Không Tỉnh

Chương 72: Rời đi



Khuất Mạn Anh đi tới bên Hoàng Quân, nàng ấy cầm lấy lê nướng Hoàng Quân làm, đưa tay xoa đầu Hoàng Quân.

“Không phải sợ.” Bà ấy nhẹ nhàng nói, “Nếu di mẫu đã tới thì sẽ không mặc kệ các con.” Hoàng Quân nghe vậy cũng không thể hiện ra vẻ cảm động muốn rơi nước mắt, chỉ im lặng gật đầu.

Hoàng Nhưỡng cầm lê nướng định đi nịnh Hà Tích Kim.

Đám người trấn trưởng đang vây quanh Hà Tích Kim, cầu khẩn hắn hãy làm chủ cho mọi người, bắt lấy kẻ ác ôn đó. Hoàng Nhưỡng không thể chen vào, nàng chỉ đành cầm lê nướng đứng một bên chờ.

Bỗng nhiên, không khí xung quanh đột nhiên im lặng.

Một người áo trắng như tuyết đi vào trong viện. Toàn bộ ngôi nhà tường đất ngói xám đều như bừng sáng lên vì hắn.

“Là Tạ thủ tọa.” Những người khác ồn ào tránh sang một bên nhường đường. “Tạ thủ tọa, chúng tôi đều mong chờ ngài tới.” Hoàng Nhưỡng quay đầu liền thấy bóng dáng người kia thấp thoáng hiện lên trong luồng sáng mỏng manh, hắn đang sải chân bước như có gió tới đây.

Tạ Hồng Trần.

Hắn của bây giờ còn chưa kế nhiệm vị trí tông chủ.

Nhưng sự tôn kính của mọi người đối với hắn như thế này, xem ra cũng hiểu rất rõ thân phận tương lai của hắn.

Lần thứ hai Hoàng Nhưỡng thấy hắn, ngay cả một câu cảm khái trong lòng cũng không còn.

Nàng quay người chạy tới bên cạnh Khuất Mạn Anh. Tạ Hồng Trần không nhìn về phía nàng, dù sao bây giờ nàng mới chỉ là một đứa bé tám tuổi, có gì đáng phải chú ý?

“Tạ tiên sư, ngài nhìn vết thương này đi.” Trấn trưởng vội vàng đưa Tạ Hồng Trần tới bên cạnh Hà Tích Kim.

Nếu so về bối phận, Tạ Hồng Trần thấp hơn Hà Tích Kim. Nếu so về thân phận, Hà Tích Kim là chưởng môn Như Ý Kiếm Tông, mà Tạ Hồng Trần là thủ đồ của tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông. Tuy mọi người đều gọi Tạ Hồng Trần là thủ tọa, chung quy thân phận vẫn kém hơn một nửa.

Cũng may Tạ Hồng Trần không để bụng cái này, hắn thi lễ với Hà Tích Kim: “Hà chưởng môn.”

“Tốt… tốt tốt.” Hà Tích Kim trả lời đơn giản. Đương nhiên, cũng không có ai đi so đo với hắn về tật nói lắp.

Hai người chào hỏi lẫn nhau xong, Tạ Hồng Trần mới tới mép giường của Hoàng Thự.

Hà chưởng môn lập tức nhiệt tình mời Tạ Hồng Trần cùng tham quan, nói: “Mời mời mời Tạ, Tạ, Tạ thủ, thủ, thủ tọa kiểm tra, tra, tra, vết, vết thương.”

Vốn Hoàng Thự đang nằm liệt trên giường, lão nghe vậy thì tức khắc trợn mắt lên.

Các trấn trưởng, tộc trưởng sao lại không cố gắng thể hiện trước mặt hai người Hà Tích Kim và Tạ Hồng Trần cho được?

Bọn họ muốn cầu người ta giúp đỡ, chẳng lẽ còn phải để chưởng môn với tiên sư tự tay đi cởi cái quần dơ bẩn của Hoàng Thự hay sao?

Có người tiến tới nhấc tay lột quần Hoàng Thự xuống. Hoàng Thự có đau khổ giãy dụa ra sao cũng không thể ngăn miệng vết thương này lộ ra trước mắt người khác.

Xung quanh có rất nhiều người đang hóng chuyện, mọi người nhỏ giọng bàn tán sôi nổi. Ánh mắt Hà chưởng môn nghiêm nghị, biểu cảm của Tạ thủ tọa cũng rất nghiền ngẫm.

“Tên cướp này tinh thông kiếm đạo.” Tạ Hồng Trần đưa ra kết luận. Hà chưởng môn chỉ ừ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.

Tạ Hồng Trần chỉ đành theo những hạ nhân khác trong nhà, đi xem xung quanh Hoàng gia có lưu lại dấu vết nào của tên cướp không.

