Không Tỉnh

Chương 64



Thượng Kinh, Ti Thiên Giám. Gió thổi mạnh lạnh thấu xương, tuyết lớn lặng lẽ rơi.

Lúc Đệ Nhất Thu đưa Hoàng Nhưỡng và Miêu Vân Chi trở lại, đã có một cục diện rối rắm đang chờ hắn giải quyết.

Có hơn chục vị đại nhân đang đợi trong phòng nghị sự của Thanh Long Ti. Công văn cầu xin viện trợ của các châu phủ từng cái một chất cao như núi. Thậm chí hoàng cung cũng phái người tới triệu tập.

Khi Giám Chính đại nhân đưa Hoàng Nhưỡng và Miêu Vân Chi trở lại Ti Thiên Giám, mười mấy vị đại nhân đồng loạt nhìn về phía hông hắn. Sắc mặt của Đệ Nhất Thu tái xanh, cũng may Lý Lộc đã vội nói: “Giám Chính, hôm nay triều đình chìm vào trong những giấc mơ kỳ lạ, còn xảy ra việc dị thường, người từ cõi chết trở về. Các đại nhân đều rất nóng lòng.”

Quả nhiên, Lại bộ thượng thư Thích đại nhân đã lên tiếng: “Giám chính, bộ của ta có một viên quan đã chết trong lúc đương nhiệm cách đây năm năm. Chết vì bị nghẹn trái cây. Ai ngờ trong một giấc mơ kỳ lại, hắn được đồng liêu cứu sống, hiện tại từ trong mộng tỉnh lại, yên lành đến làm tiếp nhiệm vụ. Chuyện… người chết sống lại cổ kim chưa từng có, chắc chắn không phải điềm lành!”

Hắn vừa mở lời, những đại nhân khác cũng bắt đầu rối rít kể về những chuyện kỳ lạ xảy ra ở nhà mình.

Trước tiên Đệ Nhất Thu đẩy Hoảng Nhưỡng tới trước cửa sổ, đặt một chậu sưởi dưới chân nàng.

Hoàng Nhưỡng được sưởi ấm chân tay, nghe bọn họ bàn chuyện náo nhiệt. Một con bướm gai màu xanh đậu trước mặt, nàng quan sát hồi lâu mới chợt nhận ra, là Dương Lạt Tử!

Trong lòng dâng lên cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ khi gặp lại, đáng tiếc lúc này nàng chẳng khác gì một tảng đá, không thể nhúc nhích.

Con bướm xanh bay quanh nàng, dường như lúc này mới nhận ra mẹ của nó, nữ tử có thể phá hủy thanh danh của Tạ Linh Bích trong giấc mơ, trong hiện thực lại là một người sống như chết.

Nó nhẹ nhàng đậu lên mu bàn tay đang chồng lên nhau của Hoàng Nhưỡng, hôn lên tay nàng rồi vỗ cánh bay lên.

Được thôi, ta tha thứ cho ngươi đã không đến tìm ta.

Mười mấy vị đại nhân nghiêm túc kể về những chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Quả nhiên, đều là người đã chết trước đó, vì tránh được tai họa trong một giấc mơ kỳ lạ mà sống lại trong thực tại một cách rất ly kỳ.

Sắc mặt Miêu Vân Chi trở nên nghiêm túc, quay lại hỏi Đệ Nhất Thu: “Ngươi thấy thế nào?”

Đệ Nhất Thu nói: “Có một suy đoán, nhưng tạm thởi chưa chắc chắn.”

Lại bộ thượng thư Thích đại nhân sốt ruột không chịu nổi nữa: “Đã là lúc nào rồi mà Giám Chính còn vòng vo?”

Đệ Nhất Thu nói: “Nếu như bọn họ tiếp xúc với thi thể trong thực tại của mình, thì hình như sẽ biến mất.”

“Biến mất?” Thích đại nhân hỏi, “Ngài nói là nếu bọn họ tiếp xúc với thi thể của chính mình thì sẽ chết?”

Miêu Vân Chi bên cạnh nói: “Sẽ biến hóa. Giống như băng vậy, tan ra.”

Mười mấy vị đại nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng cái này không khó chứng thực. Đệ Nhất Thu quay đầu nhìn Bảo Võ nói: “Đến Bạch Hổ Ti, đưa mấy tên tù nhân chết đi sống lại tới đây. Cũng mang thi thể của họ tới luôn.” Bảo Võ đáp một tiếng, lập tức đi làm.

Chư vị đại nhân cũng chỉ có thể cùng nhau chờ đợi.

