Không Tỉnh

Chương 55: Phá kén



Ngọc Hồ Tiên Tông bỏ ra bốn vạn vạn linh thạch để mua con rối đối chiến.

Tuy Tạ Hồng Trần không nói ra miệng nhưng thực ra hảo cảm với Ti Thiên Giám đã rơi xuống số không. Hắn lệnh cho Tạ Thiệu Xung đưa con rối đến sân luyện võ để đối luyện với các đệ tử.

Ban đầu không có ai quan tâm đến con rối.

Một con rối thôi mà, dù sao cũng chỉ là vật chết, có tác dụng gì đâu?

Nhóm người Tạ Thiệu Xung, Nhiếp Thanh Lam, Tạ Lạp đều ngứa mắt con rối này.

Bất đắc dĩ do tông môn bỏ ra số tiền lớn mua về nên không thể cứ để đó như đống đồng nát. Tạ Thiệu Xung đứng trước mặt con rối, nói với Nhiếp Thanh Lam: “Thử xem thế nào.”

Nhiếp Thanh Lam lấy chìa khóa ra cắm vào tai của con rối. Thật ra ba người cũng không có bao nhiêu kỳ vọng, nhưng các đệ tử khác thì lại đứng đằng xa ngóng nhìn về phía này.

—— Bốn vạn vạn linh thạch đấy, ai đã gặp qua? Xem náo nhiệt cũng đúng thôi.

Nhiếp Thanh Lam nhón chân xoay chìa khóa, xoay một vòng không thấy gì, y lại xoay thêm một vòng rồi một vòng nữa.

“Cái thứ đồ chơi này hỏng rồi sao?” Vừa dứt miệng, con rối đã đánh một quyền lên má phải y, động tác nhanh đến mức không kịp đỡ!

Một tiếng “bốp” vang lên, Nhiếp Thanh Lam chỉ thấy sao bay đầy trước mắt. Y lấy tay che mặt, mà con rối đã vung nắm đấm lần thứ hai ngay sau đó.

Tạ Thiệu Xung và Tạ Lạp cũng bị một quyền lướt qua mặt, bị dọa nhảy dựng lên, nhanh chóng vọt sang bên cạnh. Bởi vậy nên Nhiếp Thanh Lam lập tức bị con rối… đuổi đánh.

Trước đó Tạ Thiệu Xung còn khoanh tay đứng nhìn, nhưng dần dần vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc.

—— Con rối này ra chiêu là có cân nhắc rất tỉ mỉ, nó không hề cứng nhắc như bọn họ đã nghĩ.

Dù sao Nhiếp Thanh Lam cũng là đại đệ tử của Tạ Hồng Trần, sau khi trốn vài lần, y cũng bắt đầu so chiêu với con rối, mà con rối này cũng đánh với y ra hình ra dạng.

Tiếng xì xào bàn tán xung quanh nhỏ xuống, những đệ tử khác tập trung nhìn, không nói chuyện nữa.

Tạ Thiệu Xung nhìn chăm chú vào sân luyện võ, dần dần hắn cũng nhận ra—— có lẽ bốn vạn vạn linh thạch mà tông môn bỏ ra cũng không lãng phí đâu.

Bên Duệ Vân Điện, Hoàng Nhưỡng đang được Tạ Hồng Trần đích thân truyền thụ công pháp.

Trong Duệ Vân Điện có một sân luyện võ nho nhỏ, chuyên môn dùng để tông chủ luyện công hoặc là giảng bài.

Tạ Hồng Trần ngồi bên cạnh bàn đá, trước mặt là một chén trà xanh, trong tay hắn lật xem một quyển kiếm phổ.

Hắn bày ra giấy bút, chấm mực, vốn định viết mấy câu kiếm quyết, ai ngờ đặt bút xuống lại chuyển thành vẽ. Hoàng Nhưỡng do đang ở trước mặt hắn nên rất chú trọng vào tư thế của từng chiêu thức.

Dưới ngòi bút của Tạ Hồng Trần là lá rụng của cây ngô đồng đang bay tán loạn như hoa, chỉ thiếu duy nhất người đang múa kiếm.

