Không Tỉnh

Chương 76: Tiên sinh



Cho đến tháng ba, Ti Thiên Giám quan sát thiên tượng, phát hiện sang năm sẽ có vụ hạn lớn trăm năm mới gặp một lần. Mà giống lương thực trước mắt mặc dù có thể chịu hạn, nhưng còn xa mới ngăn cản được thiên tai.

Mà triều đình lại không có thợ gây giống có thể tạo ra giống mới chịu được hạn hán lâu dài trong khoảng thời gian ngắn.

Nhất thời khiến lòng dân bất ổn, lời đồn nổi lên bốn phía.

Dân chúng bắt đầu độn giá lương thực, khiến giá lương bất ổn, rất nhiều tiệm gạo thậm chí còn bị cướp đoạt. Lương thực trên ruộng chưa chín đã bị người ta lén thu gặt.

Triều đình bất đắc dĩ đành phải phái trọng binh đến để ổn định trật tự, về phương diện khác cũng phải ổn định giá lương thực. Nhưng bất kể thế nào vẫn phải nghiên cứu ra giống mới chịu hạn.

Đệ Nhất Thu đành phải đến Tức gia trước, thăm hỏi Tức lão gia tử.

Hiện giờ trong các thế gia gây giống, người có thực lực mạnh nhất không thể nghi ngờ gì chính là Tức lão gia tử. Chỉ cần lão có thể ra tay tương trợ, như thế có lẽ chuyện lương thực còn có thể giải quyết.

Tức gia.

Nơi này đất đai khác với tất cả những khu vực khác.

Thổ nhưỡng như cát vàng nhẵn nhụi trơn tuồn tuột, nắm ở trong tay mềm mại như nước.

Xuyên qua tường viện được điêu khắc tinh xảo làm bình phong ở cổng, coi như đã vào trong đình viện. Hành lang dài đều có núi giả nước chảy, đình đài như tranh vẽ.

Đệ Nhất Thu được người hầu dẫn đi, một đường đi thẳng về phía trước. Không biết đã trải qua mấy sân viện, cuối cùng cũng đi đến phòng đãi khách.

Tức lão gia tử mặc một bộ đồ đen quần vải, đến giày dưới chân cũng là một đôi giày vải. Chỉ có cổ áo cùng tay áo là có đường viền tuyết trắng.

Lão ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, trong tay cầm một chuỗi hạt châu. Nhìn thấy Đệ Nhất Thu, lão cũng chỉ hơi gật đầu, nói: “Giám Chính đại nhân, mời ngồi.”

Đệ Nhất Thu chắp tay thi lễ với lão, sau đó ngồi xuống ghế cho khách.

Có người hầu dâng trà thơm xong, lúc này Tức lão gia tử mới lạnh nhạt vươn tay, nói: “Giám Chính đại nhân, mời dùng trà.”

Đệ Nhất Thu nói lời cảm ơn, sau đó giơ cốc trà lên nhấp một hớp nhỏ, bấy giờ mới nói: “Tức lão gia tử có thể đã nghe qua, đợt này triều đình quan sát thiên tượng, phát hiện sang năm chắc chắn sẽ gặp hạn hán. Lần này bản quan đến đây chính là muốn thương lượng với Tức lão gia tử, xin Tức lão gia tử rời núi, giải cứu vạn dân đang trong lúc nước sôi lửa bỏng.”

“Ừm.” Tức lão gia tử hếch mũi lên trời ừ một tiếng, sau đó nói: “Việc này lão phu cũng có nghe nói.”

Đệ Nhất Thu thấy vẻ mặt lão không quá ham thích, đương nhiên biết lão còn có lời sau muốn nói. Hắn bèn nói: “Nếu có được sự giúp đỡ của Tức lão gia tử, nói vậy việc này chắc chắn sẽ được giải quyết dễ dàng.”

Bất luận thế nào, vẫn cứ phải nịnh hót cái đã.

Nhưng mà, Tức lão gia tử hiển nhiên không để mình bị xoay vòng vòng. Lão nghe vậy cười nói: “Giám Chính đại nhân đã quá khen. Chỉ là bên phía lão phu cũng gặp phải chút chuyện khó, nhất thời không thể phân thân đào tạo giống tốt.”

