Không Tỉnh

Chương 75: Ng



ưỡng mộ đã lâu, Giám Chính đại nhân bề bộn nhiều việc.

Năm này hắn mới chỉ mười bốn tuổi, trên dưới Tiên môn căn bản không ai thèm liếc mắt tới Ti Thiên Giám một cái.

Dù sao người trong chốn Tiên môn tu tập tiên pháp, nào ai còn cam tâm dấn thân vào triều đình, cam tâm làm tay sai cho triều đình chứ?

Mà Đệ Nhất Thu rất nhanh đã quy hoạch Ti Thiên Giám thành bốn Ti.

Thanh Long Ti phụ trách công văn qua lại với triều đình, tất cả các khoản chi tiêu trong Ti Thiên Giám hay xuất nhập kho đều vô cùng rõ ràng. Bạch Hổ Ti thì chuyên quản chuyện hình ngục, chuyên môn thẩm vấn, giam giữ tù phạm Tiên môn. Chu Tước Ti thì chuyên dành cho thợ đúc khí, phụ trách luyện đan, đúc khí cùng làm các ngành nghề khác. Huyền Vũ Ti là thư viện, bồi dưỡng các đệ tử cầu học.

Sau đó, hắn lại đi chiêu mộ nhân tài xung quanh, trước sau tìm được Chu Tương, Đàm Kỳ đảm nhận chức vụ Thiếu Giám của Chu Tước Ti, Bạch Hổ Ti. Bạch Khinh Vân có xuất thân nhà quan thì lại đảm nhận chức vị Thiếu Giám Thanh Long Ti. Mà Huyền Vũ ti vẫn cứ do Viện Giám Viện Gây Giống Tống Tử Khôi đảm nhiệm.

Mấy tháng sau đó, Đệ Nhất Thu bận đến chân không chạm đất. Hoàng Nhưỡng cũng không tìm được hắn.

Nhưng may mà, mặc dù có tờ thủ lệnh đuổi học này nhưng lại không ai thật sự dám đuổi Hoàng Nhưỡng —— có bên phía Hà Tích Kim, bọn họ không dám không nể mặt.

Tất cả mọi người đều ngóng trông nàng biết tí liêm sỉ, nhưng Hoàng Nhưỡng đâu có được tự giác ấy. Nàng ở trong học đường mới của Huyền Vũ Ti, ngày ngày chờ gặp Đệ Nhất Thu một lần.

Nhưng mà Đệ Nhất Thu không trở về.

Ngoại thành Thượng Kinh, Đệ Nhất Thu đang đợi một người, cũng đã chờ nhiều ngày rồi. Nơi này có một tòa nhà cổ, theo thông tin dò tìm được thì tòa nhà này do một thợ gây giống nổi tiếng thần bí mua lại.

Người thợ gây giống thần bí này tự xưng với người ngoài là Đệ Tam Mộng.

Lai lịch của hắn vô cùng thần bí, nghe nói có xuất thân là thổ yêu, nhưng không biết sư phụ gia môn ở đâu.

Mười năm trước, vị này mới tới Thượng Kinh đã nhanh chóng tạo ra một giống kê. Giống kê này không chỉ chịu được hạn mà còn cho ra sản lượng cực cao. Quan trọng nhất là giống cây hắn gây được đều bán cho các hộ dân đơn lẻ. Hơn nữa giá cả còn thấp hơn bình thường nhiều.

Cây kê chính là hoa mầu được dân gian gieo trồng khắp nơi, vì thế mặc dù loại kê này không độc đáo xuất chúng bằng các giống kê khác, nhưng lại là thứ được dân chúng hết lòng mong đợi. Tin tức như gió bay đi, chẳng mấy chốc càng ngày càng nhiều hộ dân đơn lẻ tiến đến cầu mua.

Đệ Tam Mộng cũng không xuất hiện, chỉ giao phó cho tòa nhà này, sau khi kiểm kê rõ vị trí số lượng đồng ruộng sẽ cho vay giống kê tương ứng. Thiếu niên Giám Chính tha thiết được kết bạn với vị danh sĩ này, đáng tiếc đợi mãi vẫn không được như ý.

“Giám Chính đại nhân, hôm nay xem ra không gặp được Đệ Tam Mộng rồi. Nếu không thì chúng ta về trước?” Lý Lộc khuyên nhủ.

