Không Tỉnh

Chương 83: Học điền(*)



(*)Ruộng công dùng cho việc giảng dạy nông nghiệp thời xưa

Triều đình đang cầu mua hạt giống chống hạn, đây là việc tất cả các thế gia gây giống đều biết.

Bây giờ những thế gia gây giống đều lấy Tức gia làm người đứng đầu, phần lớn có xuất thân là Thổ Yêu. Những kẻ cùng loại với Hoàng Thự đa phần đều không được coi ra gì.

Năm Thành Nguyên đầu tiên ở ngoài mộng, sở dĩ Ti Thiên Giám tìm Hoàng gia là bởi Hoàng Nhưỡng luôn quản lý gia nghiệp rất cẩn thận, Hoàng gia cũng xem như có giống tốt nổi tiếng trên thị trường.

Nhưng Hoàng gia của bây giờ sớm đã không còn được như vậy.

Không kể đến Hoàng Thự bị thích khách tập kích mà có vết thương khó nói kia. Kể cả lão không bị thương, vốn lão cũng là người ham hưởng lạc.

Các con đều bị lão khống chế chặt chẽ, căn bản không thể tự ló đầu. Kể cả có trồng được giống tốt gì thì danh tiếng cũng quy về cho lão. Vì vậy, ai nấy đều uể oải không tích cực phấn đấu làm gì.

—— So với hao tổn tâm trí để đào tạo giống tốt, chẳng bằng chờ lão cưỡi hạc về Tây, chiếm thêm ít gia sản cho rồi!

Vì thế nên Hoàng gia của hiện tại không nằm trong danh sách cân nhắc của triều đình, tất nhiên Ti Thiên Giám cũng không đi trấn Tiên Trà gặp mặt Hoàng Thự làm gì.

Nhưng gần đây, Ti Thiên Giám vốn còn đang tìm giống tốt khắp nơi đột nhiên im ắng.

Cho nên các thế gia gây giống không khỏi mọc thêm một con mắt để nhìn chằm chằm vào Đệ Nhất Thu.

Giống tốt chống hạn tuy là khó trồng, nhưng dù sao đây cũng là một cuộc làm ăn lớn.

Một khi đã ký kết, vàng bạc triều đình hứa hẹn hẳn sẽ không ít, bá tánh dân gian sẽ càng một truyền mười, mười truyền trăm.

Nhưng việc thu được cả danh lẫn lợi như vậy, các đại sư gây giống nào cũng thèm nhỏ dãi.

Chỉ có điều Tức lão gia tử đã thể hiện quyết tâm muốn triều đình tiêu diệt Đệ Tam Mộng. Các đại sư gây giống khác tất nhiên cũng không dám liều nhận vụ làm ăn này.

—— Thân là đại sư gây giống, nếu mà đắc tội Tức gia thì nào còn đường sống nữa?

Hơn nữa, việc tiêu diệt Đệ Tam Mộng đối với tất cả các đại sư gây giống là chuyện có lợi. Kẻ không tuân theo quy củ như vậy quả thật là con sâu làm rầu nồi canh, vì vậy ai nấy đều đồng ý với quyết định của Tức lão gia tử.

Lần này, mọi người không tiếc số tiền lớn để liên kết với nhau, khống chế thật chặt việc cho người ngoài thuê ruộng.

Kể từ đó, dù Đệ Tam Mộng có thể dùng một miếng đất nhỏ để đào tạo giống tốt, nhưng nếu muốn trồng thì lại không đủ đất để thử ruộng.

Vốn dĩ kế hoạch này coi như không tồi, ai nấy đều chờ xem hiệu quả thế nào. Nhưng gần đây bên triều đình đột nhiên không có động tĩnh.

Đệ Nhất Thu không còn đi khắp nơi cầu kiến các thế gia gây giống, như thể hắn đã có manh mối về chuyện tìm mua giống tốt vậy. Đệ Nhất Thu án binh bất động như thế, những người khác đều không khỏi có chút lo lắng.

