Không Tỉnh

Chương 58: Nghi ngờ



Từ sau lần ở Kỳ Lộ Đài, Hoàng Nhưỡng hiếm khi gặp lại Đệ Nhất Thu.

Tạ Hồng Trần như cố tình ngăn cản bọn họ gặp mặt, mỗi lần Đệ Nhất Thu tìm cớ tới đây, hắn đều lệnh cho Hoàng Nhưỡng đi Duệ Vân Điện luyện công, chưa bao giờ đồng ý cho nàng ra ngoài.

Thời gian qua lâu, mọi người cũng nhìn ra là Tạ tông chủ không muốn cho Hoàng Nhưỡng đi lại thân thiết với Ti Thiên Giám.

Nhưng điều này cũng có thể giải thích được.

Ti Thiên Giám thuộc triều đình, trước nay không cùng lập trường với Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Hồng Trần không muốn đệ tử mình dày công bồi dưỡng kết thân với triều đình, vậy há chẳng phải đang không công may áo cưới giúp Sư Vấn Ngư sao? Giải thích như vậy rất có lý, tất cả mọi người đều cho rằng không có vấn đề gì.

Một hôm, Duệ Vân Điện.

Hoàng Nhưỡng vẫn luyện kiếm ở sân luyện võ phía sau Điện như cũ. Tạ Hồng Trần đứng dưới tán cây ngô đồng, nhíu mày nói: “Gần đây con luyện tập vất vả nhưng tu vi lại không tăng lên. Làm sao vậy?”

À, hắn đã nhận ra.

Hoàng Nhưỡng dừng kiếm lại, rút khăn lụa ra lau mồ hôi.

Tu vi của nàng không tăng lên là do con rối đối chiến cấp Bính Đệ Nhất Thu đưa nàng —— Tấm bảng ở ngực con rối đó đều là chiêu thức của Tạ Linh Bích.

Trời mới biết Đệ Nhất Thu nhặt nhạnh những chiêu thức của Tạ Linh Bích ở đâu. Hoàng Nhưỡng mải mê với việc phá giải những kiếm chiêu đó nên tất nhiên là tu vi không tăng lên. Nàng đáp: “Có lẽ do thiên phú của đệ tử có hạn nên tu vi mới tăng chậm.”

Nghe thấy trong giọng điệu của nàng có chút suy sụp tinh thần, Tạ Hồng Trần đành bảo: “Có lẽ do sách về đạo pháp quá nhàm chán. Nếu con mệt thì nghỉ chút đi.”

Hoàng Nhưỡng vâng một tiếng rồi nói: “Sư tôn cùng múa kiếm với đệ tử chứ?”

“Múa kiếm?” Tạ Hồng Trần hơi nhướng mày.

Hoàng Nhưỡng trả lời: “Vâng. Sư tôn thân là đệ nhất kiếm tiên, nhưng đệ tử chưa bao giờ nhìn thấy sư tôn múa kiếm. Hôm nay sư tôn có thể cho đệ tử được mở rộng tầm mắt không?”

Như vậy không ổn lắm.

Hắn thân là thầy của người ta, hẳn nên hiểu được tôn ti trật tự. Nhưng hắn lại nghe thấy chính mình đáp lời: “Cũng được.”

Dứt lời, có ánh sáng chợt lóe lên trong tay, đúng là tâm kiếm của hắn. Tay Tạ Hồng Trần cầm tâm kiếm, nháy mắt vị đệ nhất kiếm tiên này như vị thần giáng thế, phong hoa lóa mắt. Hắn cầm kiếm, bắt đầu múa kiếm với Hoàng Nhưỡng.

Nếu là Hoàng Nhưỡng của năm xưa ngoài mộng, giờ phút này chắc nàng đã bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Đáng tiếc, nàng của bây giờ tuy ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại chỉ còn sự lạnh giá.

Sau khi Tạ Thiệu Xung vào trong Điện liền nhìn thấy ngay cảnh này —— Trên sân luyện võ, Hoàng Nhưỡng và Tạ Hồng Trần sóng vai múa kiếm.

Tạ Hồng Trần áo trắng như mây, Hoàng Nhưỡng váy áo vàng nhạt, một đôi bích nhân song song múa kiếm, một cương một nhu, đẹp không sao tả xiết. Nhìn như vậy chợt thấy có cảm giác… như được trời đất tạo nên.

