Không Tỉnh

Chương 85: Vĩnh viễn



Mắt thấy giống lương thực mới sắp thành thục, các thế gia gây giống dần dần yên lặng.

Yên lặng không phải vì thỏa hiệp, mà là sợ hãi.

Ngày này, Tức gia.

Tức lão gia tử ngồi ở ghế chủ vị, ánh mắt lạnh lùng.

Ngồi hai bên là gia chủ của một vài thế gia gây giống được coi là có tiếng.

Hiện giờ dòng tộc thổ yêu lấy Tức Nhưỡng làm chủ.

Các chi thứ khác trước nay vẫn nhìn mặt Tức lão gia tử mà sống.

“Thứ này, nói vậy các ngươi đều đã xem qua rồi.” Tức lão gia tử chỉ vào giống lương thực mới trên bàn, những người khác chỉ gật đầu chứ không nói gì. Mẫu gạo mới mọi người vẫn chưa có, nhưng hạt giống sau khi thành thục này mỗi người đều đã nghiên cứu qua.

Ánh mắt Tức lão gia tử đầy vẻ tâm sự, nói: “Lão phu cũng xem qua rồi.” Nói xong, lão vung tay lên, hạ nhân bưng lên một chậu hoa. Đất đai bên trong rạn nứt, gần như không có lấy chút hơi nước.

Nhưng mạ xanh trong chậu vẫn mọc vô cùng tươi tốt.

Ánh mắt mọi người rơi trên gốc mạ xanh tốt bóng mượt kia, sắc mặt tất cả đều xanh mét.

Tức lão gia tử thong thả lắc lư hai hạt châu trong tay, sau một lúc lâu mới nói: “Các ngươi cho rằng tài nghệ của Đệ Tam Mộng này thế nào?”

Gia chủ Sa thị Sa Nguyên nói: “Giống mới ổn định, sức chống chọi với bệnh tật cao, độ ỷ lại vào thổ nhưỡng thấp, là một loại giống hoàn mỹ.” Hắn nói vậy, mọi người xung quanh cũng không phản đối.

Một vị gia chủ khác cung kính nói: “Người này không thể nào xuất thân đơn chiếc, chắc chắn xuất thân từ danh môn.” Hắn vừa nói xong lời này, mọi người lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tức lão gia tử.

Tức lão gia tử trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng, một vị trưởng lão của Hoàng gia nói: “Nghe nói, giống lương thực mới này do một vị đệ tử trong Ti Thiên Giám đào tạo ra. Hơn nữa còn do Hoàng Nhưỡng trông nom.”

“Hoàng Nhưỡng?” Cái tên này vô cùng xa lạ, mọi người cũng không ai biết.

Vị tộc lão kia của Hoàng gia gật đầu nói: “Không dối gạt chư vị, Hoàng Nhưỡng chính là nữ nhi của Hoàng Thự.” Hắn nói đến Hoàng Nhưỡng, mọi người không biết, nhưng nếu nói đến Hoàng Thự, những người này ít nhiều vẫn có nghe nói qua.

Năm đó nữ nhi út của Tức lão gia tử là Tức Âm, không để ý đến gia tộc ngăn trở, sống chết muốn gả cho một tên tiểu tử của Hoàng gia.

Thổ Linh lấy Tức gia làm chủ, nhưng Tức gia cũng có rất nhiều chi nhánh. Phân tán ra bên ngoài, đó là Hoàng gia, Thập thị, Sa thị v…v…. Nếu là Hoàng gia có huyết mạch chính thống, chắc Tức lão gia tử cũng bịt mũi chấp nhận rồi.

Nhưng tiểu tử Hoàng Thự này xuất thân từ trấn Tiên Trà, là một chi cực kỳ xa côi của Hoàng gia.

Tức lão gia tử giận tím mặt, mọi người vốn tưởng rằng này cuộc hôn sự này tuyệt đối không thể thành. Ai ngờ sau cùng Tức gia lại trục xuất Tức Âm ra khỏi gia tộc. Gia phổ tiên môn xưa nay không phân biệt nam nữ, chỉ cần là huyết mạch dòng chính thì đều được vào gia phả.

Mà Tức Âm sau khi gả cho Hoàng Thự, Tức gia liền xóa tên bà ra khỏi gia phả, coi như không quen biết. Việc này đã trôi qua nhiều năm, nhưng dù sao cũng từng chấn động một thời, mọi người ai cũng nhớ rõ.

