Không Tỉnh

Chương 60: Nuôi dưỡng



Ngọc Hồ Tiên Tông.

Hoàng Nhưỡng thay một bộ trang phục đoan trang thanh lịch, tóc dài búi cao lên, không gắn thêm châu ngọc. Thoạt nhìn qua như Hoàng Nhưỡng không tỉ mỉ trang điểm nhưng lại toát lên vẻ tươi mát nhã nhặn.

Nàng đi thẳng tới Nghênh Khách Cư, bên trong một nhà ba người Trương Sơ Tửu đã sớm tới. Người đứng ra tiếp khách không chỉ có mỗi Tạ Linh Bích mà còn có Tạ Hồng Trần.

Nhìn thấy nàng tới, mọi người đều thấy trước mắt như sáng bừng lên.

Tạ Hồng Trần nhìn nàng chăm chú, hắn dường như thấy được một nét khổ sở trên gương mặt nàng.

Hoàng Nhưỡng đi tới trước mặt mọi người, nhẹ nhàng hành lễ: “A Nhưỡng bái kiến Tạ Linh Bích lão tổ, sư tôn.” Nói xong, nàng lại bái một cái với Trương Sơ Tửu: “Trương các chủ, Trương phu nhân, Trương thế huynh.”

Trương Sơ Tửu gật gật đầu, thật ra hắn rất yêu thích Hoàng Nhưỡng. Đứa bé này quả thật không có khuyết điểm gì để người ta phải nói.

Phùng Tranh Nhi ngồi một bên cười đến không khép miệng được: “Ta nghe di mẫu con nói con trông rất mềm mại xinh đẹp, quả nhiên bây giờ tận mắt nhìn mới thấy hoa cả mắt. Đứa trẻ ngoan, con gọi Mạn Anh là di mẫu, ta là tỷ muội của nàng ấy, hẳn cũng có thể coi là trưởng bối.”

Sao Hoàng Nhưỡng có thể không rõ ý của lời này? Nàng vội thi lễ lần nữa: “Phùng di mẫu.”

“Ha ha ha ha, nào nào, đến bên cạnh Phùng di mẫu nào.” Mắt Phùng Tranh Nhi cười thành một đường thẳng, bà kéo tay Hoàng Nhưỡng, có cảm giác ngắm bao nhiêu cũng không đủ. Gương mặt Trương Tâm Bách ửng đỏ, nói với Hoàng Nhưỡng: “A Nhưỡng muội muội.”

Cứ vậy, coi như tất cả mọi người đã biết mặt.

Tạ Linh Bích thấy mấy người ở chung hòa hợp, cũng hiểu là lẽ tất nhiên. Mấy năm nay Hoàng Nhưỡng luôn gây giống tốt cho ba người Trương, Hà, Võ, mà ba người này đều là ba đại thụ trong Tiên môn, không ít lần giúp nàng nổi tiếng hơn.

Nếu không, chỉ bằng một người như Hoàng Nhưỡng, cần gì lão phải bị động như thế?

Trong lòng lão không vui nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ từ ái của trưởng giả: “Tâm Bách vẫn luôn dốc lòng tu luyện, hiếm khi tới đây. Hôm nay người tới là khách, A Nhưỡng, ngươi cùng hắn đi dạo một chút đi.”

Lời này đã nói lên tất cả.

Tạ Hồng Trần mắt thấy luồng ánh sáng ấm áp kia ở ngay trước mặt nhưng hắn lại không thể nói gì.

Hắn chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ, sự ấm áp trăm năm bầu bạn chỉ là giả dối. Khoảng cách giữa bản thân và nàng như núi cao với biển sâu, như bùn đất với mây cao.

Giọng nói của Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng như tiếng băng mỏng bị giẫm lên trong đêm đông giá rét.

Tạ Hồng Trần phát hiện, hóa ra hắn không thốt nổi nên lời, ngay cả lời dặn dò cũng không nói được. Cuối cùng hắn bèn dặn: “Dẫn Trương phu nhân đi xem giống tốt con trồng được đi.”

Hoàng Nhưỡng thi lễ với hắn: “Đệ tử tuân mệnh.”

Còn Phùng Tranh Nhi rất phấn khởi, bà nắm tay Hoàng Nhưỡng nói: “Đi, ta cũng muốn đi xem một chút. Con biết không, năm nay nhiều nơi có nạn châu chấu. Nếu như năm trước thì giờ chắc sẽ không thu hoạch được gì, nhưng may mà nhờ có con đào tạo ra Tị Trùng Thảo, tác dụng cực kỳ lớn…”

Hoàng Nhưỡng nở nụ cười, vừa nghe bà nói chuyện vừa cùng bà rời khỏi Nghênh Khách Cư.

