Không Tỉnh

Chương 56: Mứt quả



Đệ Nhất Thu bắt đầu chỉ đạo Chu Tước Ti luyện chế đan trường sinh.

Loại đan này cần nhiều linh thảo, giá thành để luyện chế quý giá vô cùng. Trong khi đó, Ti Thiên Giám chỉ nhận được có hai phần bạc của Hộ Bộ.

Chu thượng thư của Hộ Bộ tự mình đưa bạc sang, Bạch Khinh Vân đứng ra giao nhận, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Thật ra các quan viên của triều đình cũng có chút ý kiến với việc bệ hạ tu hành.

Rốt cuộc thì từ xưa tới nay, cứ phàm là đế vương cầu trường sinh, trừ hao tiền tốn của ra thì có mấy ai thành công? Hơn nữa, tuy chuyện máu Hủy Xà được bí mật giấu kín, nhưng khoản tiền lớn được chi ra như vậy thì khó lòng giấu nổi.

Mấy người Tôn các lão thấy các hoàng tử hoàng nữ bị tàn sát, hơn nữa bạc cứ cuồn cuộn tiêu ra ngoài như nước chảy, trong lòng sao có thể không phiền muộn? Lẽ dĩ nhiên là bọn họ sẽ cực kỳ khinh thường Ti Thiên Giám. Lúc Ti Thiên Giám mới được thành lập, Đệ Nhất Thu vẫn còn ít tuổi, mà trong triều cũng không có ai tu tiên.

Sư Vấn Ngư tốn một số tiền lớn mời Lý Lộc và Bảo Võ tới, còn những người khác được triệu đến thì không giống.

Những người được tuyển chọn vào đây phần lớn là người phàm, không khác với các sai dịch trong nha môn bao nhiêu. Những người đó thì có sức mạnh gì?

Nếu thật sự có yêu tà trong dân gian, phái bọn họ ra ngoài cũng chỉ là lao đầu vào chỗ chết một cách vô nghĩa.

Từ trong ra ngoài, không có một ai là vừa mắt với Ti Thiên Giám.

Tôn các lão thì lại càng cắn chặt từng đồng, Ti Thiên Giám muốn phê duyệt kinh phí còn khó hơn lên trời.

Sau khi Đệ Nhất Thu đảm đương công việc, việc đầu tiên hắn làm chính là đúc con rối đối chiến. Khi nhìn thấy phí tổn đúc con rối cao ngất ngưởng, các triều thần đều ồn ào nghị luận, không có ai tán thành.

Mà Đệ Nhất Thu một mình chống lại cả đám người, kết quả Tôn các lão không nhả ra một xu nào.

Cuối cùng, Ti Thiên Giám không tiếc lấy cái giá là linh thảo trong năm năm để mượn tiền khắp nơi, đúc ra một đống con rối đối chiến. Bởi vậy nên vị nào trong triều cũng giậm chân oán trách hắn.

Nhưng mấy năm nay đúng thật là lực chiến của Ti Thiên Giám tăng lên nhanh chóng.

Tuy vậy vẫn không thể so bì được với Ngọc Hồ Tiên Tông, thậm chí còn không đuổi kịp được vài tông môn nhỏ. Nhưng chỉ cần bọn họ mang theo pháp bảo, dần dần cũng có thể xử lý một vài yêu tà nhỏ nhoi trong dân gian.

Trước đây, bá tánh mà gặp phải những việc như vậy thì chỉ biết tìm tiên tông, nhờ tiên trưởng ra mặt giúp đỡ. Nhưng bắt đầu từ vài năm nay, bá tánh cũng dần phát hiện ra điểm tốt của Ti Thiên Giám.

Đệ tử tiên tông luôn bận bịu, họ còn phải tu luyện, vấn đạo, không phải lúc nào cũng có thời gian trảm yêu trừ ma. Nhưng triều đình thì không giống vậy, triều đình luôn có thói quen quản lý dân chúng, nếu gặp chuyện sẽ nhanh chóng có biện pháp ứng phó.

