Không Tỉnh

Chương 78: Thường phục



Nội thành Thượng Kinh, tửu lâu Thái Hòa.

Ba vị đại năng Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu dẫn theo phu nhân ngồi đầy một căn phòng. Cùng đến đương nhiên còn có Giám Chính Đệ Nhất Thu của Ti Thiên Giám.

So với mấy người này, hiển nhiên Đệ Nhất Thu còn trẻ tuổi non nớt nhất.

Nhưng hôm nay dáng vẻ thiếu đạo đức của hắn rất được lòng ba vị đại năng. Vì vậy, mọi người cũng mời luôn cả hắn đến.

Mà Giám Chính đại nhân bởi vì biết tính tình ba vị này, cho nên cũng vui vẻ mà đến.

Một nhóm bảy người ngồi xuống, ba người Hà phu nhân Khuất Mạn Anh, Trương phu nhân Phùng Tranh Nhi, Võ phu nhân Đới Vô Song ngồi cùng nhau. Ba người đều rất có hảo cảm với nhau kể từ một màn Hà, Trương, Võ Tam cùng quỳ kia.

Lúc này ngồi cùng chỗ, chẳng mấy chốc đã bắn chuyện tán gẫu từ y phục, trang sức, son nước các kiểu. Nữ nhân vừa mở máy nói, nhất thời thao thao bất tuyệt. Chỉ chốc lát sau đã nhận làm tỷ muội.

Hà chưởng môn, Trương Các chủ cùng Võ chưởng môn vì “gia phong tương tự” cho nên trong lúc đó cũng hiểu nhau không cần nói, tính tình cử chỉ đều hợp nhau. Chỉ có mình Giám Chính đại nhân còn trẻ ngồi sau cùng, lại cảm thấy có chút lạc lõng.

Đúng lúc này, một người vén rèm tiến vào —— đúng là Hoàng Nhưỡng.

Phu thê Hà chưởng môn ở trong này, đương nhiên sẽ quên chất nữ nhà mình.

Lúc này, Khuất Mạn Anh vừa thấy nàng thì lập tức ngoắc tay nói∶ “A Nhưỡng, mau tới đây bái kiếm hai vị di mẫu khác của con đi!”

Hoàng Nhưỡng đáp một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Đệ Nhất Thu một cái.

Trên mặt nhất thời xuất hiện nụ cười ngọt ngào: “Nha, Giám Chính đại nhân cũng ở đây à!”

Đệ Nhất Thu bất giác xê dịch sang bên cạnh, cả người Hoàng Nhưỡng như muốn dán sát đến. Nàng đi tới bên cạnh Khuất Mạn Anh, cực kì ngoan ngoãn hành lễ với hai người Phùng Tranh Nhi và Đới Vô Song.

Hai người vội vàng đỡ nàng dậy, đương nhiên cũng không thiếu một phen khen ngợi khách sáo.

“Tướng mạo này của A Nhưỡng, thật sự là ngàn dặm mới tìm được một đó.” Phùng Tranh Nhi chậc chậc cảm thán.

Đới Vô Song vỗ tay A Nhưỡng, cảm khái nói: “Nếu năm đó A Âm không bị Hoàng…” Bà muốn cảm thán chuyện năm đó, nhưng nghĩ đến Hoàng Nhưỡng còn đang ở đây, bèn đổi đề tài, “Hiện tại cũng tốt. Hài tử lớn lên xinh đẹp lung linh, thật sự là càng nhìn càng khiến người ta thấy thích!”

Hoàng Nhưỡng thuận thế ngồi xuống, nói: “Đới di mẫu, năm đó rốt cuộc làm sao nương ta gả cho cha ta vậy? Ánh mắt bà ấy thật sự quá tệ!”

“Đứa nhỏ này!” Khuất Mạn Anh lập tức cười hắng giọng, “Hài tử không thể trách lỗi cha nương. Không được nói bậy.”

Hoàng Nhưỡng nói: “Vốn là thật mà.”

Nàng nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, nói: “Các vị di mẫu, ta muốn ăn chút đồ ăn.” Nàng phóng khoáng, những người khác có ai lại so đo với nàng? Cho nên chỉ mỉm cười gật đầu thôi.

Vì thế Hoàng Nhưỡng quay đầu dặn dò tiểu nhị: “Mang lên một đĩa thịt anh đào.”

