Không Tỉnh

Chương 62: Không muộn 



Tạ Hồng Trần đã đồng mối ý hôn sự này trước mặt tất cả mọi người, mặc dù Tạ Linh Bích bất mãn nhưng không nói thêm lời nào. Với tư cách là lão tổ, lão không thể bày trò phản bác lời nói của tông chủ trước mặt Ti Thiên Giám và đám người Hà, Trương, Võ.

Tuy nhiên, ba người Hà, Trương, Võ vô cùng cẩn thận. Ngay cả khi việc này đã được định, bọn họ cũng không rời đi. Thay vào đó, bọn họ mượn danh trưởng bối để giúp đỡ Ngọc Hồ Tiên Tông, bắt đầu tổ chức việc chung thân đại sự của Hoàng Nhưỡng.

Tất nhiên không cần phải nói đến chuyện mua sắm, cách bài trí trong tông không thể qua loa được.

Ba người là chủ một phương, hiện giờ lại dừng chân ở Ngọc Hồ Tiên Tông, tự mình lo liệu và xử lý những việc nhỏ nhặt này, đương nhiên Hoàng Nhưỡng biết bọn họ làm vậy là vì ai.

Ba người chắc chắn biết Tạ Linh Bích không hài lòng, nên sợ lão ta làm khó nàng.

Cả cuộc đời của Hoàng Nhưỡng có phụ thân như Hoàng Thự, có mẫu thân như Tức Âm. Nhưng đến lúc này, nàng mới nhìn thấy được dáng vẻ của một người trưởng bối thật sự là như thế nào.

Nhờ có đám người sắp xếp, thiệp mời của Ngọc Hồ Tiên Tông lần lượt được gửi đi khắp nơi. Từ địa điểm lớn như ngọn núi đến cây cỏ nhỏ bé, mỗi một nơi đều được trang trí.

Đây là chuyện vui nên càng được mọi người bàn tán xôn xao, cho dù đó là tiên môn hay dân thường, ở nơi nào cũng đàm luận về việc này.

Có người nói, việc này cho thấy triều đình và Tiên môn đã xóa bỏ hiềm khích, có người lại nói chẳng qua Hoàng Nhưỡng là gián điệp do Tiên môn cử đến triều đình. Có người còn nói Tạ Linh Bích chịu áp lực từ phía Hà, Trương, Võ.

Lời đồn đại bay khắp nơi, mỗi người đều có suy đoán khác nhau.

Đương nhiên Giám Chính đại nhân không thèm để ý. Mãi đến khi một tin đồn khác lọt vào tai của hắn, cuối cùng hắn mới không ngồi yên được nữa.

Ngày hôm đó, triều đình thu giữ được một lô sách cấm, Giám Chính đại nhân thấy thế không nhịn được hỏi hàn lâm học sĩ Đường đại nhân: “Triều đình đã không ra lệnh cấm lâu rồi, tại sao còn có sách cấm?”

Đường đại nhân liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Giám Chính đại nhân hỏi hay lắm! Vừa lúc Đường mỗ cũng muốn tặng Giám Chính một quyển.” Nói xong, y vẫy tay, một tên lính sai dâng sách lên.

Giám Chính đại nhân tiện tay lật xem, vẻ mặt hắn dần cứng lại.

Quyển sách này là một bản lịch sử không chính thống, trên đó giải thích nguyên nhân việc Giám Chính đại nhân mặt dày mày dạn, không tiếc bỏ bốn con rối chiến đấu cấp siêu giá cũng muốn cầu hôn Hoàng Nhưỡng.

Giám Chính từ từ đọc xuống dưới, hắn phát hiện tác giả giải thích việc này thật sự rất sáng tạo.

Tác giả liên kết việc Giám Chính đại nhân đeo “bảo vật quanh hông” và “cái chết của Thanh Mai” với nhau, cho ra kết luận “một nữ tử không có phúc hưởng thụ”. Sau đó lại liên kết giữa việc Hoàng Nhưỡng luyện võ và xuất thân Thổ Yêu lại với nhau.

Đương nhiên, trong này miêu tả rất chi tiết, giống như thật, không có một từ nào thừa thãi, không có ai bị bệnh não hai mươi năm mà không thể thuật lại.

“Khối u ác tính trong phố phường…” Đúng là u ác tính! Vẻ mặt Giám Chính đại nhân không hề thay đổi, bỏ quyển sách xuống: “Bắt tất cả những người xuất bản quyển sách này!”

Chớp mắt đã đến ngày thành hôn, không chỉ có Tư Thiên Giám coi trọng, Ngọc Hồ Tiên Tông cũng đầy khách khứa và bạn bè. Ngày này còn náo nhiệt hơn cả ngày Hoàng Nhưỡng bái sư.

Càng hiếm có hơn nữa chính là ngay cả Miêu Vân Chi ở Bạch Cốt Nhai cũng vượt ngàn dặm xa xôi tới đây để uống chén rượu mừng.

Miêu Vân Chi rất ít quan tâm tới chuyện của tiên và phàm, mấy năm nay lão hành y cứu đời, nhưng tính tình lão thật sự rất tệ. Sư Vấn Ngư từng mở tiệc chiêu đãi lão vài lần, nhưng vào ngày sinh thần của người ta mà lão cũng không gửi một lá thư chúc mừng. Hiện giờ lão lại xuất hiện ở đây thật khiến mọi người cảm thấy bất ngờ.

