Không Tỉnh

Chương 52: Quán trọ Phượng Hoàng



Khó khăn lắm Hoàng Nhưỡng mới ứng phó xong Khuất Mạn Anh, nàng vội vã cầm ngọc bội của Tạ Hồng Trần ra khỏi thành. Thành thì ra rồi, nhưng nàng sẽ không đi đưa tín vật.

Nói cho cùng, dòng họ Tức Nhưỡng cao quý kia có liên quan gì đến nàng cơ chứ?

Nàng dạo chơi trong Khám Nguyệt Thành, có lòng muốn đi tìm Đệ Nhất Thu, nhưng vừa mới tách nhau ra đã chạy đến cửa tìm người ta, thấy thế nào cũng có chút không ổn.

Hoàng Nhưỡng không phải thiếu nữ không biết gì, chuyện xuân tâm nảy mầm như vậy, chỉ sợ vẫn quá mức dọa người.

Nàng lững thững đi lang thang, lúc đi ngang qua một mảnh ruộng nhỏ lại bị hạt mầm trong ruộng hấp dẫn. Mảnh ruộng kia khá nhỏ hẹp, trông chỉ khoảnh hai mét vuông đất. Nhưng bên trong lại là chính hạt giống mà nàng tạo ra.

Ở một nơi như vậy lại nhìn thấy được hạt tốt mình gây trồng, Hoàng Nhưỡng đương nhiên cảm thấy hứng thú.

Nàng ngồi xổm bên cạnh, bóp một mảnh lá non. Loại đậu này được chăm sóc rất tốt, xung quanh không một nhánh cỏ. Tâm huyết Hoàng Nhưỡng dâng trào, không khỏi lấy cuốn sổ hôm nay Khuất Mạn Anh cho nàng ra xem.

Nàng vốn chỉ tùy ý lật xem, nhưng lại thật sự tra tìm ra được mảnh đất này.

Mười dặm Bắc Giao Khám Nguyệt Thành, mảnh đất hai mét vuông khô cằn.

Bên trên viết chủ nhân là Tào Nguyên, hắn là người lĩnh một trong hai loại đậu. Chỉ là một trong hai loại đậu mà cũng được ghi vào sách ư?

Hoàng Nhưỡng kinh ngạc trong lòng, nàng lẩm nhẩm sổ sách, bên trong còn ghi lại những mảnh đất xung quanh Khám Nguyệt Thành, không chỉ có một mảnh này. Hoàng Nhưỡng lại tìm được ở bên cạnh còn rất nhiều.

Những hạt giống này, số lượng đều y sì.

Nàng dọc theo những mảnh đất này, từ từ đi vào một thôn xóm. Trong thôn có không ít đất đai, bên trong đều là hạt giống nàng gây trồng.

“Cô nương? Giờ sắc trời đã tối rồi, sao ngươi còn không về nhà?” Hoàng Nhưỡng nhìn đến xuất thần, thình lình đằng sau đột nhiên truyền tới một giọng nói. Nàng giật mình xoay người, lúc này mới phát hiện đứng đằng sau là một lão phụ.

Lão phụ này không có ác ý, chứ nếu không một kiếm tu nhạy bén như Hoàng Nhưỡng, có thất thần thế nào cũng không thể không nhận ra.

Nàng mỉm cười nói∶ “Ôi, bà bà, ta vốn đi thăm bạn, nhưng nhầm đường. Lúc này trời lại tối đen, thật sự không phân biệt rõ phương hướng.”

“Ai nha! Cô nương này, sao lại sơ suất như vậy?” Bà bà kia nghe thế thì lo lắng thay nàng, “Vậy ngươi cũng không thể đi nữa. Hôm nay coi như số ngươi may mắn, chưa gặp phải người xấu.”

Bà ấy nghĩ ngợi một hồi, lại nói: “Ngươi vào nhà cái đã, bà bà làm cho ngươi bát canh.”

Hoàng Nhưỡng muốn hỏi một chút về hạt giống này, nên cũng không từ chối, theo bà ấy vào nhà.

Đây là gian nhà đất, bên trong có đủ cuốc, sọt. Rất đa dạng, còn được sắp xếp vô cùng chỉnh tề.

