Không Tỉnh

Chương 79: Hẹn gặp



Đệ Nhất Thu thật sự chọn một bộ thường phục.

Lúc ấy chủ quán đã sớm đi nghỉ, nhưng đã gặp hắn thì còn làm sao được nữa? Chỉ đành phải vừa ngáp vừa trưng ra khuôn mặt tươi cười, trong lòng chửi má nó nhưng vẫn phải dẫn hắn đi thử y phục.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Giám Chính đại nhân đã thu xếp gọn gàng đâu ra đấy.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn không mặc quan phục mà mặc một bộ thường phục màu vàng nhạt. Bộ áo này làm hắn nhìn qua bớt uy nghiêm, lại nhiều thêm mấy phần khí chất công tử phong lưu phóng khoáng. Hắn vò nát một lá bùa truyền tống, chạy tới Khám Nguyệt Thành.

Ngoài Khám Nguyệt Thành đúng thật có một khu rừng rậm.

Giám Chính đại nhân đứng tựa vào thân cây, hôm nay hắn lại trở nên vô cùng kiên nhẫn.

Hắn cảm thấy Đệ Tam Mộng tiên sinh có khả năng không muốn gặp người ngoài, nên một mình tới điểm hẹn, không mang theo một ai.

Lần đầu tiên trong đời Đệ Nhất Thu phải suy tư, không biết người đó sẽ như thế nào. Chắc là người có tính cách như Miêu Vân Chi, hoặc là như Hà Tích Kim? Bất kể ra sao, vị tiên sinh này chắc chắn là một nhân tài kiệt xuất.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ bên ngoài khu rừng truyền đến. Tiếng bước chân cực nhẹ đạp lên cành khô lá rụng dưới chân, chỉ phát ra chút âm thanh khe khẽ. Bỗng Đệ Nhất Thu quay đầu lại, chỉ thấy ở phía sau có một người đội mũ sa có màn che, bước từng bước một đi về hướng này.

“Đệ Tam Mộng tiên sinh?” Đệ Nhất Thu đề phòng, do dự hỏi.

Người trước mặt mặc một bộ áo đen, đầu đội mũ có màn che. Vì tấm màn che màu đen ở mũ quá dài, cả người ‘hắn’ đều bị che kín, nhìn không ra được độ tuổi hay giới tính. ‘Hắn’ bước tới trước mặt Đệ Nhất Thu, vươn tay làm ra một động tác mời ngồi.

Đệ Nhất Thu ngồi xuống theo ý ‘hắn’ —— Hắn vẫn còn nghi vấn với lời Hoàng Nhưỡng. Vì vậy không xác định được người trước mắt đây có phải là Hoàng Nhưỡng đang trêu đùa mình không. Nhưng kể cả lòng có ngờ vực, hắn vẫn đến điểm hẹn.

Mà ở ngay trước mắt, Đệ Tam Mộng tiên sinh mặc một thân đồ đen vén vạt áo cùng ngồi với hắn trong rừng rậm. ‘Hắn’ nhặt một cành cây khô lên viết chữ trên mặt đất: “Sao đại nhân lại đến?”

Đệ Nhất Thu biết ‘hắn’ không tiện nói chuyện. Giám Chính đại nhân vốn là một đại sư thủ công cao tay, trời sinh cực kỳ mẫn cảm với việc phân biệt chữ viết. Hắn nhìn nét chữ trên bùn đất, xác nhận người trước mặt chính xác là Đệ Tam Mộng.

Đệ Nhất Thu lập tức nói: “Tại hạ là Đệ Nhất Thu, ngưỡng mộ danh tiếng của tiên sinh đã lâu, vẫn luôn hy vọng được gặp một lần. Tiên sinh ẩn thân nơi phố phường, sống vì nước vì dân, quả thật là một vị ẩn sĩ.”

Mũ của Đệ Tam Mộng có màn che nên không thể nhìn thấy biểu cảm của ‘hắn’. ‘Hắn’ cầm cành khô, tiếp tục viết: “Chuyện nhỏ, không tốn sức gì.”

Đệ Nhất Thu nói tiếp: “Tại hạ biết tiên sinh che giấu tung tích cũng là do bất đắc dĩ thôi. Nhưng nhiều năm nay các thế gia gây giống đều khống chế giống tốt, trên khế ước cũng quá nhiều quy định. Tiên sinh có gan phá vỡ quy định, tại hạ cực kỳ nể phục.”

