Không Tỉnh

Chương 57: Luân thường



Tất nhiên là Giám Chính đại nhân không hiểu được suy nghĩ của nữ nhân, hắn giải thích xong cách sử dụng của con rối thì để nó đi thử làm ruộng.

Con rối lấy thùng múc nước từ Bạch Lộ Trì đi tưới ruộng.

Nhìn thấy động tác của nó không được linh hoạt cho lắm, Giám Chính đại nhân còn đang suy tư cách để cải tiến, thỉnh thoảng hắn lại thấy những tờ giấy bị vo tròn trên mặt đất.

Cuối cùng hắn tiện tay nhặt lên một tờ, vừa mở ra đã thấy một hàng chữ trên tờ giấy nhăn dúm dó: “Từ lần trước gặp lại A Nhưỡng cô nương, tại hạ ăn không ngon ngủ không yên, nhớ mong đến phát điên…”

“…” Đây vậy mà lại là một bức thư tình!

Giám Chính đại nhân càng đọc càng thấy chua loét, Hoàng Nhưỡng vừa ngẩng đầu lên thấy vậy thì vội nói: “Nhóm tiểu sư đệ ngoại môn đến giao lưu nói đùa thôi mà.”

“Ừ.” Giám Chính đại nhân lạnh lùng vò tờ giấy một lần nữa rồi ném sang một góc.

Sau đó hắn mở miếng gỗ ở ngực con rối lấy ra tấm bảng bên trong, nghĩ một lúc rồi sửa một vài chi tiết nhỏ.

Lúc hai người đang ở Kỳ Lộ Đài thì Tạ Hồng Trần và Tạ Thiệu Xung đang đứng ở sân luyện võ.

Con rối lớn kia vẫn để mở phanh ngực, không ít đệ tử đang xúm lại quan sát linh kiện bên trong. Tạ Hồng Trần nhìn thoáng qua sân luyện võ nhưng không thấy Đệ Nhất Thu, hắn quay sang nhìn Tạ Thiệu Xung. Tạ Thiệu Xung vội quay ra hỏi: “Giám Chính đại nhân đâu rồi?”

Các đệ tử trả lời ngay: “Giám Chính đại nhân nói có cầm theo con rối chuyên làm nông nên đi sang Kỳ Lộ Đài thử với A Nhưỡng cô nương rồi.”

Lời vừa dứt, Tạ Thiệu Xung đã thấy Tạ Hồng Trần hơi nhíu mày lại.

Hắn vội nói: “A Nhưỡng là gia chủ của Hoàng gia, nàng có hứng thú với con rối làm nông cũng không có gì lạ cả, có thể đến Kỳ Lộ Đài xem thử.”

Nhưng Tạ Hồng Trần lại nói: “Không cần.”

Nói xong, hắn trước tiên quay người rời đi, vậy mà lại là đi về hướng Kỳ Lộ Đài.

Tạ Thiệu Xung đi đằng sau hắn, trong lòng chợt thấy kỳ lạ. Tuy Hoàng Nhưỡng là nữ tử, nhưng sự kiêng kỵ giữa nam nữ trong tiên môn cũng không khắc nghiệt như ở thế giới người phàm. Nàng là đệ tử của Tạ Hồng Trần, hơn nữa ngày thường tu luyện cần mẫn, tư chất cũng không tệ.

Sớm muộn gì sẽ có ngày nàng trở thành một nhân vật đảm đương một cõi ở Tiên môn.

Người như vậy, nam hay nữ cũng không còn quan trọng.

Cũng không có chuyện phải nuôi kiểu nâng niu.

Nhưng sự bảo vệ của Tạ Hồng Trần với nàng có vẻ hơi quá mức.

Hắn thường xuyên giữ nàng ở lại Duệ Vân Điện luyện công, sân luyện võ ở Duệ Vân Điện gần như chỉ để cho một mình nàng sử dụng. Mà bây giờ chẳng qua nàng chỉ đi sang Kỳ Lộ Đài với Đệ Nhất Thu để thử con rối, sao phải khẩn trương đến mức chạy ngay sang đó?

Tuy Tạ Thiệu Xung nghĩ như vậy, nhưng tất nhiên hắn không nói ra miệng điều gì.

Hắn đi theo Tạ Hồng Trần dọc theo con đường đến Kỳ Lộ Đài. Không biết vì sao, con đường núi quanh co khúc khuỷu này khiến cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc.

