Không Tỉnh

Chương 59: Kết thân



Một năm thoắt cái đã trôi qua, Hoàng Nhưỡng lại không cảm thấy gì. Cuộc sống thường ngày của nàng quá đơn điệu, ngày nào cũng chỉ xoay quanh hai việc là luyện công và gây giống.

Tận đến một hôm khi nàng đang gây giống ở Kỳ Lộ Đài, một con ve sầu rơi từ trong kẽ lá xuống lòng bàn tay của nàng.

Đó là một con ve sầu rất đẹp, dưới ánh mặt trời, toàn thân nó như phát ra ánh sáng trong suốt. À, là Tửu Nhi à.

Hoàng Nhưỡng khẽ nhếch môi, nàng nâng con ve sầu đó trên tay, nó bò tới bò lui trong lòng bàn tay nàng, thoạt nhìn có chút hoảng loạn.

Ti Thiên Giám.

Đệ Nhất Thu ngồi trước Cửu Khúc Linh Đồng ngắm nhìn một bên mặt của Hoàng Nhưỡng.

Hắn không biết một con ve sầu thì đẹp chỗ nào. Hoàng Nhưỡng hơi khom người, đặt con ve sầu kia xuống mặt đất.

Con ve sầu đó nao nao định bò đi, nhưng bò đến một nửa thì ngoái đầu lại. Hoàng Nhưỡng đứng nguyên tại chỗ không tiến lên. Việc trên thế gian này, mất chính là mất, nào còn cái gì gọi là gương vỡ lại lành, mất rồi lại tìm về được?

Hoàng Nhưỡng bắt đầu cảm nhận được thời gian. Nó vừa dịu dàng vừa vô tình, bao dung nuôi dưỡng vạn vật nhưng không chút nào luyến lưu.

Giám Chính đại nhân vẫn định kỳ nửa năm một lần đi bảo trì con rối ở Ngọc Hồ Tiên Tông.

Thỉnh thoảng hắn sẽ mang tấm ngực cho con rối ở Kỳ Lộ Đài, mặt trên đều là các chiêu thức của Tạ Linh Bích. Nhưng hắn không còn được thấy Hoàng Nhưỡng nữa.

Lâu ngày, những thiếu niên năm đó vốn còn nhiệt tình muốn kết thân với Hoàng Nhưỡng cũng đã trở thành trụ cột trong Tiên môn. Nhóm Lý Lộc cũng khuyên hắn, đại khái ý là muốn hắn nhìn thoáng ra.

Nếu Hoàng Nhưỡng dốc lòng tu tiên thì hắn có đợi bao nhiêu năm nữa cũng chỉ là công dã tràng, Giám Chính đại nhân không đáp lời, mặc kệ người khác khuyên bảo thế nào, hắn cũng không có ý định cưới vợ.

Mà tiếng tăm của Ti Thiên Giám những năm này cũng chậm rãi lớn hơn, chiếm được một vị trí nhỏ nhoi trong Tiên môn.

Mấy năm nay, không hẳn là Hoàng Nhưỡng không ra khỏi Ngọc Hồ Tiên Tông một bước. Nàng cũng ra ngoài trừ tà diệt ma, đi qua vài nơi, nhưng mỗi lần ra ngoài đều có Tạ Hồng Trần đi cùng.

Lâu ngày rồi, dần sẽ nảy ra rất nhiều lời đồn đãi.

Mỗi ngày Hoàng Nhưỡng đều luyện công ở Duệ Vân Điện, mà trong Duệ Vân Điện lại không có các đệ tử khác, chỉ có mỗi Tạ Hồng Trần. Tạ Hồng Trần mặc kệ những người tới cầu thân Hoàng Nhưỡng có ưu tú, môn đăng hộ đối ra sao thì vẫn nhất mực từ chối. Lần nào Hoàng Nhưỡng ra ngoài trừ tà, Tạ Hồng Trần cũng phải đi cùng.

Vài chục năm như vậy, kể cả phẩm tính của Tạ Hồng Trần có thanh cao thế nào, chỉ sợ người khác cũng đã bắt đầu nói ra nói vào.

