Không Tỉnh

Chương 63: Hỗn loạn



Sự sống của Hoàng Nhưỡng dần dần hao mòn, nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng gỡ cây châm trà trên đầu xuống. Bọt nước trên thân châm nọ cùng máu trên tay nàng hòa thành một thể.

Bên tai nàng là một loạt những âm thanh hỗn loạn, tiếng gào thét của Tạ Linh Bích khiến người ta phải kinh hãi.

Hoàng Nhưỡng di chuyển ánh mắt, chỉ thấy Kim Cương hàng ma xử trong tay con rối đối chiến đó đã đâm được một nửa vào đỉnh đầu lão. Máu của lão chảy xuống, trộn lẫn óc màu trắng khiến lão trông hệt như ác quỷ, đáng sợ đến nói không lên lời.

Tuy rằng trong lòng Tạ Hồng Trần nôn nóng, nhưng đứng trước gian nguy vẫn không hoảng loạn. Hắn nói∶ “Tiền bối Miêu Vân Chi đâu?”

Bên trong đám người, Miêu Vân Chi không cần hắn nhiều lời đã tiến lên phía trước. Lão ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Linh Bích, rút châm bạc ra, muốn giảm đau cho Tạ Linh Bích trước.

Hoàng Nhưỡng nằm trong lòng Đệ Nhất Thu, máu càng chảy nhiều người càng lạnh đi. Nàng bắt đầu run rẩy.

“Miêu tiền bối!” Đệ Nhất Thu cũng không dám di chuyển Hoàng Nhưỡng, chỉ đành nói: “Xin hãy giúp ta xem xét tình trạng của A Nhưỡng.”

Thế nhưng chỉ có một Miêu Vân Chi, lão quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoàng Nhưỡng, cũng thấy khá là nan giải.

Hoàng Nhưỡng lại cười nói: “Không cần đâu.” Nàng gối đầu lên ngực Đệ Nhất Thu, đột nhiên nói: “Ta nói cho chàng một việc, dù chàng có tỉnh mộng cũng nhất định phải nhớ rõ.”

“Tỉnh mộng gì cơ?” Đệ Nhất Thu nghe không hiểu lắm.

Hoàng Nhưỡng nói: “Thân thế của Tạ Hồng Trần có vấn đề. Hắn không phải…không phải do Tạ Linh Bích nhặt được. Năm đó ta vì muốn hiểu hắn hơn nên đã đi tới nơi hắn sinh ra để điều tra, và ta phát hiện…Tạ Linh Bích đang nói dối.”

Thế giới xung quanh như ngưng đọng lại, bắt đầu chậm rãi méo mó rồi tan chảy. Núi non chảy xuôi, ngôn điện hóa mềm, vạn vật dần dần hòa làm một thể.

Vì vậy Hoàng Nhưỡng đè lại toàn bộ lời muốn nói, nàng nắm thật chặt vạt áo trước ngực Đệ Nhất Thu, sau đó ngẩng đầu hôn lên cằm hắn.

Bạch Cốt Nhai.

Thời khắc Hoàng Nhưỡng tỉnh lại, nàng vẫn đang ngồi đối diện cửa sổ như cũ.

Ngoài cửa sổ là vực sâu vạn trượng, thỉnh thoảng mới nhìn thấy chim chóc bay qua. Chim chóc có thể dần bay đi, còn nàng, đến cử động một cái thôi cũng là một việc xa xỉ. Hoàng Nhưỡng thậm chí cảm thấy, dù trong mộng nàng bị thương nặng, dù phải gánh lấy hết thảy đau khổ thì cũng còn tốt hơn thế này, như thể vật chết nằm trong lồng cũi.

Nàng rơi xuống từ trên mây, toàn bộ máu chảy cùng ân nghĩa tình thù trong mộng chẳng qua cũng chỉ khiến nàng càng thêm đau khổ sau khi tỉnh mộng mà thôi. Phía sau bỗng vang lên tiếng nước, Hoàng Nhưỡng không thể quay đầu lại, nhưng nàng biết Đệ Nhất Thu đã tỉnh lại. À, trước khi vào mộng, Đệ Nhất Thu đang ngâm nước thuốc trong bồn tắm phía sau nàng.

