Không Tỉnh

Chương 71: Lê nướng



Trấn Tiên Trà, Hoàng gia.

Trấn trưởng và các tộc lão đều đến.

Mấy năm nay nhờ có các tiên tông cai quản nghiêm khắc, mấy việc trộm cướp hại người rất hiếm khi xảy ra.

Nhưng cố tình lại xảy ra việc như thế ở Hoàng gia. Trong một khoảng thời gian ngắn, người người đều hoảng sợ.

Hoàng Thự còn nằm trên giường, vết thương dưới eo lão vẫn đang chảy máu.

Kẻ cướp đã làm lão bị thương kia hiển nhiên không coi Tiểu Thổ Yêu như lão ra gì. Vết thương như thế này, chỉ sợ lão có cố gắng tu luyện thế nào cũng không thể mọc ra miếng thịt mới.

Trấn trưởng và các tộc trưởng vây quanh giường, nhìn lão thở thoi thóp, bộ dạng vừa hoảng sợ vừa bất an, “Các tiên trưởng bao giờ mới đến vậy…” Cuối cùng có người thở dài.

Cũng may, chẳng bao lâu sau đã có người từ bên ngoài nói vọng vào: “Hà chưởng môn, Hà chưởng môn với Hà phu nhân tới!” Quả nhiên, Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh từ ngoài cửa bước vào.

Hiện giờ hai người đã thay đổi quần áo và trang sức, Hà Tích Kim đổi một bộ áo canh, cổ tay áo thêu hoa văn hình lông chim. Hắn bước tới trước giường, thân hình cao lớn, vẻ mặt nghiêm túc. Còn Khuất Mạn Anh ôm Hoàng Nhưỡng trong ngực, bà ấy buộc một kiểu tóc đuôi ngựa cao cao, trang phục là kiểu tay áo bó gọn gàng, bên hông thắt một dải lụa đỏ tươi, thoạt nhìn cực kỳ khí phách.

“Hà chưởng môn, Hà phu nhân!” Nhìn thấy vợ chồng hai người, mọi người như thấy được chỗ dựa vững chắc, ồn ào bước tới bái kiến.

Hà Tích Kim chỉ ừ một tiếng, Khuất Mạn Anh thì bế theo Hoàng Nhưỡng bước tới mép giường.

Bà ấy thưởng thức dáng vẻ sống không bằng chết của Hoàng Thự ở mọi góc độ, sau đó mới lộ ra biểu cảm đồng tình, nói: “Trấn Tiên Trà vốn là một vùng đất an lành, đột nhiên lại xảy ra chuyện này, đúng thật là làm cho người ta phải khiếp sợ.”

Trấn trưởng thấy người nói chuyện là bà ấy thì không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, sôi nổi thưa vâng —— Bình thường mọi người mà gặp phải việc gì đó sẽ không đi báo cho Như Ý Kiếm Tông. Thật sự là nói chuyện với Hà chưởng môn tốn quá nhiều sức.

Hà chưởng môn đứng một bên phụ họa một câu: “Cần, cần, cần thiết phải nghiêm, nghiêm trị!”

Trên giường, Hoàng Thự đang định xoay người, ngặt nỗi đụng vào vết thương nên lão lại rên một tiếng. Vợ chồng Hà chưởng môn lần lượt nhìn lão, hai người đều trưng ra bản mặt không cảm xúc.

Ngược lại, Hoàng Nhưỡng quả thật có thể nghe ra tiếng cười trộm trong lòng hai người.

Đúng lúc này, rốt cuộc cũng có người phát hiện ra nàng đang tựa vào lồng ngực Khuất Mạn Anh: “Vị cô nương này…”

Mới đầu họ còn tưởng Khuất Mạn Anh bế theo con nhỏ, mà dẫu sao thì Hoàng Nhưỡng cũng sống ở trấn Tiên Trà, đương nhiên sẽ có người nhận ra nàng.

Lúc này Khuất Mạn Anh mới để Hoàng Nhưỡng xuống dưới đất, nhưng bà ấy vẫn cầm tay Hoàng Nhưỡng, nói: “Đúng vậy. Đứa trẻ này đi lạc, giữa đường gặp được vợ chồng chúng ta. Ta hỏi dò mới biết nó là con gái của Tức Âm muội muội, bèn đưa nó về.”

“Tức Âm?” Bà ấy nhắc đến, mọi người mới nhớ ra —— Tức Âm đã từng là con vợ cả của Tức gia! Vì thế trấn trưởng lập tức hỏi ngay: “Hoàng phu nhân đang ở đâu?”

Có hạ nhân đáp: “Hoàng phu nhân hôm qua bị bệnh, hôm nay vẫn chưa rời giường nổi.”