Hắn đứng dậy chắp tay với Đệ Tam Mộng đang ngồi ngay ngắn dưới tàng cây: “Hiện giờ Ti Thiên Giám muốn mua một ít giống tốt có thể chịu hạn được, không biết tiên sinh có thể xuống núi trợ giúp hay không?”

Hắn dứt lời, chỉ thấy Đệ Tam Mộng trước mặt ngồi bất động một lúc rất lâu.

Đệ Nhất Thu vội nói: “Tiên sinh yên tâm, tất cả các yêu cầu tại hạ sẽ cố hết sức đáp ứng.”

Đệ Tam Mộng im lặng hồi lâu, đột nhiên cành cây trong tay lại nhúc nhích, ‘hắn’ viết hai từ ngắn gọn: “Có thể.”

Đệ Nhất Thu trăm triệu không ngờ được vị tiên sinh này lại dễ nói chuyện như thế. Vốn dĩ hắn còn chuẩn bị thuyết phục một phen, nếu tiên sinh không muốn thì thôi không miễn cưỡng nữa. Nhưng ‘hắn’ đồng ý thoải mái như vậy, ngược lại khiến người ta trở tay không kịp.

Dường như Đệ Tam Mộng cũng đang cách một lớp màn che quan sát hắn. Sau đó, ‘hắn’ hỏi một câu không hề ăn nhập với tình hình: “Sao hôm nay đại nhân lại chọn bộ y phục này?”

Đệ Nhất Thu có nhạy bén thế nào cũng bị câu này làm cho ngớ người ra.

Qua một lúc lâu, rốt cuộc hắn vẫn thật thà trả lời: “Chỉ là cảm thấy trong khu rừng rậm ẩm ướt này màu vàng nhạt sẽ làm người ta giống như đắm mình trong nắng ấm.”

Đệ Tam Mộng lại không lên tiếng nữa, Giám Chính đại nhân đành hỏi: “Tiên sinh thấy không ổn sao?”

“Không.” Đệ Tam Mộng viết xuống một chữ. Sự kích động trong lòng Đệ Nhất Thu hơi lắng xuống, sau đó hắn để ý tới tay của Đệ Tam Mộng. Tay áo của ‘hắn’ quá dài, vậy nên cả bàn tay đều được tay áo che lại, cành cây khô được nắm trong tay, có thể lờ mờ nhìn thấy một ít da thịt trắng như ngọc.

Nhưng với những người ở Tiên môn, không thể lấy thường thức phàm tục để phân biệt già trẻ hay nam nữ. Trạng thái về thân xác của bọn họ thường không có liên quan đến tuổi tác hay giới tính.

Đệ Nhất Thu cũng hoàn toàn không định tìm tòi nghiên cứu. Nếu tiên sinh không muốn để lộ, vậy chắc chắn là có nguyên nhân. Bản thân mình mà dò hỏi thì không khỏi quá mức đường đột. Hai người cùng im lặng trong một khoảng ngắn, mà đúng lúc này, đàn quạ trong rừng đột nhiên hoảng sợ bay tán loạn. Đệ Nhất Thu hơi nhíu mày, Đệ Tam Mộng cũng chậm rãi đứng dậy.

Chỉ thấy trong lớp bùn đất mềm xốp giống như có quái vật gì đó đang ẩn nấp, nhanh chóng đến gần.

Đệ Nhất Thu vẫn luôn cảnh giác, hắn vô thức đứng chắn trước người Đệ Tam Mộng, tay với vào trong ngực lấy ra một vật đặt trên đất.

Đệ Tam Mộng cúi đầu không nói. Pháp bảo mà Đệ Nhất Thu lấy ra có hình dạng như một quả cầu thủy tinh. Cùng với tiếng rung của mặt đất, nó cũng phát ra một loại sóng âm kỳ lạ. Tốc độ của quái vật trong đất càng ngày càng chậm, cuối cùng theo một tiếng kêu gào, nó đội đất chui lên!

Chỉ thấy kẻ đó mặc một thân đồ đen, đeo khăn che mặt, trong tay cầm một lưỡi kiếm. Vốn hắn ta định đánh lén Đệ Tam Mộng, chỉ có điều lúc này đứng còn không vững.

