Không Tỉnh

Chương 80: Tranh chấp



Ti Thiên Giám, Huyền Vũ Ti.

Đệ Nhất Thu vừa về tới thư phòng, Lý Lộc đã vội chào đón: “Giám Chính đại nhân có gặp được Đệ Tam Mộng tiên sinh không?”

“Tất nhiên là có.” Đệ Nhất Thu đi tới cạnh bàn, đang định ngồi ngồi xuống thì phát hiện một tấm thiệp mời. Hắn tiện tay cầm lên xem, hóa ra là thiệp của Ngọc Hồ Tiên Tông. Bên trong viết Tạ Hồng Trần sắp sửa kế nhiệm vị trí tông chủ, mời hắn đến chứng kiến.

Tạ Hồng Trần?

Giám Chính đại nhân nhíu nhíu mày, vì sao tổ hợp ba chữ này đứng cạnh nhau lại làm người ta ghét thế nhỉ?

Hắn quay đầu nhìn lướt qua đồng hồ nước, lại nhìn bên cạnh bàn rồi hỏi: “Hoàng Nhưỡng hôm nay không đến đây à?”

“Dạ?” Ít khi nào hắn hỏi về Hoàng Nhưỡng, Lý Giám Phó không khỏi sửng sốt đôi chút, hơn nửa ngày sau mới đáp: “Không có. Chắc là còn ở học đường. Hạ quan phái người đi mời?”

“Khỏi cần.” Đệ Nhất Thu nhìn thoáng qua bàn. Lý Lộc ngầm hiểu: “Cũng đúng, theo như hạ quan thấy thì chốc lát nữa là Hoàng Nhưỡng cô nương sẽ tới đây đưa canh thôi.”

Hắn có ý định trêu ghẹo, nhưng chỉ nhận được một ánh mắt hình viên đạn của Đệ Nhất Thu.

Mấy năm nay Hoàng Nhưỡng cực kỳ quan tâm Đệ Nhất Thu. Mỗi ngày bất kể sớm hay muộn, nàng đều làm chút đồ ăn mang qua.

Tuy Đệ Nhất Thu không tỏ thái độ gì, nhưng hiển nhiên hắn cũng rất rõ quy luật này.

Vì vậy hai người nhanh chóng dời chủ đề câu chuyện đi, Lý Lộc hỏi: “Việc giống tốt chống hạn, Giám Chính đại nhân có hỏi được Đệ Tam Mộng tiên sinh không?”

“Tiên sinh đã đồng ý.” Đệ Nhất Thu trầm giọng nói, “Cuộc gặp mặt ngày hôm nay tuy đã giữ bí mật, nhưng vẫn có sát thủ chặn giết. Cảnh ngộ của tiên sinh thật sự rất nguy hiểm.”

Lý Lộc nghe thế cũng khiếp sợ vô cùng: “Giám Chính đại nhân bị tập kích? Có bị thương không?”

Đệ Nhất Thu lắc đầu nói: “Đệ Tam Mộng tiên sinh không chỉ bao dung rộng lượng mà tu vi cũng phi phàm. Một cao nhân tiền bối như vậy quả thật làm người ta tự thấy xấu hổ.”

Người như hắn nói ra bốn chữ “tự thấy xấu hổ”, có thể thấy được sự xúc động từ trong nội tâm.

Lý Lộc an ủi: “Giám Chính đại nhân chỉ là còn nhỏ tuổi, người trong Tiên môn có rất nhiều người tuổi thọ cao, tất nhiên không thiếu kỳ nhân dị sĩ.” Đệ Nhất Thu chỉ ừ một tiếng, không khỏi nhìn đồng hồ nước thêm một cái.

Mắt thấy canh giờ sắp qua, hôm nay người đưa canh lại không tới.

Lý Lộc nhận thấy được ánh mắt của hắn, trong lòng cũng thầm nhủ kỳ lạ ——Hôm nay sao lại không thấy tới nhỉ? . ngôn tình hay

Đương nhiên Hoàng Nhưỡng không tới rồi.

Nàng cẩn thận hết sức tránh Tạ Hồng Trần, tìm một nơi để thay bộ quần áo đó. Lúc này mới vò nát một lá bùa truyền tống trở về Thượng Kinh.