Vì sự xuất hiện của lão, một vài cao nhân cũng tới đây.

Việc này đã giúp cho Ngọc Hồ Tiên Tông càng thêm vẻ vang, không giống như việc thành thân của một người đệ tử, mà giống chuyện quan trọng hơn.

Từ sáng sớm ngày hôm đó, Hoàng Nhưỡng đã được hỉ nương kêu dậy, bắt đầu trang điểm.

Hỉ phục của nàng do Tư Thiên Giám chuẩn bị, rất cầu kỳ và đẹp đẽ. Càng không cần nói đến châu quan, nó do chính tay Từ giám chính đại nhân chế tác, đến những chỗ nhỏ nhặt nhất cũng tuyệt đối không qua loa.

Đến giờ lành, hỉ nương đỡ Hoàng Nhưỡng để nàng vịn tay mình bước ra ngoài. Tạ Hồng Trần đã chờ ở cửa. Hỉ nhạc bay bổng bên tai nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Phụ thân của Hoàng Nhưỡng cô nương đã qua đời, cũng may một ngày làm tông chủ, suốt đời làm phụ thân. Mời tông chủ tự tay phủ khăn che đầu lên cho A Nhưỡng cô nương.” Giọng nói của hỉ nương lộ rõ niềm vui, một cuộc hôn nhân như vậy đủ để nàng ta khoác lác với người ta cả đời rồi.

Tạ Hồng Trần bước vào cửa phòng, chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Nhưỡng. Hắn thấy người kia mặc trang phục lộng lẫy, mắt long lanh như nước mùa thu, da trắng nõn nà.

Hoàng Nhưỡng nhìn hắn, nàng vẫn cúi người nhẹ nhàng bái kiến, nói: “Đệ tử bái kiến sư tôn.”

Hỉ nương đưa khăn trùm đầu của cô dâu cho Tạ Hồng Trần, mỉm cười đợi ở một bên. Tạ Hồng Trần cầm lấy tấm lụa màu đỏ chói mắt kia, hồi ức như những cái bóng xếp chồng lên nhau. Trong chớp mắt đó, hắn thấy nến đỏ chiếu sáng, hắn nhẹ nhàng giở khăn trùm đầu của tân nương. Mà người dưới tấm lụa đỏ lộ vẻ ngượng ngùng và xinh đẹp động lòng người bỗng nhiên trùng khớp với thời khắc này.

Thế giới chợt quay cuồng, hắn luôn cảm thấy chuyện này không đúng. Nhưng hắn cũng không nói rõ được là chỗ nào kỳ lạ.

“Tông chủ, giờ lành sắp tới rồi.” Hỉ nương ở bên cạnh nhỏ giọng thúc giục.

Tạ Hồng Trần cúi đầu, nhưng hắn lại thấy mỹ nhân ngước mắt nhìn hắn rồi mỉm cười. Hắn đưa tay lên, thế là cuối cùng chiếc khăn lụa đỏ giữa những ngón tay cũng bao trùm lấy nàng, khuôn mặt vẫn luôn quanh quẩn trong ký ức cũng hóa thành cát trong phút chốc.

“Tốt rồi, tông chủ dìu tân nương tử ra cửa thôi!” Hỉ nương cất cao giọng nói.

Bên ngoài pháo nổ vang dội, tiên âm hợp tấu. Tạ Hồng Trần nắm tay Hoàng Nhưỡng bước từng bước một, rời khỏi Điểm Thúy Phong.

Khách tham dự hôn lễ và bạn bè tề tụ ở sườn núi, Đệ Nhất Thu cũng đã thay xong hỉ phục từ lâu, hắn đang đứng đợi ở phía trước. Lụa đỏ như biển, pháo trúc như sấm.

Tạ Hồng Trần chỉ cảm thấy một ký ức nào đó của hắn đã bị giam cầm lại sắp vỡ nát vì tiếng vang, khiến hắn rất giật mình và căng thẳng.

Đó là cái gì?

Hắn đã từng dẫn ai vào Ngọc Hồ Tiên Tông, đi dọc theo đường núi này tiến về phía trước, đã bái lạy thiên địa, từng vào động phòng sao? Kim thu năm ấy là ai đã tặng hắn một cành hoa, lúc sắp chia tay đã nói với hắn câu gì? Là ai đã tha thiết gọi hắn một tiếng “Hồng Trần”, nhưng hắn không chịu quay đầu lại?

Hắn suy nghĩ hỗn loạn, ngay cả bước chân cũng bị loạn nhịp. Nhưng hắn vẫn dẫn Hoàng Nhưỡng đi tới trước mặt Đệ Nhất Thu.

Lúc này Đệ Nhất Thu mặc hỉ hồng (áo cưới đỏ rực), ánh mắt thâm tình vẫn luôn dừng trên người Hoàng Nhưỡng.

Tại sao?

Tạ Hồng Trần đứng đối diện hắn, chỉ còn cách gần trong gang tấc. Nhưng trong giây phút này, hắn đột nhiên nghĩ: Người thì có thể lấy được nàng ư?