“Chắc là hôm qua có kẻ cướp lẻn vào, bị sợ hãi quá đà đây mà.” Có người nói.

Khuất Mạn Anh nói: “Sức khỏe của Tức Âm muội muội không tốt sao? Vậy ta đi sang xem thế nào.” Bà ấy đã nói như vậy rồi, đương nhiên không một ai dám phản đối.

Khuất Mạn Anh nắm tay Hoàng Nhưỡng, đi theo con đường nàng chỉ để tìm Tức Âm.

Trong viện nhỏ, Tức Âm vẫn không nằm xuống giường, bà chỉ ngồi im lặng, ngẩn ra nhìn xung quanh. Hoàng Quân đứng bên cạnh an ủi bà: “Tối hôm qua cha bị kẻ cướp đột nhập vào làm bị thương, Mẫu thân có muốn đi sang thăm không?”

Tức Âm nghe vậy cũng không thèm phản ứng gì, hai mắt bà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn đá trước mặt, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “A Nhưỡng đi mất rồi. Là bởi vì mẫu thân như ta rất xấu xa, cho nên nó không về nữa, có đúng không?”

Hoàng Quân không trả lời, bà chỉ lầm bầm lầu bầu tiếp: “Từ nhỏ nó đã như vậy…. Từ nhỏ đã như vậy.”

Cách một bức tường, Hoàng Nhưỡng nghe thấy mấy câu rầm rì này.

Từng tầng hồi ức bị vạch ra, thực sự là không có nhiều thời gian vui vẻ, vô duyên vô cớ khiến người ta phải đỏ hốc mắt.

Khuất Mạn Anh nén nước mắt, bà ấy đứng ở cửa viện, một hồi lâu sau mới nghẹn ngào gọi: “Tức Âm muội muội.”

Trong viện, Tức Âm ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã thấy Hoàng Nhưỡng đứng bên cạnh Khuất Mạn Anh.

“A Nhưỡng!” Bà xông tới ôm chặt Hoàng Nhưỡng. Nhưng chỉ được một lát, ánh mắt bà đã chuyển sang phẫn nộ: “Ngươi chạy đi đâu? Tuổi nhỏ đã không chịu học hành đàng hoàng, chỉ biết chạy đi chơi khắp nơi!”

Vừa nói, bà vừa nâng tay lên định tát Hoàng Nhưỡng một cái.

Khuất Mạn Anh ngay lập tức giữ chặt tay bà, thuận thế đẩy Hoàng Nhưỡng ra phía sau mình: “Tức Âm!” Bà ấy trách móc, “Không thể tùy tiện đánh trẻ nhỏ!”

Lúc này Tức Âm mới nhìn kỹ bà ấy: “Ngươi là…”

Vừa thấy, Tức Âm đã như gặp quỷ. Bà chậm rãi lùi về phía sau, đột nhiên che mặt lại: “Ngươi tới làm gì? Ngươi đi đi! Ngươi đi đi!”

Khuất Mạn Anh không ngờ tới việc người quen cũ gặp nhau mà bà lại có phản ứng như vậy.

Sự bối rối nhất thời của Tức Âm đã sớm nằm trong dự đoán của Hoàng Nhưỡng —— Chẳng qua bà không cam lòng thua kém người ta thôi.

Giống như trăm năm ở ngoài mộng, nàng gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông, rõ ràng đã biết lòng người ấm lạnh, đã hiểu đúng sai thế nào, nhưng nàng vẫn cắn răng thể hiện tư thái ung dung đoan trang.

Nói đến cùng, chỉ là cố gắng chống đỡ, không muốn bị người khác cười chê mà thôi.

Thế cho nên mới gắng sức đi sưởi ấm một người không bao giờ ấm áp được. Tất cả những buồn khổ, giày vò đều do mình tự chuốc lấy cả.

Nàng kéo vạt váy Khuất Mạn Anh, ngửa đầu nhìn bà ấy: “Cứu cứu nương, di mẫu, cứu cứu nương.”

Trời sinh nàng là một người thông minh, từ sớm đã biết dáng vẻ nào có thể làm người ta thương yêu nhất. Đôi mắt to trong vắt của nàng tràn đầy sự ngây thơ vô tội và cầu xin, Khuất Mạn Anh nhìn mà mềm nhũn cả lòng.

—— Dáng vẻ này của Hoàng Nhưỡng, cả đời cũng chỉ không có tác dụng với mỗi Tạ Hồng Trần.

“Được… được.” Khuất Mạn Anh xoa đầu Hoàng Nhưỡng, nói: “A Nhưỡng đi tìm tỷ tỷ chơi đi. Một lát sau thu dọn đồ đạc, di phụ của con sẽ tới đón chúng ta.”