Ngày hôm qua mới chỉ là hẹn gặp mà đã tốn nhiều thời gian như thế, nào có kịp hầm canh? Đệ Nhất Thu đã đồng ý đi du ngoạn Thượng Kinh với nàng!

Hoàng Nhưỡng ngả người lên giường, nghĩ đến việc hai người nắm tay cùng đi, không nhịn được ngủ mất. Ngay cả trong mộng cũng được trộn thêm một viên kẹo ngọt ngào.

Giám Chính đại nhân vẫn chờ đến tận nửa đêm, con cá mặn kia thật sự không tới! Điều này không hợp với tính tình thiển cận của nàng!

Nàng vì mình mà mời Đệ Tam Mộng tiên sinh tới, chẳng lẽ không nên sớm chờ ở đây, tỏ vẻ đắc ý dào dạt sao?

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

Giám Chính đại nhân có ý định đi tìm nàng, nhưng giờ đã là nửa đêm, hắn mà đi tìm một nữ học tử của Huyền Vũ Ti, truyền ra sợ là không hay. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành phải thôi.

Cũng may là hôm sau, Hoàng Nhưỡng lại cầm theo một hộp đồ ăn tới.

“Giám Chính đại nhân, nếm thử đồ ăn sáng ta chuẩn bị cho chàng này.”

Hôm nay nàng thay một bộ váy áo màu vàng nhạt, tà váy bay nhẹ càng làm cho nàng thêm vẻ dịu dàng trang nhã. Mà màu vàng nhạt rất thích hợp với nàng.

Đệ Nhất Thu thu lại ánh mắt, hỏi: “Ngươi kết bạn với Đệ Tam Mộng tiên sinh như thế nào?”

Hoàng Nhưỡng dùng chén nhỏ múc cháo, lại bày đồ ăn kèm ra cho hắn. Đệ Nhất Thu có việc cầu người nên không thể lạnh nhạt quá mức. Hắn đành phải nhận cháo uống một ngụm.

Cháo kia nhìn qua là màu trắng, thật ra bên trong bỏ thêm sữa bò tươi với hoa bách hợp, ngọt nhưng không ngấy. Cháo ấm áp trôi xuống dạ dày, làm ngũ tạng lục phủ đều cảm thấy được ủ ấm.

Đệ Nhất Thu không khỏi thử một miếng đồ ăn kèm, ăn từng miếng từng miếng, thế mà lại thật sự bắt đầu dùng bữa sáng nàng mang đến.

Lúc này Hoàng Nhưỡng mới đáp: “Đệ Tam Mộng tiên sinh… Ừm, nàng không muốn lộ mặt nhưng muốn đào tạo giống tốt cho các hộ dân, cho nên mới bảo ta thầm hỗ trợ.” Lý do thoái thác của nàng, Đệ Nhất Thu coi như tin tưởng.

——Con cá mặn này, nếu nói về hỗ trợ thì quả thật là nàng đủ rỗi rãi.

Đệ Nhất Thu nói: “Ngươi giúp nàng, không sợ sẽ chuốc họa vào thân ư?”

“Chuốc họa?” Hoàng Nhưỡng gắp đồ ăn giúp hắn, trả lời: “Một chút việc thôi mà, cứ cho là phiền phức thì cũng phải có người làm chứ.”

“Không thể ngờ được người như ngươi lại có trí tuệ như vậy.” Đệ Nhất Thu cảm thán một câu, càng cảm thấy cháo với đồ ăn kèm ngon hơn. Hoàng Nhưỡng nói: “Cái gì là người như ta? Ta làm sao? Vừa xinh đẹp vừa thông minh.”

Giám Chính đại nhân hừ lạnh —— mới vừa khen một câu đã bắt đầu lên mặt.

“Hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?” Hoàng Nhưỡng hỏi. Hôm nay nàng đã tỉ mỉ trang điểm, nói là “sáng lóa kinh người” cũng không ngoa. Giám Chính đại nhân tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết giữ lời, hắn nói: “Tùy ngươi.”

Vì vậy Hoàng Nhưỡng chống cằm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nàng nói: “Thật ra ở Thượng Kinh, chỗ ta từng đi dạo cũng không nhiều cho lắm.” ——Gần như mấy chỗ quen quen đều là chàng dẫn ta đi.