Quả nhiên, sau lưng nàng vang lên tiếng chân trần đạp trên đất, hiển nhiên là do Đệ Nhất Thu từ trong bồn tắm nhảy ra. Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy gió mạnh bỗng vút qua sau lưng, xe lăn của nàng đã bị một người đẩy quay lại.

Nàng còn chưa kịp thấy rõ mặt người đối diện thì một bàn tay đã nhẹ ấn trên ngực nàng, chừng như muốn xác nhận xem vết thương trong mộng có phải thật hay không.

Hoàng Nhưỡng rốt cục cũng thấy rõ người trước mắt.

Đệ Nhất Thu để thả mái tóc, trên người khoác qua loa một tấm áo quan màu tím, có vẻ cực kỳ gấp gáp. Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, tấm áo choàng rộng mở khiến Hoàng Nhưỡng thấy được càng nhiều thứ bên trong hơn.

Thực chất màu da của Đệ Nhất Thu rất trắng, chỉ có điều từ vai trái hắn trở xuống, nửa người phủ kín vảy rắn Thanh Bích cực kỳ chói mắt. Dáng người hắn gầy mảnh, thắt lưng săn chắc.

Ý, tuy rằng vốn liếng không tệ, nhưng cũng chẳng có bảo vật nào quanh thắt lưng.

Chẳng lẽ mười hai cô kỹ nữ kia thật ra là người hắn mời đến?!

Quả nhiên lời đồn không đáng tin.

Hoàng Nhưỡng đang cố gắng xóa bỏ mấy lời đồn thì Đệ Nhất Thu thình lình hỏi: “Nàng đang nhìn cái gì?” Giọng nói của hắn từ trên cao truyền xuống, mang theo vài phần nghi hoặc cùng tìm tòi.

Trời đất ơi! Có quỷ mới biết ta đang nhìn cái gì!

Hoàng Nhưỡng ngay lập tức hoàn hồn, vẻ mặt nàng liền ngây ra, dứt khoát làm ánh mắt mình trông có vẻ đờ đẫn, cố vờ như không hiểu.

Một tay Đệ Nhất Thu khép lại áo choàng, một tay khác nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, mắt đối mắt với nàng. Đúng vào khoảnh khắc vừa nãy, hắn nghi ngờ Hoàng Nhưỡng có ý thức!

Ánh mắt của nàng sáng trong quá mức.

Mà nếu nàng thật sự có ý thức, thì nàng mới vừa rồi nhìn cái gì nhỉ? Thật sự là…không dám nghĩ kỹ lại.

Giám Chính đại nhân vội vàng kéo áo choàng lại, ánh mắt mang theo vẻ dò xét. Hoàng Nhưỡng cố làm đờ đẫn hai mắt mình, ánh mắt tan rã, giả dạng một con búp bê tinh xảo ngoan ngoãn.

Mà đúng lúc này, “ầm” một tiếng, cửa bị đá văng ra! Miêu Vân Chi gần như bổ nhào lao vào!

Lão liếc mắt thấy Đệ Nhất Thu cùng Hoàng Nhưỡng đều ở đây, lúc này mới an tâm trở lại.

“Vừa nãy xảy chuyện gì?” Lão vọt tới trước mặt Hoàng Nhưỡng, bởi vì cảnh tượng trong mơ thật sự quá mức chân thật khiến lão khó có thể phân biệt thật giả. Nhưng mắt thấy Hoàng Nhưỡng không việc gì, Miêu Vân Chi rốt cục thở phào một hơi.

“Có phải chúng ta lại nằm mơ không?” Lão hỏi.

Giám Chính đại nhân kéo áo choàng, đang định trả lời thì đột nhiên thấy một đám y nữ và dược đồng tụ tập ngoài cửa.