Thật ra Tạ Thiệu Xung là một người rất tinh tế.

Nhìn tận mắt cảnh này, sao hắn còn dám tiến lên? Hắn nhanh chóng lùi ra phía xa xa bên ngoài.

Đi ra khỏi Duệ vân Điện, Tạ Thiệu Xung càng nghĩ càng thấy không ổn.

Mấy năm nay, Tạ Hồng Trần có vẻ bảo hộ nữ đệ tử của mình quá mức.

Trong lòng Tạ Thiệu Xung nặng trĩu, ngay lúc hắn đang định về sân luyện võ, đột nhiên nghe thấy hai đệ tử đang thấp giọng nói chuyện: “Nghe nói hôm nay có đệ tử ngoại môn cầu thân với Hoàng Nhưỡng sư tỷ?”

Tạ Thiệu Xung ngẩn ra, không khỏi vểnh tai lên nghe.

Chỉ thấy một đệ tử khác nói: “Thế này thì có gì lạ? Mấy năm nay có bao nhiêu là đệ tử ngoại môn giao du học hỏi cầu thân Hoàng sư tỷ, ngươi đã thấy tông chủ hòa nhã với ai chưa?”

Tạ Thiệu Xung nghẹn lời, lập tức hồi tưởng lại.

Đúng thế thật, vài năm nay Hoàng Nhưỡng dần tiến bộ lên, không chỉ có dung mạo đoan trang thoát tục mà còn có tu vi xuất sắc trong số những đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông. Bên cạnh đó, nàng còn làm gia chủ của Hoàng gia, bản lĩnh gây giống cũng không bị bỏ quên.

Một nữ tử như vậy có tông môn nào là không để mắt tới? Người đến cầu thân với nàng cũng càng ngày càng nhiều, nối liền không dứt.

Nhưng Tạ Hồng Trần đều có một thái độ chung với họ—— khéo léo từ chối, không để lại một đường lui nào.

Tạ Thiệu Xung lo lắng trong lòng, không ngờ hai đệ tử phía xa lại đột ngột nói một câu: “Hoàng Nhưỡng sư tỷ hôm nay cũng luyện công ở Duệ Vân Điện à?”

Một người khác đáp lời: “Hoàng Nhưỡng sư tỷ không ở Duệ Vân Điện thì ở đâu nữa? Ngươi quan tâm vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng định cầu thân với nàng chắc?”

“Ta nào dám, nếu tông chủ biết, chỉ sợ ta sẽ bị đánh gãy chân…”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Ngay cả một đệ tử nội môn bình thường cũng biết Tạ Hồng Trần thân thiết với Hoàng Nhưỡng. Chỉ cần lời nói đùa lên đến mức tận cùng, tất sẽ biến thành một vụ tai tiếng.

Tạ Thiệu Xung dứt khoát quay người trở về Duệ Vân Điện. Trên sân luyện võ đằng sau Điện, lá cây ngô đồng lay động theo làn gió.

Kiếm của hai người Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng chạm nhau, ánh mắt giao thoa, phảng phất có chút cảm giác nhu tình mật ý.

“Khụ! Tông chủ.” Tạ Thiệu Xung trực tiếp lên tiếng chen ngang.

Hoàng Nhưỡng nhanh chóng dừng múa kiếm, đứng sang một bên hành lễ: “Tạ sư thúc.”

Tạ Hồng Trần chậm rãi thu lại tâm kiếm, tỏ vẻ không có gì dặn dò: “Tiếp tục luyện kiếm.”

Trên mặt Tạ Thiệu Xung mang theo nụ cười, nói khéo: “Mấy năm nay A Nhưỡng vẫn luyện kiếm ở Duệ Vân Điện, các đệ tử khác còn ghen tỵ, nói tông chủ chỉ biết quan tâm một mình nàng.”

Câu này của hắn đã có chút ẩn ý, sao Tạ Hồng Trần có thể không nghe ra?

Nhưng hắn lựa chọn tránh đi, hỏi: “Hôm nay mọi người luyện tập thế nào?”

Không muốn nhắc đến sao? Tạ Thiệu Xung thầm kinh sợ. Từ ngày bắt đầu quen nhau, Tạ Hồng Trần hiếm khi nào lảng tránh vấn đề như vậy.