Hắn ta lảo đảo, biểu cảm cực kỳ đau đớn. Vậy mà hắn ta vẫn cố chấp muốn tiến đến, bước về phía trước mấy bước. Quả cầu thủy tinh kia bắt đầu rung lắc dữ dội, có thể nghe được tiếng ù ù phát ra. Cuối cùng, máu chảy ra từ tai và mũi của kẻ kia, hắn ta kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất không dậy được nữa.

Lúc này Đệ Nhất Thu mới nhặt quả cầu thủy tinh trên mặt đất lên, nói: “Không thể tưởng tượng nổi tiên sinh vẫn luôn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, mới vừa xuất hiện mà đã bị người khác theo dõi.”

Đệ Tam Mộng trầm mặc không nói. Đương nhiên là vậy rồi, ‘hắn’ của bây giờ đang chắn đường phát tài của biết bao nhiêu người? Có nhiều kẻ chỉ muốn nhanh chóng giết quách ‘hắn’ đi cho rồi.

Đệ Nhất Thu nâng quả cầu thủy tinh kia lên bằng hai tay, nói: “Thứ này là một vật để hộ thân. Nó phát ra một âm thanh khác hẳn với những loại âm thanh thông thường, có thể nhanh chóng áp chế được kẻ thù. Tất nhiên, đối với người có tu vi thâm sâu thì có lẽ hiệu quả sẽ bị giảm bớt, nhưng đây cũng là chút lòng thành của tại hạ, mong tiên sinh nhận cho.”

Đệ Tam Mộng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận. Nhưng đúng lúc ấy, Đệ Nhất Thu nhìn thấy tay của ‘hắn’. Đôi tay kia thon dài khéo léo, nhìn cốt cách thì đây là một nữ tử, không còn nghi ngờ gì nữa!

Tiên sinh là nữ?

Đệ Nhất Thu hơi cau mày, nhưng hắn lại nghĩ —— tò mò chuyện riêng tư của người khác, hơn nữa còn là Đệ Tam Mộng tiên sinh, việc này quả thật quá vô lễ.

Đúng lúc này lại có mấy tên thích khách tụ lại đây. Xem ra người trước đó xung phong liều chết chỉ là kẻ thăm dò thực lực thật giả thế nào thôi.

Bây giờ có tổng cộng sáu tên thích khách, người nào người nấy mặc đồ đen, không nhìn rõ mặt.

—— Đệ Tam Mộng thì thôi đi, nhưng dẫu sao Đệ Nhất Thu cũng là hoàng tộc. Giết Đệ Tam Mộng, Đệ Nhất Thu cũng không thể sống. Vậy thì đương nhiên thích khách cần phải giấu kỹ thân phận.

Đệ Nhất Thu lại lấy ra một pháp bảo từ trong lồng ngực, nhóm thích khách vừa thấy đã vội vàng lùi lại —— Kẻ trước đó chịu thiệt lớn như vậy, bọn chúng đều nhìn thấy tận mắt.

Năm nay Đệ Nhất Thu mới có mười bốn tuổi, tu vi còn yếu kém.

Vốn dĩ trong mắt những thích khách này hắn còn chưa đáng để bọn chúng để ý tới.

Nói đến cùng, cái đầu của hắn có giá như vậy cũng chỉ vì hắn sinh ra trong hoàng gia, thân phận như thế sẽ gây phiền toái mà thôi.

Nhưng hôm nay tới khu rừng này, bọn chúng mới phát hiện hóa ra hắn cũng là một mặt hàng khó xơi.

Mấy tên thích khách nhìn nhau, rốt cuộc tên cầm đầu ra tín hiệu, sáu người liền tản ra, hai người trong số đó bọc đánh Đệ Nhất Thu, ý đồ tách hắn và Đệ Tam Mộng khỏi nhau.

Cuối cùng thì mục tiêu của bọn chúng vẫn là Đệ Tam Mộng.

Đệ Tam Mộng cầm quả cầu thủy tinh, trên quả cầu vẫn còn độ ấm còn sót lại từ đôi tay của Đệ Nhất Thu.

Sáu tên thích khách bay tới, có kẻ sử dụng cờ gọi hồn. Lá cờ huy động, lập tức có vô số những cánh tay xương trắng nhô lên từ dưới đất.

Đệ Nhất Thu che thật kỹ trước người Đệ Tam Mộng, tay hắn cầm một pháp bảo giống như pháo hoa, đang định châm ngòi lần thứ hai thì ở phía sau Đệ Tam Mộng đã tung người nhảy lên. ‘Hắn’ cầm một cành cây khô trong tay, thân hình như gió đón đầu những tên thích khách.

