Không Tỉnh

Chương 74: Đuổi học



Một đám người vây quanh “Bát Thập Lục điện hạ”, thi nhau khen ngợi. Tuy tâm trạng Hoàng Nhưỡng khá phức tạp, nhưng nàng vẫn bon chen vào trong đám người.

Hoàng hậu phục sức hoa mỹ, gương mặt đẹp đẽ. Nhưng vì vừa mới sinh hài tử xong nên có vài phần suy yếu.

Bát Thập Lục điện hạ trong ngực nàng ấy bị quấn tã lót kín mít, tiết trời đã vào thu, sợ hắn bị lạnh nên Hoàng hậu cũng chỉ để cho mọi người nhìn thoáng qua, sau đó sai bà vú ôm hắn xuống.

Hoàng Nhưỡng có muốn kiểm tra cũng không thể.

Nàng nhìn đứa trẻ sơ sinh bị ôm đi kia, vẻ mặt đầy tang thương.

Sau tiệc đầy tháng, phu thê Khuất Mạn Anh liền quay về Như Ý Kiếm Tông.

Trước khi rời đi, Khuất Mạn Anh còn chọn cho Hoàng Nhưỡng học xá tốt nhất. Hà Tích Kim bận trước bận sau, mua đệm giường và chăn, phu thê hai người cùng nhau chuẩn bị tốt cho Hoàng Nhưỡng.

Sau cùng đến cả chén bát cùng tách trà cũng chuẩn bị không thiếu một thứ gì, đều mua đầy đủ cho nàng.

Hoàng Nhưỡng yên lặng nhìn hai người bận rộn, Khuất Mạn Anh nhìn căn học xá này vẫn còn lo lắng, lấy chút linh thạch đưa cho nàng: “Đây là chi phí sinh hoạt tháng này, con muốn mua gì thì cứ mua. Biết chưa?”

Bà ấy tha thiết dặn dò: “Nhưng nếu không đủ tiền thì nhất định phải nói với di mẫu đấy. Phí học thì cứ đúng hạn di mẫu sẽ nộp, mẫu thân con và tỷ tỷ ở nhà đã có di mẫu trông chừng. Một mình con ở trong này học hành, khó tránh khỏi sẽ phải chịu chút khổ cực. Nhưng con có xuất thân là thổ yêu, học tập thuật gây giống quả thật vô cùng thích hợp với con. Cho nên con phải học tập cho tốt đó …”

Bà ấy tận tình khuyên bảo, không có gì là không dặn dò. Hoàng Nhưỡng nghiêm túc lắng nghe.

Những đạo lý này thật ra không cần nói nhiều, chẳng lẽ nàng còn không rõ hay sao? Nhưng cả đời này chỉ được vài lần mộng, đây là lần đầu tiên có người dạy nàng như vậy.

Cho đến cuối cùng, phu thê Hà Tích Kim rời khỏi Viện Gây Giống. Hoàng Nhưỡng tiễn bọn hắn ra ngoài, nhìn hai người lên xe ngựa rời đi. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy quyến luyến.

Nhưng dẫu sao, đời người có tụ có tan, nên biết đủ.

Đợi mãi cho đến khi xe ngựa của hai người đi xa, Hoàng Nhưỡng mới trở lại Viện Gây Giống.

Hiện giờ quy mô của Viện Gây Giống cũng không lớn.

Chỉ là một thư viện nho nhỏ, nấp ở trong công bộ. Đệ tử bên trong này tổng cộng không quá một trăm người. Hơn nữa chỉ có hai thổ yêu.

Hiện giờ thêm Hoàng Nhưỡng nữa thì mới có ba người.

Những người bình thường khác học gây giống rất khó học thành tài. Phần lớn chỉ nắm giữ được một chút tri thức trong sách vở, đã coi như dạy học thành người.

Vì vậy, triều đình cũng không coi trọng nơi này. Hàng năm khoản tiền ban xuống chắc chắn vô cùng có hạn. Về phương diện này, chỉ cần nhìn hoàn cảnh đơn sơ của Viện Gây Giống là biết.

Hoàng Nhưỡng vừa đi vào trong vừa quan sát xung quanh.

Ở cửa Viện Gây Giống có treo một tấm mộc bài màu trắng chữ đen, mặt trên có viết “Viện Gây Giống”, cuối cùng là lạc khoản “Tống Tử Khôi Đề”.