Nhưng Tạ Thiệu Xung cũng không tiện nói thêm điều gì. Nói đến cùng thì Tạ Hồng Trần không có nhược điểm gì. Hắn chỉ coi trọng một nữ đệ tử cần mẫn tu luyện thôi, người khác có thể khuyên gì đây?

Tạ Thiệu Xung đành nói: “Từ sau khi A Nhưỡng vào trong tông môn, mấy tiểu tử lười biếng đó đều hăng hái tích cực không ít. Nếu nói về độ chăm chỉ, A Nhưỡng vẫn là số một.”

Tạ Hồng Trần ừ một tiếng, nói: “Nàng… tất nhiên là khác biệt.” Mấy chữ đơn giản nhưng lại có sự dịu dàng khôn kể. Tạ Thiệu Xung càng lo lắng hơn.

Hắn vừa nhìn thoáng qua đã thấy chậu hoa lan nằm một góc trên bàn. Hoa lan nở rất to, mùi hương thơm ngát. Sự đẹp đẽ diễm lệ đó có vẻ không quá phù hợp với thư phòng thanh lãnh.

Tạ Thiệu Xung nói: “Hoa lan này độc đáo thật, mùi hương thơm nồng lan ra tận đây, chắc là biến chủng do A Nhưỡng tạo ra đúng không?”

Tạ Hồng Trần giơ tay chạm nhẹ lên phiến lá của bông hoa, nói khẽ: “Gia tộc họ Tức sinh ra đã thích những thứ này.”

“Đúng vậy.” Tạ Thiệu Xung càng nhìn càng thấy sợ hãi: “Nghe nói nàng còn tạo ra danh trà Nhất Biện Tâm, nói mới nhớ, hình như chỗ này của tông chủ cũng có?”

“Nhất Biện Tâm?” Tạ Hồng Trần nhẹ giọng nói: “Có, sư đệ muốn lấy một ít không?”

Tạ Thiệu Xung dứt khoát nói thẳng luôn: “Sư huynh, Thiệu Xung có một câu, không biết có nên nói hay không?” Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, Tạ Hồng Trần nhìn sang: “Nói.”

Tạ Thiệu Xung thở dài: “Dân gian truyền miệng rất đúng, con trai lớn nên tránh mẹ, con gái lớn tránh cha. Đứa trẻ A Nhưỡng này là một mầm tốt, huynh tán thưởng nàng cũng không có gì đáng trách. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn có bối phận như con cháu của huynh, kiểu quanh năm luyện công ở Duệ Vân Điện nếu cứ kéo dài mãi, chỉ sợ có người cố ý lan truyền tin đồn.”

Tạ Thiệu Xung đã nói đến mức này, chung quy Tạ Hồng Trần không thể tránh né được nữa. Nhưng… những suy nghĩ dơ bẩn bị nhìn thấu, bản thân hắn còn có thể nói gì đây?

Đầu ngón tay Tạ Hồng Trần hơi khựng lại, sau đó tiếp tục vuốt ve cánh hoa lan bên bàn, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Chỉ là truyền đạo thụ nghiệp mà thôi, sao sư đệ phải nói như thế?”

Hắn không tức giận, chỉ thể hiện ra vẻ bình tĩnh. Vì sao lại là bình tĩnh?

Bởi vì hắn rất giỏi che giấu cảm xúc thật của mình.

Tạ Thiệu Xung cười nói: “Đệ chỉ thuận miệng nói thôi. Lại nói, đệ là sư thúc của A Nhưỡng. Đứa trẻ này nỗ lực tiến bộ, đệ nhìn cũng thấy vui trong lòng. Không thì huynh để nàng ở chỗ đệ học nghệ mấy ngày đi. Sư đệ cũng tò mò muốn biết nha đầu này học được mấy phần bản lĩnh của huynh rồi.”

Tạ Thiệu Xung đang suy nghĩ vì mình, Tạ Hồng Trần sao có thể không hiểu?

Hắn và Tạ Thiệu Xung đều được Tạ Linh Bích nhặt về nuôi lớn.

Nói là sư huynh đệ nhưng tình cảm giữa hai người không khác gì người thân ruột thịt. Những năm gần đây, Tạ Thiệu Xung luôn đi theo phụ tá hắn, tận tâm tận lực, không oán giận một câu.