Vài năm trước, dân chúng quá ỷ lại Tiên môn, thậm chí còn nộp thuế cho Tiên môn để cầu mong được che chở. Một vài thế gia được sinh ra từ yêu tộc còn không thèm để triều đình vào trong mắt.

Ví dụ như lúc đó có Tức gia vẫn luôn cao cao tại thượng. Nếu triều đình muốn nhờ vả cái gì đều phải khom lưng uốn gối, có lễ vật đưa đến mới được. Mà hiện tại, sức mạnh của Ti Thiên Giám tăng lên, lòng dân dần dần chuyển hướng.

Tác dụng của Ti Thiên Giám chậm chạp mới lộ ra trong khi thời gian có hạn, hao tổn về tiền bạc lại quá nhiều, các vị lão thần trong triều đều sốt ruột như có lửa đốt.

Bởi vậy nên lúc nào Ti Thiên Giám cũng trong tình trạng thiếu tiền, còn triều thần luôn miệng oán thán cơ quan khổng lồ hiệu quả thì ít tốn tiền thì nhiều này, còn coi đó là mầm họa của đất nước.

Thiếu Giám Thanh Long Ti Bạch Khinh Vân kiểm kê bạc, Hộ Bộ thượng thư Chu đại nhân nhìn những thỏi bạc trắng như tuyết, cười lạnh nói: “Ti Thiên Giám của các ngươi đúng là một con mãnh thú chuyên nuốt tiền, nào thì máu Hủy Xà nào thì con rối đối chiến, đây là sợ quốc khố dư dả, bá tánh giàu có quá phải không?”

Bạch Khinh Vân vẫn gọi người đến kiểm kê cẩn thận. Mấy năm nay hắn bị các triều thần chèn ép không ít, cũng chẳng thèm để bụng.

Lúc này hắn thuận miệng nói: “Chu thượng thư yêu nước thương dân thật đấy, lần cuối cùng hạ quan nghe thấy lời này là hôm trước.”

Chu thượng thư thầm giận trong lòng, chế nhạo: “Ti Thiên Giám các ngươi đều là người tu tiên, người tu tiên không phải là không nhiễm khói bụi phàm tục sao? Thế mà hôm nay cần tiền, mai cầu được chi ngân sách, ngày nào cũng liên tục không ngừng. Xem ra Ti Thiên Giám dù tu tiên cũng vẫn không thoát được củi gạo mắm muối trần tục nhỉ. Người ta tu tiên là cầu được thành chính quả, các ngươi tu thành tục tiên chắc?”

Bạch Khinh Vân nổi tiếng là người có tính tình tốt, hắn chỉ liếc qua Chu thượng thư một cái, nói: “Người đâu, ghi lại lời của Chu thượng thư vào trong báo cáo, ngày mai gửi kèm với đan trường sinh nộp lên cho bệ hạ.”

Chu thượng thư cả kinh, giờ mới nhớ ra số bạc này là để luyện đan cho bệ hạ dùng.

Hắn vội ngậm miệng, Bạch Khinh Vân ngược lại cười nói: “Cũng tiện để cho bệ hạ biết Chu thượng thư có lòng chúc bệ hạ tu thành… tu thành cái gì ấy nhỉ?”

Chu thượng thư ho khan một cái, vội nói: “Bản quan còn có việc quan trọng, Bạch đại nhân kiểm kê tiếp đi.” Bạch Khinh Vân vẫn đứng chờ đến khi kiểm kê xong bạc mới chuyển vào trong kho.

Trong nhà kho, Đệ Nhất Thu cũng đang đứng xem sổ sách. Lúc này Bạch Khinh Vân mới lộ ra vẻ phiền muộn, thưa: “Giám Chính đại nhân.”

Đệ Nhất Thu đáp một tiếng, không nói chuyện nữa. Bạch Khinh Vân nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn nói: “Đan trường sinh này tiêu tốn quá nhiều bạc, Giám Chính đại nhân vẫn nên xin lấy thêm với Tôn các lão. Mấy năm nay Ti Thiên Giám không ngừng nợ nần, Hộ Bộ thì chỉ khoanh tay đứng nhìn, cứ vậy mãi cũng không phải là cách.”

