Không Tỉnh

Chương 53: Con rối



Trong hậu viện của quán trọ, mấy chiếc đèn lồng sáng đèn.

Hoàng Nhưỡng và Khuất Mạn Anh ngồi xuống trước bàn đá, có hạ nhân bưng trà rót nước.

Khuất Mạn Anh dùng một đĩa nhỏ đựng hạt dẻ rang đường, đặt tới trước mặt Hoàng Nhưỡng. Hơn nửa ngày trời Hoàng Nhưỡng mới phản ứng kịp, đây là cho nàng.

“Nào, nếm thử đi. Chỉ sợ đã có chút nguội, không đủ mềm dẻo.” Khuất Mạn Anh nói, “Về sau có rảnh, ngươi cứ đến Như Ý Kiếm Tông học nghệ. Đến lúc đó di phụ ngươi sẽ tự làm cho ngươi ăn.”

Những lời này bà nói cực kỳ nhẹ nhàng, Hoàng Nhưỡng lại nghe đến ngu ngơ.

“Hà chưởng môn bình thường… còn biết làm những thứ này sao?” Hoàng Nhưỡng hỏi.

Nàng nghĩ đến chuyện này, không khỏi không dám tin.

Từ nhỏ đến lớn,nàng từng gặp qua mấy vị gia chủ, hoặc là đắm chìm trong hưởng thụ như Hoàng Thự, hoặc là vĩnh viễn tránh xa nhà bếp như Tạ Hồng Trần. Hai người kia, có ai lại biết rang hạt dẻ?

“Biết làm.” Khuất Mạn Anh ở bên bóc hạt dẻ cho nàng, vừa bóc vừa nói: “Bọn nhỏ trong nhà đều rất thích ăn, cho nên hắn đi học làm. Trương Các chủ còn biết chưng bánh bao đó. À, Vũ Môn chủ cũng biết làm đồ ăn, sau này ngươi sẽ biết.”

Câu nào câu nấy đầy ý cười, Hoàng Nhưỡng nghe thấy rất thú vị.

Hoàng Nhưỡng vốn tưởng Khuất Mạn Anh sẽ đề cập đến chuyện giống tốt, nhưng Khuất Mạn Anh lại không. Bà chỉ một lòng bóc hạt dẻ cho Hoàng Nhưỡng, còn nói: “Sau này, nếu ngươi tìm phu quân, nhất định phải để cho di mẫu ngươi xem qua. Lần này ngươi đứng đầu bảng tỷ thí võ nghệ của các đệ tử mới chiêu mộ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người để mắt đến. Nhưng đừng nên sốt ruột, nữ nhân gia lập gia đình, đây là việc lớn cả đời đó....”

Bà thao thao bất tuyệt, giống như một vị trưởng giả từ ái.

Vì thế Hoàng Nhưỡng cũng dằn nhẫn nại ngồi nghe, từ nhỏ đến lớn chưa từng có một vị trưởng bối nào nói chuyện với nàng như vậy. Cho dù là nhà Tức lão gia tử đến muốn nhận thân, cũng là vẻ cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

Gió đêm khẽ thoảng qua, tiếng côn trùng kêu vang. Hoàng Nhưỡng cảm thấy ban đêm như vậy cũng rất được.

Nàng và Khuất Mạn Anh nói chuyện nhà cửa, hoặc nhiều hoặc ít cũng có nói đến chuyện của Tức Âm.

“Mẫu thân ngươi ấy à…. chính là quá khờ dại. Bị Hoàng Thự dỗ cho mê muội.” Khuất Mạn Anh nói tới đây, khẽ ối một tiếng, “Xem cái miệng ta này, dầu gì hắn cũng là phụ thân ngươi, những lời này chắc ngươi nghe sẽ thấy khó chịu.”

Hoàng Nhưỡng nhớ lại trước kia, đột nhiên hỏi: “Nếu.... Lúc trước mẫu thân cầu xin di mẫu giúp đỡ, dì mẫu sẽ giúp bà ấy chứ?”

Khuất Mạn Anh suy tư một hồi, đáp: “Nàng gả cho Hoàng Thự thì tức là không thể quay về Tức gia nữa rồi. Nếu đến tìm ta tương trợ, ít nhất ta cũng sẽ nghĩ cách để cho nàng ấy rời ra Hoàng gia, dù cho có phải dẫn theo tỷ muội các ngươi rời đi cũng không sao. Nhưng ngươi không biết tính tình Tức Âm rồi, nàng ấy sẽ không bao giờ cầu xin ta.”