Khóe mắt Tạ Hồng Trần nhìn về phía luồng ánh sáng ấm áp kia cách càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.

“Tiểu nữ tử mặt dày muốn nhờ, hy vọng được bái tông chủ làm thầy, tu tập kiếm đạo. Từ nay về sau, vứt bỏ lòng phàm, sẽ diệt tẫn mọi sự bất công trong thế gian giống tông chủ.” Bên tai hắn văng vẳng giọng nói thanh thúy của nàng lúc mới vào tông môn.

Trong một nháy mắt, hắn muốn đuổi theo, muốn từ chối tất cả những người đó, chỉ cần nàng ở cạnh hắn. Nhưng hắn không thể.

Hắn là Tạ Hồng Trần, là tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông. Hắn không thể nói ra tâm tư dơ bẩn kia của mình trước mặt mọi người. Hắn muốn nâng niu đôi cánh ấy, dù rằng đôi cánh đã sớm phủ đầy bụi bặm.

Hoàng Nhưỡng dẫn theo Phùng Tranh Nhi và Trương Tâm Bách đi Kỳ Lộ Đài xem giống tốt nàng trồng, sau đó lại du ngoạn Ngọc Hồ Tiên Tông. Nàng nói năng khéo léo, dáng vẻ đoan trang, Phùng Tranh Nhi yêu thích không chịu buông tay. Mấy người trò chuyện một đường có vẻ rất vui.

Mà ở Ti Thiên Giám, Giám Chính đại nhân ngồi một mình trước bàn, bộ dạng trầm tư.

Giám Phó Lý Lộc thấy lạ trong lòng, nhắc nhở: “Sáng nay, Trương Sơ Tửu Trương các chủ dẫn theo gia quyến đến Ngọc Hồ Tiên Tông. Nghe nói Trương phu nhân ở chung với A Nhưỡng cô nương rất hòa thuận.”

Lời này của hắn cũng không phải nói quá—— Trương phu nhân quả thật càng nhìn Hoàng Nhưỡng càng thấy thích. Không ngờ, Giám Chính đại nhân chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Đổi tính rồi đấy à?

Lý Lộc nói: “Nghe nói lần này là do Tạ Linh Bích tự mời cả nhà Trương các chủ đến. Theo như hạ quan thấy, chuyện này là do lão chủ động bày mưu. Nếu Giám Chính đại nhân có dự định gì, chỉ sợ ngài phải mau chóng quyết định đi thôi.”

Hắn nói có vẻ mơ hồ nhưng thật ra ý tứ đã rất rõ ràng.

Chuyện lần này Ngọc Hồ Tiên Tông và Vấn Tâm Các đều có ý thúc đẩy, chỉ sợ là ăn khớp với nhau rồi, có lẽ không bao lâu sau sẽ thành hôn. Thời gian cho Giám Chính đại nhân nhà mình không còn nhiều.

Đệ Nhất Thu không nói gì, chỉ im lặng suy nghĩ.

Lý Lộc thấy vẻ mặt hắn như vậy, tất nhiên cũng muốn nghĩ giúp hắn vài cách, nói: “Thật ra bây giờ Giám Chính đại nhân vẫn còn cách.”

Đệ Nhất Thu một câu đã chặn họng: “Cách thì có nhiều, nhưng sẽ tổn hại đến thanh danh của nàng.”

“Vẫn là Giám Chính đại nhân suy xét chu toàn.” Lý Lộc thở dài. Cách thì đương nhiên có rất nhiều, nhưng Hoàng Nhưỡng là một cô nương, vốn dĩ đã có chút tin đồn nhảm truyền ra về hai người. Nếu bây giờ Giám Chính đại nhân lại làm ra chuyện khác thì chẳng phải càng tổn hại đến thanh danh của nàng?

Chỉ có điều bây giờ hắn không gặp được người, vậy phải làm thế nào?

Con bướm xanh do sâu lông Dương Lạt Tử biến thành đang bò qua bò lại trên đầu ngón tay Đệ Nhất Thu, hắn lại tiếp tục suy nghĩ.

Cuối cùng, hắn mang theo “sâu yêu” đi thẳng vào trong Viên Dung Tháp.

Mấy năm nay, không ít các hoàng tử hoàng nữ đã quen với máu Hủy Xà, lần lượt rời khỏi Viên Dung Tháp, nhưng còn một số người vẫn ở lại do tình trạng khi tốt khi xấu.

