Không Tỉnh

Chương 61: Đoạn tuyệt



Tạ Linh Bích không thể nào ngờ được chuyện hôn sự của Hoàng Nhưỡng sẽ gặp nhiều rắc rối như thế. Trong lòng lão không vui nhưng lại không có cách nào tốt hơn.

Trước đây việc lão muốn hứa thân cho Hoàng Nhưỡng đã kinh động đến ba nhà Hà, Trương, Võ, đương nhiên bây giờ cũng không thể bắt Hoàng Nhưỡng làm gì.

Mà lời đồn trên phố còn nhiều hơn, nói cái gì mà do Tạ Hồng Trần cản trở, không cho Hoàng Nhưỡng xuất giá. Có lời đồn lại nói là do Đệ Nhất Thu càn quấy, cố ý phá hoại.

Trong khoảng thời gian này, cả Tiên môn đều đặt hết sự chú ý lên chuyện của Hoàng Nhưỡng.

Một hôm, Hoàng Nhưỡng đi vào dịch sở ngoại môn—— Khuất Mạn Anh gửi thư cho nàng.

Hoàng Nhưỡng tiện tay mở ra, trong thư Khuất Mạn Anh lại đề cập tới chuyện muốn nàng đi Như Ý Kiếm Tông giao lưu học hỏi. Đương nhiên, Hoàng Nhưỡng vẫn không có ý định nhận ý tốt của bà.

Một khi nàng đã có ân oán với Tạ Linh Bích, cuối cùng sẽ có ngày phải tới hồi kết. Nếu đi lại quá gần gũi với Như Ý Kiếm Tông, chỉ sợ sẽ tạo thành bất lợi đối với bọn họ. Nàng xoay người định rời khỏi, đột nhiên có đệ tử phía sau nói: “Hoàng sư tỷ, chỗ này còn đồ của tỷ.”

“Cái gì vậy?” Hoàng Nhưỡng tiến đến, quả nhiên thấy một cái bao rất giống “người”. Nhưng lần này biểu cảm của mọi người đã không còn cổ quái như lần đầu mới thấy nữa. Đệ tử mở bao ra nhìn, quả nhiên bên trong là một con rối.

Con rối này to cỡ một nam tử, trong lòng khảm một thanh bảo kiếm, nhìn qua có vẻ là một con rối đối chiến. Những đệ tử khác đã nhìn quen, vì thế Hoàng Nhưỡng lại mang nó đến Kỳ Lộ Đài.

Có đệ tử còn nói: “Hoàng sư tỷ, con rối lần này còn nhẹ hơn lần trước. Xem ra kỹ thuật của Ti Thiên Giám lại cải thiện rồi.”

“Thế à?” Hoàng Nhưỡng qua loa đáp lời.

Nàng vẫn nhớ tới người kia, lần trước nhìn thấy hắn có vẻ tiều tụy, hơn nữa còn hộc máu. Bây giờ thấy con rối này, nàng lại không chút vui vẻ nào.

Chờ đến lúc con rối được khiêng đến Kỳ Lộ Đài, những đệ tử khác ồn ào rời khỏi.

Hoàng Nhưỡng bước tới trước mặt con rối, thấy nó giống y như đúc con rối đối chiến cấp Bính kia. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mặt nó, vỏ ngoài của con rối vẫn là gỗ cứng và sắt đá, ngũ quan hơi bẹt, gương mặt ngốc nghếch.

Hoàng Nhưỡng thở dài một hơi, nàng tìm được chìa khóa, đang định cắm vào lỗ tai con rối thì đột nhiên thấy nó nói một câu: “A Nhưỡng.” Giọng nói này quá ư là quen thuộc, Hoàng Nhưỡng hoảng sợ nhảy lùi về phía sau một bước. Đúng lúc này, có một đôi tay vươn ra khỏi con rối, tháo xuống cái đầu của nó, bên trong thình lình lộ ra gương mặt của Đệ Nhất Thu.

!!

Hoàng Nhưỡng mất một lúc lâu mới phản ứng lại, hóa ra hắn tự cải trang thành con rối để trà trộn vào Ngọc Hồ Tiên Tông!

“Chàng… “ Hoàng Nhưỡng chậm rãi bước đến, vừa tức vừa buồn cười.

Còn Giám Chính đại nhân thì chẳng biết xấu hổ là gì, hắn giãy dụa vài lần rồi đứng dậy, cuối cùng mới nói: “Lại đây, giúp ta gỡ sáp keo trên đầu xuống với.”