Hà Thủ Ô, đại đệ tử của Miêu Vân Chi nói: “Sư tôn, vừa nãy chúng con lại rơi vào trong mộng cảnh, hơn nữa mộng cảnh kéo dài đến hơn trăm năm. Xem ra, giấc mộng này cũng giống hệt với lần trước.”

Miêu Vân Chi ừ một tiếng, lại quay qua nói với Đệ Nhất Thu: “Nàng không bị thương!”

Đệ Nhất Thu kéo áo choàng, mặt không cảm xúc nói: “Ừm.”

Vẻ mặt Miêu Vân Chi trầm trọng, nói: “Giấc mộng lần trước lão phu nghe nói Tạ Linh Bích, Tạ Nguyên Thư thậm chí Tạ Hồng Trần sau khi tỉnh mộng đều bị thương! Nếu đó là mộng cảnh, vậy trước đó Hoàng Nhưỡng cũng bị thương, tại sao sau khi tỉnh mộng lại không sao?”

Đệ Nhất Thu kéo chặt áo choàng, đáp: “Không biết.”

Miêu Vân Chi lập tức giận đến phùng râu trợn mắt, tóm lấy cổ áo hắn: “Không biết? Ngươi là Giám Chính Ti Thiên Giám, không biết cũng không điều tra hả?”

Cuối cùng Đệ Nhất Thu nói: “Bổn tọa là Giám Chính Ti Thiên Giám, dù có phải điều tra cũng nên áo mũ chỉnh tề trước đã.”

“…” Miêu Vân Chi nhìn từ cổ áo đang bị mình tóm chặt xuống dưới mới phát hiện hắn đang đi chân trần, phía trong áo choàng chẳng mặc cái gì khác. Mà ánh mắt một đám y nữ bên ngoài như lang như hổ, đang nhìn chằm chằm trong phòng.

“Khụ.” Miêu Vân Chi buông tay ra, nói: “Mau mau mặc quần áo vào, thật là, còn ra thể thống gì nữa!”

Nói xong, hắn rời ra khỏi cửa, đang định đóng cửa. Đệ Nhất Thu đưa tay vói vào trong bồn tắm, đột nhiên nói: “Không đúng!”

Miêu Vân Chi hỏi: “Cái gì?”

Đệ Nhất Thu dùng tay thử độ ấm của nước trong bồn, hỏi: “Bây giờ là canh mấy?”

Hỏi xong, không đợi Miêu Vân Chi trả lời, hắn quay người ra khỏi cửa, chạy thẳng đến chỗ ánh mặt trời trong Bạch Cốt Nhai.

Nhóm người Miêu Vân Chi chạy theo tới đây cũng đều sợ hãi, bọn họ đã nằm mơ một hồi lâu, thế nhưng thời gian vẫn như vậy, chưa từng chuyển dời.

Có lẽ thời gian trong mộng cảnh và hiện thực không giống nhau, nhưng dù sao cũng cần thời gian chứ.

Đệ Nhất Thu trầm giọng nói: “Ban nãy độ ấm của nước trong bồn tắm không giảm đi chút nào, đủ thấy bóng mặt trời không hề sai.” Vẻ mặt Miêu Vân Chi ngưng trọng, nhưng vào ngay lúc này, có người kinh hoảng chạy đến báo: “Sư tôn, có quỷ!”

“Quỷ gì mà quỷ!” Miêu Vân Chi trách mắng nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà cứ hốt hốt hoảng hoảng!”

Đệ tử đó lại nói: “Thưa sư tôn, thật sự là gặp quỷ rồi! Mới vừa rồi đệ tử mang con rối theo quét dọn phòng thì gặp được vài bệnh nhân. Nhưng rõ ràng bọn họ đã bệnh chết rồi!”

Hà Thủ Ô đứng bên cạnh đột nhiên hỏi: “Là mấy kẻ đến từ nước Thục phải không?”

“Đúng thế đúng thế!” Đệ tử đó vội nói.

Hà Thủ Ô nhìn về phía Miêu Vân Chi, nói: “Mấy kẻ này trước khi vào mộng quả thật đã chết rồi. Nhưng sư tôn còn nhớ không, trong mộng người đã thử thuốc khác cho bọn họ, bọn họ…đã sống sót.”