Bỗng nàng nhớ tới Đệ Nhất Thu ở ngoài mộng, rồi nàng lại nhìn về phía thiếu niên trước mặt. Chuyện cũ không nên nghĩ tới, nghĩ tới sẽ dễ làm cho tâm trạng xúc động, “Nhưng mà không vấn đề, chỉ cần có thể ở bên chàng, chúng ta đi chỗ nào cũng được hết!” Nàng lại nhanh chóng hớn hở vui tươi.

Đệ Nhất Thu hỏi: “Đi dạo ở đâu cũng được hết?”

Hoàng Nhưỡng nghiêm túc gật đầu: “Đi dạo ở đâu cũng được hết.”

Vì thế, Giám Chính đại nhân dẫn theo Hoàng Nhưỡng lên xe ngựa.

Xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, Hoàng Nhưỡng ngồi đối diện với hắn, nhìn phong cảnh không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ. Trong một chớp mắt, chuyện xưa gần như lại ùa tới, bao trùm lên nàng.

Vốn Đệ Nhất Thu không muốn cùng ngồi một xe ngựa với nàng, nhưng nếu làm thế thật, nàng lại trách móc rủa xả hắn. Vậy nên không bằng cứ ngồi cùng nhau cho rồi.

Hoàng Nhưỡng nhìn ra ngoài cửa sổ suốt cả chặng đường, phong cảnh trước mắt nàng như đã từng thấy.

Giống như… năm Thành Nguyên thứ một trăm mười lăm ngoài mộng, Đệ Nhất Thu cứu nàng từ Ngọc Hồ Tiên Tông về Thượng Kinh, đi qua con đường đó.

Nàng cứ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, vậy mà không để ý tới Đệ Nhất Thu đang tiến lại gần. Đệ Nhất Thu hỏi: “Ngươi thấy gương mặt thật của Đệ Tam Mộng tiên sinh chưa?”

Hoàng Nhưỡng không đáp, nàng đặt tay lên bệ cửa, ánh mắt cũng trở nên tĩnh lặng.

“Hoàng Nhưỡng?” Đệ Nhất Thu gọi, con cá mặn này vẫn luôn không tim không phổi, hiếm khi nào có bộ dạng nặng trĩu tâm sự như vậy. Dáng vẻ này khiến nàng thoạt nhìn ——có chút bi thương.

“Hả?” Hoàng Nhưỡng lập tức lấy lại tinh thần, sau đó ánh nước chợt vỡ tan trong mắt nàng lại nổi lên. Nàng cười hỏi: “Sao chàng cứ mở miệng ngậm miệng lại nhắc tới Đệ Tam Mộng tiên sinh vậy. Đã nói hôm nay đi dạo với ta, chàng cũng không hỏi han ta gì cả.”

Đệ Nhất Thu ít khi thấy nàng như vậy, vẻ mặt rưng rưng mà cố cười kia làm hắn hơi mềm lòng. Vậy nên hắn đáp: “Chúng ta… dẫu sao cũng coi như quen biết từ nhỏ, cũng không có gì để hỏi.”

“Sao lại không có gì để hỏi chứ?” Hoàng Nhưỡng vội nói, “Sao chàng không hỏi ta xem vì sao ta lại đối tốt với chàng như thế?”

Đệ Nhất Thu sửng sốt, hắn quả thật chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

Sao đây, chẳng lẽ con cá mặn này không phải trời sinh đã lạc quan, không tim không phổi, nhiệt tình yêu thích việc hầm canh, thường xuyên vô sự hiến ân cần(*) sao?

(*)Không có lý do gì mà đối tốt, tận tâm làm điều gì đó, thường để chỉ người có ý xấu

Vì vậy hắn hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì, ta đã mơ một giấc mơ.” Hoàng Nhưỡng thần bí kể, “Ta mơ thấy chàng lúc lớn lên cực kỳ anh tuấn.”

“Nhàm chán.” Giám Chính đại nhân lẩm bẩm một câu, một lúc sau lại bổ sung thêm, “Nông cạn.”