“Ồ…?” Đệ Nhất Thu nhíu mày, nói, “Tức lão gia tử xin cứ nói.”

Tức lão gia tử nghịch hạt châu trong tay, hơn nửa ngày sau mới từ từ nói: “Vài năm gần đây giống tốt vô cùng khó bán, ta có nghe nói không ít thợ gây giống phàn nàn. Chuyện là có vài tên tiểu nhân bán phá giá, muốn mua danh tiếng. Thật ra, chuyện này vô cùng bất lợi cho tương lai sau này của các loại giống mới. Triều đình cần phải quản lý chuyện này.”

Những lời này lão nói như lọt vào sương mù, Đệ Nhất Thu giật mình, trong lòng dần nổi lên dự cảm xấu, “Ý của Tức lão gia tử là....” Hắn bình tĩnh, nhẹ giọng thăm dò.

Tức lão gia tử chậm rãi buông tách trà trong tay, tỏ thái độ của một bậc trưởng giả từ ái, nói∶ “Ta cũng chỉ tùy tiện nói chút thôi. Giám Chính đại nhân đừng nên để trong trong lòng. Lão gia tử tuổi cũng đã lớn, không thể chấp nhận được mấy người phá quy củ nên khó tránh khỏi có chút dong dài. Phong Nhi… Ngươi ngồi đây chơi với Giám Chính đại nhân một lát, hôm nay xin mời Giám Chính đại nhân ở trong nhà, uống thêm vài chén.” Lão quay đầu phân phó đại nhi tử Tức Phong, “Các ngươi đều là người trẻ tuổi, ở cùng nhau sẽ có nhiều đề tài nói chuyện. Ta già rồi không tham gia đâu.”

Lão nói đến đây là dừng, nhưng ý đã quá rõ ràng.

Tuy Đệ Nhất Thu còn nhỏ nhưng dù sao cũng xuất thân hoàng thất, một nơi chỉ toàn mưu mô toan tính, làm sao hắn có thể nghe không hiểu lời lão nói đây?

Tức lão gia tử chắc chắn là đang nói đến chuyện của Đệ Tam Mộng, yêu cầu triều đình ra tay trừng trị.

Đệ Nhất Thu cùng Tức Phong uống một bữa rượu, Tức Phong trái lại rất nhiệt tình chu đáo, không hề nhắc đến chuyện của Tức lão gia tử vừa nói. Đương nhiên, cũng không nhắc đến chuyện đào tạo giống loại chịu hạn.

Ý của Tức gia đã được thể hiện quá rõ rồi.

Đệ Nhất Thu ăn cơm xong đi ra, Lý Lộc và Bảo Võ chờ ở sảnh ngoài vội vàng nghênh đón.

“Giám Chính đại nhân, bàn bạc thế nào rồi?” Lý Lộc đi theo sau lưng hắn, nhỏ giọng hỏi.

Đệ Nhất Thu lòng đầy tâm sự nặng nề, sau một lúc lâu, cuối cùng hắn mới nói: “Lão muốn xử lý Đệ Tam Mộng.”

“Cái, cái gì?” Lý Lộc kinh ngạc, hắn cào đầu nói, “Tức lão gia tử? Vì sao? Mặc dù Đệ Tam Mộng tiên sinh rất có danh tiếng, nhưng dù sao cũng chỉ bán giống tốt cho dân chúng lẻ tẻ. Tức gia có thân phận địa vị cỡ nào, vì sao lại làm khó hắn?”

Hắn nghĩ không ra.

Bảo Võ kinh ngạc đến ngây người: “Tức gia? Dòng tộc chính thống của Tức Nhưỡng! Bọn hắn còn cần kiếm chút tiền ấy sao?”

Đệ Nhất Thu nói: “Không chỉ Tức gia mà gần như tất cả các thế gia gây giống đều muốn kiếm khoản tiền này.”

Bảo Võ cái hiểu cái không, sau một lúc lâu mới hỏi:“Thế không phải đang hút máu của dân chúng nghèo hèn ư?”

Đệ Nhất Thu không nói nữa.

Bảo Võ là một tên si mê võ đạo, người đơn thuần như hắn đương nhiên không nghĩ ra ngọn nguồn trong đó.