Vì vậy, có người thầm cổ xúy cho lời đồn, nói rằng sang năm có đại hạn, không có giống mới nào, lương thực cũng sẽ không đủ. Cũng có người đồn rằng quan phủ không làm gì, bá tánh chắc chắn sẽ chết đói hơn nửa.

Lúc lòng dân dao động, ánh mắt của mọi người đều đặt lên triều đình. Đây là một ván cờ câm, các thế gia gây giống lợi dụng bá tánh để tạo áp lực lên triều đình.

Ý đồ của bọn họ là muốn ép Ti Thiên Giám phải thỏa hiệp.

Nhưng áp lực có mạnh đến mấy, Đệ Nhất Thu vẫn án binh bất động như cũ.

Hoàng Nhưỡng cực kỳ bội phục người này, Sư Vấn Ngư đã tuyên triệu mấy lần, các quan viên trong triều đình cũng sôi nổi góp lời. Áp lực trên người hắn lớn như thế, nhưng chưa bao giờ thấy hắn thúc giục nàng.

Một buổi sớm tinh mơ, Hoàng Nhưỡng chuyên chú hấp bánh cầm qua.

Đệ Nhất Thu ngồi trong thư phòng, hắn vừa mới bàn giao xong công việc của ngày hôm nay với hai Giám Phó và bốn Thiếu Giám —— Hoàng Nhưỡng tới vừa vặn đúng lúc.

Nàng bày thức ăn trên bàn nhỏ, Đệ Nhất Thu đã không còn kháng cự nữa. Đồ ăn Hoàng Nhưỡng nấu rất hợp khẩu vị của hắn.

—— Để mà so sánh, đầu bếp ở nhà ăn của Ti Thiên Giám thật đáng chết.

Hắn cầm đũa, Hoàng Nhưỡng vừa lúc bưng đĩa gia vị lên. Hai mắt nàng sáng lấp lánh, nói: “Ta mới vừa gói xong, chàng mau nếm thử đi.”

Đệ Nhất Thu gắp một cái bánh hấp chấm vào bát gia vị. Hoàng Nhưỡng chờ mong nhìn hắn cho vào trong miệng.

“Khá tốt!” Đệ Nhất Thu miễn cưỡng đáp một câu, nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng giơ đũa ra gắp cái nữa. Bánh hấp này có nhân thịt dê, bên trong còn có ngó sen xắt nhỏ, cắn một miếng chỉ thấy giòn rụm tươi roi rói, cực kỳ ngon miệng.

Hắn ăn hai cái mới ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi ăn rồi à?”

Hoàng Nhưỡng kinh hỉ* đáp: “Ha, cuối cùng chàng cũng quan tâm ta! Mười năm nay, đây là lần đầu tiên nghe thấy chàng hỏi như vậy, hừ!”

(*)Kinh hỉ: Vừa kinh ngạc vừa vui mừng

Đệ Nhất Thu nghe vậy thì không tránh khỏi áy náy. Thật ra trong mười năm nay Hoàng Nhưỡng vẫn luôn đối xử rất tốt với hắn. Hắn đáp: “Chưa ăn thì ngồi xuống ăn đi, nói nhiều.”

Vì vậy, Hoàng Nhưỡng kéo ghế sang ngồi đối diện với hắn, hai người cùng cầm đũa lên.

Nàng gói rất nhiều bánh, hai người ăn cũng vẫn đủ.

Đệ Nhất Thu phát hiện ra việc ngồi ăn với nàng cũng không làm người ta ghét lắm. Hắn hỏi: “Đệ Tam Mộng có đưa hạt giống mẫu cho ngươi không?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Ừm ừm, có đưa. Ta đã gieo rồi. Không phải nói tháng tư sẽ đưa chàng sao. Thế nào, bọn họ lại giục chàng à?”

Nàng hỏi rất tùy ý, Đệ Nhất Thu đáp: “Thúc giục cũng chẳng sao, chỉ có điều dù sao đây cũng không phải việc nhỏ, không thể lấy ra vui đùa được. Ta không thể không hỏi thêm một hai câu.”

Hoàng Nhưỡng gật đầu lia lịa, Đệ Nhất Thu ngẩng lên nhìn nàng.