Lần này có sáu mươi cây Song Xà Quả, mà số lượng hoàng tử hoàng nữ cũng chỉ còn tám mươi người.

Cầu Thánh Bạch ngày nào cũng bốc thuốc, lười rời khỏi đây. Nhìn thấy Đệ Nhất Thu, y không khỏi nhíu mày: “Chuyện gì đây?”

Giám Chính đại nhân đưa Dương Lạt Tử qua, hỏi: “Y chính đại nhân có thể giúp nó hóa thành người không?”

“Ừm, nó đã có căn cơ, hóa hình chắc không khó.” Cầu Thánh Bạch nhìn thoáng qua Dương Lạt Tử, biết cái thứ này thù rất dai.

Đệ Nhất Thu nói: “Còn mong y chính giúp nó hóa hình, bên cạnh đó giúp ta bốc chút thuốc.”

“Thuốc?” Cầu Thánh Bạch nhíu mày, “Thuốc gì?”

Giám Chính đại nhân chỉ cười không nói.

Trưa hôm đó, Tạ Linh Bích đích thân tiễn cả nhà Trương Sơ Tửu xuống núi.

Cả nhóm người trò chuyện rôm rả, Phùng Tranh Nhi cứ kéo tay Hoàng Nhưỡng, mặt tươi roi rói, ra chiều vui vẻ lắm. Rất rõ ràng, hẳn không bao lâu sẽ có chuyện vui.

Nhưng mọi người vừa mới tới sơn môn đã thấy bên ngoài đứng cả đống người. “Chuyện gì vậy?” Tạ Linh Bích nhíu mày quát một câu.

Tuy bên ngoài nhiều người nhưng lại rất yên tĩnh. Các rương lớn rương bé chất đầy ngoài đường. Tạ Linh Bích vừa quát một câu, một người trong đó đã bước ra.

“Lão tổ Linh Bích!” Người tới mặc quan bào màu tím, đi ủng màu đen, đeo thắt lưng ngọc, thắt túi cá vàng. Không Đệ Nhất Thu thì ai. Hắn bái một cái thật sâu về phía Tạ Linh Bích, đôi mắt ngậm nước, cực kỳ chân thành.

Tạ Linh Bích lùi về sau một bước, trong lòng thầm rùng mình—— Đệ Nhất Thu này không phải cây đèn cạn dầu.

Lão trầm giọng nói: “ Hóa ra là Giám Chính đại nhân. Giám Chính đại nhân đường xa tới đây, lại phô trương thanh thế trước sơn môn của ta, vậy là thế nào?” Lão tỏ vẻ khó chịu, nhưng đây cũng là lẽ hiển nhiên thôi. Ti Thiên Giám vốn không cùng đường với Ngọc Hồ Tiên Tông, huống chi mấy năm nay thanh thế của Ti Thiên Giám từ từ tăng lên, có nguy cơ đe dọa đến các tiên tông.

Mà Đệ Nhất Thu thì không thèm để bụng vẻ mặt khó coi của lão, giọng nói của hắn rõ ràng, từng câu từng chữ vang dội: “Mong lão tổ Linh Bích thương xót cho tại hạ!”

“Thương… thương xót…. “ Lão tổ Linh Bích lùi về sau thêm bước nữa, thầm kinh hãi: “Ngươi nói bậy gì đó?”

Đệ Nhất Thu thành khẩn nói: “Lão tổ minh giám, lúc tại hạ còn niên thiếu từng có một thanh mai trúc mã. Tại hạ tình đầu ý hợp với nàng, thậm chí còn sinh được một con trai. Sau này nàng không may bệnh chết! Từ đó tại hạ tương tư thành bệnh, sau đó không lập gia đình. Tận đến lúc gặp được Hoàng Nhưỡng cô nương mới phát hiện nàng rất giống thanh mai của tại hạ, dung mạo đó, giọng nói đó đều y như đúc.”

Hắn ôm quyền: “Từ ngày đó tại hạ ngày đêm khó ngủ, nằm mộng cũng thấy không yên. Mong lão tổ thương xót cho tại hạ, đồng ý hôn sự của tại hạ với Hoàng Nhưỡng cô nương.”

Hoàng Nhưỡng: “…”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên từ trong đám người vọt ra một đứa bé.

Đứa bé đó ước chừng tám chín tuổi, trên đầu búi một bím tóc cao cao, đôi mắt nhỏ, trắng trẻo mập mạp. Trên cổ nó đeo vòng bạc, trên cổ tay là vòng trường mệnh. Lúc này nó không để tâm đến người khác, vọt tới trước mặt Hoàng Nhưỡng, đột ngột ôm lấy chân nàng.

