Không Tỉnh

Chương 51: Yêu bài



Khám Nguyệt Thành, quán trọ.

Lúc Hoàng Nhưỡng trở về, một đám người đã chờ sẵn ở trong nội đường.

Thấy nàng trở về, những người này ngồi ngay ngắn bất động.

Mà lão giả đứng đầu không chỉ có khí thế uy vọng, thứ mặc trên người cũng chứng tỏ thân phận lão không tầm thường.

Hoàng Nhưỡng chẳng hiểu ra sao, một nam tử trung niên bên người lão giả xây xẩm mặt mày, nói: “Hoàng Nhưỡng, còn không qua đây bái kiến ngoại tổ phụ của ngươi.”

Ngoại tổ phụ?

Hoàng Nhưỡng nhíu mày, đương nhiên vẻ mặt này không thể giấu giếm qua mặt lão giả đã hơn sáu mươi này. Lão là thổ yêu, hơn nữa huyết mạch còn vô cùng tinh thuần. Chỉ là tuổi tác hơi lớn, trông nhiều hơn vài phần uy nghiêm thôi.

Lão giả chống quải trượng, áo vải màu xám tro, đai lưng bên hông có đeo một bảo vật đựng đồ. Trên mặt có dấu ấn, đúng là vật xuất phát từ tay Tạ Linh Bích của Ngọc Hồ Tiên Tông.

Lão trầm giọng nói: “Mẫu thân ngươi Tức Âm năm đó sau khi gả cho Hoàng Thự thì cắt đứt quan hệ với nhà ngoại. Bao nhiêu năm qua chưa từng qua lại. Hiện giờ chuyện cũ đã qua rồi, ngươi thân là ngoại tôn nữ của ta, xét cho cùng cũng nên nhận tổ quy tông.”

Ồ, là người nhà mẫu thân.

Trên mặt Hoàng Nhưỡng hiện ý cười, nhưng trong lòng lạnh lẽo. Ký ức bao nhiêu năm không muốn nhớ lại, từng cảnh tượng lại ùa về trong đầu nàng. Nữ nhân kia ở trong trí nhớ của nàng luôn cay nghiệt, đến ánh mắt cũng tràn ngập oán hận.

Dù cho đến cuối cùng, bà chết ở trong viện, bị moi tim mà chết, cũng không có ai lên tiếng.

Hoàng Nhưỡng và tỷ tỷ của mình phải nương tựa lẫn nhau, yên lặng nhìn tính mạng của bà dần trôi qua, sau cùng hóa cát vàng.

Lúc bà còn sống tự gánh chịu cực khổ, bạn cũ xa cách, đâu có người nhà?

Hoàng Nhưỡng đánh giá mấy người có khí thế nghiêm nghị trước mặt này, thật sự chẳng thể dấy lên chút tôn kính nào, đành phải bày ra vẻ mặt đờ đẫn. Nàng đứng hồi lâu không nói gì, lão giả trước mặt sinh lòng bất mãn.

Lão gằn từng tiếng, nói: “Đối mặt với trưởng bối thì phải kính cẩn tôn trọng. Đầu gối của ngươi là không quỳ nổi nữa sao?”

Nam tử trung niên bên cạnh cũng nói: “Ngươi muốn để Tạ tông chủ tự mình đến mới chịu hành lễ sao?”

Hoàng Nhưỡng luôn rất thức thời, nhưng lúc này, nàng không quỳ nổi.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người hô: “Tạ tông chủ.”

Thì ra là sau khi kết thúc luyện tập võ nghệ, đám người Tạ Hồng Trần trở về.

Lão giả ngồi trong nhìn thấy hắn, trái lại đứng dậy khẽ gật đầu, nói: “Tạ tông chủ.”

Tạ Hồng Trần chắp tay nói: “Là Tức lão gia tử sao. Không nghĩ tới đệ tử mới chiêu mộ năm nay luyện tập võ nghệ lại kinh động đến người rồi.”

Tức lão gia tử giơ tay ra hiệu, có người ở bên cạnh lão di chuyển một chiếc ghế dựa đến. Lão nói: “Tạ tông chủ, mời ngồi.”

Tạ Hồng Trần không từ chối, sau khi ngồi xuống lại nói: “Lần này Tức lão gia tử đến, là có chuyện quan trọng gì sao?”