Hoàng Nhưỡng cầm lấy một hạt dẻ bỏ vào trong miệng, hạt dẻ kia cực kỳ ngọt, hương vị mềm dẻo ngon miệng. Rất lâu sau nàng mới nói: “Ta biết.” Nữ nhân kia, bà sẽ chấp nhận thất bại sao?

Lúc còn sống bà ấy vẫn luôn oán hận. Oán hận Hoàng Thự, oán hận thị thiếp của Hoàng Thự, oán hận những con cái do những thị thiếp này sinh ra, sau đó oán hận luôn cả nàng và tỷ tỷ của nàng.

Đêm hôm đó, Hoàng Nhưỡng không nhắc đến chuyện giống tốt nữa. Nàng và Khuất Mạn Anh ngồi chơi uống trà, ăn một túi hạt dẻ rang đường. Lần đầu tiên Hoàng Nhưỡng nhàn nhã nói chuyện phiếm cùng một trưởng bối như vậy, không cần cố gắng lấy lòng, cũng không quan tâm có mục đích gì. Nàng có hơi thích cảm giác này.

Ngày tiếp theo, thứ hạng của các đệ tử mới được chiêu mộ đã định.

Trận tỷ thí lần này đương nhiên có khen thưởng. Tiên môn cố ý đúc pháp bảo, luyện đan dược để tặng thưởng. Đám người Tạ Hồng Trần, Hà Tích Kim thân là Tông sư Tiên Môn, đương nhiên sẽ tự tay tặng những thứ này cho những trụ cột tương lai của tiên môn.

Hôm nay dân chúng đến vây xem rất đông, cảnh tượng đương nhiên cũng rất náo nhiệt.

Đám người Hoàng Nhưỡng bị vây quanh bởi những ánh mắt cực kỳ hâm mộ, chỉ tiếc vinh dự như vậy, đối với nàng mà nói lại chẳng có bao nhiêu sức hấp dẫn. Trái lại thanh bảo kiếm kia không tệ, toàn thân màu trắng bạc, trên chuôi kiếm khắc bốn chữ ‘Nhất Chi Độc Tú’.

Người đúc ấn chính là Tạ Linh Bích. Ồ, thật đủ châm chọc.

Hoàng Nhưỡng vẫn đang nhìn quanh võ đài, nhưng không thấy Đệ Nhất Thu đâu. Mà hôm qua nhà Tức gia hùng hổ cũng không có tới.

Trong phủ nha, Giám Chính đại nhân đang xử lý cục diện rối rắm này.

Quả nhiên đám người Tức lão gia tử không chịu ra tù, điều kiện lão đưa ra cũng rất đơn giản: “Muốn thả lão phu, bảo Sư Vấn Ngư tự mình tới đây!” Nhưng ai dám đi mời Sư Vấn Ngư tới đây?

Quả nhiên, Lý Lộc không còn cách nào, đành phải kiên trì lôi cổ đám người Tức lão thái gia ra ngoài. Sau đó... Ném người trên đường cái.

Bên đường phố, Giám Chính đại nhân đứng sau cửa sổ, âm thầm quan sát.

Đoàn người Tức lão thái gia đã sớm tức nổ phổi, lúc này mặt mày biến thành màu gan heo.

Nhưng Đệ Nhất Thu đoán cũng không sai – với thân phận của bọn hắn, xét cho cùng cũng không thể đứng trên đường cãi nhau. Để cho người thiên hạ thấy được lại cười chê.

Tức lão thái gia bị nhốt cả đêm, một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, nào còn quan tâm đến việc đi tìm Hoàng Nhưỡng? Mấy người giống như quả bóng sắp sửa nổ tung, sắc mặt âm trầm rời khỏi Khám Nguyệt Thành, quay trở về Tức gia.

Buổi chiều, tỉ thí võ nghệ của các đệ tử Tiên môn kết thúc, tất cả mọi người đều quay về Tiên môn của mình.

Hoàng Nhưỡng chào tạm biệt đám người Khuất Mạn Anh, hộ tống Tạ Hồng Trần rời khỏi Khám Nguyệt Thành, quay về Ngọc Hồ Tiên Tông.

Mà lúc này, Ngọc Hồ Tiên Tông. Mi Lôi Phong, La Phù Điện.