Sau khi đi vào trong cửa, bên trong bên trái là thương khố của công bộ, trong đó chất đống lẫn lộn rất nhiều vật liệu gỗ, đinh sắt, búa, rìu, v..v… Mà bên phải chính là học đường của Viện Gây Giống. Lại đi tiếp vào bên trong, đó chính là học xá của các đệ tử.

Hoàng Nhưỡng đi vào học đường, Tống Tử Khôi đang dạy học ở bên trong. Nơi này cũng chỉ có một vị tiên sinh là lão.

Lão nhìn lướt qua Hoàng Nhưỡng, thở dài nói: “Ngươi đi vào trong đó ngồi đi!”

Hoàng Nhưỡng nhìn theo hướng lão chỉ, đó là hàng ghế ngồi cuối cùng, quả thật vẫn còn chỗ trống.

Nàng đáp lại một tiếng, đón lấy ánh mắt đánh giá của tất cả đệ tử, đi đến hàng ghế sau cùng. Nàng mới tám tuổi, vóc dáng vốn thấp bé, trong học đường có hơn một trăm đệ tử, nàng ngồi vào chỗ cuối cùng, thật sự đến thầy dạy cũng không nhìn thấy.

Nhưng Tống Tử Khôi cũng không quan tâm đến điều này —— tiểu hài tử mới tám tuổi, lại còn là một thổ yêu, liệu nàng có thể nghe hiểu được gì không? Muốn nói cũng chỉ có thể nói phu thê Hà chưởng môn quá nóng vội.

Tống Tử Khôi thở dài trong lòng, chỉ ngóng trông đứa nhỏ này đừng khóc nháo. Nếu không lão thật không biết dỗ dành thế nào mới tốt.

Hoàng Nhưỡng ngồi xuống, trái lại không khóc nháo.

—— Khóc nháo quả thật không đến mức ấy.

Hàng ghế cuối học đường quả thật là một vị trí tốt, điều này khiến cho nàng có làm chuyện gì cũng không quá bắt mắt. Hoàng Nhưỡng mở sách học trên bàn ra, cuốn sách này ấy thế mà không phải sách học, mà là ấn chế bản dân gian —— Hoàng Nhưỡng đã bao lâu rồi không nhìn thấy cuốn sách cổ như thế này?

Sách Tiên môn không chỉ không có sức nặng, mà trên chữ còn có ánh sáng, nó thuận tiện cho việc ghi nhớ, tra tìm. Nếu muốn thay đổi nội dung cũng chỉ cần viết đè lên đó là được. Cuốn sách học cũ kỹ thế này quả thật là vừa nặng lại vừa lạc hậu.

Hoàng Nhưỡng lật vài tờ, phát hiện tri thức lý luận của bọn hắn trái lại cũng khá phong phú.

Nàng vùi đầu lật xem, mà trên bục giảng, Tống Tử Khôi nghiêm túc dạy học. Lão mặc một thân áo trắng nho nhã, đầu đội khăn nho, có vẻ uyên thâm bác học. Đợi cho tiết học này dạy đủ rồi, lão mới nói: “Sau khi tan học, các trò hãy đến vườn thực hành những gì học được hôm nay. Cả quá trình hạt giống nảy mầm, tần suất tưới nước bón phân đều phải cẩn thận ghi lại.”

—— Còn có cả ruộng trồng thử cơ à?

Tinh thần Hoàng Nhưỡng lập tức chấn động, quả nhiên thổ yêu trời sinh đã cảm thấy hứng thú với ruộng đất. Giấc mộng trước nàng tu võ đạo, thật sự khó chịu muốn chết.

Tống Tử Khôi dẫn theo tất cả đệ tử đi tới ruộng trồng thử phía sau. Nhóm đệ tử này đều mang theo giấy bút tùy thân, rất nhanh đã tìm được mảnh ruộng của riêng mình, bắt đầu ghi chép lại mọi thứ về cây non.

Hoàng Nhưỡng vừa thấy thì không khỏi có chút thất vọng —— ruộng trồng thử này cũng nhỏ quá đi. Mấu chốt là ruộng trồng thử nhỏ như vậy, lại còn bị chia làm hơn trăm mảnh, tương ứng cho hơn trăm đệ tử thực học.

Diện tích bé tí này thì có thể trồng được cái gì?

Hoàng Nhưỡng đi đến rìa đất, thấy mỗi một khối đất nhỏ đều cắm một thẻ bài đánh số thứ tự.

Tống Tử Khôi chắp tay sau lưng, lần lượt xem xét những cây non trong đám khoanh đất này. Hoàng Nhưỡng không khỏi hỏi: “Tiên sinh, đất của ta ở đâu?”