Hôm nay nàng ăn mặc không thể bằng hôm hai người cùng đi du ngoạn lần trước, nàng chỉ mặc một bộ váy bó tay, mái tóc dài búi cao lên, tùy ý cắm một cây trâm cài.

Tuy trâm cài kia là trâm vàng nhưng lại cực kỳ đơn giản, không có hoa văn nào khác.

Nàng trang điểm như vậy có vẻ vô cùng mộc mạc so với các nữ tử thế gia khác. Đệ Nhất Thu cẩn thận ngẫm nghĩ, hắn phát hiện hình như Hoàng Nhưỡng không có nhiều trang sức mấy.

Hắn hỏi: “Ngươi là chất nữ của Hà chưởng môn, hắn không mua trang sức cho ngươi sao?”

Hoàng Nhưỡng sửng sốt, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, cười nói: “Di phụ của ta năm nào cũng đóng tiền học ở Viện Gây Giống cho ta. Ngươi không biết tiền học một năm nhiều như thế nào đâu! Di mẫu của ta có cho ta ít tiền tiêu vặt, nhưng ta tiêu ở khoản khác rồi.”

Đệ Nhất Thu nhìn chằm chằm vào đầu nàng, Hoàng Nhưỡng nhận thấy ánh mắt của hắn, nàng duỗi tay sờ sờ, chạm vào cây trâm vàng kia.

Nàng cũng không giấu giếm, ăn ngay nói thật: “Cái này hả? Cái này là để biểu hiện chút thôi. Nếu một cây trâm vàng ta cũng không có, khó tránh người khác sẽ nói di mẫu di phụ đối xử khắc nghiệt với ta.”

“Tiền… tiêu vặt của ngươi tiêu cho cái gì vậy?” Đệ Nhất Thu hỏi.

“Chuyện này ấy à…” Hoàng Nhưỡng căng da đầu, thuận miệng nói, “Ta giúp Đệ Tam Mộng, thật ra cũng không phải là bắt buộc. Ài, tuy giá giống tốt đã ổn định, nhưng hạt giống mẫu lại miễn phí. Hơn nữa cộng cả thuế đất với tiền công cũng khá đắt, vậy nên tiền bán giống tốt chỉ để trợ cấp cho hạt mẫu, hai bàn tay cứ lật qua lật lại, cơ bản cũng không có sinh lời gì. Ta thường cho không, đương nhiên là nghèo kiết xác!”

Đệ Nhất Thu khẽ gật đầu, nói: “Con người ngươi hóa ra lại khác với suy nghĩ ban đầu của ta. Trước đây là ta hiểu lầm ngươi.”

Hắn thú nhận thẳng thắn như vậy, ngược lại Hoàng Nhưỡng phải giật mình: “Chàng…” Nàng ghé sát lại, vẻ mặt như đang muốn thăm dò: “Chàng đang xin lỗi ta đấy à?”

“Hừ!” Giám Chính đại nhân tiếp tục ăn cơm, không phản ứng lại nàng.

Hoàng Nhưỡng cũng không thèm so đo với hắn, chờ hắn cơm nước xong, nàng liền thu dọn chén bát rời đi.

Hôm đó, Chu Tước Ti.

Thiếu Giám Chu Tương thấy Giám Chính đại nhân nhà mình lén lút vẽ một bản vẽ, sau đó lại tự bỏ vàng ra, thần thần bí bí đi đúc cái gì đó. Nàng định tiến lên hỗ trợ, Giám Chính đại nhân lại lập tức cự tuyệt.

Chu Thiếu Giám thật sự không ngăn được sự tò mò, nàng trộm nhìn thoáng qua bản vẽ. Chỉ thấy hóa ra trên bản vẽ là cây trâm Bộ Diêu.

Bộ, Diêu?! Chu Thiếu Giám thấy rất khó hiểu.

Đến tối, Hoàng Nhưỡng lại nấu cơm cầm sang đây. Trong thư phòng không có người.

Hoàng Nhưỡng bỏ hộp đồ ăn xuống, vừa định đi thì đột nhiên phát hiện trên bàn có một dải lụa trắng như tuyết, phía trên để một cây trâm Bộ Diêu! Bộ Diêu được làm thủ công vô cùng khéo léo tinh xảo, dây tua hoa mỹ, dưới ánh nến hiện lên sự rực rỡ long lanh, đẹp không sao tả xiết.