Đệ Nhất Thu lật một tờ sổ ghi bạc, đáp: “Bổn tọa biết, nhưng chỉ với chuyện máu Hủy Xà đã làm triều đình bị thương gân động cốt, bây giờ còn luyện chế đan trường sinh, khó trách bọn họ nóng ruột.”

Bạch Khinh Vân cả giận: “Máu Hủy Xà kia chẳng lẽ là thứ gì tốt sao? Ti Thiên Giám mới chỉ nhìn qua sổ bạc chứ nào đã thấy được một xu?”

Đệ Nhất Thu nói: “Tuy đúng là như vậy, nhưng lẽ nào ngươi có thể đứng trước mặt bọn họ mà oán trách bệ hạ?”

Bạch Khinh Vân thở dài một hơi: “Vậy hạ quan đành chuyển hết linh thạch lúc trước Ngọc Hồ Tiên Tông trả với tiền mừng con nuôi của Giám Chính đại nhân mười một tuổi vào luyện chế đan trường sinh?”

Đệ Nhất Thu nhíu mày nói: “Để lại cho bản quan một vạn vạn…” Hắn phân vân một chốc, lại sửa miệng: “Giảm thêm nửa đi.” Một câu của hắn đã làm Bạch Khinh Vân phải kinh ngạc.

Con người Đệ Nhất Thu từ nhỏ đã ham thích làm thủ công. Trừ cái này ra, hắn không thích tiền tài cũng chẳng thích nữ sắc.

Nhiều năm qua hắn còn chẳng có nổi một căn nhà riêng, vẫn luôn ở một mình trong quan xá. Quần áo cũng không may nhiều thêm một bộ, lương bổng bao năm qua cũng chỉ để ở trong kho, không đụng vào bao giờ.

Bây giờ đột nhiên muốn để lại nhiều tiền như thế, không lạ ư? Bạch Khinh Vân hỏi: “Vâng, để vào kho chung ạ?”

Ai ngờ Đệ Nhất Thu lại nói: “Kho riêng.”

Bạch Khinh Vân cực kỳ khiếp sợ.

Thời gian qua mau, ngày hôm nay là ngày Ngọc Hồ Tiên Tông bảo trì con rối đối chiến. Trước hết Tạ Thiệu Xung gửi tin báo cho Ti Thiên Giám—— rốt cuộc cái thứ tốn mất bốn vạn vạn linh thạch vẫn phải được nâng niu. Mới sớm ra, các đệ tử đã tự giác lau sạch sẽ con rối.

Trong nửa năm nay, mọi người đã có thói quen nâng niu nó như pháp bảo quý hiếm.

Thứ đồ chơi này giống như một vị sư huynh, không cần biết là lúc nào, chỉ cần vặn chìa khóa, nó sẽ không ngại phiền mà đối chiến luận bàn với các đệ tử Tiên môn này. Bẵng đi một thời gian, mọi người cũng dần dần có tình cảm, mỗi khi nhìn thấy nó còn chào một câu.

Chờ đến lúc lau nó bóng loáng, các đệ tử đều đợi người bên Ti Thiên Giám tới bảo trì. Nhưng ai mà ngờ bọn họ lại đợi được một nhân vật lớn!

Lúc Giám Chính đại nhân mặc quan phục màu tím, khoác áo choàng đen xuất hiện ở ngoài sơn môn Ngọc Hồ Tiên Tông, tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ dị. Vốn Tạ Thiệu Xung còn định phái một đệ tử ra tiếp, nhưng vừa nghe là hắn đến thì vội vàng tự mình ra cửa nghênh đón. Dù sao cũng là danh môn đại phái, tất nhiên lễ nghĩa phải đầy đủ chu toàn.

Hắn dẫn Đệ Nhất Thu đến Điểm Thúy Phong, các đệ tử đều nhìn sang bằng ánh mắt quái dị. Chỉ là bảo trì một con rối thôi mà, Đệ Nhất Thu cần gì tự mình đến.

