Không Tỉnh

Chương 84: Hòa hợp



Hoàng Nhưỡng đánh Giám Chính đại nhân.

Đánh xong, nàng còn nhéo tai Đệ Nhất Thu, kéo một đường dẫn hắn đến bên cạnh mảnh đất học điền đã bị hủy, bắt hắn khôi phục học điền về nguyên trạng!

Việc này khiến mọi người không khỏi kinh hãi.

Đệ Nhất Thu không chỉ là Giám Chính của Ti Thiên Giám, hắn còn là nhi tử của Hoàng đế Sư Vấn Ngư. Tuy bị tịch thu họ hoàng tộc, nhưng không có nghĩa là có thể bị người ta đánh chơi.

Xế chiều hôm đó, ba vị công công Phúc, Lộc, Thọ trong cung vội vàng chạy tới, mục đích là muốn trừng trị Hoàng Nhưỡng.

Nhưng chạy đến nơi này, ba vị công công mới phát hiện Giám Chính nhà mình mang theo đôi mắt gấu mèo đang ở xử lý mảnh đất phế kia —— đây đúng là mảnh học điền của Hoàng Nhưỡng.

Hắn đang dùng cuốc xới đất, nhưng hắn làm gì biết cày cuốc? Nhất thời, tư thế cực kỳ vụng về.

Mảnh đất phế kia lớn hơn học điền một chút, nhưng trong đất lẫn rất nhiều đá, còn có ít phế liệu mà công bộ vứt chôn ở đây. Cho nên Giám Chính đại nhân xới đất đặc biệt vất vả.

“Giám Chính….” Ba vị công công mắt ngậm lệ nóng, “Người ở Ti Thiên Giám thật sự đã chịu khổ rồi! Những tên chó má kia đúng là bắt nạt ngài còn nhỏ, không chỉ đánh ngài thành như vậy, còn dám để ngài tự mình ra xới đất…”

Ba người bi phẫn vô cùng, cực kỳ đau đớn, hận không thể lấy thân mình thay cho Giám Chính đại nhân.

Đệ Nhất Thu chẳng hiểu làm sao liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, nói: “Các ngươi lấy cuốc đến đây.”

“Hả?” Ba người sửng sốt.

Một lát sau, ba vị công công cùng Giám Chính đại nhân đi xới đất.

Việc này, lúc trước Ti Thiên Giám còn có người bất bình thay Giám Chính đại nhân.

Nhưng sau đó, Hoàng Nhưỡng lại gieo đám “cỏ dại “ trước kia một lần nữa, ba ngày sau muỗi dần biến mất.

Cuối cùng người của Ti Thiên Giám cũng được ngủ an ổn một giấc, về sau không còn hô một câu oan uổng thay Giám Chính nữa.

Chuyện này cứ thế trôi qua, Hoàng Nhưỡng cứ như người không có việc gì, vẫn sáng sớm tối muộn mỗi ngày đưa chút đồ ăn tinh xảo cho Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu cũng không ghi hận, hắn nhận toàn bộ. Hai người như hai người bạn nhỏ cãi nhau, cãi nhau xong làm hòa là lại như thường. Mọi người nhìn quan hệ của hai người bọn họ thấy được rất nhiều điều bất đồng.

Về tiếng mắng chửi bên ngoài thì vẫn ngập trời. Nhưng dù sao Đệ Tam Mộng cũng chưa từng xuất hiện, những tiếng mắng chửi nguyền rủa công kích của bọn họ đương nhiên cũng không ảnh hưởng gì.

Còn về Hoàng Nhưỡng, nàng lại không thèm để ý —— người mà mọi người mắng là Đệ Tam Mộng, liên quan gì tới nàng?

Mỗi ngày nàng ở Ti Thiên Giám vẫn vui vẻ làm một con cá mặn hạnh phúc. Mà ngày này, Ti Thiên Giám nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

——Tông chủ Tạ Hồng Trần của Ngọc Hồ Tiên Tông đến thăm hỏi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.

Ngọc Hồ Tiên Tông luôn là chốn tu tiên vấn đạo, không can thiệp vào chuyện phàm trần. Tạ Hồng Trần hiếm khi đặt chân đến Thượng Kinh.

Hiện giờ hắn lại chủ động đến đây, sao có thể không khiến người ta ngờ vực khó hiểu cho được?

Đệ Nhất Thu mời người tiến vào, Tạ Hồng Trần vẫn y phục phiêu dật, nho nhã ôn hòa giống như xưa.

