Không Tỉnh

Chương 73: Đầy tháng



Tức Âm được dìu lên xe ngựa, Hà Tích Kim đứng ở dưới xe tạm biệt Tạ Hồng Trần.

Tạ Hồng Trần có chút suy tư nhìn ba mẹ con trong xe ngựa. Trong lòng hắn tuy có nghi ngờ nhưng trên mặt cũng không lộ ra điều gì —— Tức gia có tác phong thế nào, có thể người trong trấn Tiên Trà không biết, nhưng Tạ Hồng Trần lại cực kỳ rõ ràng.

Tức lão gia tử sẽ không đón Tức Âm về, thậm chí còn không nhờ bất cứ kẻ nào đi giúp Tức Âm. Khuất Mạn Anh thì không nói làm gì, nhưng lời của Hà Tích Kim lại lờ mờ để lộ ra ý như vậy. Hắn ám chỉ với mọi người là Tức gia nhờ hắn đến giải quyết vụ này. Tại sao hắn lại nói dối?

Lấy tính tình ghét ác như thù của Hà Tích Kim, kể cả tên cướp không lộ mặt, hắn cũng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua mà đã rời đi như vậy. Tạ Hồng Trần thầm nghi ngờ, khi trở về Ngọc Hồ Tiên Tông liền bắt đầu quan sát Động Thế Nhãn.

Tất cả những hình ảnh vụn vặt của hàng loạt Động Thế Nhãn từ Như Ý Kiếm Tông đến trấn Tiên Trà được tập hợp lại.

Những cái khác nhìn không ra, nhưng có thể thấy rõ tiểu Hoàng Nhưỡng chạy tới Như Ý Kiếm Tông. Sau đó phu thê Hà chưởng môn liền ngồi xe ngựa, dẫn theo nàng chạy tới trấn Tiên Trà.

Xe ngựa kia cũng không phải loại xe ngựa tầm thường, theo như tốc độ của nó, bọn họ nên sớm tới trấn Tiên Trà mới phải. Vậy một đêm ở giữa khoảng thời gian đó, mấy người Hà chưởng môn đi đâu?

Điều tra tới đây, Tạ Hồng Trần đã nghi lắm rồi.

Nhưng Hà Tích Kim không phải một người vô cớ gây sự, hắn sẽ không hại Hoàng Thự chỉ vì chút tiền tài cỏn con.

Như vậy, có phải vấn đề nằm ở trên người Hoàng Thự hay không?

Lão đã phạm phải tội tày đình trong mắt Hà Tích Kim, nhưng tội đó không tiện thông cáo cho thiên hạ? Tạ Hồng Trần không thấy lạ lắm, việc như vậy hắn đã gặp nhiều lần.

Hắn sai người đi điều tra Hoàng Thự, vậy mà thật sự tra ra được rất nhiều việc dơ bẩn lão đã làm. Tạ Hồng Trần cau mày lật từng tờ từng tờ một.

Hai ngày sau, Ngọc Hồ Tiên Tông thiết lập một Động Thế Nhãn ở trung tâm trấn Tiên Trà, lấy cớ vụ án lần này chưa giải quyết được, tạm thời gác lại vụ tên cướp.

Như Ý Kiếm Tông.

Xe ngựa vững chãi dừng lại, Hà Tích Kim bước xuống xe.

Khuất Mạn Anh cũng dìu Tức Âm cùng bước xuống. Hoàng Nhưỡng vừa ló cái đầu nhỏ ra, Hà Tích Kim đã duỗi một chân sang. Hoàng Nhưỡng không hiểu ra sao, Hà Tích Kim chỉ chỉ chân mình, ý bảo nàng giẫm lên.

Giẫm lên chân ngài hả?

Hoàng Nhưỡng do dự giẫm lên, chân của Hà Tích Kim ấy vậy lại vững chắc như núi. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nhấc chân một cái, Hoàng Nhưỡng đã được đưa từ bàn đạp xe ngựa tới trên mặt đất.

Một lúc lâu sau Hoàng Nhưỡng mới phản ứng lại —— Hắn đang chọc nàng chơi!

Nàng cười hì hì, Hoàng Quân đằng sau cũng xuống xe, rút khăn ra lau tro bụi trên chân Hà Tích Kim.

Hà Tích Kim sửng sốt, nhưng hắn thấy nàng ấy trầm mặc kiệm lời, hơn nữa còn là một cô nương mười tám tuổi nên không tiện vui đùa. Hắn nói: “Về, về về nhà.”