Dù sao hắn cũng là thầy của người ta, nếu việc lén vẽ tranh nữ đệ tử bị truyền ra thì người khác sẽ nghĩ sao? Vẽ đến đây là không thể tiếp tục được nữa.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ánh sáng sau giờ trưa tỏa ra như những mảnh vụn vàng óng, lá cây ngô đồng bay nhẹ, giai nhân cầm kiếm vừa như ra chiêu vừa như múa. Tạ Hồng Trần nhấp một ngụm trà thơm, chỉ một khoảnh khắc yên tĩnh như thế đã là năm tháng tươi đẹp nhất với hắn.

Lúc Tạ Thiệu Xung đi vào thì gặp một cảnh tượng như vậy.

Sân luyện võ rất nhỏ, xưa nay giỏi lắm thì dùng được cho hai người đối luyện. Trong sân là một cây ngô đồng xanh um tươi tốt, mà dưới tàng cây là Hoàng Nhưỡng đang múa kiếm, Tạ Hồng Trần ngồi ở bàn đá bên cạnh, tay cầm chén trà, mắt nhìn chăm chú vào sân.

Giai nhân như tranh vẽ, khung cảnh này thoạt nhìn có mấy phần kiều diễm.

Đương nhiên Tạ Thiệu Xung rất tin tưởng vào nhân phẩm của Tạ Hồng Trần, hắn tin Tạ Hồng Trần không có tình cảm phàm trần gì với nữ đệ tử của mình. Tạ Thiệu Xung lập tức đi vào, hành lễ: “Tông chủ.”

Tạ Hồng Trần mặt mày vô cảm đặt chén trà trong tay xuống, nước trà màu hổ phách hơi hơi gợn sóng.

Hắn lặng lẽ che đi tranh vẽ trên bàn, hỏi: “Chuyện gì?”

Tạ Thiệu Xung đáp: “Mới nãy đệ và Thanh Lam, A Lạp đã thử nghiệm con rối đối chiến kia.”

Tạ Hồng Trần ừ một tiếng, hỏi tiếp: “Kết quả thế nào?”

Vẻ mặt Tạ Thiệu Xung nghiêm túc: “Tiền nào của nấy.”

Tạ Hồng Trần hơi giật mình, khẽ nhíu mày. Tạ Thiệu Xung nói tiếp: “Thứ đó có ba tầng lực chiến, cấp Giáp là dùng cho kiếm trận, cần có nhiều người cùng đối chiến. Cấp Ất có thể đối luyện với Thanh Lam và A Lạp, cấp Bính thích hợp cho đệ tử sơ cấp. Đệ nhìn thì có vẻ như nó còn nhiều tác dụng khác, cần phải thử mới biết được.”

Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn phải thừa nhận: “Đệ Nhất Thu này đúng thật có tài. Có một con rối đối chiến như vậy, khó trách mấy năm nay đệ tử sơ cấp của Ti Thiên Giám tiến bộ không ít.”

Tạ Hồng Trần đứng dậy, tiện tay vo bức tranh đang vẽ dở kia thành một nắm. Hắn mở năm ngón tay ra, tờ giấy kia đã tan thành bột phấn tản ra theo gió. “Đi xem.”

Trước khi rời khỏi Duệ Vân Điện, hắn vẫn không quên dặn dò Hoàng Nhưỡng: “Tiếp tục luyện kiếm, chờ ta về.”

Hoàng Nhưỡng vâng một tiếng, Tạ Thiệu Xung nhìn lướt qua đường kiếm của nàng, nhủ thầm đúng là Tạ Hồng Trần săn sóc Hoàng Nhưỡng thật đấy. Nhưng nói đến cùng thì Hoàng Nhưỡng cũng đã đạt được hạng đầu trong thí nghệ tân tú đệ tử. Kể cả Tạ Hồng Trần có đặc biệt quan tâm săn sóc nàng cũng không có gì đáng trách cả.

Trên sân luyện võ, Tạ Hồng Trần đích thân đối chiến với con rối.