“Ngươi?” Lúc này có vẻ như Tống Tử Khôi mới sực nhớ mình vừa thu nhận đệ tử mới là Hoàng Nhưỡng. Lão cau mày, sau một lúc lâu bèn nói: “Ngươi vẫn còn quá nhỏ, tạm thời đi theo ta nghe giảng đã. Đợi ngươi lớn hơn chút nữa, tiên sinh sẽ chia cho ngươi một miếng đất phì nhiêu màu mỡ. Được không?”

Trong lời này mang theo vài phần dỗ dành con nít. Hoàng Nhưỡng cũng không ăn ngọt, nàng lập tức trợn trừng mắt, nói: “Tiên sinh coi ta còn nhỏ tuổi nên muốn lừa ta sao? Ta trước nay nghe nói Viện Gây Giống thu học phí bằng vàng, chính là để cung cấp đất trồng thử cho đệ tử.”

Nàng hừ một tiếng, nói: “Tiên sinh không cho ta đất trồng thử, nhưng vẫn thu phí học bằng vàng của ta. Nào có cái lý đó?”

“Hả?!”Tống Tử Khôi kinh ngạc đến ngây người, sau một lúc lâu mới bật cười, “Nha đầu ngươi đó, tuổi còn nhỏ mà lắm những ý nghĩ linh tinh quái gở.” Lão nhìn trái nhìn phải, cũng có chút khó xử —— Viện Gây Giống hàng năm thu nhận bao nhiêu đệ tử, đều có con số cố định. Năm nay đột nhiên nhiều hơn một Hoàng Nhưỡng, lão biết lấy đâu ra đất trồng thử cho nàng đây?

Nhưng lão lại không thể không cho —— dù sao cũng là đứa trẻ mà Hà Tích Kim đưa đến, nếu như thật sự chọc nó khóc thì cũng không được ổn. Không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt Phật Tổ mà.

Ánh mắt lão nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên chỉ vào một mảnh đất ở nơi xa: “Có rồi, tiên sinh giao mảnh đất đó cho ngươi, được không?”

Đây là một mảnh đất hoang, ngay bên cạnh cửa bậc thang, chính là đất cát. Mặt trên còn có mấy cây cỏ dại.

Tống Tử Khôi dỗ Hoàng Nhưỡng: “Ngươi xem, rất nhiều đất phải không?”

Lúc nói chuyện, lão như sợ Hoàng Nhưỡng gào khóc, đành phải tìm một cái thẻ bài cắm vào giữa mảnh đất kia cho nàng.

Hoàng Nhưỡng liếc mắt nhìn một hồi, vẫn tức giận bất bình: “Mảnh đất chỉ bé bằng chỗ ngồi, ít nhất tiên sinh cũng phải trả lại cho di mẫu và di phụ của ta một nửa số học kim.”

Tống Tử Khôi thật sự sợ nàng, cười nói: “Phải phải phải, tiên sinh là được dính ánh hào quang từ ngươi.”

May mà Hoàng Nhưỡng cũng không quá so đo.

Viện Gây Giống có cho tất cả đệ tử mượn dụng cụ nhà nông, nàng cũng nhận lấy một bộ, bắt đầu xử lý mảnh đất này.

Đương nhiên là không ai coi trọng nàng —— một đệ tử chỉ mới tám tuổi, từ khi Viện Gây Giống được mở tới nay, đây là chuyện chưa bao giờ có. Cho dù là thổ yêu thì có thể biết được bao nhiêu?

Bọn hắn đoán Hà Tích Kim cũng chỉ tìm một chỗ cho nàng chơi thôi. Dù sao Như Ý Kiếm Tông cũng không thiếu tiền.

Hoàng Nhưỡng đánh giá mảnh đất hoang này, nơi này có thể trồng được cái gì?

Ài, nàng vừa làm cỏ vừa thở dài —— vốn dĩ nàng chạy tới Thượng Kinh là vì Đệ Nhất Thu. Không nghĩ tới hắn mới còn bé tí xíu thế này. Chuyện này cũng thôi, mấu chốt là bây giờ hắn còn đang ở trong cung, căn bản không gặp được.

Mà mình thì vẫn đang quay cuồng ở trong này xử lý mảnh đất hoang nhỏ bé này.

—— Ta thật đúng là trời sinh số khổ.

Khó khăn lắm mới có thể đi theo di mẫu di phụ hưởng phúc, ai ngờ lại phải tay xách nách mang chạy tới đây. Hoàng Nhưỡng đầy bụng bực tức.