Tạ Hồng Trần đi dọc theo con đường, chẳng bao lâu sau đã tới bên cạnh mảnh ruộng. Chỉ thấy Hoàng Nhưỡng ngồi trên phiến đá cạnh Bạch Lộ Trì, tay ôm một túi giấy nhàn nhã ăn vặt.

Còn Đệ Nhất Thu thì đang dẫn con rối đi thử làm ruộng.

Hình ảnh này vốn không có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao Tạ Hồng Trần lại thấy rất chướng mắt.

Hắn trầm giọng nói: “Giám Chính đại nhân đang làm gì vậy?”

Hoàng Nhưỡng vừa nghe thấy giọng hắn đã vội đứng dậy hành lễ: “Sư tôn.”

Tạ Hồng Trần ừ một tiếng, nhìn sang phía Hoàng Nhưỡng. Đệ Nhất Thu thấy hắn thì vặn chìa khóa bạc, dẫn con rối đi sang một bên. Bàn tay Đệ Nhất Thu đang dính bùn, hắn cũng không do dự đi đến bên Bạch Lộ Trì rửa tay sạch sẽ rồi mới quay lại thi lễ: “Tạ tông chủ, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Tạ Hồng Trần hừ lạnh, tầm mắt liếc qua mứt quả trong túi giấy Hoàng Nhưỡng đang cầm, không khỏi nói: “Giám Chính đại nhân từ xa đến làm khách, con để khách bận rộn còn mình thì ngồi nhàn nhã, như vậy không phải đang thất lễ sao?”

Trong giọng điệu của hắn mang theo chút ý trách cứ, Hoàng Nhưỡng chỉ đành nói: “Sư tôn dạy phải, đệ tử biết sai rồi.”

Giám Chính đại nhân thong dong nói: “Nếu tông chủ đã nói thế, vậy thì… A Nhưỡng cô nương, cô cùng làm ruộng với bổn tọa đi.”

“Hả?” Hoàng Nhưỡng nhướng mày—— Người ta đang nói mé mà chàng cũng không nhận ra à.

Đương nhiên là Giám Chính đại nhân nghe không hiểu, hắn còn duỗi tay ra mời: “A Nhưỡng cô nương, mời.”

Hoàng Nhưỡng nhìn sang Tạ Hồng Trần, sau đó chỉ đành đi sang. Giám Chính đại nhân điều chỉnh con rối cho nàng xong xuôi mới giải thích: “Chỉ cần cắm chìa khóa vào tai phải của nó rồi vặn một chút, nó có thể tự tưới nước, làm cỏ…”

Hắn nắm tay Hoàng Nhưỡng đi xoay chìa khóa, khoảng cách gần gũi khiến hắn ngửi được hương thơm phát ra từ tóc nàng.

Tạ Hồng Trần thấy tư thế của hai người gần như là vành tai mái tóc chạm nhau, tức khắc gương mặt lộ ra vẻ khó coi.

Tạ Thiệu Xung phát hiện ra, trong lòng cảm thấy lạ—— Tạ Hồng Trần trước giờ không phải là người sẽ thể hiện vui buồn ra mặt.

Tạ Hồng Trần bước sang mấy bước, giơ tay ra ngăn Hoàng Nhưỡng lại: “Nếu Giám Chính đại nhân đã nhiệt tình như thế, không bằng để bản tông chủ cùng thử nghiệm con rối này với Giám Chính đại nhân đi.”

Giám Chính đại nhân vẫn treo gương mặt tươi cười, chỉ có điều giọng điệu của hắn có chút ẩn ý: “Được. Trước mắt bổn tọa tặng con rối này cho A Nhưỡng cô nương thử dùng, không lấy phí tổn đúc luyện. Đối với tông chủ, chút tiền lẻ này chẳng qua chỉ là chín con trâu mất một cọng lông. Nếu tông chủ thấy A Nhưỡng cô nương không tiện nhận ý tốt của tại hạ, không bằng bỏ vốn mua cho nàng, tông chủ thấy thế nào?”

“…” Hoàng Nhưỡng không biết nên nói gì.

Tạ Hồng Trần hừ lạnh một tiếng, không tiếp lời hắn.

—— Hắn cũng đâu có ngốc, lần trước đã chịu thiệt rồi, còn lâu mới dốc tiền túi ra trợ cấp cho Ti Thiên Giám lần nữa.

Cũng may Giám Chính đại nhân cũng không ép buộc người ta, hắn giới thiệu con rối cho Tạ Hồng Trần như thật. Đương nhiên là hắn chỉ giải thích về mỗi tác dụng làm nông.