Tuy con rối này có lực chiến mạnh nhưng cũng không thể đối chọi với tu vi của hắn được. Chẳng bao lâu sau nó đã bị khống chế hoàn toàn, không thể đánh lại. Nhiếp Thanh Lam nói: “Tu vi của tông chủ thâm hậu, con rối siêu cấp Giáp này của Ti Thiên Giám không thể chịu được một đòn.” Những đệ tử khác cũng ồn ào nói phải, trong một khoảnh khắc, dường như Ti Thiên Giám kia cũng chẳng phải thứ gì ghê gớm.

Tạ Hồng Trần vừa đối chiến với con rối vừa nhẹ nhàng nâng cao lực chiến của nó. Con rối kia vốn không có tu vi, đơn giản chỉ là dựa vào chiêu thức, sức mạnh và tốc độ để ứng biến, không khác gì một thứ đồ chơi trong bàn tay Tạ Hồng Trần.

Kiếm tiên đứng đầu Tiên môn giờ phút này không cầm kiếm nhưng dáng người phiêu dật, chiêu thức linh hoạt, nhìn tưởng nhẹ nhàng nhưng lại chống lại được sức mạnh của đối phương, thoạt nhìn càng khiến cho con rối đối chiến có vẻ cồng kềnh.

Các đệ tử vừa rồi còn kinh ngạc vì con rối, đến lúc này mới được tông chủ nhà mình an ủi phần nào.

Trong lúc đối chiến, Tạ Hồng Trần trực tiếp vặn khóa, chuyển độ khó từ Bính đến Ất rồi cuối cùng là Giáp, hắn thử hết toàn bộ các cấp. Động tác trong cả quá trình nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng đơn giản như nước chảy mây bay.

Các đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông đều thả lỏng, có người nói: “Chút xíu sức này của Ti Thiên Giám cũng dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Tạ tông chủ của chúng ta, đúng là nực cười.”

Lời vừa dứt, các đệ tử khác sôi nổi phụ họa.

Thế công của con rối càng lúc càng nhanh, nhưng quả thật không thể địch lại được vị kiếm tiên đứng đầu Tiên môn này. Tạ Hồng Trần còn chưa rút kiếm, hắn chỉ ngưng thần tụ lực vào bàn tay, đánh cho con rối lăn đến một góc trong sân luyện võ.

Con rối bị mất mục tiêu, cứ vậy đứng ngẩn ra ở một góc.

Tạ Hồng Trần xoay người, một tay đưa ra phía sau, áo trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh nhạt: “Con rối này có lực chiến bất phàm, cũng không hẳn là nực cười.”

Nhóm đệ tử nháy mắt trật tự, Tạ Hồng Trần nhìn quét qua mọi người, nói tiếp: “Từ lúc Ngọc Hồ Tiên Tông lập phái tới nay vẫn luôn chú trọng tu hành, có lòng vấn đạo, mạnh về tu võ đạo. Trước không nói đến con rối đối chiến, Ti Thiên Giám lệ thuộc vào triều đình, vẫn đang ở phàm thế. Quan lại ở đó đa phần xuất thân từ người thường, không xem xét đến tư chất tu hành. Con rối đối chiến này có thể nhanh chóng đào tạo những quan sai đó, thí nghiệm kiếm trận, tăng lên lực chiến cơ bản. Ti Thiên Giám tiêu hao nhiều tiền tài để đúc nó cũng thật sự là cần thiết.”

Dù hắn đang đánh giá đối thủ nhưng từng câu từng chữ rất công bằng, không thiên vị chút nào: “Hoàn cảnh không giống, cách ứng đối sẽ có khác biệt. Các ngươi khi gặp phải cân nhắc kỹ lưỡng, luôn có sự tôn trọng, chớ có khinh thường.”

“Tông chủ dặn dò, chúng đệ tử khắc vào trong lòng.” Nhóm đệ tử rút lại vẻ cười cợt, nghiêm trang đáp lời.

Lúc này Tạ Hồng Trần mới gật đầu, nhìn về con rối đang đi tìm đối thủ trong góc, bỗng nhiên nói với Tạ Thiệu Xung: “Qua mấy chục năm nữa, biết đâu chừng lực chiến của Ti Thiên Giám sẽ càng tiến bộ hơn.”