Lão bà bà tóc đã hoa râm đi vào phòng bếp, mở nồi, nghĩ đoạn lại lấy ra một quả trứng gà. Hoàng Nhưỡng nhìn căn phòng bếp này, thấy trên vách tường đầy dấu vết. Có lẽ là một căn nhà đã có tuổi đời khá lâu.

Hoàng Nhưỡng nói: “Bà bà không có người thân sao?”

Lão bà bà nhóm củi cháy, bỏ vào bếp, đáp∶ “Đều đã chết hết rồi. Đầu năm mấy năm trước không tốt, hai nhi tử đều không qua nổi. Về sau lão già nhà bà bà bị bệnh không có tiền chữa. Nên giờ chỉ còn lại một mình lão bà ta thôi.”

Lúc bà bà nhắc tới người nhà, cũng chỉ gói gọn trong một câu bi thương nhạt nhẽo thế này.

Hoàng Nhưỡng giật mình: “Ta nhớ rõ hàng năm triều đình đều có cho vay giống tốt, sao lại ra nông nỗi này?”

Lão bà bà nhóm xong lửa thì thở dài một tiếng, nói: “Triều đình đúng là có cho vay giống tốt, nhưng chút hạt giống thượng đẳng đều chia cho nhà giàu gieo trồng rồi. Nào có đến phiên những kẻ đơn bạc không đinh như chúng ta, đất đai lại còn được mấy mảnh? Trước kia chúng ta chỉ có thể mua loại hạt giống bình thường.”

Bà bà vừa nói chuyện vừa múc mì nước cho Hoàng Nhưỡng, mặt mày từ ái: “Đây là mì được làm từ hạt giống bình thường đó, ăn vào như cơm, nhưng vừa gặp thiên tai thì đừng hóng thu được một hạt thóc nào. Ấy vậy mà thuế đất thì không được thiếu một phân tiền.”

Hoàng Nhưỡng nhíu mày, nói: “Lúc ta mới đến có thấy mảnh đất bên ngoài đều là loại giống đậu tốt nhất mà.”

Nàng nói đến đây, bà bà liền cao hứng trở lại. Nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, nói: “Mấy năm nay đã khá hơn nhiều. Nói ra cũng đều dựa vào nữ Bồ Tát Hoàng Nhưỡng cả.”

“Hả?” Hoàng Nhưỡng sửng sốt.

Lão bà bà bà kia làm xong mì nước, lại làm thêm cho nàng quả trứng gà, nói: “Nhóm thợ gây giống kia đều không muốn bán giống tốt cho những gia đình lẻ tẻ. Chúng ta lại không trả giá được, bình thường nào có hạt giống nhường này? Mười năm trước, Hoàng Nhưỡng cô nương phái người đưa tới những hạt giống, nói là miễn phí cho chúng ta gieo trồng. Từ đó đã hơn mười năm trôi qua, thôn ta cũng không còn người chết đói nữa.”

Bà ấy bưng bát mì ra, rắc thêm ít rau thơm, nói: “Lão già nhà ta thật sự là khổ cực. Cả đời không được lấy một lần sống thoải mái.”

Hoàng Nhưỡng nghe bà bà thao thao bất tuyệt, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.

Một thợ gây giống có tiếng quả thật không được phép bán hạt giống cho những nhà lẻ tẻ. Ngày trước, lúc Hoàng Nhưỡng làm chủ Hoàng gia, trong khế ước bán giống tốt của nàng cũng có điều lệ rõ ràng.

Những môn hộ nhỏ, không mua nổi giống tốt về trồng, cũng không thể chăm sóc tốt cho nó. Những thứ hạt giống này chưa chắc đã có thể sống tới khi thu hoạch được.

Hơn nữa, những hộ nhỏ lẻ không đàm phán được giá, những giống hạt tốt bán lẻ tẻ thì thợ gây giống làm sao duy trì được danh tiếng?

Cho nên, người trong giới hầu như có quy luật bất thành văn là – chỉ những thợ gây giống kém mới bán giống mình gây được cho những môn hộ nhỏ lẻ.

