Không Tỉnh

Chương 86: Lòng hiếu thảo



Trấn Tiên Trà.

Hoàng Thự từ mười bốn năm trước bị trộm cướp đột nhập, bản thân bị trọng thương, sức khỏe vẫn luôn yếu kém nhiều bệnh. Hơn nữa việc này khiến lão gặp đả kích rất lớn, bình thường ít khi thấy lão ra khỏi nhà.

Cơ thiếp Hoàng gia, phàm là có cách thì đều đã đi hết.

Mười mấy năm qua, Hoàng gia trong mộng không thể sánh bằng Hoàng gia ngoài mộng có Hoàng Nhưỡng lo liệu, thế nên càng thêm làm ăn thất bát thua lỗ. Hiện giờ Hoàng Thự ở trong giới gây giống căn bản không có ai coi trọng lão.

Nhưng hiện giờ, hiển nhiên lão vẫn còn chỗ dùng —— hắn là trượng phu của Tức Âm, phụ thân của Hoàng Nhưỡng.

Phu thê Hà Tích Kim giữ cho lão một mạng, đó là bởi vì kiêng kỵ hai thân phận này của lão.

Bấy giờ trong chính sảnh của Hoàng gia, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng ho khan.

Hoàng Thự ngồi ở trên ghế chủ vị, cái bàn bên trong vẫn còn như mấy năm trước, nhưng đã không còn ngăn nắp.

“Tộc trưởng người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng lùi bước trước người có địa vị thấp, đi tới môn hộ nhỏ này của Hoàng Thự ta, thật sự khiến ta thụ sủng nhược kinh.” Hoàng Thự bày ra gương mặt tươi cười, nói. Tuy lão cũng họ Hoàng, nhưng lại khác với chi thứ với chi chính của Hoàng gia.

Lão đã từng vì cưới được Tức Âm mà được cả gia tộc Hoàng thị xem trọng.

Nhưng vì Tức lão gia tử quyết tuyệt, cố ý xóa tên Tức Âm ra khỏi gia phải, khiến lão không dính được chút hào quang nào từ Tức gia. Lại thêm sau khi cưới Tức Âm vào cửa, lão lại quen cửa quen nẻo đón một kỹ nữ vào cửa, cũng sinh ra đại nhi tử.

Tộc lão Hoàng thị càng chẳng buồn quan tâm đến lão.

Hiện giờ tộc trưởng Hoàng Thạch Ý tự mình đến, Hoàng Thự đương nhiên thụ sủng nhược kinh.

Nhưng Hoàng Thạch Ý cũng không nói lời vô nghĩa với lão, chỉ nói: “Nữ nhi Hoàng Nhưỡng kia của ngươi làm được chuyện tốt gì ở Thượng Kinh, chắc ngươi cũng biết rồi chứ?”

Hoàng Thự khúm núm đáp: “Tiểu nhân cũng phải mãi sau này mới nghe nói. Tộc trưởng không cần lo lắng, xú nha đầu kia dù nói thế nào cũng là nữ nhi thân sinh của ta. Trước kia là phu thê Hà Tích Kim xen vào việc của người khác, lần này đảm bảo không để nó được bước chân ra khỏi Hoàng gia nửa bước.”

Hoàng Thạch Ý nói: “Tốt nhất là như vậy, nếu không còn để lầm lỡ đại sự, trên thân ngươi mà có thiếu đi thứ gì, cũng đừng chạy ra ngoài khóc lóc kêu than.” Giọng lão âm trầm, Hoàng Thự bất giác rùng mình một cái.

Vì thế, phong thư bệnh tình của Hoàng Thự trở nặng gửi đi hết phong này đến phong khác, thúc giục mẹ con ba người Tức Âm về trấn Tiên Trà.

Như Ý Kiếm Tông, mấy năm nay Tức Âm đã thử xử lý mảnh ruộng nhỏ mà Hoàng Nhưỡng để lại kia. Bà gây giống được khá khá giống loại, Khuất Mạn Anh nhìn thấy bạn thân nay đã khác xưa, vui mừng khôn cùng.

Dù sao Tức Âm cũng là nữ nhi dòng chính của Tức lão gia tử, bà lai tạo ra giống tốt cũng có thể đưa đi bán. Chỉ một mảnh đất nho nhỏ đã đủ duy trì cuộc sống của nàng và Hoàng Quân.