Hoàng Nhưỡng bèn chạy tới bên cạnh Hoàng Quân, Hoàng Quân vẻ mặt tiều tụy không chịu nổi, mấy ngày Hoàng Nhưỡng đi mất, nàng ấy đã chạy hết những nơi có thể tìm thấy Hoàng Nhưỡng.

Nhưng lúc thật sự đã thấy được Hoàng Nhưỡng, nàng ấy lại không quá mức kích động.

Nàng ấy chỉ rút bàn tay Hoàng Nhưỡng đang nắm lấy, một hồi lâu sau mới hỏi: “Muội có đói không?” Hoàng Nhưỡng thấy trong lòng như đang lên men, không khỏi cười thành tiếng.

Nếu là trước đây, có lẽ nàng sẽ cảm thấy Hoàng Quân thật lạnh nhạt.

Nhưng nàng của nhiều năm sau đã trải qua quá nhiều truân chuyên cuộc đời. Nàng nắm lấy tay Hoàng Quân, nói: “Đói. Muội muốn ăn rau hẹ xào trứng gà, còn cả lê nướng nữa.”

“Ừ.” Hoàng Quân liền đi nhóm bếp, chuẩn bị nấu cơm cho nàng.

Khuất Mạn Anh nhìn Hoàng Quân có vẻ trầm mặc kiệm lời, trái tim như muốn vỡ ra. Bà ấy nói: “Việc của Hoàng Thự, muội muội chắc đã nghe rồi đi. Bây giờ ai cũng biết chuyện này, nếu muội muội rời đi, Hoàng Thự cũng sẽ không làm khó được.”

“Đi?” Tức Âm cười lạnh, một lúc lâu mới nói: “Đi đâu? Bây giờ ta còn đi đâu được? Chẳng lẽ về Tức gia để mọi người cười chê sao?”

Nhưng Tức gia đó, cứ coi như bà bất chấp sự cười nhạo của mọi người để về nhà, chắc gì cha đã đồng ý. Tức Âm lắc đầu, từng giọt từng giọt nước mắt rơi như mưa.

Khuất Mạn Anh tiến lên vài bước, nắm lấy tay Tức Âm khuyên nhủ: “Muội có thể theo ta về trước, ở tạm cũng được, giải sầu cũng được. Tóm lại trước mắt rời khỏi Hoàng gia đã, sau này chắc chắn sẽ có cách.”

“Theo ngươi về…” Tức Âm như nhớ đến cái gì: “Đúng thế, ngươi gả vào Như Ý Kiếm Tông.”

Bà hất văng tay Khuất Mạn Anh, nói: “Cho nên ngươi tới đây để cười nhạo ta ư?” Bà trừng mắt oán hận nhìn Khuất Mạn Anh: “Các ngươi một người hai người, có phải đều đang cười nhạo sau lưng ta không?! Nhìn dáng vẻ bây giờ của ta, các ngươi vui lắm phải không?”

Từng câu từng chữ bà nói ra đều điên điên khùng khùng.

Hoàng Nhưỡng vội chạy tới chắn trước người Khuất Mạn Anh, chỉ sợ đột nhiên Tức Âm phát điên cấu xé Khuất Mạn Anh – Nói đến cùng, chuyện này đâu có liên quan đến Khuất Mạn Anh?

Phu thê nhà người ta từ xa lặn lội tới giúp đỡ đã là quá mức nhân nghĩa rồi. Nếu Tức Âm nói năng lỗ mãng chọc cho người ta thất vọng buồn lòng rồi bỏ đi, chỉ sợ sẽ không có người nào nhiệt tình như vậy giúp nữa.

“Mẫu thân, người không nên trách di mẫu! Là ta…” Hoàng Nhưỡng muốn giải thích rõ với Tức Âm.

Tức Âm nghe vậy lại càng giận dữ hơn: “Ta biết ngay là con sói mắt trắng nhà ngươi mà! Ngươi ngại Hoàng gia thấp kém, muốn leo lên cành cao Như Ý Kiếm Tông? Nàng ta làm sao mà làm di mẫu của ngươi được, quan hệ xa lắc có quăng tám sào cũng không tới, ngươi lại gọi thân thiết đến vậy!”

Vừa nói, bà vừa muốn lao tới đánh Hoàng Nhưỡng. Một khắc ấy, Hoàng Nhưỡng thật sự tức giận muốn đi khỏi đây luôn. Trời mới biết nàng là một người không khoan nhượng cỡ nào.

Khuất Mạn Anh ngăn Tức Âm lại, nói: “Tức Âm, muội bình tĩnh một chút đi!”

Tức Âm gào lên giận dữ: “Ngươi cút cho ta, cút cho ta! Ta dạy dỗ con gái của mình, không cần ngươi lo!”