Vì vậy, hàng năm mỗi khi triều đình chọn mua số lượng lớn, trong khế ước cũng có ghi rõ.

Thợ gây giống nổi tiếng, chẳng hạn như Tức lão gia tử, lão có bán hạt giống tốt, người nào không có ruộng hơn ngàn thì không được sử dụng.

Cho dù là hạt giống của Hoàng Nhưỡng thì cũng phải là người có ruộng hơn trăm mới có thể gieo trồng. Đây là cột mốc đánh dấu thân phận của thợ gây giống.

Tất cả mọi người đều tuân theo quy tắc này.

Chỉ là chưa từng có ai nghĩ tới, quy định như thế thì những hộ lẻ tẻ phải làm sao đây?

Bởi vì giống loại tốt cho ra sản lượng khá cao, cho nên quan phủ áp giá thế lớn. Mà những hộ không mua được giống tốt, phải dùng giống thường, nhưng vẫn phải nộp thuế theo giống loại tốt.

Cho dù hàng năm quan phủ có mua dư giống loại tốt, thì cũng vì quy định trong văn kiện mà không dám ban phát xuống.

Giống tốt biến dị, ổn định giang sơn xã tắc, nhưng lại ổn định trên xương máu của những dân chúng nghèo hèn.

Lão bà bà đặt bát mì nước lên bàn, tay xoa vào tạp dề, nói: “Cô nương, lại đây ăn bát mì đi. Nhìn quần áo của ngươi chắc cũng là con nhà phú quý, chỉ sợ cơm rau dưa sẽ không hợp khẩu vị. Nhưng đã muộn thế này rồi, ngươi cứ lấp đầy cái bụng đi đã.”

Hoàng Nhưỡng ngồi vào trước bàn, trong lúc vô tình thấy trên tường dán một tờ giấy đỏ, trên giấy đỏ có viết tên nàng. Trước tờ giấy còn có đèn nhang.

“Đây là cái gì?” Hoàng Nhưỡng chỉ vào bàn đồ cống phẩm.

Lão bà bà vội nói: “À, đây là Trường Sinh Bài. Trong thôn có rất nhiều nhà dân đều có. Hoàng Nhưỡng cô nương chính là Bồ Tát tái thế, đám phàm phu tục tử chúng ta chỉ sợ cả đời cũng không gặp được lão nhân gia ngài ấy một lần. Vì thế bèn lập Trường Sinh Bài này, sớm ngày cung phụng. Hi vọng ngài ấy được vạn sự như ý.”

Hoàng Nhưỡng vùi đầu vào ăn mỳ, trong cổ họng nghẹn ngào chua xót. Mặc dù nàng sinh ra trong nghèo hèn, nhưng tốt xấu gì Hoàng gia cũng là dòng tộc Thổ Yêu, có thu nhập xa xỉ.

Nàng chưa từng trải qua những cơ cực thế này, nên sao biết được sự hoảng hốt bất lực của nông dân?

Nàng đâu có lòng dạ Bồ Tát như người ta nói, nàng cũng chỉ như những thợ gây giống khác, cũng từng nghiêm cấm giống tốt của mình xuất hiện trong tay những hộ dân lẻ tẻ. Hoàng gia còn vì chuyện này mà chuyên đi tuần tra hộ dân.

Cho dù hiện tại có giống tốt xuất hiện tại nơi này nhưng cũng không phải miễn phí. Hoàng Nhưỡng ăn vài miếng, đột nhiên hỏi: “Bà bà, người có từng nghe qua cái tên Hà Tích Kim chưa?”

“Hà cái gì?” Lão bà bà mờ mịt hỏi.

Vậy là bà bà chưa từng nghe qua rồi.

Hoàng Nhưỡng lại hỏi: “Võ Tử Sửu và Trương Sơ Tửu thì sao?”

“Những người này là ai?”Lão bà bà nghĩ ngợi nửa ngày, nói: “Từ nhỏ đến lớn, lão bà bà ta chưa từng ra khỏi thôn. Ở nơi này cũng chỉ biết có trưởng thôn với lính tuần tra thôi. Những người khác quả thật không biết.”