Đệ Nhất Thu chậm rãi đi đến gần Hoàng Nhưỡng, luôn lo lắng nàng sẽ bị lạnh, không khỏi chạm vào tay nàng. Vừa chạm vào, hắn thấy Dương Lạt Tử đậu trên mu bàn tay của Hoàng Nhưỡng —— là Hoàng Dương.

Cuối cùng cũng có một chuyện vui.

Giám Chính đại nhân lấy ra một ít linh đan, cho vào một cái chén, hóa nước rồi ném Hoàng Dương vào đó.

Hoàng Dương lớn lên bên cạnh hắn, từ lâu đã quen với cách cho ăn của hắn. Lúc này đây còn cần tính là trong mộng ngoài mộng gì nữa?

Vừa thả vào chén, nó bắt đầu hút linh đan.

Lúc này, Đệ Nhất Thu mới cầm lấy tay Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng tuy trong mộng có tu luyện, ngoài mộng tu vi cũng tăng lên không ít. Nhưng đáng tiếc, tu vi tăng vọt cũng không thể chống lại được Bàn Hồn Định Cốt Châm.

Đệ Nhất Thu mang cho nàng một cái chăn nhỏ, đắp lên hai chân nàng. Sau đó nhét tay nàng vào phía trong.

Mười mấy vị đại nhân lặng lẽ nhìn hắn ân cần chăm sóc một con búp bê. Đột nhiên, Thích đại nhân phản ứng lại, nói: “Nhắc mới nhớ, trong mộng, Giám Chính đại nhân đã nói với mọi người rằng vì thanh mai bệnh nặng qua đời mà đem lòng ái mộ Hoàng Nhưỡng cô nương. Vị Hoàng Nhưỡng cô nương này hình như là phu nhân của Tạ môn chủ Ngọc Hồ Tiên Tông?”

Lời này của hắn có thể coi là mở ra một câu chuyện.

Những đại nhân khác lần lượt nói: “Mà Giám Chính đại nhân cũng tới cầu hôn rồi, thậm chí còn không tiếc dâng lên con rối chiến đấu cấp siêu Giáp, đúng là đem cả mạng sống của mình ra để tặng.”

Mọi người bàn tán sôi nổi, Lý giám phó đứng bên cạnh nghe xong mà đỏ mặt tía tai, chút xíu danh tiếng của Giám Chính nhà mình có thể coi như hoàn toàn mất sạch trong giấc mộng này.

Chỉ có Giám Chính đại nhan hừ lạnh một tiếng, coi như nghe tiếng chó sủa.

Chỉ chốc lát sau, Bảo Võ đã áp giải bốn tên tù nhân đến.

“Giám Chính, họ đều ở đây.” Vừa nói, hắn vừa ra lệnh cho bốn tên này quỳ xuống thành một hàng. Phía sau bốn tên này còn có bốn thi thể. Thi thể đặt ở ngoài cửa, đang nằm trong tuyết, phía trên đắp một tấm vải trắng.

Các đại nhân cũng lập tức ngừng bàn tán, tất cả cùng nhau nhìn về phía bốn tên kia.

Giám ngục trẻ tuổi của Bạch Hổ Giám, Đàm Kỳ bước lên nói: “Giám Chính, bốn người này vốn đã bị thương nặng, chết trong ngục. Nhưng trong một giấc mơ kỳ lạ, bọn họ tốt số, đúng lúc gặp được y chính đại nhân đang tìm người thử thuốc, nên may mắn sống sót.”

Bảo Võ vén tấm vải trắng lên, mọi người nhất thời tò mò quan sát. Tất cả đều nhìn thấy thi thể đã thối rữa, giống hệt bốn người còn sống. Đệ Nhất Thu nói: “Bốn người các ngươi, quay đầu lại.”

Bốn tù nhân mất tích đã lâu nghe xong chỉ thấy đầu óc mơ hồ, cái gì mà trong mộng ngoài mộng? Cái gì mà may mắn sống sót?

Bọn họ đồng thời quay đầu lại, dĩ nhiên nhìn thấy bốn thi thể ở cửa. Cả bốn tên đều sửng sốt, một lúc lâu sau, mới chần chừ tiến lên.

“Chuyện này, chuyện này…” Có người chỉ vào thi thể của chính mình, trong lòng không thể tin được.

“Ta, chúng ta đã chết rồi?” Một tên tù nhân khác nhỏ giọng hỏi. Thích đại nhân cau mày, nói: “Chính xác.”

“Sao có thể thế được?” Có người hô to, “Các ngươi, mấy tên cẩu quan, rốt cuộc đang chơi cái trò quỷ gì vậy?” Hắn vừa nói vậy, ba tên tù nhân còn lại chợt nổi lòng nghi ngờ.