Lúc nói chuyện, hắn nhìn thoáng qua Hoàng Nhưỡng.

Tức lão gia tử đặt gậy trượng sang bên, lúc này mới nói: “Nói đến cũng là có duyên, đệ tử Hoàng Nhưỡng này của Tạ tông chủ vốn là nữ nhi của nữ nhi Tức Âm của ta.”

“Tức Âm?” Tạ Hồng Trần hơi nhíu mày, “Lại có chuyện này à?”

Ở trước mặt hắn, giọng điệu Tức lão gia tử dịu đi chút ít, nói: “Năm đó nghịch nữ không quản được, cứ muốn gả cho Hoàng Thự. Cắt đứt quan hệ với người nhà. Vài ngày trước đó, chúng ta mới hay tin phụ mẫu nàng đều qua đời.”

Thật ra, tuy Hoàng Thự bị phế bỏ tu vi, nhưng không tính là qua đời.

Nếu Hoàng Nhưỡng có thể dốc lòng chăm sóc, lão vẫn có hi vọng tiếp tục tu thành thành hình người.

Nhưng đối với đám người Tức lão gia tử mà nói, nữ tế này đương nhiên chết mới tốt.

—— Nếu còn chưa chết, lão ta đâu thể nhận Hoàng Nhưỡng về nhà.

Lão nói tới đây, trong lòng Tạ Hồng Trần đã có tính toán. Hắn nói: “Xem ra, Tức lão gia tử nghe nói ái đồ này của ta tính tình khắc khổ nên tới thăm con cháu đây mà.”

Tạ Hồng Trần nói chuyện dễ nghe hơn nhiều. Tức lão gia tử ừ một tiếng, nói: “Cuối cùng thì cũng được nha đầu này không chịu thua kém ai.”

Lão nói mấy lời này, mục đích cực kỳ rõ ràng. Là muốn Hoàng Nhưỡng nhận tổ quy tông.

Tạ Hồng Trần suy xét một hồi, cảm thấy đây không phải chuyện xấu. Hắn nói: “Có chung huyết mạch là một loại duyên phận, không nên cản trở. A Nhưỡng, nếu đã vậy, con cứ bái kiến ngoại tổ phụ của con đi.”

Hoàng Nhưỡng đáp vâng, bất luận thế nào, người nhà này nàng nhất định phải nhận rồi. Đầu cũng phải chạm đất.

Nói ra, thật đúng là không có tổn thất gì, chỉ là có chung mấy giọt máu trong tim thôi, không tính là gì.

Vậy thì cứ quỳ đi thôi!

Nàng đang định quỳ xuống, đột nhiên trên cầu thang có người đi xuống.

“Đệ tử mới chiêu mộ của Tiên môn tỷ thí, cả Khám Nguyệt Thành đều giới nghiêm. Tất cả những người ra ngoài đều cần xin phép triều đình, mượn yêu bài thông hành. Hiện tại bản quan hoài nghi có kẻ xấu trộn lẫn vào thành. Chư vị mời đưa ra yêu bài.” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, vô cùng có lực vang lên.

Tại chính sảnh của quán trọ, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về một nơi.

Chỉ thấy nam tử tuấn tú chậm rãi xuống lầu, sắc mặt hắn trắng xanh, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm trang. Trên người mặc quan phục màu tím, bên ngoài khoác áo choàng đen. Bên hông có thắt lưng ngọc, treo túi kim ngư. Chân đi giày quan màu đen, bước đi vô cùng vững vàng.

Người có cách ăn mặc thế này, đa số người trong Tiên môn đều nhận ra.

—— Đệ Nhất Thu…

Mà hắn vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng bước chân loạt soạt vang lên. Một lát sau, có mấy quan sai bao vây lấy quán trọ.

Tức lão gia tử chăm chú nhìn thanh niên quyền thần trước mặt này, không khỏi giận tái mặt nói: “Giám Chính đại nhân, ngài hành động như vậy là có ý gì?”

Ở bên cạnh, Giám Phó Lý Lộc không ngừng lau mồ hôi.

Mà Giám Chính đại nhân nhà hắn lại bình thản ung dung, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng: “Quan phủ tuần tra, vẫn mong chư vị đừng trách.”

