Không Tỉnh

Chương 77: Danh hiệu



Trong tòa nhà cổ, hiện tại tình trạng vô cùng hỗn loạn, các hộ dân đến mua hạt giống vây quanh chỉ trỏ.

Thấy đối phương gây chuyện ồn ào quá đáng cũng có người đứng ra khuyên: “Đệ Tam Mộng tiên sinh không phải người như thế, vị đại mụ này....”

Nhưng những lời này mới vừa thốt ra khỏi miệng, mấy người bên phía đối phương lập tức mắng mỏ∶ “Hắn có phải là người như thế hay không, làm sao ngươi biết được? Đồ chó má, các ngươi là đồng bọn đúng không?”

Mấy vị tráng hán tiến lên, xách cổ áo kẻ nói chuyện, lời nói mau lẹ, sắc mặt nghiêm nghị gầm lên: “Nói, ngươi là gì của Đệ Tam Mộng?” Người nọ vốn chỉ là một hộ nông dân bình thường, thấy vậy lập tức luống cuống tay chân, liên tục giải thích: “Ta căn bản không biết….”

Mấy tráng hán đâu chịu dễ dàng bỏ qua, liên tục chửi bậy. Vẫn phải nhờ đám người xung quanh ba chân bốn cẳng can thiệp mới cứu ra được, cũng có người nói nhỏ: “Những người này thật không thể nói lý.”

Nhưng nói cho cùng, bọn họ cũng không dám đứng ra lý luận —— mấy người này vừa nhìn là biết không phải hạng dễ chọc.

Lúc này, Viện Gây Giống.

Bắt đầu từ đêm qua Hoàng Nhưỡng đã bắt đầu ninh một ít canh xương. Đợi cho sắc trời sáng lên, nàng liền mang đến cho Đệ Nhất Thu. Đương nhiên, nàng không thể vào được thư phòng của Đệ Nhất Thu, cho nên chỉ có thể để Lý Lộc chuyển đồ cho mình. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Tránh Ra Liền Hôn Em
2. Bánh Răng
3. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
4. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
=====================================

Lý Lộc là lão cáo già, vị chất nữ này của Hà Tích Kim có thiện cảm với Giám Chính đại nhân nhà mình, tất cả Ti Thiên Giám hễ là người có mắt đều có thể nhìn ra. Nhưng có vẻ Giám Chính lại không có ý đó với nàng —— đương nhiên chuyện này người có mắt vẫn nhìn ra được.

Hắn nhận lấy chén canh, cười nói: “A Nhưỡng cô nương thật là có lòng. Nhưng mà Giám Chính đang tuổi trẻ khí thịnh, một lòng chỉ hướng về chuyện chính sự, e là phải phụ ý tốt của cô nương rồi.”

Hoàng Nhưỡng cũng không thèm để ý, chỉ đáp: “Lý Giám Phó thay ta đưa canh vào là được, những chuyện khác không cần để ý.”

Thật là một nữ tử si tình. Lý Lộc nhận chén canh, mang vào thư phòng.

Hoàng Nhưỡng đương nhiên cũng có chuyện cần bận rộn.

Đến học đường Viện Gây Giống nghe giảng, đây là chuyện hiếm khi nàng làm, đối với nàng những tri thứ đó đã quá đơn giản. Có điều mảnh đất trồng thử kia thì không uổng phí công sức tí nào, bên trong mọc đầy những cụm cỏ xanh.

Những lùm cỏ này đã mọc được mười mấy năm, nhưng không ai biết nó có ích gì. Chỉ là ngẫu nhiên sẽ có người cảm khái —— Viện Gây Giống này của chúng ta nhiều năm qua đều không thấy muỗi, đây quả thật là chuyện vô cùng tốt.

Trong thư phòng.

Đệ Nhất Thu cầm bút chì trong tay, đang vẽ một phần sơ đồ phác thảo. Lý Lộc mang chén canh đến, cười nói: “Giám Chính đại nhân, A Nhưỡng cô nương lại ninh canh cho ngài đây. Ngài nếm thử trước xem?”

Đệ Nhất Thu nhìn lướt qua, thản nhiên nói: “Cho Bảo Võ.” Lý Lộc nghe vậy, cũng chỉ có thể thưa vâng.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người đến bẩm báo: “Giám Chính đại nhân, chỗ của Đệ Tam Mộng tiên sinh có người gây chuyện.”