“Đây là thứ gì?” Hoàng Nhưỡng gỡ một lớp sáp trong suốt trên đầu hắn, hỏi.

Đệ Nhất Thu nói: “Đây là một thứ có thể ngăn được hơi thở của người sống. Trận pháp hộ sơn của Ngọc Hồ Tiên Tông nghiêm mật cực kỳ, vật sống không thể trà trộn vào. Ta thí nghiệm lâu lắm mới tìm được loại sáp này, sau khi bôi toàn thân, hơi thở sẽ bị giấu đi, không khác gì một vật chết cả.”

“… “ Hoàng Nhưỡng không nói nổi: “Chàng… cần gì phải hao tâm tốn sức đến thế?”

Giọng điệu của nàng thoáng có tiếng thở dài. Giám Chính đại nhân gỡ bỏ được lớp sáp kia, cuối cùng hắn cũng có thể hô hấp thông thuận hơn nhiều, nghe nàng nói vậy thì chỉ cười: “Để được gặp A Nhưỡng, có gian nan hiểm trở mấy ta cũng thấy đáng giá.”

Vốn Hoàng Nhưỡng không thèm để ý đến hắn, nhưng nàng lại tiến đến theo bản năng, duỗi tay ra chạm vào mặt hắn: “Trước đó thấy chàng đổ bệnh, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?” Nàng vẫn nói ra miệng lời quan tâm, Giám Chính đại nhân giơ bàn tay rối không linh hoạt lắm chạm vào mu bàn tay của nàng. Hắn cũng không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Gả cho ta.”

Ba chữ nóng rực vừa rời khỏi miệng hắn, Hoàng Nhưỡng tức khắc rút tay về.

Đệ Nhất Thu chỉ im lặng nhìn nàng, nhắc lại lần nữa: “Gả cho ta.” Vừa nói, hắn vừa mang theo thân hình cồng kềnh của con rối, vụng về quỳ gối xuống trước mặt Hoàng Nhưỡng, nói: “Gả cho ta.”

Kỳ Lộ Đài rộng rãi trống trải, dường như chỉ còn dư lại ba chữ.

Hoàng Nhưỡng nhìn hắn chăm chú, hắn tiện tay hái một bông hoa từ ruộng của nàng, đưa cho Hoàng Nhưỡng: “Gả cho ta.”

Giờ phút này, không có vàng bạc châu báu gì, không có bốn vạn vạn linh thạch, chỉ có Đệ Nhất Thu xuất hiện trước mặt nàng như một dòng nước trong.

Hoàng Nhưỡng như bị ma xui quỷ khiến nhận lấy đóa hoa kia—— À, ngay cả hoa cũng là do nàng tự trồng. Hoàng Nhưỡng còn chưa kịp mở miệng, Đệ Nhất Thu với thân hình của con rối đã ôm chặt lấy nàng: “Nàng đồng ý rồi.” Hắn nói, sau đó như là sợ nàng đổi ý, tiếp tục ăn vạ: “Nàng nhận hoa của ta.”

Xác ngoài của con rối vừa cứng rắn vừa lạnh băng, nhưng người ở bên trong thì lại nhiệt tình như lửa nóng. Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, sau đó nàng áp mặt lại gần. Đệ Nhất Thu chỉ thấy môi âm ấm, những lời còn sót lại toàn bộ bị nuốt ngược vào họng.

Môi của Hoàng Nhưỡng vừa ấm áp vừa đầy đặn, rất là đàn hồi. Đệ Nhất Thu quỳ trên mặt đất nên thấp hơn nàng, đôi tay của Hoàng Nhưỡng chống lên xác ngoài của con rối, hơi khom lưng xuống. Tóc nàng dài như sợi tơ, xõa ra rối tung, nửa che khuất ánh mặt trời sau lưng.

Đệ Nhất Thu ngửi thấy hương hoa, nhưng hắn không rõ là hoa gì.

Một lúc lâu sau, hắn mới phản ứng lại, nhận ra là Hoàng Nhưỡng đang hôn hắn.

Nụ hôn này vừa lâu vừa dịu dàng, Kỳ Lộ Đài dường như không còn thanh âm nào khác. Giám Chính đại nhân chỉ thấy trước mắt mù mịt như thể hắn đang đứng giữa một mảnh trời toàn tuyết trắng. Đệ Nhất Thu ngừng thở, trong đại não vang lên tiếng ầm ầm.

