Không Tỉnh

Chương 81



Tạ Hồng Trần mới gặp Hoàng Nhưỡng đã ý thức được bản thân đang thất lễ, hắn nhanh chóng khôi phục lý trí, trả lễ cho Hoàng Nhưỡng: “Không biết cô nương đây là?”

Hoàng Nhưỡng khéo léo đáp: “Tiểu nữ tử là Hoàng Nhưỡng. Chúc mừng Tạ tông chủ, chúc tông chủ quảng tích hậu đức, ân mộc tiên môn.”

“Hoàng Nhưỡng…” Tạ Hồng Trần cứ cảm thấy cái tên này cực kỳ quen thuộc. Hắn nghĩ lại, bỗng dưng nhớ tới một chuyện: “Hóa ra là cô nương.”

Giám Chính đại nhân đứng một bên hừ lạnh: “Xem ra mấy vị khách như chúng ta cứ việc lên núi, không nên làm phiền tông chủ phải đón.” Vẻ mặt Giám Chính đại nhân chua ngoa, “Dẫu sao thì Tạ tông chủ đâu có cất bước nổi.”

Phía sau hắn còn có mấy vị khách lục tục tới xem lễ.

Mọi người nghe thấy lời này, thực sự muốn cười ra tiếng mà phải cố nén lại.

Vốn Tạ Hồng Trần không để mấy lời lạnh nhạt lọt tai, hắn chắp tay thi lễ với mọi người: “Làm chư vị phải cười chê rồi, mời chư vị theo ta lên núi.”

Xưa nay nhân duyên của hắn đều không tệ —— ít nhất không hay đắc tội người như Giám Chính đại nhân.

Vậy nên cũng có người giúp hắn giải vây, tông chủ Mê Hoa Tông là Sài Thiên Vanh nói: “Hoàng Nhưỡng cô nương xác thực là đáng kinh ngạc, thấy cái đẹp lòng cũng vui theo, đó là bản tính con người.”

Lời này vừa nói dứt miệng, không ít người sôi nổi phụ họa.

Giám Chính đại nhân lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, cho nên Tạ tông chủ háo sắc cũng không có gì lạ.”

“…” Những người khác không dám nói.

Sư Vấn Ngư phái ngươi tới đây tặng quà hay là phái đến đánh nhau thế hả?

Đương nhiên Tạ Hồng Trần sẽ không chọn ngày hôm nay để so đo với Đệ Nhất Thu. Hắn không đổi sắc mặt, đưa mọi người lên thẳng trên núi.

Tạ Hồng Trần dẫn đường ở phía trước, tất nhiên không thể nhìn được Hoàng Nhưỡng đi ở phía sau. Nhưng mùi hương nhàn nhạt bay qua chóp mũi vẫn làm tâm trí người ta chợt trầm chợt bổng.

Hoàng Nhưỡng… Tạ Hồng Trần thầm nhẩm cái tên này. Nàng là con gái của Hoàng Thự ở trấn Tiên Trà, năm đó sau khi Hà Tích Kim trừng trị Hoàng Thự đã đón hai tỷ muội các nàng đến Như Ý Kiếm Tông nuôi nấng.

Không thể ngờ được, mới đó mà đã trổ mã như vậy…

Tạ tông chủ cân nhắc hồi lâu cũng không thể tìm được một từ thỏa đáng để hình dung. Vì vậy hắn đành phải dùng một từ không hợp lắm —— trổ mã đến mức làm người ta phải động lòng.

Trong Hòa Hợp Viên, Tạ Linh Bích đang tiếp đãi khách khứa.

Tạ Hồng Trần tự đưa khách tới, Tạ Linh Bích quay đầu lại nhìn. Không biết vì sao, lão liếc mắt một cái đã thấy Hoàng Nhưỡng đang đứng trong đám người!

Vẻ đẹp của Hoàng Nhưỡng thấy mà phải giật mình.