Quả nhiên, lúc đầu chỉ có mấy cuốn thoại bản linh tinh lưu hành trên chợ đen, trong đó viết những thứ bẩn thỉu như thế nào không cần nói cũng biết. Sau đó, ngay cả Khuất Mạn Anh cũng phải gửi thư tới dò hỏi Hoàng Nhưỡng có muốn đi Như Ý Kiếm Tông lánh một thời gian không.

Khuất Mạn Anh cũng là có ý tốt.

Hoàng Nhưỡng đường đường một nữ tử tốt, dung mạo đẹp như thiên tiên, kiếm pháp siêu quần, không nên bị vũng nước đục này vấy bẩn —— Nếu thanh danh của nàng hỏng rồi, chẳng lẽ Tạ Hồng Trần sẽ cưới nàng chắc? Huống chi nếu giữa hai người thật sự có cái gì đó, chỉ sợ hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng phần ý tốt này của Khuất Mạn Anh cuối cùng vẫn bị cự tuyệt. Hoàng Nhưỡng không hồi âm thư lại cho bà —— Mộng đến hồi kết, chắc chắn sẽ tránh không được cơ mưu bị bại lộ.

Tới lúc đó, cứ coi như có mấy người thân thiết với nàng thì cũng có để làm gì đâu? Chẳng lẽ mấy người Hà Tích Kim có thể vì nàng mà đối nghịch với Ngọc Hồ Tiên Tông chắc?

Lời đồn càng truyền càng ác liệt, rốt cuộc đã kinh động đến một người.

Tạ Linh Bích.

Tạ Linh Bích nghe qua lời đồn, lão cũng không thèm để bụng.

Tạ Hồng Trần là người như thế nào, lão hiểu rất rõ. Lão tuyệt không tin tưởng Tạ Hồng Trần sẽ vì một nữ tử mà làm ảnh hưởng đến bản thân và danh dự của sư môn. Nhưng thân là sư tôn, lão vẫn nên tới cảnh cáo hai câu.

Duệ Vân Điện.

Lúc Tạ Linh Bích vào không cho đệ tử thông báo.

Lão bước vào trong thư phòng của Tạ Hồng Trần, chỉ thấy Tạ Hồng Trần ngồi dựa vào bàn soạn kiếm trận, Hoàng Nhưỡng đứng một bên mài mực cho hắn. Hai người nhẹ giọng nói chuyện, tuy không có hành vi quá mức nhưng lại có không khí thân mật khắng khít.

“Sư phụ.” Thấy Tạ Linh Bích tiến vào, Tạ Hồng Trần đứng dậy thi lễ. Tạ Linh Bích nhìn lướt qua Hoàng Nhưỡng, nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”

“Vâng.” Hoàng Nhưỡng nghe lời lui ra.

Tạ Linh Bích ngồi xuống trước bàn, thầm cân nhắc một chút mới nói: “Hoàng Nhưỡng đi theo ngươi học nghệ cũng không phải ngày một ngày hai. Nhưng cái gọi là thầy trò như cha con, ngươi làm sư phụ cũng nên suy xét cho tương lai của nàng.”

Tạ Hồng Trần hiểu tính của Tạ Linh Bích, hắn chỉ hỏi: “Lòng của nàng đều đặt ở tu tiên vấn đạo, nếu tính ra, thời gian trăm năm cũng không lâu lắm.”

Tạ Linh Bích làm ngơ ý phản đối của hắn, lão nói: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha. Bây giờ người có xuất thân trong sạch ở tiên môn cũng không ít, ngươi làm sư phụ, tất nhiên cũng nên chọn một nhà tốt cho nàng. Chờ nàng thành thân, có nơi quy túc rồi cũng không ảnh hưởng đến tu tiên vấn đạo.”

Vừa mới nhìn thấy cảnh lúc nãy, lão đã nghĩ ra cách thay cho Tạ Hồng Trần.

Xưa nay Tạ Hồng Trần có danh tiếng tốt, được mọi người kỳ vọng rất cao. Giữa hai người cũng không có nhược điểm nào quá khó coi, chỉ cần Hoàng Nhưỡng gả ra ngoài, như vậy bất kể là danh tiếng của Ngọc Hồ Tiên Tông hay là Tạ Hồng Trần cũng có thể được tẩy sạch.