Mấy ngày nay Đệ Nhất Thu thật sự quá bận, thiếu niên mười bốn tuổi đã mấy ngày liền chưa được nghỉ ngơi, trong mắt giăng đầy tơ máu. Mà Đệ Tam Mộng này hành tung bất định, không biết bao lâu nữa mới xuất hiện.

Đệ Nhất Thu nghe vậy, lại chỉ đáp rằng: “Chờ một lát đi. Hắn đang đến rồi.”

Lý Lộc thở dài một hơi, chính vào lúc này lại có người tiến vào tòa nhà.

Người vào ăn mặc quần áo bình thường, làn da đen bóng, hai tay giăng kín vết chai, nhìn qua là biết cách ăn mặc của nông dân. Mà hộ viện lại không ngăn cản lão, ngược lại còn chỉ vào bên trong nội viện nói: “Đi vào bên trong xếp hàng đăng ký, có mang theo khế ước không?”

Lão nông kia gật đầu, cầm khế ước không biết làm thế nào cho phải. Lão lắp bắp đáp: “Xin hỏi đại gia, tiểu, tiểu nhân phải giao bạc ở nơi nào ạ?”

Hộ viện kia đáp: “Không vội, chờ quản gia xác định xong ruộng đất sẽ phát giống cho lão. Bên trong bàn kia thấy không? Đến đó trước đi!”

Lão nông kia thấy vậy đành phải đi vào, chỉ chốc lát sau đã cầm một tờ giấy đi ra. Bên trên mặt lão vẫn còn vẻ mờ mịt, giống như không dám tin.

Đệ Nhất Thu tiến lên, hỏi: “Lão nhân gia, người nhận được giống cây rồi sao?”

Lão nông thấy hắn quần áo đẹp đẽ sang quý, vẻ mặt lập tức kinh hoảng, vội vàng thi lễ nói: “Chẳng lẽ người chính là Đệ Tam Mộng tiên sinh sao?”

Đệ Nhất Thu vội vàng nâng lão dậy, nói: “Cũng không phải. Người không cần đa lễ. Giống cây đã đến tay chưa?”

Lão nông kia lật đật nhìn tờ giấy trong tay, nói: “Quản gia bên trong nói, chỉ cần cầm tờ giấy này đến đó chờ là có thể lấy được giống cây.”

Mà lão cũng không phải đợi lâu.

Chỉ chốc lát sau, bên trong đã có một người dáng vẻ như quản gia đi ra. Mặc dù quần áo y đẹp đẽ quý giá, nhưng dáng vẻ lại khá khiêm tốn có lễ.

“Lý Nhân Quý ở đâu?” Y giương giọng gọi, tiếng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hề khiến người ta thấy ghét. Lão nông kia vội đáp: “Là ta là ta, lão gia, đúng là tiểu nhân.”

Vị quản gia kia nhìn tờ giấy trên tay lão, sau đó lấy ra một túi giống cây, nói: “Tiên sinh nhà chúng ta đã ghi chú rõ ràng hai chủng loại, nếu nhà ngươi có dư dả thì cứ mua phân về bón như theo cách chăm sóc ở đây. Cho dù gia cảnh có nghèo đói cũng phải tìm cách kiếm phân về bón một chút, không thể gieo trồng lung tung. Nếu thu hoạch không ổn, sang năm sẽ không được nhận nhiều giống tốt như vậy nữa, biết không?”

Y ngồi xổm xuống, chỉ vào chú giải trên miệng túi, tỉ mỉ đọc cho lão nông nghe.

Tất cả các gia đình nhà nông đều biết, giống mới vì được lai tạo sau cho nên vô cùng ỷ lại vào đất đai.

Vì vậy, lão nông kia cũng nghiêm túc chăm chú lắng nghe.

Sau khi nghe xong, lão liên tục gật đầu: “Lão gia yên tâm, nhà ta sẽ dùng phân tốt nhất để chăm sóc.” Vị quản gia kia nghe vậy gật đầu, biết lão không biết chữ, y lại lặp lại một lần nữa cách gieo trồng bón phân cho giống mới.

Lão nông kia cứ nhắc tới hạt giống là trên mặt đều là vẻ vui mừng, liên tục nói lời cảm ơn.