Giám Chính đại nhân này quả thật đúng là chỗ nào cần là chỗ đó có mặt! Tạ Thiệu Xung muốn hỏi lại thôi.

Nhưng vẻ mặt của Giám Chính đại nhân rất thong dong, hắn ngựa quen đường cũ đi vào sân luyện võ, lấy một đống dụng cụ kỳ lạ từ trong pháp bảo trữ vật ra, cạy mở vỏ của con rối.

Con rối đối chiến này dùng linh thạch và pháp trận để điều khiển, linh kiện bên trong cực kỳ phức tạp.

Tiên môn đệ tử ở chung với “rối sư huynh” hơn nửa năm, sao có thể không tò mò bộ mặt thật của nó? Vậy nên một nhóm đệ tử đều vây quanh xem náo nhiệt.

Tuy bọn họ có chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa thấy bên trong có đủ kiểu cơ quan, pháp trận, bánh răng, vẫn không nhịn được xoa huyệt Thái Dương. Thứ đồ chơi này thật sự do con người đúc ra hả?

Mọi người vây quanh Giám Chính đại nhân, còn Giám Chính đại nhân thì quen tay sửa con rối.

Hắn hút bụi, bôi trơn bánh răng, sửa chữa và đổi mới một số khớp nối bị mài mòn. Con rối lớn cúi đầu đứng yên, có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.

Tạ Thiệu Xung đứng một bên cảm thấy các đệ tử tụ tập vây xem như thế có vẻ không hay lắm—— Vẻ mặt cứ y như chưa bao giờ thấy qua cảnh đời. Nhưng hắn cũng không hô đuổi bọn họ đi—— Vì hắn cũng rất muốn nhìn.

Các đệ tử luyện công tu pháp nhiều năm nhưng chưa bao giờ học đúc luyện pháp khí, thứ này rõ ràng đã vượt qua phạm trù lý giải của bọn họ.

“Là pháp trận kiếm thuật!” Có đệ tử chỉ vào một pháp trận khắc đầy phù văn. Những đệ tử khác chỉ hận không thể dính mắt lên xem, chỉ trong một chốc, mọi người ai nấy đều tấm tắc cảm thán. Lần này đúng là… có chút mất mặt. Nhưng mà cũng có chút… chấn động. Tạ Thiệu Xung phải than một câu.

Sao những đệ tử khác lại không nghĩ như vậy cho được?

Trước đây khi nhắc tới Ti Thiên Giám, bọn họ chưa bao giờ xem đó là một phần của Tiên môn, nhiều nhất chỉ xem là một đám nha dịch mà thôi.

Sau khi nhận con rối, tuy mọi người tán thưởng nó rất tinh xảo nhưng chẳng qua cũng chỉ là cái pháp bảo. Đến tận bây giờ khi thấy được linh kiện bên trong, bọn họ mới cảm thấy trí tuệ của bản thân như bị vứt trên đất mà giày xéo.

Hóa ra những bùa chú, pháp văn đó còn được dùng như vậy?—— Nhóm đệ tử Tiên môn như thấy cánh cửa thế giới mới mở ra.

Mà Giám Chính đại nhân cũng không ngăn cấm mọi người tụ lại xem, hắn vừa sửa con rối vừa nói: “Mỗi ngày phải giám sát đệ tử luyện công cũng vất vả lắm nhỉ?”

“Sao cơ?” Tạ Thiệu Xung nửa ngày sau mới nhận ra Đệ Nhất Thu đang nói chuyện với mình.

Tới lúc này, dù có là Tạ Thiệu Xung cũng cảm thấy trong lòng có chút cảm giác khó tả. Đột nhiên hắn nghĩ đến một từ Tạ Hồng Trần đã từng nói—— kính nể.

Nhưng ngay sau đó, Giám Chính đại nhân còn làm cho hắn phải kính nể hơn.