“Mẫu thân! Người đừng bỏ hài nhi với cha… “ Nó bắt đầu khóc lớn. Mà mọi người thì kinh ngạc sững ra tại chỗ.

“Lời này của Giám Chính đại nhân, không khỏi quá mức đường đột rồi.” Tạ Linh Bích chưa kịp phản ứng, Tạ Hồng Trần đã gằn từng chữ lạnh lùng. Hắn nâng tay, ý bảo đệ tử tới kéo đứa bé kia ra.

Nhưng Đệ Nhất Thu lại nói: “Tạ tông chủ, tại hạ đúng thật một lòng say đắm A Nhưỡng cô nương, đâu ra mà đường đột?” Cả nhà Trương Sơ Tửu tức khắc nhíu mày, nhưng không tiện nói điều gì.

Đệ Nhất Thu lập tức tới trước mặt Hoàng Nhưỡng, bốn mắt nhìn nhau. Hoàng Nhưỡng thấy trong đôi mắt hắn toàn là tơ máu, trên cằm cũng có râu mọc lún phún. Nhiều năm không gặp, không ngờ người này xuất hiện trước mặt nàng với một vẻ tiều tụy như vậy. Nàng muốn mở miệng hỏi han hai câu, lại ngại đám người đang nhìn chằm chằm.

Đệ Nhất Thu ngóng nhìn nàng, tuy vẻ mặt mệt mỏi những ngữ điệu lại cực kỳ trịnh trọng: “Tại hạ Đệ Nhất Thu, một mảnh lòng si với A Nhưỡng cô nương, hôm nay dám thề với trời để chứng tỏ lòng kiên định.” Hắn lại bái một cái thật sâu: “Mong A Nhưỡng cô nương thành toàn cho.”

Có lẽ do ánh mắt của hắn quá mức chân thành nhiệt tình, Hoàng Nhưỡng có cảm giác muốn rơi nước mắt. Cả đời này, nàng trăm phương ngàn kế, đặt hết tâm tư lên Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần mà bỏ lỡ một người.

Nhưng sẽ không có hôn sự nào cả—— Đệ Nhất Thu, nếu giờ ta đồng ý thì sẽ chỉ mang lại thêm phiền não và chỉ trích cho chàng và Ti Thiên Giám mà thôi.

Trăm năm cô độc, cần gì phải một hai tới vũng nước bẩn này?

“Cảm tạ lòng thành của Giám Chính đại nhân, nhưng mà… “ Nàng muốn nói lại thôi, định bụng từ chối. Lúc này, đột nhiên Đệ Nhất Thu che miệng ho một tiếng, không ngờ từ giữa các kẽ ngón tay của hắn lại chảy ra từng tia máu.

“Đệ Nhất Thu!” Hoàng Nhưỡng không nghĩ nhiều, hai ba bước đã tiến lên muốn xem hắn ra sao.

Tạ Hồng Trần nhanh tay lẹ mắt, kéo lại nàng, nói: “A Nhưỡng! Giám Chính đại nhân tự bản thân không khỏe, sẽ có Ti Thiên Giám và triều đình chăm sóc. Con không cần tới đó xem.”

Hắn tự nhận đã suy nghĩ vì Hoàng Nhưỡng, nhưng nàng lại đẩy hắn ra.

Nàng dùng sức, Tạ Hồng Trần không kịp phòng bị nên hơi lảo đảo một chút, sau đó hắn ngẩn ra.

Hoàng Nhưỡng chạy vội đến bên cạnh Đệ Nhất Thu, chỉ thấy gương mặt hắn đỏ ửng một mảnh, máu tươi đầm đìa giữa năm ngón tay, thấy mà ghê người.

“Đệ Nhất Thu!” Trong nháy mắt đó, Hoàng Nhưỡng không rõ cảm xúc trong lòng của mình nữa, nàng bất chấp tất cả, chỉ vội vàng hỏi liên tục: “Chàng làm sao vậy? Không, không được.”

Đệ Nhất Thu ở ngoài mộng cũng từng bị thương như vậy ư? Hoàng Nhưỡng không nhớ nữa.

Bên cạnh, tiểu tử mập mạp kia nước mắt lưng tròng, nói: “Mẫu thân! Mấy năm nay cha tương tư thành bệnh với người, thân thể vốn lúc tốt lúc xấu. Mấy ngày trước đang bế quan luyện công, đột nhiên nghe thấy mẫu thân sắp gả. Lúc ấy cha… cha liền hộc máu! Hu hu… “

Nó kéo váy Hoàng Nhưỡng khóc lớn: “Mẫu thân, cha bệnh thành như vậy, người đừng rời khỏi chúng ta mà!”

