Không Tỉnh

Chương 54: Giao chiến



Hoàng Nhưỡng quả thực không thể tin nổi, đây là món quà Đệ Nhất Thu tặng nàng sao.

Nàng cô đơn đứng ở ngoài cửa, mắt to trừng mắt nhỏ với con rối. Mà trước Cửu Khúc Linh Đồng, Giám Chính đại nhân trơ mắt nhìn tóc tai nàng bị xối ướt, bết dính vào trán.

Hai người cách nhau cả nghìn dặm, mỗi người đều có nỗi tuyệt vọng riêng.

May mà thời gian đối chiến của con rối có hạn. Hai canh giờ sau, cuối cùng nó cũng rũ đầu, không còn động tĩnh gì nữa.

Hoàng Nhưỡng đã bị ướt nhẹp, nàng thử thăm dò đến gần thứ này, nó không còn phản ứng. Lúc này Hoàng Nhưỡng mới lách qua nó chui vào trong phòng, nàng bị mưa thấm ướt người, thật sự muốn mắng người.

Trong phòng hỗn loạn không thôi, nàng đành phải di chuyển con rối sang bên.

—— May mà nàng tu võ, sức lực cũng lớn hơn không ít. Chứ di chuyện thứ đồ chơi này có mà mệt chết?

Hoàng Nhưỡng di chuyển nó đến trong góc, phát hiện giường mình bị đánh sập, hòm gõ cũng bị phá hỏng. Nàng thở dài một tiếng, cuối cùng tìm ra một bộ xiêm y sạch sẽ từ trong đống đổ nát, đi thay.

Nhưng nàng lại không biết, hai mắt con rối này còn có tác dụng!!

Bên kia Cửu Khúc Linh Đồng, Giám Chính đại nhân giơ tay muốn tắt pháp bảo, nhưng do dự một hồi hắn vẫn cúi đầu, dùng bút chì tiếp tục phân giải chiêu thức.

Thỉnh thoảng muốn ngẩng đầu nghía một cái, nhưng cuối cùng vẫn không.

Ban đêm, Chu Tước Ti, Thiếu Giám Chu Tương nghiêm túc đi tới, nàng chạy cực nhanh, theo sau là Lý Lộc. Hai người thậm chí còn không kịp thông bẩm, trực tiếp đi vào thư phòng của Đệ Nhất Thu.

Chu Tương nói: “Giám Chính, hôm nay Chu Tước Ti kiểm kê con rối, phát hiện thiếu mất một con! Hơn nữa còn là con rối cao cấp nhất, hạ quan lơ là, xin Giám Chính trị tội.”

Việc này ý hả? Giám Chính đại nhân tiếp tục dùng bút hóa giải chiêu thức, nói: “Vẫn chưa mất đâu, bổn tọa tặng người ta thôi.”

“Tặng… tặng ai?” Chu Tương sửng sốt.

Lý Lộc cũng sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng kịp, hỏi: “Giám Chính tặng cho A Nhưỡng cô nương rồi hả?”

A…, A Nhưỡng cô nương sao.

Chu Tương nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhưng sau đó nàng lại có một vấn đề muốn hỏi∶ “Giám Chính chọn con rối siêu đối chiến kia cho nàng sao?”

Giám Chính đại nhân ừ một tiếng, bổ sung thêm một câu: “Siêu đối chiến rất quý giá.” Đã tặng quà cho nàng thì đương nhiên phải tặng cái tốt nhất.

Rất quý giá!! Lý Giám Phó hỏi một câu: “Nhưng mà… A Nhưỡng cô nương đánh thắng được nó sao?” Nó là con rối siêu đối chiến đó, Ti Thiên Giám tổng cộng chỉ có ba con. Bình thường đều cho Bạch Hổ Ti dùng để luyện kiếm trận với người của Ti này.

Một kiếm trận mười hai người mới có thể đối chiến được với một con rối siêu đối chiến.

Giám Chính đại nhân chỉ hình ảnh trên Cửu Khúc Linh Đồng.

Trong hình ảnh, Hoàng Nhưỡng đã thay xong xiêm y, tóc vẫn ẩm ướt. Nàng đang ngồi xổm sửa chữa cái giường bị con rối đánh sập…. Được rồi, nàng quả thật không đánh lại.

Àizzz. Trực nam tặng quà, đoạn tình tuyệt nghĩa. Lý Giám Phó thở dài một hơi.