Nhưng lão chỉ cảm thấy toàn thân không khỏe, chỉ trong một khoảnh khắc, da đầu lão chợt run lên.

Ánh mắt của Tạ Linh Bích dừng lại trên người Hoàng Nhưỡng chỉ một chốc ngắn ngủi, nhưng lão không nhớ nổi bất cứ chuyện gì liên quan đến nàng. Đây xác thật là lần đầu tiên lão gặp nàng.

Tạ Linh Bích thu lại suy nghĩ, lão chậm rãi bước đến, nhìn về phía Đệ Nhất Thu: “Hóa ra là Giám Chính đại nhân, đã lâu không gặp.”

Đệ Nhất Thu cũng nhanh chóng thu lại ý nghĩ không vui trong lòng, lá mặt lá trái với lão. Hắn năm nay mới có mười bốn tuổi mà đã có thể đối đáp trôi chảy với Tạ Linh Bích, không kiêu cũng không hạ thấp mình. Các tiền bối khác trong tiên môn không khỏi liếc mắt thán phục.

Hỏi thăm lẫn nhau xong, Đệ Nhất Thu và Hoàng Nhưỡng ngồi xuống ở một bên.

Lúc này khách khứa còn chưa đến đủ nên chưa bắt đầu buổi lễ. Trên bàn có kẹo bạc hà chỉ có ở Ngọc Hồ Tiên Tông, gọi là Bích Linh Quả.

Kẹo này có màu xanh lục, được luyện chế từ linh lực, là loại kẹo cao cấp có thể ích khí bổ nguyên.

Hoàng Nhưỡng tiện tay cầm một viên, nói: “Cả Ngọc Hồ Tiên Tông này cũng chỉ có mỗi Bích Linh Quả còn có chút mùi vị.”

Đệ Nhất Thu cười lạnh: “Sao, chẳng lẽ Tạ tông chủ còn chưa đủ vị à?”

“Chàng đó…” Hoàng Nhưỡng vừa ăn kẹo vừa quan sát hắn, “Đúng là ông tổ chanh chua.”

Đệ Nhất Thu hừ lạnh một tiếng, Hoàng Nhưỡng đã lột thêm một viên kẹo khác, thình lình nhét vào miệng hắn. Đỡ cho hắn phải nói nữa.

Đúng lúc này, một vị đệ tử bước tới đưa một đĩa kẹo bạc hà màu đỏ, nói: “A Nhưỡng cô nương, tông chủ của chúng tôi nói là Bích Linh Quả thiên về tính hàn, nữ tử ăn Chu Linh Quả sẽ hợp hơn, nên đưa một ít tới cho cô nương.”

“Tạ tông chủ có lòng rồi.” Bình sinh Hoàng Nhưỡng nào đã được Tạ tông chủ săn sóc đến thế? Nàng đáp, “Tiểu nữ tử được thương mà sợ.”

Giám Chính đại nhân giận sôi máu.

Hảo cảm của hắn với Tạ Hồng Trần đều ngã trên mặt đất thành một tiếng hừ lạnh.

Hoàng Nhưỡng ăn một viên Chu Linh Quả, lại có đệ tử bưng trà với rượu lên. Mà ở cửa lại có khách tiến đến. Khách tới lần này đều là người quen.

Ba người Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu cùng đến. Tiên môn yến hội náo nhiệt như vậy, tất nhiên cần phải đi cả nhà. Thậm chí bọn họ còn dẫn theo cả con cái đi cùng.

Đương nhiên Ngọc Hồ Tiên Tông không để thèm để ý. Trên thực tế, bọn họ càng mong những thiếu niên hậu bối đó có thể đến xem lễ.

Hoàng Nhưỡng vừa thấy đã lập tức chạy tới. Quả nhiên, trong nhóm người không chỉ có Hà Túy, Hà Đạm mà ngay cả Hoàng Quân cũng có mặt.

Khuất Mạn Anh sẽ không để nàng ấy ở nhà một mình.