Này này này!

Hoàng Nhưỡng bước qua, tay duỗi ra rụt vào mấy lần, hơn nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói: “Này đúng thật là khảo nghiệm sức chịu đựng của bổn cô nương!” Nàng nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc vẫn cầm cây trâm Bộ Diêu kia ướm thử trên mái tóc, vừa ướm vừa khoa tay múa chân.

—— “Đây là tặng cho ta sao?” Hoàng Nhưỡng ngó trái ngó phải, mặc kệ, nhất định là tặng cho ta.

Đột nhiên trong lòng nàng có chút khấp khởi nhảy nhót như nai con ——!

Nhưng nếu không phải thì xấu hổ chết mất.

Nàng do dự đi tới đi lui, thình lình có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Đệ Nhất Thu từ bên ngoài tiến vào.

Hoàng Nhưỡng nhanh chóng thả Bộ Diêu về chỗ cũ, Đệ Nhất Thu nhìn thoáng qua nàng rồi lại nhìn lướt qua Bộ Diêu, hỏi: “Ngươi không thích?”

“Ta thích chứ!” Hoàng Nhưỡng khai thật.

Giám Chính đại nhân phất ống tay áo một cái, hỏi: “Thích mà không lấy?”

“Lấy chứ!” Hoàng Nhưỡng mặt dày đáp: “Còn không phải đang định lấy thì chàng trở lại sao!”

Nói xong, nàng chộp lấy Bộ Diêu, chạy như bay ra ngoài.

Giám Chính đại nhân ngồi bên bàn nhỏ, hắn mở hộp đồ ăn ra bắt đầu dùng bữa. Một lát sau, hắn quay qua nhìn mặt bàn trống rỗng, không biết sao bỗng cong môi nở một nụ cười.

Hoàng Nhưỡng cầm cây trâm Bộ Diêu chạy thẳng về học xá.

Nàng ngã lên giường lăn một vòng, sau đó cầm Bộ Diêu lên áp vào mặt. Bộ Diêu bằng vàng hơi lạnh, nhưng gương mặt nàng lại ửng đỏ lên.

Đến tuần cuối tháng ba, Hoàng Nhưỡng dựa vào hạt giống mẫu của Lương Mễ thành công đào tạo ra giống tốt để cung cấp cho bá tánh. Chuyện này đối với Hoàng Nhưỡng chỉ là việc nhỏ không tốn sức. Hạt giống của Lương Mễ nàng sớm đã ghi tạc trong lòng.

Mà tin tức này cứ như được chắp thêm cánh, vèo một cái đã truyền khắp nơi.

—— Đệ Tam Mộng đã thành công đào tạo ra giống tốt chịu hạn cho triều đình.

Toàn bộ các thế gia gây giống đều hít sâu một hơi, rơi vào trong sự im lặng.

Ai ai cũng biết, nếu hạt giống Lương Mễ được đào tạo thành công, thật sự có thể giúp bá tánh vượt qua đại hạn, thì có nghĩa danh vọng của Đệ Tam Mộng sẽ ép chết Tức lão gia tử.

Lương Mễ không thể thành công được!

Đây gần như là nhận thức chung của các đại sư gây giống.

Vì thế có người trộm phao tin đồn nhảm, nói là Đệ Tam Mộng không môn không phái, bạc triều đình bỏ ra mua giống tốt chắc chắn sẽ bị lãng phí. Đối với nông hộ mà nói, hạt giống không chỉ là chút bạc mà còn là kế sinh nhai của một năm.

Căn bản không có nông hộ dám lấy việc này để đánh cược.

Nhưng người đã từng chịu ơn của Đệ Tam Mộng vẫn luôn nỗ lực làm sáng tỏ.

—— Những hộ dân nghèo đó đột nhiên liên kết thành một sợi dây thừng. Bọn họ luôn miệng khẳng định Đệ Tam Mộng thật sự có tài, giống tốt của hắn đáng giá tin tưởng.