Đệ Nhất Thu mắt thấy chân lão lướt như bay, mang theo hạt giống ra cửa, không khỏi than nhẹ: “Đệ Tam Mộng thật sự là một danh sĩ.”

Lý Lộc thấy Giám Chính nhà mình nói giọng mang theo hâm mộ, đành phải tiến lên hỏi: “Vị quản sự này, xin hỏi tiên sinh nhà ngươi bao giờ mới về đây?”

Vị quản gia kia đánh giá Lý Lộc, lại nhìn thoáng qua Đệ Nhất Thu, đáp: “Hai vị, chuyện này thì chúng ta không dám nói chắc. Tiên sinh nhà ta không hay về tòa nhà này.” Y chỉ chỉ vào đám nông dân đến lãnh giống mới, nói, “Hai vị cũng thấy đấy, nơi này người đến người đi ồn ào, tiên sinh nhà ta thích yên tĩnh.”

Lý Lộc đang muốn hỏi lại, Đệ Nhất Thu tự mình tiến lên, nói: “Vậy xin hỏi tiên sinh nhà ngươi còn chỗ ở nào khác không?”

“Chuyện này thì ta không rõ lắm.” Vị quản sự kia cũng rất khó xử: “Dù sao chúng ta cũng chỉ làm việc thay chủ nhà. Chuyện cá nhân của tiên sinh, chúng ta nào dám hỏi thăm? Có điều, ta khuyên công tử người không nên chờ nữa. Tiên sinh không tới đâu, người đợi lát nữa cũng chỉ uổng phí công sức mà thôi.”

Đệ Nhất Thu thở dài một tiếng, nói: “Ta là thật lòng ngưỡng mộ Đệ Tam Mộng tiên sinh.”

Vị quản gia kia nghe vậy cười nói: “Công tử có điều không biết, trong ngoài Thượng Kinh này người hận tiên sinh nhà chúng ta cũng kha khá. Tám chín phần mười tiên sinh không thích lộ diện.”

Y không nói thêm gì khác, nhưng Đệ Nhất Thu và Lý Lộc rất nhanh đã hiểu.

Đệ Tam Mộng gây giống tốt bán cho hộ dân lẻ tẻ, hành động lần này chính là phá hủy luật lệ bất thành văn trông giới.

Một mình hắn cao thượng, nhưng mà, như vậy chẳng lẽ lại chứng minh tất cả những người khác trong giới gây giống đều ti tiện sao? Hơn nữa, giống mới hạng tốt lại bán với cái giá này, bảo các thợ gây giống khác phải định giá hạt giống của bọn họ thế nào?

Đây chính là hành vi khiến người ta khó chịu, cản trở con đường kiếm tiền của người khác. Bởi vì hắn làm như vậy, các giống tốt trong chợ đêm không thể bán được nữa. Mấy năm nay, người mang thù với hắn thật sự không ít.

Đệ Nhất Thu nói: “Xem ra, quản sự cũng đã gặp không ít phiền toái.”

Vị quản sự kia thở dài một hơi, nói: “Còn không ít sao? Công tử xem chúng ta ở đây được hộ dân ngàn ơn vạn tạ, thật ra cũng không thiếu lúc phải lo lắng hãi hùng. Ta nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này, tiên sinh nhà chúng ta sẽ càng thêm hành tung bất định.”

Y lắc đầu, lại khuyên nhủ: “Cho nên, ta khuyên công tử đừng đi tìm hắn nữa. Nếu thật sự đến tìm hắn, cũng chưa biết trước được là phúc hay họa.”

Những lời này của y nói tuy có chỗ kỳ lạ, nhưng cũng thật lòng khuyên bảo.

Trong mắt Đệ Nhất Thu tràn ngập thất vọng, đành phải nói: “Chúng ta biết được nỗi khó xử của tiên sinh. Quản sự xin cứ yên tâm, ngày sau chuyện của Đệ Tam Mộng tiên sinh chính là chuyện của Đệ Nhất Thu ta. Nếu như quản sự có gặp phải chuyện khó xử nào, đều có thể đến Ti Thiên Giám gặp ta.”