Đệ Nhất Thu hiển nhiên không hề muốn ngồi cùng bàn với nàng, nhưng vẫn phải nể thể diện phu thê Hà Tích Kim. May mà trên mặt hắn cũng không biểu hiện quá nhiều, còn cười nói: “Ba vị tiền bối dùng cái gì để tới Thượng Kinh? Chẳng lẽ cũng biết chuyện của Đệ Tam Mộng tiên sinh sao?”

Hắn nhắc tới Đệ Tam Mộng, trên mặt Hoàng Nhưỡng nhất thời hiện ra ánh mắt kỳ dị.

Nàng liếc Đệ Nhất Thu một cái, nhưng bởi vì nàng luôn nhìn hắn, cho nên Giám Chính đại nhân chẳng thèm quan tâm. Hắn thậm chí còn không định trả lời.

Mà Hà Tích Kim há miệng thở dốc, Trương Sơ Tửu lập tức giành trước nói: “Tuy chưa từng gặp người thật, nhưng có từng nghe nói qua về một số việc của hắn.” Hắn vừa nói như vậy, Đệ Nhất Thu lập tức nổi lên hứng thú —— đối với tất cả những chuyện về Đệ Tam Mộng tiên sinh, hắn đều cảm thấy vô cùng có hứng thú. Vì vậy, Giám Chính đại nhân vội hỏi: “Không biết ba vị tiền bối biết được những gì?”

Hà Tích Kim đặt chiếc đũa xuống, nói: “Nói, nói một chút đi, về…. Đệ, Đệ Đệ Tam Tam Tam Mộng….”

Trương Sơ Tửu vội vàng nói: “Nói ra, vị Đệ Tam Mộng này chắc là người mới đến Thượng Kinh tầm mười lăm năm trước. Người này có lẽ thuộc học phái Tạp Gia*, mẻ giống đầu tiên hắn gây trồng được có đặc tính vô cùng ổn định, không chỉ có có sức đề kháng sâu bệnh, thời gian thu hoạch ngắn hạn, mà còn cho rav sản lượng cực cao.”

(*là một học phái thời Tiên Tần, dung hợp các học thuyết thành một)

Hoàng Nhưỡng cúi đầu, yên lặng dùng bữa.

Võ Tử Sửu nói tiếp∶ “Nhưng mà, ban đầu hắn vẫn chưa có danh tiếng nên cũng không sao cả. Nhưng sau này danh tiếng lớn dần, trong chợ đêm không thiếu người treo giải thưởng mua đầu hắn. Chúng ta cũng không tra tiếp nữa, ngẫu nhiên gặp được dấu vết gì đó còn giúp hắn che giấu một chút.”

Hà Tích Kim liên tục gật đầu, lúc này thịt anh đào đã được bưng lên.

Hoàng Nhưỡng cầm đũa, gắp một miếng cho Đệ Nhất Thu trước, nói: “Thịt anh đào nhà bọn họ ăn ngon lắm, ngươi nếm thử đi.”

Giám Chính đại nhân nhăn nhó mặt mày, rất lâu sau mới nói: “A Nhưỡng cô nương quá khách khí.” Hắn nói thì nói vậy, nhưng lại không có ý động đũa.

Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh nhìn nhau một cái, tất cả mọi người ở đây vừa nhìn là hiểu. Phùng Tranh Nhi cùng Đới Vô Song cũng là người thông minh nhanh trí, sao còn không rõ?

Hà Tích Kim trực tiếp hỏi: “A, A A Nhưỡng Nhưỡng….”

Hắn nói chuyện thật sự rất cật lực, Khuất Mạn Anh lại chỉ cười, hơn nửa ngày sau bà mới thay phu quân nói tiếp: “Di phụ ngươi định nói là, ngươi ở Thượng Kinh cũng có hơn mười năm rồi. Nghe nói có đào tạo ra được mấy loại tốt, có từng gặp qua vị tiên sinh này chưa?”

Bà vừa hỏi như vậy, ánh mắt Đệ Nhất Thu lập tức bị hấp dẫn.

“Ách…” Hoàng Nhưỡng nghĩ ngợi nửa ngày. Giám Chính đại nhận lạnh giọng cất lời hỏi: “Thế nào, A Nhưỡng cô nương còn biết đào tạo ra giống mới sao?” Mặt hắn đều vẻ chê cười, “Vì sao bổn tọa lại không biết?”

Nực cười!

Hoàng Nhưỡng thở dài: “Giám Chính đại nhân có thành kiến đối với tiểu nữ, đương nhiên không biết được rồi.”