Tạ Linh Bích tự nhận đã suy nghĩ cho Tạ Hồng Trần, nhưng lại nghe thấy Tạ Hồng Trần nói: “Đệ tử không đồng ý lắm.”

“Ngươi nói cái gì?” Con ngươi Tạ Linh Bích hơi co lại, ngần ấy năm rồi, đây là lần đầu tiên Tạ Hồng Trần làm trái lời lão.

Mà Tạ Hồng Trần cũng không hề nhún nhường chút nào, giọng điệu của hắn lãnh đạm mà rõ ràng, thái độ không chút khoan nhượng: “A Nhưỡng bái vào dưới trướng của con, vẫn luôn dốc lòng tu luyện. Chuyện chung thân đại sự của nàng vẫn nên do nàng làm chủ. Tuy đệ tử là thầy của nàng, nhưng tuyệt đối không can thiệp.”

“Tuyệt đối không can thiệp?” Tạ Linh Bích giận đến mức bật cười, “Tốt lắm!”

“Hoàng Nhưỡng!” Lão cao giọng gọi.

Hoàng Nhưỡng chưa đi xa, chỉ đứng ngay ngoài cửa. Nghe thấy giọng của Tạ Linh Bích, nàng lập tức đi vào: “Có đệ tử.”

Tạ Linh Bích nhìn chăm chú Tạ Hồng Trần, lão nói từng chữ từng chữ một: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, lão tổ cố ý tìm một mối hôn nhân thay ngươi, ý của ngươi thế nào?”

Tìm một mối hôn nhân?

Trong lòng Hoàng Nhưỡng, người trên kia ác độc nhếch miệng, trên răng nanh đầy nọc độc đang nhỏ giọt. Nàng nhìn sang Tạ Hồng Trần, biểu cảm như động vật nhỏ bị sợ hãi, dường như đã sững sờ trong một chớp mắt.

Tạ Hồng Trần nhíu mày, nói ngay: “Không sao, nếu con không muốn thì cứ giáp mặt nói với lão tổ. Tuy con bái nhập vào dưới trướng của ta, nhưng… không cần phải khó xử.”

Hắn nói ra lời này trước mặt Tạ Linh Bích. Nhưng không biết vì sao, đột nhiên thấy có cảm giác quen thuộc.

Tạ Linh Bích cười lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống. Lão nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, ánh mắt hiện lên chút uy áp: “Ngươi nói xem nào, muốn hay không muốn?”

Muốn chứ.

Hoàng Nhưỡng thầm cười mỉa mai, biểu cảm gương mặt lại vẫn ngây thơ trong sáng đến cực điểm, Nàng nhìn thoáng qua Tạ Hồng Trần, hơi chớp mắt, lông mi dài thấm đẫm nước mắt. Nước mắt nàng rơi như từng viên ngọc, lóng lánh trong suốt.

“Đệ tử… đương nhiên là tuân theo lệnh của lão tổ.” Nàng nhẹ giọng đáp.

“A Nhưỡng!” Tạ Hồng Trần nhíu mày.

Tạ Linh Bích cười lạnh: “Đáp án của nàng, ngươi nghe rõ chưa?”

Hoàng Nhưỡng gục đầu xuống không nhìn Tạ Hồng Trần. Cuối cùng, nàng quỳ rạp xuống, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc: “Lão tổ ban hôn là vinh hạnh của đệ tử. Mong sư tôn… đừng tranh chấp với lão tổ. Chính con… cam tâm tình nguyện.”

“Ngươi nói vậy, ngược lại xem như rất hiểu chuyện.” Tạ Linh Bích vốn còn nghĩ là Hoàng Nhưỡng dây dưa quấn lấy Tạ Hồng Trần. Nhưng sự tình đến nước này, xem như lão đã nhìn ra. Giữa hai người này, chỉ sợ người chìm sâu vào vũng bùn là Tạ Hồng Trần.

Lão càng thấy may mắn vì bản thân đã phát hiện sớm, nếu đợi đến lúc người không có ý tốt tóm được nhược điểm mà lan truyền ra, chỉ sợ Ngọc Hồ Tiên Tông sẽ trở thành trò cười của cả tiên môn.