Ban đầu mấy tên thích khách còn cảm thấy buồn cười, nhưng đợi đến lúc cành cây khô kia tới gần, trong nháy mắt chỉ cảm thấy kiếm khí như cầu vồng vọt tới! Có kẻ gào lên một câu: “Tâm Kiếm!”

“Cái gì?” Có kẻ khác hỏi.

Nhưng bọn chúng cũng chỉ có thể nói được hai câu cuối cùng này.

Tâm Kiếm, kiếm đạo cao thâm nhất ở Tiên môn đứng đầu hiện nay —— Ngọc Hồ Tiên Tông. Trước mặt cao thủ như vậy, đám thích khách này cũng không có nhiều cơ hội mở miệng.

Chỉ trong chốc lát, trong rừng rậm còn lại sáu thi thể.

Đệ Nhất Thu đứng tại chỗ nhìn Đệ Tam Mộng giải quyết thích khách một cách nhẹ nhàng.

Gió mạnh thổi qua màn che màu đen của ‘hắn’, lộ ra dáng người cực kỳ quyến rũ. Đệ Nhất Thu có thể khẳng định, vị Đệ Tam Mộng tiên sinh này chắc chắn là nữ tử. Tất nhiên, hắn không có nửa phần tà dâm, đây hoàn toàn chỉ là sự kính trọng với một vị cao nhân tiền bối.

Hắn chắp tay nói: “Kiếm thuật của tiền bối thật sự đã chạm tới đỉnh cao. Chỉ sợ… có thể sánh ngang với lão tổ Tạ Linh Bích của Ngọc Hồ Tiên Tông.”

Tạ Linh Bích?

Ba chữ này rõ ràng không hề khiến Đệ Tam Mộng vui sướng chút nào.

‘Hắn’ xoay người sang chỗ khác, vứt cành khô trong tay đi. . 𝑇гờ um 𝒕гum huyền 𝒕гùm ( 𝒕гùm𝒕 гuyện﹒Vn )

Đệ Nhất Thu thầm nghi ngờ, người này có lẽ xuất thân từ Ngọc Hồ Tiên Tông, có thể là một vị trưởng lão nào đó của Ngọc Hồ Tiên Tông. Ngọc Hồ Tiên Tông là nơi tàng long ngọa hổ, bên trong xuất hiện kiểu kỳ nhân dị sĩ gì cũng không lạ lắm. Nhưng… sẽ có người thích gây giống ư?

Cái này đúng thật là chưa nghe bao giờ.

Tới lúc này, Đệ Nhất Thu càng thêm hâm mộ phong thái của người trước mắt, hắn chắp tay nói: “Tiền bối giá lâm tới Thượng Kinh là vinh dự của muôn dân. Nếu có bất cứ yêu cầu gì, tại hạ sẽ cố gắng hết sức.”

Đệ Tam Mộng chậm rãi lắc đầu, ‘hắn’ nhặt cành cây lên viết mấy chữ trên mặt đất —— Ta sẽ đáp ứng với yêu cầu của ngươi, đào tạo hạt giống chống hạn. Giao cho Hoàng Nhưỡng.

Nàng nhắc tới Hoàng Nhưỡng, con ngươi của Đệ Nhất Thu chợt ngưng lại, một lúc sau mới hỏi: “Tiền bối thật sự quen Hoàng Nhưỡng?” Đệ Tam Mộng không đáp, ‘hắn’ chỉ thong dong rời đi.

Đệ Nhất Thu vội đuổi theo vài bước, cuối cùng vẫn không đuổi kịp.

Cao nhân đều như thế, đến đi tự do, không bao giờ ở lại vì bất cứ ai. Hắn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng rời đi của Đệ Tam Mộng.

Mà “Đệ Tam Mộng” chạy được một đoạn xa đột nhiên thở phào một hơi. Thấy Đệ Nhất Thu vẫn chưa đuổi kịp, nàng tháo màn che xuống, vỗ vỗ ngực để bình ổn lại nhịp tim.

Giả vờ làm cao nhân mệt quá đi mất. Nhất là còn giả vờ trước mặt phu quân tương lai.

Nhìn hắn tuổi còn nhỏ, dáng vẻ cung cung kính kính, đúng là… làm người ta muốn đẩy hắn ngã ra đất, yêu thương thắm thiết một phen… Ặc, nếu cứ tưởng tượng tiếp, chỉ sợ sẽ nghĩ đến hình ảnh không hay cho lắm.

Hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu vàng nhạt.

Hắn nói màu này làm người ta giống như đắm mình trong nắng ấm, có thể làm tan đi sự ẩm ướt âm u của khu rừng. Hoàng Nhưỡng tìm vui trong đau khổ, trong lòng thầm vui mừng nhảy nhót.

Cách Đệ Nhất Thu đối xử với nàng khác Tạ Hồng Trần.

Tạ Hồng Trần đối xử với nàng giống như cả hai đã từng quen biết, nhưng Đệ Nhất Thu trong mộng luôn lãnh đạm lúc mới gặp.

Hoàng Nhưỡng đang nghĩ như thế, chợt trước mặt có một người bước nhanh về phía rừng rậm. —— Tạ, Hồng, Trần…

Người này đúng thật là không nên được nhắc tới, ngay cả nghĩ cũng không được. Hoàng Nhưỡng nhanh chóng đào tẩu.

Mà ở trong rừng, Tạ Hồng Trần tiến vào bắt đầu quan sát.

Đệ Nhất Thu đã xóa đi nét chữ trên nền đất, nghe được động tĩnh, hắn vốn còn tưởng là thích khách. Nhưng lúc thấy người đến là Tạ Hồng Trần, hắn không khỏi giật mình: “Tạ thủ tọa.”

Tạ Hồng Trần người này luôn du lịch bốn phương, nhìn thấy hắn ở đây cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng sắc mặt của Tạ Hồng Trần lại rất nghiêm trọng, hắn quan sát kỹ Đệ Nhất Thu, một lúc lâu sau mới hỏi: “Mới nãy có người gọi ra tâm kiếm ở đây, diệt trừ thích khách. Tâm kiếm là kiếm đạo tối cao của Ngọc Hồ Tiên Tông, người nào lại có thể làm được?”

Giám Chính đại nhân nghe vậy, đôi mày hơi nhíu lại, hắn nói: “Nếu đã là kiếm đạo tối cao của Ngọc Hồ Tiên Tông, vậy bổn tọa cũng chỉ có thể hỏi thủ tọa. Là ai dùng kiếm đạo của quý tông để giết nhiều người như thế?”

Tạ Hồng Trần nghe thế thì tức khắc không có nổi thiện cảm với người này: “Nơi đây hẻo lánh, Giám Chính đại nhân tới đây để làm gì?”

Giám Chính đại nhân lập tức trả lời: “Bổn tọa cũng đang muốn hỏi một chút, nơi đây hẻo lánh, Tạ thủ tọa tới đây để làm gì? Nghe nói Tạ thủ tọa sắp sửa kế thừa vị trí tông chủ, ngài không ở Ngọc Hồ Tiên Tông mà lại tới đây. Giết nhiều người trong âm thầm như vậy, chẳng lẽ đã làm ra chuyện gì không thể để người khác biết, cần thiết phải giết người diệt khẩu?”

Hắn quậy phá, Tạ Hồng Trần đều mặc kệ.

Coi như hắn vẫn trẻ người non dạ, Tạ thủ tọa chẳng muốn so đo làm gì. Hắn xem xét xung quanh một lúc rồi tự rời khỏi.

Giám Chính đại nhân cũng chuẩn bị đi, mới bước vài bước, hắn lại quay ra nhìn khu rừng, rốt cuộc nhớ tới cái tên lúc nãy Đệ Tam Mộng nhắc —— Hoàng Nhưỡng. Nàng nói, nàng trồng ra hạt giống tốt thì sẽ giao cho Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng… con cá mặn này thế mà lại quen Đệ Tam Mộng thật.

Giám Chính đại nhân thầm nhủ. À, mình còn đồng ý đi du ngoạn Thượng Kinh với nàng một ngày.

Giám Chính đại nhân nhớ tới Hoàng Nhưỡng, trong đầu luôn không hiểu sao lại xuất hiện hình ảnh năm xưa ở ngoài viện đúc khí, trên tường ló ra một cái đầu nhỏ. Từ bé đến lớn, Hoàng Nhưỡng vẫn luôn nhảy nhót trước mặt hắn.

Cho nên tới bây giờ, hắn coi như đã nghĩ thoáng —— cùng đi chơi thì cùng đi chơi. Rốt cuộc thì con cá mặn này cũng đã nhìn mình trưởng thành. Hừ.