Không Tỉnh

Chương 82: Đất phong



Bàn của Hà Tích Kim náo nhiệt mười phần, nhưng một nơi khác còn náo nhiệt hơn. Người như Tạ Hồng Trần, đó giờ vẫn luôn là ánh trăng sáng trong Tiên môn.

Từ nhỏ hắn đã có căn cốt khác với người thường, tu luyện lại khắc khổ, cộng thêm dung mạo tuấn tú, tính tình ôn hòa điềm đạm, phẩm chất cao thượng, gần như không có chút khuyết điểm nào.

Một nhân vật như vậy, cho tới nay không chỉ là đối tượng ngưỡng mộ trong lòng của nữ nhi gia mà còn là rể hiền trong mộng của các vị tiền bối. Huống chi, bây giờ hắn còn thuận lợi kế nhiệm vị trí tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông.

Điều này đại biểu cho hắn trở thành người đứng đầu của toàn Tiên môn. Nữ nhi nhà ai mà gả cho hắn, đó là một việc rạng rỡ biết bao nhiêu?

Bữa tiệc hôm nay nhìn qua thì hòa thuận, trên thực tế có nhiều nữ nhi của nhiều tông môn đã có ý định như vậy. Chỉ tiếc bao nhiêu năm nay Tạ Hồng Trần không gần nữ sắc, bên người cũng chưa bao giờ truyền ra lời đồn đãi sắc tình gì. Việc này ít nhiều cũng làm mọi người mừng thầm, nhưng lại không tránh khỏi tiếc nuối.

Lúc này có không ít người đến lôi kéo làm quen với Tạ Linh Bích, hỏi thăm chuyện hôn sự của Tạ Hồng Trần. Đương nhiên, Tạ Linh Bích tỏ vẻ hiền lành nói chuyện này cần do chính Tạ Hồng Trần quyết định.

Nhóm người Hà Tích Kim tất nhiên không thèm để ý.

Sự chú ý của mọi người vẫn nằm ở chỗ triều đình có kịp thời đào tạo ra giống tốt chống hạn hay không, đừng làm lỡ vụ xuân sang năm.

Đệ Nhất Thu đáp lời Hà Tích Kim, nghe mọi người trong bữa tiệc khẽ thảo luận về cuộc đời của Tạ Hồng Trần. Người này đúng thực là con cưng của trời, giống như trời sinh đã cao quý vậy.

Giám Chính đại nhân không khỏi nhìn thoáng qua Hoàng Nhưỡng. Chỉ thấy nàng vừa ăn Chu Linh Quả vừa kéo tay Hoàng Quân ríu ra ríu rít nói không ngừng miệng. Hoàng Quân nghe mười câu mới đáp một câu, nàng cũng không để bụng chút nào.

Nhìn dáng vẻ của Tạ Hồng Trần lúc này thì rõ ràng con cá mặn này khá hấp dẫn. Nhưng nàng không mảy may lộ ra một chút ý tứ nào.

Không phải nói từng mơ gả cho Tạ Hồng Trần à?

Vì sao lúc tất cả mọi người đều bàn tán về hắn, ngươi lại quấn lấy tỷ tỷ ngươi? Thật là không tim không phổi.

Trong lòng Giám Chính đại nhân thầm khinh bỉ, nhưng cũng mơ hồ có chút vui vẻ. Nói đến cùng, con cá mặn này quen biết hắn cũng lâu lắm rồi.

Tuy hắn vẫn luôn không thích nàng, nhưng ít ra hắn không mong nàng trở thành loại nữ tử chỉ vì muốn bay lên cành cao mà chen lấn vỡ đầu.

Nghi thức kế nhiệm vị trí tông chủ của Tạ Hồng Trần cử hành ở ngoài Duệ Vân Điện, cả quá trình diễn ra vừa trang nghiêm vừa long trọng.

Trừ Sư Vấn Ngư không thể đến tham dự, gần như tất cả các danh sĩ Tiên môn đều có mặt. Các trưởng lão của Ngọc Hồ Tiên Tông cũng dồn dập xuất quan, tất cả đều đến tham gia.

Cừu Thái Lệnh làm người đứng đầu các trưởng lão, sớm đã ẩn dật nhiều năm. Nhưng bọn họ chính là tảng đá lớn có thể ổn định đệ nhất tiên tông của Ngọc Hồ Tiên Tông trong Tiên môn.