Phổi không nhận được không khí, hắn như đang chìm xuống nước, không còn cảm nhận được điều gì nữa.

Hoàng Nhưỡng hôn một lúc, sắc mặt của nàng cũng ửng đỏ lên, sau đó lan đến tận cổ.

Hoàng Nhưỡng hơi hạ thấp eo xuống, mà Đệ Nhất Thu phía sau cũng cách một tầng vỏ của con rối ôm lấy nàng. Cánh tay của con rối vuông vức, eo của Hoàng Nhưỡng lại thon thon mềm mại, có vẻ khó có thể ôm chặt lấy.

Hoàng Nhưỡng vuốt nhẹ tay của người trước mắt, đôi tay đó được làm từ sắt và gỗ, không có chút sinh khí nào. “Đệ Nhất Thu.” Bỗng nhiên nàng nói khẽ: “Rất xin lỗi.”

Đệ Nhất Thu dán mặt lên lưng nàng, nói: “Ta không nghe.”

Hắn nói xong ba chữ này, lại lặp lại lần nữa: “Gả cho ta.”

Hoàng Nhưỡng vẫn nói: “Sẽ không có lễ thành hôn nào cả, không đáng.” Nhưng Đệ Nhất Thu chỉ cố chấp lặp đi lặp lại: “Gả cho ta.” Hắn như biến thành một con rối chỉ biết nhắc đi nhắc lại ba chữ này.

“Được rồi.” Hoàng Nhưỡng nghe thấy giọng nói của chính mình, trong không trung thấm sương thoảng hương hoa, dịu dàng mà ấm áp đến thế.

Mà ở phía sau, Giám Chính đại nhân nhận được đáp án như ý, hắn bỏ bàn tay đang túm chặt Hoàng Nhưỡng ra, bắt đầu gắng sức kéo rãnh kiếm trên người. Hoàng Nhưỡng nghe một loạt tiếng động kẽo kẹt phía sau, không khỏi quay đầu lại nhìn.

Đệ Nhất Thu bị kẹt trong con rối, thật sự không tiện chút nào. Hắn moi móc cái rãnh kiếm kia nửa ngày mà không mở ra nổi. Hoàng Nhưỡng nhịn cười, lập tức đẩy hắn ngã xuống đất.

Quả nhiên, Đệ Nhất Thu không khác gì con rối khác, một khi ngã xuống là rất khó đứng dậy. Hắn giãy dụa trên mặt đất một hồi lâu mà không đứng nổi, cuối cùng đành nói: “Đỡ ta dậy với.”

Hoàng Nhưỡng cười khẽ bước đến, nắm lấy tay hắn kéo dậy. May mà lần vào mộng này nàng tu võ đạo nên sức mạnh cũng lớn hơn nhiều. Đệ Nhất Thu được nàng kéo một tay mới đứng dậy nổi.

“Mở rãnh kiếm ra đi.” Hắn chỉ vào chỗ bên cạnh.

Hoàng Nhưỡng đào đào bên trong rãnh kiếm, cuối cùng lấy ra được một thanh bảo kiếm, hỏi: “Đây là… vũ khí mới của con rối à?” Nàng biết vũ khí của con rối—— Ti Thiên Giám nhờ vậy mà lấy được không ít tiền. Chỉ tính mỗi lần trước, Ngọc Hồ Tiên Tông đã đặt chín loại vũ khí cho con rối kia.

Đệ Nhất Thu nói: “Kiếm này là tặng nàng.”

“Cái, cái gì?” Hoàng Nhưỡng sửng sốt.

Nàng cố lục tìm trong ký ức của mình, rốt cuộc cũng nhớ tới —— Cái năm nàng tham gia trận thí nghệ tân tú đệ tử kia, hai người từng gặp nhau trong rừng cây nhỏ ở Khám Nguyệt Thành. Lúc đó nàng từng nói với Đệ Nhất Thu là muốn đánh thắng Tạ Linh Bích.

Đệ Nhất Thu cũng thuận miệng nói—— Nàng cần có một thanh kiếm tốt.

Ký ức bị thời gian phủ bụi, sớm đã không còn nhớ rõ nữa.

Nhưng Đệ Nhất Thu chỉ vì một câu nói ấy mà bận rộn tìm kiếm, một lần bận mất cả trăm năm.

Hoàng Nhưỡng cầm chuôi, định rút bảo kiếm ra. Đệ Nhất Thu lại vội nói: “Đừng!”