Tạ Hồng Trần nghe xong, hỏi: “Lần trước lúc gặp mặt, bản tông chủ từng muốn thỉnh giáo Giám Chính đại nhân. Nếu tông môn có kiếm trận mới, con rối này có thể diễn luyện không?”

Đệ Nhất Thu đáp: “Tạ tông chủ anh minh! Nếu quý tông muốn diễn luyện kiếm trận mới thì có thể vẽ một bản chiêu thức đưa đến Ti Thiên Giám. Bổn tọa sẽ chế tác tấm ngực mới cho tông chủ, cam đoan giá cả phải chăng.”

Tạ Thiệu Xung đứng bên cạnh cuối cùng cũng hiểu ra tông môn bị sập vào một cái bẫy to.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy bí mật kiếm trận của bản tông không phải là bị lộ hết với Giám Chính đại nhân ư?”

Rõ ràng là Giám Chính đại nhân đã sớm nghĩ đến vấn đề này, hắn trả lời: “Bổn tọa có thể cung cấp tấm ngực, tông chủ chỉ cần phái vài đệ tử học tập nửa tháng là có thể tự vẽ rồi.”

“Quả nhiên ngươi suy xét rất chu toàn.” Tuy Tạ Hồng Trần không thích người này nhưng cũng biết đây là cách hay.

Tạ Thiệu Xung đành hỏi: “Vậy không biết giá chế tạo của tấm ngực kia như thế nào?”

Đệ Nhất Thu nhìn lướt qua Hoàng Nhưỡng, nói: “Vậy thì phải xem tông chủ phái ai tới học.” Hắn nhìn Hoàng Nhưỡng, ánh mắt hiện lên ý cười: “Nếu phái A Nhưỡng cô nương tới Ti Thiên Giám, như vậy Ti Thiên Giám coi như được vinh hạnh, bổn tọa chắc chắn không đề cập đến quà nhập học.”

Giây phút ấy, Tạ Hồng Trần chỉ muốn trở mặt ngay lập tức.

Nhưng tu dưỡng nhiều năm đã giúp hắn áp chế lửa giận xuống. Hắn lạnh lùng nói: “Tuy ái đồ của ta thông tuệ nhưng lại không giỏi đúc khí, người đến để học nghệ đương nhiên sẽ là một người khác.”

“Vậy thì tiếc quá.” Vẻ mặt Giám Chính đại nhân đầy tiếc nuối: “Nếu là người khác, vậy một nghìn vạn không đắt đâu nhỉ? Còn tấm ngực thì rẻ hơn, một miếng mười vạn linh thạch là được.”

Tạ Hồng Trần hừ lạnh: “Vậy Giám Chính đại nhân có thể tiếp tục đến bảo trì con rối ở sân luyện võ được rồi đó.”

Đối với một người dịu dàng như ngọc giống Tạ Hồng Trần, giọng điệu này xem như tương đối lạnh nhạt.

Chẳng qua Giám Chính đại nhân cũng không thèm để bụng, hắn quay sang nói với Hoàng Nhưỡng: “A Nhưỡng cô nương, bổn tọa xin cáo từ trước.”

Hoàng Nhưỡng còn cách nào nữa? Nàng chỉ đành trả lễ: “Mời Giám Chính đại nhân.”

Con bướm xanh trên tóc nàng hơi do dự, nó vừa muốn ở lại với Hoàng Nhưỡng nhưng vừa sợ Tạ Hồng Trần—— Sức uy hiếp của kiếm tiên đứng đầu Tiên môn không phải một con sâu nhỏ như nó có thể chịu được.

Ngẫm nghĩ, cuối cùng nó vẫn bay sang vai của Đệ Nhất Thu. Đệ Nhất Thu để nó tùy ý, bản thân thì rời khỏi Kỳ Lộ Đài.

Hoàng Nhưỡng dõi theo bóng dáng dần biến mất sau bậc thềm dài của hắn. Tạ Hồng Trần đứng sau đột ngột lên tiếng: “Ngọc Hồ Tiên Tông không có cùng lập trường với Ti Thiên Giám, về sau nếu không có lệnh của ta thì không được gặp Đệ Nhất Thu.”

Lời này của hắn vừa dứt, Tạ Thiệu Xung đã thầm kinh hãi trong lòng.