Nhưng nhân vật như Hà Tích Kim với Khuất Mạn Anh, nếu lẻn vào Ngọc Hồ Tiên Tông thì không nói làm gì, pháp trận ở đó lợi hại, tránh không được sẽ lộ ra bản lĩnh thật sự. Nhưng đây chỉ là một cái Hoàng gia thấp cổ bé họng, bọn họ ra vào như chơi, sao có thể để lại chút manh mối để bị tra ra được?

Tạ Hồng Trần đã đi xem xét, Khuất Mạn Anh lại đi tới bên cạnh trượng phu, nói: “Việc của Tức Âm, chàng đừng có quên đó.” Hà Tích Kim gật gật đầu, chờ tới lúc Tạ Hồng Trần đi xem xong, hắn mới hỏi: “Thế, thế thế nào?”

Tạ Hồng Trần lắc đầu, im lặng không nói.

Lúc này Hà Tích Kim mới nói: “Tên, tên cướp, cướp, cướp cũng, cũng, cũng không để, để, để lại, lại manh, manh mối gì… “

Mọi người nghe hắn nói chuyện, nhất thời thấy toàn thân đều không ổn, chỉ có thể nhìn về phía Tạ Hồng Trần cầu cứu.

Tạ Hồng Trần cực kỳ lịch sự, ngầm bổ sung: “Đúng vậy, theo như tình huống trước mắt, tên cướp không rõ là ai, chuyện này chỉ có thể để sau này chậm rãi nghe ngóng.”

Hà Tích Kim gật đầu, mấy vị trấn trưởng, tộc lão sợ hắn lại mở miệng, vội hỏi Tạ Hồng Trần: “Nhưng mà Tạ thủ tọa, tên cướp đó đánh người cướp tiền, cũng không thể cứ vậy cho qua chứ.”

Đương nhiên Tạ Hồng Trần hiểu những người này đang băn khoăn điều gì, hắn nói: “Ngọc Hồ Tiên Tông sẽ thiết lập một ít Động Thế Nhãn ở trấn Tiên Trà để bảo vệ trấn Tiên Trà không bị kẻ ác hoành hành.”

Hắn nói như vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Động Thế Nhãn của Ngọc Hồ Tiên Tông mà thiết lập ở trấn Tiên Trà, chắc là tên cướp kia cũng không dám đến nữa.

Hoàng Nhưỡng vừa ăn lê nướng vừa nghe bọn họ nói chuyện.

Trấn Tiên Trà ở ngoài mộng cũng thiết lập Động Thế Nhãn. Còn lý do vì sao lại thiết lập thì nàng không nhớ rõ. Ai ngờ lúc vào mộng mới biết hóa ra là do vụ này ở Hoàng gia.

Tạ Hồng Trần trước mắt dù đứng trong đám người nhưng vẫn rực rỡ tỏa sáng như cũ. Hoàng Nhưỡng lại chỉ liếc một cái đã rời mắt đi.

Nàng kéo tay áo Khuất Mạn Anh, nói: “Di mẫu, tỷ tỷ cũng giỏi may vá thêu thùa lắm. Sau này làm túi tiền cho người.”

“Được.” Khuất Mạn Anh dẫn theo hai tỷ muội, trong lòng sớm đã hạ quyết định sẽ đưa hai nàng ra khỏi Hoàng gia. Mà Hoàng Thự còn đang nằm liệt trên giường, tối qua lão bị thiến trước mắt mọi người, hôm nay lại bị vạch vết thương cho mọi người vây xem, trong lòng sớm khổ không tả nổi.

Lúc này, lão lại nghe tin không tra ra được ai là hung thủ.

Lão chỉ biết kêu ư ư, Hà Tích Kim nghiêng tai lắng nghe một lúc mới nói: “Gia, gia chủ, chủ Hoàng, Hoàng gia đang, đang lo, lo cho gia, gia, gia quyến?”

Khuất Mạn Anh vừa nghe, vội vàng tiến đến nói: “Hoàng gia chủ đã gặp chuyện như vậy, thật là làm cho người ta phải thương xót. Tức Âm muội muội của ta thân thể không tốt, mới nãy ta đi thăm, quả thật là bệnh không dậy nổi.”

Bà ấy quét mắt qua mọi người, nói: “Hoàng gia xảy ra chuyện lớn như vậy, giờ lại có hai người bệnh, quá ư là loạn. Lại nói, ta vốn là bạn thân của Tức Âm muội muội. Không thì ta đưa nàng ấy về dưỡng bệnh, vừa vặn có thể sẻ chia với gia chủ.”