Chỉ có điều giao A Nhưỡng cho Tạ Thiếu Xung…

Tạ Hồng Trần mãi vẫn chưa đáp lời. Dường như Tạ Thiệu Xung muốn gọi hồn hắn về, khéo léo phá vỡ mộng tưởng của hắn, nhưng hắn không muốn tỉnh.

Vốn hắn luôn ở tại Duệ Vân Điện, nếu Hoàng Nhưỡng đi theo Tạ Thiệu Xung học nghệ, vậy bản thân sẽ ít khi được nhìn thấy nàng.

Tạ Hồng Trần muốn giữ nàng lại, có lẽ cả đời này cũng không trở thành gì của nhau. Chỉ cần mỗi ngày nàng tới hút bụi cho thư phòng, tưới nước cho hoa lan, nấu một ấm trà xanh cho hắn.

Nàng là một khúc ca trong trẻo của Duệ Vân Điện này, là bốn mùa luân phiên trong lòng hắn.

Nghĩ đến việc nàng tới sân luyện võ nội môn, các đệ tử kia sẽ tiếp cận nàng, nói cười với nàng, sẽ lấy lòng nàng. À, còn có người sẽ cầu thân với nàng nữa. Mấy năm nay, người muốn cầu thân với nàng nhiều lắm.

Tạ Hồng Trần chậm rãi nói: “Không cần. Nàng luyện công ở Duệ Vân Điện bao nhiêu năm cũng quen rồi. Sợ là bây giờ đột nhiên đi nội môn, nàng sẽ gây thêm phiền toái cho sư đệ.”

Cuối cùng hắn vẫn từ chối, giống như một kẻ chìm sâu vào trong vũng lầy, từ chối vươn tay với Tạ Thiệu Xung.

Tạ Thiệu Xung không nói được gì nữa, chỉ đành cười nói: “Cũng đúng. Đệ tử như A Nhưỡng cũng chỉ có tông chủ mới có phúc thu vào dưới trướng. Nếu mấy tiểu tử dưới trướng sư đệ đây mà bằng một nửa nàng, chỉ sợ đệ đang ngủ cũng phải cười tỉnh.”

“Sư đệ nói đùa rồi.” Tạ Hồng Trần rũ mắt nhìn chậu hoa lan trên bàn. Hoa nở quá mức diễm lệ, đôi mắt hắn như nhiễm lên sắc gì đó: “Nếu nói về tư chất thì nàng kém xa Giản Lan.”

Hắn đang khiêm tốn, vì sao lại khiêm tốn ư?

Vì hắn coi Hoàng Nhưỡng như vật sở hữu của mình, vậy nên mới khiêm tốn.

Trước đó Tạ Thiệu Xung chỉ lo lắng, bây giờ hắn đã chuyển thành sợ hãi.

Đúng vậy, sợ hãi.

Như thể thấy được huynh đệ của mình nhập ma, còn bản thân thì bất lực. . Truyện Đoản Văn

Tạ Thiệu Xung đứng dậy nói: “Hôm nay các đệ tử đang tập trận mới, không bằng tông chủ đi với đệ xem thế nào?”

Lúc này Tạ Hồng Trần mới đáp: “Được.”

Tạ Thiệu Xung để hắn đi trước, bản thân theo ngay sát phía sau. Ra khỏi Duệ Vân Điện, hắn lại thoáng nhìn vào bên trong. Tường quá dày, tất nhiên hắn sẽ không nhìn thấy được Hoàng Nhưỡng.

Nhưng ở Duệ Vân Điện này, dường như chỗ nào cũng thấy được bóng dáng của nàng.

Trời sẩm tối, Hoàng Nhưỡng rời khỏi Duệ Vân Điện, đi đến Kỳ Lộ Đài chăm cây như thường lệ.

Mấy người Hà Tích Kim không tới thăm nàng nhưng mỗi tháng đều gửi tiền đến. Khuất Mạn Anh cũng gửi cho nàng ít quần áo trang sức và một ít đồ ăn ngon.

Hoàng Nhưỡng là người lạnh lùng, thực chất nàng không dễ gì cảm động.