Tạ Thiệu Xung gật đầu đồng ý: “Nếu tông chủ lo lắng, chúng ta có thể mua thêm con rối của hắn.”

Tạ Hồng Trần nhìn sang, Tạ Thiệu Xung nói tiếp: “Đệ Nhất Thu này dường như có thiện cảm với A Nhưỡng của chúng ta, chỉ cần nàng mở miệng, không chừng…”

“Không cần.” Tạ Hồng Trần lạnh lùng cự tuyệt.

“?” Tạ Thiệu Xung khó hiểu, nhưng hắn phản ứng rất nhanh: “Cũng đúng, đường đường là Ngọc Hồ Tiên Tông, làm gì đến mức phải để một nữ đệ tử đứng ra. Là đệ không suy xét chu toàn.”

Tạ Hồng Trần không nhắc lại nữa, chỉ nói: “Nếu đã mua con rối này rồi thì không nên vứt đó không dùng. Triệu tập các đệ tử lại để sắp xếp đối chiến. Nếu không đủ còn kịp thời báo với Ti Thiên Giám để họ xử lý.” Hắn quét mắt nhìn con rối cao lớn kia, tuy rằng nói có vẻ công bằng nhưng trong lòng lại không vui.

Tạ Thiệu Xung khom người đáp: “Vâng.”

Nhiều ngày trôi qua nhưng Hoàng Nhưỡng vẫn chưa thấy con rối này.

Mỗi ngày nàng đều luyện công ở Duệ Vân Điện, Tạ Hồng Trần cứ rảnh rỗi là sẽ tới chỉ dạy cho nàng. Nếu là cặp thầy trò khác, đệ tử lại xinh đẹp như vậy, chỉ sợ sớm đã có lời đồn truyền ra.

Nhưng bên Tạ Hồng Trần thì không hề có.

Từ ngày Tạ Hồng Trần bái Tạ Linh Bích làm thầy đến lúc hắn đảm nhiệm vị trí tông chủ, không có bất cứ một lời đồn đãi nào liên quan đến việc phẩm hạnh của hắn có vấn đề. Một người thanh cao như ánh trăng như vậy có thể có tâm tư riêng gì chứ? Mọi việc ở Ngọc Hồ Tiên Tông vẫn cứ diễn ra như thường.

Chỉ có một mình Tạ Hồng Trần biết, hắn muốn gặp Hoàng Nhưỡng. Đến buổi chiều, nàng sẽ rời khỏi.

Sau khi nàng đi, cả Duệ Vân Điện rơi vào khoảng lặng. Tạ Hồng Trần lại bày giấy bút ra lần nữa, một lúc lâu sau hắn cúi đầu, phát hiện dưới ngòi bút của mình vẫn là lá ngô đồng rụng, bay múa như hoa.

Mà mỹ nhân múa kiếm dưới trời đầy hoa, dung mạo xinh đẹp ngoái đầu nhìn.

Rốt cuộc hắn vẫn vẽ nàng vào tranh, mà tâm tư này không thể nói cho kẻ khác biết. Hắn định hủy đi bức tranh, nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cuộn tranh lại cất vào trong pháp bảo trữ vật.

Hoàng Nhưỡng rời khỏi Duệ Vân Diện, lúc đi ngang qua sân luyện võ, nàng thấy được con rối đang đứng ở một góc.

Lúc này các đệ tử đã đi hết, sân luyện võ to như vậy chỉ còn mỗi nó đứng cô đơn một mình.

Tuy Hoàng Nhưỡng luyện võ nguyên cả một ngày ở Duệ Vân Điện, nhưng bây giờ thể chất của nàng đã tăng lên nhiều, cộng thêm xuất thân là Thổ Yêu nên không dễ gì bị mệt.

—— Thân là đệ nhất Quyền Vương ở Ngọc Hồ Tiên Tông, nàng sẽ không nghỉ ngơi dễ dàng như vậy.

Hoàng Nhưỡng đi tới trước mặt con rối, vặn chìa khóa đồng, rút bảo kiếm “Nhất Chi Độc Tú” tiếp tục đối chiến với nó. Bên sườn Điểm Thúy Phong, Tạ Thiệu Xung đi ngang qua không khỏi dừng lại ngó sang—— sao nha đầu kia cố gắng nhiều như vậy? Hắn không tài nào hiểu nổi.