Đệ Nhất Thu bỗng nhiên dừng bút, sau đó đặt bút xuống. Thậm chí hắn còn không hỏi xem là có chuyện gì đã lập tức đứng dậy, đi nhanh ra ngoài. —— hắn thật sự thành tâm sùng bái Đệ Tam Mộng tiên sinh mà. Lý Lộc vội vàng đuổi theo.

Mà ngày này tại tòa nhà cổ lại vô cùng náo nhiệt.

Bên trong lại tăng thêm không ít “Người bị hại” mới. Trong mấy lớp người bị hại, có tráng hán mặt mày hung dữ, cũng có lão già tám mươi tuổi, chưa kể có cả hài đồng búi tóc mới sáu tuổi.

Vì thế lão già mắng, tiểu đồng khóc, mấy tráng hán còn lại thì lôi kéo đám hộ dân đưa ra nghi ngờ bọn họ.

Đệ Nhất Thu không đi vào, hắn đứng ở bên cạnh nghe xong một hồi cũng đã hiểu đầu đuôi ngọn nguồn sự việc.

Lý Lộc ở bên cũng chau mày, nói: “Giám Chính đại nhân, là có người chỉ trích tiên sinh bán phá giá, đây chính là trọng tội.”

Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, Lý Lộc âm thầm chú ý đến vẻ mặt của hắn, hỏi: “Việc này cần thời gian kiểm chứng, có nên phái người dẫn bọn hắn về Bạch Hổ Ti để tỉ mỉ điều tra không?”

“Không cần.” Giám Chính đại nhân trầm ngâm trong khoảnh khắc, nói: “Ngươi đi truyền Kinh Triệu Doãn đến thẩm vấn.”

“Kinh Triệu Doãn?” Lý Lộc nhíu mày, Giám Chính nhà mình không giúp Đệ Tam Mộng tiên sinh sao? Nhưng hắn vẫn đáp: “Vâng.”

Sau một lát, Kinh Triệu Doãn đại nhân có mặt.

Kinh Triệu Doãn ở Thượng Kinh nổi tiếng là người công chính liêm minh, người cũng như tên, đúng là làm theo việc công đúng pháp luật, vô cùng chính trực công bằng. Hắn đi đến trước mấy người bị hại, vẻ mặt nghiêm túc.

“Được rồi, đây là Phủ Doãn đại nhân! Hắn là vị quan phụ mẫu thanh liêm, chắc chắn sẽ giúp đỡ Đệ Tam Mộng đại nhân rửa sạch oan khuất.” Trong đám người có nông hộ thấp giọng nói.

Nhưng mà lời này vừa thốt ra, lại có người nghi ngờ: “… Đám quan lão gia này đều là rắn chuột một ổ. Hắn sẽ giúp tiên sinh nhà chúng ta sao?” Vì thế trong khoảng thời gian ngắn, có người đề phòng cũng có người chờ mong.

Phủ Doãn đại nhân nhìn chằm chằm mấy cái người bị hại, bởi vì Giám Chính muốn hắn thẩm vấn ngay tại chỗ nên hắn cũng không mở công đường làm gì, chỉ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Người bị hại nghe vậy, nhất thời than thở khóc lóc, thi nhau quỳ gối tiến đến, kể ra mình bị lừa mua hạt giống thế nào, sau về gieo trồng lại không thu được một hạt thóc nào, đúng “thảm họa nhân gian”.

Phủ Doãn đại nhân nghe mấy câu đã hiểu ra vấn đề —— đây là có người tố cáo Đệ Tam Mộng tự tiện tăng giảm giá hạt giống.

Mà lúc này, bên ngoài tòa nhà, Giám Chính đại nhân bỗng nhiên nói: “Thôi, vẫn nên mời Lý đại nhân của Hình bộ tới thẩm vấn đi.”

Ách…. Vì thế Phủ Doãn đại nhân được thông báo hắn có thể đi về.

Lý đại nhân của Hình bộ tiến vào, hắn cũng là một vị quan nổi tiếng có tài vấn, lúc này hắn đi đến trước mặt mấy người bị hại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Lý đại nhân cũng không tệ, không phải vị quan hồ đồ.” Có người nhỏ giọng nói.

