng Nam Kha, cũng có thể thành sự thật sao?” Tạ Hồng Trần cười khẩy, bỗng nhiên nói: “Đệ Nhất Thu, hôm nay ta phải đưa nàng đi.” Tạ Hồng Trần trước nay luôn ôn hòa, người đời rất ít thấy hắn bá đạo như vậy. Mà nay hắn cầm kiếm trong tay, nhẹ giọng nói, “Không ai có thể ngăn cản.”

“Vậy thì quyết một trận phân cao thấp đi.” Giám Chính đại nhân không tỏ ra yếu thế, thậm chí còn chế giễu một câu, “Đệ nhất kiếm tiên, nếu phải giao đấu, tất nhiên không thể giao đấu ở phòng khách.”

Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu đều ăn ý cùng lui tới trong đình.

Gió tuyết gào thét, một trắng một tím đối diện với nhau trong gió lạnh, sau phút chốc, bông tuyết rơi xuống sắc như dao.

Thanh kiếm trong tay Tạ Hồng Trần bừng lên từng tia khiến thiên địa tỏa sáng, mà trên tay của Đệ Nhất Thu một lần nữa nổi lên vảy rắn màu xanh ngọc. Một đoàn khói độc vờn xung quanh hắn, khiến cho tuyết rơi xuống phát ra âm thanh lạo xạo. Trận thế này, chung quanh tất cả mọi người biết không tốt lắm.

Quả nhiên, Tạ Hồng Trần chém một kiếm xuống giống như hủy thiên diệt địa.

Mà bản thân Đệ Nhất Thu sống ở trong giấc mộng trăm năm đã nắm rõ chiêu thức của Ngọc Hồ Tiên Tông như lòng bàn tay. Hắn lấy sương độc ngăn cản một kiếm này, sau đó giương móng vuốt tấn công kẻ địch. Trong tai của mọi người chỉ nghe thấy âm thanh va chạm của kiếm và ma trảo, trong mắt đều là tàn ảnh.

Hoàng Nhưỡng nhìn thẳng vào đình giữa, cũng vô cùng lo lắng.

Nàng không muốn người ở trong đình đánh nhau phân ra thắng bại, chủ yếu là lo lắng Đệ Nhất Thu đánh không lại. Tuy rằng Tạ Hồng Trần đáng giận, nhưng tên tuổi của hắn cũng không phải là hư danh.

So sánh hắn với Đệ Nhất Thu, quả thật là hậu sinh vãn bối, huống chi lại là một nghệ nhân. E rằng về tu vi cũng sẽ bị thiệt.

Mà ở trong đình, Giám Chính đại nhân đương nhiên sẽ không liều lĩnh.

Nếu đã chấp nhận giao chiến, tất nhiên là phải toàn lực chiến đấu. Tạ Hồng Trần lợi hại, Đệ Nhất Thu cũng không phải không biết. Đàn cá tạp vàng thau lẫn lộn của Ti Thiên Giám thì thôi đi, dù sao miệng cũng không nhả ra được ngà voi gì. Nhưng A Nhưỡng ở trong phòng khách, nếu bị ngã xuống đánh, đánh một phát tìm răng khắp nơi…

Thật sự là nghĩ thôi cũng đáng sợ.

Cho nên, Giám Chính đại nhân cũng chỉ có thể xuất ra tất cả các chiêu thức của mình.

Trong pháp bảo trữ vật của hắn, những cơ quan, bẫy rập, ám khí, thậm chí còn có hỏa khí, e rằng đệ nhất kiếm tiên cũng chưa từng thấy bao giờ.

Quả thật, Tạ Hồng Trần chưa từng thấy.

Thứ vũ khí khổng lồ bằng sắt bắn ra tia lửa và sấm sét, hoặc là thứ gì đó có thể làm cho mặt đất nổ tung thành đá vụn? Còn có quả cầu được chôn trong đất kia, cả người đều là gai, khi dẫm lên sẽ bắn ra vô số kim độc lại là cái gì?

Tóm lại, ngày này ở Huyền Vũ Ti, Ti Thiên Giám, Giám Chính đại nhân quyết đấu với Đệ nhất kiếm tiên. Dưới cơn thịnh nộ, Tạ Hồng Trần cũng kinh ngạc phát giác ra người này quả thực khó chơi. Mà Giám Chính đại nhân sao lại….Hắn không kịp suy nghĩ ra.