Lúc này Hoàng Quân mới dắt tay Hoàng Nhưỡng, im lặng đi theo phu thê nhà họ cùng bước vào Như Ý Kiếm Tông. Như Ý Kiếm Tông mà đem so sánh với Hoàng gia ở trấn Tiên Trà, quả thực chính là trên trời và dưới đất.

Hoàng gia nho nhỏ chỉ là nhà đất gạch xám, nhưng tính ra cũng đã là nhà giàu trong trấn Tiên Trà. Mà Như Ý Kiếm Tông thì cửa lớn sơn son, tường cao ngói lưu ly, xà nhà khảm tranh bằng vàng. Dọc theo bậc thang đi vào trong, chỉ thấy vô số đệ tử đang ở trên sân luyện võ.

Bên trong nữa, phòng ốc nối tiếp nhau san sát, phóng mắt nhìn không thấy điểm dừng.

Bàn tay Hoàng Quân đang nắm lấy tay Hoàng Nhưỡng bỗng căng thẳng —— Nàng ấy hơi khẩn trương. Hoàng Nhưỡng thì không để bụng chút nào, nàng coi như đã trải qua mấy kiếp người, còn gì chưa gặp qua nữa.

“Mấy đứa qua đây với di mẫu.” Khuất Mạn Anh gọi một câu, Hoàng Quân bèn dắt Hoàng Nhưỡng bước nhanh đến, sợ bị lạc. Khuất Mạn Anh dẫn các nàng đi tìm một viện khá yên tĩnh, bà ấy nói: “Đệ tử ở Như Ý Kiếm Tông nhiều, không tránh được có chút ầm ĩ. Tức Âm muội muội trước mắt cứ ở đây, chờ muội khỏe lên chút, chúng ta sẽ tìm một viện khác náo nhiệt hơn, cũng coi như thêm chút hơi người.”

Tức Âm im lặng cả một đường, đến lúc này vẻ mặt bà vẫn còn hoảng hốt. Lúc còn ở Hoàng gia, bà còn điên điên khùng khùng, mà ra khỏi Hoàng gia, bà chỉ giữ im lặng.

Khuất Mạn Anh rất lo lắng, nói: “Muội muội trước hết nghỉ ngơi đi đã, ta dẫn theo hai đứa bé đi dạo quanh một lúc.” Tức Âm không gật đầu cũng không phản đối. Khuất Mạn Anh bèn dẫn Hoàng Quân và Hoàng Nhưỡng đi ra ngoài.

Bà ấy xử sự rất tinh ý, chỉ lo bản thân vừa đi Tức Âm lại phát điên đánh đập hai tỷ muội.

Bà ấy dắt Hoàng Quân và Hoàng Nhưỡng ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: “Đi, di mẫu dẫn các con đi gặp ca ca với đệ đệ.” Ba người đi vào một viện khác, chỉ thấy hai thiếu niên, người lớn hơn thì dựa vào tàng cây đọc sách, đứa nhỏ thì đang luyện kiếm.

Khuất Mạn Anh chỉ vào người đang đọc sách, nói: “Đây là con trai lớn của dì, tên là Hà Túy, kia là con thứ hai của dì, tên là Hà Đạm. Hai đứa tới đây gặp tỷ tỷ với muội muội.”

Bốn người chào hỏi lẫn nhau, Hoàng Quân có vẻ rất câu nệ, ngược lại Hoàng Nhưỡng vẫn khá hoạt bát.

Khuất Mạn Anh nói: “Túy Nhi năm nay hai mươi tư, là đại ca. Quân Nhi năm nay mười tám, xếp thứ hai. Đạm Nhi chín tuổi, xếp thứ ba. A Nhưỡng nhỏ tuổi nhất, tám tuổi. Các con phải chăm sóc muội muội cho tốt, đừng có mà bắt nạt người ta đấy, biết chưa?”

Hà Túy và Hà Đạm đều thưa vâng.

Khuất Mạn Anh rất vừa lòng, nói: “Đi đi đi, dẫn muội muội đi dạo một vòng tông môn đi. Lát nữa nhớ về ăn cơm. Mẫu thân còn phải đi mời thầy thuốc đến xem bệnh cho di mẫu các con.”

Hoàng Quân sống ở Hoàng gia cũng có mấy người ca ca, nhưng tóm lại bọn họ không để lại ấn tượng gì tốt đẹp, cho nên lúc này nàng ấy cực kỳ khẩn trương.