Nhưng nàng không có cách nào.

Thời gian thu đi xuân tới, xuân tới thu đi.

Hoàng Nhưỡng nhìn chằm chằm những mảnh đất trong Viện Gây Giống, một lượng lớn hạt giống gieo xuống lại thu hoạch. Trong nháy mắt, đã bốn năm trôi qua. Ngay cả nơi như Viện Gây Giống cũng đã cho ra mấy loại giống mới.

Chỉ có Hoàng Nhưỡng là kẻ vô tích sự.

Nàng nằm ngửa ở Viện Gây Giống, dạy học không nghe, thực hành không làm, vô duyên vô cớ tiêu hao vô số học kim hàng năm Hà Tích Kim nộp vào. Trải qua một giấc mộng hơn trăm năm sống cuộc sống vương giả, hiện giờ cuối cùng nàng lại biến thành một con cá mặn mọi người đều biết.

Mỗi khi Tống Tử Khôi tố cáo với Hà Tích Kim, Hà Tích Kim luôn lôi kéo lão nói mấy nghìn chữ kiểm điểm, lại thêm mấy nghìn chữ cảm kích Tống Tử Khôi nữa. Tống Tử Khôi trải qua hai lần tố cáo, cuối cùng đành ngậm miệng không nói.

Một năm này, hoàng hậu chết bệnh.

Bát Thập Lục điện hạ vừa lên bốn tuổi, khéo tay thận trọng, tràn ngập tò mò đối với đúc khí luyện đan.

Sư Vấn Như đưa hắn đến công bộ, lại giúp hắn bái thợ đúc khí Thu Ngạn Minh làm thầy.

Bởi vì hoàng tử hoàng nữ từ nhỏ đã bị tước đoạt dòng họ, lại chưa lập vương tước, cho nên Thu Ngạn Minh gọi hắn là Đệ Nhất Thu. Về sau, Bát Thập Lục hoàng tử được nuôi tại Công bộ Học nghệ.

Hoàng Nhưỡng biết được việc này thì có chút hưng phấn, cảm thấy đây chính là lương duyên trời ban.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, cho dù Bát Thập Lục hoàng tử có thoát khỏi hoàng thất thì vẫn là người có thân phận vô cùng tôn quý. Thu Ngạn Minh lại là danh nhân thiên hạ. Sư đồ bọn họ không chỉ có nơi ở được phòng thủ nghiêm mật, đó là nơi mà người ngoài không thể đến gần. Cho nên, Hoàng Nhưỡng xoa tay, nàng sắp có đất dụng võ rồi.

Hôm nay, Hoàng Nhưỡng theo thường lệ không đi nghe giảng.

Khó khăn lắm nàng mới nghe được tin tức, lặng lẽ lẻn vào một căn phòng đúc khí được tuần tra nghiêm mật của công bộ.

Cũng may trong giấc chiêm bao trước đó nàng đã tu võ, chẳng thế thì nơi này thủ vệ sâm nghiêm, muốn trà trộn vào chỉ sợ đã khó lại càng thêm khó.

Hoàng Nhưỡng trèo lên mái tường, lặng lẽ nhìn vào bên trong viện.

Chỉ thấy một tòa nhà đúc khí đứng sừng sững ở trong viện. Danh sư đúc khí Thu Ngạn Minh ngồi trên một chiếc ghế dựa, ở trước mặt lão là một tiểu nam hài đang cúi đầu khắc một miếng ngọc.

Hoàng Nhưỡng cách quá xa, không nhìn thấy hoa văn trên miếng ngọc. Chỉ thấy tiểu nam hài nửa cúi đầu, lộ ra sườn mặt tinh xảo đáng yêu. Hoàng Nhưỡng nghiêng đầu, cố gắng muốn nhìn cho rõ toàn mặt hắn, chỉ cảm thấy nam hài này xinh trai vô cùng.

Nàng kiễng chân bám tường, muốn bò cao hơn chút.

Không ngờ nam hài trong viện tựa như cảm nhận được nàng, đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Hoàng Nhưỡng bị ánh mắt trong trẻo của hắn nhìn thẳng, cả người thiếu chút nữa ngã xuống tường viện.

“Chuyên tâm!” Thu Ngạn Minh nhận ra tiểu nam hài phân tâm, trầm giọng nói. Tiểu nam hài nhẹ giọng nói: “Sư phụ, trên mái tường có người.”