Miêu Vân Chi chạy vội về xem thử, Đệ Nhất Thu rất nhanh cũng đã mặc lại áo choàng cho chỉnh tề. Khi chuẩn bị ra ngoài, hắn đem áo khoác ngoài tới cho Hoàng Nhưỡng, đẩy nàng đi cùng mình.

Ba tên bệnh nhân tưởng đã chết mà sống lại kia thật sự đang ở trong phòng.

Tất cả mọi người đều có thể trông thấy rõ ràng bộ dạng của bọn họ.

Mà ba tên này hình như cũng chẳng nhớ rõ chuyện mình đã chết ngoài mộng, bọn họ cười nói với Hà Thủ Ô: “Mấy ngày nay bệnh tình của ba huynh đệ bọn ta thật đã làm phiền tới đại phu rồi.”

Hà Thủ Ô lui về phía sau vài bước, thẳng đến khi đứng sánh vai cùng Đệ Nhất Thu. Hắn ta nói: “Các ngươi…bây giờ cảm thấy thế nào?”

Ba huynh đệ đó thử vận động tay chân một lúc, nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ có điều mỗi lần đến đêm là lại hơi đau đầu…” Bọn họ trình bày rõ bệnh trạng của mình ra, đám người Miêu Vân Chi thầm kinh hãi!

Đệ Nhất Thu lại thấp giọng hỏi: “Thi thể của ba huynh đệ bọn họ được xử lý thế nào?”

“Bọn họ không người thân thích nên ta tùy tiện chôn ở bãi tha ma thôi.” Miêu Vân Chi cũng kịp hồi thần lại, lập tức gọi một tên đệ tử tới: “Thương Thuật, đi tìm thi thể của ba huynh đệ này.”

Bãi tha ma cách nơi đây không xa lắm, chỉ chốc lát sau đã có đệ tử báo lại: “Sư tôn, thi thể vẫn còn ở đó. Ngoại trừ đã hơi thối rữa thì không thiếu mất cái nào.” Vậy đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đến cả Miêu Vân Chi cũng chấn động trong lòng. Đệ Nhất Thu nói: “Khiêng thi thể về đây.”

Mấy bộ thi thể kia đã để được vài ngày, mùi của chúng đương nhiên không dễ ngửi. Nhưng mọi người cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành bịt mũi đào lại ba bộ thi thể kia ra, sau đó khiêng về Bạch Cốt Nhai.

Mắt thấy thi thể đã được khiêng đến cửa, Đệ Nhất Thu gọi ba người tới, hỏi: “Chắc các ngươi cũng biết đây là gì nhỉ?” Ba người đi đến trước mấy bộ thi thể, nhìn một hồi lâu, mắt lộ vẻ khó hiểu.

“Quần…quần áo này sao nhìn lại thấy quen quen?” Một người trong đó giơ tay ra, muốn lật xem quần áo trên người thi thể. Nhưng ngay khi đầu ngón tay hắn chạm vào, vẻ mặt ba người lập tức cứng lại, sau đó liền tan chảy ra hệt như sáp.

Rất nhanh đã hóa thành hư ảo.

Mọi người hoàn hồn lại, mặt đất đất chỉ còn lại ba cỗ thi thể tỏa ra thứ mùi hôi thối khó ngửi.

Cảnh tượng này không khỏi làm người ta nhớ đến tình cảnh sau khi tỉnh mộng.

Miêu Vân Chi rất nhanh nói: “Sau khi giấc mộng này kết thúc, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ hoài nghi nguồn gốc của nó có liên quan tới Hoàng Nhưỡng. Bạch Cốt Nhai không bảo vệ được nàng.” Suy nghĩ của lão cực rõ ràng, lập tức bắt đầu tính toán kế sách đối phó, “Ngươi nên đưa nàng về Ti Thiên Giám mà coi sóc nghiêm ngặt hơn!”

Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, đột nhiên nói: “Không biết tại hạ có thể mời tiền bối đến Thượng Kinh một chuyến rồi ở lại mấy ngày không?”

Miêu Vân Chi hơi giật mình, sau đó thở dài, nói: “Được, đi thôi.”

Đệ Nhất Thu không ngờ lão sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, còn chuẩn bị vài lý do thuyết phục. Miêu Vân Chi lại phất phất tay, nói: “Mộng này kỳ quặc như thế, mấu chốt đều nằm ở cô nương này. Mộng kéo dài trăm năm, hiện giờ chỉ sợ thiên hạ đã đại loạn. Tuy Bạch Cốt Nhai là nơi tránh đời, thế nhưng đã là người được sinh ra trên cõi đời này thì hà cớ gì phải tránh đời?”

Lúc này, cả thế giới đều tỉnh lại từ cõi mộng.

Nếu nói sau giấc mộng đầu tiên mọi người chỉ thấy kỳ lạ, vậy thì giấc mộng này lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Bởi lẽ mộng này kéo dài liên tục trăm năm, rất nhiều người cùng vật trong và ngoài mộng đều có sự khác biệt. Những người vốn đã chết ngoài mộng, hiện giờ đều lần lượt xuất hiện.

Nhưng toàn bộ ký ức của bọn họ đều là ký ức trong mộng. Thậm chí bọn họ còn chẳng nhận thức được bản thân ở thế giới ngoài mộng đã chết từ lâu.

Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Hồng Trần tỉnh lại ở Duệ Vân Điện, hai mắt hắn vẫn quấn chặt lấy Tố Lăng, tình cảm trong mộng che trời lấp đất mà đến. Trăm năm chung sống cùng Hoàng Nhưỡng dường như hiện ngay trước mắt đây thôi. Hắn xuống giường đi thẳng đến sau điện.

Thế nhưng sân diễn võ trống không, chẳng hề có bóng dáng của Hoàng Nhưỡng.

Tạ Hồng Trần đi qua án thư, đột nhiên phát hiện trên án thư thật sự có một chậu hoa lan! Tim hắn bỗng chốc đập nhanh hơn, cả người gần như loạng choạng lao qua đó.

Nhưng ngay khi tay hắn chạm tới hoa lan, chúng bỗng nhiên chầm chậm chảy xuống, biến dạng, cuối cùng hóa thành hư ảo.

Phía trên án thư cũng trống rỗng. Mọi thứ ban nãy nhìn thấy như thể một trận ảo giác vậy.

Tạ Hồng Trần thu tay lại, hắn gọi Tâm Kiếm ra, ngự kiếm bay thẳng tới La Phù Điện! Mà ở trong La Phù Điện, Tạ Linh Bích hai tay ôm đầu, đang kêu rên không ngừng.

Tạ Hồng Trần bước nhanh đến, bởi đã có kinh nghiệm vào mộng lần đầu, hắn chẳng còn cảm thấy kỳ lạ nữa. Quả nhiên công lực của Tạ Linh Bích bị tổn hại nặng nề, hơn nữa sọ não đã bị thương rất nghiêm trọng. E rằng vẫn chưa phải là điều nghiêm trọng nhất.

Trong mộng, Tạ Linh Bích không chỉ sử dụng Tâm Kiếm đối chiến với Hoàng Nhưỡng trước mặt vô số đồng đạo tiên môn, mà còn thua nàng. Thua rồi thì thôi đi, thậm chí lão còn phá vỡ kết giới hạn chế quanh sàn đấu, muốn lấy thế công mạnh nhất giết chết Hoàng Nhưỡng.

Đường đường là lão tổ lại bị một đệ tử hậu bối trong tông môn đánh bại. Sau khi bị thua thì thẹn quá hóa giận, phá bỏ kết giới dồn hết sức giết chết người ta. Cuối cùng bị con rối của Ti Thiên Giám đánh ngược đến mức trọng thương.

Những lời này, bất luận là câu nào cũng đều là đòn đả kích mang tính hủy diệt đối với thanh danh của Tạ Linh Bích.