Mấy năm nay quan hệ giữa Tư Thiên Giám và Ngọc Hồ Tiên Tông ngày càng căng thẳng, nhưng tại sao Đệ Nhất Thu có thể?

Môi Tạ Hồng Trần khẽ nhếch, hắn muốn lên tiếng nói chuyện nhưng bên tai lại vang lên âm thanh quá hỗn loạn: “Thư… thư hòa ly? Thư hòa ly gì chứ?”

“Nàng bảo người làm như vậy à?”

“Được…. Cũng tốt. Dù sao hiện giờ ta đã như phế nhân, cũng không phải là ngô đồng mà nàng muốn dừng chân.”

Hắn nắm tay Hoàng Nhưỡng giao cho Đệ Nhất Thu, chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức đến mức không chịu nổi. Đó là tình cảm chân thật của ai bị vùi lấp trong cỏ hoang mọc u tùm.

Đệ Nhất Thu cầm lấy tay Hoàng Nhưỡng, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Hoàng Nhưỡng đứng yên một lúc lâu, nàng muốn thời khắc này dừng lại lâu thêm một chút. Khoảng thời gian xa cách một trăm năm, gặp nhau quá ít, niềm vui cũng quá ngắn ngủi.

Nếu thời gian có thể dừng tại thời khắc này, ít nhất người và ta đều vui vẻ, cũng coi như có thể có một cái kết viên mãn rồi.

Nhưng…

Hoàng Nhưỡng chậm rãi buông lỏng tay ra. Nhưng Tạ Linh Bích vẫn phải chết! Nếu không làm sao xứng với việc ta khổ luyện cả trăm năm?

Hoàng Nhưỡng giơ tay, nhẹ nhàng nhấc khăn trùm lên.

Tiếng nói chuyện ở xung quanh dần dừng lại, rõ ràng mọi người đã chú ý tới hành động của tân nương tử.

Vốn dĩ Ngọc Hồ Tiên Tông chính là tiên môn nên không cần quá câu nệ lễ nghi của người phàm. Nhưng Tư Thiên Giám là triều đình, hành động như vậy được coi là thất lễ.

Trương Sơ Tửu nói: “A Nhưỡng, không thể cởi khăn trước.”

Hắn tiến lên, đang chuẩn bị che lại tấm lụa đỏ cho Hoàng Nhưỡng một lần nữa, nhưng Hoàng Nhưỡng quay mặt sang nhìn một người khác, cười nói: “Lão tổ Linh Bích, sáng nay đệ tử thành thân, phải bái biệt tông môn. Trước khi rời đi, ta còn có một nguyện vọng, hy vọng lão tổ thành toàn.”

Trong lòng Tạ Linh Bích rất không hài lòng, nhưng lão không thể làm gì mất bình tĩnh trước mặt mọi người. Cho nên lão hỏi: “Có chuyện gì?”

Hoàng Nhưỡng vẫn cười nhẹ nhàng, nói: “Đệ tử học nghệ nhiều năm, say mê với kiếm đạo, gặp được kiếm pháp hiếm thấy. Hôm nay, đệ tử muốn nhờ lão tổ truyền chiêu thức trước mặt mọi người, cho đệ tử….được thưởng thức.”

Nàng nói hai chữ “thưởng thức” này rất rõ ràng và kiên định, thậm chí mang theo một chút hung ác. Mọi người nghe thế ồ lên.

Điều này có phải nàng đang khiêu chiến với Tạ Linh Bích trước mặt mọi người không.

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Tạ Linh Bích, lão mỉm cười giễu cợt. Bản thân là lão tổ của tông môn lại bị ép đến mức này còn không thể lùi bước.

Nếu không, bị truyền ra ngoài, chẳng phải mọi người sẽ chê cười lão sợ hãi một tiểu bối của tông môn ư?

Lão đứng dậy, khẽ nói: “Biển học vô bờ, ngươi có lòng này thật sự rất tốt.” Lão nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ ‘rất tốt’ này.

“A, a, a…” Dưới tình huống cấp bách, Hà Tích Kim nói năng càng thêm lắp bắp.

Cũng may Võ Tử Sửu ở bên cạnh vội la lên: “A Nhưỡng cần gì áy náy, lão già này không hài lòng về ngươi. Ngươi còn khiêu khích lão, nếu lão ngầm ra sát chiêu trong lúc chiến đấu, phải làm thế nào đây?”

Dĩ nhiên, Trương Sơ Tửu cũng sốt ruột, hắn cười nói: “Nếu lão tổ đã truyền kỹ thuật, vậy tất nhiên sẽ có chừng mực. Với năng lực của Linh Bích lão tổ, đâu thể làm một tiểu bối nhỏ bé bị thương chứ? Võ môn chủ nghĩ nhiều rồi.”

Ba người thốt ra những lời khác nhau, nhưng ý trong đó lại đồng nhất ——bảo vệ Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng cảm nhận được sự bảo vệ này, nó giống như một chiếc áo khoác, tuy rằng không thể nhìn thấy nhưng có thể chống chọi sự rét lạnh của lòng người. Nàng mỉm cười đáp lễ với ba người họ, vẻ chân thành trong đó còn hơn cả “sự hiếu thảo” nửa đời của nàng khi ở trước mặt Hoàng Thự: “A Nhưỡng chân thành cảm ơn ba vị.” Nàng cúi lạy họ xong lại xoay người nhìn Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu khẽ buông tay nàng ra, nói: “Tuy chúng ta vẫn chưa bái thiên đệ, nhưng hiện tại bổn tôn cũng coi như phu quân của nàng. Nếu phu quân thay nàng ra trận, cũng có thể chấp nhận được.”