Hoàng Nhưỡng yên lặng ăn xong chén mì nước này, sợi mì được làm từ bột mì, bột mì lại được làm ra từ chính giống lúa mà nàng gây giống. Nàng biết!

Nhưng chút lúa này thật ra đều do đám người Hà Tích Kim, Võ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu bọn hắn mỗi tháng ký gửi đến chỗ nàng gây giống. Chứ chính Hoàng Nhưỡng cũng không có bất cứ sự giúp đỡ nào cho bọn họ.

Thế gian này, chẳng lẽ thực sự có người không màng danh lợi, tự bỏ tiền túi ra cứu giúp dân chúng nghèo kém sao? Hoàng Nhưỡng không tin, người như vậy nàng chưa từng gặp qua bao giờ.

Nàng không để ý đến việc lão bà bà giữ lại, vẫn một mình ra khỏi thôn. Nàng lấy cuốn sổ kia ra, không để ý bầu trời tối đen như mực, đi tìm những mảnh ruộng được đánh dấu. Cuốn sổ Khuất Man Anh đưa cho rất nhỏ, nhưng bất cứ hạt giống nào, dù chỉ được trồng một mảnh rất nhỏ cũng đều được ghi chuẩn xác trong sổ. Hoàng Nhưỡng muốn tìm cũng không khó lắm.

Nàng là người tu võ, không nghỉ cả đêm cũng không sao, thậm chí còn không tiếc dùng truyền tống phù do Tạ Hồng Trần giao cho nàng đi xung quanh thẩm tra đối chiếu sổ sách. Quả thật tất cả đều được gieo trồng y như trong sổ, cũng đều được chăm sóc cẩn thận. Năm nay một lượng lớn hạt giống đều được ghi trong sổ, không có chút sơ hở nào.

Hoàng Nhưỡng kiểm tra ruộng đến tận bình minh, những phiến lá xanh mướt vươn ra như đang vẫy chào nàng. Hoàng Nhưỡng vén lá cây, thấy bên cạnh có đặt một ụ đá nhỏ.

Hồi trước nhóm thôn dân cúng Sơn Thần Thổ Địa ở đây. Mà bây giờ, bên trong chỉ khắc một cái tên vô cùng đơn giản —— Hoàng Nhưỡng. Hương chưa hết, trái cây hãy còn tươi nguyên.

Đám người Hà Tích Kim không chỉ phân phát các loại giống tốt cho môn hộ nhỏ lẻ, mà còn lấy danh nghĩa của Hoàng Nhưỡng phân phát cho bọn họ. Thế cho nên không có bất cứ ai biết lai lịch thật sự của những giống tốt này.

Khám Nguyệt Thành, quán trọ.

Trời đã rất muộn, Khuất Mạn Anh ngồi ở bên giường, nói: “Hôm nay cuối cùng ta cũng gặp được A Nhưỡng, ta còn sờ thử cái tay nhỏ bé của nàng ấy. Ôi cái tay kia non mềm lắm nha… Chàng nói xem, nàng ấy cũng luyện kiếm, nhưng sao trên tay không có chút dấu vết chai sạn nào vậy?”

Hà Tích Kim bưng nước rửa chân tới cho bà, nói: “Ngọc, Ngọc, Hồ, Ngọc, Hồ Tiên, Tiên Tông… Có, có….

Hắn nói rất chậm, vừa nói vừa xắn tay áo lên, rửa chân cho Khuất Mạn Anh.

Khuất Mạn Anh cũng không giục, không cắt ngang. Vì thế Hà Tích Kim có thể nói hết: “Có đan, đan dược, có thể, có thể, bảo, bảo vệ, tay.”

“Ừ!” Khuất Mạn Anh gật đầu, “Xem ra hiệu quả không tệ, mấy nữa ta cũng phải mua dùng thử mới được.”

Hà Tích Kim nói: “Được, được.”

Khuất Mạn Anh nghĩ bụng, còn nói: “Đứa bé kia thật sự rất xinh đẹp, có vài phần giống Tức Âm lúc còn trẻ. Hôm nay ta lôi kéo nàng ấy, thật sự là hồ đồ quá. Cũng không biết có nói nhăng nói cuội gì không. Ai nha, đáng tiếc Đạm Nhi nhà chúng ta khờ khạo, không xứng với nàng ấy.”