“Bắt lấy tiện tì kia!” Tạ Linh Bích tóm chặt lấy cổ tay của Tạ Hồng Trần, giọng điệu dữ tợn tựa như ác quỷ: “Ta phải lăng trì róc thịt nàng ta để giải mối hận trong lòng!”

Lão đã biến thành bộ dạng như vậy rồi. Tạ Hồng Trần nhìn người trước mắt, chỉ cảm thấy xa lạ.

Từ trước tới nay, Tạ Linh Bích luôn vô cùng coi trọng thân phận, có khi nào mất uy thế như bây giờ đâu?

“Ta sẽ tìm nàng.” Tạ Hồng Trần nói.

Nhờ có trăm năm tu luyện trong mộng lần này, công lực bị tổn hại khi trước đã được tu bổ lại. Nhưng thấy chuyện của Tạ Linh Bích chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng cực lớn đến uy tín của toàn bộ Ngọc Hồ Tiên Tông.

“Không phải tìm nàng ta! Là bắt lấy nàng ta, bắt lấy nàng ta!” Hai tay Tạ Linh Bích ôm đầu, như thể bên trong thật sự bị cắm một cây kim cương hàng ma xử vậy. Thật ra Tạ Hồng Trần có rất nhiều điều muốn hỏi lão.

Hoàng Nhưỡng và lão rốt cuộc có thâm thù đại hận gì? Tại sao khi vào mộng cứ luôn tìm lão báo thù?

Đúng vậy, là báo thù.

Tới bây giờ, Tạ Hồng Trần đã hiểu được, hết thảy mọi chuyện xảy ra trong giấc mộng đầu tiên đều do Hoàng Nhưỡng làm chủ.

Mà giấc mộng thứ hai, hành động báo thù của nàng lại càng thêm trực tiếp, nàng lựa chọn dấn thân vào học nghệ, đánh bại Tạ Linh Bích trước mặt tất cả mọi người.

Tạ Hồng Trần nhớ lại những chuyện trong mộng lẫn ngoài mộng, lần đầu tiên phát hiện chính bản thân hắn cũng không hiểu hết về nàng. Những lời nàng nói trong mộng là thật sao?

Hắn phải tìm được Hoàng Nhưỡng, nhưng trải qua hai lần vào mộng này, thật ra hắn cũng đã có phương hướng tìm kiếm.

Thượng Kinh.

Hoàng cung và triều đình đều đã hỗn loạn.

Một trăm năm trong mộng này, bao nhiêu người không nên chết đều đã chết, còn những người nên chết lại sống.

Đặc biệt là trong hoàng cung, những hoàng tử công chúa bị dùng làm thí nghiệm với máu rắn độc khi trước vốn còn lại chín người. Nhưng hiện tại, ước chừng phải đến hơn tám mươi người còn sống!

Những người vốn dĩ đã chết này, người nào cũng cũng tuân theo ký ức trong mộng, chẳng hề cảm giác được có chỗ nào sai.

Lần đầu tiên trên dưới triều đình gặp phải chuyện lạ như vậy, bèn lập tức gửi thư tới Ti Thiên Giám xin viện trợ như tuyết rơi đầu mùa.

Lý Lộc, Bảo Võ sầu lo đến nỗi bạc trắng cả đầu. Đệ Nhất Thu vẫn chưa trở về.

Lúc này, Hoàng Thự của Hoàng gia trong trấn Tiên Trà cũng đang nổi trận lôi đình.

Ở trong mộng, lão bị Hoàng Nhưỡng tính kế, không chỉ bị phế bỏ tu vi, thậm chí còn làm ruộng cày cấy công cốc cả đời chỉ vì Hoàng Nhưỡng.

Tức nhưỡng nhuận thổ, cần hao phí tu vi của chính mình.

Thứ tiện tì này, nàng muốn lão vĩnh viễn không thể tu lại thành hình người!