Lý Lộc trái lại kiên nhẫn giải thích:“Đây không chỉ là một khoản thu nhập bình thường, mà còn là con đường cho thợ gây giống xử lý tàn phẩm. Nếu không đống giống loại kém kia biết xử lý đi đâu?”

Bảo Võ tỏ vẻ không dám tin:“Giống kém cũng muốn bán đi, thế thu hoạch sang năm của dân chúng làm sao đảm bảo?”

“Nếu không thì sao lại có chợ đêm?” Lý Lộc thở dài, “Tốt xấu gì cũng còn có giống cây mà trồng. Hơn nữa trong giới thợ gây giống luôn tồn tại sự phân biệt giai cấp gay gắt, nó gần như đã ăn sâu bén rẽ vào máu thịt rồi. Nếu có một nhà chuyên độc quyền… nói trắng ra là nếu có thợ gây giống chuyên tạo giống tốt hơn các loại giống có trên thị trường bán cho dân đen, lại còn vì thế mà được lòng dân, thế thì các thợ gây giống khác biết sống làm sao?”

Bảo Võ nghe mà da đầu run lên, Lý Lộc lại nói:“Thật sự không thể tin nổi, thợ gây giống lại kiêng kỵ Đệ Tam Mộng tiên sinh như vậy. Giám Chính đại nhân thấy thế nào?”

Sắc mặt Đệ Nhất Thu đã vô cùng âm trầm, nghe vậy đáp: “Không có bất cứ kẻ nào có thể tổn thương đến tiên sinh.”

Lý Lộc gật đầu, nói: “Đáng tiếc Đệ Tam Mộng tiên sinh hành tung khó tìm, nếu không chúng ta còn có thể xin hắn giúp đỡ. Nếu hắn chịu đào tạo ra giống tốt, việc này cũng coi như được hóa giải.”

Đệ Nhất Thu thở dài một hơi, “Nói cũng phải. Nhưng nói cho cùng lại không ai biết tung tích của tiên sinh ở đâu, làm sao có thể mời hắn ra tay tương trợ đây?”

“Ai nha!” Bảo Võ đi bên cạnh mất kiên nhẫn nói, “Theo lão Bảo ta thấy, Đệ Tam Mộng tiên sinh kia là người có lòng hướng về thiên hạ. Chỉ cần hắn biết được Giám Chính đại nhân đang xin giống tốt thay vạn dân, chắc chắn sẽ tương trợ. Không bằng chúng ta dán bố cáo trong kinh thành, cầu xin lão nhân gia hắn xuất hiện!”

“Cũng là một biện pháp.” Lý Lộc gật đầu.

Đệ Nhất Thu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản —— cứ chữa ngựa chết như ngựa sống đi.

Quả nhiên, một lát sau, trong Thượng Kinh, Ti Thiên Giám lập tức dán bố cáo. Vạn dân vây xem, phát hiện đây là một bức thư triều đình viết cho Đệ Tam Mộng tiên sinh. Trong thư nói rõ tình hình hạn hán sang năm, cầu xin Đệ Tam Mộng tiên sinh ra tay tương trợ.

Những bức thư như vậy tổng cộng có hơn một trăm tấm. Phân bố dán tại khắp nơi trong ngoài Kinh Thành. Mà mỗi một tấm trong đó đều do chính tay Đệ Nhất Thu viết.

“Đây là sự tôn trọng đối với Đệ Tam Mộng tiên sinh.” Giám Chính đại nhân trịnh trọng nói, “Bởi vì hắn xứng đáng.”

Thư ngỏ dán đi, vạn dân sôi trào. Đệ Tam Mộng tiên sinh từ ẩn mình trong tối biến thành ánh sáng khiến người ta chú ý.

Lúc trước hắn chỉ là một thợ gây giống bình thường len lỏi trong phố phường, yên lặng tạo loại tốt bán cho các hộ dân đơn kẻ.

Tuy rất nhiều hộ đơn lẻ biết hắn tài nghệ cao minh, cũng âm thầm lan truyền, nhưng dù sao chỉ là thợ gây giống nhàn tản, không có tông sư hay lai lịch.

Nhưng hôm nay, triều đình ngang nhiên tung cành ô-liu. Lòng dân có thể không sôi trào sao?