Thoạt nhìn tất cả những biểu hiện của Hoàng Nhưỡng như một người nghiện võ.

Nhưng thật ra nàng cũng không hề nhiệt tình yêu thích võ đạo. Mỗi ngày nàng đều gắng sức học, nghiến răng nghiến lợi nhưng sẽ không bao giờ trì hoãn. Giống như… nàng ép buộc chính mình để đạt được một mục tiêu nào đó, tuyệt đối không được phép lơ là.

Ti Thiên Giám.

Giám Chính đại nhân nhận bốn vạn vạn linh thạch, hắn cũng không sử dụng bùa truyền tống nên đến lúc trời đã khuya mới tới Thượng kinh ——Ba nghìn linh thạch mới mua được một bùa truyền tống, nếu Giám Chính đại nhân thấy không cần thiết thì cũng không muốn tiêu tiền.

Lúc này ở Ti Thiên Giám, tất cả quan viên đã rời khỏi, bốn Ti chỉ còn có thủ vệ trực đêm.

Giám Chính đại nhân bận rộn cả ngày nên đã thấm mệt, hắn định tắm rửa rồi lên giường ngủ. Tuy thể chất đã bị máu Hủy Xà thay đổi nhưng thân xác là người phàm, hắn vẫn có chấp niệm với việc đi ngủ.

Vấn đề ở chỗ, lúc Giám Chính đại nhân sắp sửa lên giường nghỉ ngơi, ánh mắt vừa lúc nhìn thoáng qua Cửu Khúc Linh Đồng. Trên sân luyện võ, tuy trời đã tối đen nhưng bốn phía có pháp bảo “Chiếu Nguyệt” thắp sáng, coi như vẫn nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

—— Nếu không có pháp bảo ấy, chỉ sợ Hoàng Nhưỡng sẽ không tới.

Lúc này, nàng đang đối chiến với con rối.

Lực chiến của con rối hiện tại là cấp Bính, nàng tốn chút thời gian đã có thể đánh ngang tay với nó, trông cũng ra hình ra dạng.

Giám Chính đại nhân nhìn một lúc, đột nhiên thở dài một hơi, không còn ý định nghỉ ngơi nữa.

Hắn lại thay quần áo, nhìn thoáng qua Cửu Khúc Linh Đồng rồi thở dài chấp nhận. Đệ Nhất Thu đi thẳng vào sân luyện võ của Bạch Hổ Ti, mở cơ quan của con rối bắt đầu đánh với nó.

Máu Hủy Xà bị nội lực thúc giục, trên mặt Đệ Nhất Thu hiện lên Xà Văn màu vàng kim mờ mờ, toàn bộ sân luyện công đều ngập trong khói độc màu xám.

Ngày hôm sau, mấy người Lý Lộc vừa tới đã thấy Giám Chính đại nhân nhà mình đầy mồ hôi.

Hắn rút khăn lụa lau trán, nhóm Lý Lộc đã vội vã đi rửa sạch độc rắn trên sân luyện võ. Độc rắn không thể gặp máu, nếu không tẩy rửa sạch sẽ, những đệ tử khác chẳng may bị thương chảy máu sẽ gặp phải tình cảnh mất mạng ngay tại chỗ.

Nhóm sai dịch của Bạch Hổ Ti đến rất sớm, tuy bọn họ có chức quan nhưng vẫn khác với sai dịch bình thường.

Con rối đối chiến dùng cho cá nhân trong Ti Thiên Giám rất nhiều, Thiếu Giám của Bạch Hổ Ti cũng sớm vào sân luyện công bắt đầu một ngày huấn luyện. Trên sân luyện võ, những sai dịch mới đến cũng bắt đầu đối luyện với con rối.

Chiêu thức của con rối tuy đơn giản và lặp đi lặp lại, nhưng Tạ Hồng Trần nói không sai, người phàm không có đủ thời gian để tu luyện.

Hai từ “vấn đạo” này quá mức xa vời.