—— Tuy Ngọc Hồ Tiên Tông có xích mích với Ti Thiên Giám thật, nhưng làm gì đã đến mức ấy?

Hắn trộm liếc Hoàng Nhưỡng một cái, chỉ thấy nàng cũng đang lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Sao Tạ Hồng Trần không hiểu lời này của mình hơi có chút quá khích?

Nhưng hắn không thích Đệ Nhất Thu, càng không thích Hoàng Nhưỡng gặp Đệ Nhất Thu.

Hắn cũng không định rút lại lời lúc nãy, chỉ dặn: “Chăm sóc cây giống xong thì lập tức về Duệ Vân Điện luyện công.”

Hóa ra ngươi có thứ gọi là ham muốn chiếm hữu này.

Hoàng Nhưỡng thầm cười lạnh trong lòng, trên mặt lại vẫn bày ra vẻ kính cẩn, đáp: “Đệ tử tuân mệnh.”

Lúc này Tạ Hồng Trần mới quay người rời khỏi Kỳ Lộ Đài.

Tạ Thiệu Xung đi theo phía sau, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng. Hắn cân nhắc một lúc mới cười nói: “Tuy A Nhưỡng còn nhỏ tuổi nhưng sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên. Sau này chưa biết chừng công việc của tông môn sẽ đến phiên nàng, tông chủ cần gì phải quản nàng như vậy?”

Câu này của hắn có chút ý muốn thăm dò.

Mà Tạ Hồng Trần lại không tiếp lời, hắn chỉ dặn: “Sau này nếu Đệ Nhất Thu tới thì ngươi tự ra tiếp đãi. Không cho hắn tự ý đi lại bên trong tông môn.”

—— Có vẻ không vui chút nào. Tạ Thiệu Xung vội thưa: “Vâng.”

Điểm Thúy Phong, sân luyện võ.

Đệ Nhất Thu lắp xong xuôi con rối siêu cấp Giáp, sau đó lại gắn Động Thế Nhãn của Ngọc Hồ Tiên Tông lên cho nó. Như vậy Tạ Linh Bích, Tạ Hồng Trần và Tạ Thiệu Xung có thể quan sát các đệ tử diễn luyện bất cứ lúc nào, tiện lợi hơn không biết bao nhiêu lần.

Đệ Nhất Thu nhìn trái nhìn phải vẫn không nhìn thấy Hoàng Nhưỡng đâu.

Trong lòng hắn buồn bã nhưng không có cách nào, chỉ đành phải rời khỏi.

Ngược lại Tạ Thiệu Xung có chút để ý.

Xưa nay hắn không bao giờ vào Duệ Vân Điện, nhưng hắn thân là sư đệ của Tạ Hồng Trần, hơn nữa quan hệ giữa hai người rất tốt nên đệ tử hộ điện cũng không ngăn cản hắn đi vào.

Một hôm, hắn cố ý không bẩm báo trước mà lặng lẽ vào.

Chỉ thấy Hoàng Nhưỡng đang múa kiếm trong sân luyện võ nhỏ của Duệ Vân Điện, Tạ Hồng Trần vẫn ngồi ở bàn đá bên sân đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn vào sân.

Tạ Thiệu Xung không nhận ra có gì lạ. Người như Tạ Hồng Trần giấu tình cảm cực kỳ kỹ.

Ví dụ như con trai ruột Tạ Nguyên Thư của Tạ Linh Bích, dù hắn ghét cay ghét đắng nhưng vẫn luôn miệng gọi tiếng đại ca.

Nếu không phải do Tạ Nguyên Thư làm sai trước thì có lẽ hắn sẽ đối xử với người này như huynh đệ ruột thịt.

Tạ Thiệu Xung nghĩ tới nghĩ lui, tự nhủ bản thân hơi đa nghi quá rồi.

Xét cho cùng Tạ Hồng Trần cũng đâu phải chưa gặp qua người đẹp tuyệt sắc ở nhân gian?

Tuy Hoàng Nhưỡng dung mạo xinh đẹp, nhưng nàng vẫn là đệ tử thân truyền của hắn.

Đạo lý một ngày làm thầy cả đời làm cha, đương nhiên là hắn sẽ hiểu.

Nếu Tạ Hồng Trần thật sự có tâm tư gì, lúc trước cần gì phải nhận làm đệ tử, cứ dứt khoát nạp vào phòng không phải là được sao?

Ngọc Hồ Tiên Tông cũng đâu có cấm tông chủ cưới vợ.