Hoàng Nhưỡng nhìn hắn khó hiểu, Đệ Nhất Thu đáp: “Tạ Linh Bích rất có thiên phú ở kiếm đạo, còn Tạ Hồng Trần là đệ nhất kiếm tiên từ xưa tới nay. Nếu kiếm này ra khỏi vỏ, hai kẻ đó ở gần như vậy, tất sẽ cảm ứng được.”

Hắn nghiêm túc dặn nàng: “Nàng hẳn là nên làm cho Tạ Linh Bích lơi lỏng phòng bị, chỉ nên rút kiếm vào thời điểm đánh với hắn.”

Hoàng Nhưỡng muốn nói hai câu đùa giỡn để áp chế cảm xúc phức tạp trong lòng. Nàng nói: “Ai biết có phải chàng gạt ta hay không?” Miệng thì nói vậy nhưng mũi nàng thấy hơi xót, vì vậy trong giọng của nàng mang theo chút nghẹn ngào. Dứt lời, nàng im lặng đợi Đệ Nhất Thu tới an ủi mình.

Mà trước mặt nàng, Đệ Nhất Thu mang theo vỏ ngoài cồng kềnh của con rối nhíu mày, sau đó hắn bắt đầu phân tích một cách nghiêm túc: “Không đâu. ta nghiên cứu qua chiêu thức của Tạ Linh Bích rồi, tuy lão dùng tâm kiếm nhưng thật ra tu vi không thể sánh được với Tạ Hồng Trần. Cốt lõi của tâm kiếm là ở… “

Hắn nghiêm túc giảng giải kiếm đạo và kiếm ý cho Hoàng Nhưỡng cả một canh giờ.

Sau đó lại dùng thêm nửa canh giờ nữa để giảng giải về chất liệu đúc kiếm, cuối cùng hắn dùng mười lăm phút để phân tích lý do vì sao có thể dùng thanh kiếm này để đấu lại tâm kiếm.

Hoàng Nhưỡng nheo mắt, nghe đủ một buổi chiều. Cuối cùng nàng rút ra kết luận—— Đệ Nhất Thu quả thật tin là nàng có thể nghe hiểu được. Vì thế, chờ đến sau khi Đệ Nhất Thu nói có sách mách có chứng khẳng định khả năng quyết đấu với tâm kiếm của thanh kiếm này xong, đột nhiên Hoàng Nhưỡng hỏi hắn một câu: “Đệ Nhất Thu, chàng có nghĩ tới câu lúc nãy của ta chỉ để làm nũng với chàng không?”

“Hả?” Trên đầu Giám Chính đại nhân hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng, sau đó liền biến thành: “!”

Ngón tay của Hoàng Nhưỡng thon mảnh như cọng hành, nàng khé hé đôi môi đỏ mọng, ngậm lấy đầu ngón tay mình, nói: “Nếu ta là chàng, ta sẽ lập tức cởi cái vỏ ngoài của con rối rồi ôm nữ tử đang làm nũng vào trong ngực, nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt, chỉ tay lên trời thề. Sau đó nữa sẽ hôn hôn xoa xoa một chút… chứ không phải giảng giải về mấy thứ tâm kiếm, kiếm đạo, kiếm ý đáng chết kia cả buổi trưa để chứng tỏ lời của mình là thật.”

Giám Chính đại nhân nhanh chóng bẻ chốt của con rối, nhưng hắn đang kẹt trong người nó nên động tác không linh hoạt lắm, bẻ nửa ngày cũng không nổi. Cuối cùng hắn chỉ đành nói: “Lại đây giúp ta!”

Nhưng Hoàng Nhưỡng xấu tính nào có chịu giúp một tay?

Nàng che miệng cười nhìn hắn luống cuống tay chân. Một lúc lâu sau, nàng nhặt khăn trùm đầu dính sáp, bước tới trước mặt Đệ Nhất Thu.

“… Chàng trở về chuẩn bị chuyện hôn sự của chúng ta đi thôi.” Nàng ghé lại gần tai hắn, giọng nói vừa thấp vừa khẽ, như một cọng lông chim nhẹ quét qua vành tai. Sau đó, nàng đội khăn trùm đầu dính sáp lên, buộc lại ngay ngắn cho hắn.

Khi đầu con rối được đội lên lần nữa, trước mắt Giám Chính đại nhân chỉ còn chút ánh sáng mỏng manh từ bên ngoài lớp sáp truyền vào.