Những quan sai đó chỉ cần có võ công cơ bản, cộng thêm với pháp bảo hộ thân là đã đủ để xử lý những việc vặt vãnh mà người dân gặp phải. Cho nên tuy những chiêu thức của con rối đơn giản thô bạo nhưng lại rất thực tế.

Giám Chính đại nhân đứng cạnh sân luyện công, vừa lau mồ hôi vừa nhìn nhóm quan sai thủ hạ luyện công. Thiếu Giám Bạch Hổ Ti Đàm Kỳ đang sửa lỗi cho từng người, cả quá trình đều ngăn nắp theo trật tự.

Phía xa xa chân trời mọc lên một cụm màu đỏ vàng, mặt trời ló ra khuôn mặt đo đỏ từ trong màn mây. Giám Chính đại nhân đứng dưới ánh sáng, lòng lại đang hướng về Ngọc Hồ Tiên Tông cách xa ngàn dặm, tự hỏi không biết lúc này nàng đã nghỉ ngơi chưa.

Hắn nghĩ quá tập trung, đột nhiên có người phía sau nói: “Ái chà, Tôn các lão, sao ngài lại tới đây?”

Đệ Nhất Thu xoay người, nhìn thấy Tôn lão đại nhân Tôn Gián Trung. Lão là thủ phụ trọng thần đương triều, năm nay tuổi đã cao, tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn quắc thước. Lão bước nhanh vào, người hầu phía sau suýt không theo kịp bước chân lão.

“Hôm nay ngọn gió nào thổi thế, lão đại nhân lại tự mình tới cửa cơ đấy.” Đệ Nhất Thu nói đều đều. Đơn giản bởi vì Tôn các lão này luôn phản đối chuyện Sư Vấn Ngư lập nên Ti Thiên Giám để đối phó với Tiên môn.

Từ lúc hắn vào triều làm quan năm mười chín tuổi đến nay, lão vẫn luôn ngứa mắt Ti Thiên Giám.

Thường ngày lão vẫn luôn trừ bớt chi phí của Ti Thiên Giám, không hòa hợp gì với Đệ Nhất Thu.

Lúc này lão nhìn nhóm quan sai đang đổ mồ hôi như mưa trên sân luyện võ, hừ lạnh một tiếng, nói: “Hôm nay bệ hạ không vào triều, Giám Chính đại nhân cũng không vào triều nghị sự. Bản quan có việc muốn bàn với Giám Chính đại nhân, nếu không tới tận cửa thì còn cách nào chắc?” Giọng điệu của lão rất bất mãn, bởi vì tuy Đệ Nhất Thu là quan viên triều đình nhưng không lên triều.

Đệ Nhất Thu cũng không thèm để bụng. Sư vấn Ngư muốn được trường sinh nên tu sửa Viên Dung Tháp, lấy niên hiệu là Thành Nguyên. Từ năm Thành Nguyên thứ nhất bắt đầu, lão vẫn luôn ở Viên Dung Tháp, ít khi nào lên triều.

Mà tuy Ti Thiên Giám thuộc triều đình nhưng tính ra vẫn cùng một dạng như Tiên môn, bình thường cũng không xử lý việc triều đình. Chỉ có mỗi mình Thiếu Giám của Thanh Long Ti là Bạch Khinh Vân lên triều mà thôi.

Hắn cũng là người hay xử lý các việc liên quan giữa triều đình và các Ti. Bởi vậy Bạch Khinh Vân là một người rất biết cách luồn lách, trong triều cũng không có mấy ai chịu kết giao với hắn.

Tất nhiên Tôn các lão cũng không phải là một ngoại lệ, lão nói tiếp: “Hôm nay Phúc công công đưa tới một đơn luyện đan, muốn Ti Thiên Giám giúp đỡ luyện. Bạch Khinh Vân không muốn truyền lời, bản quan đành tự hạ mình đến đây báo cho Giám Chính đại nhân.”

Lão vừa nói vừa lấy đơn luyện đan kia từ trong tay áo đưa cho Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu nhận lấy, vừa nhìn qua đã cau mày, nháy mắt hiểu sao Bạch Khinh Vân thoái thác không truyền lời.