Vừa nghĩ vậy, Tạ Thiệu Xung liền yên tâm hơn.

—— Ông trời phù hộ cho, trăm triệu lần không được xảy ra việc như sư đồ loạn luân. Huống chi lại còn là Tạ Hồng Trần…

Không bao lâu sau, Tạ Hồng Trần phái đệ tử đến Ti Thiên Giám học vẽ tấm bảng ở ngực cho con rối.

Hắn phái đệ tử Tạ Lạp của mình và đại đệ tử Tạ Giản Lan của Tạ Thiệu Xung.

Ti Thiên Giám.

Giám Chính đại nhân lệnh cho Thiếu Giám của Chu Tước Ti là Chu Tương sắp xếp cho hai người kia nhập học, trong lòng lại thầm buồn bực.

Người tới vậy mà không phải là Hoàng Nhưỡng.

Giám Phó Lý Lộc liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Giám Chính đại nhân nhà mình, không nhịn được khuyên hắn: “Không phải Giám Chính đại nhân lại so bì với Tạ tông chủ đấy chứ?”

“Hừ.” Vừa nhắc đến người này, Đệ Nhất Thu đã thấy ghét.

Lý Lộc đành khuyên nhủ: “Nếu Giám Chính đại nhân thật lòng thích A Nhưỡng cô nương thì phải hiểu hoàn cảnh của nàng. Bây giờ nàng không còn cha mẹ nữa, ông ngoại của nàng là Tức lão gia cũng bị ngài đắc tội muốn chết rồi. Cũng may A Nhưỡng cô nương không thân thiết với người trong họ, cũng không có mấy cảm tình nên mới coi như thôi.”

Hắn phân tích tỉ mỉ cho Giám Chính đại nhân nhà mình: “Nhưng Tạ Hồng Trần là sư tôn đích truyền của A Nhưỡng cô nương. Tuy A Nhưỡng cô nương đi theo hắn học nghệ nhưng tình cảm cũng coi như sâu đậm. Ngài cứ đối đầu với hắn ở khắp nơi, khó trách Tạ tông chủ không cho phép ngài được tiếp xúc với A Nhưỡng cô nương.”

Trong lòng Giám Chính đại nhân khó chịu thật, nhưng hắn ngẫm lại cũng thấy có lý.

Hắn hỏi: “Vậy theo ngươi thì nên làm như thế nào?”

Cái này thì Lý Giám Phó có kinh nghiệm, đáp: “Trước đây có mấy tên tiểu tử dưới trướng thuộc hạ muốn cưới vợ mà lão trượng nhân không đồng ý. Nhưng ‘nam nhân sợ vướng, hảo hán sợ phiền’. Giám Chính đại nhân phải kiên nhẫn một chút, lấy lòng Tạ tông chủ nhiều hơn. Nếu không kể cả A Nhưỡng cô nương có học nghệ thành tài, chẳng lẽ sau khi xuất sư nàng sẽ không nhận sư phụ nữa chắc? Đến lúc đó, nếu Giám Chính đại nhân đối chọi gay gắt với Tạ tông chủ, nàng sẽ bị khó xử.”

“Ừ.” Giám Chính đại nhân cũng thấy không sai, nói: “Bổn tọa hơi sơ ý.”

Lý Giám Phó thấy hắn nghiêm túc thì vui mừng lắm: “Cũng may bây giờ Ngọc Hồ Tiên Tông phái đệ tử tới học hỏi, coi như còn có qua lại. Đây là chuyện tốt.”

May mà có hắn khuyên giải, cùng lúc đó Ti Thiên Giám đón Tạ Lạp và Tạ Giản Lan đến học hỏi.

Hai người bọn họ học ở Chu Tước Ti, tuy chỉ học vẽ tấm ngực nhưng lại được mở rộng thêm tầm mắt.

Ngọc Hồ Tiên Tông, Duệ Vân Điện.

Lúc Hoàng Nhưỡng đi vào, Tạ Hồng Trần đang ngồi ở bên cạnh bàn vẽ một bản kiếm trận đồ. Hoàng Nhưỡng không hành lễ với hắn mà chỉ đi múc chút nước tưới cho cây hoa lan trên bàn.

Tạ Hồng Trần không mở miệng từ chối, thật ra thì hắn còn thích Hoàng Nhưỡng cứ thân mật với mình như vậy.

Hoàng Nhưỡng tưới xong hoa lại đi rót một chén trà nhỏ.