Hắn không nói không rằng, Hoàng Nhưỡng dang rộng hai tay, cách một lớp vỏ của con rối mà cho hắn một cái ôm. Không biết tại sao, đột nhiên trong lòng nàng có chút không nỡ.

“Đệ Nhất Thu, chàng biết không, tên của chàng như có một loại ma lực. Chỉ nhẩm đi nhẩm lại một chút mà đã thấy ngọt.” Nàng nói khẽ bên tai hắn.

Cách một tầng vỏ dày, nàng không biết bây giờ Đệ Nhất Thu đang có vẻ mặt như thế nào. Giám Chính đại nhân cũng không tỏ vẻ gì khác, hắn chỉ nói: “Ta sẽ mau chóng tới cầu hôn.”

Giữa những con chữ, phảng phất như có chút cảm giác miệng khô lưỡi đắng.

Hoàng Nhưỡng không nói gì thêm, nàng tìm mấy đệ tử, nhờ họ khiêng “con rối” này để trả về Ti Thiên Giám. Các đệ tử không nhiều lời, lập tức giúp nàng khiêng con rối ra dịch sở ngoại môn. Hoàng Nhưỡng xoay người nhìn thanh kiếm Đệ Nhất Thu tặng nàng.

Đó là một thanh trọng kiếm, phần vỏ thiếp vàng khắc hoa, hoa văn phức tạp, chuôi kiếm giống như có dây leo, mặt trên khảm đá hồng ngọc, nhìn có vẻ rất hoa lệ.

Nói thật, thoạt nhìn thanh kiếm này cũng không giống như rất lợi hại, ngược lại nhìn chỉ thấy giống thứ đồ trang trí của cô nương nhà người ta, đẹp thì có đẹp nhưng không có lực uy hiếp gì.

Hoàng Nhưỡng không chắc thanh kiếm này có đúng như lời Đệ Nhất Thu nói, có thể đối chiến với tâm kiếm của Tạ Linh Bích không. Tuy Đệ Nhất Thu giải thích với nàng nguyên cả buổi trưa, nhưng mà… nàng nghe không hiểu gì hết.

—— Hoàng Nhưỡng dám thề, thứ lý thuyết đó phàm là người bình thường đều nghe không hiểu.

Hoàng Nhưỡng đeo kiếm ra sau lưng, rời khỏi Kỳ Lộ Đài. Nàng vừa bước tới Điểm Thúy Phong đã gặp được một người.

Tạ Hồng Trần.

Tạ Hồng Trần vẫn luôn ở Duệ Vân Điện, xưa nay ít khi nào đi lại trong tông môn.

Các đệ tử thấy hắn, tất cả đều dạt ra một bên đường, thi lễ với hắn. Hoàng Nhưỡng cũng lùi đến bên đường, đúng giữa một đám đệ tử mà hành lễ: “Sư tôn.”

Tạ Hồng Trần bước qua người nàng, bước chân hơi chậm nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại.

“Ừ.” Hắn đáp khẽ một tiếng, dưới cái nhìn chăm chú của vô số đệ tử, hắn thậm chí còn không liếc nàng một cái dư thừa.

Đợi hắn đi xa, Hoàng Nhưỡng đi về thẳng chỗ ở.

Nàng lại lôi kiếm Đệ Nhất Thu tặng ra ngắm nghía lần nữa, đột nhiên phát hiện, nàng đã không còn luyến lưu người kia nữa. Cũng giống như một trận mưa vậy, nói mưa là mưa, nói tạnh là tạnh. Đến cuối cùng, ngay cả vũng nước trên đường cũng không còn sót lại nữa.

Mà ở ngoài cửa, Tạ Hồng Trần rời khỏi Điểm Thúy Phong lại không biết nên đi đâu.

Hoàng Nhưỡng đã có một khoảng thời gian không tới Duệ Vân Điện, hắn càng không nghĩ ra lý do để tìm gặp nàng. Hắn ở trong Điện nhiều ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn được nghĩ tới bây giờ nàng đang làm gì. Vì vậy hắn tới Điểm Thúy Phong, cũng gặp được Hoàng Nhưỡng như ý muốn.

Nhưng thế thì đã sao? Hắn không thể tới gần nàng.

Bởi thế, hắn hiếm khi lại đi tìm Tạ Nguyên Thư mà uống rượu cả đêm.