Vì thế, người bị hại lần thứ hai than thở khóc lóc, thi nhau quỳ gối tiến lên, kể ra việc mình mắc mưu mua giống tốt, nhưng lại gặp ‘thảm họa nhân gian’ không thu hoạch được hạt thóc nào. Chỉ là lần này ít nước mắt hơn lần trước nhiều.

Mà lúc Lý đại nhân hỏi rõ ràng nguyên do, Ti Thiên Giám lại phái Chung đại nhân đến thẩm tra xử lí vụ án này. Hắn đi đến trước mặt người bị hại, xem xét hồi lâu, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“...” Nhóm người bị hại xoa mặt, tiếp tục gào khóc, kể ra việc mình mắc mưu mua giống tốt, nhưng lại gặp ‘thảm họa nhân gian’ không thu hoạch được hạt thóc nào.

Cho tới trưa, triều đình đã đổi đến vị đại nhân thứ tám.

Lão nông vây xem bên cạnh, ban đầu còn mặt mày rất nghiêm túc, nhưng về sau bắt đầu che miệng trộm cười. Mà nhóm người bị hại thật sự khóc không nổi nữa.

Lúc vị đại nhân thứ chín tiến đến thẩm vấn, vẻ mặt bọn họ trở nên vặn vẹo đau khổ, cổ họng cũng bắt đầu kho rát bốc hỏa. Nước mắt không nhỏ ra nổi một giọt nào nữa, tất cả bọn hắn đều mang vẻ mặt cầu xin, như bị khổ hình tra tấn mà tường thuật lại sự việc một lần.

Nhưng lần này vẫn không xong, quan viên có thể thẩm án ở Thượng Kinh lớn nhỏ cũng có chừng trăm người. Cứ từ từ mà làm. Giám Chính đại nhân trực tiếp sai người chuyển ghế đến, ngồi ở chỗ râm mát bên ngoài tòa nhà. Vừa rảnh rỗi uống trà, vừa nghe chư vị đại nhân “thẩm vấn”.

Tuy bọn hắn không phải người, nhưng Giám Chính đại nhân ngài thì thật sự là chó mà… Lý Lộc không nói gì.

Mãi cho đến buổi chiều, toàn bộ người bị hại bị thẩm vấn cho phát khóc. Lần này là khóc thật.

Mà mấy nhân vật quan trọng cũng đã có mặt.

Đầu tiên là nhà Hà Tích Kim của Như Ý Kiếm Tông. Bọn hắn dùng truyền tống phù chạy tới, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Hắn vừa tới đây, đám người tựa như dầu nóng bị nhỏ nước lạnh, một trận sôi trào.

“Được rồi, đây là Hà chưởng môn của Như Ý Kiếm Tông, là một nhân vật tương đối khó lường!” Có nông hộ thấp giọng nói, “Hắn sẽ chủ trì công đạo thay Đệ Tam Mộng tiên sinh!”

Phu thê hai người Hà Tích Kim, Khuất Mạn Anh đứng ở trước mặt “người bị hại”. Khuất Mạn Anh hỏi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì?” Đám người bị hại nhất thời như gặp cứu tinh, khóc lóc cầu xin phu thê Hà Tích Kim chủ trì công đạo...

Bọn hắn khó khăn lắm mới giảng giải rõ ràng đầu đuôi sự việc, lại thấy ánh sáng của truyền tống phù lóe lên, một cặp phu thê khác xuất hiện. Đám người cả kinh, nhất thời lại thi nhau bàn tán: “Hay lắm, đây là Các chủ Vấn Tâm Các Trương Sơ Tửu! Hắn đến đây thì tốt rồi.”

Quả nhiên, Trương Sơ Tửu dẫn theo phu nhân Phùng Tranh Nhi cùng nhau xuất hiện. Hắn cũng đi tới trước mặt người bị hại, chắp tay thi lễ với phu thê Hà Tích Kim, sau đó mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ách…. sắc mặt nhóm người đã bắt đầu thay đổi. Nhưng Trương Các hỏi, bọn họ lại không dám không trả lời.