Tạ Hồng Trần nhìn qua như đang vẽ kiếm trận, nhưng thực ra hắn đã bị nàng thu hút sự chú ý. Nhận lấy chén trà thơm, hắn không khỏi bưng lên nhấp một ngụm.

Hoàng Nhưỡng đang định dùng pháp bảo hút bụi để dọn dẹp thư phòng, đột nhiên nghe thấy hắn lên tiếng: “Trà nghệ của con tiến bộ.”

“Dạ?” Hoàng Nhưỡng có chút bất ngờ.

Trăm năm phu thê ở ngoài mộng, nàng đã nấu không biết bao nhiêu là ấm trà cho Tạ Hồng Trần.

Nhưng Tạ Hồng Trần chưa bao giờ khen dù chỉ một câu.

“Trà nghệ của đệ tử cũng không thay đổi gì.” Hoàng Nhưỡng cười nhạt: “Là tâm cảnh của sư tôn thay đổi.”

“Sao?” Tạ Hồng Trần không nhìn nàng, nhưng hắn thích tán gẫu với nàng về một số việc khác ngoài công pháp. Hắn hỏi: “A Nhưỡng, trừ gây giống, luyện công, trà nghệ, nấu nướng thì con còn biết làm gì nữa?”

À, muốn tìm hiểu thêm sao?

Hoàng Nhưỡng nhẹ nhún người vái hắn một cái, đáp lời: “Cái này, đệ tử thỉnh thoảng có thể múa một khúc, nhưng chỉ sợ múa không đẹp khiến sư tôn chê cười.”

“Múa?” Tạ Hồng Trần kinh ngạc, ngay sau đó hỏi lại, “Múa kiếm?”

Hoàng Nhưỡng tu tập kiếm đạo nhiều, nếu là múa kiếm thì không có gì lạ.

Ai ngờ, Hoàng Nhưỡng lại nói: “Đào Yêu.”

“Đào Yêu?” Tạ Hồng Trần sửng sốt. Kiếm tiên thích nhất là lãng mạn và sự mỹ miều, tuy hắn bị việc của tông môn quấn thân nhưng bản thân lại rất tinh thông âm luật. Đào Yêu là khúc nhạc đang thịnh hành, rất nổi tiếng ở Thượng kinh, mỗi khi vũ cơ múa chỉ thấy tay áo tung bay, mềm mại xinh đẹp như nước.

Hoàng Nhưỡng mỉm cười hỏi: “Sư tôn muốn xem không?”

Tạ Hồng Trần biết mình không nên. Hắn với đệ tử là trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ, sao có thể lệnh cho nữ đệ tử múa cho hắn xem chứ?

Nhưng hắn vẫn nghe thấy giọng nói có chút đạm mạc của chính mình: “Được.”

Một từ này dường như đã chọc vào một chỗ miệng vết thương hư thối trong lòng.

Mà Hoàng Nhưỡng như không phát hiện ra, nàng nói: “Nhưng đệ tử không có quần áo để múa phù hợp.” Nàng bước tới gần Tạ Hồng Trần, cười nhẹ hỏi: “Sư tôn có tu vi cao thâm, chắc sẽ tìm được một bộ cho đệ tử chứ ạ?”

Đương nhiên Tạ Hồng Trần có thể, thuật phép ảo thuật của hắn sớm đã có thành tựu.

Hắn cúi đầu lấy giấy vẽ tranh, sau đó cắt ra một bộ trang phục đưa cho Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng vừa cầm lấy bộ trang phục giấy kia, nó đã biến thành một bộ váy áo xinh đẹp vừa người. Nàng nhẹ nhún người hành lễ với Tạ Hồng Trần: “Đệ tử đi thay đồ.”

Nói xong, nàng đi vào một gian phòng tối.

Vừa mới đi vào, nàng chợt nhận ra không ổn rồi.

Vốn dĩ nàng đâu có biết cái phòng tối này.

Lần vào mộng đầu tiên, lúc Tạ Nguyên Thư làm Tạ Hồng Trần bị thương rồi định lừa Tạ Linh Bích tới, hắn ta mới bảo nàng mới trốn vào trong đó.

Quả nhiên, Tạ Hồng Trần hơi nhíu mày.

Hoàng Nhưỡng chưa từng đi vào gian trong của hắn, sau nàng lại biết phòng tối đó?

Không bao lâu sau, Hoàng Nhưỡng thay đồ xong xuôi, vén rèm đi ra.