Thu Ngạn Minh ngước mắt, khiển trách: “Thợ đúc khí thì phải giữ vững tinh thần, không được để phân tâm vì ngoại vật. Ngươi đã biết sai chưa?” Tiểu Nam Hài nói: “Đệ tử biết sai rồi.”

Hoàng Nhưỡng nghe thấy thế tim mềm nhũn, nhưng mà ngay sau đó Thu Ngạn Minh lại nói: “Người bên ngoài chính là đệ tử của Viện Gây Giống, mấy năm không được thành tích gì, uổng công là thổ yêu. Ngươi không thể học nàng ấy.”

Hoàng Nhưỡng không phản bác được.

Mà tiểu nam hài kia nghe vậy, nhíu mày nói: “Sư phụ dạy phải, đệ tử đã ghi nhớ.”

Không phải chứ, ngươi nghe ta giải thích đã! Hoàng Nhưỡng hò hét trong im lặng, thế nhưng tiểu nam hài kia vô cùng nghe lời sư phụ, sau đó chuyên tâm điêu khắc, đến ánh mắt cũng chưa từng rời nửa tấc.

Hoàng Nhưỡng canh chừng trên thành tường cả một ngày, trong quá trình đó Thu Ngạn Minh xét thấy đệ tử nhà mình đã không còn bị quấy nhiễu bởi ngoại vật, lão bèn gọi thủ vệ tới, bắt Hoàng Nhưỡng ra ngoài. Thuận tiện khiển trách Tống Tử Khôi.

Tống Tử Khôi không hiểu sao tự dưng bị tiền bối mình sùng bái khiển trách, lão tức giận đến ngã ngửa, phạt Hoàng Nhưỡng đi múc nước cả một đêm. Cho đến sau nửa đêm, vận số đen đủi, nàng đi đứng lảo đảo để đổ mất một thùng.

Ngày kế tiếp, Hoàng Nhưỡng vẫn cứ lẻn đến phòng đúc khí, thấy Đệ Nhất Thu xắn ống tay áo đang học đúc gỗ.

“Đệ Nhất Thu…” Hoàng Nhưỡng thấy Thu Ngạn Minh không có ở đây, bèn nhỏ giọng gọi hắn.

Mà trong viện, Đệ Nhất Thu lại không nhúc nhích tí nào, giống như không nghe thấy. Hoàng Nhưỡng đành phải vứt túi mứt hoa quả xuống dưới.

Mứt hoa quả rơi đầy trên tấm gỗ bóng loáng, phát ra những tiếng vang bốp bốp. Thế nhưng Đệ Nhất Thu vẫn không thèm để ý tới.

Trong phòng, Thu Ngạn Minh khen ngợi∶ “Tốt lắm. Người có thể kế thừa y bát của ta phải như thế chứ, không uổng công ta lúc tuổi già còn bận tâm lo lắng, thu đồ đệ truyền nghề.” Nói xong, lão quay sang nhìn Hoàng Nhưỡng trên mái tường, nhất thời từ người phụ thân hiền từ biến thành chó dữ: “Xú nha đầu, còn dám tới đây, ta cắt phăng cái chân chó của ngươi đó! Cút!”

Nói xong, lão nhặt một viên mứt trái cây lên, ném về phía Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng thiếu chút nữa bị ném cho dập mặt, may mà thân thủ nàng nhanh nhẹn, tránh thoát được một kiếp.

Lại thêm mấy ngày nữa, Hoàng Nhưỡng lại xuất hiện trên mái tường, chỉ cảm thấy trên tay đau xót, nàng thăm dò nhìn thử mới phát hiện trên tường cắm đầy mũi nhọn. Hoàng Nhưỡng giận dữ, nàng trở lại Viện Gây Giống bận việc mấy ngày. Sau đó nàng mang theo một túi hạt giống đi tới bên ngoài Viện Đúc Khí, gieo mấy hạt giống xuống.

Ba ngày sau, trong Viện Đúc Khí mọc đầy gai nhọn. Đám hạt giống này sinh trưởng với tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường có thể thấy được, hơn nữa thân cây còn vô cùng cứng rắn. Dụng cụ bình thường không thể chém đứt.

Công bộ chặt không dứt, trơ mắt nhìn nó mọc đầy trên tường nhà, bò vào cửa sổ, ai nấy không ngừng kêu khổ.

Viện Đúc Khí bất đắc dĩ đình công đi phang cỏ.

