Không Tỉnh

Chương 87: Dọa người



Thượng Kinh.

Hoàng Nhưỡng đang ở trong đất phong của Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu muốn thay nàng xử lý chuyện của Hoàng Thự, Hoàng Nhưỡng liền đuổi hắn đi luôn.

Hiện giờ hạt giống lương thực đã sắp thành thục, vì để phòng có người quấy rối, cũng không thể khinh thường.

Hoàng Nhưỡng cho canh phòng nghiêm ngặt nơi này, triều đình cũng phái quan binh đến tuần tra. Nhưng dù sao cũng là đất mở mang, luôn có nơi không trông chừng được.

Đúng lúc này, nhóm tá điền đang bận rộn xới đất đột nhiên la hoảng lên: “Cháy! Cháy rồi!” Trong lòng Hoàng Nhưỡng trầm xuống, quả nhiên, vẫn chưa chết tà tâm.

Phía trước bắt đầu dâng lên khói đặc, bởi vì là ban ngày nên ánh lửa cũng không quá dễ bị trông thấy.

Hoàng Nhưỡng theo tiếng chạy tới, quả nhiên thấy ở một góc ruộng, lá lương thực đã thành thục bắt lửa cháy bùng lên. Giữa hè nóng nực, lại còn bị bén lửa, chẳng mấy chốc mà lan ra cả khu.

Mà lúc này, có một đám người đang ẩn thân trong chỗ tối quan sát.

Tức lão gia tử nhìn thấy khói đặc dâng lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Đi thôi, xử lý nàng ta trước đã.”

Lão nói chuyện thong thả, giống như chỉ đang giải quyết một chuyện bé nhỏ không đáng kể việc.

“Vâng.” Mấy sát thủ mặc đồ đen phía sau lão, mặt đeo mặt nạ đồng thanh đáp.

Tức lão gia tử nghĩ ngợi, lại nói: “Làm cho thảm thiết chút.”

Đại nhi tử Tức Phong của lão đứng bên cau mày nói: “Phụ thân đại nhân, dù sao nàng cũng là nữ nhi của A Âm. Chúng ta làm như vậy có phải là…”

Tức lão gia tử vẫn không thay đổi sắc mặt: “Không phải lão phu độc ác, mà là chỉ làm như vậy mới có thể chấn nhiếp lòng người. Từ nay về sau sẽ không còn ai dám làm việc cho Đệ Tam Mộng nữa.”

Tức Phong im lặng trong khoảnh khắc, đành phải xoay người lại phân phó một đám sát thủ: “Đi đi.” Mọi người nghe rồi tự hiểu trong lòng.

Bên cạnh ruộng đất, Hoàng Nhưỡng vừa bảo tá điền đến cứu hoả, vừa lưu ý động tĩnh xung quanh.

Tuy mảnh ruộng này có mạch nước tưới, nhưng máng nước thật sự không tiện. Hoàng Nhưỡng đang lúc khó xử, đột nhiên từ khu đất bị cháy phun ra một vòi nước!

Cột nước ngập trời, rất nhanh đã dập sạch lửa. Lửa mới chỉ cháy được một mảnh nhỏ.

Hoàng Nhưỡng đứng mũi chịu sào, đương nhiên bị phun cho lạnh người.

Nàng xoay người lại nhìn về phía cột nước ngập trời kia, phát hiện kia nó là một pháp bảo, không biết là do cảm ứng được ngọn lửa hay cảm ứng được nguồn nhiệt, nó lập tức phun nước về nơi này.

Pháp bảo.

Hoàng Nhưỡng lại nghĩ đến người kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

—— Đệ Nhất Thu, hắn đã sớm nghĩ tới rồi.

Mà lúc này, trong mảnh đất phía trước nhô ra một bao đất. Trong bao đất như ẩn dấu quái vật, trực tiếp độn thổ mà đến.

Lại gì nữa đây?

Hoàng Nhưỡng lấy ra pháp bảo lần trước Đệ Nhất Thu đưa cho “Đệ Tam Mộng”, đặt trên mặt đất. Đang muốn mở nó, nàng lui lại phía sau, sau lưng đột nhiên đụng vào một lồng ngực.

Trong lòng Hoàng Nhưỡng đều là Đệ Nhất Thu, vừa quay người, thiếu chút nữa la lên. Nhưng lúc này sau lưng nàng lại không phải Đệ Nhất Thu.

“Tạ Hồng... Tạ tông chủ.” Hoàng Nhưỡng tỏ vẻ do dự.

Có thể không do dự được sao? —— Đương lúc nàng gặp phải tình cảnh nguy nan thì lại gặp được phu quân trước!

Lúc này nàng bị cột nước chọc trời phun cho xối xả, toàn thân ướt đẫm, đến lọn tóc cũng nhỏ nước.

Mà Tạ Hồng Trần một thân áo trắng, ngọc mũ cột tóc, giọt nước như không hẹn mà đều tránh xa hắn. Đệ nhất kiếm tiên phiêu dật thoát tục, không nhiễm một hạt bụi nào. Hình như hắn luôn sạch sẽ nho nhã như vậy.