Bỗng nàng nói: “Thật là kỳ lạ, đệ tử chưa bao giờ đi vào bên gian trong của Duệ Vân Điện. Nhưng vừa mới vào đã thấy rất quen thuộc, cứ như là… lần đầu đệ tử nhìn thấy sư tôn vậy.”

Tạ Hồng Trần đầu tiên là sửng sốt vì vẻ xinh đẹp của nàng, sau đó lại sửng sốt vì lời nàng nói.

“Con… thấy quen thuộc khi nhìn thấy vi sư?” Giọng điệu của hắn có chút chần chừ. Lúc hắn mới gặp Hoàng Nhưỡng cũng đâu phải không có cảm giác đó? Thoáng như chưa hết duyên, dây dưa mấy đời.

Hoàng Nhưỡng mặc một thân váy múa rực rỡ như ráng chiều, trên cánh tay khoác một dải lụa choàng, vạt áo bay bay: “Nhất kiến như cố(*), chỉ thấy như bèo nước trôi dạt nay đã có nơi nương nhờ.”

(*)Nhất kiến như cố: Vừa gặp mà như đã quen

Chỉ là lời giả dối trong thoại bản, cũng chẳng hiểu vì sao nàng lại nghĩ tới lần gặp đầu ở ngoài mộng.

Ngày đó ở trấn Tiên Trà, Hoàng Nhưỡng lần đầu gặp Tạ Hồng Trần, tình huống chẳng phải cũng như thế này sao?

Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều.

Lúm đồng tiền trên má Hoàng Nhưỡng như hoa, nàng nói: “Đệ tử múa cho sư tôn xem. Nếu chỉ có múa mà không có nhạc thì không tránh khỏi cứ thiếu thiếu, ngược lại đệ tử đành phải phiền sư tôn một chút.”

Khúc nhạc Đào Yêu này tất nhiên không làm khó được Tạ Hồng Trần.

Hắn lấy ra một cây sáo từ trên kệ sách, cuối cùng vẫn vô thức thổi ra khúc Đào Yêu trong tâm trạng hoảng hốt.

Tay áo của Hoàng Nhưỡng vút nhẹ lên, bắt đầu múa trong thư phòng.

Nền thư phòng bằng gạch đen bóng vừa giống ngọc vừa giống màu mực, sáng đến nỗi có thể soi rõ bóng người.

Hoàng Nhưỡng đạp chân trần lên nền, vòng eo thon mảnh uyển chuyển trông có vẻ nhu nhược không chịu nổi một kích.

Đúng thật là Hoàng Nhưỡng đã từng tập qua bài múa này, nàng vì muốn lấy lòng Tạ Hồng Trần mà đã học rất nhiều. Thổ Yêu vốn không giỏi múa, nhưng sự kiên cường đã giúp nàng thành công sau vài lần thất bại.

Nàng đã từng luyện rất lâu, từng bị trẹo chân đau đến mức hít thở bao lâu mới có thể đứng dậy giữa rừng hoa lan.

Nàng cũng đã từng thể hiện không đúng nét mặt, múa một lúc liền thu lại nụ cười.

Mấy lần chỉnh sửa điệu múa, vốn nàng định múa cho hắn xem vào mùa hè, cuối cùng thời điểm nàng múa thật lại là cuối mùa thu.

Lúc đó trang phục của nàng còn mát mẻ và hoa lệ hơn bây giờ nhiều, nhưng Tạ Hồng Trần không nói một câu nào.

Hắn chỉ ngồi trong rừng hoa lan, vừa xem múa vừa uống rượu.

Hoàng Nhưỡng không biết hắn rốt cuộc có thích hay không, nhưng lần vào mộng này nàng vẫn chọn khúc Đào yêu.

Hồng Trần, ta tu võ đạo nhiều như thế, chắc dáng người sớm đã không còn mềm mại như trước đúng không?

Nhưng không quan trọng, dù sao đây cũng là lần cuối cùng nàng múa điệu này.

Trên mặt nàng treo lên nụ cười, thoáng như giọt sương trên hoa sen.

Không hiểu sao như chồng lên giấc mộng kia.

Ánh mắt nàng sáng rực, chăm chú nhìn Tạ Hồng Trần. Hắn cũng đang tập trung nhìn ngắm nàng. Trong thư phòng màu đen tro này, chỉ có dáng người thướt tha của nàng rực rỡ như ánh mặt trời. Tạ Hồng Trần nhìn sang chỗ khác, tập trung thổi sáo, nhưng suy nghĩ của hắn lại dần nhuộm lên chút sắc tình.