Mọi người đều không nói lời nào —— giờ này là giờ gì mà ngươi tới tuần tra hả!

Hiện tại trong đại sảnh này, một người là Tạ Hồng Trần, một người là Tức lão gia tử của Tức gia. Ngươi tới kiểm tra ai đây?

Mà Giám Chính đại nhân thì mặt mày nghiêm trang, dáng vẻ cố chấp thực hiện việc công. Hắn công tư phân minh nói: “Nếu Tức lão gia tử đã mở miệng trước, vậy thì cứ bắt đầu từ ngài đi.” Hắn ra hiệu cho Lý Lộc.

Mặt mày Lý Lộc đã trắng bệch, hắn vừa lau mồ hôi vừa đi đến trước mặt Tức lão gia tử, nói: “Xin Tức lão gia tử hãy đưa ra yêu bài.”

“Ta! Ngươi!” Tức lão gia tử luôn mang vẻ mặt uy nghiêm, lúc này nhất thời hiện ra vài phần hung dữ: “Ngươi nói ai?”

Lý Lộc kiên trì, không dám nhìn lão, cúi đầu lặp lại: “Tức lão gia tử, mời đưa ra yêu bài!”

Nhưng Tức lão gia tử có thân phận gì? Luận thân phận, lão ngang hàng với đám người Tạ Linh Bích, Miêu Vân Chi. Tộc Thổ Linh vốn không tham dự vào chuyện tỷ thí võ nghệ của Tiên môn, cho nên đương nhiên không định đến đây. Nhưng vì Hoàng Nhưỡng đứng đầu bảng nên lão mới dẫn người vội vàng đuổi tới, nào đã kịp xin phép triều đình?

Lão không xin phép, đương nhiên cũng sẽ không có yêu bài.

Tạ Hồng Trần thì vô cùng kinh ngạc—— triều đình và Tức gia có mối quan hệ chặt chẽ.

Triều đình cần hạt giống tốt, mà Tức gia thân là dòng tộc tức nhưỡng có huyết mạch tinh thuần nhất, chính là lựa chọn cung ứng giống tốt nhất cho triều đình.

Đôi bên hợp tác cùng có lợi.

Hôm nay Đệ Nhất Thu như vậy, có phải hơi quá rồi không?

Nhưng Đệ Nhất Thu vẫn vững như núi cao, hắn chậm rãi thong thả bước đến trước mặt Tức lão gia tử, giống như trước mắt chỉ là lão già bình thường.

“Chẳng lẽ các hạ không có yêu bài?” Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn Lý Lộc: “Bổn tọa đã hạ lệnh giới nghiêm từ lâu, ngươi giới nghiêm như vậy đó hả?”

Mọi người mờ mịt nhìn hắn, mà hắn thì ung dung nói: “Người đâu, bắt lão già này về phủ cho ta.”

… Ngươi thật sự muốn chết mà!

Trong lòng mọi người đều toát ra một câu này.

Hoàng Nhưỡng chăm chú nhìn Giám Chính đại nhân “cố chấp như núi” trước mặt, đến đầu óc cũng toàn là gỗ.

Mà Lý Lộc thì toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn phải tiến lên, áp giải một đám người của Tức gia ra ngoài.

Tức lão gia tử này tuy có thân phận quý trọng trong dòng tộc Thổ Linh. Nhưng dù sao lão cũng chỉ là Thổ Linh, không hề ham chiến.

Lý Lộc muốn áp giải lão, lão thật sự không làm được gì.

Nhưng việc này cứ thế sao được!

Lý Giám Phó áp giải lão ra ngoài, thật sự là sầu trắng tóc.

Lúc đi ngang qua Giám Chính đại nhân, ánh mắt Tức lão gia tử hung ác như hổ. Lão trầm giọng nói: “Đệ Nhất Thu, ngươi giỏi lắm!”

Giám Chính đại nhân vẫn tỏ vẻ nghiêm trang, hắn chỉnh lại cổ tay áo, hành lễ, đáp: “Làm việc công thôi, ta nào gánh nổi chữ ‘giỏi’ này.”