Nhưng nàng nhận gói lớn gói bé, các thứ vụn vặt linh tinh, không hiểu sao cũng thầm có chút mong đợi. Chỉ là… vẫn nên ít qua lại thì hơn.

Nếu không đợi đến ngày mình báo thù rửa hận, chắc chắn sẽ phải rút đao trở mặt với Ngọc Hồ Tiên Tông, những người thân thiết với mình phải làm sao đây?

Vì thế, Hoàng Nhưỡng chưa bao giờ hồi âm lại.

Nàng chỉ dùng số tiền đó để gây giống tốt nhiều hết mức có thể. Dù sao, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Kể cả việc nàng đang làm đây cũng xem như là quá nghiêm túc rồi.

Hoàng Nhưỡng đi thẳng đến Kỳ Lộ Đài, con rối kia đã chăm sóc cây non cực kỳ ổn thỏa. Cỏ đã được làm sạch, nước đã tưới, phân cũng bón xong. Hoàng Nhưỡng cực kỳ vui mừng, vậy là nàng sẽ có nhiều thời gian để tập luyện với con rối hơn.

Lực chiến của con rối này rõ ràng là kém hơn so với con rối siêu cấp Giáp ở sân luyện võ kia. Nhưng nó bé hơn, chiêu thức càng nhanh gọn linh hoạt hơn, hơn thế nữa là nó còn có vũ khí.

Vũ khí của con rối là một thanh kiếm, ngay cả hình dạng của kiếm cũng tương tự như kiếm của Tạ Linh Bích.

Hoàng Nhưỡng coi nó thành Tạ Linh Bích, đánh ra chiêu nào cũng là chí mạng. Một lần đối chiến liền kéo dài một canh giờ, nàng không thể tiếp tục đánh được nữa—— trời sắp tối rồi.

Sau mười năm bị giam, nàng không còn chịu được bóng tối.

Hoàng Nhưỡng vừa định cầm mấy ngọn đèn pháp bảo Chiếu Nguyệt ra, vừa đi ngang qua Bạch Lộ Trì. Nàng liếc sang bên cạnh ao, chỗ đó thường hay để chất đống rất nhiều thư tình.

Các đệ tử ngoại môn đến giao lưu học hỏi đều biết Kỳ Lộ Đài này là địa bàn của nàng, bởi vậy nên họ thường đặt thư ở đây.

Cũng không hiểu sao bọn họ lại ngầm đặt ra tục lệ, thống nhất để các loại thư từ ở bên cạnh Bạch Lộ Trì, dùng đá cuội để chặn lên. Mỗi lần Hoàng Nhưỡng tới đây sẽ thấy một chồng thư rất dày.

Nhưng hôm nay không thấy dù chỉ một bức. Thật sự là… đột nhiên được yên tĩnh. Hoàng Nhưỡng hơi nhíu mày, bước vội qua.

Sau khi nàng đi, Kỳ Lộ Đài lại khôi phục sự yên ắng.

Lúc này, có một người lén đi nhanh tới bên Bạch Lộ Trì, tranh thủ trời tối mà nhét một bức thư vào cạnh ao, dùng đá cuội chặn lên.

Xong xuôi, hắn lại lặng im rời khỏi.

Hắn đi rồi, con rối trong góc đột ngột phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ.

Sau đó, nó chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Lộ Trì, nhấc viên đá lên để nhặt bức thư. Nó mở miệng, bên trong là hàm răng sắc như dao. Bức thư bị nhét vào trong miệng, vài tiếng sàn sạt vang lên, bức thư đã tan thành bột phấn.

Ti Thiên Giám.

Giám Chính đại nhân nhìn thấy hình ảnh con rối cắn nát bức thư trong Cửu Khúc Linh Đồng, lúc này mới hừ lạnh một tiếng.

Bên ngoài, Thiếu Giám Chu Tương bước vào, nói: “Giám Chính đại nhân, Ngọc Hồ Tiên Tông gửi thư tới, nói là cần một ít tấm ngực. Hạ quan đã chuẩn bị đầy đủ cả.” Nàng lấy một quyển công văn ra, nói: “Giám Chính đại nhân duyệt xem, nếu không có chỗ nào sai thì hạ quan sẽ phái người đưa đi.”

Đệ Nhất Thu nhận công văn, quả nhiên là danh sách của hai trăm tấm ngực. Hắn tiện tay ký tên, nói: “Không cần phiền toái như thế. Bổn tọa tự mình đi.”