Hắn đến phòng tiếp khách ngồi vào chỗ của mình, nói: “Nghe nói năm qua Giám Chính một mực bận rộn vì chuyện chống hạn hán. Giám Chính tuổi còn nhỏ, ấy thế mà đã lòng hướng muôn dân, quả thật là phúc của vạn dân.”

Tạ Hồng Trần nói rất khách khí, trên mặt Đệ Nhất Thu mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lành lạnh. Hắn hỏi: “Tạ tông chủ quá khen rồi. Có điều Tạ tông chủ trước nay không bận tâm đến chuyện hồng trần, nghĩ chắc lần này đến đây cũng không phải chỉ vì muốn khen tại hạ mấy câu chứ?”

Tạ Hồng Trần ừ một tiếng, đáp: “Giám Chính thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng.” Ngọc Hồ Tiên Tông và triều đình luôn không hợp nhau, cho nên hắn cũng không ngại Đệ Nhất Thu đối xử lạnh nhạt với mình, nói∶ “Lần này bản tông chủ đến đây, cũng là vì muốn góp chút lòng thành cho vạn dân.”

Nói xong, hắn thi triển phép thuật, mấy chiếc thùng gỗ trong pháp bảo trữ vật tự động xuất hiện trong sảnh phòng khách. Tạ Hồng Trần thản nhiên nói: “Tiền tài là tục vật, nhưng dẫu sao vẫn có thể kéo chúng sinh ra khỏi bể khổ. Vẫn mong Giám Chính đừng nên chối từ.”

Giám Chính đại nhân tiện tay mở cái rương ra, chỉ thấy bên trong đặt ngay ngắn chỉnh tề toàn vàng là vàng.

Tiền tài khiến người ta động lòng nha! Hiện giờ Ti Thiên Giám tiêu phí quá lớn, triều đình lại chi ít, chỗ nào cũng cần tiền tiêu.

Giám Chính đại nhân đang do dự, Tạ tông chủ lại tiếp tục nói: “Nghe nói A Nhưỡng cô nương đang ở Ti Thiên Giám học tập. Bản tông chủ muốn đến thăm hỏi một chốc, không biết Giám Chính có thể mời nàng ra cho ta gặp được không?”

Hoàng Nhưỡng.... hai chữ này, hình như đã chọc đến nỗi đau của Giám Chính đại nhân.

Giám Chính đại nhân bịch một tiếng, khép cái rương gỗ lại, cũng khép luôn ánh vàng chói mắt trước mặt.

“Thế nào, Tạ tông chủ và A Nhưỡng còn là chỗ quen biết cũ sao?” Giám Chính đại nhân cười như không cười nói.

Tạ Hồng Trần nhận ra thái độ của hắn đã thay đổi, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Thật không dám giấu giếm, mười bốn năm trước tại hạ với A Nhưỡng cô nương từng có duyên gặp mặt một lần tại trấn Tiên Trà. Sau đó biết được nàng đến Như Ý Kiếm Tông, nhưng lại chưa từng đến thăm. Nói vậy cũng coi như là người quen cũ rồi.”

Trong lòng Giam Chính đại nhân thầm chửi má nó —— mười bốn năm trước.... Nói cách khác, bổn tọa vẫn còn đang ở trong bụng mẹ, vậy mà các người đã quen biết rồi sao?

Hắn ngồi lại ghế chủ vị, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tạ tông chủ coi bổn tọa thành ai vậy? Ngài cho rằng nâng mấy rương vàng đến là có thể nhìn thấy đệ tử Huyền Vũ Ti của ta ư?”

Nói xong, hắn vung tay áo lên, nói: “Lễ này, xin thứ cho bổn tọa không thể nhận lấy. Còn người, tông chủ đương nhiên cũng không thể gặp.”

Tạ Hồng Trần nhất thời nhíu mày, hắn tuyệt đối không nghĩ đến Đệ Nhất Thu lại xuyên tạc lời hắn nói như vậy. Lúc này hắn chỉ có thể nói: “Giám Chính hiểu nhầm rồi. Bản tông chủ chỉ là...”

Giám Chính đại nhân cười lạnh: “Bất kể lời ấy của tông chủ là có ý gì, bổn tọa cũng không thể nghe theo. Nàng đến Ti Thiên Giám học tập, Ti Thiên Giám sẽ tự bảo vệ chu toàn, để tránh bị kẻ xấu thèm muốn.”

Hắn nhấn mạnh hai chữ “kẻ xấu”, nói chắc như đinh đóng cột.