Lúc ấy Tạ Thiệu Xung còn chưa biết đó là một cái bẫy to chờ hắn nhảy vào. Hắn hỏi Đệ Nhất Thu: “Trực tiếp gắn Động Thế Nhãn vào hai mắt con rối này?”

Giám Chính đại nhân nói: “Tất nhiên rồi. Nếu không thì số sai dịch trong Ti Thiên Giám của bổn tọa nhiều như thế, ai cũng cần phải có người chỉ bảo mới luyện công được, há chẳng phải Giám Chính đại nhân như ta phải bẻ ra vài khúc phân phát mới đủ dùng hay sao?”

Lời này đúng thật là rất hấp dẫn, Tạ Thiệu Xung hỏi: “Bao nhiêu linh thạch?”

Giám Chính đại nhân dựng thẳng một ngón tay, Tạ Thiệu Xung kinh hãi: “Một vạn vạn?”

“Không đến không đến.” Giám Chính đại nhân vội an ủi hắn, “Một nghìn vạn là được.” So sánh với giá trị của con rối, một nghìn vạn hình như cũng không phải không chấp nhận được. Tạ Thiệu Xung đáp: “Ta phải về bẩm báo với tông chủ và lão tổ để bọn họ quyết định.”

“Đương nhiên theo lý phải làm vậy rồi.” Giám Chính đại nhân cũng không giục hắn: “Bổn tọa chờ được.”

Tạ Thiệu Xung hiểu chuyến này Đệ Nhất Thu cũng vất vả lắm mới đi được, mà đề nghị của hắn cũng rất hấp dẫn, chỉ đành phải vội vàng chạy tới Duệ Vân Điện xin chỉ thị của Tạ Hồng Trần.

Đúng lúc này, Hoàng Nhưỡng đang rời khỏi Điểm Thúy Phong chuẩn bị đến Kỳ Lộ Đài. Mỗi ngày nàng chỉ đi đúng một đường thẳng ba điểm là nơi nàng ở, Duệ Vân Điện và Kỳ Lộ Đài.

Vừa lúc đi ngang qua sân luyện võ, từ phía xa xa nàng đã thấy một vòng tròn toàn người là người vây quanh con rối. Hoàng Nhưỡng cũng nổi hứng lên chen qua xem. Sau đó, mới liếc mắt qua nàng đã thấy một bóng dáng màu tím quen thuộc.

Hoàng Nhưỡng đứng phía sau nhóm đệ tử nhìn hắn sử dụng pháp bảo hút bụi—— làm sạch những linh kiện bên trong con rối, đột nhiên trong lòng nàng có một cảm giác ấm áp vui vẻ.

Con rối đối chiến này, hắn sớm đã tháo ra lắp vào không biết bao nhiêu lần. Những linh kiện phức tạp kia cũng chẳng khiến hắn phải nhìn nhiều thêm một cái liếc mắt.

“Giám Chính đại nhân, kiếm trận này có thể khắc lên thêm lần nữa không?” Bên cạnh có đệ tử vừa hỏi vừa chỉ vào trận đồ trên ngực con rối.

Giám Chính đại nhân cũng không lảng tránh, đáp: “Tất nhiên là được. Không cần biết là kiếm trận hay chiêu thức gì, chỉ cần khắc vào ngực, con rối sẽ có thể diễn luyện ra được đối chiêu.” Hắn chỉ vào tấm bảng trên ngực con rối.

Tức khắc, các đệ tử hứng thú bừng bừng, có người hỏi: “Nói vậy thì Rối sư huynh có thể học chiêu kiếm mới rồi.”

Giám Chính đại nhân gật đầu: “Có thể nói như vậy. Nhưng tấm bảng trên ngực chỉ có thể cùng lúc vẽ mười hai bản kiếm trận. Nói cách khác…” Hắn vừa quay đầu, bỗng thấy được một bóng dáng quen thuộc đứng sau đám người.

Hoàng Nhưỡng mặc một bộ quần áo luyện võ màu vàng nhạt, tóc buộc cao lên. Đệ Nhất Thu liếc mắt một cái đã thấy dây buộc tóc của nàng, chính là một dây ngọc San Hô đỏ.