Mọi người lại nhìn về phía Tức lão gia tử, mặt mày lão trầm như nước. Vì thế vị tộc lão của Hoàng gia nọ lại tiếp tục nói: “Mười mấy năm trước trong nhà Hoàng Thự bị trộm ghé thăm, không chỉ bị cướp kết vàng bạc mà còn khiến Hoàng Thự bị….”

Hắn nhìn thoáng qua Tức lão gia tử, châm chước nói: “Thiến.”

Mọi người rùng mình, đồng thời nhìn về phía Tức lão gia tử.

Chuyện này thật sự quỷ dị, cũng khó trách mọi người hoài nghi người đứng sau lưng sai khiến là lão.

Trên mặt Tức lão gia tử vẫn không lộ vui buồn, chỉ nói: “Tiếp tục nói.”

Tộc lão của Hoàng thị kia lại nói: “Về sau phu thê Hà Tích Kim dẫn cả mẫu tử ba người Hoàng Quân, Hoàng Nhưỡng về Như Ý Kiếm Tông. Sau đó Hoàng Nhưỡng đến sống dưới gối phu thê Hà Tích Kim. Vài năm trước, nàng đến Viện Gây Giống của Ti Thiên Giám để học tập.”

“Viện Gây Giống?” Nhắc tới đây, tất cả mọi người đều là vẻ mặt khinh bỉ. Viện Gây Giống của Ti Thiên Giám thì tốt lành gì?

Quả nhiên, Tức lão gia tử lạnh lùng nói: “Mất mặt xấu hổ!”

“Còn không phải vậy sao?” Vị tộc lão của Hoàng thị kia vội nói, “Nàng nhập học nhiều năm, nhưng nghe nói chỉ biết chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng. Mà phu thê Hà Tích Kim cũng mặc kệ, không thèm quan tâm.”

Đại nhi tử Tức Phong của Tức lão gia tử không nhịn được hỏi: “Thế sao nàng ta lại chăm sóc giống lương thực mưới thay Đệ Tam Mộng?”

Vị tộc lão Hoàng thị Kia nói: “Lần trước chúng ta yêu cầu tất cả nông hộ không được cho bên ngoài thuê đất vườn. Đệ Tam Mộng vốn không có đất để giao trồng. Nhưng Đệ Nhất Thu lại lấy mảnh đất được phong cho hắn ra. Sau khi chúng ta hỏi thăm nhiều mặt mới phát hiện đúng là Hoàng Nhưỡng đang thay Đệ Nhất Thu xử lý những thứ loại giống kia.”

Ánh mắt Tức lão gia tử trở nên âm trầm, nói: “Nó đến Ti Thiên Giám học hành, bị triều đình lợi dụng không hề lạ. Nhưng Đệ Tam Mộng này dấu đầu lộ đuôi, đẩy xú nha đầu kia ra thay mặt làm việc. Thật đúng là buồn cười.”

“Ai nói không phải đâu... Người này chỉ là kẻ tiểu nhân mua danh chuộc tiếng thôi…” Mọi người thi nhau phụ họa.

Tức Phong đứng bên cạnh lại nói: “Phụ thân, chư vị tộc trưởng, tộc lão. Nếu như là Hoàng Nhưỡng này thay hắn chăm sóc, thì cho dù Ti Thiên Giám có đạt được giống tốt cũng rất khó mang gieo trồng ra thành quả.”

Hai mắt mọi người sáng lên, đồng thời nhìn Tức lão gia tử. Có người khó xử nói: “Nhưng mà Hoàng Nhưỡng này là chất nữ của Tức lão gia tử. Chúng ta có điều kiêng kỵ, cho nên đương nhiên phải xin chỉ thị từ Tức gia trước.”

Tức lão gia tử hừ lạnh một tiếng, nói: “Năm đó lão phu đã từng nói qua, lão phu không có nữ nhi này. Thế thì làm gì có chất nữ?”

“Nếu như là thế, vậy thì dễ làm rồi.” Có người nhỏ giọng nói, “Hiện giờ Hoàng Thự đúng là rất nhớ vợ con… ”

Mọi người nhìn nhau cười, chỉ có Tức lão gia tử vẫn không ngừng chuyển động hai hạt châu trong tay, vui buồn không hiện lên mặt.

Như Ý Kiếm Tông.