Tạ Linh Bích ngồi xếp bằng ở trên giường. Hiện tại Tạ Hồng Trần đến Khám Nguyệt Thành, không có mệnh lệnh của lão, không ai dám xông vào La Phù Điện.

Hai tay lão kết quyết, nhắm mắt tu luyện, trong lư hương trước mặt đang dâng lên từng làn khói đen. Khói đen vặn vẹo đi tới trước mặt lão, bị lão hấp dẫn, chậm rãi rót vào mi tâm của lão. Dần dà, khói đen càng ngày càng nhạt.

Tạ Linh Bích mở mắt, lẩm bẩm nói: “Quá ít, quá ít rồi.”

Lão thu lại lư hương, thong thả bước đi trong điện vài bước. Sau cùng, như nghĩ đến cái gì, lão nói: “Người đâu.”

“Lão tổ!” Bên ngoài có đệ tử tiến vào, quỳ trước mặt lão.

Tạ Linh Bích nói: “Hôm qua bảo các ngươi đi bắt thứ đó, các ngươi bắt được chưa?”

Tên đệ tử kia vội đáp: “Bẩm lão tổ, gần đây quả thật có con chuột tác loạn, gặm cắn linh thảo. Đệ tử đã làm theo lão tổ căn dặn, đi bắt con chuột này về rồi.”

Lúc nói chuyện, tên đệ tử kia đã vội vàng sai người khiêng một cái lồng sắt đến. Trong lồng quả nhiên có mấy con chuột to béo. Tạ Linh Bích hài lòng gật đầu, đáp∶ “Để lồng sắt lại, các ngươi lui ra đi.”

“Vâng.” Mấy tên đệ tử thi lễ cáo lui.

Tạ Linh Bích nhấc cái lồng sắt lên, mở ra một cánh cửa ngầm thông xuống lòng đất. Lão đi thẳng một đường, xuyên qua thông đạo tối tăm, đi tới mật thất tại nơi sâu nhất. Ánh xanh lóe lên một cái rồi vụt tắt. Tạ Linh Bích quan sát rất lâu, cuối cùng, lão mở mật thất ra.

Trong mật thất, hàng loạt “người” đứng yên tĩnh ở đó. Ánh mắt bọn hắn trống rỗng nhìn về phía trước, tất cả đều không có phản ứng gì với những ánh sáng đó.

Tạ Linh Bích đánh giá những người này, trên mặt mỉm cười. Sau đó lão nhanh chóng mở lồng sắt, thả mấy con chuột vào trong. Mấy con chuột vừa vào mật thất, lập tức chạy tán loạn xung quanh.

“Các ngươi làm nhiều việc ác, vốn đáng tội chết vạn lần.” Tạ Linh Bích nói khẽ: “Hiện giờ có tài cán được lão phu sủ dụng, coi như đã sống không uổng phí rồi.”

Không ai đáp lại lão, trong mật thất vọng lại từng tiếng cao thấp không đồng đều.

Nơi này, mỗi người đều từng để lại một hồi thanh danh trên đời. Nhưng hiện tại, tất cả đều chỉ là thuốc dẫn của lão thôi.

Con chuột trong chỗ tối nhanh chóng bò đến, phát ra những tiếng chít chít. Tạ Linh Bích nhắm mắt lại, cảm nhận nỗi oán giận và sợ hãi càng ngày càng mạnh.

“Chính là loại cảm giác này. Chính là loại cảm giác này.” Lão lẩm bẩm nói.

Bên ngoài Ngọc Hồ Tiên Tông, Tạ Hồng Trần dẫn theo Hoàng Nhưỡng cùng bốn tên đệ tử trở về.

Vốn mấy người sẽ theo thông lệ đến La Phù Điện bái kiến Tạ Linh Bích trước. Nhưng Tạ Linh Bích lại không xuất hiện, láo lấy lý do bế quan luyện công đến Tạ Hồng Trần cũng không cho gặp.

Chuyện này cũng không phải chuyện gì bất thường, không phải gặp lão càng tốt. Hoàng Nhưỡng quay về phòng mình, lấy ra đám bảo bối mà nàng cất kỹ. Chuyến đi đến Khám Nguyệt Thành này, nàng thu hoạch khá phong phú.

Ngoài thanh bảo kiếm “Nhất Chi Độc Tú” kia, còn có túi hương phỉ thúy tơ vàng mà Đệ Nhất Thu đưa cho nàng. Ồ, còn thêm một di mẫu rất thú vị.