Vốn dĩ bọn họ không còn quản việc của Tiên môn, nhưng bây giờ lại có mặt ở đây, có thể thấy được sự hài lòng với người được chọn kế nhiệm tông chủ này. Mọi người đều chuẩn bị lễ vật, tất nhiên là các loại sách quý, pháp bảo cao thâm, nghe mà khiến vô số người tỏa sáng hai mắt.

Hoàng Nhưỡng hai tay chống cằm, nhìn người kia đứng trên đài cao nhận sự chúc phúc từ các trưởng bối. Nàng ngửa mặt trông lên với những người khác, trong lòng chỉ thấy tĩnh lặng.

Đây vốn dĩ từng là ánh trăng sáng trên bầu trời, khơi ra sự tham lam của nàng.

Buổi lễ diễn ra liên tục mấy ngày, hiển nhiên Ngọc Hồ Tiên Tông rất coi trọng sự kiện này nên đã chuẩn bị rất nhiều đan dược, linh thảo, cách luyện đan, các loại sách pháp thuật đặt trong túi chữ Phúc… Mỗi lần nghỉ ngơi ngắn đều sẽ bắn pháo hoa lên không trung để các vị khách nhặt quà.

Đương nhiên, các nhân vật lớn sẽ không thèm để bụng mấy thứ đó, chỉ có người trẻ tuổi là hi hi ha ha tranh đoạt với nhau. Việc này khiến cho cả hội trường có vẻ náo nhiệt lên không ít —— cũng khiến cho Hoàng Nhưỡng có thể kiên nhẫn xem lễ, không dời bước chân.

Nàng luôn có thể tìm ra những vị trí tốt nhất, là người đầu tiên đoạt được những túi chữ Phúc đó.

Tạ Hồng Trần đứng trên đài cao nhìn xuống dưới, một bóng dáng vàng nhạt ôn hòa như ánh mặt trời, như ngọn đèn dầu được thắp lên đêm muộn. Nàng kéo tay Hoàng Quân, ngồi ở vị trí đẹp nhất, đoạt được nhiều túi chữ Phúc nhất.

Nhờ thủ pháp thành thạo nên chiến lợi phẩm của nàng có vẻ cực kỳ phong phú.

Có thể không thành thạo chắc? Nàng đã phát túi chữ Phúc cả trăm năm ở Ngọc Hồ Tiên Tông, sớm đã nắm giữ được bí quyết.

Túi chữ Phúc nhặt được quá nhiều, mà nàng lại không có pháp bảo trữ vật, vì thế nàng bèn giao cho Khuất Mạn Anh.

Khuất Mạn Anh cười vừa yêu chiều vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng không ngăn cản nàng. Bà ấy không thích ngăn bọn trẻ làm những thứ chúng thích.

Giữa khung cảnh túi quà rơi đầy trời, túi Phúc nhiều như pháo hoa, rốt cuộc Hoàng Quân cũng không nhịn được lộ ra gương mặt tươi cười: “A Nhưỡng, nhiều lắm rồi.” Nàng ấy nhắc nhở muội muội.

“Nhiều gì mà nhiều!” Hoàng Nhưỡng nói thầm —— Ta đã phát túi chữ Phúc cả trăm năm cho bọn họ, đây là thù lao phải trả cho ta!

Lấy được túi chữ Phúc, Hoàng Nhưỡng cũng không nghỉ ngơi.

—— Ở cái ao bên cạnh có một con rùa thần. Mỗi khi Ngọc Hồ Tiên Tông có lễ lạt gì nó sẽ ngoi lên, miệng phun cát vàng. Đó là cát vàng thật, cát sẽ trôi bồng bềnh trong nước suối rồi sau đó chìm xuống nhanh chóng, như là vàng trôi ở đầu con sóng.

Hoàng Nhưỡng léo tay Hoàng Quân đi vớt cát vàng kia, Hoàng Quân nhíu mày, nói: “Cái này… có hơi mất mặt đó?”

“Sao thế được?” Hoàng Nhưỡng nhướng mày, viện cớ: “Ngà tốt như vậy, cát vàng này đương nhiên cũng dính vận may. Muội muốn cầm tất cả chúng nó về để làm túi thơm, mỗi ngày đeo chắc chắn có thể dính một ít tiên linh khí của Tạ tông chủ, ngày nào cũng cát tường như ý, vận may ngập đầu.”

Nghe vậy, hình như cũng không đến mức quá thô tục! Mấy thiếu niên bên cạnh đều tranh nhau đi vớt cát vàng.