“Một khi đã vậy, việc này cứ thế mà quyết đi.” Tạ Linh Bích đứng dậy nói: “Hồng Trần gần đây không có việc gì bận thì đi cùng với ta, chọn ra một mối hôn sự tốt cho đệ tử của ngươi đi.”

Tạ Hồng Trần nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, nhưng hắn há có thể nhìn thấu nữ tử trước mặt này?

Tận mắt nhìn thấy, chỉ vì sợ miệng lưỡi người đời, vì tông môn, vì nhiều thứ bất đắc dĩ mà phải thỏa hiệp.

Hắn bước nhanh như dưới chân có gió, tới trước mặt Hoàng Nhưỡng, nhìn nàng từ trên cao xuống, nói: “A Nhưỡng, ta hỏi con lần nữa, nếu con không muốn thì không cần miễn cưỡng.” Trong giọng điệu của hắn là thương tiếc và đau xót —— thứ cảm xúc mà Hoàng Nhưỡng chưa bao giờ thấy ở hắn.

Năm tháng đằng đẵng ngoài mộng, hắn khi thì thanh lãnh, vô cầu vô dục, khi thì nhiệt tình như lửa vì không chịu được sự trêu ghẹo của nàng. Nhưng, hắn chưa bao giờ đau lòng vì nàng.

Hắn đã từng lạnh lùng nhìn nàng bi thương, nhìn nàng sầu muộn, nhìn nàng từng ngày đếm từng giọt sương trong tiết Bạch Lộ.

Hoàng Nhưỡng không ngẩng lên, giọng nói quen thuộc bên tai đã từng được nàng khắc ghi trăm triệu lần trong lòng giờ đang ở trước mắt. Thời gian như chồng lên nhau rồi lại chậm rãi tách ra, cuối cùng chia lìa đôi ngả.

Nàng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu cười nhạt, nói: “Sư tôn không cần khó xử, đệ tử tình nguyện.”

Giây phút ấy, dường như mắt Tạ Hồng Trần cũng dâng lên ánh nước.

Hoàng Nhưỡng nhìn chăm chú vào gương mặt của hắn, ngũ quan vẫn thanh lãnh tuấn tú như trước, là dung nhan đã từng được nàng ve vuốt trong ký ức hàng vạn lần. Nàng rưng rưng gượng cười: “Ơn nghĩa dạy dỗ nhiều năm nay của sư tôn, đệ tử ghi nhớ trong lòng. Nhưng, giữa sư tôn và đệ tử, chung quy vẫn khác biệt.”

Rõ ràng chỉ là diễn kịch, nhưng nói đến đây nàng lại cảm thấy lòng đau như có kim châm.

Đương nhiên là khác biệt rồi.

Từ đầu đến cuối, ta chìm trong vũng bùn, còn người ở chốn mây cao.

Ở trong bùn giãy giụa tìm đường sống lâu ngày, người lại hỏi ta vì sao là cánh chim ô uế.

Bốn mắt giao nhau, ánh sáng trong mắt Tạ Hồng Trần như vỡ vụn.

Hoàng Nhưỡng đứng dậy, chậm rãi lùi về phía sau. Cuối cùng, nàng hơi nâng vạt áo ra khỏi Duệ Vân Điện, như một luồng ánh sáng ấm áp càng ngày càng xa.

Tạ Linh Bích nhìn thấy tình trạng của hai người, lão càng thêm kiên định, không có chút khoan dung nào.

Lão lập tức nói: “Bây giờ người trẻ tuổi trong Tiên môn xứng đôi với nàng cũng nhiều. Ngươi tới đây cùng chọn với ta đi.” Lời này của lão cũng là có ý không muốn gây hiềm khích với Tạ Hồng Trần.

Tạ Hồng Trần được lão một tay nuôi lớn, tuy nói là thầy trò nhưng còn hơn cả tình cha con.

Con trai Tạ Nguyên Thư của Tạ Linh Bích làm người hoang đường phóng đãng, không có chút bản lĩnh nào. Vì vậy lão đã sớm đặt hết tâm tư kỳ vọng lên người Tạ Hồng Trần.

Mà Tạ Hồng Trần cũng không làm lão phải thất vọng, tình cảm thầy trò hai người vẫn luôn là một giai thoại trong tiên môn.