“Ti Thiên Giám?” Vị quản gia kia theo bản năng lặp lại, trước đó y không hề biết thiếu niên mắt ngọc mày ngài khí chất cao quý này chính là Giám Chính đại nhân mới nhậm chức ở Ti Thiên Giám. Y vội vã thi lễ, nói: “Thảo dân nhất thời nhanh miệng, nói năng vô lễ. Vẫn xin Giám Chính đại nhân đừng trách.”

Đệ Nhất Thu làm sao dám trách móc?

Thái độ của hắn đối với Đệ Tam Mộng tiên sinh là yêu ai yêu cả đường đi, cho nên mắt nhìn vị quản sự này cũng vô cùng hợp ý. Hắn vội nói ngay: “Quản sự không cần đa lễ như vậy. Đệ Tam Mộng tiên sinh có tấm lòng rộng khắp thiên hạ, nhân hậu đức độ. Ngươi có tài làm việc cho hắn, đương nhiên tâm địa cũng rất lương thiện.”

Quản sự nói: “Giám Chính đại nhân nói lời này thật khiến cho người ta nghe mà xấu hổ. Không bằng như vầy đi, đại nhân để lại thẻ tên, nếu như tiên sinh nhà chúng ta có trở về, ta sẽ thay ngài chuyển lời. Vậy được không?”

“Được.” Đệ Nhất Thu khẽ gật đầu, Lý Lộc ngầm hiểu, lập tức lấy ra bái thiếp của hắn, nói: “Thật sự phải làm phiền quản sự rồi.”

Vị quản sự kia liên tục nói: “Chỉ là chuyện tiện tay giúp đỡ thôi, hai vị không cần khách khí.” Mắt thấy y đã nhận danh thiếp, Đệ Nhất Thu cũng chỉ có thể theo Lý Lộc ra khỏi tòa nhà.

Trong lúc đó, lục tục lại có không ít nông dân đi vào. Nhưng mỗi người khi đi ra đều mang theo một túi giống tốt, trên mặt là vẻ vui sướng.

Đồng ruộng của bọn họ không nhiều lắm, vì thế cũng không dám trông mong có nhiều giống tốt. Chỉ một túi nhỏ hạt giống này, đã đảm bảo lương thực cho bọn họ cả một năm. Chí ít thì không cần lo lắng sẽ bị đói nữa.

Đệ Nhất Thu ở ngoài cửa lại nhìn vào trong một hồi, cuối cùng Lý Lộc không nhịn được nói: “Nghe những lời quản sự vừa mới nói, vị Đệ Tam Mộng tiên sinh này có vẻ đang rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn. Theo hạ quan thấy, Giám Chính đại nhân cần phải che chở nhiều hơn mới được. Chỉ cần hắn nhận rõ Giám Chính ngài thật lòng muốn kết bạn, thì sẽ hiện thân gặp ngài thôi.”

“Nói cũng phải… đúng là như vậy.” Giám Chính đại nhân lập tức đáp, “Ngươi lệnh cho Bạch Hổ Ti âm thầm bảo vệ tòa nhà này, nếu như có người vô lại đến quấy rầy, cứ bắt hết về.”

Lý Lộc vội vàng thưa phải, Đệ Nhất Thu nghĩ nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Bổn tọa và vị Đệ Tam Mộng tiên sinh này dù chưa gặp mặt nhưng lại có cảm giác như tri kỷ đã lâu. Ta có lòng muốn tặng hắn một món quà nhỏ bày tỏ tâm ý, lại sợ vật tầm thường khó lọt vào mắt hắn. Lý Lộc, ngươi nói bổn tọa nên tặng cái gì mới được đây?”

Lý Lộc sao còn không rõ?

Hắn lập tức động não, nghĩ ngợi nửa ngày mới nói: “Theo hạ quan nghĩ, Đệ Tam Mộng tiên sinh một lòng vì dân. Vàng bạc tiền tài quả thật có hơi tục. Nhưng hắn gây giống tốn một khoản tiền xa xỉ. Mà giá bán ra lại khá thấp, chỉ sợ tiền còn lại cũng không nhiều. Nếu Giám Chính muốn tặng quà, hạ quan nghĩ nên tặng món gì đó thực tế chút.”

Giám Chính đại nhân gật đầu, vô cùng đồng ý.

Vì thế, ngày kế tiếp, Ti Thiên Giám mang quà đến tặng Đệ Tam Mộng tiên sinh…..Một lượng lớn phân bón.