Ba ngày sau, điển lễ kết thúc.

Ngọc Hồ Tiên Tông bắt đầu tiễn khách, Tạ Hồng Trần đích thân đưa tiễn ba người Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu xuống dưới chân núi. Tất nhiên Hoàng Nhưỡng cũng ở trong số đó.

Mọi người khách sáo với nhau một phen, Khuất Mạn Anh liền nói: “A Nhưỡng muốn về Như Ý Kiếm Tông với di mẫu hay là về Ti Thiên Giám?”

Hoàng Nhưỡng lập tức đáp: “Về Ti Thiên Giám ạ, ngày mai con còn có lớp học.”

Giám Chính đại nhân trợn trắng mắt —— Nàng có bao giờ lên lớp đâu? Hiện giờ chỉ sợ là cửa học đường mới mở ở bên kia đường nàng cũng không biết ấy chứ?

Nhưng Khuất Mạn Anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói với Đệ Nhất Thu: “Chất nữ của ta hơi nghịch, chỉ sợ là phải phiền Giám Chính đại nhân cho đi nhờ một đoạn đường rồi.”

Đệ Nhất Thu vội nói: “Phu nhân không cần khách sáo, đó là nghĩa vụ của tại hạ.”

Khuất Mạn Anh gật đầu, lại kéo tay Hoàng Nhưỡng dặn dò tha thiết một phen, lúc này mới dẫn theo Hoàng Quân, vò nát bùa truyền tống rời khỏi Ngọc Hồ Tiên Tông.

Hoàng Nhưỡng quay đầu tạm biệt Tạ Hồng Trần, lúc này mới đi theo Đệ Nhất Thu ra khỏi sơn môn.

Tạ Hồng Trần đứng dưới sơn môn nhìn bóng dáng của nàng một cách dịu dàng, vẫn không nói lời nào. Hoàng Nhưỡng đi theo Đệ Nhất Thu lên xe ngựa.

Rõ ràng ‘việc nhỏ’ như vậy cũng không đáng để Giám Chính đại nhân phải dùng bùa truyền tống.

Xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, Hoàng Nhưỡng cũng bắt tay vào sắp xếp chiến lợi phẩm của nàng.

Nàng cướp được quá nhiều túi chữ Phúc, một ít đã đưa cho Khuất Mạn Anh, còn một ít thì nàng mở ra.

Vì thế ở trong xe, một loạt các thứ đồ linh tinh nằm đầy trên đất.

Nàng còn dứt khoát vét đầy một túi cát vàng, Hoàng Nhưỡng nhìn mà hài lòng —— Ngọc Hồ Tiên Tông không keo kiệt, mấy thứ này chắc chắn có thể bán được giá tốt.

“Ta mượn pháp bảo trữ vật dùng một chút.” Hoàng Nhưỡng không khách khí chút nào, nàng chìa tay với Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu nhíu chặt mày, cuối cùng vẫn tháo túi thơm bên hông đưa qua: “Ngươi… ngươi không thấy là ngươi nên để tâm vào chỗ khác, nói không chừng còn thu hoạch to hơn à?”

Giám Chính đại nhân tốt bụng nhắc nhở.

“Chỗ khác? Chỗ nào?” Hoàng Nhưỡng cất gọn mấy đồ vật nhỏ được lấy ra, dùng tay nâng cát vàng lên, vui vẻ nói: “Đợi về lại đun nóng cát vàng này, vừa vặn có thể đánh một cái trâm cài vàng để đeo.”

Đệ Nhất Thu nói: “Hừ, Tạ Hồng Trần người ta ánh sáng tỏa vạn trượng, ngươi không thích ư? Nếu có thể tóm được hắn, cần gì phải ham mấy thứ nhỏ bé này?”

“Hắn ư?” Hoàng Nhưỡng cười hì hì, “Quá phiền phức. Bổn cô nương lười ra tay.”

“Lười?” Giám Chính đại nhân cười lạnh, “Nhìn ngươi từ trước đến nay vẫn luôn hầm canh nấu nướng, không phải rất tích cực đấy sao?”

“Chàng nói việc này à….” Hoàng Nhưỡng cười mỉm đứng lên, ghé sát vào người hắn. Trong nháy mắt ấy, ánh mắt nàng như có nước, da trắng như tuyết, cả người như tỏa ra một sự ma mị khiếp người.