Đơn luyện đan này tốn quá nhiều bạc, triều đình có thể phát cho Ti Thiên Giám bao nhiêu chứ?

Nếp nhăn trên mặt Tôn các lão càng làm cho khuôn mặt lão uy nghiêm hơn, lão mở lời: “Tình trạng của triều đình bây giờ hẳn là ngươi cũng hiểu. Mấy năm nay bệ hạ tu tiên, Ti Thiên Giám thì nuôi một nhóm người không phải tiên cũng chẳng phải người phàm, quốc khố trống rỗng, thu không đủ chi. Bạc cho một đơn luyện đan này, quốc khố chỉ có thể bỏ ra một phần năm, phần còn lại Ti Thiên Giám các ngươi tự nghĩ cách đi!”

Đệ Nhất Thu còn chưa kịp nói, Tôn các lão đã tiếp tục: “Nghe nói Giám Chính đại nhân bán một con rối cho Ngọc Hồ Tiên Tông thu được bốn vạn vạn linh thạch, vừa lúc có thể giúp bệ hạ luyện đan. Giám Chính đại nhân vừa là thần tử vừa là con của bệ hạ, chắc là không có ý kiến gì chứ.”

Nói xong, lão rời khỏi Ti Thiên Giám ngay.

“Tôn các lão quá đáng thật!” Đàm Kỳ cả giận nói, “Ý chỉ này của bệ hạ dựa vào cái gì…”

“Được rồi.” Đệ Nhất Thu ngăn hắn lại, nói, “Tiếp tục luyện công.”

Đàm Kỳ vẫn tức anh ách: “Mấy năm nay triều đình phát được bao nhiêu bạc cho Ti Thiên Giám chứ? Vậy mà bây giờ lão cũng nghĩ ra được ý này.”

Đệ Nhất Thu nói khẽ: “Đủ rồi.”

Tôn các lão bước nhanh rời khỏi Ti Thiên Giám, người hầu phía sau vội vàng đuổi theo định dìu lão, lão lại đẩy ra. Chờ đến lúc hoàn toàn ra khỏi cửa Ti Thiên Giám, Tôn các lão mới thở phào một hơi.

Người hầu phía sau vội gọi kiệu phu đến. Trong lòng Tôn các lão vẫn còn một bụng lửa, quay đầu nhìn thoáng qua cửa Ti Thiên Giám, lẩm bẩm: “Một đám người sờ sờ ra đó, tu tiên cái gì. Kết quả tiên không ra tiên mà người không ra người, mèo đi giả làm hổ, chỉ khổ cho lê dân bá tánh.”

Người hầu đỡ lão lên kiệu, nhẹ giọng nói: “Thật ra mấy năm nay Giám Chính đại nhân cũng sống không dễ dàng. Tiền triều đình phát cho không đủ để hắn nuôi nhiều quan lại như thế của bốn Ti, nghe nói hắn còn không có nổi nhà riêng.”

Tôn các lão cả giận: “Ngươi lại còn nói đỡ cho hắn!”

Người hầu cười nói: “Không dối gì đại nhân, phụ thân của tiểu nhân lúc còn trẻ ở chiến trường bị thương ở chân, nhiều năm không thể đi lại được. Mười mấy năm trước bệ hạ phái Giám Chính đại nhân đi an ủi binh lính cao tuổi, Giám Chính đại nhân thấy tình trạng của phụ thân tiểu nhân nên đã làm một đôi chân giả.”

Tôn các lão lần đầu tiên nghe thấy chuyện như thế, lập tức hỏi: “Chân giả?”

Người hầu đáp: “Vâng. Lúc trước tiểu nhân cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng sau đó quả thật là phụ thân đã có thể đi đứng như thường, không có trở ngại gì. Lúc đó Giám Chính đại nhân mới có mười lăm tuổi, cả nhà tiểu nhân vẫn luôn nhớ ơn ân đức của hắn, mấy năm nay tiểu nhân may mắn được đi theo đại nhân, thỉnh thoảng được nhìn thấy ít cảnh đời mới nhận ra điểm tốt của hắn.”