Hoàng Nhưỡng cười ha ha, nửa ngày sau nàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói một câu: “Đây là… đường đi tới Ngọc Hồ Tiên Tông.”

Đệ Nhất Thu khựng lại, nói: “Ngươi cũng biết sao?”

“Ta biết chứ.” Hoàng Nhưỡng nhìn chăm chú cảnh tượng ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới nói: “Con đường này ta đã đi qua một lần rồi. Lúc đó nhìn nghiêm túc quá nên liếc mắt một cái là nhận ra được ngay.”

“Phu thê Hà chưởng môn dẫn ngươi đi Ngọc Hồ Tiên Tông rồi sao?” Đệ Nhất Thu thuận miệng hỏi. Hoàng Nhưỡng lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Đi trên con đường này nàng không có hứng nói chuyện cho lắm. Chuyện xưa như cát sỏi, nàng mỉm cười nhắm mắt lại.

Đệ Nhất Thu chưa bao giờ thấy nàng im lặng như vậy. Lúc đó ánh mặt trời mùa xuân rải lên một bên mặt của nàng, vầng sáng tản ra tạo nên một cảm giác nhu hòa.

Nàng nhìn ra cửa sổ, cả quãng đường đều không nói chuyện.

Đệ Nhất Thu đã quen việc nàng chủ động tới gần, quen việc nàng luôn líu lo ríu rít. Giờ phút này nàng không nói lời nào, thế giới đột nhiên rơi vào sự tĩnh lặng.

Thậm chí Giám Chính đại nhân còn nghĩ, bản thân hắn đồng ý đi du ngoạn với nàng một ngày, ấy vậy mà cả ngày nay chỉ có ngồi trên xe ngựa, quả thật không thể nào nói nổi.

Ngẫm lại thì Hoàng Nhưỡng xác thực hẹn gặp Đệ Tam Mộng tiên sinh vì hắn, lương tâm của Giám Chính đại nhân cũng biết cắn rứt, vì vậy hắn mở lời: “Ngày mai Tạ Hồng Trần kế thừa vị trí tông chủ, chúng ta đi xem lễ đã. Nếu ngươi cảm thấy quãng đường này buồn chán quá, vậy hôm khác hẹn cũng được.”

“Tạ Hồng Trần?” Hoàng Nhưỡng lẩm bẩm, “Ngày mai hắn kế nhiệm tông chủ ư?”

Giọng điệu này không khỏi quá mức thân quen, giống như đang hỏi một người quen cũ lâu ngày không gặp. Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Ngươi quen hắn?”

Hoàng Nhưỡng không quay đầu lại, hồi lâu mới nói: “Trước kia ta có một giấc mơ. Trong mơ, ta gả cho hắn.”

“Nông cạn.” Giám Chính đại nhân hừ lạnh.

Hoàng Nhưỡng cười ha ha: “Ai nói không phải đâu?”

Nàng cười tự giễu, đương nhiên Đệ Nhất Thu cảm giác được có gì đó không đúng. Hắn không thích một Hoàng Nhưỡng hay ríu rít, nhưng nếu Hoàng Nhưỡng trầm mặc không nói, hắn lại cứ cảm thấy trống rỗng trong lòng.

Vì vậy, hắn đành phải tự tìm chủ đề: “Nữ nhân mấy người đều muốn gả cho hắn ư?”

Hoàng Nhưỡng nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, nàng đáp: “Người khác thế nào ta không biết. Nhưng mà trước kia chính ta cũng muốn.” Nàng không chìm sâu vào hồi ức, chỉ đáp qua loa lấy lệ: “Chỉ là kết cục trong mơ cũng không hay ho gì, cho nên bây giờ ta không muốn nữa.”

Không biết vì sao, nghe nàng nói như vậy, bỗng Đệ Nhất Thu thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn cũng nhận ra có điều kỳ lạ ——bản thân mình không được coi là người hay ghen ghét với người tài, sao đột nhiên lại có ý nghĩ quái lạ thế nhỉ?

Tuấn mã bốn vó như sinh gió, xe ngựa chạy nhanh trên đường.

Đương nhiên loại xe này nhanh hơn xe ngựa bình thường rất nhiều, nhưng lại không bằng được bùa truyền tống. Hoàng Nhưỡng phản ứng lại, hỏi: “Vì sao không dùng bùa truyền tống?”