Lời này của bà ấy vừa nói xong, Hà Tích Kim lập tức bổ sung: “Tức, Tức, Tức gia và, và, và Khuất gia đúng, đúng thật là bạn, bạn cũ, cũ.” Mọi người nghe đến vế sau của Hà chưởng môn là đã hiểu ý.

Tức Âm vốn là con gái của Tức gia nhà cao cửa rộng, chỉ vì gả cho Hoàng Thự mới đoạn tuyệt với người nhà. Không thì chẳng lẽ là Tức gia nghe tin mới cố ý mời Khuất Mạn Anh tới đón người?

Việc này có khả năng lắm.

Dù sao thì Hoàng Thự bị thương chỗ kia, bây giờ mọi người đều biết hết rồi. Lẽ nào muốn con gái Tức gia phải ở cùng lão, cô quả cả đời sao?

Nếu đúng là người Tức gia bày mưu, vậy thì người ta nói thế cũng danh chính ngôn thuận. Cứ cho là Hoàng Thự có một trăm cái miệng cũng không thể nói lý được.

“Không…không. Các ngươi… ngươi đang ỷ thế hiếp người.” Hoàng Thự nằm trên giường, do đau nhức nên chỉ có thể vừa thở hổn hển vừa nói, thoạt nhìn nói lắp không khác nào Hà chưởng môn.

Hà chưởng môn còn thò mặt lại gần khuyên nhủ: “Gia, gia, gia chủ nói, nói, nói sai, sai, sai rồi. Phu, phu, phu nhân nhà, nhà ta… là tỷ, tỷ, tỷ muội tình, tình, tình thâm với, với, với Hoàng phu nhân.”

Hoàng Thự bị hắn khuyên kiểu này, suýt chút đã ngất đi.

Khuất Mạn Anh trộm vui sướng khi người gặp họa, ngoài miệng vẫn nói: “Việc gấp của gia chủ trước mắt vẫn là dưỡng cho tốt thân thể. Bên phía Tức Âm muội muội, ngài không cần nhọc lòng.”

Hoàng Thự giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng Hà Tích Kim xuống tay không chút lưu tình, kiếm pháp lại rất chuẩn xác. Vết thương của lão còn nghiêm trọng hơn vẻ ngoài, giờ lại bị nứt do động tác giãy dụa của lão, máu bắt đầu chảy ra từ miệng vết thương.

“Gia chủ việc gì phải kích động?” Trấn trưởng và các tộc trưởng khác đến lúc này đã hiểu rõ—— Người, chỉ sợ là Khuất Mạn Anh quyết tâm dẫn đi rồi.

Trấn trưởng đi tới bên cạnh Khuất Mạn Anh, chỉ đành coi bà ấy thành người bên nhà mẹ đẻ Tức Âm mà nói mấy câu lời hay: “Lúc trước A Âm gả đến chỗ này của chúng tôi chính là một chuyện vui lớn, chúng tôi cũng được vinh dự chung. Bây giờ Hoàng phu nhân bệnh nặng, ngài đón vào phủ ở một thời gian dưỡng bệnh, quả đúng là một chuyện tốt.”

Nghe vậy, trong lòng Khuất Mạn Anh tuy khó chịu nhưng bà ấy vẫn treo nụ cười trên mặt: “Ta thay Tức Âm muội muội cảm tạ trấn trưởng.”

Hoàng Thự nghe lời ấy thì biết sự đã rồi. Lão chỉ đành thở gấp, tức giận đến nỗi không nói nổi một chữ.

Hoàng Nhưỡng nấp ở một bên, nàng vừa ăn xong lê nướng, thình lình có một cái khăn đưa tới, lau sạch miệng và tay của nàng.

Tay trái Khuất Mạn Anh dắt nàng, tay phải dắt Hoàng Quân, nói: “Đi, chúng ta đi đón mẫu thân của các con.” Tạ Hồng Trần nhìn về phía này, bây giờ hắn mới thấy Hoàng Nhưỡng nhỏ bé.

Ánh mắt của hắn hơi dừng lại trên người Hoàng Nhưỡng, mà nàng lại không nhìn hắn, chậm rãi đi xa dần với Khuất Mạn Anh.

Trong viện nhỏ, Tức Âm để tóc xõa tung, trên người mặc váy áo màu xám. Bà như những cây cỏ dại trong viện, toàn thân nhiễm lên khí tức bệnh tật chết chóc. Khuất Mạn Anh bảo Hoàng Quân đi thu dọn đồ đạc, Hoàng Nhưỡng chủ động đi hỗ trợ.

Hoàng Quân vẫn có chút do dự, nàng ấy sắp xếp lại váy áo, một lúc lâu sau mới nói một câu với Hoàng Nhưỡng: “Tỷ không muốn đi.”

“Cái gì?” Hoàng Nhưỡng gần như không tin nổi vào tai mình, “Chẳng lẽ tỷ không muốn rời khỏi đây?”