Mấy năm nay Hoàng Nhưỡng vẫn luôn “học nghệ” ở Viện Gây Giống Thượng Kinh, thời gian về Như Ý Kiếm Tông đã ít lại càng ít. Nhưng sự thay đổi của Hoàng Quân nàng có thể nhận ra được.

Hoàng Quân đi theo bên cạnh Khuất Mạn Anh, trên gương mặt nàng ấy đã không còn nét ủ dột lúc còn ở Hoàng gia. Khuất Mạn Anh cứ luôn nói với nàng ấy, nếu con không thích nói chuyện thì phải mặc đẹp một chút, miễn cho bị lu mờ trong đám người.

Vì vậy, Hoàng Quân bèn mặc một thân đỏ như lửa, buộc tóc cao thành đuôi ngựa, bên hông đeo kiếm, bước đi như gió. Trông nàng ấy như một nữ hiệp cực kỳ phóng khoáng, một đường đi đến cũng hấp dẫn không ít ánh mắt.

Nhìn thấy Hoàng Nhưỡng, trên gương mặt Hoàng Quân cũng không có vẻ quá mức vui sướng. Khuất Mạn Anh đã nói: “Ái chà, thế mà con đã tới trước rồi!”

Hoàng Nhưỡng lập tức ghen tị: “Di mẫu bất công quá, đưa tỷ tỷ ca ca đến dự tiệc mà lại không gọi con!”

Khuất Mạn Anh cười cong eo: “Con ngược lại dám vừa ăn cướp vừa la làng!” Bà ấy gõ gõ chóp mũi Hoàng Nhưỡng, “Ta với di phụ của con đến Ti Thiên Giám tìm con, kết quả thì sao. Ái chà, có người nào đó tự mình đi ra ngoài, một chút cũng không nhớ tới di phụ di mẫu.”

“Khụ khụ.” Hoàng Nhưỡng tự biết đuối lý, vội vàng nói: “Đó là do con thấy không có người đáp lại nên mới tự chủ động đi tìm đó.”

“Chỉ có con mới đúng lý hợp tình.” Khuất Mạn Anh nắm tay nàng đi tới bàn của Đệ Nhất Thu.

Đó là tất nhiên —— Bà ấy với Hà Tích Kim đến Ti Thiên Giám tìm Hoàng Nhưỡng, cuối cùng vẫn là Lý Lộc nói Hoàng Nhưỡng đã ra ngoài với Đệ Nhất Thu.

Khuất Mạn Anh và Hà Tích Kim trên mặt thì cười nhưng trong lòng thì lo lắng. Tâm tư của Hoàng Nhưỡng, hai vợ chồng sớm đã nhìn ra một chút.

Nhưng tâm tư của Đệ Nhất Thu, hai người cũng nhìn rõ ràng. Chuyện này ấy mà, đơn giản chính là khuê nữ nhà mình đơn phương người ta.

Đệ Nhất Thu bước tới chào hỏi với mọi người. Mấy người Hà Tích Kim thấy hắn cũng rất vui mừng. Mọi người cùng ngồi xuống bàn này, theo lý mà nói, Hoàng Nhưỡng là tiểu bối thì phải đổi sang chỗ khác.

Tuy Đệ Nhất Thu tuổi còn trẻ nhưng hắn đại diện cho triều đình, tất nhiên thân phận cũng không thể tính theo bối phận. Hắn ngồi ngang hàng với Hà Tích Kim là điều có thể.

Khuất Mạn Anh gọi: “A Nhưỡng, A Quân, đều tới đây đi.”

Trong Tiên môn vốn không có nhiều quy củ như ở trần gian, ở đây chỉ tính theo bối phận, không phân biệt nam hay nữ. Nhưng bà ấy vẫn dẫn theo hai nữ nhi ngồi cùng với nữ quyến của Phùng Tranh Nhi và Đới Vô Song.

Hoàng Quân liếc mắt thấy Chu Linh Quả trên bàn, không khỏi thuận tay đẩy sang trước mặt Hoàng Nhưỡng.