Chờ đến lúc điệu múa kết thúc, dường như Hoàng Nhưỡng có chút xấu hổ, nàng nói: “Đệ tử đi vào thay đồ.”

Nói xong, nàng phất tay áo màu mây tím, chạy bước nhỏ vào gian trong.

Tạ Hồng Trần chậm rãi đặt ống sáo xuống, hắn có thể khống chế biểu cảm trên mặt nhưng lại không đè xuống được sự rung động trong lòng. Trong nháy mắt ấy, hắn đã muốn tiến lên nghênh đón, muốn ôm lấy nàng.

Nhưng hình ảnh tưởng tượng ấy nhanh chóng biến thành một loại dục vọng khác.

Những suy nghĩ như có ma chướng, quấn quanh như sợi tơ. Hắn nghĩ đến lớp mồ hôi mỏng trên da thịt trắng như tuyết, nhớ tới màn trướng lay động, nghĩ đến những thứ mà hắn cho là dơ bẩn.

Nhưng hắn không có cách nào kháng cự lại.

Hoàng Nhưỡng thay xong trang phục màu vàng nhạt của đệ tử, trang phục này gọn gàng ngăn nắp, thuận tiện cho việc luyện công. Đương nhiên là nó còn rất bảo thủ.

Dường như hình ảnh mới vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Mà bên bàn, Tạ Hồng Trần không dám ngước mắt lên nhìn nàng. Tay phải hắn nắm chén trà nhưng chưa nâng lên, một lúc lâu sau mới nói: “Hôm nay con đi luyện công, không cần phải đến Duệ Vân Điện.”

Ha, vẫn còn kháng cự à?

Nhưng Hoàng Nhưỡng hiểu quá rõ âm điệu của hắn, nhất là lúc động tình sẽ có chút khàn giọng mất tiếng.

Nàng chậm rãi bước lên, giọng nói lộ ra toàn là vẻ quan tâm chân thành: “Sư tôn hơi mệt ư? Có cần gọi đệ tử của Bách Thảo Phong đến xem giúp không?” Vừa nói, nàng vừa vươn tay đặt lên trán hắn như thể muốn thử độ ấm.

Tạ Hồng Trần như bị lửa làm bỏng, nháy mắt hất tay nàng ra.

Hoàng Nhưỡng vội nói: “Sư tôn thứ tội, đệ tử quên sư tôn là kiếm tiên, sao có thể bị sốt được? Đệ tử thật hồ đồ.”

“Không sao.” Tạ Hồng Trần giơ tay ngăn nàng lại: “Vi sư thấy không khỏe lắm, con đi đi.”

“Nhưng thoạt nhìn sư tôn… khiến người khác phải lo lắng.” Hoàng Nhưỡng chậm rãi tới gần hắn, nói: “Thật sự không cần đệ tử ở lại chăm sóc sao?”

Giọng nói của nàng rất khẽ, nhìn qua có vẻ như đang lo lắng cho hắn, nhưng Tạ Hồng Trần đã quen với âm điệu như thế này.

Ở Kỳ Lộ Đài, mỗi khi nàng có ý định chọc ghẹo là sẽ cố ý thấp giọng đi. Chỉ có điều lúc đó nàng đứng xa xa, còn bây giờ nàng đang đứng trước bàn.

“Lui xuống.” Hắn gắng sức lắm mới nói ra được hai từ.

Hoàng Nhưỡng đành thưa: “Đệ tử cáo lui. Sư tôn… nên tự mình bảo trọng.”

Nói xong, nàng chậm rãi lùi về phía sau rồi xoay người ra khỏi thư phòng.

Chờ đến lúc tiếng bước chân của nàng đã xa, Tạ Hồng Trần mới đưa tay ôm lấy đầu, gục xuống trên bàn.

Hắn muốn giữ nàng lại, để nàng ở Duệ Vân Điện hoặc bất cứ nơi nào mà chỉ có hắn mới tới được, từ đó những buồn vui hay yêu ghét của nàng chỉ liên quan đến hắn.

Đương nhiên đây không còn là tình thầy trò nữa, hắn tự biết nó hoang đường bao nhiêu. Thầy trò như cha con, không thể làm ngược lại với luân thường. Nhưng hắn không khống chế được.

Người kia, dường như vốn chỉ thuộc về hắn.

Vốn dĩ nên thuộc về hắn.