Giám Chính đại nhân như bị ánh mặt trời rọi thẳng vào, trong lòng vui sướng. Hắn vẫy tay gọi: “Nếu A Nhưỡng cô nương muốn nhìn, sao không đi lên đây?” Hoàng Nhưỡng liền chen qua các đệ tử, tiến lên đứng bên cạnh hắn. Nàng không muốn nhìn con rối mà là muốn ngắm người đang bảo trì con rối.

Hai người không mấy khi nói chuyện nên nàng cũng ít khi nào nhìn thấy dáng vẻ nói năng nghiêm túc đĩnh đạc của hắn.

Giờ phút này, hắn đang kiên nhẫn giảng giải về khớp nối bên trong của con rối, cách điều khiển linh thạch, vân vân… Hắn nói rất nhẹ nhàng tỉ mỉ, vừa giống thầy vừa giống một người bạn.

Bên cạnh có đệ tử lên tiếng hỏi: “Giám Chính đại nhân, ta có thể sờ một chút không?”

Giám Chính đại nhân đáp: “Cứ tự nhiên.”

Hắn đứng dậy nhường ra một vị trí, trên tay vẫn còn đang dính dầu. Hoàng Nhưỡng rút khăn lụa ra đặt lên tay hắn, nhưng người kia lại không nhận. Đệ Nhất Thu nhìn chăm chú vào Hoàng Nhưỡng, nói khẽ: “Khăn lụa của A Nhưỡng cô nương không nên bị làm bẩn. Bổn tọa nên…”

Hắn tiện tay túm một đệ tử tiên tông, trét hết dầu trên tay lên quần áo người kia.

Mọi người: “…”

Nhóm đệ tử bắt đầu tò mò chạm vào linh kiện trong cơ thể con rối, xung quanh là một mảnh tiếng cảm thán ngạc nhiên.

Mà Giám Chính đại nhân thì nhìn Hoàng Nhưỡng chăm chú, ánh mắt lấp lánh như sao trời. Hoàng Nhưỡng mỉm cười đáp lại ánh mắt hắn, dường như có nhiều điều muốn nói, nhưng lời đến bên miệng lại thôi.

Trước mặt mọi người, hai người chỉ có thể khách sáo xa cách, có muốn lại gần một chút cũng không được.

Nhưng Giám Chính đại nhân vẫn rất nhanh trí.

Hắn nói: “Lại nói tiếp, tại hạ còn có mấy con rối chuyên dùng cho việc trồng trọt. Nghe nói A Nhưỡng cô nương đảm nhiệm vị trí gia chủ của Hoàng gia, không biết là có nhu cầu hay không? Đúng lúc tại hạ lần này có mang theo một con rối cho A Nhưỡng cô nương.”

Vừa dứt lời, hắn búng nhẹ tay. Trữ vật pháp bảo bên hông của hắn nhìn thoáng qua có vẻ rất quý.

Theo pháp thuật từ đầu ngón tay của Đệ Nhất Thu, một con rối khác xuất hiện trước mặt mọi người. Con rối này có vẻ nhỏ bé hơn con rối đối chiến siêu cấp Giáp kia một chút, nhưng nó cũng có hình dạng của một người trưởng thành.

Giám Chính đại nhân nói: “Nếu dùng nó cho việc trồng trọt thì có thể giảm bớt gánh nặng khá nhiều.”

Hoàng Nhưỡng hiểu là hắn muốn được nói chuyện riêng với mình, nàng thuận miệng nói: “Có thứ như vậy ư? Ta có một mảnh ruộng ở Ngọc Hồ Tiên Tông, nếu Giám Chính đại nhân không chê thì mang nó qua thử một chút, ngài thấy thế nào?”

Lời này của nàng rất đúng ý hắn. Giám Chính đại nhân mỉm cười đáp: “Nếu A Nhưỡng cô nương đã có lời thì tất nhiên là tại hạ sẽ đáp ứng.”