Hà Túy đã nhận ra, hắn dẫn theo hai tỷ muội đi đến thung lũng mà tông môn hay nhận nuôi mấy động vật nhỏ. Hoàng Quân liếc mắt nhìn bên hồ nước, thấy có mấy chú chó nhỏ đang uống nước, nàng ấy không khỏi hô lên một tiếng.

Hà Túy nói: “Nơi này là chỗ Như Ý Kiếm Tông nhận nuôi mấy động vật nhỏ, mèo nhỏ chó nhỏ đều có. Muội muội cứ chơi với chúng, chúng không cắn người đâu.” Quả nhiên, bé gái đều thích mấy thứ này.

Hoàng Quân liền đi xuống dưới thung lũng, do các đệ tử trong tông môn thường xuyên tới đây cho ăn nên những con sóc hay chó mèo gì đó đều vây quanh lại. Hà Đạm cũng chạy xuống chơi cùng, thuận tiện giới thiệu tên và lai lịch của từng con một. Mấy đứa trẻ nhanh chóng trở nên thân thiết.

Khuất Mạn Anh là người có tác phong làm việc sấm rền gió cuốn(*), bà ấy nhanh chóng tìm được y giả đến để trị bệnh cho Tức Âm. Nhưng vấn đề là Tức Âm mấy năm nay đều mắc tâm bệnh. Tâm bệnh khó chữa, chỉ có thể dùng thuốc thì ít, trấn an thì nhiều.

(*)Sấm rền gió cuốn: dứt khoát, nhanh chóng, cương quyết

Khuất Mạn Anh cũng không thấy bất ngờ—— Ý của bà ấy ban đầu cũng là muốn để Tức Âm dưỡng bệnh tốt lên. Dẫu sao chỉ cần rời khỏi hang sói Hoàng gia kia, ngày tháng sau này sẽ tốt đẹp hơn.

Buổi chiều, Hoàng Nhưỡng ôm một con thỏ trắng, cùng về nhà với Hà Túy, Hà Đạm và Hoàng Quân. Con thỏ trắng kia có đôi mắt đỏ, nằm ngoan ngoãn trong ngực nàng, thỉnh thoảng đôi tai lại khẽ run run.

Bốn người vừa tới cửa đã thấy trong nhà có khách đến.

Như Ý Kiếm Tông thường xuyên có khách tới, vốn không có gì lạ. Nhưng khách hôm nay tới không phải người thường.

“Là Tạ thủ tọa!” Hà Đạm rất kích động, còn Hà Túy thì không khỏi bước nhanh hơn. Nhóm người đi tới, Hà Túy hành lễ đầu tiên.

Tạ thủ tọa, Tạ Hồng Trần.

Hắn trò chuyện với Hà Tích Kim rất vui vẻ, quả nhiên cực kỳ có kiên nhẫn, không thấy hắn ghét bỏ tật nói lắp của Hà Tích Kim chút nào.

Lúc này, hắn thấy Hà Túy và Hà Đạm thì gật đầu cười nói: “Hai vị công tử của Hà chưởng môn đúng thật có tướng mạo đường đường, anh tuấn bất phàm.”

“Tạ, Tạ thủ thủ tọa quá, quá khen!” Hà chưởng môn khiêm tốn đáp lời.

Sau đó Tạ Hồng Trần mới chuyển ánh mắt lên người Hoàng Quân và Hoàng Nhưỡng.

Ánh mắt của hắn khiêm tốn đúng mực, Hoàng Quân vẫn không nhịn được lùi về phía sau một bước. Tạ Hồng Trần biết nàng ấy ngại, dịu dàng hỏi: “Đây là hai tỷ muội của Hoàng gia?”

Hà Tích Kim đáp: “Đúng, đúng, đúng vậy. Đứa, đứa trẻ, trẻ sợ sợ, sợ người lạ.” Hắn cười nói tiếp, “Tạ, Tạ, Tạ thủ, thủ, thủ tọa qua, qua lại nhiều, nhiều, nhiều hơn, hơn, hơn thì quen, quen ngay, ngay.”

Hoàng Quân hơi liếc sang Hà Tích Kim. Trước đây lúc còn ở Hoàng gia, nếu trong nhà có khách tới, các nàng mà lơ là như vậy thì nhất định Hoàng Thự sẽ mắng chửi một lúc, chỉ sợ các nàng làm lão mất mặt.

Mà hiện tại, Hà Tích Kim còn mời khách đến nhiều hơn.