Toàn thân Đệ Nhất Thu như bị sét đánh, lông tơ dựng đứng lên. Hắn ngả người về phía sau, dần dần dán sát vào vách tường.

“Ngươi muốn làm gì?” Hắn nghiêng mặt đi, còn không quên giơ tay ngăn Hoàng Nhưỡng lại.

Khí chất ma mị kỳ lạ trên người Hoàng Nhưỡng cuối cùng cũng biến mất, nàng cười hì hì nói tiếp: “Ta đối xử với chàng đương nhiên là khác rồi.” Nói thì nói như vậy, trong lòng nàng vẫn hơi có chút giận dỗi —— đồ chó này, nếu không nể chàng còn nhỏ tuổi, lão nương đã sớm thịt chàng ngay tại trận luôn rồi.

Nàng lui về ghế sau, bắt đầu đếm số cát vàng. Cát vàng quá nhiều, nàng bắt đầu tính toán: “Chắc có thể đánh được một cây trâm Bộ Diêu(*) không tệ. Ài, tiếc là bản vẽ trâm cài tóc với khuyên tai trước đây đều không còn.”

(*) Bộ Diêu: trâm cài đầu có nhiều tua rua bằng ngọc của phụ nữ

Nàng lẩm bẩm nói, Đệ Nhất Thu đột nhiên lên tiếng: “Ta sẽ vẽ cho ngươi một bản.”

Hoàng Nhưỡng vui mừng: “Chàng còn ít tuổi mà có thể làm trâm cài với khuyên tai ư?”

“Bổn tọa không còn nhỏ.” Giám Chính đại nhân nhấn mạnh, tỏa khí thế uy nghiêm.

“Ừ ừ, không nhỏ.” Hoàng Nhưỡng phụ họa, thuận tiện lấy một viên Chu Linh Quả, đột ngột nhét vào miệng hắn. Giám Chính đại nhân nếm một lúc lâu mới sợ hãi biến sắc: “Ngay cả Chu Linh Quả ngươi cũng tiện tay lấy luôn….”

Con cá mặn này… thật sự keo kiệt đến mức… y chang như hắn! Giám Chính đại nhân cạn lời.

Thượng Kinh.

Gần đây cổ trạch không có người tới quấy rối.

—— Nhờ có phúc của Giám Chính đại nhân, ngay cả bọn du côn vô lại cũng không dám nhận vụ này.

Tất cả các loại giống tốt đã được phát hết trước vụ xuân. Nhưng một vấn đề mới lại xuất hiện.

Quản gia không thuê được đất, trước đó những hộ cho thuê đất đều đã lấy lại ruộng, vậy nên không có đất để đi thử ruộng.

Mẫu hạt mà Đệ Tam Mộng phát ra chỉ là một bộ phận rất nhỏ.

Cần quản sự tìm được một mảnh ruộng lớn hơn để đào tạo lần thứ hai, lúc đó mới có đủ số lượng để phát tiếp. Nhưng hôm nay không thể thử ruộng, cứ cho là trong tay quản sự có mẫu hạt thì cũng có để làm gì đâu?

Nhưng lúc này, dường như các thế gia gây giống đều đã hạ quyết tâm. Không cần biết tiền thuê có tăng thế nào cũng không có một ai cho thuê đất.

“Đương nhiên là ngươi.” Đệ Nhất Thu nhíu mày, thấp giọng nói: “Không phải ngươi đang giúp tiên sinh làm việc sao?”

“Ừm… ừm.” Hoàng Nhưỡng lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo hắn cùng ra khỏi cửa —— Suýt chút nữa đã quên.

Hai người đi thẳng ra cửa, Hoàng Nhưỡng còn cho rằng chuẩn bị lên xe ngựa, nhưng Giám Chính đại nhân lại nói: “Cưỡi ngựa.”

“Cưỡi ngựa ư…” Hoàng Nhưỡng nhìn hai con ngựa đứng trước cửa. Tuấn mã cao lớn, cả người đều là một màu trắng như tuyết. Hoàng Nhưỡng thấy mà vui, nhớ tới năm xưa ở Hoàng gia nàng cũng từng cưỡi ngựa chạy như bay khắp những mảnh đất hoang.

Gió thổi làm tà áo bay phần phật, tóc dài tung bay, đúng là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất.