Hoàng Nhưỡng ngồi ngay ngắn ở phòng khách, dưới chân là chậu than nóng rực, ấm áp vô cùng, lòng lại nóng như lửa đốt. Đám người Lý Lộc, Bảo Võ đều đã tới nơi, nhưng hiển nhiên cũng không có tác dụng. Trận chiến này Ti Thiên Giám không ai có thể nhúng tay.

Mọi người lo lắng đến mức đi qua đi lại, cũng may còn có một người thông minh!

Miêu Vân Chi bước nhanh tới, cũng không thèm nhìn tới trận tử chiến của hai người kia, lập tức đi vào phòng khách. Hoàng Nhưỡng thấy lão, cuối cùng trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng.

Miêu Vân Chi bước nhanh ra phía sau lưng Hoàng Nhưỡng, nâng tay chạm vào Bàn Hồn Định Cốt Châm ở trên đầu của nàng: “Nếu không dừng tay, lão phu sẽ thay các ngươi rút một châm này ra!” Hắn trầm giọng nói.

Hoàng Nhưỡng: “…”

Cám ơn ngươi, mẹ kiếp, thật đúng là một chủ ý hay như thiên lôi đánh xuống.

Nhưng hai người đang chiến đấu ở bên ngoài lại dừng tay thật.

Huyền Vũ Ti đã sớm loạn thành một đống hỗn độn, nhóm đệ tử đều trốn sang một bên. Đệ Nhất Thu bước nhanh vào phòng khách, Tạ Hồng Trần đương nhiên cũng đi sát phía sau. Miêu Vân Chi vẫn đang cầm cây châm ở trên đỉnh đầu kia, nhưng Bàn Hồn Định Cốt Châm cũng không thể nói muốn rút là rút. Nếu không đại não sẽ bị đau nhức dữ dội.

Ánh mắt Hoàng Nhưỡng cũng có chút run run, cuối cùng Miêu Vân Chi nói: “Tạ Hồng Trần, để cho nàng ở lại Ti Thiên Giám. Nơi này có lão phu, ngươi có thể yên tâm.”

Với thân phận của Miêu Vân Chi, lời đã nói ra tất nhiên là nói được làm được. Tạ Hồng Trần cau mày: “Nhưng đây là vợ của Tạ mỗ ta, đâu thể ở lại Ti Thiên Giám?”

Miêu Vân Chi nói: “Ngươi đưa nàng quay về Ngọc Hồ Tiên Tông, vậy ngươi muốn ăn nói như thế nào với Tạ Linh Bích?”

Lời này vừa thốt ra, Tạ Hồng Trần quả nhiên là dừng lại. Hồi lâu, hắn đáp: “… Thì sẽ toàn lực bảo vệ nàng.”

“Tạ Hồng Trần.” Đệ Nhất Thu đẩy nhẹ xe lăn của Hoàng Nhưỡng, để cho nàng đối diện Tạ Hồng Trần, nói: “Ở trước mặt nàng ấy, ngươi hãy nói với nàng là ngươi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ nàng! Ngươi nói với nàng, Bàn Hồn Định Cốt Châm ở trên người nàng là vì ngươi toàn lực bảo vệ nàng! Bị nhốt sâu trong La Phù Điện, cũng là vì ngươi toàn lực bảo vệ nàng!”

Ánh mắt của Tạ Hồng Trần dừng trên người Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng vẻ mặt đờ đẫn, hai tròng mắt trống rỗng, nàng bất động không nói năng gì, giống một khúc gỗ không có cảm xúc.

Làm thế nào có thể nói ra được những lời này?

Lạnh nhạt, đề phòng, giả vờ xa cách bao nhiêu năm. Những lời năm đó hắn chỉ nghe lời mở đầu, rồi kết thúc bằng khiển trách. Mười năm giam cầm, tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng hắn cũng chưa từng tra rõ ngọn nguồn tìm ra bằng chứng. Vì thế mà trong mười năm nàng không được nhìn thấy mặt trời, có ai hiểu được những đau khổ ở trong đó? Mà nay gặp lại, hắn nói toàn lực bảo vệ nàng, nhưng người cũ đã tan nát.

“Ta…” Hắn đón ánh mắt bất lực tan vỡ của Hoàng Nhưỡng, không nói được.

Miêu Vân Chi nói: “Ân oán của các ngươi lão phu mặc kệ. Nhưng hiện giờ cũng đã loạn thành như vậy. Ti Thiên Giám và Ngọc Hồ Tiên Tông phải chung sức hợp tác, điều tra rõ chân tướng chứ không phải chém giết lẫn nhau vào lúc này. Sau ngày hôm nay, hai người các ngươi còn dám động thủ, lão phu sẽ rút Bàn Hồn Định Cốt Châm của nha đầu kia, để tránh tranh chấp!”