Vừa nói, hắn vừa lấy một chiếc chìa khóa bạc cắm vào tai phải của con rối, vặn nhẹ một cái. Con rối ngẩng đầu, đi theo hắn như có linh hồn.

Ặc… Hóa ra thứ này có thể tự đi. Nháy mắt, Hoàng Nhưỡng nhớ tới trước đó con rối kia bị bê vào nhà nàng như thế nào.

Hai người một trước một sau bước dọc theo con đường đến Kỳ Lộ Đài. Con rối kia đi đứng cực kỳ linh hoạt, bám ngay sát ở phía sau.

Các đệ tử còn lại đều đang nghiên cứu con rối đối chiến ở sân luyện võ, không ai đi theo hai người.

Cỏ trong Kỳ Lộ Đài mọc xanh um tươi tốt, cả một miếng đất ánh lên màu xanh bóng.

Hoàng Nhưỡng hỏi: “Nó thật sự có thể cày ruộng sao? Nhưng chàng đừng có mong ta sẽ bỏ ra mấy vạn vạn linh thạch, cả đời ta chưa bao giờ thấy nhiều như thế đâu…” Nàng vừa nói vừa quay người lại, chợt thấy Đệ Nhất Thu duỗi tay ra.

Trong tay hắn là một con bướm đêm cánh xanh viền vàng đang phe phẩy đôi cánh, nó bay vòng quanh Hoàng Nhưỡng mấy vòng, cuối cùng đậu ở trên vai nàng.

“Đây là con gì vậy?” Hoàng Nhưỡng khó hiểu, nàng vươn tay ra, con bướm kia liền bay vào lòng bàn tay nàng xoay mấy vòng.

Giám Chính đại nhân đáp: “Mấy tháng trước ta vừa mới tổ chức tiệc sinh nhật mười một tuổi cho nó.”

“Con nuôi của chàng!” Lần đó hắn gây ra một trận ồn ào lớn như vậy, đương nhiên là nàng cũng nghe nói qua. Hơn nửa ngày nàng mới phản ứng lại, nâng con bướm lên trước mắt: “Cái này, chẳng lẽ là con sâu lông Dương Lạt Tử kia?!”

Đệ Nhất Thu không đáp lời, Hoàng Nhưỡng lập tức phấn khởi: “Ta còn cho là chàng đã vứt nó đi rồi.”

Con bướm kia nghe vậy, ngay tức khắc thấy buồn lòng muốn chết. Nó bay về lòng bàn tay của Đệ Nhất Thu, duỗi hai cánh ra ôm đầu, không nhúc nhích gì nữa. Hoàng Nhưỡng kinh ngạc: “Nó… có thể nghe hiểu à?” Câu tiếp theo nàng nói cực nhỏ, gần như chỉ thấy môi đang mấp máy. Đệ Nhất Thu gật gật.

Hoàng Nhưỡng nhanh chóng nhướng mày: “Nếu chàng dám ném nó đi, ta không tìm chàng liều mạng mới là lạ. Con Dương Lạt Tử này có duyên với ta, lúc trước ta vừa mới thấy đã cảm thấy màu sắc của nó rực rỡ sáng sủa, cực kỳ có linh khí. Nhớ năm đó có biết bao nhiêu là sâu lông trên cây, ta liếc một cái đã nhìn trúng nó, quả thật là ngàn dặm mới tìm được một.”

Nàng đến bên cạnh Đệ Nhất Thu, ghé vào tai hắn nói nhỏ cho con bướm trong tay hắn nghe thấy: “Ta thích nó lắm, nó vừa ngoan vừa nghe lời, ngày nào cũng đọc sách luyện công với ta…”

Con bướm xanh kia chậm rãi dang cánh ra, vui vẻ bay đến đậu trên vai Hoàng Nhưỡng, nhẹ nhàng cọ cọ vào nàng. Quả nhiên, là sâu hay là bướm thì cũng không thể qua ải của cái thứ như lời ngon tiếng ngọt này.

Hoàng Nhưỡng vươn tay ra, tùy ý để nó bay đến đậu vào.