Khuất Mạn Anh chỉ đành lùi ra ngoài. Bà ấy nói với Hoàng Nhưỡng: “Ngoan, con đi với di mẫu đến tiền viện, một lúc nữa về sau.”

Hoàng Nhưỡng lắc đầu thưa: “Con chờ tỷ tỷ nấu cơm, tỷ tỷ làm lê nướng ngon lắm. Chờ tỷ ấy làm xong, con sẽ mang đến cho di mẫu di phụ.”

Khuất Mạn Anh nhìn dáng vẻ điên cuồng của Tức Âm, vẫn lo lắng Hoàng Nhưỡng sẽ bị đánh, bà ấy do dự: “Nhưng mà…”

Hoàng Nhưỡng nói: “Di mẫu đi trước đi, tỷ tỷ nấu cơm nhanh lắm.”

Khuất Mạn Anh chỉ thở dài một hơi, nói: “Đứa bé ngoan.”

Dù bà ấy lo lắng cỡ nào, cứ cố chấp ở lại đây cũng chỉ làm Tức Âm bị kích thích thêm, cuối cùng đành phải rời đi.

Hoàng Nhưỡng lập tức quay ra nói với Tức Âm: “Mẫu thân cho rằng bây giờ bản thân còn cái gì để cho người khác chê cười? Ai mà không biết nương gả cho một trượng phu không biết xấu hổ, ngày ngày sống cuộc đời mơ màng chật vật không chịu nổi?”

Tức Âm bị nàng mắng cho chết đi sống lại.

“Nha đầu thối nhà ngươi, ta phải xé miệng ngươi ra!” Bà xông tới muốn đuổi đánh Hoàng Nhưỡng. Tất nhiên Hoàng Nhưỡng không thể để bà đuổi theo được.

Chờ đến lúc bà đuổi tới mệt, dừng lại thở hồng hộc, Hoàng Nhưỡng mới chạy tới bên cạnh Hoàng Quân. Hoàng Quân nấu cho nàng món rau hẹ xào trứng gà, còn nướng thêm mấy quả lê.

Lúc này Hoàng Nhưỡng mới kéo nàng ấy đi: “Chúng ta mang cho di mẫu di phụ.”

“Muội đi đi.” Hoàng Quân trời sinh thật thà chất phác, không phải là người biết lấy lòng nịnh nọt.

Hoàng Nhưỡng vẫn kéo nàng ấy: “Đi nhanh!”

Cuối cùng Hoàng Quân không lay chuyển được nàng, chỉ đành đi cùng nàng ra ngoài. Hai tỷ muội mỗi người cầm theo hai quả lê nướng, phía sau vẫn truyền tới tiếng chửi đổng của Tức Âm.

Bên ngoài sảnh đã tụ tập đầy người, Hoàng Nhưỡng dáng người nhỏ bé, nàng giơ hai quả lê nướng lên, cắm đầu chen vào trong đám người. Hoàng Quân chỉ đứng ngẩn ra ở sau đám đông.

Hoàng Nhưỡng đi thẳng vào bên cạnh Khuất Mạn Anh, gọi một tiếng: “Di mẫu!”

Khuất Mạn Anh cúi đầu nhìn thấy nàng, vội hỏi: “Đứa bé ngoan, có bị thương không?” Tay bà ấy sờ từ mặt của Hoàng Nhưỡng đến tay chân của nàng. Hoàng Nhưỡng đưa lê nướng sang, nói: “Tỷ tỷ làm, di mẫu ăn thử đi, có được không?”

Tất nhiên là Khuất Mạn Anh sẽ nhận, bà ấy ngẩng lên tìm bóng dáng của Hoàng Quân, phát hiện ra Hoàng Quân đang đứng ở cửa. Đám đông tụ tập đã che đi hơn một nửa người nàng ấy.

Hoàng Quân không hiếu động hoạt bát như Hoàng Nhưỡng, ngược lại luôn trầm lặng kiệm lời. Nàng ấy có dung mạo xinh đẹp, mũi vừa nhỏ vừa cao, đôi mắt hẹp dài, lông mi rất cong. Chỉ có điều nàng ấy không quan tâm đến bản thân lắm, luôn mặc váy áo mộc mạc, cũ kỹ.

Nếu đặt vào trong đám người sẽ trở nên cực kỳ mờ nhạt.

Khuất Mạn Anh đi về phía nàng ấy, trong trái tim có cảm giác nóng lên. Trên thế giới này, trẻ nhỏ biết khóc sẽ có sữa uống, có kẹo ăn.

Những đứa không khóc chỉ có thể im lặng cuộn mình trong góc, làm nhiều việc nhất, chịu oan nhiều nhất, cuối cùng sẽ bị mọi người coi nhẹ.