“…” Giám Chính đại nhân chợt thấy cảnh này thật quen thuộc, nghĩ kỹ lại, là lời của Cầu Thánh Bạch đã với hắn ở bên trong Viên Dung Tháp lúc còn trong mộng.

Không uống thuốc thì sẽ dẫm chết Dương Lạt Tử.

Tạ Hồng Trần cất Tâm Kiếm, hắn quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Thu, nói: “Nàng chỉ ở đây để điều dưỡng, nhưng sau khi điều tra rõ nguồn gốc giấc mộng này, ta sẽ đón nàng trở về.”

Đệ Nhất Thu cười lạnh lùng: “Tạ tông chủ dựa vào bản lĩnh mà phụ người xưa, nếu muốn đón về đương nhiên Tạ Tông chủ cũng phải dựa vào bản lĩnh của mình, chỉ dựa vào cái miệng thì không được rồi.”

Đám người Lý Lộc đều không nói gì. Luận thực lực, có thể Tạ Hồng Trần giỏi hơn một bậc. Nhưng nếu luận công phu ngoài miệng, Giám Chính nhà mình thiên hạ vô địch.

Quả nhiên, Tạ Hồng Trần cũng không thèm để ý. Hắn đi đến trước mặt Hoàng Nhưỡng, nâng tay lên muốn chạm vào gương mặt của nàng nhưng lại thôi. Cố nhân như băng như ngọc, lại giống như bức tượng vô tri vô giác.

Nhưng nàng vốn là một người vô cùng năng động, cho dù là ở Kỳ Lộ Đài trăm năm cũng làm rất nhiều chuyện. Tạ Hồng Trần không dám tưởng tượng tâm trạng của nàng.

Vì thế ngay cả ba chữ “rất xin lỗi” cũng đều là dư thừa.

Hắn nói: “Ta… sẽ tìm tất cả những ghi chép về Bàn Hồn Định Cốt Châm, giao cho tiền bối.”

Miêu Vân Chi ừ một tiếng, nói: “Trở về đi, nhớ kỹ việc cấp bách bây giờ. Nếu nói ra thì Hoàng Nhưỡng cũng là con nhà danh giá. Cây cỏ học gà chó, mổ nhau cắn xé, đừng khiến nàng chê cười.”

Tạ Hồng Trần lại nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, hồi lâu sau, hắn hành lễ với Miêu Vân Chi rồi quay người rời khỏi Ti Thiên Giám. Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, mùa đông ở Thượng Kinh nước nhỏ giọt đóng thành băng.

Đệ Nhất Thu khẽ vuốt đỉnh đầu của Hoàng Nhưỡng, nói: “Thật ra đi vào giấc mộng cũng không có gì không tốt. Ít nhất nàng có thể giãy giụa ra khỏi trói buộc, đổi lấy được tự do, đúng không?”

“Ngươi đang thả cái rắm gì vậy hả?” Miêu Vân Chi trừng mắt, lập tức lớn tiếng mắng, “Vòng tròn đạo trời sẽ không chậm trễ, độc lập không thay đổi! Bây giờ xảy ra chuyện như thế này, e rằng không lâu nữa đại nạn sẽ giáng xuống đầu! Cái đồ thiển cận nhà ngươi, chẳng trách là giống nòi của Sư Vấn Ngư! Gỗ mục! Bùn đất!”

Lão tức giận mắng mỏ một hồi, giống như đang giáo huấn con cháu, nghe thế mọi người Ti Thiên Giám đều câm như ve sầu mùa đông. Chỉ có Hoàng Nhưỡng đang hưởng thụ động tác khẽ vuốt của Đệ Nhất Thu, tán thành những lời này.

Đi vào giấc mộng có gì không tốt? Người chết đi có thể sống lại, chính là chuyện được bao nhiêu người tâm tâm niệm niệm, cầu mà không được? Có chỗ nào không tốt chứ?

Lúc này, Ngọc Hồ Tiên Tông.

Đầu của Tạ Thiệu Xung to như vừa mới bị đánh. Lão tổ bị thương nghiêm trọng, không ngừng kêu gào.

Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu và Võ Tử Sửu đích thân kiểm tra, biết rằng không hỏi ra được gì nên cũng rất nóng lòng.

Cũng may, lúc này Tạ Hồng Trần đã trở về tông môn.