Trong lòng Hoàng Thự phẫn nộ, đích thân chạy tới Ngọc Hồ Tiên Tông, gây ầm ĩ đòi gặp tông chủ phu nhân. Mà Ngọc Hồ Tiên Tông cũng đang trong tình thế hỗn loạn, Hoàng Nhưỡng đã mất tích từ đời nào, ai hơi đâu mà để ý đến hắn? Hoàng Thự chỉ đành phải cãi lộn ầm ĩ ngoài sơn môn.

Huyễn Điệp Môn.

Đới Nguyệt được gả cho người tốt, cuộc sống vốn dĩ vô cùng thư thái.

Nàng ta là đầy tớ bên cạnh Hoàng Nhưỡng, lại được Tạ Hồng Trần đích thân tiến cử. Sư môn và nhà chồng đâu lý nào lại không tiếp đãi nồng hậu với nàng ta?

Nhưng trong giấc mộng lần này, nàng ta phản chủ bội nghĩa, cướp công lao của chủ nhân, hơn nữa bị tông chủ Tạ Hồng Trần nhìn thấu rồi xử lý trước mặt mọi người. Chuyện như vậy không khác nào xé mất của nàng ta một tầng da. Ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn nàng ta đều trở nên quái dị.

Nhà chồng của nàng ta vốn là nhà ngay thẳng liêm chính, sao có thể chịu được chuyện như này đây?

Vậy là họ bắt tay cùng Huyễn Điệp Môn gửi thư tới Ngọc Hồ Tiên Tông, muốn tìm cách chứng thực lại chuyện trong mộng với Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng.

Thế nhưng Ngọc Hồ Tiên Tông ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu thể đi đối phó với cái chuyện lông gà vỏ tỏi này?

Đệ tử của Bách Thảo Phong bận chăm sóc Tạ Linh Bích, đám người Tạ Thiệu Trùng và Nhiếp Thanh Lam phải thay mặt lão tổ giải thích hàng loạt hành vi đê hèn trong mộng của lão. Càng gay gắt hơn chính là đám người Hà Tích Kim, Võ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu đã cùng lúc chạy tới Ngọc Hồ Tiên Tông.

Ba vị đại năng tiên môn cùng cầu kiến tông chủ phu nhân Hoàng Nhưỡng. Nhưng Tạ Thiệu Trùng phải đi đâu mà mời Hoàng Nhưỡng ra đây?

Thế giới lâm vào hỗn loạn, Tạ Tửu Nhi vẫn đang ở Bách Thảo Phong. Giờ này khắc này, còn có ai quan tâm đến một con sâu nhỏ như nàng ta chứ?

Trong giấc mộng ấy, nàng gặp được Hoàng Nhưỡng hệt như khi ngoài mộng. Chỉ có điều, Hoàng Nhưỡng đã để nàng đi.

Tạ Tửu Nhi đã từng oán hận vô số lần. Nàng ta cho rằng lúc trước nếu không phải Hoàng Nhưỡng nhận nàng ta làm con gái nuôi, nàng ta sẽ không phải chịu sự lạnh nhạt của cha nuôi nhiều năm như vậy. Trong mộng lần này quả nhiên Hoàng Nhưỡng cũng không nhận nuôi nàng ta nữa.

Vì thế trong mộng không hề có nàng ta. Nàng ta chỉ là một con ve sầu vàng, bởi có chút ít linh khí mà lặng lẽ sống mười mấy năm, đến cuối cùng cũng không thể tu thành chính quả, chết già trong đống bùn lầy.

Nàng sẽ không bao giờ để ý đến ta nữa. Tạ Tửu Nhi đột nhiên nghĩ thông. Mãi đến tận giờ phút này, nàng ta mới vui mình trong nỗi bi thương không thể tự thoát ra.

Mà lúc này, một con bướm đêm xanh lục bỗng từ đâu bay đến Ti Thiên Giám.

Nó quen cửa quen nẻo tìm đến án thư của Giám Chánh đại nhân, thở hổn hển đậu trên song cửa sổ. Quả đúng không phải là ruột thịt mà, ngay cả tìm cũng không ai tìm, hừ.