Hiện giờ, mắt thấy đệ tử của mình khả năng sẽ bị hủy hoại thanh danh vì một nữ tử, Tạ Linh Bích tuyệt đối sẽ không im lặng đứng nhìn. Nhưng lão cũng sẽ không chỉ vì chuyện đó mà thật sự làm tổn thương đến Tạ Hồng Trần.

Hoàng Nhưỡng đi rồi, lão mở một tờ giấy ra, viết những cái tên trong Tiên môn có thể kết thân với Hoàng Nhưỡng.

“Nha đầu kia có dung mạo không tồi, tu vi cũng không có vấn đề.” Lão trầm giọng nói, “Ngươi chọn một người thích hợp trong số này. Việc còn lại, ngươi không cần phải nhọc lòng.”

Tạ Hồng Trần nhìn những cái tên này, im lặng không nói.

Tạ Linh Bích đợi hồi lâu, cuối cùng nâng tay đè lên vai hắn. Hai thầy trò không nói gì nhưng tựa như đã nói tất cả. Một lúc lâu sau, Tạ Hồng Trần nhấc tay chỉ lên một cái tên trên trang giấy.

Hắn chọn Trương Tâm Bách —— con trai của Trương Sơ Tửu.

Trương Tâm Bách là con trai độc nhất của Trương Sơ Tửu, không chỉ có dung mạo tuấn tú mà còn có tư chất phi phàm. Càng quan trọng hơn, gia giáo nhà bọn họ rất tốt. Về điểm này, chỉ cần nhìn cha của hắn là Trương Sơ Tửu đã hiểu.

Mấy năm nay Trương Tâm Bách vẫn luôn bế quan luyện công, mẫu thân của hắn là Phùng Tranh Nhi tuy có tiếng là cọp mẹ, nhưng nhiều năm trước đã tuyên bố nam nhi của Trương gia cả đời chỉ cưới một vợ.

Kiểu gia đình có nề nếp tốt, phu quân săn sóc như vậy, nàng sẽ không phải chịu thiệt.

Tạ Linh Bích không nhiều lời, lão đứng dậy rời khỏi Duệ Vân Điện sai người đi sắp xếp. Nói đến cùng, lão cũng là nam nhân, có thể lý giải tâm tình của Tạ Hồng Trần.

Dung mạo của Hoàng Nhưỡng thì khỏi phải bàn, hơn nữa tính cách của nàng không có chỗ nào là không hợp ý Tạ Hồng Trần. Một nữ tử như vậy ở bên người lâu ngày, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh ra chút tâm tư không nên.

Đương nhiên, lão đồng cảm với Tạ Hồng Trần nhưng lại không cho rằng Hoàng Nhưỡng đúng.

Nếu không phải kiêng dè Tạ Hồng Trần, đối với một nữ nhân như vậy, lão đã sớm châm một nhát Bàn Hồn Định Cốt Châm rồi ném vào mật thất sau núi là xong. Cần gì phải phiền toái như bây giờ?

Nhưng chung quy lão không làm thế được.

Hoàng Nhưỡng của bây giờ đã gây giống giúp nhóm người Hà Tích Kim nhiều năm, danh tiếng của nàng ở trong dân gian rất cao, Hà Tích Kim rất để ý quan tâm đến nàng. Hơn nữa, Tạ Hồng Trần cũng cực kỳ thân thiết với nàng. Một người như vậy, khó có thể đột nhiên khiến nàng mất tích.

Không lâu sau, Vấn Tâm Các.

Một nhà ba người Trương Sơ Tửu, Phùng Tranh Nhi, Trương Tâm Bách đang ăn cơm. Tuy Trương gia là tu tiên thế gia, sớm đã tích cốc(*) nhưng Phùng Tranh Nhi vẫn đặt ra quy định cứ ba ngày một lần, tất cả người trong nhà phải tập trung ăn một bữa cơm.

(*)Tích cốc: người tu tiên không cần phải ăn ngũ cốc, lúa gạo nữa

Lúc bà mới gả vào Trương gia cũng từng hùng tâm tráng chí tuyên bố muốn sinh mười đứa tám đứa tiểu tử béo. Sau này sinh Trương Tâm Bách, trải qua nỗi khổ sinh nở liền tắt hết ý định, chí khí tan thành tro bụi.