Giám Chính đại nhân trả lời hai chữ không chút do dự: “Quá đắt.”

“…” Được rồi. Hoàng Nhưỡng không còn gì để nói.

Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Hồng Trần kế nhiệm vị trí tông chủ, không một ai có ý kiến gì.

Hắn là truyền nhân của Tạ Linh Bích, từ lúc bắt đầu Tạ Linh Bích đã không hề giấu giếm.

Đây là một việc trọng đại của một tông môn trong Tiên môn, những người được xưng là hiền sĩ đều được mời đến. Trong khoảng thời gian ngắn, Ngọc Hồ Tiên Tông náo nhiệt vô cùng.

Thật ra triều đình và Tiên môn cũng không coi là đối đầu quá mức, Sư Vấn Ngư hạ lệnh cho Đệ Nhất Thu cầm lễ vật tới. Đệ Nhất Thu dẫn theo Hoàng Nhưỡng đi tới sơn môn.

Do khách khứa đông đảo, Tạ Linh Bích tiếp khách ở Hòa Hợp Viên, Tạ Hồng Trần đón khách ở ngoài sơn môn.

Hắn mặc một thân áo trắng như tuyết, tóc vấn ngọc quan, eo thắt ngọc đen. Hắn của bây giờ không khác bao nhiêu so với hắn của một trăm năm sau.

“Tạ thủ tọa, về sau phải sửa miệng thành Tạ tông chủ rồi. Đúng là chúc mừng chúc mừng.” Giám Chính đại nhân tiến lên, bằng mặt không bằng lòng nhưng cũng chúc mấy câu.

Tạ Hồng Trần chắp tay thi lễ với hắn, đáp: “Giám Chính đại nhân khách khí. Hôm nay Giám Chính đại nhân đại giá quang lâm, Ngọc Hồ Tiên Tông đúng là vinh hạnh….” Hắn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên sửng sốt.

——Hắn thấy Hoàng Nhưỡng phía sau Đệ Nhất Thu.

Hoàng Nhưỡng vì buổi hẹn đi chơi hôm nay mà trang điểm tỉ mỉ một phen.

Tóc dài trên trán nàng cài hoa, đuôi tóc để xõa tung xuống dưới, dùng dây ngọc buộc thành ba đoạn. Trên trán nàng vẽ đóa hoa màu bạc, càng làm cho gương mặt xinh đẹp thanh tú như hoa sen đang nở trên mặt nước. Nàng mặc một bộ váy vàng nhạt khiến cho nước da có màu trắng như ngọc, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, lúc đi lại như đóa hoa phất phơ trong gió.

Tạ Hồng Trần là người đã nhìn quen cái đẹp, nhưng một khắc đó hắn như bị ai đó đánh một quyền vào trái tim ——Tạ tông chủ vậy mà lại quên mất lời định nói.

Giám Chính đại nhân thấy hắn nói dang dở mà đột ngột không còn âm thanh gì, đương nhiên thấy lạ.

Hắn nhìn theo ánh mắt Tạ Hồng Trần, chỉ thấy nơi ánh mắt Tạ Hồng Trần dừng lại là Hoàng Nhưỡng đang đứng mỉm cười dịu dàng. Quả thật Giám Chính đại nhân không thể tin được vào hai mắt mình, Tạ Hồng Trần trong truyền thuyết là người tuổi còn trẻ đã có hiền danh vang xa.

Ai mà ngờ được hắn lại háo sắc đến nước này? Giám Chính đại nhân nhíu mày, nhắc nhở một câu: “Tạ tông chủ.”

Ba chữ lạnh như băng của hắn đã gọi về hồn phách bị câu đi của Tạ Hồng Trần.

“Khụ.” Tạ Hồng Trần vừa mới hồi hồn, Hoàng Nhưỡng đã thướt tha bước đến, bái một cái nhẹ nhàng với hắn: “Bái kiến Tạ tông chủ.” Hồn phách của Tạ Hồng Trần vừa mới trở về lại bồng bềnh bay khỏi cơ thể.

Giám Chính đại nhân trong lòng tràn đầy sự khó chịu!