“Hà chưởng môn nói đúng.” Tạ Hồng Trần cũng không trách móc gì, hắn nói: “Lần này bổn tọa tới vội quá, không chuẩn bị được cái gì, chỉ có mấy thứ đồ chơi, mong là bọn họ sẽ dùng tới.”

Dứt lời, hắn rút mấy cuốn điển tịch, lần lượt giao cho bốn đứa trẻ.

Hà Túy, Hà Đạm đương nhiên rất kích động, liên tục cảm ơn hắn. Hoàng Nhưỡng ôm thỏ trắng, dẫn theo Hoàng Quân nhẹ nhàng thi lễ với hắn một cái.

“A Nhưỡng… cảm ơn Tạ thủ tọa.” Nàng nhận điển tịch Tạ Hồng Trần đưa, nhẹ nhàng bái một cái, mỉm cười nói. Thế sự luân hồi, tình cũ không còn, hận cũ tự nhiên cũng hóa thành cát bụi.

Tạ Hồng Trần khẽ gật đầu, hắn cứ cảm thấy Hoàng Nhưỡng trông rất quen. Nhưng một tiểu cô nương mới vài tuổi, sao lại quen cho được?

Hắn thu lại ánh nhìn, nói: “Hai tỷ muội các ngươi là hậu đại của Tức gia. Hy vọng sau này các ngươi có thể tiếp tục gây giống tốt, đừng lãng phí tài năng.”

“Tạ thủ tọa dặn dò, chúng ta sẽ nhớ kỹ.” Hoàng Nhưỡng lại hành lễ với hắn. Một đứa trẻ ra vẻ già dặn, thấy thế nào cũng rất ngây thơ hồn nhiên.

Hà Tích Kim thấy Hoàng Quân căng thẳng bèn nói: “Đi, đi xuống, xuống chơi đi.”

Hà Túy liền dẫn đệ đệ muội muội đi nơi khác. Tạ Hồng Trần vẫn dõi theo mấy người, một lúc lâu mới rời mắt đi.

Việc của Hoàng Thự, Hà Tích Kim không đề cập đến, Tạ Hồng Trần cũng không hỏi. Hai người hiểu ngầm trong lòng, không nói nữa mà cho qua chuyện này.

Quả nhiên, người Tức gia nghe chuyện của Hoàng Thự, cũng biết là Tức Âm đã được Khuất Mạn Anh đón đi, nhưng từ đầu tới cuối họ không có phản ứng gì.

Dù sao Tức Âm cũng là đích nữ của Tức gia, chuyện bà rời khỏi Hoàng gia đương nhiên người trong Tiên môn cũng sẽ đồn đãi, chỉ là người của Tức gia không hỏi tới mà thôi. Tức lão gia tử là người sĩ diện, xảy ra chuyện như vậy, lão chỉ ước đứa con gái này của mình chết quách đi mới tốt, nào có khả năng hỏi han gì.

Nhưng thật ra mấy người bạn cũ của Tức Âm lại lặng lẽ sai người tặng mấy thứ đồ tốt đến. Đây cũng không phải chuyện gì vẻ vang, mọi người không tiện lộ mặt cho lắm. Giờ không thể qua lại với nhau được, chờ cho lời đồn lắng xuống rồi nói tiếp.

Ba mẹ con sống ở Như Ý Kiếm Tông, nhưng đây chắc chắn không phải cách về lâu về dài.

Điển tịch Tạ Hồng Trần tặng cho hai tỷ muội Hoàng Nhưỡng là về phương pháp gây giống. Hoàng Nhưỡng liền mượn cớ để nhờ Khuất Mạn Anh giúp nàng thuê ruộng.

Khuất Mạn Anh không chịu nổi Hoàng Nhưỡng làm nũng, bà cũng chỉ nghĩ Hoàng Nhưỡng đang nổi tính trẻ con, bèn theo ý của Hoàng Nhưỡng mà cắt một miếng đất của Như Ý Kiếm Tông cho nàng.

Cũng chỉ để cho đứa trẻ chơi thôi, bà ấy không hy vọng Hoàng Nhưỡng có thể làm ra thành tựu gì thật.

Hoàng Nhưỡng chỉ là một đứa trẻ, lại không có người lớn giúp đỡ, nàng có thể làm gì chứ?

Mà Hoàng Quân thì không thích gây giống cho lắm, nàng ấy thường xuyên nhìn các đệ tử luyện kiếm ở sân luyện võ. Khuất Mạn Anh thấy vậy, cố ý dạy cho nàng ấy mấy chiêu.