Hà Tích Kim nhận được một phong thư gấp, lúc mở ra xem hắn nhất thời sửng sốt. Khuất Mạn Anh ngồi ở bên cạnh thấy thế bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Hoàng, Hoàng Hoàng Thự!” Hà chưởng môn nói ra được hai chữ xong trực tiếp đưa thư đến trong tay phu nhân.

Khuất Mạn Anh nhìn thoáng qua, đến giọng nói cũng đề cao hơn vài phần: “Hoàng Thự bệnh tình nguy kịch, muốn để cho A Âm dẫn nữ nhi trở về thăm viếng?!”

Phu thê hai người nhìn nhau, Hà Tích Kim nói: “Sợ, chỉ sợ, chỉ chỉ có thể, như như vậy.”

Khuất Mạn Anh tức giận nói: “Năm đó chàng nên chém đứt cổ lão!”

Hà chưởng môn nói: “Là là là lỗi lỗi của vi vi phu.”

Hắn nhận sai rất nhanh, Khuất Mạn Anh đành phải nói: “Cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm cho chàng, loại cầm thú này, nếu như có thể chết luôn há chẳng phải quá hời cho hắn sao? Vẫn là bị bệnh nhiều năm qua mới vừa khiến ta bớt giận.”

Hà chưởng môn nói: “Nàng các nàng, tỷ, tỷ muội hai người, phải, phải phải trở về. Không, nếu không để cho, để cho người ta dị nghị, nghị nghị nói bọn chúng chúng bất hiếu!” Đạo lý kia, Khuất Mạn Anh sao lại không rõ?

Bà nói: “Thế chi bằng chúng ta cùng mẹ con các nàng về trấn Tiên Trà một chuyến.”

“Chuyện, chuyện nên làm làm.” Hà chưởng môn gật đầu.

Vì thế, Khuất Mạn Anh viết một phong thư, gửi cho Hoàng Nhưỡng đang ở Thượng Kinh xa xôi.

Lúc này, Ti Thiên Giám.

Hoàng Nhưỡng mới vừa làm xong cơm chiều, dụng hộp đựng thức ăn đựng lấy, mang đến thư phòng của Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu thấy nàng thì lập tức đứng dậy, bắt đầu giúp nàng mở hộp đựng thức ăn, mang bát đũa lên. Bát đũa chỉ có hai bộ, hai người đã quen ăn cơm cùng nhau rồi.

Lúc Lý Lộc tiến vào, Giám Chính đại nhân đang dịch ghế cho Hoàng Nhưỡng.

Ách, có hơi xấu hổ.

Lý Giám Phó vội nói: “A Nhưỡng cô nương, mới vừa rồi Hà chưởng môn cùng phu nhân có gửi thư đến, mời người về Như Ý Kiếm Tông một chuyến.”

“Về Như Ý Kiếm Tông?” Hoàng Nhưỡng giật mình.

Lý Lộc lấy thư ra, hai tay trình lên. Hắn đương nhiên không cần phải kính cẩn như vậy với người khác, nhưng… aizzz, lúc này không giống ngày xưa rồi.

Hoàng Nhưỡng nhận lấy thư, càng xem vẻ mặt càng nghiêm túc. Đệ Nhất Thu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Di phụ và di mẫu gửi thư đến, nói cha ta bệnh tình nguy kịch, bảo ta nhanh chóng trở về Kiếm Tông, cùng bọn hắn đến trấn Tiên Trà thăm viếng.”

“Phụ thân nàng bệnh tình nguy kịch?” Đệ Nhất Thu không hề biết tính hình của Hoàng Thự, lúc này bèn nói: “Nếu như thật có chuyện này, quả đúng là nên về nhà thăm hỏi một chuyến.” Thấy Hoàng Nhưỡng trầm ngâm một lúc lâu, Đệ Nhất Thu lại hỏi: “Nàng rất lo lắng cho phụ thân sao?”

“Lo lắng cho phụ thân ư?” Hoàng Nhưỡng cười lạnh, “Cái lão già kia có chết như thế nào ta cũng vỗ tay khen hay.”

Lý Lộc nghe thấy nhất thời đầu đầy mồ hôi, Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Vì sao?”

Hoàng Nhưỡng nhìn thoáng qua Lý Lộc, Lý Giám Phó ngầm hiểu: “Hạ quan xin ra ngoài trước.”

Lý Giám Phó không chỉ thức thời rời đi, mà còn tri kỷ xoay người khép cửa phòng lại.