Vốn dĩ Tạ Nguyên Thư là một kẻ hoang đường phóng túng, ở trên bàn rượu không tránh khỏi văng ra mấy lời thô tục. Từ đầu đến cuối Tạ Hồng Trần chỉ giữ im lặng, không mở miệng răn dạy cũng không thèm đáp lời.

Sáng hôm sau Giám Chính đại nhân lại gióng trống khua chiêng đến Ngọc Hồ Tiên Tông cầu hôn Hoàng Nhưỡng, Tạ Hồng Trần chưa về nên Tạ Linh Bích chỉ đành tự mình ra cửa ứng phó.

Thậm chí lão còn lười mời Đệ Nhất Thu vào La Phù Điện, chỉ đi tới trước cửa sơn môn, nói có lệ: “Đã được Giám Chính đại nhân xem trọng rồi. Nhưng A Nhưỡng thân là là đệ tử thân truyền của Tạ Hồng Trần, sớm đã quen với lối sống của Tiên môn. Chỉ sợ nàng khó lòng quen với thế tục rối ren của triều đình, Giám Chính đại nhân vẫn nên trở về đi.”

Vừa dứt lời, đột nhiên có một thanh âm vọng tới: “Lão tổ, đệ tử ghi nhớ lòng nhiệt thành của Giám Chính đại nhân, tình nguyện rửa tay nấu canh, gả cho chàng làm vợ.”

Mọi người lần theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Nhưỡng mặc một thân váy áo màu vàng nhạt, chậm rãi bước tới hướng này.

Hôm nay Hoàng Nhưỡng không mặc trang phục luyện võ, váy áo trên người thêu hoa, vạt váy khẽ quét, gương mặt xinh đẹp tinh tế.

Các đệ tử ồ lên, mà sắc mặt Tạ Linh Bích thì khó coi vô cùng. Lão quay người nhìn chằm chằm Hoàng Nhưỡng, ánh mắt dường như lộ rõ vẻ áp lực: “Ngươi nói cái gì?”

Thường ngày lão xây nên một hình tượng rất nghiêm khắc, nếu là đệ tử bình thường thì chắc đã bị dọa sợ không dám hó hé.

Nhưng Hoàng Nhưỡng chỉ mỉm cười, nhìn thẳng lão, đáp: “Thưa sư tổ, đệ tử mới nói là tình nguyện gả cho Giám Chính đại nhân.” Nàng nói từng chữ rõ ràng rành mạch, ngữ điệu ung dung.

Trong đôi mắt của Tạ Linh Bích như dâng lên một làn khói đặc, một lúc lâu sau, lão mới cười lạnh một tiếng: “Hoàng Nhưỡng, trước đây khi ngươi bái nhập vào dưới trướng tông chủ của tông môn ta, ngươi đã quen với luật của Tiên môn rồi. Bây giờ lại muốn gả vào triều đình là sao?”

Mấy năm nay thế lực của Ti Thiên Giám mới xuất hiện, dân gian thường đem ra so sánh với Ngọc Hồ Tiên Tông.

Hai bên tranh chấp ngoài sáng trong tối, bất kể thế nào Tạ Linh Bích cũng không muốn cho Ti Thiên Giám một trợ lực như thế.

Nhưng đương nhiên Hoàng Nhưỡng có chuẩn bị mới tới.

Nàng vừa định đáp lời, ngoài sơn môn đã có người nói vọng vào: “Lão tổ Linh Bích, A Nhưỡng đã bái sư học nghệ nhiều năm, quả thật cũng coi như là quấy rầy tiên tông, quấy rầy Tạ tông chủ.”

Tạ Linh Bích ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ba người Hà Tích Kim, Võ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu cùng tới. Người vừa cất lời chính là Trương Sơ Tửu.

“Ngay cả ba vị cũng tới, hôm nay khách có vẻ đông đủ.” Tạ Linh Bích cười lạnh.

Hà Tích Kim nói: “A, A A A Nhưỡng… “

Trương Sơ Tửu vội nói: “A Nhưỡng gọi Hà phu nhân một tiếng di mẫu, hơn nữa nàng cũng coi như là con cháu của chúng ta. Nàng sắp đính hôn, sao ba người chúng ta có thể không tới chúc mừng chứ?”

Tất nhiên, ba người tập trung đông đủ như vậy là bởi Hoàng Nhưỡng đã viết thư cho Hà Tích Kim sau khi trả con rối Giám Chính đại nhân về. Nàng cũng hiểu rằng Tạ Linh Bích sẽ không đồng ý mối hôn sự này, nhưng nếu có thân phận trưởng bối của Hà Tích Kim ra mặt thì sẽ không giống.