Dù sao Tạ tông chủ cũng là nhân vật có uy tín danh dự, há có thể bị đội cho cái tiếng xấu này?

Tạ Hồng Trần đứng dậy, nói: “Việc này Giám Chính đại nhân đã hiểu nhầm rồi. Là bản tông chủ không nên đề xuất yêu cầu này, vẫn mong ngài thứ tội cho.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Giám Chính đại nhân bước vài bước tiễn hắn đến cửa phòng, nhìn hắn rời đi, lúc này mới xoay người lại căn dặn: “Lý Lộc, mang đống vàng bạc này trả về Ngọc Hồ Tiên Tông.”

Lý Lộc phái người đến, nhưng vừa thấy vật trong rương thì khó tránh khỏi động lòng. Hắn nói: “Giám Chính… Ngọc Hồ Tiên Tông luôn giàu đến chảy mỡ. Nếu Tạ Hồng Trần cố ý mang tặng, không bằng cứ thu vào trong túi. Nói cho cùng, cũng là vì lê dân bá tánh mà.”

Thế nhưng, hiển nhiên Giám Chính đại nhân đã quyết ý, hắn nói: “Mang trả lại đi!”

Hôm nay cũng không biết Giám Chính đại nhân đổi tính gì nữa.... đến hoàng kim mà cũng không yêu. Lý Giám Phó lảm nhảm trong lòng.

Nhưng mà, Giám Chính đại nhân hiển nhiên đã xem thường Tạ tông chủ.

Tạ tông chủ xảy ra mâu thuẫn với hắn tại nơi này cũng không phải chuyện gì to tát —— nói đến cùng, Đệ Nhất Thu cũng chỉ mới mười bốn tuổi, ai thèm so đo với hắn làm gì?

Tạ Hồng Trần thản nhiên đến Như Ý Kiếm Tông thăm hỏi. Phu thê Hà Tích Kim vô cùng nhiệt tình với hắn.

Khuất Mạn Anh nói: “Tạ tông chủ đại giá quang lâm, chúng ta không thể nghênh đón từ xa, thật sự là thất lễ quá.”

Tạ Hồng Trần thân không nhiễm bụi trần, mấy năm qua khí độ của hắn càng ngày càng hòa hợp, thánh khiết nho nhã như trăng: “Hà phu nhân quá khách khí. Lần này tại hạ đến, thứ nhất là vì muốn thăm hỏi Hà chưởng môn, Hà phu nhân. Mặt khác cũng có chuẩn bị chút đồ chơi nhỏ, muốn tặng cho tỷ muội Hoàng thị.”

Hắn cố ý nhắc tới Hoàng Nhưỡng và Hoàng Quân.

Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh đều là người lão làng ổn trọng, trong lòng nhanh chóng sinh nghi.

Tạ Hồng Trần quả nhiên lấy ra rất nhiều lễ vật từ trong pháp bảo, tính tình hắn cẩn thận, tuy nói là tặng cho tỷ muội Hoàng thị nhưng vẫn chuẩn bị chút linh đan cho Hà Túy và Hà Đạm.

Khuất Mạn Anh nhận lấy những món đồ này, tất nhiên là liên tục nói lời cảm ơn.

Tạ tông chủ ôn hòa nói: “Lần trước có gặp qua A Nhưỡng cô nương tại tiên tông, chỉ cảm thấy – vừa gặp mà như đã quen thân. Chỉ tiếc hiện giờ nàng ấy đang học tập tại Thượng Kinh, không thể đích thân gặp mặt.”

Hắn nói lời này là có ý gì, hiễn nhiên đã quá rõ rồi.

Khuất Mạn Anh cảm thấy mình đã hiểu, nhưng trên mặt vẫn không bày tỏ gì, bà chỉ cười nói: “Còn không phải như vậy sao? Mười mấy năm thời gian dài chỉ như mấy bước chân, mắt thấy bọn nhỏ đã lớn cả rồi. Ta thay mấy đứa bé cảm ơn tấm lòng của Tạ tông chủ.”

Tạ tông chủ thấy vậy cũng dừng, không nói thêm nữa.

Mấy người tán gẫu thêm chuyện lương thực, Tạ Hồng Trần nói: “Đệ Tam Mộng đúng thật là một bậc kỳ tài, chỉ mới mấy tháng đã lai tạo ra giống tốt như vậy.”

Hà Tích Kim đương nhiên cũng không khỏi mở lời khen: “Chính, chính chính là thế.”