Mà ở Ngọc Hồ Tiên Tông, Hoàng Nhưỡng chỉ có thể khắc khổ tu hành.

Nàng mò mẫn phương pháp sử dụng con rối này, dần dà phát hiện thì ra nó có ba cấp chiến lực giáp, ất, bính. Thanh chìa khóa đâm vào ổ khóa trong lỗ tai, chỉ cần vặn một vòng, nó sẽ ở mức chiến lực thấp nhất.

Một lần có thể đối chiến liên tục hai canh giờ.

Hai canh giờ sau, con rối sẽ dừng tác chiến.

Hoàng Nhưỡng bắt đầu cảm thấy thứ đồ chơi này cực kỳ thú vị, mỗi khi rảnh nàng sẽ đánh nhau với nó, một ngày một lần đối chiến, lại thêm đọc sách, tự học, gây giống, thời gian cứ thế vội vàng trôi qua.

Vì thế nàng đã có mấy ngày không đến Duệ Vân Điện rồi.

Mà lúc này, Duệ Vân Điện.

Tạ Hồng Trần ngồi ở trước thư án, mấy đệ tử trong điện đang quét sân vẩy nước. Trên án có một chậu hoa lan, hoa nở rộ, giống như bốn mùa chưa từng tàn.

Đầu ngón tay Tạ Hồng Trần khẽ đẩy phiến lá xanh đậm kia ra, sắc hoa vàng óng, hấp dẫn suy nghĩ của hắn ra khỏi kinh thư điển tịch, trong khoảng thời gian ngắn, hắn thất thần.

Hôm nay Hoàng Nhưỡng lại không tới.

Thật ra Tạ Hồng Trần cũng không có lý do gì để triệu kiến cô đến điện mỗi ngày.

Với thân phận của hắn, cho dù là đệ tử thân truyền cũng không có khả năng gặp mặt mỗi ngày.

Đa số thời gian các đệ tử đều nhận sách tu luyện về rồi tự tiến hành tu tập. Gặp chỗ khó hiểu mới đi thỉnh giáo. Hoặc là dứt khoát nhờ các sư huynh chỉ điểm.

Tính tình Tạ Hồng Trần thẳng thắng lạnh lùng, xưa nay không quá thích náo nhiệt.

Đương nhiên lại càng không thể yêu cầu một nữ đệ tử mỗi ngày đều ở lại Duệ Vân Điện luyện công: ‘Hầu hạ dưới gối’.

Nhưng mà, đã mấy ngày nàng không tới rồi. Rốt cuộc nàng đang làm gì?

Đột nhiên, Tạ Hồng Trần rất muốn đi xem.

Hắn đi ra khỏi Duệ Vân Điện, thời tiết giữa hè vô cùng sáng sủa. Nhưng mới đến đầu giờ mão, mặt trời đã sớm thò đầu ra, ánh đỏ treo ở cuối chân trời.

Tạ Hồng Trần đi dọc theo sơn đạo xuống dưới, hướng đến tịnh xá cho các đệ tử thân truyền ở. Trong lúc hoảng hốt, trí nhớ hắn bỗng trở nên mơ hồ.

Hình như trước kia hắn cũng từng đi tìm Hoàng Nhưỡng như vậy. Cũng vào thời gian mặt trời mới ló dạng. Cũng một mình hành tẩu trên sơn đạo, trong lòng hắn nhớ tới người kia, trong lòng lại sinh ra rất nhiều tạp niệm.

Tạ Hồng Trần đi thẳng tới chỗ ở của Hoàng Nhưỡng. Bởi vì là nữ đệ tử nên chỗ ở của nàng ở tận cùng bên trong, bên ngoài là chỗ ở của đám sư huynh Nhiếp Thanh Lam, Tạ Lạp.

Hoàng Nhưỡng chiếm đóng tại một vùng núi hẻo lánh, sơn mạch của Ngọc Hồ Tiên Tông giống như một vòng tay ôm ấp bao bọc lấy nàng. Mà Tạ Hồng Trần chưa đến gần đã nghe thấy âm hưởng, là tiếng chuyển động của cơ quan.

Hắn đi trước một trận pháp, chỉ thấy sáng sớm, dưới ánh mặt trời le lói, Hoàng Nhưỡng mặc một thân y phục luyện công màu vàng, đang đối chiến với con rối đối chiến.