Mới nói tới đây bà bắt đầu sinh hờn dỗi: “Chàng nói xem, đều là hài tử cả, sao Tức Âm mất sớm mà khuê nữ của nàng ấy là rồng phượng trong biển người, còn mấy đứa trẻ nhà ta đều là heo trong thùng cơm hả?”

Ngoài cửa, Hà Đạm đang định đến thỉnh an phụ mẫu. Hắn ta vừa định giơ tay gõ cửa thì nghe thấy một câu như vậy.

“Nương...” Hà Đạm đẩy cửa ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Ngươi còn mặt mũi tới đây à!” Khuất Mạn Anh thấy hắn ta liền nổi tức: “A Nhưỡng trở lại chưa?”

Hà Đạm đáp: “Chưa về.”

Khuất Mạn Anh đành phải nói: “Aizz, hôm nay ta mạo muội tự xưng là di mẫu của nàng ấy, cũng không biết đứa nhỏ này có trách móc ta không. Mẫu thân nàng ấy qua đời quá sớm, nàng ấy lại làm nữ nhi lớn lên dưới gối Hoàng Thự, nghĩ chắc cũng phải chịu không ít khổ cực. Ta xem thái độ của nàng ấy với Tức gia, chắc cũng không bằng lòng bám lấy dòng họ Thổ Nhưỡng này.”

Hà Tích Kim an ủi thê tử: “Không, không, không cần, phải, phải, lo lắng. Nàng nàng nàng… Là là đứa bé ngoan.”

Khuất Mạn Anh nói: “Sao chàng biết được tâm tư của nữ nhân nhà người ta.” Nói xong lại quay đầu dặn dò Hà Đạm, “Ngươi đi ra ngoài canh cửa đi, nếu nàng ấy có về thì cứ tới đây nói cho mẫu thân biết. Ta nghĩ trước nghĩ sau, vẫn nên giải thích với nàng ấy thì hơn. Tránh khiến cho trong lòng đứa trẻ đó có băn khoăn gì.”

Hà Đạm đáp vâng, vừa định ra cửa thì Hoàng Nhưỡng đã đứng ở ngay cửa.

Hoàng Nhưỡng vốn định đi tìm Khuất Mạn Anh nói chút chuyện về hạt giống tốt, liếc mắt một cái thấy tình huống trong phòng, nhất thời tiến cũng không được, mà lùi không xong. Trái lại Hà chưởng môn lại thản nhiên địa rửa chân tay cho phu nhân, chẳng buồn quan tâm thể diện.

“Ai nha, A Nhưỡng!” Khuất Mạn Anh thấy nàng đến thì vui vẻ đến chân còn chưa kịp lau đã nhảy dựng lên chạy đến cạnh cửa: “Đứa bé ngoan, ngươi trở lại rồi. Gặp người của Tức gia chưa?”

Hoàng Nhưỡng nhìn thấy bà, trong lúc bất chợt cũng không biết phải nói gì.

Nếu là gặp dịp thì chơi thì đây là sở trường của nàng. Nhưng muốn chân thành đối đãi, nhất là với một di mẫu nhiệt tình thế này, nàng thật sự không biết ứng đối ra sao. Nàng đành phải nói lại tình hình thực tế: “Ta không đi, ta không muốn gặp người của Tức gia.”

“Cũng được cũng được.” Khuất Mạn Anh nói, “Vậy ngươi đến trò chuyện với ta đi.” Bà kéo Hoàng Nhưỡng định đi ra ngoài, Hà Tích Kim cầm giày đuổi theo, nói∶ “Giày, giày.”

Khuất Mạn Anh vội vàng đỡ cánh tay Hà Tích Kim, tay nhanh chóng đi giày vào, nói: “Đi, chúng ta đến hậu viện dùng trà. À, hôm nay di phụ ngươi có mang theo chút hạt dẻ rang đường, chúng ta mang ra dùng thử.”

Nói xong, quả nhiên bà cầm túi giấy trên bàn, bên trong là một túi hạt dẻ rang đường.