“Tự mình…” Chu Thiếu Giám rất khó xử:, “Cái này… hạ thấp thân phận quá?”

Đệ Nhất Thu mà để bụng điều này ư?

Hắn phất tay: “Bổn tọa thân là Giám Chính Ti Thiên Giám, tất nhiên sẽ lo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.” Ngươi như thế này đâu phải chỉ là lo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều sắp biến thành chân sai vặt đến nơi ——Chu Tương thầm phỉ nhổ.

Nhưng Giám Chính đại nhân nói được làm được.

Hắn cầm theo hai trăm tấm ngực đích thân đi Ngọc Hồ Tiên Tông—— không sử dụng bùa truyền tống.

Các đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông đều tỏ vẻ chết lặng khi nhìn thấy hắn. Không phải chứ, đúng là… vị Giám Chính đại nhân này quá siêng chạy tới đây rồi.

Tạ Thiệu Xung vừa thấy người tới là hắn, ngay tức khắc thấy đau đầu.

Tạ Hồng Trần không muốn lộ mặt, hắn chỉ đành đích thân tới nghênh đón. Đệ Nhất Thu nào có cần hắn phải đi đón? Hiện giờ vị Giám Chính đại nhân của Ti Thiên Giám này đã quen cửa quen nẻo lắm rồi.

Quả nhiên, Giám Chính đại nhân vừa thấy Tạ Thiệu Xung đã cất tiếng chào hỏi: “Thiệu Xung tiên hữu, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại nhau.”

Tạ Thiệu Xung vô lực phản bác: “Tại hạ cũng không ngờ được, ngay cả việc đưa mấy tấm ngực thôi mà Ti Thiên Giám cũng phải phiền Giám Chính đại nhân tự mình đưa tới cửa.”

Ti Thiên Giám của các người không còn ai à?!

Giám Chính đại nhân vẫn treo nụ cười trên mặt: “Thật không dám giấu, lần này bổn tọa đến là muốn gặp Tạ tông chủ.” Được rồi, cuối cùng xem như ngươi cũng có việc quan trọng thật.

Tạ Thiệu Xung hỏi: “Tông chủ đang bế quan, không biết Giám Chính đại nhân có chuyện gì quan trọng? Tại hạ còn biết đường vào bẩm báo.”

“Không có gì.” Giám Chính đại nhân chậm rãi nói: “Chỉ là rảnh rỗi không có việc gì, đột nhiên tưởng niệm Tạ tông chủ nên đặc biệt tới gặp thôi.” “Tưởng —— niệm?” Tạ Thiệu Xung nghe thấy câu này thì lập tức trở nên cảnh giác. Ngươi muốn làm gì hả?

Hắn nói: “Tông chủ đang trong thời kỳ mấu chốt của quá trình tu luyện, Giám Chính đại nhân có lòng, tại hạ sẽ chuyển lời thay. Còn có cần thiết phải gặp không… vẫn nên thôi đi.”

Nhưng mà hắn quá coi thường Đệ Nhất Thu rồi.

Quả nhiên, Đệ Nhất Thu đáp ngay: “Thật ra là chuyện trang bị pháp khí cho con rối đối chiến.”

“Trang, bị, pháp, khí?!” Tạ Thiệu Xung kinh ngạc đến ngây người.

Giám Chính đại nhân nói rất chân thành: “Đúng vậy. Hiện giờ con rối chỉ dùng được cho kiếm chiêu, nhưng nếu nó trang bị thêm đao thì tất nhiên sẽ luyện được đao pháp. À, kể cả côn, thương, gậy, quyền, nếu có thể bỏ chút sức lực thì không gì là không thể.”

Mẹ kiếp! Người có tính tình tốt như Tạ Thiệu Xung cũng suýt chút nữa chửi ra miệng. Con rối này của ngươi còn định tốn bao nhiêu linh thạch của chúng ta nữa?!

Nhưng hắn có cách nào?

Nếu con rối này trang bị thêm những pháp khí đó thì có thể thúc đẩy sự tiến bộ khi diễn luyện với đệ tử. Hắn chỉ đành đi báo lại với Tạ Hồng Trần.