Đám người Trương Sơ Tửu chỉ có thể đứng im, mắt lạnh nhìn tuồng kịch khổ tình này. Đúng là cảm động, cảm động quá đi.

Sắc mặt Tạ Linh Bích xanh mét, lão gào lên: “Nếu Giám Chính đại nhân bệnh nặng thì không cần chậm trễ ở Ngọc Hồ Tiên Tông, vẫn nên sớm về Ti Thiên Giám trị liệu tĩnh dưỡng đi!”

Nói xong, lão nhìn sang hai bên trái phải ra hiệu, có đệ tử bước đến đỡ lấy Đệ Nhất Thu.

Tiểu tử mập mạp kia cũng bị bế lên, nó không chịu thuận theo, hai chân khua khoắng: “Mẫu thân, ta muốn mẫu thân!”

Mắt thấy hai người bị kéo ra sơn môn, ánh mắt Hoàng Nhưỡng vẫn cứ dõi theo.

Tạ Linh Bích tiễn cả nhà Trương Sơ Tửu mới quay đầu nhìn nàng, trầm giọng hỏi: “Ngươi còn không đi?” Trong giọng điệu toàn bộ là sự trách cứ.

Hoàng Nhưỡng chỉ đành trở về Điểm Thúy Phong.

Tạ Linh Bích hừ lạnh: “Theo ta thấy, nàng quan tâm Đệ Nhất Thu còn hơn ngươi nhiều!” Lời này tất nhiên là lão cố tình nói cho Tạ Hồng Trần nghe, mà hắn không có đáp lời.

Mới rồi Hoàng Nhưỡng đẩy hắn tuy dùng sức nhưng lại là cử chỉ trong lúc vô ý. Mà cũng chính là bởi vì trong vô thức mới lộ ra suy nghĩ thật sự. Nàng có quan tâm đến Đệ Nhất Thu, nhưng tại sao?

Tạ Hồng Trần lục tìm ký ức, chỉ nhớ là hai người có gặp nhau vài lần. Những năm gần đây tuy Đệ Nhất Thu nửa năm lại tới Ngọc Hồ Tiên Tông một lần, Hoàng Nhưỡng cũng không bao giờ chủ động gặp hắn. Hai người này có quan hệ gì chứ?

Hắn không nghĩ ra. Hắn và Hoàng Nhưỡng ở bên nhau đã trăm năm, gần như hai người đã trở thành một bộ phận của người kia. Mấy năm nay, hầu như ngày nào Hoàng Nhưỡng cũng ở Duệ Vân Điện, hắn chỉ cần ra khỏi cửa phòng là sẽ thấy nàng. Chẳng lẽ người dưng gặp mặt vài lần mà có thể nhung nhớ cả trăm năm? Tạ Hồng Trần không tin.

Nhưng Hoàng Nhưỡng lại đẩy hắn qua một bên chỉ vì thấy Đệ Nhất Thu đổ bệnh.

Ngọc Hồ Tiên Tông, các đệ tử đều nổi lên nghi ngờ.

Nhưng Đệ Nhất Thu luôn mồm nói Hoàng Nhưỡng rất giống thanh mai trúc mã của hắn, vì thế chuyện này không gây ra ảnh hưởng gì với Hoàng Nhưỡng, ngược lại chỉ tạo thành ít lời mỉa mai trào phúng với Giám Chính đại nhân mà thôi.

Cũng có người thương hắn thâm tình. Tất nhiên, Giám Chính đại nhân chỉ cảm thấy đó là mấy chuyện râu ria. Hắn da dày thịt béo, chẳng thấy có ảnh hưởng gì. Mấy lời nhảm nhí vô căn cứ, cứ cho là chó sủa đi.

Vấn Tâm Các.

Cả nhà Trương Sơ Tửu vừa về đến nơi, biểu cảm nháy mắt nghiêm trọng lên.

Phùng Tranh Nhi nói: “Ti Thiên Giám này đúng là tin tức nhanh nhạy, chúng ta mới tới Ngọc Hồ Tiên Tông mà Đệ Nhất Thu đã tới náo loạn một phen rồi.”

Trong giọng điệu của bà có chút giận dữ.

Ngược lại Trương Sơ Tửu vẫn khuyên nhủ bà: “Phu nhân không cần buồn bực, Đệ Nhất Thu không phải một người gây sự vô cớ, hắn tới đó nhất định là có lý do.”