Quả nhiên, Tạ Linh Bích thấy ba người Hà, Trương, Võ tới thì thầm hiểu chuyện này khó lòng xoay chuyển. Lão lại nhìn về phía Hoàng Nhưỡng lần nữa, cái liếc mắt này đã mang theo sát khí.

—— Nữ nhân này, ngày trước vừa nhìn một cái đã thấy không khỏe. Bây giờ nhìn xem, quả nhiên đúng là họa thủy.

Chuyện tới nước này, lão không chịu cũng phải chịu, chẳng bằng thể hiện sự rộng rãi một chút.

Dù lão không cho sắc mặt tốt, cuối cùng vẫn hỏi: “Ti Thiên Giám muốn cầu hôn đệ tử thân truyền của tông chủ tông ta, không biết thành tâm được bao nhiêu?”

Đám người Hà Tích Kim quay ngoắt sang nhìn Đệ Nhất Thu, nếu Tạ Linh Bích định chơi trò sư tử ngoạm thì khó giải quyết đây.

Không ngờ, Giám Chính đại nhân vẫn cung kính thưa: “Tất nhiên A Nhưỡng cô nương là trân bảo vô giá, trong lòng tại hạ còn chưa có tính toán gì. Còn mong lão tổ cho hay.”

Tạ Linh Bích cười gằn: “Ngọc Hồ Tiên Tông của ta là chính tông trong tiên môn, đương nhiên không phải hạng tham tài. Nhưng nếu Giám Chính đại nhân muốn cưới ái đồ của tông chủ chúng ta, rõ ràng không thể tùy tiện qua loa được. Lần trước Giám Chính đại nhân đưa tới con rối đối chiến siêu cấp Giáp, các đệ tử trong tông môn đều khen không dứt miệng, Như vậy đi, mời Giám Chính đại nhân mang tới bốn con rối giống thế. Việc hôn nhân này, lão phu sẽ đồng ý trước mặt mọi người.”

Lời này của lão nói thì dễ, nhưng đòi bốn con rối đối chiến siêu cấp Giáp, nói là sư tử ngoạm còn khiêm tốn chán. Tại chỗ đưa giá thế này, quả thực chính là không theo dự đoán.

Mà chuyện liên quan đến sính lễ, người ngoài khó mà nói chen vào được. Ba người Hà, Trương, Võ chỉ biết nhìn Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu hơi trầm tư, trong lúc nhất thời không lên tiếng.

Bốn con rối đối chiến siêu cấp Giáp, trong thời gian ngắn hắn không có khả năng lấy ra được. Tạ Linh Bích cười lạnh: “Nếu làm khó xử Giám Chính đại nhân, vậy việc kia quên đi thôi, vẫn còn kịp.”

Việc này vốn dĩ là làm khó người khác, coi như Đệ Nhất Thu đồng ý thì Sư Vấn Ngư cũng không đồng ý. Bốn con rối đối chiến siêu cấp Giáp tốn bao nhiêu tiền chứ? Triều đình sao có thể đồng ý để Đệ Nhất Thu tiêu phí lớn như thế chỉ để cưới một nữ nhân?

Hoàng Nhưỡng thầm thở dài, đây cũng là chuyện nằm trong dự kiến của nàng. Lão già mất nết Tạ Linh Bích này vốn dĩ rất khó chơi. Nàng vừa định mở miệng khuyên Đệ Nhất Thu thôi đi, ai ngờ bỗng nhiên hắn lại nói: “Được.” Xung quanh đột ngột im phăng phắc, theo sau là một mảnh kinh hô.

—— Bốn con rối đối chiến siêu cấp Giáp làm sính lễ, thật sự có khả năng ư?

Đệ Nhất Thu nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, bỗng cười nói: “Không vấn đề. Với tại hạ mà nói, A Nhưỡng cô nương chính là vật báu vô giá.” Nhưng… chàng đi đâu mà lấy được số tiền đó chứ? Hoàng Nhưỡng muốn hỏi, cuối cùng vẫn nhịn được.

Lúc này, từ phía ngoại môn có một người đi vào, lướt qua sơn môn mà đứng giữa nhóm người.

Hắn mặc một thân trắng như tuyết, tóc búi ngọc quan, không nhiễm bụi trần. Vì quá nổi trội, Hoàng Nhưỡng liếc một cái đã thấy hắn—— Tạ Hồng Trần.