Khuất Mạn Anh liên tiếp nhận được hơn 10 phong thư, đều là thúc giục ba mẹ con Tức Âm nhanh chóng quay về Hoàng gia. Bà ấy thở dài, cũng chỉ có thể đến thương lượng với Tức Âm.

Lúc này, Tức Âm còn đang xử lý giống mầm.

Khuất Mạn Anh đưa thư cho bà, bà mở ra, tất cả đều xem qua.

“A Âm, việc này muội định làm thế nào?” Khuất Mạn Anh nói, “Hoàng Thự giục rất vội, nếu bỏ mặc, chỉ sợ tương lai bọn nhỏ sẽ bị người đời cười chê.”

Tức Âm chậm rãi thu lại thư, hơn nữa ngày sau mới nói: “Đừng để bọn nhỏ trở về, ta trở về là được rồi.”

“Muội?” Khuất Mạn Anh muốn nói lại thôi, “A Âm, chẳng lẽ muội còn chưa tỉnh ngộ sao? Hoàng Thự chính là tên tiểu nhân cầm thú. Cả Hoàng gia kia đều là một hang hổ sói. Theo ta nghĩ, muội vẫn cứ mượn cớ ốm đau, đóng cửa không ra ngoài. Ta sẽ thả phong thanh ra ngoài, nói muội bệnh nặng khó đi. Ta và Hà Tích Kim sẽ dẫn bọn nhỏ trở về, thăm lão một chốc rồi quay về luôn.”

Tính toán này của bà ấy, không thể không nói là rất ổn.

Nhưng Tức Âm lại nói: “Hắn sẽ không bỏ qua cho bọn nhỏ.” Nói xong lời này, bà ngẩng đầu, cười với Khuất Mạn Anh, “Hơn nữa, sao ta nhẫn tâm để cho A Quân trở về gặp hắn? Lại còn phải cười mà tận hiếu với hắn nữa?”

Khuất Mạn Anh thở dài một tiếng, đây cũng là chuyện làm khó bà ấy nhất. Bên phía Hoàng Quân, Khuất Mạn Anh vẫn chưa đề cập với nàng ấy.

Cho đến chạng vạng, Tức Âm tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn.

Cả nhà Hà Tích Kim đương nhiên đều đến ăn, sắc mặt bà hồng nhuận, hai mắt sáng ngời, Hà Tích Kim thấy vậy cũng yên tâm hơn.

Khuất Mạn Anh thấy đồ ăn trên bàn phong phú, không khỏi nói: “Thật sự không thể tin được, A Âm muội muội còn có tay nghề này.”

Tức Âm cười khẽ, nói: “Còn không phải vì bao năm qua, ta cùng bọn nhỏ vẫn luôn làm phiền cả nhà tỷ tỷ chăm sóc sao. Trong lòng ta vẫn luôn không yên.”

Bà vừa nói như vậy, Hà Tích Kim bèn khoát tay, nói: “Không không không cần khách khách sáo sáo sáo!”

Tức Âm nói: “Tỷ phu nói phải, nào, mọi người tới ăn cơm đi.”

Khuất Mạn Anh nói: “Đáng tiếc A Nhưỡng không trở về được, đứa nhỏ này chắc đã nhận được tin rồi. Chỉ sợ bên phía Ti Thiên Giám phải xin nghỉ chỗ tiên sinh.”

Tức Âm cũng không để ý lắm, nói: “Hết cách rồi, nó sống tốt là được. Có trở về hay không cũng vậy.”

Lời này nói có hơi buồn, thấy Khuất Mạn Anh nhìn mình, Tức Âm cười nói: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã nghịch. Trước kia tính tình ta không tốt, chỉ có thể xin lỗi tỷ muội các nàng ấy. Mỗi khi ta hồ đồ nổi điên, A Quân chỉ biết chịu đựng. Mà nàng thì miệng lưỡi sắc bén, không chịu chút thiệt thòi nào.”

Lần đầu tiên bà nhắc đến chuyện hồi nhỏ của bọn họ, đáng tiếc thời thơ ấu của hai đứa trẻ cũng chẳng được bao nhiêu vui vẻ. Vì thế chỉ bằng mấy câu trần thuật ít ỏi đã hết.