“Còn có lý do gì nữa? Hắn chính là thèm nhỏ dãi mỹ mạo của Hoàng Nhưỡng!” Phùng Tranh Nhi tức tới nỗi đập một cái lên bàn, cái bàn kia nháy mắt rung lắc một phen.

Trương Sơ Tửu nói: “Theo ta thấy, có lẽ chưa hẳn là vậy. Phu nhân có thấy không, lúc Hoàng Nhưỡng nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của hắn, thật ra nàng rất lo lắng, thoạt nhìn hai người giống như có quen biết.”

Hắn vừa nói như vậy, Phùng Tranh Nhi cũng bình tĩnh lại, nói: “Lúc hắn hộc máu, A Nhưỡng không màng đến Tạ tông chủ ngăn lại mà vẫn khăng khăng tới xem. Nói vậy, hay là A Nhưỡng cũng có ý với hắn?”

Trương Sơ Tửu xưa nay tâm tư kín đáo, hắn nói ngay: “Năm đó bao nhiêu người cầu thân với A Nhưỡng, Ngọc Hồ Tiên Tông còn không dao động mảy may. Người đời có đồn, nói là A Nhưỡng và Tạ tông chủ thân mật quá mức. Đương nhiên, chúng ta chẳng tin làm gì. Mà bây giờ xem ra, lẽ nào là A Nhưỡng có ý với Đệ Nhất Thu mà Tạ tông chủ không đồng ý?”

Trương Tâm Bách nghe cha mẹ nói đến nói đi, không nhịn được hỏi: “Chúng ta… có cầu thân với A Nhưỡng muội muội nữa không?”

Phùng Tranh Nhi suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chuyện này vẫn nên xem ý của A Nhưỡng thế nào, chúng ta cứ chờ xem đi.” Tất nhiên Trương Sơ Tửu đều coi lời phu nhân như mệnh lệnh, hắn hùa theo ngay: “Phu nhân anh minh.”

Vì thế, bên Vấn Tâm Các án binh bất động, không tới cửa cầu hôn nữa.

Trong lòng Tạ Linh Bích nổi lửa, nhưng lão không có cách nào. Ai cũng là người sĩ diện, lão thân là trưởng bối nhà gái, chắc chắn không thể chủ động đề cập tới chuyện này. Nhưng trăm triệu lần không thể gả Hoàng Nhưỡng vào trong Ti Thiên Giám được. Lão chỉ đành bảo Tạ Hồng Trần tuyển chàng rể hiền khác cho Hoàng Nhưỡng.

Nếu nói đến rể hiền thì người trong Tiên môn cũng khá nhiều, Tạ Hồng Trần nhìn danh sách, chỉ cảm thấy trong lòng đau như có dao đâm.

Ti Thiên Giám, Chu Tước Ti.

Giám Chính đại nhân ngồi trước bàn, bên trên bàn là tiểu tử con trai hắn.

Nhóc con vẻ mặt bất bình, nói giọng chua loét: “Ha, nhi tử Trúc Cơ nhiều năm như vậy, cha còn không chịu giúp một phen. Bây giờ mắt thấy mẫu thân sắp phải gả cho người ta mới nhớ tới còn có một nhi tử là ta đây.”

“Câm miệng!” Đệ Nhất Thu cũng thấy kỳ quái, tiểu tử này rõ ràng không phải hắn đích thân sinh ra, sao mà giọng điệu với thần thái của nó giống mình thế nhỉ.

Nhóc Dương Lạt Tử kia còn dám leo lên tận trời, nào có chuyện câm miệng? Nó nói: “Tên cũng không thèm đặt, hừ, rốt cuộc cũng không phải thân sinh.”

“…” Giám Chính đại nhân bị nó nói cho phiền không chịu được, thuận miệng nói: “Hoàng Dương.”

Ai ngờ, nhóc con đáp ngay: “Ha, nhi tử cảm ơn cha đã qua loa lấy lệ ban tên cho.” Giám Chính đại nhân bắt đầu cảm thấy đứa nhóc chanh chua này đáng ghét thật.

Cũng may, nhi tử Hoàng Dương tuy rằng đáng ghét nhưng ít nhất nó cũng hướng về phía mình. Nó nói: “Cha vẫn nên tới gặp mẫu thân một lần.” “Ừm.” Giám Chính đại nhân đáp một tiếng.

Nhưng nhi tử của hắn lại liếc hắn một cái, nói: “Chỉ có điều Ngọc Hồ Tiên Tông cấm cửa rất nghiêm, chỉ với bản lĩnh của cha thì sao mà vào được? Ài.”