Hắn vốn là người thông tuệ, hiện giờ đã hiểu được bảy tám phần mười tâm tư của Tạ Hồng Trần, chỉ đành nói mấy lời linh tinh cho qua.

Khuất Mạn Anh nói: “Chỉ tiếc lương thực ăn vào miệng có hơi thô, mấy tháng qua bên ngoài mắng kinh lắm.”

Tạ Hồng Trần cười nói: “Theo bản tông chủ thấy, đây cũng là chỗ cao minh của Đệ Tam Mộng tiên sinh.”

“Sao cơ…?” Khuất Mạn Anh nhìn lại.

Tạ Hồng Trần vẫn ôn hòa kiên nhẫn, chậm rãi nói: “Chuyện lương thực đã gây chấn động cả vua và dân. Bản tông chủ cũng từng đến ruộng trồng xem qua. Giống này cho ra sản lượng rất cao, lại không phụ thuộc vào nguồn nước. Từ sớm đã có phú hộ nhìn chằm chằm vật này. Nếu như nó ngon miệng, nhất định sẽ có người tích trữ một số lượng lớn. Một khi trữ hàng, bất kể sản lượng cao tới đâu cũng sẽ trở thành vật khan hiếm.”

Hắn vừa phân tích vừa nói: “Đến lúc đó, cho dù giống lương thực này không chịu ảnh hưởng từ hạn hán cũng nhất định bị độn giá. Những gia đình bần hàn vẫn cứ phải chịu đói.”

Sắc mặt Khuất Mạn Anh khẽ thay đổi, Tạ Hồng Trần nói: “Chỉ có loại thô ráp khó nuốt này mới không khiến ai nảy sinh ham muốn tích trữ. Vì thế giá lương thực mới không bị leo thang, đời sống dân chúng cũng không gặp khó khăn. Vào năm đại hạn, ngược lại cứu được một mạng.”

Những lời này, chữ nào chữ nấy đều vạch trần lòng người! Về chuyện này, cứu người giết người, đều là lòng người.

Khuất Mạn Anh nghe xong như vừa tỉnh lại từ trong mộng, chỉ có thể cảm thán: “Đệ Tam Mộng tiên sinh thật đúng là cao nhân. Ta cũng sinh lòng kính ngưỡng người này không thôi. Thật hy vọng lúc sinh thời còn được một lần gặp mặt.”

Hà Tích Kim nói: “Thói, đời đời, lòng lòng người giả dối, rất nhiều. Ít, ít người người thật lòng lòng.”

Tạ Hồng Trần khẽ gật đầu, nói: “Hà chưởng môn nói chí phải. Người này không chỉ có lòng mang đại nghĩa, mà còn có một trái tim nhân hậu khiến lòng người cảm động. Bản thân hắn lại tài hoa hơn người, luôn nghĩ vì nước vì dân, quả đúng là hiền sĩ.”

Mà lúc này, Hoàng Nhưỡng “lòng mang nhân nghĩa, hòa hợp thấu tình đạt lý” lại đang ở mảnh đất Đệ Nhất Thu được phong. Mảnh đất này thật sự phì nhiêu, là thứ mà thổ yêu thích nhất! Ngẫm lại ngoài mộng, nếu sớm biết Đệ Nhất Thu còn có một mảnh ruộng tốt như vậy, nàng nào có ngại hắn tuổi nhỏ? Thật đúng là thất sách!

Giống lương thực này hiện giờ sinh trưởng trong mảnh đất này vô cùng tốt. Nhóm lương thực loại tốt thứ hai cũng sắp được thu hoạch rồi.

Nàng chắp tay sau lưng đi tới đi lui trên mảnh đất, giống như tướng quân đang tuần tra binh lính của mình, có vẻ hết sức hài lòng.

Bên cạnh có tá điền đang nhổ cỏ, thấy tính tình nàng ôn hòa thì không khỏi lấy thêm can đảm, cẩn thận hỏi: “A Nhưỡng cô nương, bên ngoài đều đang đồn, nói lương thực rất khó ăn. Sao Đệ Tam Mộng tiên sinh không chịu thay đổi hương vị của nó?”

Hoàng Nhưỡng vừa nghe thế thì lập tức trợn mắt: “Đổi vị? Bọn hắn không lo chuyện nhà cửa nên làm sao biết được củi gạo đắt tiền! Biết trồng được giống lương thực này tốn bao nhiêu tiền không? Hai tay tiên sinh trống trơn, một nghèo hai trắng, lấy đâu ra bạc mà đổi vị?! Thật đúng là ngu muội không biết gì, toàn nói chuyện viển vông.”