Nhưng chính là vì vậy, Khuất Mạn Anh mới cảm thấy vui mừng. Điều này có phải đã chứng minh, cuối cùng bạn cũ đã tỉnh ngộ rồi?

Bà ấy nói: “Tính tình đứa trẻ này là vậy, A Quân nhà chúng ta ngày sau tuyệt đối không thể nhẫn nhục chịu đựng nữa. Miễn cho bị người ta bắt nạt.”

Tức Âm vừa gắp thức ăn cho Hoàng Quân vừa nói: “A Quân đi theo tỷ tỷ thì tốt rồi, mỗi ngày luyện kiếm, con người cũng trở nên cởi mở không ít.”

Hoàng Quân yên lặng ăn cơm, vẫn không lên tiếng nói chuyện.

Chuyện thời còn trẻ con, đối với người làm cha mẹ mà nói có thể là một chuyện vui. Chỉ riêng đối với nàng ấy, nó lại quá mức tàn khốc.

Hai huynh đệ Hà Túy, Hà Đạm vì quanh năm dẫn theo Hoàng Quân cùng luyện kiếm, cho nên hiện giờ mấy người đã sớm không còn vẻ xa lạ như năm đó. Ba người ngồi cùng bàn ăn cơm, không khác gì huynh đệ muội ruột thịt. Một bữa cơm này, mọi người ăn rất vui vẻ thoải mái.

Cho đến ngày kế tiếp, Khuất Mạn Anh vẫn đang cùng Hà Tích Kim thương lượng làm sao để đối phó với Hoàng Thự. Không ngờ sáng sớm hôm ấy, Hoàng Quân đột nhiên đến, nói: “Không thấy mẫu thân ta đâu nữa.”

Khuất Mạn Anh nhíu mày: “Chẳng lẽ lại tự mình rời đi rồi?” Bà ấy vội vàng sai người tìm kiếm khắp nơi.

Trấn Tiên Trà.

Hoàng Thự đang ngồi ở trong sảnh, lúc này đang chính giữa hè nhưng lão vẫn ăn mặc rất dày. Từ sau khi lão bị thương thì vẫn luôn sợ lạnh. Lúc này trong tay lão đang bưng một chung rượu, làm ấm chờ uống.

Hiện giờ lão quanh năm say rượu, nhưng rượu cũng không thể sánh bằng cỏ Thần Tiên của lão, rất nhiều khi tỉnh táo. Trong lòng lão luôn buồn khổ, không khỏi nặng nề mà “hừ hừ” mấy tiếng.

Đột nhiên, bên ngoài có người nói: “Lão gia, phu nhân trở lại rồi!”

“Phu nhân?!” Hoàng Thự nhớ tới người đại biểu cho xưng hô này, trong đôi mắt tràn ngập sự u ám.

“Kẻ tiện nhân kia….” Lão lẩm bẩm nói, “Hoàng Nhưỡng trở lại không?”

Hạ nhân lại nói: “Bẩm lão gia, phu nhân chỉ về có một mình, không thấy hai vị cô nương đâu.”

“Bảo ả lăn tới đây!” Hoàng Thự cười lạnh.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài ánh sáng lấp lánh, Tức Âm nhẹ nhàng chậm rãi đi đến. Mười bốn năm không gặp, bà đã sớm không còn dáng vẻ như trong ký ức.

Hoàng Thự cũng sửng sốt. Tức Âm trước mắt mượt mà hơn năm đó một chút. Bà không còn gầy trơ xương, ngũ quan vốn đã linh động xinh đẹp nay lại càng sắc sảo mặn mà.

Bởi vì được nghỉ ngơi chăm sóc mười mấy năm, con người bà không còn những cử chỉ điên rồ giống như trước kia, hiện giờ hai mắt có thần, thật đúng là một mỹ nhân.

Hoàng Thự nhìn thấy Tức Âm như vậy, không biết vì sao lại hừng hực lửa giận!

“Tiện nhân!” Lão gằn ra từng chữ đầy ý hận, “Mấy năm nay trốn ở nhà dã nam nhân khác sống cũng không tệ nhỉ?”

Lão bước nhanh đến, muốn giơ tay túm tóc Tức Âm.

Lúc này trong lòng lão chỉ có hận thù, thậm chí mặc kệ Hoàng Nhưỡng có trở về hay không. Lão chỉ muốn xé rách quần áo của nữ nhân trước mặt, kéo đứt tóc của bà, khiến bà không còn giả bộ xinh đẹp như vậy nữa.