Lạ ở chỗ con rối này được chế tạo từ gỗ chắc, là gỗ chuyên dùng để đóng thuyền, cho nên rất khó rạn nứt.

Mà chỗ các đốt ngón tay của nó được gọt khắc vô cùng tinh xảo. Nó và Hoàng Nhưỡng đối chiến, từ chiêu thức đến công pháp đều vô cùng giống người thật.

Hoàng Nhưỡng không nhìn ra bảo vật, nhưng Tạ Hồng Trần liếc mắt một cái đã nhìn ra —— con rối được chế tác tinh tế này chính là con rối siêu đối chiến của Ti Thiên Giám.

Vật thế này muốn Ti Thiên Giám làm cho, không phải cứ có bạc là có thể làm được. Dù sao cả Ti Thiên Giám, cũng chỉ có ba con rối siêu đối chiến như vậy.

Tạ Hồng Trần đứng ở bên, xem Hoàng Nhưỡng luyện tập với con rối rất lâu, hỏi: “Vật này, con lấy được từ chỗ nào?”

“Ấy, sư tôn!” Hoàng Nhưỡng luyện đến xuất thần, một lòng chỉ muốn hóa giải chiêu thức của con rối mà không chú ý xem hắn đã đến được bao lâu. Mấy ngày nay bị đánh vài lần, nàng đã biết được phạm vi đối chiến của con rối này rồi.

Nàng linh hoạt nhảy ra vị trí cách con rối kia tầm mười trượng. Con rối kia sẽ mất mục tiêu, không còn đuổi đánh nữa, ngơ ngác đứng ở bên.

“Sư tôn!” Hoàng Nhưỡng cung kính hành lễ với Tạ Hồng Trần, trên trán nàng ướt đẫm mồ hôi, đôi má đào hồng hồng, cả người được ánh sáng chiếu rọi, mang đến cảm giác rực rỡ chói mắt.

Ánh mắt Tạ Hồng Trần không tự chủ được dừng hơi lâu, mãi một lúc sau hắn mới thu lại tầm nhìn, nói: “Con rối siêu đối chiến của Ti Thiên Giám, xưa nay chỉ dùng để luyện tập võ nghệ, sao lại xuất hiện ở đây?”

Hoàng Nhưỡng không có cảm giác gì với ba chữ “siêu đối chiến”, nàng thản nhiên đáp: “Vài ngày trước đệ tử bỗng nhiên nhận được vật này, ban đầu cũng không biết sử dụng. Phải mất rất nhiều ngày mới mò mẫm hiểu rõ cách sử dụng nó.”

“Bỗng nhiên?” Tạ Hồng Trần ngước mắt nhìn về phía con rối trước mặt, con rối kia cũng ngốc ngốc nhìn hắn. Thứ này cao lớn, nhìn hắn cũng có cảm giác cao ngạo khinh thường.

Tạ Hồng Trần nhíu mày: “Dù sao Ti Thiên Giám cũng lệ thuộc vào triều đình, vật quý trọng như vậy dễ dàng mang tặng, chỉ sợ có rắp tâm khác.” “Quý trọng?” Hoàng Nhưỡng bắt được hai chữ này từ trong lời Tạ Hồng Trần. Thứ có thể khiến Tạ Hồng Trần nói là “quý trọng”, chỉ sợ thật sự không nhiều lắm.

Nàng hỏi: “Thứ này… Cực kỳ quý giá sao?”

Tạ Hồng Trần đi quanh con rối một vòng, trầm tư nói: “Là một trong những thứ tâm đắc nhất do Giám Chính Đệ Nhất Thu của Ti Thiên Giám làm ra, đã từng oanh tạc ở các môn phái. Nhưng bởi vì cách chế tạo quá phức tạp, hơn nữa không dễ bảo quản cho nên Ti Thiên Giám không chịu bán ra. Như Ý Kiếm Tông đã từng muốn mua một con thế này.”

Hắn nghĩ bụng, không khỏi nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, nói: “Hà Tích Kim từng ra giá ba vạn vạn linh thạch, Đệ Nhất Thu lấy lý do tinh lực không tốt, từ chối.”

Hoàng Nhưỡng kinh ngạc tại trận.

Ba vạn vạn linh thạch đối với nàng là một con số không thể tưởng tượng. Hoàng gia quanh năm gây giống, trong giới thợ gây giống cũng được coi như là có chút danh tiếng. Nhưng một năm bội thu đổi ra linh thạch, cùng lắm chỉ được mấy chục vạn. Đó là đã bỏ cung cấp chi tiêu cho tộc nhân rồi.