Sau khi chìm vào hồi ức, Hoàng Nhưỡng quay đầu nhìn Đệ Nhất Thu, nghiêm mặt nói: “Ta không biết cưỡi…”

“…”Giám Chính đại nhân chỉ có thể ngồi chung một con ngựa với nàng.

May mà con ngựa này cũng là ngựa tốt, hai người cùng cưỡi mà không hề chậm chút nào. Vó ngựa lọc cọc chạy về hướng ngoài thành.

Hoàng Nhưỡng giả vờ ngồi không vững, thân mình ngả về đằng sau.

Giám Chính đại nhân thật sự không nhịn nổi, đành phải xoay người túm lấy hai tay nàng đặt lên eo mình. Hoàng Nhưỡng vui đến mức nở hoa!

Quả thật hắn còn nhỏ tuổi, dáng người của thiếu niên còn có chút mảnh mai. Nhưng vậy đã đủ khiến người vui sướng.

Người đằng sau yên tĩnh ôm eo mình, thân thể mềm mại ấm áp dán ở sau lưng.

Giám Chính đại nhân thầm ngạc nhiên —— thân thể của nữ tử, hóa ra lại mềm mại yêu kiều như vậy, rất khác với cơ thể của nam tử. Thật sự làm người ta… không ghét nổi.

Tuấn mã chạy như bay, một đường đi thẳng ra ngoài thành, chạy qua một cột mốc ranh giới. Nơi này rõ ràng đã có chủ.

Hơn nữa ruộng được phân chia có quy tắc, đất đai phì nhiêu màu mỡ. Ruộng nước hay ruộng cạn ở đây đều là tốt nhất. Hoàng Nhưỡng nhíu mày: “Nơi này cho thuê ruộng ư?”

Đệ Nhất Thu kéo chặt dây cương, xoay người xuống ngựa, sau đó hắn vươn tay về phía Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng nắm bàn tay hắn đưa ra, lúc này hắn mới đáp: “Ngươi thay tiên sinh nhìn thử, đất chỗ này có thể thử ruộng được không?”

Hoàng Nhưỡng nhìn về phía xa, gần như không thể tin vào hai mắt của mình.

“Đất đai phì nhiêu mà rộng lớn như vậy, chàng có chắc là họ sẽ cho người bên ngoài thuê không đấy?” Nàng nửa tin nửa ngờ. Mà Đệ Nhất Thu đáp cực kỳ chắc chắn: “Có thể.”

Hoàng Nhưỡng khom lưng nhặt một vốc đất lên, chà xát trong tay rồi nói: “Nếu là nơi này thì từ tháng tư là có thể bắt đầu gieo trồng giống tốt chống hạn.”

Lời nói của nàng chắc nịch, trong một nháy mắt, nàng như biến thành một danh gia chứ không còn là con cá mặn kia nữa.

Đệ Nhất Thu nói: “Nếu có thể như vậy thì coi như việc lớn đã quyết xong.”

Hoàng Nhưỡng lại hỏi tiếp: “Bây giờ toàn bộ các thế gia gây giống đều đồng lòng không cho phép Đệ Tam Mộng thuê đất. Mảnh ruộng tốt này thuộc quyền sở hữu của ai?”

“Ta.” Đệ Nhất Thu đáp.

Hoàng Nhưỡng khựng lại, lúc này Đệ Nhất Thu mới nhìn về phía nàng, hắn nhắc lại: “Là đất phong của ta.”

“Cái này, cái này, này… hóa ra chàng còn có đất phong?” Hoàng Nhưỡng khiếp sợ.

Đệ Nhất Thu nhíu mày, nhắc nhở nàng: “Tuy ta thay tên đổi họ nhưng vẫn có xuất thân hoàng gia, là con vợ cả của bệ hạ.”

Hoàng Nhưỡng vui sướng lăn lộn trên đất, sự kinh ngạc mừng vui qua đi, nàng mới đột nhiên hỏi: “Vậy mảnh đất này có thể không cần giao thuế đất không?”

“…” Giám Chính đại nhân im lặng một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói, “Có thể.”

“Ta thật sự rất muốn gả cho chàng, hiện tại, ngay lập tức, ngay tức khắc thành thân ở chỗ này!” Hoàng Nhưỡng ôm chặt hắn, dường như muốn ôm hắn xoay mấy vòng.

“Buông tay ra! Ngươi… không những là con cá mặn mà còn có đôi móng heo….” Giám Chính đại nhân cố sức giãy giụa, lúc này mới thoát khỏi bàn tay xấu xa của nàng.