Hắn không biết tại sao Hoàng Nhưỡng nhất định phải đánh bại Tạ Linh Bích, nhưng hắn cũng không hỏi.

Từ lần trò chuyện ở Khám Nguyệt Thành lúc trước cho đến tận bây giờ, hắn luôn lặng lẽ giúp đỡ, nhưng chưa bao giờ hỏi lý do.

Hoàng Nhưỡng mỉm cười, nói: “Nửa đời trước, ta đã quen chuyện gì cũng dựa vào bản thân, cho nên vẫn để ta tự mình tham gia trận chiến này thôi.” Nói xong, nàng cởi bỏ áo khoác ngoài của hỷ phục, Đệ Nhất Thu nhận lấy cầm trong tay một cách tự nhiên.

Hoàng Nhưỡng rút hai thanh kiếm từ trong pháp bảo trữ vật ra. Một thanh trong số đó là “Nhất Chi Độc Tú” mà năm xưa Tạ Linh Bích tự mình rèn ra, thanh còn lại là Hoàng Kim Kiếm do Đệ Nhất Thu chế tạo.

Hoàng Nhưỡng rút Nhất Chi Độc Tú ra, cõng Hoàng Kim Kiếm trên lưng.

Tạ Linh Bích đã mỉm cười giễu cợt đi vào sàn đấu võ. Lão đưa tay tóm vào hư không, lập tức cầm trong tay thanh bội kiếm của một vị đệ tử. Rõ ràng, lão định đấu với Hoàng Nhưỡng bằng thanh kiếm này. Hay nói cách khác, nàng không xứng để lão lấy Tâm Kiếm ra ứng chiến. Tạ Hồng Trần cau mày, chỉ có hắn mới biết tu vi của Hoàng Nhưỡng nhất định không hề yếu. Mấy năm nay, nàng đã quá cực khổ.

Tất cả mọi người đứng vây xung quanh, vừa nghi ngờ lại vừa hào hứng.

Đây là đệ tử của Tạ Hồng Trần đấu với lão tổ tông môn. Tuy rằng dùng hai chữ “quyết đấu” không thích hợp cho lắm, nhưng từ trước tới nay chưa từng xảy ra chuyện này.

Tại sao Hoàng Nhưỡng lại gần như muốn khiêu khích đòi đấu với Tạ Linh Bích trong ngày cưới? Chưa nói đến người khác, ngay cả Tạ Hồng Trần cũng cảm thấy khó hiểu.

Mấy năm nay, tất cả mọi người đều chứng kiến Hoàng Nhưỡng đã điên cuồng vất vả tu luyện ra sao. Ai cũng biết mục đích của nàng, mà trăm năm sau nàng lại làm như vậy.

Trong lòng Hà Tích Kim nôn nóng, nhưng ngoài miệng vẫn im lặng, hắn kéo Trương Sơ Tửu, vội vàng nói: “Phán, phán, phán…”

Trương Sơ Tửu lập tức hiểu ý, bèn nói với Tạ Hồng Trần: “Tạ tông chủ, trận chiến này chắc hẳn vô cùng đặc sắc. Hay là ta và ngươi cùng tiến vào sân, phán định thắng thua, ngươi thấy sao?”

Hắn vừa nói xong, lại vội vã nói thêm một câu: “Tất nhiên, lão tổ có tu vi thâm hậu. Dù thế nào, một vãn bối cũng có thiếu sót, nhưng cũng phải lên đấu.”

Tạ Hồng Trần biết mấy người này cũng lo lắng cho Hoàng Nhưỡng, bèn nói: “Được.”

Tuy nhiên trong sàn đấu, Tạ Linh Bích lại chế giễu: “Chỉ dạy cho vãn bối thôi, ba vị cần gì phải như vậy?” Lão nhìn Hoàng Nhưỡng chằm chằm, thốt ra từng chữ sắc như dao: “Cho dù Hoàng Nhưỡng đã gả cho Ti Thiên Giám, nhưng vẫn luôn là đệ tử của Ngọc Hồ tiên tông ta. Trừ khi, các người vẫn lo ta làm đệ tử bên dưới bị thương?”

Dứt lời, lão lại nói với Hoàng Nhưỡng: “Nếu muốn so tài nghệ, cứ tới đây.”

Trong lúc nói chuyện, lão giơ tay lên, kết giới xung quanh sân diễn võ lập tức được mở ra.

Kết giới này khá đặc biệt, dùng để ngăn người khác vào phá rối trận chiến, nhưng nó cũng có tác dụng hạn chế tu vi của cả hai bên. Dưới kết giới này, tu vi của bên thấp hơn sẽ được dùng làm mốc.

Đương nhiên, lúc này kết giới đã được mở ra, Hà Tích Kim và những người khác sẽ không thể vào sàn đấu được nữa.