Hoàng Quân làm việc nghiêm túc, luyện bộ kiếm pháp đó cũng ra hình ra dáng.

Khuất Mạn Anh vui vẻ, dứt khoát nhận nàng ấy làm đệ tử.

—— Không nói tới chuyện có thể trở thành cao thủ tuyệt thế gì, cho trẻ con chút việc để làm cũng tốt mà.

Hoàng Nhưỡng bận rộn tới lui trên mảnh ruộng, đất đai cũng không phụ lòng nàng.

Một hôm, Hà Tích Kim đích thân xuống bếp rang hạt dẻ ngào đường cho mọi người. Hoàng Nhưỡng, Hoàng Quân đều vây quanh Khuất Mạn Anh, Hà Túy, Hà Đạm thì ngồi cạnh Hà Tích Kim. Người một nhà pha một ấm trà, vừa ăn hạt dẻ vừa nói chuyện phiếm.

Tức Âm không tới.

Trên thực tế, từ lúc đến Như Ý Kiếm Tông ở, bà chưa bao giờ bước ra khỏi cửa. Cũng may bà không đánh người chửi người, đơn giản chỉ ngẩn ra.

Hoàng Quân vẫn luôn tay bóc hạt dẻ cho mọi người, Hoàng Nhưỡng vừa ăn vừa kéo tay áo Hà Tích Kim, nói: “Di phụ, con muốn nhờ ngài một việc.”

“Nhờ, nhờ, nhờ việc?” Hà Tích Kim nghe vậy thì bật cười, “Nói nói nói ra, ra, ra nghe, nghe, nghe xem.”

Khuất Mạn Anh rót trà cho Hoàng Nhưỡng: “Uống nước đã, đừng để nghẹn.”

Hoàng Nhưỡng nghiêm túc nói: “Đúng, con muốn nhờ ngài bán giúp một ít giống tốt.”

“Ồ, ồ?” Hà Tích Kim gật đầu, nói, “A Nhưỡng, Nhưỡng của chúng ta, ta, ta gây giống tốt, tốt, vậy, vậy, vậy cần, cần phải bán, bán, bán giá cao, cao!”

Mấy người Khuất Mạn Anh nghe vậy thì bật cười, Hoàng Nhưỡng lại nghiêm túc gật đầu: “Phải bán giá cao!” Vốn tưởng nàng chỉ nói giỡn, ai ngờ nàng làm thật.

Trưa hôm đó, Hoàng Nhưỡng mang theo một bao hạt giống tìm Hà Tích Kim.

“Đây là hạt giống tiểu mạch, một năm bốn mùa đều trồng được. Di phụ, ngài giúp con bán chúng đi.” Hoàng Nhưỡng đưa hạt giống cho Hà Tích Kim, hạt giống không nhiều do mảnh ruộng của nàng rất nhỏ.

Hà Tích Kim nhận bao hạt giống, gật đầu nói: “Được!”

Tuy đã đồng ý với Hoàng Nhưỡng, nhưng Hà Tích Kim hiểu rõ, hạt giống này sẽ khó bán.

Dù sao thứ như là hạt giống sẽ liên quan đến sản lượng thu hoạch năm sau. Một loại hạt giống không danh không tiếng như vậy, ai dám mua?

Nhưng Hà Tích Kim cũng không phải kiểu trưởng bối tùy ý đạp lên tâm huyết của con trẻ. Hoàng Nhưỡng còn nhỏ tuổi, lại còn được Thổ Yêu sinh ra. Nàng sẵn lòng gây giống tốt đã là chuyện tạo phúc muôn dân.

Hà Tích Kim còn cảm thấy hắn nên đưa nàng đi học ở viện gây giống của triều đình.

Hiện giờ triều đình cần gấp giống tốt, bọn họ có viện gây giống của riêng mình, cũng sẽ nhận học tử từ bên ngoài. Đương nhiên, cũng hiếm khi có hiệu quả.

Đại sư gây giống có thiên phú tốt nhất là Thổ Yêu, mà đa số Thổ Yêu đều có bậc cha chú dạy cho, ai cần đi học nghệ ở triều đình?

Trừ Thổ Yêu ra, những người khác gây giống đều bị suy giảm hiệu quả.

Hà chưởng môn cầm theo bao hạt giống, nghĩ ngợi nửa ngày mới giao cho tá điền của tông môn nhà mình, để họ gieo hạt giống này. Một tông môn lớn như Như Ý Kiếm Tông, chắc chắn không thể chỉ dựa vào học phí của đệ tử để sống qua ngày.