Trương phu nhân không sinh thêm con nên bà vẫn đau đáu về chuyện con cháu đầy nhà. Đến bây giờ, trong nhà chỉ vỏn vẹn mỗi ba người, có thể nói là vô cùng quạnh quẽ.

Trương Tâm Bách gắp đồ ăn cho phụ thân, quen miệng khen: “Tài nấu nướng của mẫu thân lại tiến bộ không ít.”

——- Tiểu tử thối, không có tình người! Trương Sơ Tửu dứt khoát đổ nguyên một đĩa thức ăn vào trong bát con trai: “Con trai nói đúng lắm, mẫu thân ngươi hiếm khi xuống bếp, ăn nhiều một chút!”

Cha ruột đây ư?! Trương Tâm Bách khiếp vía, không biết biết hôm nay mẫu thân lại đổ bao nhiêu muối vào đồ ăn. Với cả, món này lần trước không phải bị sống à, sao hôm nay lại thành cháy rồi…

Cha con hai người không ngừng gắp đồ ăn vào bát của nhau.

Phùng Tranh Nhi mỉm cười: “Nếu không đủ thì ta lại nấu thêm hai món.” “Đủ!” Hai cha con gần như cùng hô lên: “Sao có thể để phu nhân / mẫu thân vất vả được.”

Đúng lúc này, có đệ tử ngoài cửa báo: “Các chủ, phu nhân, Ngọc Hồ Tiên Tông phái người tới đây.”

“Ngọc Hồ Tiên Tông?” Thật sự phải cảm ơn trời đất! Trương các chủ nhanh tay trút một đĩa không biết là món gì vào bát con trai, sau đó hắn nhận thư, vừa mở ra xem, nét mặt thoáng có chút kỳ quái.

“Làm sao vậy?” Phùng Tranh Nhi hỏi.

Trương Sơ Tửu đáp: “Là lão tổ Tạ Linh Bích, hắn mời chúng ta dẫn theo Tâm Bách đến làm khách ở Ngọc Hồ Tiên Tông.”

Phùng Tranh Nhi nghe vậy cũng thấy lạ: “Mời chàng thì không nói làm gì, nhưng bây giờ không phải năm mới cũng chẳng phải dịp gì đặc biệt, cơ bản là không có chuyện lớn. Gọi thiếp với Tâm Bách làm gì nhỉ?”

Trương Sơ Tửu đưa thư cho bà, nói: “Phu nhân nói đúng trọng điểm rồi đấy.” Hắn nhìn thoáng qua Trương Tâm Bách, hơi nghiền ngẫm rồi nói: “Hắn cố ý nhắc tới Tâm Bách, lẽ nào là… cố ý muốn kết thân?”

Phùng Tranh Nhi hơi nhíu mày, nói: “Vài ngày trước ta có nghe Mạn Anh tỷ tỷ nhắc tới một chuyện.”

Trương Sơ Tửu với bà coi như phu thê liên tâm, nói ngay: “Hoàng Nhưỡng?”

Phùng Tranh Nhi gật đầu: “Còn có ai ở Ngọc Hồ Tiên Tông phải để lão tổ Tạ Linh Bích tự mình ra mặt làm mai cho nữa? Hơn nữa phải suy xét đến Tâm Bách, chắc chắn không phải một đệ tử phổ thông.”

“Ừ.” Trương Sơ Tửu vẫn thấy kỳ quái chỗ nào, hắn nói: “Nhắc tới A Nhưỡng, mấy ngày trước ta có nghe mấy lời đồn không hay cho lắm.”

Phùng Tranh Nhi đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Mấy lời đầu đường xó chợ mà cũng nghe được? A Nhưỡng số khổ, cha mẹ không còn nữa, Tức gia muốn ép nàng nhận tổ quy tông nên chèn ép Hoàng gia khắp nơi. Một nữ tử như nàng cố gắng chống chịu đã không dễ dàng gì, bây giờ lại còn truyền ra những lời đồn bỉ ổi như vậy, thiếp thấy rõ ràng là Tức gia đang giở trò quỷ!”

“Đúng đúng đúng, phu nhân nói đúng lắm.” Trương Sơ Tửu vội hùa theo.