Tạ Linh Bích tự nguyện hạ thấp tu vi, đối chiến với Hoàng Nhưỡng. Điều này tương đương với việc thể hiện sự khiêm tốn với các đệ tử hậu bối nhỏ hơn mình, làm như vậy khiến phong cách trưởng bối của lão được hiển lộ một cách rõ ràng, mà mọi người xung quanh cũng tấm tắc khen ngợi.

Tạ Linh Bích là lão tiền bối của tiên môn, mà Hoàng Nhưỡng chỉ mới gia nhập đạo được chừng một trăm năm.

Đối với người phàm mà nói, thời gian trăm năm dài như sông Trường Giang, nhưng đối với người trong Tiên môn mà nói, quãng thời gian đó thật sự chẳng là gì cả. Cho dù Tạ Linh Bích tự nguyện hạ thấp tu vi, cũng không có người nào cho rằng Hoàng Nhưỡng sẽ thắng.

“Đệ tử cả gan, mời lão tổ chỉ giáo!” Hoàng Nhưỡng rút ra Nhất Chi Độc Tú, vào giờ khắc này, trong mắt nàng hiện lên tinh thần chiến đấu sục sôi, hỉ phục trên người đỏ rực như lửa. Tất cả âm thanh xung quanh đều trở nên yên tĩnh, Đệ Nhất Thu đứng ở bên ngoài sân quan sát, những khúc mắc trong lòng trăm năm vẫn chưa hóa giải.

Từ khi bắt đầu học nghệ, hình như thứ mà nàng chờ đợi chính là trận quyết đấu này.

Vì vậy, khi cầu thân trên Kỳ Lộ Đài, nàng từng nói: “Sẽ không có hôn sự nào hết, không đáng.”

Nhưng nàng và Tạ Linh Bích có thâm thù đại hận gì chứ?

Từ nhiều năm trước Tạ Linh Bích đã gần như ẩn lui, tất cả mọi việc trong tông môn đều là do Tạ Hồng Trần xử lý.

Tổ tiên Hoàng gia hay là tổ tiên Tức gia đều không có ân oán với Ngọc Hồ Tiên Tông. Hoàng Nhưỡng ở độ tuổi như này, rốt cuộc là có vướng mắc gì với lão ta?

Đệ Nhất Thu nghĩ không ra.

Nhưng hắn biết, đây là điều Hoàng Nhưỡng vẫn muốn làm.

Vậy thì cứ làm thôi. Hắn nhìn chằm chằm ngọn lửa thiêu đốt trên sân diễn võ, cảm nhận được khí nóng đến từ người này.

Mà ngay lúc này, cuối cùng Hoàng Nhưỡng cũng tung ra nhát kiếm thứ nhất.

Hàng ngàn kiếm ảnh giao thoa chồng lên nhau xuất hiện trên sân diễn võ, ánh sáng đè ép, tất cả mọi người đều nheo mắt lại.

Vẻ mặt của Tạ Linh Bích lạnh như băng, lão ta mở cái kết giới trên sân diễn võ này ra đương nhiên không chỉ là vì muốn nhân nhượng chỉ đạo cho Hoàng Nhưỡng, mà là bởi vì chỉ khi làm như này, lũ bò sát cắc ké kia sẽ không thể tiến lên cản đường làm vướng tay lão.

Lão nhìn chằm chằm chùm ánh sáng đỏ ở trước mặt, sát ý trong mắt càng ngày càng nồng. Con tiện tỳ, đây là do ngươi tự tìm đến, vậy thì đừng có trách lão phu.

Lão dùng pháp bảo bình thường trong tay, đối chiến với Hoàng Nhưỡng.

Ở giữa sân, chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn giã, như âm thanh vàng và ngọc va vào nhau. Hai thanh kiếm giao nhau, một chuỗi tia lửa như pháo hoa rơi xuống. Hai vị Kiếm Tiên, bên trong tầng tầng lớp lớp kiếm ảnh, chuẩn xác tìm được kiếm của đối phương.

Đám người ở ngoài không biết rõ tình hình ầm ĩ vỗ tay kêu hay, chỉ có đám người Đệ Nhất Thu là tỏ sắc mặt ngưng trọng.

Tạ Hồng Trần đứng ở vị trí cách gần nhất Tạ Linh Bích, hiển nhiên hắn cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến tình trạng như thế này.

Trong kết giới, ánh sáng lập lòe liên tiếp xuất hiện, nhưng kiếm hoa lại nhanh chóng nổ tung.

Lúc đầu đám người đều chỉ trỏ bàn luận, nhưng chẳng mấy chốc sau, tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư.

Ở trước mặt Tạ Linh Bích, hình như Hoàng Nhưỡng cũng không yếu đuối đến mức không thể chịu nổi một đòn như trong tưởng tượng của bọn họ.

Không chỉ như thế, thậm chí có thể nói là Hoàng Nhưỡng rất có khả năng sẽ đánh một trận quyết chiến.

Không vì lý do gì khác, nàng thực sự biết rất rõ các công pháp chiêu thức của Tạ Linh Bích. Tạ Linh Bích chỉ vừa mới vung kiếm lên, nàng đã bày ra tư thế để đối phó.