Hoàng Nhưỡng ngã xuống giường, kiểm kê những thứ có được, vẫn rất cao hứng.

Thượng Kinh.

Giám Chính đại nhân mới vừa về kinh, không đợi Sư Vấn Ngư triệu kiến đã lập tức mang theo hậu lễ đến Tức gia. Đi theo hắn còn có Giám Phó Bảo Võ.

Tức gia nhà cao cửa rộng, thấy hắn nhưng lại chỉ mở cửa nhỏ.

“Ngươi tìm ai hả?” Gia nô coi như không thấy cách ăn mặc của Giám Chính đại nhân, cũng không giống như đã nhận ra. Bảo Võ thấy vậy, thần kinh có thô thế nào cũng cảm thấy không đúng.

Giám Chính đại nhân vẫn mặt đầy ý cười, nói: “Ti Thiên Giám Đệ Nhất Thu, cầu kiến Tức lão gia tử.”

“Ti Thiên Giám?” Gia nô kia đánh giá hắn từ trên xuống dưới một loạt, nói∶ “Ngươi đứng đó chờ đi.” Nói xong, hắn rụt đầu đi vào, không còn đi ra nữa.

Giám Chính đại nhân đứng ở cửa kiên nhẫn chờ, Bảo Võ lại không nhịn không nổi nữa.

Hắn nói: “Giám Chính đại nhân, chuyện này không đúng! Ngày xưa chúng ta đến đây, Tức gia đâu có dám vô lễ như vậy!”

“Vậy sao?” Giám Chính đại nhân biết rõ còn cố hỏi lại.

Bảo Võ cả giận nói: “Hàng năm triều đình ít nhiều cũng có qua lại với Tức gia mà? Tức lão gia tử này không nể mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật chứ?”

“Ừ!” Giám Chính đại nhân nghiêm túc gật đầu.

Mắt nhìn thời gian từng chút trôi qua, mặt trời cũng dần ngả về Tây. Cửa lớn của Tức gia vẫn đóng chặt, nào có ý mở cửa đón khách?

Bảo Võ nhướng mày, với trí thông minh của hắn cũng đã phát hiện chuyện không đơn giản. Hắn hỏi: “Giám Chính đại nhân, ngài đắc tội với lão già kia rồi hả?”

Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, nói: “Dùng hai chữ đắc tội này thì thật không thỏa đáng.”

—— Sự thật nghiêm trọng hơn nhiều. Bảo Võ lại càng khó hiểu∶ “Lý nào lại vậy.”

Mà lúc này, Tức gia, một đám gia phó đều tụ tập phía sau cánh cửa, mọi người thi nhau đoán, nhưng không ai có ý ra mở cửa.

Cực hiển nhiên, gia chủ đây là muốn bơ đẹp vị Giám Chính đại nhân này. Nhưng nguyên nhân vì sao thì… bọn hắn không rõ lắm.

—— Chuyện ở Khám Nguyệt Thành, tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Nhưỡng đến đưa tin. Đương nhiên cũng không phái người đến thông báo. Những người khác của Tức gia càng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì

Còn Tức lão gia tử chỉ vì một cái yêu bài mà mặt xám mày tro bị nhốt vào phủ nha, ngồi trong nhà tù một đêm. Ai còn mặt mũi mà nói ra chuyện này?

Vì thế mọi người khoanh tay đứng nhìn, vừa xem vừa lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng đúng lúc này, Giám Chính đại nhân rút một phong thư từ trong tay áo ra, đưa cho Bảo Võ, nói: “Đọc.”

“Hả….”Bảo Võ nhận bức thư kia, mở ra xem. Con người hắn xưa nay lớn giọng, lúc này giọng đọc vô cùng rõ ràng. Hắn lớn tiếng đọc∶ “Thưa Tức lão thái gia! Vãn bối Đệ Nhất Thu ở Khám Nguyệt Thành nghiêm túc tuần tra, phát hiện tiền bối chưa mang theo yêu bài, nên mới nhốt ngài vào nhà giam một đêm! Tuy là chấp hành việc công, nhưng sau về nhà vắt tay lên trán nghĩ lại mới biết mình đã đánh mất nhân tính.”

Bảo Võ càng đọc càng thấy không đúng, ngài nói xem ngài đang làm gì hả?!

Nhưng mà một đám gia phó phía sau cửa càng nghe lại thấy sai —— bắt, vào, nhà, giam?