Hoàng Quân cúi đầu, ấp úng nói: “Nhưng tới nhà người khác cũng là ăn nhờ ở đậu.” Hoàng Nhưỡng hiểu ý của nàng ấy, nàng đáp: “Bọn họ không giống vậy. Tỷ phải tin muội.”

Thân hình của nàng thấp bé, Hoàng Quân nói chuyện với nàng còn phải cúi đầu, quả thật khó có thể làm người ta tin phục. Hoàng Quân vẫn nửa tin nửa ngờ.

Hoàng Nhưỡng kéo tay nàng ấy nói: “Vậy tỷ có muốn muội tiếp tục bị đánh không? Muội không đánh lại Hoàng Tăng.”

Hoàng Quân lắc đầu, Hoàng Nhưỡng lại nói tiếp: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Hoàng Quân không nói nữa. Đối với nàng ấy, Hoàng Nhưỡng đã kiên nhẫn nhiều lắm rồi.

Lúc này nàng ấy cũng chỉ là một tiểu cô nương mười tám tuổi mà thôi.

Ở với cha mẹ ruột mà còn vậy, đương nhiên nàng ấy sẽ sợ hãi nếu rời nhà còn phải gặp cảnh tệ hơn.

“Di mẫu với di phu đều là người tốt, tỷ tỷ, không phải ai cũng được như họ đâu.” Nàng nói nhỏ. Hoàng Quân nghe vậy cũng không phản đối nữa, chỉ cắm đầu vào thu dọn hành lý.

Ngoài viện, Khuất Mạn Anh nói với Tức Âm: “Ta vừa mới đề cập chuyện này với trấn trưởng, bây giờ Hoàng Thự đã gặp chuyện như vậy, muội lại còn bệnh. Đi về nhà với ta ở một thời gian, được không?”

“Theo ngươi về nhà?” Tức Âm giống như một con mèo đang xù lông, cả giận nói: “Sao ta phải về nhà với ngươi? Ta biết rồi, ngươi gả cho một phu quân tốt, gấp không chờ nổi muốn khoe khoang với ta, đúng không?”

Lại nữa rồi. Hoàng Nhưỡng thầm thở dài.

Khuất Mạn Anh khuyên nhủ hết sức kiên nhẫn: “Tức Âm, sao muội lại nghĩ như vậy chứ? Trước đây lúc ở ven hồ Kim Sa, ta lần đầu gặp muội, lúc ấy muội ngồi xe ngựa, có mỹ tỳ hầu hạ, đôi mắt sáng trong thiện lương, thoạt trông như ngôi sao sáng giữa thế gian.”

Tức Âm sửng sốt, Khuất Mạn Anh lại nói tiếp: “Muội còn nhớ không? Năm xưa ta ham chơi muốn hái hoa, bị người khác chen lấn nên ngã xuống dưới bùn. Là muội cho ta lên xe ngựa của mình, sau đó còn tìm đôi giày cho ta xỏ.”

Lúc nhắc tới chuyện cũ, ánh mắt bà ấy hàm chứa sự ấm áp: “Người như ta vậy, vốn dĩ rất tùy tiện. Nếu muội không nhắc nhở, có lẽ ta còn không biết giày mình bẩn đâu. Lúc ấy ta ngồi lên xe ngựa của muội, chỉ thấy vách xe khảm đầy ngọc sáng. Ta giật mình cứ như đứa nhà quê.”

Bà ấy vừa nói vừa cười, chậm rãi cầm tay Tức Âm: “A Âm, ta không muốn cười nhạo muội. Muội nhìn đi, muội chỉ là lỡ chân bước vào vũng bùn mà làm dơ giày thôi. Đi với ta lên xe đổi một đôi tốt hơn, có được không?”

Tất cả những sự điên cuồng của Tức Âm bỗng biến mất trong nháy mắt.

Bà nhìn chăm chú vào gương mặt Khuất Mạn Anh, si ngốc không nói một lời. Khuất Mạn Anh nói: “Ta thay giúp muội một bộ quần áo rồi chải tóc cho muội. Chúng ta sẽ đi.”

Chẳng bao lâu sau, Hà chưởng môn đã chuẩn bị xong xuôi xe ngựa ngoài cửa.

Khuất Mạn Anh dìu Tức Âm bước ra. Tức Âm đã đổi một bộ váy áo nhạt màu, trên đầu cài một cây trâm ngọc đơn giản. Bà gầy đến mức thay hình đổi dạng, thân hình mảnh mai tiêu điều, đương nhiên khó có thể nhìn ra vẻ đẹp lộng lẫy của năm đó.

Mặt trời treo cao cao, bà được Khuất Mạn Anh đỡ, chậm rãi bước lên xe ngựa.