Tức lão gia tử tức giận nổi trận lôi đình, cười lạnh mà đi. Mọi người quay đầu nhìn Giám Chính đại nhân, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa kính sợ.

Giám Chính đại nhân nghiêm túc nhìn mọi người, nói: “Triều đình luôn rất ủng hộ Tiên môn tiến hành tỷ thí võ nghệ. Bệ hạ cũng tương đối quan tâm. Mong rằng mỗi tông môn có thể đốc thúc đệ tử, tuân thủ pháp lệnh. Đừng có gây chuyện làm loạn. Nếu không bất kể là ai cũng phải nghiêm trị.”

Nói xong, Giám Chính đại nhân ung dung rời đi.

Để lại đám người Tiên môn đầy đại sảnh, miệng há to, ai nấy đều hoang mang kinh ngạc.

Thật lâu sau, mọi người mới phản ứng kịp chuyện vừa xảy ra—— Ti Thiên Giám lấy việc không có yêu bài làm lý do, bắt đi Tức lão gia tử của tộc Tức Nhưỡng!

Võ Tử Sửu nhìn chằm chằm bóng lưng Đệ Nhất Thu, lẩm bẩm nói: “Con bà nó, Ti Thiên Giám này thật đúng là đầu sắt…”

Hoàng Nhưỡng vội vã đi vài bước, tới cửa quán trọ. Nhìn bóng dáng người nọ, tay áo tung bay, chậm rãi biến mất nơi cuối phố.

Trong nháy mắt đó, nàng nghe thấy rõ tiếng tim đập của mình. Người ta có câu nai con đập loạn, chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thế gian sao lại có một người tốt thế này chứ.

Trong quán trọ, mọi người bắt đầu sôi nổi thảo luận chuyện vừa rồi, đương nhiên cũng đưa ra rất nhiều lời suy đoán.

Ngay cả Tạ Hồng Trần cũng nhíu mày, vô cùng khó hiểu.

Nhưng Tức lão gia tử bị bắt vào phủ nha, đây là chuyện của triều đình và tộc Tức Nhưỡng. Với thân phận của Tạ Hồng Trần, thật ra khó mà nói được gì.

Hắn chỉ nói với Hoàng Nhưỡng: “Dù sao Tức lão gia tử cũng là ngoại tổ phụ của con, hắn gặp rắc rối, con thân là vãn bối, không được để mặc không quản.” Hắn tiện tay tháo ngọc bội bên hông xuống, tính cả hai truyền tống phù đều giao hết cho Hoàng Nhưỡng: “Con cầm ngọc bội này, đến Tức gia trước, báo lại tin tức của ngoại tổ phụ nhà con. Tức gia tự sẽ có người xử lý.”

Hoàng Nhưỡng nhận ngọc bội của hắn, nói: “Đệ tử tuân mệnh.”

Lúc này Tạ Hồng Trần mới gật đầu, nhanh chóng trở về phòng.

Hoàng Nhưỡng cầm ngọc bội cùng truyền tống phù, đương định ra ngoài thì đằng sau đột nhiên có người hô: “A Nhưỡng cô nương.”

“Hả?” Hoàng Nhưỡng xoay người lại, phát hiện đứng sau lưng nàng là một nữ tử. Nàng biết nữ tử này—— đúng là phu nhân Hà Tích Kim Khuất Mạn Anh.

Hoàng Nhưỡng ôm quyền thi lễ với bà, nói: “Phu nhân.”

Khuất Mạn Anh sửng sốt, nói: “A Nhưỡng cô nương biết ta ư? Ta nhớ trước đây chúng ta chưa từng gặp nhau mà.”

Ôi chao, Hoàng Nhưỡng suýt nữa đã quên. Lúc nàng nhìn thấy Khuất Mạn Anh là ở Ti Thiên Giám. Khuất Mạn Anh dẫn theo muội muội nhà mình là Khuất Mạn Thư đến gặp Đệ Nhất Thu. Lúc ấy mặc dù nàng không thể nói không thể động, nhưng dầu gì cũng được coi là đã gặp qua.

Nàng cung kính thi lễ, nói: “Vì ta rất tôn sùng chưởng môn, cho nên cũng có quan tâm đến phu nhân. Vẫn mong phu nhân đừng trách.”