Hoàng Nhưỡng chấn động.

Ti Thiên Giám, Chu Tước Ti.

Giám Chính đại nhân đang cẩn thận đúc một con rối đối chiến. Đúc thứ này vô cùng phiền phức, một mình hắn khó mà hoàn thành. May mà tư liệu tranh ảnh đều đủ, linh kiện cũng còn thừa, tuy đúc thêm con nữa khiến tinh lực tiêu hao, nhưng cũng không đến mức làm lỗi.

Hắn vừa chỉ huy mọi người đúc linh kiện, thỉnh thoảng lại nhìn bức tường đối diện. Trên tường, trong Cửu Khúc Linh Đồn có hai bức ảnh. Một cái là đoạn ngắn tỷ thí tài nghệ của đệ tử mới chiêu mộ năm đó của Tạ Linh Bích.

Hình ảnh này đã hơi lâu, được dùng Động Thế Mục của chính Ngọc Hồ Tiên Tông ghi lại. Nhưng may mà cũng coi như rõ.

Hình ảnh còn lại đến từ con rối siêu đối chiến.

Nghe thấy Tạ Hồng Trần ở bên trong đang giải thích về lai lịch của con rối này, Giám Chính đại nhân hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý.

Mà vẻ mặt Hoàng Nhưỡng thì lại đầy kinh sợ, nàng sờ con rối, chỉ trong chớp mắt đã tha thứ cho hành vi trước đó của nó. Vật quý trọng thế này, Đệ Nhất Thu không rên một tiếng đã tặng cho mình, thế này không khỏi..... Không khỏi...

Bốn chữ “Tài Đại Khí Thô” quay vòng vòng trong đầu Hoàng Nhưỡng vô số lần. Àizzzz, ngoài mộng, Thành Nguyên năm thứ năm, nếu ngươi mang theo bốn vạn vạn triệu linh thạch đến cầu hôn, lo gì không thành việc lớn!

Hoàng Nhưỡng cảm khái trong lòng.

Tạ Hồng Trần lại vô cùng nghiêm túc, nói: “Vật này có giá trị quá cao, nếu như con không quá quen thân với người tặng con rối, vậy thì nên trả lại cho thỏa đáng.”

“Hả?” Con người Hoàng Nhưỡng luôn rất hiện thực. Trước đó không biết giá trị của vật này, nàng đương nhiên cảm động không thôi. Hiện giờ biết được, sao nỡ bỏ? Đây chính là bốn vạn vạn linh thạch đó!

Cả đời này nàng có thể thấy được nhiều linh thạch thế sao?!

Nàng nhíu mày, nhất thời vô cùng xoắn xuýt.

Hắn nói một phen, phân biệt rạch ròi quan hệ của Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu.

Hoàng Nhưỡng đành phải nói: “Đệ tử sẽ đi tìm hắn trả lại con rối.”

Tạ Hồng Trần ừ một tiếng, lại nói: “Con đã bái nhập vào môn hạ của ta, ta sẽ dốc lòng truyền dạy, kiên nhẫn chỉ dẫn. Con rối này tuy có chỗ tốt đối với việc luyện công, nhưng dù sao chiêu thức cũng cứng nhắc. Trên con đường tu hành, sẽ chỉ được cái học nhanh chứ không học được cái tinh túy.”

Hắn hiếm khi kiên nhẫn giải thích như vậy, hiển nhiên còn canh cánh trong lòng chuyện con rối lần này. Con rối có quý trọng thế nào, lại há có thể đánh đồng với hắn?

Mà Ti Thiên Giám, Chu Tước Ti.

Sắc mặt Giám Chính đại nhân vô cùng âm trầm, tệ hơn chính là hắn nghe được câu nói tiếp theo của Tạ Hồng Trần.

Tạ Hồng Trần nói tiếp: “Con dốc lòng tu hành, đây vốn là chuyện tốt. Duệ Vân Diện… sẽ vĩnh viễn mở cửa với con.” Những lời này thốt ra từ miệng Tạ Hồng Trần, thật sự quá mức thân thiết và cưng chiều.

Hoàng Nhưỡng cũng cảm thấy như vậy, nhưng trên gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn tràn đầy ý cười: “Sư tôn đối đãi với đệ tử quá tốt, đệ tử đã biết.” Nàng quay đầu nhìn con rối, coi như đã hiểu ý của Tạ Hồng Trần.