Hoàng Nhưỡng nhìn chằm chằm Đệ Nhất Thu cả buổi, rồi đột nhiên nàng đặt đũa xuống, bắt đầu kể cho hắn nghe những việc ác của Hoàng Thự. Mỗi một việc nàng đều liệt kê chi tiết lỗi lầm của Hoàng Thự, không hề giấu giếm, cũng không khoa trương.

Đệ Nhất Thu nghiêm túc lắng nghe, mãi đến khi Hoàng Nhưỡng nói đến chuyện tỷ tỷ Hoàng Quân của nàng bị hại, trên tay hắn dùng lực, bát sứ trong tay ‘cạch’ một tiếng, vỡ nát.

Hoàng Nhưỡng kể đến chuyện phu thê Hà Tích Kim cứu giúp, sau khi nói xong, nàng dừng lại, đối diện với Đệ Nhất Thu.

Những lời này nếu là nữ nhân thông minh thì không nên nói ra.

Việc xấu của phụ thân, nói ra thì đúng là lỗi của lão, nhưng lại hủy diệt đi sự trong sạch của tỷ tỷ mình. Kết quả cuối cùng người bị nhạo báng, bị hiểu lầm, bị người đời khinh ghét, vẫn chỉ là tỷ tỷ của nàng. Thói đời vốn lắm chuyện nực cười như vậy.

“Trước kia, những lời này ta không dám nói.” Giọng nói của Hoàng Nhưỡng bỗng trở nên rầu rĩ, “Dẫu sao ta vẫn cảm thấy, có một người phụ thân như vậy lại để người ta biết được, chỉ sợ cả đời này tỷ muội ta đều khó sống. Bất kể ta và tỷ tỷ có cố gắng thế nào cũng vẫn gánh tiếng xấu cả đời. Nhưng… Ta không muốn giữa chúng ta có thêm hiểu lầm nào.”

Nàng còn muốn nói tiếp, nhưng Đệ Nhất Thu đã vùi đầu vào ăn cơm.

Hoàng Nhưỡng nhìn phản ứng của hắn, nhất thời không biết trong lòng hắn nghĩ gì. Dù sao tuổi hắn còn quá nhỏ, có lẽ không thể hiểu được những lời nàng nói?

Hắn chờ Hoàng Nhưỡng ăn xong thì bảo nàng đi đi, Hoàng Nhưỡng nghe vậy thì bật cười: “Chờ một chút.”

Đệ Nhất Thu quay đầu, Hoàng Nhưỡng hỏi: “Chàng không cân nhắc đến việc giữ ta lại sao?”

Lời này, nàng hỏi thật sự nghiêm túc. Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Có ý gì –“

Chữ sau cùng còn chưa nói hết, Hoàng Nhưỡng đã tiến lên, môi đỏ mọng chạm vào má hắn.

Giám Chính đại nhân như bị sét đánh, một dòng điện chảy dọc toàn thân, cả người ngoài khét trong sống, lông tóc dựng đứng.

Cánh môi Hoàng Nhưỡng ghé vào lỗ tai hắn, dán lên dái tay hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chàng có từng cân nhắc đến việc giữ ta ở lại chưa? Từ nay về sau, không ai có thể dùng bất cứ lý do gì dẫn ta đi. Ta sẽ ở bên cạnh chàng vĩnh viễn.”

Khoảnh khắc đó, Giám Chính đại nhân chỉ cảm thấy vành tai tê dại, toàn thân vô lực.

“Vì, vì sao phải giữ con cá mặn nàng ở bên người?!” Hắn nghiêng đầu tránh khỏi môi lưỡi của Hoàng Nhưỡng, như chạy trốn mà bay về phía cửa. Một mạch chạy thẳng tới cửa Huyền Vũ Ti, hắn mới phát hiện tim mình đập như trống tỏi. Vĩnh..... Viễn ở lại bên cạnh ta sao?

Đằng sau, Hoàng Nhưỡng khẽ cười một tiếng.

Thật đúng là còn nhỏ quá, không biết đùa gì hết. Phải ăn nhiều cơm cho nhanh lớn. Chờ ngày nào đó lão nương chơi trò người lớn với chàng. Hiện tại cái thân thể này của chàng, ta sợ rằng sẽ không chịu nổi....

Hoàng Nhưỡng cúi đầu thu dọn bát đũa, rất lâu sau mới nhớ tới vị phụ thân hiền từ đang “Bệnh tình nguy kịch” ở trấn Tiên Trà kia.

Lần này ngươi lại bị ai sai khiến mà một lòng muốn chết đây? Phụ thân đại nhân thân ái của ta.