“Ngươi thật đẹp… Ta đúng là không nhìn nhầm sâu mà!” Nàng tiếp tục rót canh mê hồn, giọng nói dịu dàng như chảy mật. Con bướm nhỏ ra sức cọ vào ngực nàng—— lúc này, nàng chính là người đáng yêu nhất thế giới với nó.

Quả nhiên côn trùng trí tuệ thấp vẫn dễ bị lừa.

Hoàng Nhưỡng dùng đầu ngón tay để nâng nó, đi thẳng đến bên Bạch Lộ Trì tìm một phiến đá ngồi xuống, nhẹ nhàng ôn tồn nói chuyện với nó.

Đệ Nhất Thu không chen vào, hắn lấy một gói giấy từ trong túi trữ vật đưa cho Hoàng Nhưỡng.

“Gì đây?” Hoàng Nhưỡng nhận lấy mở ra, phát hiện bên trong đầy ắp mứt quả.

Giám Chính đại nhân thuận miệng nói: “Có một quán mứt quả rất nổi tiếng ở Thượng kinh, hôm nay ra ngoài tình cờ đi ngang qua, tiện tay mua một ít cầm đi.”

À… à à. Nét cười trên mặt Hoàng Nhưỡng dần rút đi, nàng lấy ra một viên mứt quả, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng. Vị ngọt và vị trái cây lan tỏa từ đầu lưỡi, trong mắt nàng dâng lên một tầng sương mù.

“Không thích à?” Đệ Nhất Thu hỏi.

Hoàng Nhưỡng lắc đầu, cổ họng nghẹn ngào nên không dám trả lời.

Mà Giám Chính đại nhân cũng không để bụng, bắt đầu giới thiệu con rối của mình.

“Con rối này là con rối đối chiến cấp Bính.” Dường như hắn sợ Hoàng Nhưỡng sẽ ghét bỏ nên vội giải thích: “Nhưng ta đã cải tiến nó một chút rồi. Những chiêu thức được vẽ ở trong ngực nó hoàn toàn bắt nguồn từ chiêu thức của Tạ Linh Bích. Nếu nàng muốn thắng lão thì cần phải quen với chiêu thức của lão.”

Đệ Nhất Thu vẫy tay, con rối kia đi tới bên cạnh, hắn tiếp tục nói: “Tấm bảng trong ngực nó, ta sẽ không gửi theo thời gian cố định. Con rối ở sân luyện võ kia có nhiều tai mắt vây quanh, nàng không tiện dùng. Nhưng nàng có thể đặt con rối này ở Kỳ Lộ Đài, lúc rảnh thì đối chiến với nó. Nó có thể làm những việc nhà nông đơn giản, nhưng mà không được linh hoạt cho lắm…” Hắn nói đến đây thì hơi nhăn mày, có chút áy náy.

Do chuyện của đan trường sinh nên trước mắt hắn không có đủ kinh phí để hoàn thiện con rối này, đây đã là mức cực hạn hắn có thể cải tiến rồi. . Được‎ cop𝙮‎ tại‎ {‎ T‎ rU𝓂Tr𝑢𝙮e𝐧.v𝐧‎ }

Đệ Nhất Thu lại nói: “Nhưng mà nàng không cần lo lắng, tấm bảng bên trong ngực con rối đủ để nàng luyện tập nửa năm. Nửa năm sau ta sẽ nghĩ cách tiếp.”

Từng câu từng chữ của hắn rất nghiêm túc, nhưng thật ra Hoàng Nhưỡng không nghe lọt câu nào.

Nàng lại ngậm một viên mứt quả, con bướm xanh kia đậu trên vai nàng phe phẩy cánh, thoạt nhìn trông vừa giống đá quý mà vừa giống châu hoa. Mà trong mắt nàng lúc này, tràn ngập toàn là hình bóng của người trước mắt.

—— Tên chó má này, sao hắn lại tốt như vậy chứ? Làm sao đây, nàng muốn tóm hắn vào tay mình!