Tức Âm biết lão sẽ lao tới.

Nhìn nam nhân trước mặt, bà cũng không biết tại sao năm đó lại bị lão mê hoặc. Hiện giờ Hoàng Thự xanh xao vàng vọt, mắt lộ hung quang, giống như một con khỉ giương nanh múa vuốt.

Nếu bàn về chiến lực, lão không khác mấy một nam nhân bình thường.

Mà Tức Âm dù sao cũng là thổ linh của dòng tộc Tức Nhưỡng. Tay phải Tức Âm nắm thật chặt một con dao —— chỉ cần bà móc được tim tên nam nhân này, từ nay về sau A Quân và A Nhưỡng vĩnh viễn không cần lo trước lo sau nữa.

Còn về bản thân bà…. Nhiều năm qua chưa từng làm tròn trách nhiệm của một mẫu thân.

Lúc này, biết rõ Hoàng Thự không có ý tốt, chẳng lẽ bà còn vì nghĩ cho bản thân mà đẩy hai đứa nhỏ vào hố lửa sao?

Mắt thấy Hoàng Thự bổ nhào đến trước mặt, đang muốn cho bà một bạt tai. Lúc này, trên tay Tức Âm lóe lên ánh sáng lạnh.

Nhưng rất nhanh, cổ tay bà đã bị người ta cầm lấy —— gia đinh của Hoàng gia, trên thực tế là bị người gài vào?!

“Tiện phụ, còn dám giết lão tử?!” Hoàng Thự liếc thấy con dao trong tay Tức Âm bị đoạt đi, nhất thời nổi giận! Lão tát Tức Âm hơn mười cái tát. Tức Âm bị đánh cho má hồng sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu.

May mà Hoàng Thự cũng không có nhiều sức lực, lão dừng lại thở dốc, bên cạnh có người nói: “Đủ rồi! Đừng quên mục đích của việc này! Cứ lừa Hoàng Nhưỡng về rồi nói!”

Tức Âm ngẩng đầu, quả thực không thể tin vào lỗ tai mình: “Ngươi lại dám cấu kết với người ngoài, muốn hại A Nhưỡng?! Hoàng Thự, nó là nữ nhi thân sinh của ngươi!”

“Ha ha ha ha.” Hoàng Thự ngửa mặt lên trời cười to, “Tiện nhân, lúc này ngươi còn nhớ tới nó là nữ nhi của lão tử sao? Lúc trước lão tử bị thương, ngươi vội vàng dẫn hai nghiệt chủng kia chạy trốn với ai kia còn nhanh không bì kịp! Khi đó sao ngươi không nghĩ tới nàng cũng là nữ nhi ruột thịt của ta đi?”

Toàn thân Tức Âm rét run: “Hoàng Thự, ngươi thật sự là vô sỉ cùng cực.”

“Ta vô sỉ? Tiện nhân, ngươi ở Như Ý Kiếm Tông, cùng Khuất Mạn Anh kia hầu cùng một phu, ngươi không vô sỉ sao? Hà Tích Kim kia uổng công được xưng là chính nhân quân tử, nhưng cũng chỉ là hạng....” Hoàng Thự đắc ý mắng chửi.

Tức Âm thật sự không nghe nổi nữa: “Im miệng! Hoàng Thự ngươi im miệng cho ta!”

Nhưng mà, Hoàng Thự có vẻ muốn thấy được bà điên cuồng phẫn nộ. Tức Âm càng thống khổ, lão lại càng sảng khoái.

Đúng lúc này, bên ngoài có người cười khẽ nói: “Chao ôi, sao trong nhà Hoàng lão gia lại náo nhiệt thế kia?” Một người không mời mà vào.

Hắn mặc quan phục tím, kim câu ngọc bội, eo buộc túi kim ngư, chân đạp giày quan đen. Thiếu niên khí phách phong lưu vô hạn. Mà đằng sau hắn là Lý Lộc cùng Bảo Võ. Lý Lộc văn nhã tuấn tú, Bảo Võ chính trực vác đao vàng, văn võ hai bên trái phải. Hoàng Thự ngẩng đầu nhìn qua, không khỏi nhíu mày: “Ngươi là ai?”