Tất cả mọi người đều không rõ nguyên do, chỉ có Bát Thập Lục điện hạ nhỏ bé là biết đám cây nhọn này từ đâu mà đến.

Nha đầu luôn xuất hiện trên tường viện để rình coi bên trong, quả nhiên không phải người đứng đắn. Sư phụ nói đúng!

Hoàng Nhưỡng vẫn ngày ngày đến đây, nhưng Đệ Nhất Thu không hề nói với nàng một câu.

Hiện giờ hắn đã không bị Hoàng Nhưỡng ảnh hưởng nữa. Bất kể Hoàng Nhưỡng phát ra âm thanh kỳ quái gì, hoặc là làm ra động tác gì, hắn đều chuyên tâm đúc khí, làm như không thấy.

Mỗi một ngày trôi qua, Tống Tử Khôi không chỉ một lần khuyên Hoàng Nhưỡng rời viện, về Hà gia làm ruộng. Đáng tiếc lão tận tình khuyên bảo thế nào Hoàng Nhưỡng cũng không thèm để ý tới. Mà bên phía Hà Tích Kim lại không dám mở miệng. Vì thế con cá mặn này dần dà trở nên nổi tiếng ở Viện Gây Giống —— tất cả mọi người đều biết Viện Gây Giống có một đệ tử cá biệt. Mười ba năm cầu học nhưng chưa từng tạo ra giống mới nào.

Mãi đến một năm này, hoàng đế Sư Vấn Ngư chiêu an Ngọc Hồ Tiên Tông không có kết quả, chính thức quyết định tu đạo trường sinh, thay đổi quốc hiệu thành Thành Nguyên. Thành Nguyên năm đầu, triều đình tuyên bố thành lập Ti Thiên Giám, do Bát Thập Lục hoàng tử Đệ Nhất Thu làm Giám Chính. Đúc khí, luyện đan, gây giống, v…v… tất cả sự vụ trong Tiên môn đều do Ti Thiên Giám quản lý.

Sau khi Đệ Nhất Thu đảm nhận chức vụ Giám Chính, Sư Vấn Ngư lại hao phí một số tiền khổng lồ, thuyết phục tán tiên Lý Lộc, võ tu Bảo Võ làm Giám Phó.

Về sau Ti Thiên Giám nổi tiếng trong Tiên môn, gần như cân sức ngang tài với Ngọc Hồ Tiên Tông, lúc này mới lộ ra hình thức ban đầu.

Viện Gây Giống đương nhiên cũng trực thuộc Ti Thiên Giám, tất cả đệ tử đều gọi hắn một tiếng tiên sinh. Vì thế Hoàng Nhưỡng kinh ngạc phát hiện, bản thân đã làm cá mặn được mười bốn năm, vậy mà lại biến thành môn sinh của hắn… Được rồi, tuy có hơi xấu hổ nhưng vẫn mừng thay cho người. Đệ Nhất Thu, hoan nghênh trở lại.

Nàng cao hứng chẳng được mấy chốc thì nhận được thủ lệnh Giám Chính đưa tới.

Tên chó má này, chẳng lẽ hắn vẫn còn nhớ ta? Vì nhớ đến ta cho nên vừa lên nhậm chức đã khẩn cấp viết thư cho ta?!

Hoàng Nhưỡng kích động đến run cả tay, nàng mở thủ lệnh, phát hiện là một tờ lệnh đuổi học —— Đệ Nhất Thu trục xuất nàng khỏi Viện Gây Giống.

Thật ra Đệ Nhất Thu cũng không muốn ban thủ lệnh này cho nàng, nếu không phải nể mặt phu thê Hà Tích Kim, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp phái người tống cổ Hoàng Nhưỡng ra khỏi Viện Gây Giống.

Hắn vô cùng chán ghét con cá mặt mười bốn năm học không đào tạo ra nổi một giống mới. Hắn xưa nay cần cù, không thích nhất chính là những kẻ chơi bời lêu lổng. Cố tình Hoàng Nhưỡng lại tiêu tốn một số học kim lớn của Hà Tích Kim, nhưng lại không được việc gì, trêu mèo đùa chó, vô cùng nhàn tản.

—— Rõ là... một bãi bùn lầy!

Bên này, Hoàng Nhưỡng nhìn chằm chằm thủ lệnh trong tay, bốn chữ “Học nghệ không thành” như đao nhọn đâm vào tim.

“Chó má.” Nàng lẩm bẩm nói, “Dám chê lão nương học nghệ không thành, xem lão nương dùng dao đâm mông thế nào cho ngươi sáng mắt!