Lúc đầu Tạ Linh Bích vẫn chưa nhận ra, một vài chiêu thức của lão thật ra cũng được coi là những chiêu kiếm thường dùng của tiên tông Ngọc Hồ, Hoàng Nhưỡng có thể kịp thời phản ứng cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng… Sau một trận có thế công nhanh như mưa rào, Tạ Linh Bích chỉ cảm thấy cổ tay khẽ run lên vì đau nhói, sau đó bảo kiếm trong tay lão nứt ra tạo thành từng đường vết. Hoàng Nhưỡng lại tung một nhát kiếm khác đến, cuối cùng bảo kiếm trên tay Tạ Linh Bích cũng không chịu nổi gánh nặng, rào rào một tiếng, vỡ ra thành nhiều mảnh!

Một lúc lâu sau, mọi người cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Hoàng Nhưỡng làm vỡ nát thanh kiếm của Tạ Linh Bích! Mọi người xung quanh xôn xao bàn tán.

Theo đạo lý, bảo kiếm của Tạ Linh Bích đã đứt, có nghĩa là trận chiến này đã có kết quả.

Nhưng vào đúng lúc này, trong tay Tạ Linh Bích xuất hiện một chùm ánh sáng, rồi sau đó lập tức lóe lên… Một thanh kiếm lại xuất hiện trong tay lão ta. Đó chính là Tâm Kiếm!

Pháp bảo bản mệnh của Kiếm Tiên!

Lão tổ như thế này là bắt đầu nghiêm túc rồi sao?

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, mặc dù lúc này bọn họ vẫn đang ở trong kết giới, tu vi của Tạ Linh Bích cũng bị ép xuống mức xấp xỉ ngang với tu vi của Hoàng Nhưỡng, nhưng dùng Tâm Kiếm chiến đấu, trông thế nào cũng giống đang cố ý bắt nạt người ta.

Hà Tích Kim vội vàng chạy đến bên cạnh Tạ Hồng Trần, giật tay áo của hắn, lại chỉ về phía giữa sân, trông có vẻ vội đến mức một câu cũng nói không nên lời.

Tạ Hồng Trần cũng biết là không ổn, cất giọng nói: “Sư phụ chỉ dạy cho đệ tử hậu bối, mọi người trong tông môn đều rất vinh dự. Trận chiến này dừng ở đây thôi.”

Nhưng dường như Tạ Linh Bích không nghe thấy lời nói này, lão ta nhìn chằm chằm Hoàng Nhưỡng, tích tụ sức mạnh vào thanh kiếm, tung một kiếm đánh tới.

Bảo kiếm trong tay Hoàng Nhưỡng chính là thanh kiếm do Tạ Linh Bích tự tay rèn đúc, làm sao có thể chịu được một nhát kiếm chứa đựng toàn lực của lão? Chỉ trong nháy mắt, thân kiếm đỏ lên, hóa thành tro bụi.

Hoàng Nhưỡng bay về phía sau, nhưng vẫn bị kiếm khí của lão ta làm cho chấn động. Gò má nàng bị rạch một vết cắt nhỏ nhưng cực kì dài, máu tuôn ra, nhưng lại khiến nàng trở nên xinh đẹp không gì bằng.

Một nhát kiếm đắc thế, nhưng Tạ Linh Bích vẫn không ngừng, ngay sau đó, nhát kiếm thứ hai tiếp tục đến mạnh mẽ như phá trời phá đá!

Trong kết giới hàng ngàn kiếm ảnh, Hoàng Nhưỡng vươn tay ra sau, cầm lấy phần chuôi của Hoàng Kim Kiếm trên lưng. Sau đó, nàng bỗng nhiên phát lực, một ánh sáng vàng mạnh mẽ từ trong vỏ kiếm tỏa ra, sáng như mặt trời mới mọc!

Ánh sáng vàng va chạm với Tâm Kiếm của Tạ Linh Bích, chỉ nghe thấy một tiếng nổ ầm vang thật lớn, trời đất rung chuyển.

Trong kết giới chỉ toàn bụi bay mù mịt, mà bên trong bụi bặm, kiếm quang như tia chớp, khiến mọi người cực kỳ khó có thể phân biệt được tình hình trận đấu, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều có chung một câu hỏi, không ngờ rằng Hoàng Nhưỡng lại lợi hại đến thế, khiến cho Tạ Linh Bích không thể không lấy ra Tâm Kiếm?

Mà vào thời khắc này, toàn bộ hiểu biết như thể đã dùng trăm năm đi sâu nghiên cứu Tạ Linh Bích của Hoàng Nhưỡng được hiển hiện.

Dưới tình huống tu vi ngang nhau, uy lực của pháp bảo cũng tạm thời có thể đối địch với nhau, vậy mà chiêu kiếm của Tạ Linh Bích lại không chiếm được ưu thế. Điều này, bất kể như thế nào Tạ Linh Bích cũng không muốn thừa nhận, cho đến khi cánh tay của lão bị đâm trúng một nhát kiếm.

Máu bắn tung toé, dính ướt cánh tay phải của lão.

Tạ Linh Bích ôm chặt vết thương, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin. Lúc này lớp bụi bặm trở nên mỏng đi, người bên ngoài cũng nhìn thấy vết máu trên bộ thường phục của lão ta, xung quanh lập tức trở nên lặng im.

Làm sao Tạ Linh Bích có thể cam tâm nhận thua được?!