Phùng Tranh Nhi nói: “Nếu lão tổ Linh Bích đã cho người truyền lời tới đây, chúng ta cứ đi tới xem sao. Nếu A Nhưỡng không muốn kết thân thì chúng ta vẫn có thể đưa nàng tới Vấn Tâm Các giao lưu học hỏi.”

Trương Tâm Bách nhíu mày nói: “Sao mẫu thân không nghĩ là A Nhưỡng cô nương sẽ tình nguyện nhỉ?”

Ai ngờ, y vừa nói xong, ánh mắt Phùng Tranh Nhi đã sáng rực lên: “Vậy con phải đi ra phần mộ tổ tiên của Trương gia nhìn một cái, có phải thấy trên đó đang bốc khói nhẹ(*) không.”

(*)Mộ bốc khói nhẹ ý chỉ tổ tiên hiển linh, phù hộ cho con cháu

Thấy bà hảy dãi ba thước, hai cha con Trương gia: “…”

Cả nhà không lề mề, cùng ngày nhận được thư đã lên đường tới Ngọc Hồ Tiên Tông. Lúc đó, Hoàng Nhưỡng đang đối chiến với con rối ở Kỳ Lộ Đài.

Con rối mới được Đệ Nhất Thu đổi tấm ngực, chiêu thức đã không giống với lúc trước nữa.

Hoàng Nhưỡng thừa dịp nghỉ ngơi khẽ vuốt mặt con rối. Tính một chút, nàng đã không gặp Đệ Nhất Thu khá nhiều năm rồi.

Nhưng nhìn vào việc tấm ngực của con rối thường xuyên được đổi mới, có thể thấy được Ngọc Hồ Tiên Tông vẫn duy trì bảo dưỡng con rối, nhiều năm qua đi vẫn chưa từng gián đoạn.

Hoàng Nhưỡng từng nhớ nhung Tạ Hồng Trần, chờ ở Kỳ Lộ Đài sớm sớm chiều chiều, chỉ mong hắn tới. Sau này nàng bị đưa tới mật thất trong La Phù Điện, ngậm đắng nuốt cay cũng vẫn chờ đợi, trông mòn con mắt.

Sau đó nữa nàng lại chờ Đệ Nhất Thu, nhưng lúc đó nàng chỉ có thể nằm trên giường hắn, không nói không nhúc nhích được. Thời gian lặng lẽ trôi, ngoài hắn ra, nàng không còn chờ mong điều gì khác.

Lại sau đó nữa, nàng được đưa đến Bạch Cốt Nhai. Nàng đã nản lòng thoái chí, không muốn chờ đợi ai nữa. Nhưng nào ngờ, Đệ Nhất Thu lại liên tục tới đây.

Đến giờ phút này, nàng lại đứng ở Kỳ Lộ Đài nhìn con rối Đệ Nhất Thu đưa. Đôi mắt trống rỗng của con rối cũng nhìn về phía nàng. Đệ Nhất Thu, nếu có lần vào mộng tiếp theo, ta muốn đến bên cạnh chàng. Học nghệ khổ quá, báo thù khổ quá —— nàng đột nhiên nghĩ như thế.

Mà lúc này, ở Ti Thiên Giám.

Đệ Nhất Thu ngồi trước Cửu Khúc Linh Đồng nhìn nàng ngẩn người với con rối. Tận đến lúc… Hoàng Nhưỡng lấy ra mấy tờ phác thảo kiếm chiêu.

Ặc… Giám Chính đại nhân vươn tay ra mới nhớ tới bản thân cơ bản không thể đụng vào… Mấy thứ giấy tờ gì đó, đừng đem ra có được không? Giám Chính đại nhân lấy tay che mắt.

Hoàng Nhưỡng chưa nghiên cứu được mấy chiêu kiếm, nàng đành phải vẽ sơ đồ phác thảo để chuẩn bị đối chiến với con rối lần thứ hai.

Lúc này, con rối vốn đang bất động đột nhiên nhúc nhích như phát hiện ra thứ gì. Nõ kêu kẽo kẹt một tiếng, hơi nâng đầu lên.