“Sau khi Tức lão thái gia vào nhà giam thì không chịu tự ra ngoài, yêu cầu bệ hạ đích thân tới. Việc này mặc dù không hợp luật lệ, nhưng cũng là thói thường của con người. Vãn bối từ chối, ngược lại còn kéo tiền bối lên đầu phố…” Bảo Võ đọc đến đây thì trợn mắt há hốc mồm.

Không chỉ hắn hoảng sợ mà còn có cả đám gia phó đứng sau cánh cửa kia!

Bảo Võ còn định đọc tiếp, đúng lúc này, cánh cửa đồng vàng vang lên một tiếng ‘két’, cửa mở ra. Một nam tử trung niên giận dữ đứng ở trước mặt Bảo Võ.

Thổ tu Bảo Võ vốn là cao thủ đệ nhất Ti Thiên Giám, bỗng nhiên cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương! Oán khí mãnh liệt thế này, đến kẻ vũ phu như hắn cũng không chịu được mà phải lùi về sau mấy bước.

Nam tử trung niên có ánh mắt như đao khắc, liếc Đệ Nhất Thu một cái, gằn từng chữ, nói: “Lão gia tử nói, vào trong nói chuyện!”

Lúc này Giám Chính đại nhân mới bày ra lễ nghĩa chu toàn, hắn hành lễ nói∶ “Cảm ơn Tức lão gia tử đã khoan hồng độ lượng.” Người xung quanh tỏ vẻ sốt ruột —— không khoan hồng độ lượng được sao? Quỷ mới biết trong lá thư này của hắn còn viết những gì. Chiếu theo tính tình của Tức lão thái gia, chỉ sợ đến lòng muốn cắn chết hắn cũng có rồi.

Nhưng bất kể có nói thế nào, Giám Chính đại nhân vẫn phải vào cửa nhà Tức gia.

Tức lão thái gia cũng không gặp hắn, chỉ bắt hắn đợi một canh giờ, sau mới lệnh cho đại nhi tử của mình là Tức Phong ra mặt, đánh vào thể diện của hắn.

Đương nhiên, Giám Chính đại nhân cũng không thèm để ý.

Nói cho cùng, Tức gia và triều đình cũng gắn bó như môi với răng. Triều đình không thể thiếu hạt giống tốt chỗ Tức gia, Tức gia cũng không thể thiếu ngươi mua là triều đình. Dù có thâm cừu đại hận thì có thể làm gì? Ôm mặt, nhịn xuống buồn nôn mà tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì thôi.

Mà Ngọc Hồ Tiên Tông.

Hoàng Nhưỡng vẫn vùi đầu vào tu luyện, Tạ Hồng Trần lại phát hiện —— những ngày gần đây số đệ tử đến học tăng lên rất nhiều. Hơn nữa những người này, tất cả đều là tử đệ danh môn, đa số còn là nam tử.

Bọn hắn vào ngoại môn cũng không phải chăm chỉ bái học gì, chỉ dúi đầu vào nhìn Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng lại ít ra ngoài, nhưng nàng thường xuyên đến Kỳ Lộ Đài.

Vì thế những tử đệ danh môn này lại tốn công chờ ở Kỳ Lộ Đài. Bọn hắn giúp Hoàng Nhưỡng chuyển phân, phơi hạt giống, ai nấy đều ân cần. Mà Hoàng Nhưỡng thì luôn cười khanh khách, không từ chối ai.

Tạ Hồng Trần bắt đầu cố ý giữ nàng lại Duệ Vân Điện luyện công. Hắn không thể đến gần nàng, nhưng cũng không cho những người kia đến gần nàng.

May mà Hoàng Nhưỡng không thèm để ý, nàng luyện công ở nơi nào cũng đâu có gì khác nhau? Bao giờ mới có thể chạm vào góc áo Tạ Linh Bích mới là chuyện lớn.

Nàng ở Duệ Vân Điện, thỉnh thoảng cũng sẽ làm một ít đồ ăn cho Tạ Hồng Trần. Thậm chí nàng còn tự mình gây giống trồng một chậu hoa lan, đặt trên án thư của Tạ Hồng Trần.

Nói đến cũng buồn cười, ngoài mộng nàng thường xuyên làm đồ ăn, Tạ Hồng Trần không thèm để ý. Nàng trồng hoa lan khắp núi, Tạ Hồng Trần cũng không thèm ghé mắt nhìn lấy một cái.