Lý Lộc đứng bên cạnh ghi lại, nói: “Nghe tin mình chết cũng không có gì kỳ lạ xảy ra.”

Miêu Vân Chi đã sớm không kiềm chế được, nói: “Vừa rồi ở vách núi Bạch Cốt, khi chạm phải thi thể của mình, họ lập tức tan ra rồi biến mất.” Bảo Võ nghe vậy, bắt một tên tù nhân, đưa đến bên cạnh thi thể của hắn. Tên tù nhân bắt đầu nghi ngờ đây là âm mưu quỷ kế của triều đình.

Hắn vừa vùng vẫy vừa chửi bới.

Bảo Võ trực tiếp dí hắn vào thi thể, ngay lúc chạm vào thi thể của chính mình, toàn thân hắn đột nhiên méo mó một cách kỳ lạ, ngũ quan, tứ chi, thậm chí toàn thân lập tức biến dạng, tan ra, cuối cùng biến mất.

Ba tên còn lại nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này thì không lên tiếng chửi bới nữa.

Một cơn gió thổi qua, cả ba tên giống như một làn khói xanh, méo mó gấp khúc rồi biến mất trong không khí. Đừng nói quần áo, đến một cọng tóc cũng không còn.

Các vị đại nhân trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau, Thích đại nhân lên tiếng: “Ta chưa từng nghe nói!”

Miêu Vân Chi đứng bên cạnh hỏi: “Những người chết đi sống lại kia có khát máu hay dễ cáu kỉnh không?”

Sau khi suy tư hồi lâu, tất cả đều lắc đầu. Thích đại nhân nói: “Vẫn như cũ, không có triệu chứng gì.”

Thế là có người rỉ tai: “Nói đi nói lại, chuyện này cũng tốt. Trời cao có đức hiếu sinh, chỉ cần sống tốt thì đời sẽ không bạc đãi mình.”

Hắn vừa nói ra lời này, lập tức có người chế nhạo: “Mẹ của Chu đại nhân là một người trở về từ cõi chết, đương nhiên sẽ nói vậy rồi.” Người nọ lập tức im lặng.

Hoàng quan, tháp Viên Dung.

Hoàng tử chết đi sống lại, còn có tới tám mươi công chúa.

Cầu Thánh Bạch đương nhiên cũng vô cùng kinh hãi, nhưng khi nhìn thấy cử chỉ và lời nói của họ giống y như trong mộng, không có chuyện gì dị thường xảy ra, lúc này y mới từ từ bình tĩnh lại.

Y vừa sắp xếp mọi người ở tầng dưới của tháp Viên Dung, vừa bẩm báo cho Sư Vấn Ngư.

Nhưng Sư Vấn Ngư không nhìn y, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nếu ý trời rủ lòng thương xót, vậy cố gắng thu xếp ổn thỏa đi.”

Cầu Thánh Bạch ghi nhớ lời này, cảm thấy những hoàng tử hoàng nữ này không đáng sợ như ma quỷ, nên sắp xếp cho họ ở lại. Trong đó có Ngũ hoàng tử ban đầu có tên là Sư Yến Chi, sau đó bị buộc đổi thành họ Triệu, tên Triệu Yến Chi. Ở ngoài mộng, hắn vốn đã “mất tích” nhiều ngày, bây giờ xuất hiện trở lại, những người như Cầu Thánh Bạch cũng sợ hết hồn hết vía.

Việc người chết đi sống lại nhanh chóng trở thành một chuyện náo động.

Theo như ý của Đệ Nhất Thu thì phải cho những người này sống ở một ngôi làng riêng biệt, để tránh tai họa. Nhưng ngay chiều hôm đó, Sư Vấn Ngư đã ban xuống một đạo chiếu thư.

Trong chiếu thư có viết thiên địa hòa nhân, y nuôi vạn vật. Vạn vật không ngừng sinh ra rồi lớn lên, đồng thời cũng không ngừng chết đi rồi biến mất. Một khi tái sinh chính là bắt đầu một cuộc sống mới. Thánh chỉ được ban hành cùng ngày, theo đó những người sống lại trong mộng có thể sống như người bình thường. Trăm họ cảm kích trước ân đức của hoàng đế, nhưng cũng có người sợ hãi, có người lo âu. Lập tức, tranh cãi xảy ra khắp nơi.

Lúc này, ở Ngọc Hồ Tiên Tông.

Hoàng Thự vẫn đang làm ầm làm ĩ, đòi đến gặp Hoàng Nhưỡng.

Tạ Thiệu Xung biết lão chỉ đang ngang ngược phách lối nên sai người giữ lão ở cửa, nhưng làm thế nào cũng không ngăn được ba người kia.