“?” Hoàng Nhưỡng không hiểu, nàng đặt tờ giấy lên cạnh Bạch Lộ Trì, chuẩn bị đánh với con rối. Ai ngờ con rối quay đầu sang, đi vòng qua nàng.

Hoàng Nhưỡng trợn mắt nhìn con rối đi tới bên cạnh Bạch Lộ Trì, sau đó! Nó khom người nhặt bản phác thảo Hoàng Nhưỡng để bên cạnh ao, mở miệng lộ ra hàm răng sắc bén.

Hoàng Nhưỡng chỉ thấy mấy tờ phác thảo bị nó nhét vào miệng, nhai hai ba cái đã chỉ còn bột phấn.

Nàng sững sờ, đứng tự hỏi chừng mười lăm phút mới hiểu ra—— Vì sao nhiều năm qua mình không nhận được dù chỉ một bức thư tình.

Trên đời này, chó mãi là chó. Khi còn nhỏ là chó con, lúc trưởng thành là chó lớn, đến già cũng vẫn là chó già.

Thật đấy, đừng mong nó sẽ biến thành cái gì khác.

… Nếu có lần vào mộng tiếp theo, vẫn là không nên chạy tới trước mặt hắn thì hơn. Tên chó má này không phải thứ tốt đẹp gì.

Ti Thiên Giám, phía trước Cửu Khúc Linh Đồng, Giám Chính đại nhân ngẩng đầu nhìn trời.

Cũng may lúc này có đệ tử tiến đến bẩm báo: “Hoàng sư tỷ, lão tổ mời sư tỷ đến Nghênh Khách Cư một chuyến, nói là Trương Sơ Tửu chưởng môn dẫn theo gia quyến tới, bảo sư tỷ rửa mặt chải đầu rồi gặp.”

“Ừ, được.” Hoàng Nhưỡng đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra.

Có lẽ lần trước Tạ Linh Bích nói muốn tìm một mối hôn sự cho nàng, nay lão đã tìm được rồi. Hoàng Nhưỡng tát con rối cái “chát” một tiếng, rồi mới rời khỏi Kỳ Lộ Đài.

Đối diện với Cửu Khúc Linh Đồng, Giám Chính đại nhân nhăn chặt mày—— Trương Sơ Tửu dẫn theo gia quyến đến Ngọc Hồ Tiên Tông, Tạ Linh Bích lại sai người đến gọi Hoàng Nhưỡng, hơn nữa dặn nàng rửa mặt chải đầu một phen. Điều này không lạ ư?

Dù sao Giám Chính đại nhân cũng là một người có trí tuệ vô song, hắn ngẫm nghĩ một lát đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Mấy năm nay, thật ra cũng có ít tin đồn nhảm truyền ra về hai người Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng, tuy không được chứng thực nhưng cũng rất khó nghe. Không có lửa thì sao có khói, há có thể không có căn cứ?

Vì vậy, nhiều trang tuấn kiệt trong tiên môn vốn có ý với Hoàng Nhưỡng cũng dần phai nhạt tâm tư. Nhưng nhi tử Trương Tâm Bách của Trương Sơ Tửu đúng thật là một người được ngàn chọn vạn tuyển.

Những năm gần đây, ba người Trương, Hà, Võ vẫn để Hoàng Nhưỡng đào tạo giống tốt, ba người cực kỳ ngưỡng mộ Hoàng Nhưỡng. Hơn nữa xưa nay Tạ Hồng Trần có tiếng là thanh liêm công chính, Trương Sơ Tửu cũng không phải người chỉ biết nghe lời nói một bên.

Một chút lời đồn đãi mà thôi, cả nhà Trương Sơ Tửu sẽ không cho là thật, có khi bọn họ còn cực kỳ tán thành mối hôn sự này.

Thứ hai, Vấn Tâm Các cũng là một cây đại thụ trong tiên môn, đệ tử của Tạ Hồng Trần kết thân với Trương gia không chỉ có thể dẹp tan lời đồn mà còn giúp cho cả hai nhà đều mát mặt, tuyệt đối không bôi nhọ danh tiếng của Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Linh Bích tính toán cũng khéo đấy, Giám Chính đại nhân cười lạnh.

Nhưng ——- muốn làm mai cho nàng, đã hỏi qua bổn tọa chưa?