Lão hét lớn một tiếng, lại lần nữa nhào tới.

Tốc độ vung kiếm của Hoàng Nhưỡng cũng không chênh lệch lắm so với lão. Lúc này kiếm ảnh vừa chạm vào nhau đã tách ra, nhưng thật ra người ở giữa sân đã dạo quanh Quỷ Môn Quan mấy lần. Tạ Linh Bích phẫn nộ, lão biết nếu như thua Hoàng Nhưỡng thì lão sẽ trở nên như thế nào. Lão sẽ từ một người có địa vị chói lọi như mặt trời ban trưa trong Tiên môn, từ đây sẽ thành một trò cười.

Cuộc đời của lão mỗi khi bị người nói đến, vĩnh viễn sẽ không tránh khỏi việc bị nhắc tới chuyện này. Sự nhục nhã này sẽ vĩnh viễn bám theo lão cho đến khi lão xuống mồ.

Tạ Linh Bích bị một nữ đệ tử chỉ mới nhập đạo trăm năm đánh bại trước mặt mọi người. Câu nói này giống như một ma chú kinh khủng.

Hoàng Nhưỡng lại không hề sợ hãi.

Nàng đã vất vả phấn đấu cả đời, đã dùng hết toàn lực, hơn nữa bây giờ còn có Đệ Nhất Thu tương trợ. Cho dù thua cũng chỉ có thể tự trách mình vô dụng, nhưng sẽ không oán trách.

Kiếm khí của Tạ Linh Bích chồng chất tầng tầng lớp lớp ở trước mặt nàng, một đạo nối tiếp một đạo. Vị tôn giả đã từng sáng tạo ra đạo này đã vào đường cùng. Trên người Hoàng Nhưỡng bị cắt đứt mấy vết kiếm, nhưng xiêm y của nàng vẫn đỏ tươi.

So với máu còn đỏ hơn.

Cho nên máu tươi thấm ra cũng giống như nước mắt rơi xuống biển, cuối cùng biến mất vào hư không.

Tạ Linh Bích đã lộ ra sự tàn nhẫn, nhưng nàng vẫn không lùi bước.

Ý nghĩa của cuộc tỷ thí này đã bị thay đổi, một người muốn bảo vệ thanh danh và địa vị của mình, một người khác… lại chỉ muốn thắng. Không biết nguyên nhân, nhưng bọn họ sẽ không thỏa hiệp.

Tất cả mọi người đã nhìn ra, vì vậy tất cả mọi người đều nín thở vì sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc nào đó quan trọng.

Hoàng Kim Kiếm được Đệ Nhất Thu đúc ra thực sự đã phát huy uy lực của Tâm Kiếm.

Mà điều này đã làm tan vỡ suy nghĩ muốn sử dụng pháp bảo để cứu lấy tôn nghiêm của Tạ Linh Bích. Chiêu kiếm của lão bị Hoàng Nhưỡng phong tỏa đến mức đỡ trái hở phải, dần dần không còn sự phiêu dật linh động của Kiếm Tiên nữa. Sự trầm lặng của những người bên ngoài khiến lão ta hiểu rằng, nếu như lão ta muốn thắng thì chỉ có cách phá kết giới này mới làm được.

Chỉ có cách mở ra kết giới, tu vi của lão ta được khôi phục, lão ta mới có thể thắng Hoàng Nhưỡng. Thế nhưng nếu thật sự làm như vậy, trông thế nào cũng thấy quá khó coi.

Trên trán Tạ Linh Bích tuôn ra từng giọt mồ hôi, lão ta không thể để lộ ra ma công. Mà những năm này, lão ta đã quá lâu không gặp được địch thủ. Hiện giờ, cường địch đang từng bước dồn ép, vậy mà ở trước mặt mọi người lão ta lại không thể trốn chạy.

Thế kiếm của Tạ Linh Bích hơi chậm lại một chút, nhưng thế kiếm của Hoàng Nhưỡng lại càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng dữ dội hơn. Thù hận suốt mười năm tù ngục, cuối cùng cũng tới thời khắc thanh toán.

Hoàng Nhưỡng dường như không cảm nhận được cơ thể của mình nữa, như thể nàng đã hòa nhập với tạo hóa của chính mình, bên trong ánh kiếm lộn xộn và phức tạp, chỉ có thể nghe thấy phập một tiếng. Thanh kiếm của Hoàng Nhưỡng đã đâm vào ngực của Tạ Linh Bích!

Nàng rút kiếm, máu của Tạ Linh Bích bắn tung tóe trên mặt đất.

Lão không chặn được máu chảy, cũng như không che được thế suy tàn của mình!

“Hoàng Nhưỡng!” Lão gầm thét một tiếng, cuối cùng cũng dùng một nhát kiếm phá vỡ kết giới ở sàn đấu! Kết giới bị phá vỡ, tu vi của lão lập tức được khôi phục! Lão ta đỏ hồng hai mắt, như một con thú hung dữ nổi giận, lao về phía Hoàng Nhưỡng, muốn giết chết nàng ngay lập tức!

Đúng lúc này, đám người Đệ Nhất Thu, Tạ Hồng Trần và Hà Tích Kim cũng đã phi lên sàn đấu!