Ba người Hà Tích Kim, Võ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu cùng nhau đến, cũng đòi gặp Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng.

Dĩ nhiên họ đều biết Hoàng Nhưỡng không ở trong Ngọc Hồ Tiên Tông, họ cũng biết hiện tại Hoàng Nhưỡng không thể nói chuyện hay cử động. Thật ra chẳng thể hỏi được chuyện gì từ miệng nàng.

Họ chỉ có thể tra hỏi Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần và thậm chí cả Tạ Linh Bích!

Trong giấc mộng trăm năm, Hoàng Nhưỡng đã gieo trồng những hạt giống tốt, giúp đỡ vô số người dân. Trong khi đó ngoài mộng, Hoàng Nhưỡng cũng là thầy nuôi trồng, được nhà nhà biết đến.

Bây giờ trong lòng ba người Hà, Trương, Võ đầy căm phẫn, khăng khăng muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với nàng. Trong hai giấc mơ, lúc nào mũi nhọn cũng nhắm thẳng vào Tạ Linh Bích, vậy chắc chắn không thể xảy ra chuyện gì bất ngờ được?

Thậm chí trong dân gian còn có lời đồn đại rằng chính Tạ Linh Bích vì nổi lên sắc tâm đối với Hoàng Nhưỡng nên đã làm hại Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng đã hóa thành ác quỷ…

Hai lần vào mộng cũng là vì oán khí không tiêu tan, tìm Tạ Linh Bích báo thù.

Ba người nghe vậy đương nhiên càng tức giận, nhưng không gặp được Tạ Hồng Trần. Hiện tại Tạ Linh Bích đang bệnh nặng, không thể tiếp khách. Còn Tạ Hồng Trần lại không có ở Ngọc Hồ Tiên Tông.

Ti Thiên Giám, Thượng Kinh.

Tuyết phủ trắng cả con phố dài, cổ áo của lính canh trước phủ cũng bị đóng băng.

Giờ phút này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có một thứ ánh sáng rõ ràng, thiên địa bỗng nhiên sáng bừng. Hai lính gác nhìn theo vầng sáng, chỉ thấy một người cầm ô đi tới.

Đôi mắt của hắn được phủ bởi một dải lụa, y phục màu trắng không tì vết, đôi chân sạch sẽ không nhiễm chút bụi. Vào một ngày tuyết rơi như vậy, đất dưới chân đều là bùn đất, nhưng hắn giống như bước ra từ trong mây, phong thái khuynh thế.

Hắn đến gần cửa phủ, cất chiếc ô giấy dầu đi, đưa thiệp mời ra, nói: “Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần, xin gặp Giám Chính Đệ Nhất Thu.”

Tạ, Hồng, Trần!

Yết hầu ở cổ họng lính gác di chuyển lên xuống, phải mất một lúc lâu mới nói: “Tạ tông chủ, xin chờ một chút.” Hắn không hề nghi ngờ gì về thân phận của người trước mặt.

Phong thái như vậy mới xứng với danh xưng đệ nhất kiếm tiên của tiên môn.

Thư phòng của Huyền Vũ Ti.

Đệ Nhất Thu đang lật xem công văn đến từ khắp nơi, cố gắng tìm kiếm chút manh mối về việc “người chết đi sống lại”. Trằn trọc hồi lâu mà hình như vẫn không tìm ra quy luật gì.

Xe lăn của Hoàng Nhưỡng được kéo đến bên án thư của hắn, nàng có thể nhìn thấy nội dung trên công văn, điều này khiến nàng đỡ buồn chán hơn.

Đột nhiên, Lý Lộc đích thân đến trước cửa bẩm báo: “Giám chính, tông chủ Tạ Hồng Trần xin gặp.”

Tạ Hồng Trần.

Đệ Nhất Thu nghe thấy cái tên này, theo bản năng cảm thấy rất buồn nôn. Không hiểu sao hắn nhớ lại những gì đã xảy ra trong giấc mơ kỳ lạ kia, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ quái. Có thể không kỳ quái được sao? Hắn thiếu chút nữa đã xem người này là lão trượng.

“Tạ tông chủ tuổi đã cao, mắt cũng không tốt lắm, mò mẫm đến tận đây chắc hẳn vô cùng cực khổ. Để hắn đợi dưới trời tuyết thì quả thật rất thất lễ.” Vẻ mặt của Giám Chính đại nhân không thể kỳ quái hơn được nữa, “Còn không mau mời tới đại sảnh dùng trà?”

“…” Lý Lộc cũng muốn thay Hoàng Nhưỡng mở một cánh cửa sổ để mùi giấm bay bớt khỏi thư phòng.