“Sư tôn!” Hoàng Nhưỡng bước mấy bước tới trước mặt Tạ Hồng Trần, hai đầu gối bịch một cái quỳ xuống dưới nền đất bụi: “Sư tôn.”

Nàng lúc này đong đầy nước mắt, tay kéo góc áo Tạ Hồng Trần, nói: “Đệ tử động lòng với Giám Chính đại nhân, nguyện gả cho hắn làm vợ. Cầu sư tôn rủ lòng thương, đừng làm hắn khó xử. Sư tôn… “

Tạ Hồng Trần uống rượu cả đêm, nhưng rượu mạnh vào bụng, hắn ngược lại còn tỉnh hơn.

Nên giờ phút này, khi thấy Hoàng Nhưỡng nắm vạt áo hắn đau khổ cầu xin cho một nam nhân khác, hắn còn cảm nhận được sự đau lòng. Lời nói của nàng như một con dao, từng chữ từng chữ như xẻo vào thịt hắn. Tạ Hồng Trần cúi đầu nhìn giai nhân rưng rưng nước mắt, như đá rơi ngọc vỡ.

“Con thật sự… yêu hắn ư?” Hắn hỏi khẽ.

Hoàng Nhưỡng hít một hơi thật sâu, nói: “Thưa sư tôn, đệ tử thương chàng, hy vọng có thể gả cho chàng làm vợ, bạc đầu đồng tâm.”

Vậy… trăm năm qua chúng ta là gì? Tạ Hồng Trần muốn hỏi, nhưng hắn không thể thốt ra khỏi miệng. Tới giờ phút này, hắn vẫn không quên thân phận của mình.

Đệ nhất kiếm tiên, tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông, không có cái nào tên là Tạ Hồng Trần.

Hắn duỗi tay muốn xoa đầu Hoàng Nhưỡng. Tóc Hoàng Nhưỡng rất dày, mềm nhẵn như tơ lụa. Nhưng chỉ sợ hành động này bây giờ cũng không thể làm nữa.

“Được.” Hắn nói khẽ: “Vi sư… đồng ý.” Ngắn ngủn bốn chữ, chữ nào chữ nấy như cứa vào lòng hắn.

Tạ Hồng Trần ngẩng đầu nhìn về phía Đệ Nhất Thu cách đó không xa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mùi rượu trên người Tạ Hồng Trần đã tan nhưng cảm giác say lại bốc lên. Thời gian trăm năm thoáng như một giấc mộng, tỉnh dậy rồi không còn sót lại thứ gì.

Tạ Hồng Trần nhẹ giọng nói: “Ta đồng ý. Không cần sính lễ gì, con muốn gả cho hắn thì cứ theo hắn đi.”

Lời vừa dứt, Hoàng Nhưỡng nghe thấy một tiếng động nhỏ, sau đó mu bàn tay có chút lạnh. Nàng ngoảnh lại, chỉ thấy được một giọt nước mắt. Hoàng Nhưỡng chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tạ Hồng Trần. Trong con ngươi quanh năm lạnh nhạt của hắn, nháy mắt ánh sáng vỡ vụn.

Hồng Trần, rốt cuộc ta cũng đợi được giọt nước mắt này.

Hoàng Nhưỡng nhìn giọt nước mắt như giọt sương đọng trên mu bàn tay, trong lúc hoảng hốt như trở về Kỳ Lộ Đài năm ấy, thiếu nữ ghé sát lại người như quan ngọc kia, nỉ non làm nũng: “Chân của người ta đã bị trẹo như vậy rồi, sao chàng không an ủi người ta một câu vậy. Hồng Trần, chàng đó, đúng là không biết đau lòng là gì… Hay là… chàng chỉ không đau lòng cho ta thôi?”

Chuyện xưa từng mảnh từng mảnh vỡ ra, một mồi lửa thiêu đốt tất cả. Hồi lâu sau, Hoàng Nhưỡng bái một cái thật sâu: “Đệ tử, tạ sư tôn thành toàn.” Hồng Trần, ngoài mộng hay trong mộng, ta nên tỉnh rồi. Nhân duyên trăm năm, đến lúc này nên đoạn tuyệt đi thôi. Ta không hận, không oán, không còn bất bình, cũng không còn… yêu nữa.

Nguyện từ nay về sau ở trấn Tiên Trà, ngươi và ta không còn gặp lại.