Tôn các lão thở dài một hơi, nói: “Thật ra mà nói, lão phu cũng không có thù hận gì với hắn. Mấy năm nay triều đình phát bạc, ta cũng không có ý định cắt xén gì, chẳng qua dân chúng khổ quá, cộng với việc giá của giống tốt cứ lên cao, dân chúng tầng đáy trải qua những ngày tháng khó khăn chật vật, nếu ta không cố giữ chút bạc lại thì ai sẽ suy nghĩ vì bọn họ đây?”

Người hầu trả lời: “Các lão lòng mang thiên hạ, tiểu nhân hiểu được.”

Tôn các lão ừ một tiếng, vén màn kiệu lên, lại quay đầu nhìn Ti Thiên Giám một lần nữa: “Nếu thật sự hắn không có cách, vậy trích giảm một nửa tiền đơn luyện đan đi.”

Người hầu tán thưởng: “Phẩm chất của các lão khiến người phải cảm phục.”

Nhưng Đệ Nhất Thu cũng không tìm lão.

Ngày hôm sau, hắn lấy cớ nhi tử mười một tuổi độ kiếp thành công để mời tất cả bạn bè trong triều đình và Tiên môn đến.

Những người nhận được thiệp mời đều không hiểu chuyện gì xảy ra—— vị Giám Chính đại nhân này vẫn luôn ở trong quan xá(*), lúc nào cũng chỉ cô đơn một mình. Tự nhiên có một nhi tử ở đâu ra?! Lại còn mười một tuổi rồi?

(*)Quan xá: nơi ở dành riêng cho quan lại

Hơn nữa, mười một tuổi thì độ kiếp kiểu gì?!

Do sự tò mò, ngày diễn ra yến tiệc, mọi người vẫn nhiệt tình sôi nổi tới tham dự. Nếu người đã đến thì đương nhiên không thiếu tiền biếu.

Giám Chính đại nhân cũng không khách sáo, nếu hắn phát hiện người đến tặng quà ít quá thì sẽ móc mỉa mấy câu. Ai cũng là người sĩ diện, sao mà chịu nổi kiểu đó?

Sau đó mọi người tự hiểu lấy, tiền biếu cũng cực kỳ nhiều.

Cuối cùng cũng đến mục chính của bữa tiệc, ai nấy đều tò mò không chịu nổi. Rốt cuộc Giám Chính đại nhân cũng dẫn con hắn đến trước mặt mọi người.

—— Một con sâu lông Dương Lạt Tử màu sắc rực rỡ.

Con sâu này ăn uống không tệ, hiện giờ đã ăn đến mức trắng trẻo mập mạp.

Mà Giám Chính đại nhân muốn kéo dài tuổi thọ cho nó nên mỗi ngày đều cho ăn chút linh đan. Bây giờ trông nó mỡ phì thể tráng, màu sắc càng đẹp hơn. Hộ Bộ Thượng thư Chu đại nhân không kìm được hỏi: “Đây là… con trai cưng của Giám Chính đại nhân?”

Ngụ ý rất đơn giản—— ngươi mẹ nó còn sinh ra cái thứ này ấy hả?

Giám Chính đại nhân từ tốn trả lời: “Con nuôi.”

“…” Trong lòng ai cũng chửi móa nó, nhưng ngoài miệng thì không dám nói cái gì.

Giám Chính đại nhân nâng nhi tử trên tay, ra vẻ cưng chiều trước mặt mọi người, còn đút cho nó ăn linh đan rồi nâng đi khoe khắp nơi, thuận tiện nhận lễ vật. Mọi người ngậm đắng, chỉ đành vùi đầu ăn cơm.

Lúc này, Lý Lộc chỉ vào bàn tay hắn, thốt lên: “Giám Chính đại nhân, này…”

Giám Chính đại nhân cúi đầu, chỉ thấy con sâu trong tay hắn kết thành nhộng, sau đó phá nhộng hóa thành một con bướm đêm cánh xanh viền vàng. Cả quá trình vừa chậm rãi vừa ôn hòa.

Giám Chính đại nhân nhìn chăm chú, như nhận ra điều gì mà nín thở. Ha, con sâu năm đó nàng đưa cho hắn, giờ phút này đã phá kén thành bướm rồi.