Vị trí bên cạnh Giám Chính đại nhân vốn từ Hoàng Nhưỡng đổi thành ba người Hà, Trương, Võ. Hắn đảo mắt đã thấy Hoàng Nhưỡng đang trò chuyện vui vẻ với mấy vị phu nhân, cũng không nhiều lời nữa.

Các phu nhân đều phát hiện ra Hoàng Nhưỡng nói chuyện rất êm tai khéo léo, ai cũng cực kỳ yêu mến nàng.

Có thể không êm tai chắc? Hoàng Nhưỡng làm tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông hơn trăm năm, tiệc lớn tiệc nhỏ đã nhiều lần xã giao. Nếu ở năm đó, những vị tông chủ phu nhân này có khi còn dưới cơ nàng. Đương nhiên, bây giờ không thể so sánh với ngày xưa.

Hoàng Nhưỡng nhìn thoáng qua Đệ Nhất Thu —— hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào vị phu quân này biết tranh đua một chút, có thể lên như diều gặp gió. Nói vậy, sớm muộn gì nàng cũng có thể “thê quý nhờ phu”, coi như có thể dựa vào.

Hoàng Nhưỡng thầm cười cợt trong lòng.

Giám Chính đại nhân đối đãi với nhóm người Hà Tích Kim coi như tương đối kính trọng. Nhóm người Hà Tích Kim cũng thích hàn huyên với hắn. Triều đình của bây giờ sợ chỉ có thể dựa vào một người như Đệ Nhất Thu mà thôi.

Trương Sơ Tửu nói: “Khoảng thời gian trước, nghe nói Ti Thiên Giám tìm người đào tạo giống tốt để chống hạn, việc này đến đâu rồi?”

Đệ Nhất Thu nhẹ giọng đáp: “Đã có đầu mối.”

Hắn nói như vậy, chắc hẳn không muốn rêu rao. Mấy người Hà Tích Kim ngầm hiểu ý, Võ Tử Sửu nhỏ giọng hỏi: “Hắn đồng ý rồi?”

Đệ Nhất Thu khẽ gật đầu, ba người không nhịn được phải cảm thán: “Người này thật sự là một nhân tài của đất nước.”

Trương Sơ Tửu nói: “Nếu có duyên gặp người đó, nhất định phải uống với hắn một trận thật đã.”

“Đúng vậy!” Võ Tử Sửu đột nhiên nói, “Ta nghe nói người này không chỉ giỏi gây giống mà còn là một cao thủ kiếm đạo.”

Hắn nói như vậy, lỗ tai Đệ Nhất Thu đều dựng thẳng lên nghe: “Sao Võ môn chủ lại biết được?”

Võ môn chủ nói: “Nghe đồn lúc hắn mới ban phát giống tốt, bên người cũng không có nhiều phụ giúp. Lúc ấy có người hành thích hắn, chính là bị kiếm thuật của hắn làm kinh sợ.”

“Kiếm kiếm kiếm kiếm đạo đạo đạo….” Hà Tích Kim cảm khái, “Thật thật thật khát khát vọng, có thể, thể so, so so đấu với cao, cao nhân.”

Ai nấy đều cảm khái, còn Hoàng Nhưỡng cực kỳ xấu hổ.

—— Nếu nàng bị lộ thân phận, chẳng phải sẽ mất mặt đến chết sao?

Đúng lúc này, Tạ Hồng Trần tới đây. Mọi người lập tức đứng dậy.

Hắn của bây giờ với hắn của quá khứ vẫn như nhau. Trước đây hắn là đệ nhất kiếm tiên của Tiên môn, là kỳ tài tu luyện nhiều năm khó gặp. Nhưng bây giờ, hắn là tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông.

Người đứng đầu chân chính của tiên môn, không thể lấy tuổi tác hay bối phận ra để nói được.