Đám người Hà Tích Kim lập tức vây đến, Hà Tích Kim lên tiếng trước: “Giải, giải, giải…”

Trương Sơ Tửu bổ sung: “Tạ tông chủ, chuyện của A Nhưỡng, Ngọc Hồ Tiên Tông phải cho một lời giải thích!”

Hà Tích Kim nhất thời nóng vội, trực tiếp bỏ qua lời nói đầu.

Ánh mắt Tạ Hồng Trần đảo qua ba người, lúc này trong lòng hắn lo lắng cũng không kém ai. Hắn áp chế tính khí, nói: “Thật không dám giấu, mười năm trước A Nhưỡng đã mất tích.”

Hắn chịu lên tiếng, đám người Hà Tích Kim cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trương Sơ Tửu vội hỏi: “Tại sao lại mất tích? Tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông mất tích, tại sao Tạ tông chủ lại công bố với bên ngoài là nàng đóng cửa dưỡng bệnh? Nhiều như vậy năm, có từng tìm kiếm không?”

Hắn đặt vấn đề liên tiếp, vì việc này thực sự quá nhiều chỗ khó hiểu.

Tạ Hồng Trần hít một hơi thật sâu, nếu hắn thẳng thắn nói Hoàng Nhưỡng từng đề cập qua chuyện của Tạ Linh Bích, như vậy Tiên môn chắc chắn sẽ tra hỏi Tạ Linh Bích. Không nói đến kết quả của cuộc tra hỏi, chỉ cần những phỏng đoán của dân gian và những câu chuyện được lưu truyền lại cũng đủ để tông môn ngàn năm bị hủy trong chốc lát.

“Sau khi thê tử của ta mất tích, ta đã phái người lén tìm kiếm. Nhưng…” Hắn ngập ngừng, Võ Tử Sửu liền chen vào tiếp lời, “Nhưng ngươi lấy cớ muội muội của phu nhân mất tích, tìm lâu như vậy cũng không có kết quả.”

Tạ Hồng Trần thừa nhận, Võ Tử Sửu nói: “Năm đó đệ tử truyền tin tức về, ta còn khen tông chủ trọng nghĩa, quan tâm muội muội của phu nhân đến mức tìm kiếm mười năm trời.”

Hà Tích Kim nói: “Tạ, Tạ, Tạ…”

Hắn nói chuyện thật sự khó khăn, Trương Sơ Tửu đành phải nói giúp: “Tạ Linh Bích đâu? Hiện giờ qua hai lần ở giấc mộng kỳ quái, mũi kiếm đều chỉ về phía hắn! Chẳng lẽ Tạ Tông chủ cũng không biết?”

Võ Tử Sửu cũng chỉ có thể tận tình khuyên bảo: “Tạ tông chủ, việc đã đến nước này, chẳng lẽ ngươi còn muốn bao che cho hắn hay sao?”

Nhưng, Tạ Hồng Trần lại đáp: “Ta vốn tưởng A Nhưỡng là bị người mê hoặc. Nhưng hôm nay, ta đi đến Ti Thiên Giám đã gặp được nàng.”

“Ấy…” Hắn nhắc tới Ti Thiên Giám và Hoàng Nhưỡng, ba người Hà Tích Kim nhất thời có chút chột dạ.

Tạ Hồng Trần nói tiếp: “Lần trước có người đột nhập vào Ngọc Hồ Tiên Tông, ta đã kiểm tra dấu vết để lại, biết do đám người tiền bối gây ra. Ta muốn biết, tại sao ba vị tiền bối do thám được tung tích của A Nhưỡng.”

Chuyện này có chút xấu hổ. Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng vẫn là Trương Sơ Tửu nói: “Việc này quả thật mạo muội, nhưng chúng ta cũng là nghe Giám Chính của Ti Thiên Giám nói ra.”

Lúc này Hà Tích Kim không cướp lời. Võ Tử Sửu nói tiếp: “Đệ Nhất Thu triệu tập ba người chúng ta, nói là Tạ phu nhân đã biết lão tổ Tạ Linh Bích có bí mật không thể cho ai biết. Sau khi để nàng biết được lại bị Tạ Linh Bích hãm hại, giam giữ ở bên trong mật thất của La Phù Điện!”

“Chúng ta bàn bạc một hồi, cảm thấy được không thể để cho nàng chịu tội. Đó là lý do ta và Đệ Nhất Thu cùng lẻn vào Ngọc Hồ Tiên Tông.” Trương Sơ Tửu suy tư một lúc lâu, nói, “Lại nói tiếp, tại sao Đệ Nhất Thu biết được chuyện này? Ti Thiên Giám có gian tế ở Ngọc Hồ Tiên Tông?”