—— Hôm nay là ngày tỷ thí võ nghệ cuối cùng của các đệ tử mới chiêu mộ, trực tiếp quyết định thứ tự. Hà Tích Kim đương nhiên vô cùng bận rộn. Nhưng trên đường trở về hắn vẫn nhớ tới thê nhi, mang về một túi hạt dẻ rang đường.

Phu thê trong mắt Hoàng Nhưỡng trước nay đều như Hoàng Thự với Tức Âm, mà khi lớn lên, nàng và Tạ Hồng Trần cũng như vậy. Ở trong trí nhớ của nàng, tất cả sự dịu dàng đã có đều không sánh bằng túi hạt dẻ rang đường này.

Khuất Mạn Anh nắm tay nàng, nói: “A Nhưỡng, chúng ta đến hậu viện ăn kê đi.”

“Người nhà di mẫu đều ở đây, chắc còn không ít điều muốn nói. Ta xin phép không quấy rầy nữa.” Hoàng Nhưỡng không quá muốn đi, nàng vẫn chưa thích ứng được với sự nhiệt tình này.

Hà Tích Kim gật đầu với Hoàng Nhưỡng, đáp∶ “Đệ, đệ, đệ tử, tỷ thí, xếp, xếp hạng...”

Ách… Hoàng Nhưỡng bắt đầu nhìn ngó xung quanh tìm kiếm Trương Sơ Tửu và Võ Tử Sửu, đáng tiếc hai người họ không thể lúc nào cũng đi theo Hà Tích Kim về phòng hắn được. Khuất Mạn Anh che miệng cười trộm, khó khăn lắm cuối cùng Hà Tích Kim cũng nói hết lời.

Hắn nói với Hoàng Nhưỡng là xếp hạng đệ tử tỷ thí võ nghệ đã có, Hoàng Nhưỡng đứng vị trí đầu.

Hoàng Nhưỡng nói lời cảm ơn với hắn, Hà chưởng môn nói tiếp: “Khó, khó, khó, khó có khi được gặp, gặp, gặp nhau, ta, ta, chúng ta, cứ, cứ tán gẫu, tán gẫu.”

Ngươi cố ý đúng không! Hoàng Nhưỡng lập tức quay đầu nói với Khuất Mạn Anh, “Di mẫu, ta muốn theo người đến hậu viện ăn hạt dẻ.” Khuất Mạn Anh cười ha hả, nắm tay Hoàng Nhưỡng chạy đi.

Hoàng Nhưỡng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Hà Tích Kim không đuổi theo, lúc này mới yên tâm.

Khuất Mạn Anh càng thêm vui vẻ, nói: “Con người hắn ấy mà, nếu không có tật xấu ở miệng thì nhất định sẽ là cái máy hát.” Bà nhắc tới chuyện này như chẳng hề ngại Hà Tích Kim có tật xấu ở miệng.

Trêu đùa kiểu này chưa từng xuất hiện trong cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Hoàng Nhưỡng. Cho nên nụ cười của nàng chân thật hơn nhiều.

“Ngươi không biết đó thôi, trước kia hắn tới nhà ta cầu hôn, cha ta vốn không đồng ý. Nhưng sau đó vì thật sự nói chuyện với hắn quá lao lực, hắn lại nói mãi không dứt. Cha ta bị hắn phiền đến không chịu nổi, bất đắc dĩ, đành đồng ý mối hôn sự này….” Khuất Mạn Anh mở đề tài trước, từng câu từng chữ như kể chuyện tâm tình.

Hoàng Nhưỡng nghĩ đến hình ảnh Hà Tích Kim lôi kéo nhạc phụ đại nhân, lắp bắp cầu thân, không khỏi bật cười: “Hà chưởng môn thật đúng là kỳ tài. Di mẫu, nếu có cãi nhau với hắn, vậy phải làm sao cho phải?”

Khuất Mạn Anh liên tục xua tay: “Không cãi nhau, không cãi nhau, chưa bao giờ cãi nhau luôn. Bình thường hắn còn chưa nói xong một câu đã khiến ta tức chết rồi.”

Hai người đồng thời bật cười ha hả, vô cùng vui vẻ.