Bọn họ không chỉ có đồng ruộng của chính mình mà còn có bán các loại kiếm chiêu, bùa hộ mệnh để cung cấp cho người phàm tu tập kiếm pháp, cường thân kiện thể, vân vân… Tăng thu giảm chi, Tiên môn cũng không phải là ngoại lệ. . ngôn tình ngược

Hà chưởng môn dùng tiền riêng của mình để trả cho hạt giống của Hoàng Nhưỡng.

Hắn cho là đã đưa khá nhiều, Hoàng Nhưỡng vẫn không vừa lòng lắm, nói với hắn lần sau đừng bán rẻ như vậy. Hà chưởng môn cười khổ —— Cứ tiếp tục như thế, tiền riêng của mình có phải sẽ không đủ tiêu không?

Qua tầm ba bốn tháng, Hà Tích Kim sớm quăng chuyện này ra sau đầu. Bỗng có tá điền tới nói với hắn là hạt giống lần trước đã chín.

Hà chưởng môn rất xem trọng tâm huyết của con trẻ, mặc kệ kết quả tốt xấu ra sao, hắn quyết định đích thân tới ruộng xem xem. Sau đó, Hà chưởng môn đứng ngây ra trước mảnh ruộng.

“Đây, đây, đây là… hạt, hạt giống tiểu, tiểu mạch lần trước, trước, trước?” Hắn hỏi.

“Thưa chưởng môn, đúng là vậy.” Tá điền đáp mà nơm nớp lo sợ: “Đều tại tiểu nhân. Tiểu nhân nghĩ số hạt giống tiểu mạch không nhiều lắm nên không bón phân theo lời dặn của đại sư gây giống! Xin chưởng môn cứ trị tội!”

Tá điền kia biết vậy chẳng làm. Người sống bằng nghề nông như họ cực kỳ nâng niu hạt giống, hắn bây giờ đau lòng chết mất.

Hà chưởng môn đứng một bên ruộng, toàn thân chấn động.

Tuy hắn không phải người làm nghề nông, nhưng cũng không phải là người không phân biệt nổi ngũ cốc. Tiểu mạch này tuy thân cây nhỏ bé nhưng hạt lại chắc mẩy. Hà Tích Kim liếc mắt một cái đã nhìn ra, tiểu mạch này tuyệt đối không kém cạnh gì với những loại giống sang quý có tiếng trên thị trường!

Mà tá điền còn nói hắn không bón phân theo như chỉ định của đại sư gây giống. Việc này là cấm kỵ đối với rất nhiều hạt giống.

Nói cách khác, nếu bón phân đầy đủ, tiểu mạch này sẽ cho sản lượng còn kinh người hơn. Hà Tích Kim thầm kinh hãi: “Ngươi, ngươi, ngươi làm, làm hỏng, hỏng việc!” Hắn mắng tá điền một câu, vội vàng chạy về nhà.

Hoàng Nhưỡng không ở trong nhà, Hà Tích Kim bèn ra ruộng tìm thử. Quả nhiên, Hoàng Nhưỡng ngồi bên cạnh mảnh ruộng, tay chống cằm ngủ gà ngủ gật.

Mà trong ruộng, tiểu mạch vàng óng lắc lư theo gió, bộ dạng được mùa đắc ý.

Hà Tích Kim sờ hạt tiểu mạch, chỉ thấy hạt của nó chắc mẩy, cầm trong tay nặng trĩu như ngọc như châu, quả thật là đồ tốt.

“A, A Nhưỡng!” Hà chưởng môn gọi Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng còn buồn ngủ, nhìn thấy hắn mới đứng dậy: “Di phụ!”

Hà chưởng môn dắt tay nàng, nói: “Di phụ, di phụ đưa đưa đưa con đi, đi, viện, viện gây, gây giống học, được, được, được không?”

“Viện gây giống?” Hoàng Nhưỡng rất quý Hà Tích Kim nên cũng không chê bai tật nói lắp. Nàng có đôi lúc còn rất thích nói chuyện với Hà Tích Kim. Lúc này nàng mới nói: “Đó là chỗ nào, con không đi.”

Hà Tích Kim đáp: “Là, là, quan, quan học(*) của triều, triều đình.”

(*)Quan học: nơi con em quan lại và một số học sinh ưu tú học, tương tự như Quốc Tử Giám

“Triều đình?!” Ánh mắt Hoàng Nhưỡng sáng rực lên, kéo tay Hà Tích Kim hỏi: “Là ở Thượng Kinh ư?”