Vật này có lẽ không thể giữ lại.

Vì vậy, cho dù trong lòng có không nỡ thế nào, nàng cũng chỉ đáp: “Đệ tử sẽ liên lạc với Ti Thiên Giám, đưa vật này về.”

Tạ Hồng Trần ừ một tiếng, lần thứ hai nhìn về phía con rối.

Hắn không nói rõ địch ý đối với vật này đến từ đâu.

Đương nhiên, hắn cũng không biết trong đôi mắt của con rối kia là Cửu Khúc Linh Đồng, Giám Chính đại nhân có thể nói là biết hết mọi việc ở đây —— cảm giác ghen tuông tràn ngập trong lòng, con rối nhìn Tạ Hồng Trần trước mặt, giống như cảm nhận được sự miệt thị của chủ nhân.

“Cửa Duệ Vân Điện vĩnh viễn rộng mở với con.” Giám Chính đại nhân nhớ kỹ những lời này, vẻ mặt chanh chua. Hừ, vô sỉ!

Mà ngày kế, hắn quả nhiên nhận được thư từ Ngọc Hồ Tiên Tông,

Phong cách thư được viết cực kỳ chính thức, hiển nhiên xuất phát từ tay Tạ Hồng Trần. Trong thư không chỉ thay mặt Hoàng Nhưỡng bày tỏ cảm ơn đối với Giám Chính đại nhân, còn bảo hắn con rối quá mức quý trọng, mà hai người lại xa lạ không hay qua lại, bởi vậy không dám nhận, đành phải trả về.

Xin được lượng thứ các kiểu.

Giám Chính đại nhân vò thư thành một cục, tiện tay ném vào trong lò luyện. Xa lạ không qua lại sao? Vậy thì qua lại luôn đi!

Ngày kế, Giám Chính đại nhân mang theo sính lễ cực dày, còn không tiếc sử dụng truyền tống phù giá những ba ngàn linh thạch, trực tiếp đuổi đến Ngọc Hồ Tiên Tông.

Lúc đó Hoàng Nhưỡng đang tiến hành buổi luyện tập cuối cùng với con rối, say đó thứ này sẽ lập tức bị đưa về Ti Thiên Giám rồi. Nàng thật sự không nỡ. Bốn vạn vạn linh thạch lận đó! Một thứ vô cùng hữu dụng!

Nàng đang đánh nhau hăng say với con rối, thình lình bên ngoài có đệ tử chạy vào, thở hổn hển nói: “Hoàng sư tỷ! Tông chủ truyền người lập tức đến Duệ Vân Điện!”

Hắn chạy quá nhanh, cho nên có hơi thất lễ. Hoàng Nhưỡng cũng không so đo, nàng nhảy ra khỏi phạm vi công kích của con rối, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tên đệ tử kia vội la lên: “Sáng sớm hôm nay, Giám Chính Đệ Nhất Thu của Ti Thiên Giám tiến vào tông môn. Lại còn dẫn theo hậu lễ!” Dứt lời, hắn còn nhìn thoáng qua con rối kia: “Nghe nói là muốn bàn bạc chuyện con rối này.”

“….” Hậu lễ?! Hoàng Nhưỡng bất giác nghĩ tới sính lễ. Nàng yên lặng thay đổi y phục, đến Duệ Vân Điện trước.

Mà trong điện, chờ đợi nàng chính là chiến trường Tu La.

Hoàng Nhưỡng cũng không phải bạch liên hoa thuần khiết gì, nàng nhìn cảnh tượng đã nghĩ ra lời thoại.

Tạ Hồng Trần: “A Nhưỡng, con bằng lòng đi cùng hắn, hay ở lại bên cạnh vi sư, tiếp tục học nghệ?”

Đệ Nhất Thu: “A Nhưỡng, nếu nàng muốn dốc lòng học nghệ, ta đương nhiên có thể đợi.”

Sau đó hai người cùng nhau nhìn nàng, chờ nàng trả lời.

Hoàng Nhưỡng thở dài một hơi, nàng đi vào Duệ Vân Điện, phát hiện bên trong không chỉ có mình Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu, ngay cả Tạ Linh Bích luôn rất ít lộ diện cũng đến.

Nàng tiến vào điện, ba người đều nhìn nàng.