Võ Tử Sửu nói: “Chỉ sợ không phải là gian tế, Tạ Nguyên Thư Tạ Đại công tử của nhà các ngươi, trong quý phủ nhiều đồ tinh xảo như vậy, có cái nào không phải xuất ra từ Ti Thiên Giám? Theo Y Bổn môn chủ ta thấy, là tự các ngươi làm chuyện mờ ám.”

“Có, có, có lý!” Hà Tích Kim đồng ý với quan điểm này.

Tạ Hồng Trần gật đầu, đáp: “Ba vị nói đúng, chuyện này ta còn phải cảm ơn ba vị. Nói cho cùng, nếu không phải chuyện này thì có thể nàng vẫn còn ở lại trong mật thất của La Phù Điện, không biết ngày tháng.” Hắn cúi đầu, hồi lâu mới nói: “Ta về Thượng Kinh, dọc đường đã suy nghĩ nhiều lần, chuyện này tất cả đều là lỗi của ta.”

Hắn đã nói như vậy, ba người Hà, Trương, Võ liền trầm mặc.

Nếu nói muốn trách cứ, kỳ thật mấy năm nay Tạ Hồng Trần cũng vì mọi chuyện của Tiên môn mà bôn ba khắp nơi. Ngọc Hồ Tiên Tông cũng cống hiến rất nhiều cho dân chúng.

Trương Sơ Tửu nói: “Tạ tông chủ cũng không cần phải nghĩ như vậy. Bây giờ phải bắt được nhóm người tà ác kia. Bất luận thế nào, A Nhưỡng cô nương không thể chịu đựng tội vô ích.” Nói đến đây, hắn đột nhiên nghiêm túc lên, “Cho nên, Tạ tông chủ cần phải thẩm vấn xét xử Tạ Linh Bích!”

Hai chữ thẩm vấn có thể thấy được bao nhiêu nặng nề. Ở trong Tiên môn, phàm là người mang trong mình trọng tội mới bị thẩm vấn.

Mà mỗi một tội đồ bị cắm Bàn Hồn Định Cốt Châm đều từng qua thẩm vấn, do tiên môn đồng loạt định tội.

Vốn dĩ phải là như vậy.

Tạ Hồng Trần nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Ta sẽ tra rõ việc này. Nhưng hiện giờ chỉ dựa vào mộng cảnh, A Nhưỡng lại không thể ra mặt làm chứng. Không có bằng chứng mà muốn thẩm vấn lão tô… vậy thì không đủ lý do.”

Hắn chắp tay với ba người, nói: “Tạ mỗ xin ba vị tiền bối, để sau khi ta tra rõ chân tướng rồi hãy định đoạt.”

Hắn đường đường là một Tông chủ lại nói thỉnh cầu. Ba người Hà, Trương, Võ cũng động lòng.

Tạ Hồng Trần này, nếu luận về chiến lực thì ba người Hà, Trương, Võ đều không phải là địch thủ của hắn. Nếu luận về thân phận, hắn là một kiếm tiên có dòng dõi cao. Nếu luận về công lao mấy năm nay, hắn cũng không ít hơn so với ba người.

Một người như vậy lại nói ra lời nói khẩn thiết, Trương Sơ Tửu vội đáp: “Tạ tông chủ nói quá lời rồi. Ta không dám nhận.”

Tạ Hồng Trần vẫn chắp tay với ba người rồi mới đi về phía Chu Lôi Phong. Dáng người của hắn luôn hiên ngang, nay cũng hơi tỏ ra mệt mỏi.

Tại La Phù Điện ở Chu Lôi Phong.

Tạ Linh Bích trải qua hai lần đi vào giấc mộng, công lực bị tổn hại sáu mươi phần trăm. Ngoại trừ chứng tê liệt lưng hông khi ở giấc mộng đầu tiên, nay lại thêm đau đầu.

Đệ tử của Bách Thảo Phong cũng không thể chữa khỏi cho lão, trên đầu của lão cũng không có vết thương gì, nhưng một khi bệnh ở đầu bộc phát liền đau đớn đến mức không chịu nổi. Trong khoảng thời gian ngắn, vị tiền bối đức cao vọng trọng tài đức vẹn toàn ngày xưa của Tiên môn đã sa sút đến mức này. Ngay cả thanh danh của lão cũng lung lay chực đổ.