Tạ Hồng Trần vốn đang không có tâm trạng, dứt khoát lệnh cho Tạ Thiệu Xung mời Đệ Nhất Thu vào trong Duệ Vân Điện. Đệ Nhất Thu vào trong, nhìn một vòng lại không thấy Hoàng Nhưỡng.

—— Hoàng Nhưỡng luyện kiếm ở sân luyện võ sau Điện, đương nhiên là hắn không được vào.

Tạ Hồng Trần cho người mời hắn vào trong thư phòng. Đệ Nhất Thu liếc một cái đã thấy chậu hoa lan trên bàn. Hương hoa thơm ngào ngạt như vậy—— ai là người tạo ra nó, còn cần phải nhiều lời sao?

Tức khắc Giám Chính đại nhân thấy hơi chua, nhưng nhớ tới lời Lý Lộc nói, hắn lại đè sự ghen tuông xuống. Lý Lộc nói đúng, Tạ Hồng Trần là sư tôn của Hoàng Nhưỡng, bản thân không nên đắc tội người ta quá mức, tránh khiến nàng phải khó xử.

Lần này, hiếm khi hắn hành lễ vãn bối với Tạ Hồng Trần: “Đệ Nhất Thu bái kiến Tạ tông chủ.” Tạ Hồng Trần nhìn thấy hắn hành lễ, đột nhiên thấy khó hiểu—— Từ bao giờ mà Đệ Nhất Thu khách sáo như vậy?

Hắn đáp lễ, hỏi: “Giám Chính đại nhân không cần khách khí. Nghe Thiệu Xung nói, ngài lại đề ra việc trang bị pháp khí cho con rối?” Về điểm này, Tạ Hồng Trần và Tạ Thiệu Xung có chung quan điểm—— ngươi vẫn chưa xong nữa à?

Thế mà Giám Chính đại nhân vẫn rất lịch sự: “Đúng vậy. Nếu trang bị các loại pháp khí khác nhau cho con rối thì có thể diễn luyện ra các loại công pháp khác nhau. Nhưng Tạ tông chủ không cần lo lắng, pháp khí cho con rối cũng không đắt đỏ gì.”

Nói tới đây, hắn đột ngột chuyển chủ đề, lấy một bao lá trà từ trong túi trữ vật ra: “Nghe nói tông chủ thích trà, lần này bổn tọa đến tiện tay cầm theo một ít. Còn mong tông chủ đừng ghét bỏ.”

Tạ Hồng Trần thật lâu không dám nhận bao lá trà này của hắn.

Cũng may, sau khi hoàn hồn, Tạ Hồng Trần nhận lấy bao trà kia. Vừa mới ngửi đã phát hiện là một loại danh trà khác—— là Lạc Dương Tuyết của Tức lão gia tử, nổi tiếng như Nhất Biện Tâm, cũng là một loại danh trà khó có được.

“Giám Chính đại nhân thật có lòng.” Tạ Hồng Trần tràn đầy sự nghi ngờ, lúc nói chuyện cũng phải cẩn thận châm chước: “Nhưng vô công bất thụ lộc(*), sao bản tông chủ có thể nhận quà lớn như vậy của Giám Chính đại nhân?”

(*)Vô công bất thụ lộc: Không làm gì mà tự nhiên được nhận lợi lộc

Giám Chính đại nhân chân thành nói: “Mấy năm trước tại hạ trẻ tuổi không hiểu lễ nghĩa, có nhiều lần đắc tội, còn mong tông chủ bao dung.”

“Cái này…” Tạ Hồng Trần nhăn mày lại: “Sao Giám Chính đại nhân lại nói lời này?”

Đệ Nhất Thu chỉnh lại tay áo, vái Tạ Hồng Trần một cái thật sâu: “Tạ tông chủ là sư tôn của A Nhưỡng, cũng không khác trưởng bối của ta bao nhiêu. Đã là trưởng bối, đương nhiên phải kính trọng rồi.”

Giám Chính đại nhân còn định tặng món quà khác thì đã bị Tạ Hồng Trần đá ra ngoài. Hắn không những chưa kịp nhìn thấy giai nhân mà còn bị đối xử như thế.

Tức khắc, Giám Chính đại nhân khôi phục bản tỉnh, lộ ra một bộ mặt chua ngoa.

——Thứ mất nết, đúng là không biết điều mà!