Đột nhiên Giám Chính đại nhân hiểu ra một câu—— đòn đau mới có con ngoan.

Trưa hôm đó, thám tử của Ti Thiên Giám lại truyền đến tin tức—— Ngọc Hồ Tiên Tông phái người đi nhà của Võ Tử Sửu, dường như có ý muốn kết thân với nhà họ. Chưởng môn Cổ Quyền Môn Võ Tử Sửu có hai con trai.

Dung mạo của hắn xấu xí nhưng lại cưới được thê tử xinh đẹp như hoa như ngọc, miễn cưỡng cũng cải thiện được dung mạo cho đời sau. Nhưng hai con trai của hắn, nhiều nhất cũng chỉ là tướng mạo thường thường.

Ở Tiên môn cũng thường chịu ánh mắt khinh thường của người khác.

Cũng may họ Võ biết cách dạy con, tuy hai đứa con nhà họ Võ chỉ có dung mạo thường thường nhưng lại có phẩm hạnh đoan chính, tu vi cũng coi như ở tốp đầu trong số các tuấn kiệt trong tiên môn.

Cổ Quyền Môn.

Võ Tử Sửu đang nấu cơm, Võ phu nhân cầm quạt tròn tiếp khách một bên. Có đệ tử tiến vào, nhìn một vòng chính sảnh không thấy liền ngựa quen đường cũ vào phòng bếp. Đệ tử dâng lên một bức thư, Đới Vô Song mở ra, vẻ mặt vừa phấn khởi vừa hoang mang.

“Chuyện gì vậy?” Võ Tử Sửu hỏi.

Đới Vô Song nói: “Là thư của Ngọc Hồ Tiên Tông, lão tổ Linh Bích mời cả nhà chúng ta tới Ngọc Hồ Tiên Tông làm khách.”

“Tạ Linh Bích?” Võ Tử Sửu vừa nặn nhân bánh vừa nhíu mày: “Mấy ngày hôm trước nghe nói hắn mời cả nhà Trương Sơ Tửu. Sao hôm nay đã đến nhà chúng ta rồi?”

Đới Vô Song nói: “Tám phần mười là vì chuyện hôn sự của A Nhưỡng.”

“Hoàng Nhưỡng?” Võ Tử Sửu vừa đảo mắt đã lộ vẻ hung hãn: “Vậy còn không mau mau bảo hai tiểu tử thúi kia đi chuẩn bị cho kỹ vào?!”

Đới Vô Song tỏ vẻ dỗi: “Trong thư chỉ mời Văn Thao.”

Võ Văn Thao là con trai lớn của bọn họ, ở dưới còn có một đệ đệ là Võ Lược. Lúc này, Võ Tử Sửu nói: “Đều dẫn đi để Hoàng Nhưỡng chọn. Dù sao tuổi chúng nó cũng không khác lắm.”

“Nói cái gì vậy!” Đới Vô Song lấy quạt tròn vỗ vào người hắn, tựa như có chút làm nũng mà nói: “Thiếp nghe Mạn Anh nói, dung mạo của A Nhưỡng thanh tú mỹ lệ, nghiêng nước nghiêng thành. Theo lý mà nói, Tâm Bách nhà Tranh Nhi muội muội còn xứng đôi hơn. Nhà hắn còn bị từ chối, chỉ sợ Văn Thao nhà chúng ta cũng không đến lượt.”

Bà còn đang nói, đột nhiên có người vào bẩm báo: “Môn chủ, phu nhân! Giám Chính đại nhân của Ti Thiên Giám gửi bái thiếp tới, mong được gặp.”

“Ti Thiên Giám?” Võ Tử Sửu, Đới Vô Song gần như đồng thanh nói.

Sảnh chính.

Quả nhiên Giám Chính đại nhân đang ngồi chờ. Võ Tử Sửu mang theo một thân toàn mùi rau hẹ đi tới.

“Giám Chính đại nhân?” Hắn còn chưa tới gần mà đã bị hoảng sợ. Trông Đệ Nhất Thu tiều tụy vô cùng, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, sắc mặt ửng đỏ, nhìn đã thấy bệnh tật. Võ Tử Sửu hỏi ngay: “Thế này là thế nào?”

Đệ Nhất Thu khàn giọng đáp: “Lão tổ Linh Bích cố ý hứa thân cho Hoàng Nhưỡng, Võ môn chủ có nghe nói không?”