Hoàng Nhưỡng đành phải quỳ xuống, nói: “Đệ tử Hoàng Nhưỡng, bái kiến lão tổ, sư tôn.”

Sắc mặt Tạ Linh Bích không tốt, không biết vì sao lão lại không thích Hoàng Nhưỡng.

Vẫn là Tạ Hồng Trần nói: “Đúng lên đi.”

Hoàng Nhưỡng đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Thu, cúi mình thi lễ: “Giám Chính đại nhân.”

Giám Chính đại nhân mỉm cười, nói: “A Nhưỡng cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Khụ. Hoàng Nhưỡng đứng ở bên cạnh Tạ Hồng Trần, Tạ Hồng Trần trầm giọng nói: “Hiện giờ nàng đã tới, Giám Chính sao không chính miệng hỏi thử đi.”

Ánh mắt Đệ Nhất Thu theo sát Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng nhìn hắn một cái, vừa lúc va phải ánh mắt hắn. Nàng như bị bỏng, vội vàng dời mắt.

Tạ Hồng Trần rất không vui, hắn nói: “Giám Chính?”

Lúc này Đệ Nhất Thu mới mở miệng, nói: “A Nhưỡng cô nương, tại hạ có một chuyện muốn hỏi cô nương, hy vọng cô nương thẳng thắn trả lời.”

Trời đất! Chàng sẽ không định cầu thân thật chứ? Hoàng Nhưỡng gào thét trong lòng, lúc này chàng mà cầu thân, ta lại từ chối chàng thì trong lòng sẽ khổ sở. Nhưng không từ chối chàng thì chỉ có thể rời khỏi Ngọc Hồ Tiên Tông. Phải làm sao mới được đây?

Mà Giám Chính đại nhân dừng một lát mới dò hỏi: “Xin hỏi A Nhưỡng cô nương, cô nương có cảm nhận gì về con rối đối chiến này?”

Hở? Hoàng Nhưỡng nhìn thoáng qua Tạ Hồng Trần, lại nhìn lướt qua Tạ Linh Bích, thấy vẻ mặt hai người ngưng trọng, nàng nhất thời mờ mịt.

Nhưng câu hỏi thì vẫn phải trả lời. Nàng đành nói: “Đối chiến thuần thục, lưu loát, chiêu thức hóa giải vô cùng tường tận. Quả thật… đúng là người trời chế tác.” Nàng đáp lại chi tiết.

Giám Chính đại nhân khẽ gật đầu, ngược lại hỏi Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần: “Xem ra A Nhưỡng cô nương hết sức hài lòng đối với con rối này. Linh Bích lão tổ, Tạ tông chủ, chẳng lẽ hai người các ngươi còn thấy bốn vạn vạn linh thạch không đáng giá sao?”

Cái gì? Hoàng Nhưỡng càng nghe càng hồ đồ.

Mà Giám Chính đại nhân thì bưng cốc trà, khẽ nhấp một ngụm, nói: “Ngọc Hồ Tiên Tông là đệ nhất tiên tông, chút linh thạch đó quả thực bé nhỏ không đáng kể. Nhị vị còn gì phải do dự?”

Hoàng Nhưỡng coi như đã hiểu —— hắn muốn bán con rối này cho Ngọc Hồ Tiên Tông!

Giám Chính đại nhân thong dong uống trà, sắc mặt Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần đều cực kì khó coi.

Chuyện này mà đồng ý, bốn vạn vạn linh thạch nói nhiều không nhiều, mà nói ít cũng không ít. Hơn nữa mua con rối của Ti Thiên Giám từ triều đình, hoặc nhiều hoặc ít cũng khiến người ta cảm thấy Ti Thiên Giám được yêu thích.

Nhưng nếu không đồng ý, con rối này để ở Ngọc Hồ Tiên Tông hơn tháng. Vật quý trọng thế này, không công mang tặng, quả thật khiến người ta phải nghĩ ngợi. Hắn khua chiêng gõ trống thế kia, mọi người đều đã biết, để cho người đời biết, chỉ sợ lại nói Ngọc Hồ Tiên Tông không bỏ ra nổi số tiền này.

Trái lại Giám Chính đại nhân cực kỳ nhàn nhã, hắn nói khẽ: “Nếu hai vị đang thiếu tiền thì cũng không cần khó xử. Con rối này vốn là tặng cho A Nhưỡng cô nương dùng thử, mới có hơn tháng, cho dù thu về cũng không ai dám cảm thấy Ngọc Hồ Tiên Tông chiếm tiện nghi của người khác đâu.”