Tạ Hồng Trần lần lượt chào hỏi mọi người, mọi người cũng khách sáo đáp lại hắn một phen. Đến cuối cùng, Tạ Hồng Trần mỉm cười nói với Khuất Mạn Anh: “Hà phu nhân thu lưu chăm sóc tỷ muội Hoàng gia, thật sự là nhân nghĩa vô song. Tạ mỗ xin kính phu nhân một ly.”

Lời này dường như có chút ý tứ sâu xa nào đó.

Khuất Mạn Anh liền nói: “Không dám không dám, hai nàng đều hợp với ý ta. Trời cao đã cho ta thêm hai đứa con gái, chính là thương ta, nào dám tự xưng là nhân nghĩa?”

Tạ Hồng Trần uống với bà ấy một chén rượu, sau đó lại nhìn Hoàng Nhưỡng một cái mới rời khỏi. Sau khi hắn đi, không khí trên bàn bỗng chốc trở nên kỳ lạ.

Tạ tông chủ không phải là người lỗ mãng, hắn một mình tới đây, lại còn cố ý đề cập đến tỷ muội Hoàng gia, là có ý gì?

Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh liếc nhau một cái, hai người không nói gì. Hà Tích Kim rất tự nhiên chuyển đề tài: “Không, không biết, biết Giám, Giám Chính….”

Trương Sơ Tửu như có cảm giác, lập tức tiếp lời: “Không biết Giám Chính đại nhân sao lại gặp được vị hiền nhân đó?”

Bọn họ đều ăn ý không nhắc tên Đệ Tam Mộng.

Chỉ vì bây giờ, người muốn đối phó với người này thật sự quá nhiều.

Đệ Nhất Thu thấy rất kỳ lạ, hắn nhìn lướt qua Hoàng Nhưỡng —— Sao, ngay cả nhóm Hà Tích Kim cũng không biết? Hoàng Nhưỡng ngó trái ngó phải, làm bộ như không có việc gì.

Giám Chính đại nhân đành phải nói: “Thông qua một vị bằng hữu hẹn gặp. Nhưng mà tiên sinh không lấy mặt thật để gặp người, cho nên cũng chỉ nói chuyện với nhau thôi.”

“Theo lý thì thường sẽ như vậy.” Mấy vị đại năng gật đầu, sôi nổi phụ họa.

Nếu đối phương có ý giấu giếm, mọi người đương nhiên không cố ý thăm dò chuyện riêng tư của người ta. Vì thế Trương Sơ Tửu lại nói sang chuyện khác, hắn hỏi: “Lại nói tiếp, A Nhưỡng cũng là Thổ Linh, lại cầu học ở Viện Gây Giống nhiều năm như vậy, nàng đã tạo ra giống tốt gì rồi?”

Ờm… Mọi người đều nhìn về phía Hoàng Nhưỡng. Khuất Mạn Anh cũng nói: “Nói cũng đúng. Nhỡ rõ mấy năm trước A Nhưỡng gửi thư có nói tới việc này. Nói là đào tạo được hai ba giống tốt gì đó. Bây giờ hiệu quả ra sao rồi?”

Giám Chính đại nhân nghe thấy lời này, lông mày hơi nhướng lên, cười như không cười —— Biểu cảm của ngươi là sao vậy hả!

Hoàng Nhưỡng giống một học tử dốt đặc bị người lớn kiểm tra bài tập, chỉ có thể hàm hồ đáp: “Cái này à… Cũng, bình thường.”

Giám Chính đại nhân xùy cười ra tiếng.

Cười xong, Giám Chính đại nhân lại hỏi: “Thế ư? Xin hỏi A Nhưỡng cô nương là giống tốt của ngươi bây giờ ở đâu? Lúc nào thử ruộng có thể dẫn bọn ta đi quan sát không?”

Hoàng Nhưỡng không khỏi tức giận —— Đúng thật là so với phu quân hiện tại thì phu quân lúc trước nhìn còn thuận mắt hơn!