Sao lại không nghe nói! Võ môn chủ nói: “Vừa mới nghe. Nhưng cái này có liên quan đến Giám Chính đại nhân ư?”

Giám Chính đại nhân lập tức đáp: “Môn chủ không biết, tại hạ trước đây có một thanh mai, hơn nữa còn có một đứa con trai. Sau đó thanh mai bệnh mất, tại hạ vô cùng đau khổ. Mãi sau khi gặp A Nhưỡng cô nương, thấy nàng có dung mạo với khí chất y hệt như tình cũ của tại hạ, nhất thời động lòng mà như trăm năm nhớ mong. Hiện giờ biết Linh Bích lão tổ muốn gả nàng cho người khác, sao bổn tọa có thể không đau đớn cho được… “

Giọng điệu của hắn cực kỳ đau buồn, Võ Tử Sửu kinh ngạc nhưng cũng bất đắc dĩ: “Nhưng… Nếu Giám Chính đại nhân có ý như vậy, nên đi Ngọc Hồ Tiên Tông nói với người ta. Chuyện này Võ mỗ sợ là không giúp được.”

Nhưng Giám Chính đại nhân đâu cần cái này?

Hắn nói: “Nghe nói Tạ Linh Bích cố ý chọn con trai của Võ môn chủ cho A Nhưỡng, tại hạ trong lúc đau lòng, nhất thời hoảng hốt đã tới Cổ Quyền Môn.”

Vậy thì cái hoảng hốt này của ngươi cũng lâu ghê đấy, Cổ Quyền Môn với Ti Thiên Giám cũng đâu phải chỉ cách nhau có vài trăm dặm… Võ Tử Sửu thầm phỉ nhổ trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Giám Chính đại nhân quả là người si tình.”

Tất nhiên rồi. Đệ Nhất Thu nói: “Nếu Tạ Linh Bích khăng khăng muốn kết thân với nhà họ Võ, A Nhưỡng lại tình nguyện thì tại hạ không còn gì để nói. Chỉ là mong Võ môn chủ nể một mảnh tình thâm của ta, nhận lấy chút lễ mọn này.”

Dứt lời, hắn vung tay lên, có người khiêng rương lớn rương bé đến, bắt đầu bày đầy ra chính sảnh.

“Giám Chính đại nhân đây là… “ Võ Tử Sửu tiện tay mở ra một cái rương. Thằng nhóc này được đấy, bên trong toàn là kim châu ngọc thạch, những thứ xa xỉ đầy ắp. Mà Giám Chính đại nhân hai mắt đẫm lệ, nói: “Mong sau khi việc đã thành, Võ môn chủ có thể đối xử tử tế với A Nhưỡng. Đợi về sau có con, bổn tọa sẽ gửi tới phí nuôi dưỡng mỗi tháng, thể hiện lòng thành… “

… Võ Tử Sửu trợn mắt—— Nói cái gì thế! Con dâu Võ gia nhà ta, ngươi gửi hậu lễ thì thôi, sau này còn gửi cả phí nuôi dưỡng cho đứa bé. Nếu việc này mà truyền vào tai người có ý xấu, không sợ lời đồn bay đầy trời hả?!

Võ Tử Sửu cả giận: “Giám Chính đại nhân nói như vậy cũng không sợ Tiên môn và triều đình nhạo báng ư!”

“Tại hạ không để bụng!” Giám Chính đại nhân túm lấy tay hắn, vẻ mặt thâm tình: “Tại hạ chỉ mong A Nhưỡng cả đời được bình an vui vẻ. Vậy nên, mặt mũi của tại hạ đem đi quét rác cũng được, thanh danh bị tổn hại cũng không sao!”

Ngươi không biết xấu hổ à! Cổ Quyền Môn của lão tử đã làm sai cái gì?! Nhưng quả thật chuyện không biết xấu hổ như vậy, Đệ Nhất Thu làm được.

Võ Tử Sửu cảm thấy xui thay cho Hoàng Nhưỡng, hắn rút tay ra, nói: “Giám Chính đại nhân đừng nói đùa, nhanh chóng rời khỏi đây đi!” Dứt lời, hắn không quay đầu lại mà rời khỏi sảnh chính.

—— Tên chó má này nói được làm được, ai dám cưới Hoàng Nhưỡng vào cửa nữa?

Kết quả cũng có thể nghĩ, cả nhà Võ Tử Sửu chỉ có mỗi hắn đi Ngọc Hồ Tiên Tông. Hắn không mang theo gia quyến, một mình tới bái kiến. Thế là có thể nhìn ra thái độ.

—— Rõ ràng, chuyện này lại thất bại rồi.