Tất cả mọi người đều không biết nguồn gốc của mối thù giữa hai người này, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra đây là một trận chém giết!

Quả nhiên, trước khi phá vỡ kết giới, Tạ Linh Bích đã biết mình sẽ bị ngăn cản. Lão đột nhiên quát to một tiếng, dùng hết tu vi, sử dụng sức mạnh còn lại của kết giới để ngăn bọn họ lại trong giây lát. Sau đó, lão bay thẳng tới chỗ Hoàng Nhưỡng, thề nhất định phải giết chết con tiện tỳ này! Lão nổi cơn điên, tóc dài xõa ra, vẻ mặt dữ tợn, trông như ác quỷ.

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, Tạ Linh Bích dùng hết toàn lực đánh một chưởng tới, lồng ngực của Hoàng Nhưỡng bị lõm xuống một mảng, hồi lâu sau mới ồ ạt chảy máu.

Mà vào đúng lúc này, Đệ Nhất Thu và Tạ Hồng Trần đã đuổi tới!

Tạ Hồng Trần vừa mới kiềm chế được Tạ Linh Bích đang nổi cơn điên, đột nhiên nghe thấy một âm thanh, răng rắc một tiếng, giống như tiếng cơ quan chuyển động khẽ vang lên.

Con rối đối chiến cấp siêu Giáp vốn đang lặng lẽ đứng ở trong võ đài đột nhiên vươn tay lên, vũ khí trong tay nó lại là một thanh Kim Cương Xử! Lúc này, nó cầm vũ khí cắm thẳng vào sọ não của Tạ Linh Bích, Tạ Linh Bích lại không có chút phòng vệ nào.

Tốc độ của con rối đối chiến cấp siêu Giáp, ngay cả Tạ Hồng Trần lúc đó cũng chưa kịp phản ứng.

“A!” Tạ Linh Bích kêu lên thảm thiết, máu tuôn ra như lụa đỏ phủ xuống, mỗi lần lão giãy dụa đều là cực hình. Toàn bộ Ngọc Hồ Tiên Tông lập tức hỗn loạn.

Hoàng Nhưỡng ngã vào vòng tay của Đệ Nhất Thu, toàn bộ xương ngực của nàng đã vỡ vụn, trên áo máu thịt be bét. Nhưng nàng vẫn có thể cười được, nàng kéo lấy một góc cát phục đỏ tươi của Đệ Nhất Thu, nhỏ giọng nói: “Ta đã điều chỉnh con rối từ trước rồi, đã tính toán đến lúc lão sẽ thẹn quá hoá giận. Ta có lợi hại không?”

Trong lúc đang đối chiến, nàng vẫn có thể vặn chính xác chiếc chìa khóa, đồng khởi động con rối chiến đấu, bởi vì nàng biết Tạ Linh Bích sẽ phá vỡ kết giới, thế là nàng đã dùng cách đê hèn để đối phó với kẻ lưu manh, tính toán tốt tất cả mọi việc.

Đệ Nhất Thu nhẹ nhàng xoa đầu của nàng, trên đầu nàng, cây châm trà trong suốt kia dần dần rỉ ra những giọt nước. Nó đã bắt đầu hòa tan rồi.

“Tại sao lại làm như thế?” Giọng nói của Đệ Nhất Thu run rẩy: “A Nhưỡng, đây chính là điều nàng muốn làm trong suốt cả cuộc đời mình sao? Tu luyện võ đạo đáng ghét, một giây cũng không muốn lãng phí, một đời một kiếp chỉ vì muốn giết chết người này?”

Hoàng Nhưỡng đã không thể thở nổi, thân thể của nàng giống như một cái ống bễ rách nát, nhưng nàng vẫn mỉm cười: “Đúng vậy.”

Nàng gắng sức ngẩng đầu, trông thấy trong khóe mắt người trước mắt có nước mắt, từng ánh mắt đều hiện rõ sự yêu thương.

Hoàng Nhưỡng dùng toàn bộ sức lực để giơ tay lên, chạm vào khuôn mặt của hắn. Khuôn mặt của hắn vốn dĩ trắng nõn như băng ngọc, nhưng bởi vì vừa mới tích tụ năng lực tới cứu giúp nên trên gương mặt của hắn lại hiện ra vân rắn màu vàng. Mà trên tay Hoàng Nhưỡng loang lổ đầy vết máu, nàng chạm vào mặt của hắn khiến cho nửa khuôn mặt của hắn dính máu.

Đẹp đến mức bi thương mà yêu dị.

“Bởi vì lúc đó, nửa đời của ta lạnh như băng và không hiểu chuyện.” Nàng gắng sức nói từng chữ, nhưng vẫn mỉm cười: “Đệ Nhất Thu, thật ra so với thù hận, chàng đẹp hơn nhiều. Đáng tiếc ta tỉnh ngộ quá muộn. Chàng nhìn xem, cả trong mộng lẫn ngoài mộng, ta luôn luôn tỉnh ngộ muộn như vậy…”

“Không muộn.” Đệ Nhất Thu cúi đầu xuống, trán của hắn kề sát trán của nàng, khẽ nói: “Chúng ta đã thành thân, không phải sao?” Hắn muốn ấn lại vết thương của nàng, nhưng máu lại tràn qua tay của hắn, chảy ồ ạt xuống.