Người tới cọ nước bùn trên bậc cửa, lúc này mới nói: “Tại hạ Đệ Nhất Thu của Ti Thiên Giám, gặp qua Hoàng lão gia.” Hắn vừa giới thiệu, tất cả mọi người trong sảnh đều khẩn trương đứng dậy.

Hoàng Thự không khỏi hỏi: “Là Quan lão gia của Ti Thiên Giám sao, không biết ngài đến là có việc gì?”

Đệ Nhất Thu chậm rãi đi vào, khóe mắt đảo qua Tức Âm, nét mặt vẫn không thay đổi, lại cười nói: “Thì ra Hoàng lão gia không biết. Tổ tiên người có đức, lúc này mới sinh được một nữ nhi có hiếu. Hai ngày trước, đệ tử Hoàng Nhưỡng của Huyền Vũ Ti thuộc Ti Thiên Giám nghe tin phụ thân bệnh tình nguy kịch, lòng nóng như lửa đốt, ngày đêm bất an. Nàng cầu xin bổn tọa, mong bổn tọa cứu bệnh cho Hoàng lão gia.”

“Cái, cái gì....” Hoàng Thự nghe mà mờ mịt.

Đệ Nhất Thu than nhẹ một tiếng, nói: “Bổn tọa mềm lòng, hiếm gặp được nữ nhi nào lại hiếu thảo như vậy. Nay tiện đành phải đến đón Hoàng lão gia vào Kinh, mời ngự y chẩn trị bệnh tình cho Hoàng lão gia thôi.”

Cuối cùng Hoàng Thự đã nghe hiểu, hắn tỏ vẻ sợ hãi biến sắc: “Ngươi, ngươi muốn bắt ta đi?!”

“Sao lại nói là bắt được?” Giám Chính khoát tay, ra hiệu, “Là bản quan thấy hiểu cho tấm lòng hiếu thảo của tiểu thư, đặc biệt đưa Hoàng lão gia vào Thượng Kinh, chẩn bệnh giữ mạng.”

Giám Chính đại nhân nghiêm túc nói lại.

“Ngươi, ngươi dám!” Hoàng Thự liên tiếp lui về phía sau, nhưng mà Bảo Võ đã tiến lên. Bảo Võ vốn xuất thân là võ phu, thân hình cao lớn, sức dài vai rộng. Hắn đi tới, thấy mấy gia đinh còn đang giữ chặt Tức Âm thì không khỏi giận dữ.

Bảo Võ này hận nhất là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Hắn bay lên đá một cước, một tên gia đinh bị hắn đá cho bay xa hơn một trượng, thổ huyết ngay tại trận. Gia đinh thấy thế, nào còn dám lên, không khỏi thi nhau tránh né.

Lúc này Tức Âm mới được tự do, hai má bà bị Hoàng Thự đánh cho sưng húp, nhưng bà không khóc. Nhiều năm qua nước mắt đã sớm khô cạn. Bà đang muốn vùng vẫy đứng dậy, đột nhiên bên người có một bàn tay duỗi đến.

Tức Âm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người trước mặt này mới chỉ là thiếu niên mười bốn mười lăm. Mặc dù hắn mặc quần áo uy nghiêm, nhưng gương mặt còn mang theo nét trẻ con.

Chỉ là mặt trắng không râu, ngũ quan thanh tú, sạch sẽ, khiến người ta yên tâm.

Bà do dự một hồi, thiếu niên kia cũng đã đỡ lấy bà, nâng bà đứng dậy.

Đệ Nhất Thu thấy hai gò má bà sưng đỏ rướm máu. Hắn lấy ra lọ thuốc trị thương từ trong ngực, nói: “Bản quan đến chậm một bước, thật xin lỗi.” Hắn đang xin lỗi ư?

Tức Âm ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nói: “A Nhưỡng ở Thượng kinh vẫn cực kỳ nhớ mong người.”

Tức Âm mới vừa rồi chịu đánh nhục nhã mà vẫn không khóc. Nhưng nghe thấy những lời này, bà bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt.

Giám Chính đại nhân che chở bà phía sau, mỉm cười nói với Hoàng Thự∶ “Hoàng lão gia, mời đi cho. Đừng nên phụ tấm lòng hiếu thảo của nữ nhi nhà ngươi.”

Hoàng Thự con mẹ nó nào dám đi?

Lão run rẩy khóc kêu: “Tộc trưởng cứu, cứu cứu ta với…”