Dù triều đình phải gánh tầng tầng áp lực, cuối cùng vẫn phân phát hạt giống Lương Mễ xuống.

Năm thử giống đầu tiên, do hạn hán còn chưa tới nên triều đình yêu cầu mỗi nhà làm nông đều chừa ra một nửa ruộng để gieo trồng Lương Mễ.

Trong số đó cũng có người quấy rối, nhưng rốt cuộc thì việc này cũng đã đủ làm chấn động triều đình, ngay cả Tiên môn cũng cực kỳ quan tâm. Những tin đồn nhảm không căn cứ cũng không thể làm lớn chuyện được bao nhiêu.

Khoảng thời gian này Đệ Nhất Thu cực kỳ bận rộn.

Hắn thường xuyên đi lại ở đồng ruộng, khuyên nhủ những nông hộ vẫn còn đang đứng nhìn không muốn gieo hạt giống. Nhưng do các thế gia gây giống cứ như hổ rình mồi, bọn họ cũng không dám thỏa hiệp.

——Dù sao thì người như Đệ Tam Mộng chưa bao giờ lộ mặt. Hơn nữa hắn không môn không phái, nhỡ đâu gieo trồng thất bại, những người dám gieo hạt sẽ hoàn toàn đắc tội với các thế gia gây giống.

Một khi bị nhóm thế gia gây giống đó chống lại, chỉ sợ triều đình cũng không tiện can thiệp.

Vì thế, triều đình nói rách cả da môi mới chỉ trồng được một nửa số hạt Lương Mễ. Ba tháng sau, mùa Lương Mễ đầu tiên đã chín.

Sản lượng thì cao thật, nhưng một làn sóng mắng chửi khác lại ập đến. —— Thứ này khó ăn chết đi được.

Nếu không phải thường ngày ăn uống thanh đạm quen rồi, người bình thường chỉ sợ ngay cả nuốt cũng không trôi.

Cực cực khổ khổ lao động mà lại thu hoạch được thứ đồ vật như vậy, tất nhiên bá tánh sẽ phẫn nộ. Mà việc này làm cho những người oán hận Đệ Tam Mộng càng có cớ để gây sự, thêm dầu vào lửa.

Trong khoảng thời gian ngắn, dường như Đệ Tam Mộng đã bị biến thành kẻ lừa đảo, ai ai cũng đòi đánh. Đệ Nhất Thu không có cách, sao có thể bịt miệng bá tánh được.

Mắt thấy dân chúng oán giận, hắn chỉ đành tìm đến học xá của Hoàng Nhưỡng. Nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên Đệ Nhất Thu chủ động tìm tới Hoàng Nhưỡng.

Bước qua bậc thang, Đệ Nhất Thu thấy một mảnh ruộng lớn để thử nghiệm giống.

Mỗi một học tử trong viện Gây Giống đều có mảnh ruộng của riêng mình để thử giống, trên đó có cắm bảng tên của học tử. Giám Chính đại nhân nhìn từng cái một, mãi không thấy cái nào của Hoàng Nhưỡng.

Lúc này, có một vị quan trông coi học điền bước tới, vừa thấy Đệ Nhất Thu, hắn vội bái một cái: “Giám Chính đại nhân.” Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, hỏi: “Tất cả những ruộng để thử giống của học tử đều ở đây à?” “Bẩm đại nhân, đúng vậy.” Vị qua kia hồi lâu cũng không dám ngẩng đầu.

Đệ Nhất Thu chắp tay sau lưng, bao lâu sau mới nói: “Hình như thiếu một người.”

“Thiếu, thiếu một người?” Vị quan kia không hiểu ra sao, “Đại nhân đang nói là…”

Đệ Nhất Thu nhíu mày: “Không phải Hà chưởng môn có một chất nữ vẫn cầu học ở đây ư? Sao không thấy ruộng thử giống của nàng?”

Hắn vừa hỏi như vậy, vị quan kia tức khắc đổ mồ hôi trán: “Thưa đại, đại nhân…. Học điền của nàng, cũng có đó… Nhưng mà trước đây Tông Viện Giám chia tới nơi khác rồi.”