Tâng bốc chỗ này đúng là không sai, phu nhân vui vẻ ra mặt: “Coi kìa đứa nhỏ này, không hổ là đệ tử yêu quý của Tạ tông chủ. Thật khéo ăn nói.”

Lúc nói chuyện, bà đã kéo tay Hoàng Nhưỡng, nói: “Hôm nay gặp ngươi tại Diễn Võ Trường, thật sự là oai phong như rồng, khiến ta vừa thấy đã thích. Thân là nữ nhân, ta nên làm vậy.”

Bà nói với giọng vui sướng, câu chữ đều tùy tâm. Hoàng Nhưỡng được khích lệ cũng không khó chịu, nói: “A Nhưỡng tự biết ngu dốt, nên chỉ có thể cố gắng nhiều hơn.”

Phu nhân cầm tay nàng, vui vẻ nói: “Trước đó vẫn nghe nói ngươi có tài năng gây giống, sau lại nghe nói ngươi đổi sang tu võ đạo. Ta vẫn nghĩ, đây quả thực là một nữ tử kỳ tài, hiện giờ vừa gặp, thật sự là hơn xa tưởng tượng.”

Hoàng Nhưỡng thật chẳng có cảm giác gì với sự nhiệt tình của bà. Từ nhỏ đến lớn nàng đã gặp qua nhiều người hư tình giả ý rồi.

Vì thế lập tức cười đáp: “Phu nhân khen nhầm rồi, A Nhưỡng thật không dám nhận.”

Phu nhân lại nắm tay nàng, không nỡ buông ra: “Đứa bé ngoan, sau khi ngươi bái nhập Ngọc Hồ Tiên Tông, gia phu vẫn cứ than ngắn thở dài, chỉ sợ ngươi không còn gây giống nữa. Mấy năm nay ngươi đều đúng hạn gửi hạt giống đến, hắn vẫn cứ dặn dò mãi, nói đây là tâm huyết của ngươi, không thể lãng phí. Cho nên ta đặc biệt cẩn thận, mỗi khi có người tới giao đồ, ta nhất định kiểm tra thật giả cẩn thận.”

Bà mò mẫm bên trong nhẫn trữ vật ra một cuốn sổ, giao cho Hoàng Nhưỡng: “Đây đây, ta đặc biệt ghi lại tất cả những hạt giống tốt thành sách. Vốn đã muốn đưa cho ngươi từ lâu, nhưng Hà Tích Kim lo lắng sẽ ảnh hưởng đến ngươi học nghệ, cho nên vẫn luôn trì hoãn.”

Hoàng Nhưỡng nhận cuốn sổ kia, trong lòng không hề dao động.

Nếu ghi cả cuốn sổ này thì thật sự rất nhiều.

Phu nhân nhiệt tình như vậy, mục đích đơn giản chính là hi vọng mình có thể tiếp tục gây giống thôi.

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt nàng vẫn cười, nói: “Phu nhân thật sự quá vất vả rồi. Những ghi chép về hạt giống tốt này đều là thành quả dày công nghiên cứu của chưởng môn, người cho ta như vậy, đương nhiên không thể để lộ. Ta không cần phải xem nữa.”

Phu nhân lại nói: “Không không, ngươi cứ cất kỹ cuốn sổ này. Ai nha, những năm qua đám đệ tử mới chiêu mộ của Tiên môn tỷ thí võ nghệ ta đều không đến. Nhưng năm nay nghe gia phu nói ngươi ở đây, nên ta mới cất công chạy tới. Đến lúc gặp được ngươi rồi, lại thật chẳng biết phải nói gì!”

Hoàng Nhưỡng không mò ra được mấy phần thật giả trong lời nói của bà, nhưng vẫn cười đáp: “Được phu nhân yêu mến, A Nhưỡng thật sự được sủng mà sợ.”

Nhưng trước kia nàng lấy thân phận là phu nhân của Tạ Hồng Trần đến Khám Nguyệt Thành, quả thật không gặp được đám người Khuất Mạn Anh.