Nàng rõ ràng lớn hơn hắn nhiều tuổi như vậy, lại tự xưng là tiểu nữ. Tuy Tiên môn không thèm để ý đến tuổi tác, nhưng Giám Chính đại nhân lại rất để ý. Hắn nói: “Lấy tuổi tác của A Nhưỡng cô nương nào dám gọi một chữ ‘tiểu’ này.”

Tên chó má này, sao chanh chua thế không biết?!

Hoàng Nhưỡng hít sâu một hơi, Khuất Mạn Anh bên cạnh đã sớm nhìn thấu tâm tư của chất nữ. Đương nhiên, bà cũng nhìn ra tâm tư của Giám Chính đại nhân. Hai người này thật là.

Khuất Mạn Anh lắc đầu, nói: “A Nhưỡng, ăn cơm trước đã.”

Hoàng Nhưỡng tức cũng đủ no rồi, nào còn nuốt trôi thứ gì? Nàng nói: “Không phải ngươi hỏi ta đã từng nghe qua tên Đệ Tam Mộng này chưa sao? Ta chẳng những nghe mà đã từng thấy hắn rồi.”

Nàng vừa nói xong lời này, nhất thời cả một bàn người đều sửng sốt. Hà Tích Kim nói: “Không, không không không được được nói đùa đùa!”

Hoàng Nhưỡng tiến đến trước mặt Đệ Nhất Thu, nói: “Ta không chỉ từng gặp qua hắn, còn có thể hẹn gặp hắn cho ngươi. Thế nào?”

Hai con ngươi của Đệ Nhất Thu co rút, rất lâu sau mới nói: “Ngươi nói dối!”

Hoàng Nhưỡng nhún vai: “Tin hay không thì tùy!”

Khuất Mạn Anh ở bên điều chỉnh lại sắc mặt, nói: “A Nhưỡng, tiểu hài tử không thể ăn nói lung tung.” Nói xong, bà quay đầu nói với Đệ Nhất Thu: “Đệ Tam Mộng tiên sinh xuất quỷ nhập thần, sao có thể để một cô nương như nàng biết được hành tung? Giám Chính đại nhân đừng nghe nàng vui đùa.”

Trong lòng Đệ Nhất Thu đương nhiên cũng nghĩ như vậy, hắn ừ một tiếng, không truy hỏi nữa.

Hoàng Nhưỡng biết phu thê Hà Tích Kim là không muốn nàng nhắc lại vấn đề này, nên nàng cũng không nói thêm nữa, chỉ đáp: “Ba di mẫu nếm thử món này đi, ăn ngon lắm.”

Nàng đứng dậy gắp đồ ăn cho ba vị di mẫu Khuất, Phùng, Đới, ba người đương nhiên cười hề hề đáp lại.

Lúc này Trương Sơ Tửu mới tiếp tục nói: “Nghe nói Giám Chính đại nhân viết thư ngỏ dán toàn thành, muốn tìm được Đệ Tam Mộng?”

Đệ Nhất Thu đáp: “Đúng vậy. Ti Thiên Giám quan sát thiên tượng dự đoán năm tới có đại hạn, muốn đào tạo một lượng lớn loại giống tốt. Bổn tọa nghĩ, Đệ Tam Mộng tiên sinh lòng hướng về thiên hạ, nếu như biết được việc này, nhất định sẽ đồng ý.”

Trương Sơ Tửu nói: “Việc này ta cũng có nghe nói. Chỉ là tình cảnh mấy năm qua của Đệ Tam Mộng, chắc Giám Chính đại nhân cũng đã rõ ràng. Người này vẫn không tìm thì thỏa đáng hơn.”

Nét mặt Đệ Nhất Thu rất trịnh trọng, nói: “Người tài giỏi như vậy không nên ẩn nấp, sống ở nơi không thấy mặt trời. Nhưng bổn tọa cũng tôn trọng ý nguyện của tiên sinh. Nếu như hắn muốn quy ẩn, ta sẽ không dây dưa làm phiền. Nhưng nếu như hắn nguyện rời núi tương trợ, bổn tọa sẽ đi theo làm tùy tùng, bảo vệ hắn một đời, khiến hắn không còn nỗi lo về sau. Cho dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, ta cũng không chối từ.”

Hắn nói những lời này rất nghiêm túc, Hoàng Nhưỡng nghe cũng rất nghiêm túc.