Trái lại hiện giờ trong mộng, Tạ Hồng Trần lại biết khen tài nấu nướng của nàng, khen nàng biết chăm sóc hoa lan. Hoàng Nhưỡng thấy hắn tưới chậu hoa lan kia không dưới một lần.

Hôm nay, Hoàng Nhưỡng đi tới Kỳ Lộ Đài, theo thường lệ chăm sóc đám giống loại tốt của mình. Trên người nàng có tức nhưỡng do Hoàng Thự biến thành, thứ này đúng là bảo bối. Nàng chỉ cần rải tức nhưỡng vào trong đất, đương nhiên sẽ khiến cho hạt giống nhanh chóng thành thục.

Mà cái giá phải trả thế nào, đương nhiên là tu vi của Hoàng Thự.

Hoàng Nhưỡng sử dụng tu vi của lão mà không hề đau lòng —— phụ thân à, lão nhân gia ngài như vầy còn hữu dụng hơn lúc còn sống. Cho nên, đừng nghĩ đến chuyện tu hành biến thành hình người nữa.

Hoàng Nhưỡng rải tức nhưỡng màu vàng ra đất, cả mảnh đất biến thành màu vàng ấm áp. Những hạt giống được trồng nhanh chóng duỗi lá, như người thoải mái duỗi thắt lưng.

Đợi cho đất đai được tẩm vàng, Hoàng Nhưỡng mới thu hồi tức nhưỡng, cúi đầu thì bỗng thấy tảng đá bên cạnh có đè lên một bức thư.

Thư?

Hoàng Nhưỡng nhặt lên, mở ra nhìn thử, chỉ thấy bên trong viết —— “A Nhưỡng cô nương. Từ Thành Nguyên năm thứ năm gặp được cô nương trong bữa tiệc bái sư, tại hạ vẫn luôn mong nhớ cô nương đến nay. Được nghe lần này trong trận thí nghệ cô nương cũng có mặt, tại hạ vô cùng hân hoan….”

—— Đây là một bức thư tình. Nhàm chán.

Hoàng Nhưỡng vò bức thư kia thành một cục, đến lạc khoản cũng không nhìn, ném nó sang một bên.

Mà lúc này, dưới chân núi lại có người nói∶ “Hoàng sư tỷ, ngoại môn có người tặng quà cho tỷ này!”

“Quà sao?” Hoàng Nhưỡng nhíu mày. Tên đệ tử kia nói, “Vâng, một món quà vô cùng… kỳ lạ.”

Hiện giờ Hoàng Nhưỡng ở tiên tông, chỉ có đám người Hà Tích Kim mới ký gửi ngân phiếu cho nàng. Còn có người khác tặng quà cho nàng sao? Nàng đi xuống thềm đá, dọc theo sơn đạo lượn vòng đến ngoại môn.

Trong trạm dịch ở ngoại môn, quả nhiên có một cái túi hết sức kỳ lạ. Trông thứ này rất giống một người.

Không đúng, đây vốn là thân hình người mà!

Những người khác thi nhau ghé đầu tới xem, ánh mắt khác thường —— các ngươi đừng nghĩ lung tung nha! Hoàng Nhưỡng vội hỏi: “Mở ra cho ta!”

Bởi vì thân phận cùng thực lực của nàng, cho nên các đệ tử khác khá cung kính với nàng. Lập tức có người đến mở món quà kỳ quặc này ra. Bên trong thật sự là một người, chỉ là người được làm từ gỗ mà thôi.

Con rối này vô cùng cao lớn, từng đốt ngón tay được điêu khắc vô cùng tinh xảo. Trên thân nó không có dấu ấn, nhưng Hoàng Nhưỡng liếc mắt một cái liền biết người tạo ra là ai. Nàng đã từng thấy qua con rối như vậy ở Bạch Cốt Nhai của Miêu Vân Chi.

Đệ Nhất Thu....

Hoàng Nhưỡng nuốt lại châm chọc. Nàng nghi ngờ nhìn con rối này, thứ này không có sức sống. Hơn nữa còn được chế tạo từ gỗ tinh luyện cho nên vô cùng nặng.

Nơi này cũng không phải Bạch Cốt Nhai, mình lại không cần người sắc thuốc. Hắn tặng con rối cho nàng làm gì?