“Ồ?” Nghe xong, Giám Chính đại nhân hơi có chút hứng thú, hỏi: “Ở đâu? Dẫn ta đi nhìn xem.”

Vị quan nhỏ kia không biết tại sao sau mười mấy năm, đột nhiên Giám Chính đại nhân lại hỏi đến việc này. Hắn nơm nớp lo sợ dẫn Đệ Nhất Thu qua đó.

Đệ Nhất Thu nhìn chằm chằm vào bãi cát cạnh bậc thang, bên trên quả thực có cắm một miếng gỗ ghi tên Hoàng Nhưỡng.

Cho dù hắn không gây giống cũng có thể nhìn ra được. Rõ ràng miếng đất này chỉ là đất hoang, hơn nữa còn ngay ở bậc thang, người tới người lui giẫm đạp, có thể trồng ra được cái gì?

Vị quan nhỏ bên cạnh bội vàng giải thích: “Đại nhân, chất nữ của Hà chưởng môn cũng không đến thử ruộng. Miếng đất này nàng chỉ trồng mấy cọng cỏ, vẫn tùy tiện để mọc ở đây mười mấy năm. Ngài xem xem cỏ hoang này không ai xử lý, chúng nó lớn đến như này rồi?”

“Thật ra nói cũng không sai.” Giám Chính đại nhân nhìn chằm chằm miếng đất toàn cát kia, nói một câu.

Vị quan nhỏ kia lại nói: “Cho nên Viện Giám cũng không đổi vị trí khác cho nàng. Ngài nghĩ mà xem, học điền vốn quý giá, nếu lãng phí như vậy, ai mà không đau lòng chứ?”

Con cá mặn này!

Mất công mình còn thấy bất công thay cho nàng.

Giám Chính đại nhân thầm hừ lạnh trong lòng, hắn nói: “Nhổ cỏ rồi vứt khối gỗ ghi tên xuống đi. Nàng không muốn tới thì không cần giữ cho nàng.”

“Vâng!” Quan nhỏ kia vứt ngay miếng gỗ xuống đất.

Cùng ngày hôm đó, cỏ mọc trên đống cát kia đã bị nhổ sạch sẽ. Giám Chính đại nhân không tìm thấy con cá mặn kia, hắn cũng lười đi tìm tiếp.

Hà Tích Kim vất vả nuôi dưỡng nàng mười mấy năm, vậy mà nàng còn không thèm tới học điền! Hừ, thật sự đúng là cá mặn, lười đến mức xoay người cũng không chịu.

Mà đến ban đêm, tất cả mọi người đều thấy có điều không ổn.

—— Ti Thiên Giám mười mấy năm nay không có muỗi, đột nhiên bây giờ lại xuất hiện âm thanh “vù vù” lạ lùng!

Đại nhân trực đêm vỗ tay cái ‘bép’, thình lình phát hiện ra trong tay là một con muỗi vằn đã chết! Chuyện gì xảy ra vậy?!

Trong thư phòng, Giám Chính đại nhân đang lật xem công văn cũng gặp vấn đề tương tự!

Mười mấy năm nay không có muỗi, mọi người sớm đã có thói quen giữa hè cũng mở cửa sổ mà ngủ, trong phòng không đặt thứ gì để đuổi muỗi. Nhưng đêm hôm nay cứ như thể tất cả muỗi đều hẹn xong xuôi, đồng loạt bay về hướng này.

Đống ‘lì xì trời cho này làm mọi người khổ không nói nổi!

Ngủ đến nửa đêm, rốt cuộc mọi người không nhịn nổi, ồn ào cầm quạt hương bồ chạy ra.

Ti Thiên Giám có viện Gây Giống nên bên trong rất nhiều các loại hoa cỏ.

Trước kia muỗi ở đây rất nhiều, nhưng lúc đó mọi người có chuẩn bị các loại hương muỗi hoặc đan dược có ích.

Nhưng mười mấy năm không có muỗi, đột nhiên một ngày ầm ầm mà đến, ai ngủ cho nổi?