“Không không không ở… Thượng, Thượng Kinh… “ Hà Tích Kim trả lời.

Hoàng Nhưỡng thất vọng vô cùng: “Vậy con không đi đâu.”

Hà Tích Kim lại bổ sung vế sau: “Còn, còn, còn ở, ở, ở đâu nữa?”

Hoàng Nhưỡng ngẩng lên, vẻ mặt nàng u oán: “Di phụ, lần sau ngài có thể đừng vừa nói chuyện vừa nghỉ lấy hơi không?”

Hà Tích Kim cười ha ha, lúc này Hoàng Nhưỡng mới nói với hắn: “Con muốn đi! Ngài với di mẫu đưa con đi được không?”

“Được, được được!” Hà chưởng môn có một đứa cháu gái tài hoa hơn người, đương nhiên yêu thương chết đi được.

Việc này có thể làm sớm thì làm luôn, hắn bàn bạc với Khuất Mạn Anh, hai người bèn quyết định đưa Hoàng Nhưỡng đi Thượng Kinh. Quan học của triều đình không chỉ có đại nho dạy học mà còn có rất nhiều đồng ruộng để thực hành.

Đối với một “nha đầu non nớt không kiến thức” như Hoàng Nhưỡng thì quả đúng là nơi học vỡ lòng tốt nhất. Nếu nàng còn ở Hoàng gia thì sẽ có người chỉ bảo, mà giờ đã rời khỏi thì chỉ có thể dựa vào học đường.

Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh cũng không lề mề, phu thê hai người mang theo Hoàng Nhưỡng đi thẳng tới Thượng Kinh. Trong lòng Hoàng Nhưỡng thầm phấn khởi, đương nhiên không phải vì lý do được đi viện gây giống quan học —— Thượng Kinh, nơi này luôn là huyết mạch tương liên với Đệ Nhất Thu. Nàng nhắm mắt lại, ngay cả âm thanh xe ngựa lăn bánh cũng thấy êm tai.

Xe ngựa của Như Ý Kiếm Tông đương nhiên đi rất nhanh.

Đoàn người nhanh chóng vào trong Thượng Kinh. Hoàng Nhưỡng nhìn kỹ phố xá hai bên, nhưng lúc này đường phố lại khác xa với lúc Đệ Nhất Thu đưa nàng đi dạo trước kia.

Tuy Thượng Kinh phồn hoa, dân cư cũng đông đúc, nhưng nếu so với Tiên môn thì không tránh khỏi lộ ra chút cảm giác phàm tục lạc hậu. Nơi này hiếm khi nào có người của Tiên môn, thỉnh thoảng ở ven đường mới thấy ít pháp bảo, mà chúng còn thô đến mức không nỡ nhìn. Xem ra, thế lực của triều đình lúc này đúng thật là suy yếu, không bì nổi với Tiên môn.

Cho đến lúc xe ngựa đã vào trong nội thành, người dần ít đi, nhưng lầu các lại xa hoa tinh xảo hơn.

Khuất Mạn Anh xoa đầu Hoàng Nhưỡng, nói: “Con tới đây học thì phải ngoan ngoãn lên lớp, không được tranh luận với tiên sinh, hiểu chưa?” Bà ấy nói xong, nháy mắt đã đổi giọng: “Nhưng nếu con bị bắt nạt thì phải nói cho di mẫu di phụ. Không được tự mình chịu đựng.”

Ngay cả Hoàng Nhưỡng cũng nghe ra được sự luyến tiếc trong giọng điệu của bà ấy. Trong một chớp mắt, thậm chí nàng còn có ảo giác phụ mẫu đưa nàng đi học.

Xe ngựa dừng trước cửa viện gây giống, Khuất Mạn Anh ôm Hoàng Nhưỡng xuống dưới.

Hà Tích Kim dẫn theo các nàng vào trong. Theo thân phận của hắn, một khi đích thân đến đây thì tất nhiên viện gây giống sẽ rất coi trọng. Viện Giám Tông Tử Khôi tự mình ra đón người một nhà, dẫn vào thư phòng nhiệt tình tiếp đãi.

Biết được Hà Tích Kim dẫn một đứa trẻ nhỏ như vậy tới cầu học, Tông Tử Khôi không nhịn được nhíu mày.

—— Hoàng Nhưỡng của bây giờ mới chưa đến chín tuổi, hơn nữa còn là Thổ Yêu, chỉ sợ khai trí(*) còn muộn hơn người thường. Tông Tử Khôi vô cùng khó xử.