Hoàng Nhưỡng mờ mịt, cuối cùng vẫn sai người di chuyển con rối này, trèo đèo lội suối mang về phòng mình. Con rối cao lớn, lại vô cùng cồng kềnh. Một đám đệ tử tiên tông di chuyển mà thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.

Cùng lúc đó, Ti Thiên Giám.

Giám Chính đại nhân ngồi ở trong thư phòng, trên tơ lụa nhẵn nhụi ở bờ tường đối diện. Cửu Khúc Linh Đồng bên trên đang chiếu một hình ảnh. Mấy đệ tử tiên tông đang trèo đèo lội suối di chuyển kiệt tác của hắn. Mà trên vành tai con rối còn treo một chiếc chìa khóa bằng đồng.

“...” Giám Chính đại nhân muốn nói lại thôi.

Trong tịnh xá, đợi cho chư đệ tử rời đi, Hoàng Nhưỡng mới lần mò con rối này, sau đó cuối cùng nàng cũng thấy được chìa khóa trên vành tai con rối. Nàng tháo chìa khóa xuống, lại tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy ổ khóa trong lỗ tai con rối. Nàng cắm chìa khóa vào, nhẹ nhàng vặn một cái, cái đầu của con rối hơi nâng lên, cơ thể truyền đến những tiếng rắc rắc.

Ti Thiên Giám, trong thư phòng.

Giám Chính đại nhân thấy khuôn mặt của Hoàng Nhưỡng đang oán giận trừng con rối. Cho dù ở khoảng cách gần nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn này vẫn vô cùng tinh xảo xinh đẹp. Giám Chính đại nhân dùng tay chống má, xem rất nghiêm túc.

Mà đúng lúc này, Hoàng Nhưỡng cắm chìa khóa vào lỗ tai con rối, vặn từng vòng, lại từng vòng…. Giám Chính đại nhân nhíu mày… Vặn nhiều quá rồi. Loại con rối đối chiến thế này, chiếc lực ở mức cao nhất thật sự không tệ.

Quả nhiên, chỉ thấy con rối kia nhấc tay, đánh về phía Hoàng Nhưỡng! Hoàng Nhưỡng né tránh không kịp, bị đánh cho một tiếng. Nàng ôm mặt, vẻ mặt chấn động.

Chấn động không kém nàng là Giám Chính đại nhân đang ở trước Cửu Khúc Linh Đồng.

Hoàng Nhưỡng không thể không chạy ra ngoài.

Có vẻ nàng chạy đã xa khiến con rối kia mất mục tiêu, không đuổi theo nữa. Nhưng nàng cũng không thể đi vào, vì đi vào con rối lại đánh nàng.

Hoàng Nhưỡng đứng ở cửa phòng, mắt to trừng mắt nhỏ với con gối. Giám Chính đại nhân cách Cửu Khúc Linh Đồng đối mặt với nàng. Tận mắt nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt nàng chậm rãi hóa thành lửa giận.

—— Này… chẳng lẽ nàng không nhìn ra, đây là một con rối chiến sao?

Hoàng Nhưỡng đương nhiên không nhìn ra.

Ai mà nhìn ra được?! Nàng chỉ là một Thổ Yêu, Hoàng gia có bao giờ mua con rối đối chiến đâu chứ?

Mà Ngọc Hồ Tiên Tông thì chỉ tu tiên, học gì đều do sư tôn tự mình dạy bảo. Chỉ có triều đình quản lý trường học, vì muốn nhanh chóng gia tăng chiến lực nên Giám Chính đại nhân mới tự mình đúc con rối đối chiến này thôi.

Hoàng Nhưỡng đi đâu mà gặp thứ này? Hơn nữa, trên mặt thứ đồ chơi nay còn không viết gì!

Nàng tha về một con rối, lại bị đánh cho một cái, sau đó bị nó nhốt ở ngoài cửa, mà trong phòng thì lộn xộn bừa bãi, căn bản không vào được. Khoảnh khắc thê thảm thế này, ông trời còn không quên giáng cho nàng một cú trí mạng nữa —— Trời bắt đầu mưa.

Hoàng Nhưỡng đứng trong cơn mưa kéo dài, vài lần muốn xông vào nhưng không đánh lại. Con rối canh giữ ở cửa, chờ nàng tiếp sát nó sẽ hành hung nàng.

Mưa lớn dần, thấm ướt quần áo cùng tóc tai nàng, nàng bị làm cho ướt sũng. Giám Chính đại nhân lấy tay che trán, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.