Vừa mới trả lời xong, lại có người khác đuổi tới —— Môn chủ Cổ Quyền Môn Võ Tử Sửu cùng phu nhân Đới Vô Song đến! Hai người đi đến trước mặt người bị hại, xem xét hồi lâu, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“... Cầu xin các người hãy giết ta đi —— “ Nhóm người bị hại gần như sụp đổ. Con bà nó, đám nhân vật lớn này thật sự là rắn chuột một ổ! Bọn hắn khóc kêu: “Thật sự chỉ biết bắt nạt người ta! Táng tận lương tâm…”

Phu thê mấy người Hà, Trương, Võ thấy thế thì vui vẻ không thôi, bọn hắn đã sớm nghe nói đến chuyện bên này, lúc trước vẫn chỉ đứng nhìn, hiện tại thuần túy là vì đến xem việc vui.

Mắt thấy nhóm người bị hại khàn cổ họng, đau khổ nhưng vẫn dám nói xạo, Khuất Mạn Anh trong cơn giận dữ đã giận tái mặt chạy tới, quát lớn một tiếng, “Quỳ xuống!”

Sau đó, chỉ nghe bịch bịch bịch vài tiếng, là tiếng đầu gối chạm đất.

Nhóm người bị hại đều quỳ hết xuống.

Nhưng một tiếng quát khẽ này không chỉ chấn nhiếp được bọn hắn, mà ngay cả đám đại năng tiên môn như Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu đều hai gối nặng trĩu, sau đó quỳ xuống theo!

“....” Quần chúng vây xem, ai nấy được phen há to mồm.

“Khụ.” Ba vị đại năng Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu nhìn lẫn nhau, rất có cảm giác đồng đạo. Ba người như không có việc gì đứng lên, phủi tro bụi trên gối.

Khuất Mạn Anh, Phùng Tranh Nhi cùng Đới Vô Song cũng nhìn nhau: “Khụ.” Ba vị phu nhân che giấu sự xấu hổ của mình.

Giám Chính đại nhân nhìn Hà Tích Kim, lại nhìn Trương Sơ Tửu, sau cùng nhìn Võ Tử Sửu —— ba vị được lắm, gia giáo rất nghiêm. Giám Chính đại nhân thản nhiên đi đến trước mặt “người bị hại”, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Người bị hại” điên rồi, có mấy người trực tiếp muốn tự sát tại trận! Nhưng Giám Chính đại nhân há có thể dễ dàng cho phép chuyện này xảy ra?

Lập tức có quan sai ngăn cản đám người bị hại, kéo bọn họ đến trước mặt Giám Chính đại nhân.

Giám Chính đại nhân hỏi rõ ngọn nguồn, sau cùng nói một tiếng trong tiếc khóc nức nở của đám “người bị hại” rồi dẫn bọn hắn trở về Bạch Hổ Ti.

Mà rất lâu sau, tiếng kêu gào thảm thiết của đám người bị hại vẫn vang vọng khắp tòa nhà cổ, thật lâu vẫn không tiêu tan —— “Chém chết ta đi, cầu xin đại nhân đấy!

Cuối cùng vụ án này có thẩm tra ra kết quả hay không, kết quả thẩm tra thế nào, tất cả mọi người đều không ai biết.

Thật ra việc này, bất luận kết quả có thế nào cũng sẽ có kẻ không phục. Ví dụ như sau khi thẩm tra xong, nếu vụ án này là thật thì hiển nhiên đám dân chúng ủng hộ Đệ Tam Mộng tiên sinh sẽ chửi đổng lên. Còn nếu như thẩm tra ra vụ án này không có thật, cũng sẽ có người tung tin vịt.

Nói cho cùng, đơn giản chỉ là mánh khóe khiến người ta gặp tiếng xấu thôi. Nhưng mà cách thẩm án này của Giám Chính đại nhân thật sự quá độc đáo.

Từ nay về sau không còn “người bị hại” tới cửa gây chuyện như vậy nữa. —— Cho dù đám thế gia gây giống có cho bọn họ bao nhiêu tiền, bọn họ cũng không ai muốn làm giúp.

Nhưng sau khi chuyện này xảy ra còn kéo theo một sự kiện khác cũng bị lan truyền, khiến thiên hạ đều biết.

—— Đó cũng chính là gia giáo tốt đẹp của ba vị đại năng tiên môn Hà chưởng môn, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu.

Việc này càng truyền càng rộng, dân chúng cũng không nhàn rỗi, trực tiếp tặng cho ba vị đại năng danh hiệu—— Tam tiên sợ vợ.