Mà lúc này, Huyền Vũ Ti.

Hoàng Nhưỡng còn đang khổ sở chờ tóm được Đệ Nhất Thu. Khó khăn lắm mới thấy Đệ Nhất Thu trở về.

Hắn vẫn một thân xiêm y tím, thắt lưng ngọc, chân đi giày quan màu đen. Bởi vì còn quá trẻ mà bản thân lại ở địa vị cao, cho nên lúc nào cũng phải tỏ ra uy nghiêm.

“Đệ Nhất Thu!” Hoàng Nhưỡng chạy đến nói, “Sao bây giờ ngươi mới về, ta đã chờ ngươi bao nhiêu ngày rồi!” Lý Lộc thấy thế, không khỏi ho khụ một tiếng, ánh mắt chuyển hướng khác.

Giám Chính đại nhân chau mày, khuôn mặt này của Hoàng Nhưỡng hắn đã nhìn từ nhỏ đến lớn, đúng thật đã quá quen thuộc. Quen thuộc đến độ, thậm chí hắn còn không biết là nữ tử này xinh đẹp —— cho dù mọi người bên cạnh đều nói như vậy.

“Sao ngươi vẫn còn ở nơi này?” Giám Chính đại nhân nhíu mày, “Bổn tọa đã ban thủ lệnh, ngươi không nhận được sao?”

“Nhận được rồi.” Hoàng Nhưỡng mặt dày như tường thành đáp, “Nhưng ta đã nói với di mẫu và di phu của ta là ta chưa học được cách gây giống, cho nên muốn ở lại Huyền Vũ Ti học thêm vài năm.”

Giám Chính đại nhân phiền chán muốn chết: “Bổn tọa không đồng ý.”

Hoàng Nhưỡng sát lại gần, nói: “Được rồi được rồi, thật ra là việc học ở Viện Gây Giống quá đơn giản thôi. Ta đều đã học hết rồi, thật đó!”

Đệ Nhất Thu vừa nghe thấy lời này, quả nhiên nhíu chặt lông mày. Hắn dùng tay ngăn cản Hoàng Nhưỡng, như sợ bị nàng đụng phải: “Cách bổn tọa xa chút.”

Lý Lộc thấy thế, vội vàng tiến lên khuyên can: “A Nhưỡng cô nương, Giám Chính đại nhân ra ngoài nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi. Ngài cũng mệt mỏi rồi, ngươi vẫn nên về trước đi.”

“Ngươi… Được rồi.” Hoàng Nhưỡng dẫu sao vẫn rất đau lòng cho hắn, thấy tròng mắt hắn giăng kín tơ máu, không khỏi mềm giọng lùi bước: “Thế lát nữa ta hầm canh mang đến cho ngươi uống.”

Đệ Nhất Thu đâu thèm canh hầm gì đó của nàng, hắn đẩy nhanh bước chân, trốn nàng như trốn ôn thần. Trở lại thư phòng, Đệ Nhất Thu lập tức viết thư cho Hà Tích Kim, yêu cầu hắn đón cháu gái của mình về.

Ai ngờ, thư mới vừa kí gửi đến Như Ý Kiếm Tông, Hà Tích Kim đã bóp nát truyền tống phù chạy tới Thượng Kinh. Hắn tự mình đến gặp Giám Chính đại nhân, làm mấy ngàn chữ kiểm điểm. Giám Chính đại nhân nghe từ buổi tối ngày hôm trước đến giữa trưa ngày hôm sau.

Sau đó hắn đột nhiên hiểu ra, với tính tình của Tống Tử Khôi, vì sao Hoàng Nhưỡng còn có thể chơi bời lêu lổng mười mấy năm tại Viện Gây Giống.

Mãi cho đến buổi chiều, Giám Chính đại nhân mới tiễn bước được Hà chưởng môn, lúc này da đầu hắn đã tê dại. Mặc dù hắn không tình nguyện, nhưng việc đuổi học Hoàng Nhưỡng gì gì đó hắn thật sự không dám nhắc lại nữa —— chỉ cần con cá mặn này không đến quấy rầy hắn, muốn ở lại thì cứ ở lại đi.

Đệ Tam Mộng.

Giám Chính đại nhân có vẻ đăm chiêu —— nếu có thể kết bạn với người như vậy thì thật tốt biết bao!