(*)Khai trí: động hay thực vật tu hành đến lúc khai trí, tức là biết suy nghĩ, bắt đầu thực sự tu hành lên cấp cao hơn.

Tất nhiên Khuất Mạn Anh nhìn ra, nhưng đúng lúc này bên ngoài có người bẩm báo: “Tông Viện Giám, có người trong cung tới, là đại cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu.”

Tông Tử Khôi nghe vậy càng nhíu mày: “Mời vào.”

Không bao lâu sau, tiếng bước chân nhỏ vụn của cung nữ truyền tới, nhanh chóng tới cửa thư phòng.

“Tông Viện Giám.” Nàng ấy chào hỏi Viện Giám, sau đó nhìn về phía Khuất Mạn Anh cười khanh khách: “Bái kiến Hà chưởng môn, Hà phu nhân.”

Khuất Mạn Anh gật đầu cười hỏi: “Lâu lắm rồi không gặp nương nương nhà các ngươi, nàng khỏe chứ?”

Cung nữ kia nói: “Cảm tạ lời hỏi thăm của Hà phu nhân, nương nương cách đây không lâu sinh được một vị hoàng tử. Người trong cung từ trên xuống dưới đều đang ăn mừng. Vừa vặn ngài với Hà chưởng môn đại giá quang lâm, nương nương mới lệnh cho nô tỳ đến hỏi một tiếng. Không biết tiểu điện hạ có may mắn được mời hai vị đến uống rượu mừng đầy tháng hay không?”

“Tất nhiên rồi.” Khuất Mạn Anh đáp, “Chúng ta vinh hạnh.” Cung nữ kia nghe vậy thì dâng thiệp mời lên, sau đó phấn khởi rời đi.

Tông Tử Khôi nhìn là hiểu, bất kể thế nào cũng không thể làm hai phu thê Hà Tích Kim mất mặt được.

Lão chỉ đành bảo: “Hà chưởng môn và phu nhân đường xa tới đây, gửi gắm đứa nhỏ cho lão phu dạy dỗ, tất nhiên là tin tưởng lão phu. Đứa nhỏ này chắc chắn lão phu sẽ dốc lòng dạy bảo, không phụ sự gửi gắm.”

Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh lại nói một phen lời cảm ơn.

Thật ra ý của Hoàng Hậu, mọi người trong lòng đều rõ, không cần thiết phải chọc thủng tâm tư của nàng ấy làm gì. Nàng ấy đặc biệt chọn lúc này để sai cung nữ tới, ý tứ đã quá rõ ràng.

Khuất Mạn Anh vốn rất lưu luyến Hoàng Nhưỡng, cuối cùng quyết định ở lại Thượng Kinh thêm mấy ngày. Cứ vậy được mấy hôm thì đến tiệc rượu đầy tháng của tiểu điện hạ.

Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh đánh một cái khóa trường mệnh, dắt theo Hoàng Nhưỡng đến dự tiệc.

Thật ra lần này cũng không phải chuyện vui lớn gì.

Đương kim bệ hạ con cái đông đúc, một tiểu hoàng tử ra đời mà thôi, không đáng để khắp chốn vui mừng như vậy. Vấn đề là Hoàng Hậu dưới gối chỉ có một mụn con trai duy nhất, lúc này mới mạnh tay tiêu pha.

Tiệc rượu đầy tháng của tiểu điện hạ, tất cả các quan viên trên triều đình đều tập trung đông đủ.

Hoàng Nhưỡng đi theo Khuất Mạn Anh, nàng không để bụng nhiều, chỉ chú tâm vào chuyện chọn đồ ăn ngon để lấp đầy bụng.

Hoàng cung của bây giờ cũng rất khác so với hiện thực.

Hoàng Nhưỡng tò mò quan sát bốn phía —— không biết Sư Vấn Ngư sinh được bao nhiêu hoàng tử rồi. Khi nào mới tới lượt Đệ Nhất Thu.

Nàng thở dài, uống ngụm trà chuẩn bị nuốt điểm tâm xuống.

Đột nhiên bên cạnh có người nói: “Bát thập lục điện hạ đúng là có phúc tướng, nhìn một cái đã khiến người ta yêu thích.”

“Phụt—“ Hoàng Nhưỡng phun luôn ngụm trà ra đất.

… Trăm triệu lần không ngờ tới, ta cũng là một trong những người uống rượu mừng đầy tháng của phu quân nhà mình.