Dân chúng bàn tán xôn xao, có ai mà không muốn gặp vị tiên sinh này đâu? Nhưng cũng có rất nhiều người lo lắng.

Đệ Tam Mộng tiên sinh làm như vậy nguy hiểm cỡ nào, chỉ sợ những hộ dân đơn lẻ này hiểu rõ hơn triều đình nhiều.

Những năm qua giống tốt tại các chợ đêm có giá thế nào? Hiện giờ bọn họ lại mua được giống tốt từ chỗ Đệ Tam Mộng tiên sinh với giá gì? Bọn hắn thật sự đã quá rõ ràng.

Vì thế, cũng có dân chúng ngày đêm canh giữ dưới lá thư thông báo, la hét hy vọng Đệ Tam Mộng tiên sinh đừng lộ diện. Thậm chí ngày kế, tất cả bức thư thông cáo đều bị xé xuống hoặc bị rạch nát vứt bỏ.

Dân chúng bắt đầu nghi ngờ động cơ của triều đình, bởi vì có người đồn rằng sau khi Giám Chính đại nhân đến thăm hỏi Tức gia xong thì lập tức bày kế muốn vây bắt Đệ Tam Mộng.

Ban đầu Tức lão gia tử nhìn thấy thư ngỏ vốn là giận tím mặt. Nhưng về sau nghe được những lời bàn tán của dân chúng, trong lòng cũng có hơi nghi ngờ—— chẳng lẽ thật sự là triều đình bày kế, muốn âm thầm xử lý Đệ Tam Mộng sao?

Những thủ đoạn thế này lão đã quá rõ rồi. Cho nên, lão quyết định tạm thời yên lặng quan sát.

Nếu Đệ Nhất Thu thật sự có thể xử lý xong mối họa này, đến lúc đó mình lại ra tay, vẫn có thể để lại tiếng thơm muôn đời.

Vì thế Tức gia khoanh tay đứng nhìn, những thợ gây giống khác thi nhau án binh bất động.

—— Bọn hắn đều làm theo Tức lão gia tử, hơn nữa cái tên Đệ Tam Mộng này quả thật là một khối u ác tính, cần phải diệt trừ tận gốc.

Thế là trong khoảng thời gian ngắn, chuyện được lan truyền với nhiều phiên bản khác nhau. Mà danh tiếng của Đệ Tam Mộng cũng dần được mọi người biết đến.

Tuy hắn vẫn chưa xuất hiện, nhưng việc “kinh doanh” tại tòa nhà cổ càng ngày càng tốt. Mấy ngày nay không ngừng có người đến dò hỏi.

Có người góp lời, hy vọng Đệ Tam Mộng tiên sinh tuyệt đối phải giấu kỹ thân phận, đừng nên xuất hiện. Cũng có người giả trang thành hộ dân đơn lẻ, muốn mua mua giống tốt với giá thấp.

Đương nhiên, quản gia nơi này cũng không phải hạng xoàng xĩnh. Y điều tra vô cùng tỉ mỉ, lại thêm số hộ dân đơn lẻ không nhiều lắm. Những kẻ giả mạo rất khó chiếm được của hời.

Trong khoảng thời gian ngắn, càng có thêm nhiều người phải nghiến răng nghiến lợi.

Thợ gây giống bất mãn, đám nhà giàu ai oán.

Cuối cùng cũng đến ngày này, một vài người tụ tập kéo đến. Mới vừa tiến vào sân đã bắt đầu đập đồ, gây chuyện.

“Đệ Tam Mộng nhanh lăn ra đây! Ngươi đào tạo giống tốt, chúng ta tận tâm chăm sóc nửa năm, kết quả một hạt thóc cũng không thu được!” Mấy tráng hán ném bao cây kê trên đất, mắng: “Một nhà chúng ta chỉ dựa vào số lương thực này mà sống qua ngày! Đệ Tam Mộng không có lương tâm chỉ biết kiếm tiền, đây là uống máu của dân chúng bần hàn chúng ta, miệng gặm xương cốt của chúng ta đây mà…”

Dứt lời, “bà mẹ già 80 tuổi” của hắn ta lập tức ngồi ngã dưới đất, bắt đầu kêu trời khóc đất oán than.