Chư vị đại nhân và các học tử cũng không màng đến tôn ti, tất cả cùng ngồi xuống một chỗ, vừa tức vừa gấp, nhưng không ai hiểu lý do tại sao.

Mười mấy năm đang yên đang lành, sao đột ngột lại có nhiều muỗi tới đây tàn sát bừa bãi thế chứ?

Trong thư phòng, Giám Chính đại nhân nhìn con muỗi vừa bị chụp chết trên mu bàn tay mà lâm vào trầm tư.

Ngày hôm sau, lúc Hoàng Nhưỡng cầm cơm sáng sang đây, vẻ mặt nàng là lửa giận bừng bừng.

Trong lòng Giám Chính đại nhân ít nhiều có chút phỏng đoán, hắn giả vờ hỏi như không có chuyện gì: “Xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Nhưỡng đặt đồ ăn lên bàn cái ‘rầm’, cả giận: “Rốt cuộc là tên khốn nạn nào ăn no rửng mỡ đi nhổ sạch học điền của ta?!”

Giám Chính đại nhân cúi đầu yên lặng mở hộp đồ ăn giúp nàng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Học điền kia của ngươi… không phải đã lâu lắm rồi không đến à?”

“Ta không đến thì bọn họ muốn làm gì thì làm?!” Vẻ mặt Hoàng Nhưỡng lạnh tanh, “Đồ chó trông coi ruộng kia đánh chết cũng không chịu nói! Nếu mà để cho ta biết ai có cái tay đê tiện như vậy, ta sẽ chặt tay hắn!”

“Khụ!” Giám Chính đại nhân ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, “Quả thật đáng giận. Nhưng mà ruộng kia của ngươi… không phải chỉ có cỏ dại sao?”

“Cỏ dại?” Hoàng Nhưỡng nghiến răng nghiến lợi, “Nếu không có cỏ dại đó của bổn cô nương, bọn họ có thể ăn ngon ngủ yên mười mấy năm như vậy chắc?! Ăn no thì đánh đầu bếp! Thứ gì đâu lòng dạ bẩn thỉu! Chẳng lẽ không biết đối với đại sư gây giống thì đụng vào ruộng không khác nào giết cha mẹ người ta sao?!”

… Cái này, bản quan không biết thật mà…

Giám Chính đại nhân nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, nói: “Quả, quả đúng là quá đáng!”

“Từ từ….” Hoàng Nhưỡng đột nhiên phản ứng lại, nàng nhìn chằm chằm vào Đệ Nhất Thu, kéo dài âm điệu như oán quỷ, hỏi hắn: “Sao chàng lại biết học điền của ta toàn cỏ dại——-”

Giám Chính đại nhân nói như không có gì xảy ra: “Bản quan chỉ nghe nói thôi, nghe nói…”

Dứt lời, hắn tranh thủ lúc Hoàng Nhưỡng còn chưa kịp chuẩn bị mà bò dậy chạy đi! Hoàng Nhưỡng lần đầu tiên trong cuộc đời có kích động muốn cắn hắn!

“Đệ, Nhất, Thu!” Nàng giật lấy gậy chống cửa sổ, chạy ra bên ngoài đuổi theo hắn: “Hôm nay lão nương phải lột da của chàng!”

Ti Thiên Giám, tất cả mọi người nhìn thấy Giám Chính đại nhân nhà mình đang bị một nữ nhân đuổi đánh, trông bộ dạng như trên trời không đường, dưới đất không cửa, hoảng sợ như chó nhà có tang!

Giám Chính đại nhân không thể dùng pháp bảo hộ thân để ứng phó với nàng được, cuối cùng không ngoài dự đoán bị Hoàng Nhưỡng phi thân đạp cho một cái ngã lăn ra đất.

Hai mắt Hoàng Nhưỡng đỏ bừng như một con sư tử tức giận. Nàng cưỡi lên người Đệ Nhất Thu, nắm chặt cổ áo của hắn, ngay cả mặt cũng biến dạng: “Đồ khốn, dám san bằng học điền của ta!!!” Nàng tức giận vung lên một đấm, hai tiếng ‘bốp bốp’ vang lên, thưởng cho Giám Chính đại nhân một đôi mắt gấu trúc.