Tạ Linh Bích xưa nay rất trọng thể diện, nghe vậy sắc mặt lại càng xanh mét.

Giám Chính đại nhân vừa thấy thế, trong lòng nhất thời sảng khoái.

Mặt mày Tạ Hồng Trần âm trầm như nước, một lúc lâu sau mới nói: “Bốn vạn vạn linh thạch cũng không phải chuyện lớn. Giám Chính hà tất phải ép buộc?”

Đệ Nhất Thu nghe vậy, khẽ cười một tiếng, đáp: “Tạ tông chủ nói rất đúng, thế chờ chút ta phái người đến, chúng ta ký khế ước. Về sau cứ mỗi nửa năm, Ti Thiên Giám sẽ phái người đến bảo dưỡng một lần.”

Hắn đi đến trước mặt Tạ Hồng Trần, ôm quyền nói.

“Nhận được sự yêu thích của Tạ tông chủ, nó chắc chắn sẽ cố hết sức thay Tạ tông chủ rèn luyện với chư vị đệ tử.” Lúc nói những lời này, không biết vì sao hắn lại nghĩ tới câu kia của Tạ Hồng Trần —— cửa lớn của Duệ Vân Điện vĩnh viễn rộng mở với con.

Sau đó thì sao, Hoàng Nhưỡng còn đáp lại một câu: “Sư tôn đối đãi với đệ tử quá tốt, đệ tử đã biết rồi.” Hừ.

Tạ tông chủ nhìn thẳng hắn, trong mắt hai người như tóe ra lửa.

Cuối cùng vẫn là Tạ Linh Bích nói: “Đủ rồi! Chỉ một con rối nho nhỏ, cũng đáng cho ngươi kinh động thế nhân sao?” Lão đứng dậy, liếc mắt nhìn Hoàng Nhưỡng một cái, nói, “Sau này đừng có nhận những thứ không rõ ràng vào tiên tông.”

Ý lão là đang trách cứ, Hoàng Nhưỡng không thèm để ý, lập tức đáp: “Đệ tử đã ghi nhớ lời lão tổ dạy bảo.” Lúc này Tạ Linh Bích mới nhìn Đệ Nhất Thu một cái, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.

Giám Chính đại nhân đương nhiên cũng không cần ở lâu, hắn chắp tay với Tạ Hồng Trần nói: “Nếu chuyện đã bàn bạc xong, vậy bổn tọa cũng xin cáo từ đây. Tạ tông chủ không cần đưa tiễn.”

Tạ Hồng Trần chẳng thèm để ý đến hắn, càng đừng nói đến tiễn hắn.

Mà Giám Chính thì lại mặt dày có thừa, hắn nói với Hoàng Nhưỡng: “A Nhưỡng cô nương tiễn ta một đoạn cũng được.”

Hoàng Nhưỡng đang định đồng ý, Tạ Hồng Trần bỗng mở miệng nói: “Giám Chính tự mình đến đây, vẫn nên do bản tông chủ tự mình tiễn ngươi mới phải đạo.”

Giám Chính đại nhân không vui đáp: “Thế thì thật phiền tông chủ quá.” Hoàng Nhưỡng nhìn hai người sóng vai ra khỏi Duệ Vân Điện.

—— Tạ Hồng Trần muốn trả con rối đối chiến về, Đệ Nhất Thu lại mặt dày chạy tới vừa đấm vừa xoa, lấy lý do dùng thử, ép Tạ Hồng Trần và Tạ Linh Bích mua bằng được con rối này.

Đồ đã tặng, lại còn có thể ôm tiền về. Thật đúng là thủ đoạn, không phục không được.

Mà lúc này, Giám Chính đại nhân và Tạ tông chủ sóng vai rời đi.

Hai người xưa nay mặc dầu không thể nói là có giao tình tốt, nhưng ít nhiều ngoài mặt vẫn không trở mặt. Cố tình hôm nay lại không thèm nói với nhau lấy một chữ.

Giám Chính đại nhân cũng thấy lạ —— thật phải công nhận Tạ Hồng Trần này cứ như lão già ấy. Hắn vốn nên cố gắng tạo quan hệ mới tốt!

Nhưng vì sao cứ luôn sinh lòng ghen ghét?!