Tên chó má này, quả nhiên cho tới bây giờ chưa từng thích sự hào nhoáng bên ngoài.

Thế vì sao ở ngoài mộng hắn lại thâm tình với mình cả trăm năm kia? Hoàng Nhưỡng không nghĩ ra.

“Giám Chính đại nhân dù sao vẫn còn trẻ quá.” Trương Sơ Tửu thở dài, “Những thủ đoạn hèn hạ kia, há có thể mình Giám Chính đại nhân có thể phòng được? Nếu người bảo vệ không chu toàn sẽ chỉ hại hắn.”

Đệ Nhất Thu trầm giọng nói: “Không đâu.”

Hà, Trương, Võ không hề biết sức nặng của những lời này. Nhưng Hoàng Nhưỡng lại biết.

Hơn một trăm năm ngoài mộng, cùng hai lần đi vào trong mộng, hứa hẹn của hắn không hề chỉ là lời nói đầu môi —— hắn luôn dùng hết toàn lực để làm.

“Nếu Đệ Tam Mộng nghe được những lời Giám Chính đại nhân nói, nhất định sẽ tin.” Hoàng Nhưỡng nhẹ giọng nói. Nhưng Đệ Nhất Thu không để ý tới nàng —— Giám Chính đại nhân thật sự không thích con cá mặn này.

Mãi cho đến khi ăn xong bữa cơm này, đám người Hà Tích Kim mới ai về nhà nấy.

Ba người Khuất Mạn Anh, Phùng Tranh Nhi, Đới Vô Song vừa gặp như đã quen thân từ lâu, kết làm tỷ muội. Hà, Trương, Võ cũng được ba phu nhân nhà mình cho phép kết bạn đồng hành, cùng chơi với nhau.

Thừa dịp mấy người nói chuyện, Giám Chính đại nhân một mình ra khỏi tửu lâu Thái Hòa.

Hoàng Nhưỡng lặng lẽ đi theo: “Giam Chính muốn về Ti Thiên Giám sao? Ta đi cùng ngươi nha.”

Đệ Nhất Thu đẩy nhanh tốc độ, Hoàng Nhưỡng đuổi sát không rời.

Mắt thấy hắn sắp bước vào cổng Ti Thiên Giám, Hoàng Nhưỡng hạ quyết tâm, nói: “Không phải ngươi muốn gặp Đệ Tam Mộng sao?”

Đệ Nhất Thu dừng bước, Hoàng Nhưỡng vội nói: “Ta có thể hẹn hắn thay ngươi, cho ngươi gặp hắn một lần.”

“Chỉ bằng ngươi?” Giám Chính đại nhân nửa tin nửa ngờ.

Hoàng Nhưỡng vội đi đến bên cạnh hắn, nói: “Phải. Chỉ bằng ta.”

Đệ Nhất Thu đương nhiên không tin, hắn hỏi: “Làm sao bổn tọa tin được ngươi?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Nếu ta đã nói như vậy, đương nhiên có thể thực hiện lời hứa với ngươi. Nhưng ngươi lấy gì để báo đáp ta đây?” Lời này của nàng có thâm ý khác, Giám Chính đại nhân thấy ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm cổ áo mình, không khỏi lùi về phía sau một bước.

Khụ, Hoàng Nhưỡng thu lại ánh mắt, nói: “Như vầy đi, ta thay Giám Chính hẹn Đệ Tam Mộng. Giám Chính đại nhân đi dạo Thượng Kinh cùng ta một ngày, có được không?”

Đệ Nhất Thu vẫn không tin, Hoàng Nhưỡng đành phải nói: “Ai nha, ta hẹn Đệ Tam Mộng giúp ngươi trước, sau đó ngươi đi cùng ta một ngày.”

Giám Chính đại nhân đương nhiên động lòng, hắn hỏi: “Chỉ đi du ngoạn Thượng Kinh thôi?”

Hoàng Nhưỡng vui vẻ nói: “Ngươi đồng ý rồi?”

“Hừ!” Đệ Nhất Thu vung tay áo, “Ngươi đi hẹn trước đi. Nếu như thật sự có thể nhìn thấy Đệ Tam Mộng, bổn tọa đương nhiên một lời nói một gói vàng!”

“Chuyện này quá đơn giản!” Hoàng Nhưỡng vui vẻ nói, “Ngươi chờ đó, tối muộn ta sẽ đến tìm ngươi!”

Ban đêm, Huyền Vũ Ti, thư phòng.