Khuất Mạn Anh nắm tay nàng, vỗ mu bàn tay nàng, nói: “Ngày khác nếu có đi du ngoạn học hỏi thì nhất định phải tới Như Ý Kiếm Tông đó. Nếu thật tính ra, ta cùng với mẫu thân ngươi còn có chút tình xưa nghĩa cũ. Nhưng từ sau khi mẫu thân ngươi gả cho Hoàng Thự liền cắt đứt quan hệ với nhà ngọai. Cho nên… không còn qua lại với ta nữa. Nhưng chuyện cũ đã qua, hôm nay là ta sơ ý, đáng lẽ phải xưng là di mẫu của ngươi.”

Di mẫu? Hoàng Nhưỡng cụp mắt, trong lòng lạnh lẽo.

Nàng sinh ra trong một gia tộc đến cốt nhục tình thân còn lạnh nhạt. Nói chi đến một di mẫu xa lạ?

Nàng áp chế cảm xúc trong lòng, rất lâu sau mới cười nhạt nói: “Mẫu thân đi một bước sai, sau cùng khổ cả đời. Nếu còn gặp được di mẫu, chắc sẽ cảm khái muôn phần. Lão nhân gia bà mất quá sớm, hôm nay di mẫu nhắc đến bà ấy, xin hãy nhận thay cho A Nhưỡng một lạy.”

Nàng khẽ cúi mình bái lạy, Khuất Mạn Anh đỡ nàng dậy, cười lắc đầu, vẻ mặt trong lúc đó vừa thổn thức lại vừa yêu mến.

Hoàng Nhưỡng và Khuất Mạn Anh đang lá mặt lá trái, Giám Phó Lý Lộc đã nhốt đám người Tức lão gia tử vào đại lao.

Trong đại lao ẩm ướt âm u, tại một góc được trải cỏ khô. Bên trong thihr thoảng có mấy con gián và con rệp bò qua. Lúc cửa lao bị khóa, mấy người này lạnh lùng nhìn chòng chọc Lý Lộc. Giống như có thể trực tiếp dùng ánh mắt lăng trì xé xác hắn vậy.

Lý Giám Phó thật sự không muốn sống nữa.

Trong phủ nha, những quan viên khác đứng canh giữ, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình, không nói một lời. Giám Chính đại nhân ngồi ở trước bàn xử án, một tay vuốt cằm, có vẻ đăm chiêu.

Chỉ chốc lát sau, Lý Giám Phó vội vàng chạy tới, hắn nhỏ giọng nói: “Tất cả đã ở trong tù, không ai phản kháng. Nhưng mặt mày như muốn ăn thịt người.”

Giám Chính đại nhân ừ một tiếng, một lúc sau mới nói: “Cứ nhốt một đêm rồi hẵng nói.”

“Nhốt, nhốt một đêm sao?” Lý Giám Phó ôm ngực, “Giám Chính đại nhân, lão ta chính là…”

“Bổn tọa nói được là được.” Giám Chính đại nhân tỏ vẻ đã suy nghĩ tường tận: “Thổ Yêu không thiện chiến, dựa vào mấy người bọn hắn, càng không thể vượt ngục.”

Lão càng không thể vượt ngục thì làm sao ngươi có thể thả lão ra?!

Giám Phó đại nhân yếu ớt nói: “Nhưng ngài không thể nhốt lão ta cả đời.” … chỉ vì một cái yêu bài. Gia à, bệ hạ thật sự sẽ làm thịt ngài đó…

Giám Chính đại nhân không hề biết sợ, vẫn cứ dặn dò: “Trời sáng rồi ngươi hãy thả lão ra.”

Lý Lộc choáng váng: “Nếu lão không chịu đi thì sao?”

Về chuyện này thì Giám Chính đại nhân đã có cách, hắn nói: “Kéo ra ngoài, vứt lên đường cái. Tu vi lão yếu, không tránh thoát được. Người qua lại trên đường cái rất nhiều, lão rất kiêu ngạo về thân phận của mình, sẽ không dám làm lớn chuyện.”

Con mẹ nó đây quả đúng là ý kiến hay. Tức lão thái gia thật sự sẽ lột da của ngài đó…

Lý Lộc tuyệt vọng: “Sau đó thì sao?”

Giám Chính đại nhân như đã định liệu trước, nói: “Sau đó ngươi chuẩn bị một phần lễ hậu tạ giúp bổn tọa, bổn tọa sẽ tự đến cửa tạ lỗi.”