Đệ Nhất Thu còn chưa đi ngủ, ánh nến trong phòng vẫn rất sáng, hắn cầm sách nhưng lại không đọc được chữ nào.

Không biết những lời Hoàng Nhưỡng nói là thật hay giả. Nhưng nếu lời nàng nói là thật, thế chẳng phải mình có thể gặp được Đệ Tam Mộng tiên sinh sao? Giám Chính đại nhân nắm chặt sách trong tay, hắn cúi đầu, phát hiện mình thậm chí có vài phần khẩn trương.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người nói: “Giám Chính, A Nhưỡng cô nương đến rồi.”

“Để cho nàng ấy vào!” Đệ Nhất Thu đứng bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.

Cửa phòng được mở ra, Hoàng Nhưỡng quả nhiên bưng một bát canh ngọt tiến vào.

“Ngươi có hẹn được với Đệ Tam Mộng tiên sinh không?” Đệ Nhất Thu trực tiếp hỏi.

“Vội cái gì?” Hoàng Nhưỡng đặt chén canh trên bàn, nói, “Uống canh trước đi.”

“Bổn tọa đang hỏi ngươi đó.” Giám Chính đại nhân đè thấp giọng. Hoàng Nhưỡng cẩn thận múc canh ra, bỏ vào một bát nhỏ: “Uống xong bát canh này ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Đệ Nhất Thu đành phải ngồi xuống, nước canh kia trong veo, uống một ngụm hương tỏa khắp miệng. Hắn không kịp ngẫm kỹ, rất nhanh đã uống cạn. Lúc này Hoàng Nhưỡng mới lấy một vật từ trong tay áo ra.

Đệ Nhất Thu nhận lấy vật kia, tỉ mỉ xem qua, đến ánh mắt cũng trầm xuống —— đây là.... ấn ký của Đệ Tam Mộng.

Chắc chắn không thể giả.

Bởi vì ấn ký của một người là vật quan trọng nhất, rất khó mô phỏng.

Càng khó hơn là chữ viết bên trên còn là chữ viết tay y người thật, lại càng chẳng thể làm giả.

Hiện tại Hoàng Nhưỡng mang ấn ký của Đệ Tam Mộng đến, trên này không viết tên giống tốt thì cũng là ghi chú về thổ nhưỡng. Nét chữ thảo hoa mỹ có lực.

—— – Đệ Tam Mộng tiên sinh, hẹn gặp hắn vào ngày mai tại rừng cây nhỏ bên ngoài Khám Nguyệt Thành.

Khám Nguyệt Thành...

Đệ Nhất Thu không biết vì sao hắn lại hẹn mình ở một chỗ như vậy. Nhưng hắn nhất định sẽ đi.

Bất kể Đệ Tam Mộng có hẹn hắn tại đâu, hắn chắc chắn sẽ đến hẹn.

Hoàng Nhưỡng thấy vẻ mặt hắn là biết hắn không còn nghi ngờ, vì thế bèn nói: “Nhớ rõ ước hẹn của chúng ta, chờ sau khi gặp hắn, ngươi phải đi chơi với ta một ngày.”

Nói xong, không đợi Đệ Nhất Thu trả lời, nàng đã xoay người rời đi.

Mà Giám Chính đại nhân trầm ngâm rất lâu, hắn đột nhiên nói: “Lý Lộc đâu?”

Thủ vệ ngoài cửa vội hỏi: “Giám Chính đại nhân, Lý đại nhân đã tan làm rồi. Có cần tiểu nhân đi thông truyền không?”

“Ừ.”Giám Chính đại nhân lên tiếng.

Một lúc sau, Lý Giám Phó vội vã chạy tới: “Giám Chính đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?”

Giám Chính đại nhân nghiêm túc nói: “Bổn tọa bỗng nhiên cảm thấy nên có một bộ thường phục.”

Lý Lộc cho rằng mình còn chưa tỉnh ngủ, vì sao những lời Giám Chính đại nhân nói tách ra từng chữ thì hiểu, nhưng đặt cùng một chỗ thì chẳng hiểu gì? Hơn nửa ngày trời hắn mới nói: “Thường, thường phục?”

“Phải!” Giám Chính đại nhân nắm chặt vai hắn, nói, “Ngươi theo bổn tọa ra ngoài chọn một bộ.”

Lý Giám Phó trừng to mắt —— giờ này rồi, ngài còn muốn đi chọn thường phục?