“Lui đến sau thân ta.” Hắn bỏ lại một câu này, Tâm Kiếm trong tay phi ra, một đám thích khách nào dám ứng chiến? Hiện giờ trong tiên môn, hắn chính là nóc nhà.

Mọi người không dám nói một câu vô nghĩa, chạy tán loạn khắp nơi. Nhưng đệ nhất kiếm tiên làm sao có thể cho bọn họ cơ hội chạy trốn.

Thân mình Tạ Hồng Trần lóe lên như sao sáng, chém chết hai người, bắt giữ năm người.

Cả đám thích khách không thiếu một ai, tất cả đều ở chỗ này.

Trong chỗ tối, Tức lão gia tử vừa thấy hắn xuất hiện, căn bản không có tham chiến, quay đầu bỏ đi luôn.

Hoàng Nhưỡng lau nước trên mặt, nói: “Hôm nay thật sự phải cảm ơn Tạ tông chủ đã cứu.”

Ánh mắt Tạ Hồng Trần đảo khẽ qua người nàng, sau đó dời đi, nói: “Đệ Tam Mộng tiên sinh chính nghĩa thì được ủng hộ, A Nhưỡng cô nương đương nhiên cũng sẽ gặp dữ hóa lành.”

Trong lòng Hoàng Nhưỡng “Haha” mấy tiếng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng, nói: “Tạ tông chủ sao biết ta ở nơi này?”

Ánh mắt Tạ Hồng Trần căn bản không dám nhìn về phía nàng, lúc này cột nước trong không trung đã tiêu tan, thậm chí trên bầu trời còn xuất hiện một chiếc cầu vồng. Hoàng Nhưỡng đứng ở ngay dưới cầu vồng, cả người như thần nữ lạc xuống trần gian.

Tạ Hồng Trần lấy một vật từ trong pháp bảo trữ vật ra, đặt vào tay Hoàng Nhưỡng, vội vàng nói: “Vật này tặng cho A Nhưỡng cô nương, để làm khô quần áo.”

Làm khô quần áo ư?

Hoàng Nhưỡng nhận lấy quay đầu nhìn lại, nhưng Tạ Hồng Trần đã rời đi. Hắn giống như cố ý tránh né điều gì đó…. Thật sự lạ lùng.

Hoàng Nhưỡng cúi đầu, sau đó toàn thân đều cứng đờ —— vừa rồi nàng bị cột nước xối thẳng vào, quần áo ngoài dính sát vào người, lộ ra miếng vải quấn ngực bên trong. Cố tình hôm nay màu sắc mảnh vải nàng quấn ngực còn vô cùng rực rỡ.

... Ta!! Con mẹ nó!!

Hoàng Nhưỡng trợn tròn hai mắt, nhìn hồi lâu mới chậm rãi dùng pháp bảo Tạ Hồng Trần đưa để hong khô quần áo.

Trời xanh có mắt, từ nay về sau thiện nữ nhất định sẽ làm nhiều việc thiện, quảng tích ân đức, xin phù hộ cho ta đừng mất thể diện trước mặt phu quân cũ nữa. Ta cắn rơm cắn cỏ cầu xin ngài đó.

Ngoại ô, trên con đường mòn tiến vào đồng ruộng.

Tạ tông chủ đã đi rất xa, trước mắt vẫn là tàn ảnh của mỹ nhân. Đôi mắt kia ngập nước giống như có thể nhìn thấu lòng người.

Mới vừa rồi nàng bị nước xối ướt, tình cảnh kia thật sự không dám hồi tưởng.

Khóe miệng Tạ tông chủ khẽ nhếch lên, đạp bước trên con đường mòn cỏ dại mênh mông. Thình lình dưới chân trơn trượt, Tạ tông chủ thiếu chút nữa ngã vào trong ruộng.

Trấn Tiên Trà.

Đệ Nhất Thu mời “Hoàng lão gia” về Ti Thiên Giám, tuyên bố dứt khoát phải chữa khỏi bệnh cho lão. Bất luận “Hoàng lão gia” có khóc kêu cầu cứu thế nào, mấy sai dịch cao lớn vạm vỡ vẫn tiến lên, ấn lão vào trong xe ngựa.

“Chữa bệnh cái gì? Các ngươi đã chỉ muốn giết ta, muốn giết ta thôi ——Hoàng Thự liên tiếp kêu thảm thiết. Mãi đến khi Bảo Võ ngồi vào xe ngựa. Bảo Võ trời sinh đã là võ phu, người cao ngựa lớn, thắt lưng hắn đeo kim đao, không nói một lời.

Không ngờ Hoàng Thự lại không dám kêu thêm tiếng nào nữa.

—— Sát tinh trước mặt này không biết đã giết mấy trăm mạng người, đã luyện ra được một đôi mắt hổ.

Đệ Nhất Thu dìu Tức Âm vào một chiếc xe ngựa, đang muốn khởi hành,

đột nhiên hắn ngẩng đầu. Giữa hè oi bức, ánh mặt trời như thiêu đốt, ve kêu loạn xạ khắp nơi. Mà lúc này ở ngay trước mặt hắn có một gốc đào, trên phiến lá có một con sâu lông màu sắc săc sỡ đang cố gắng “dùng bữa”.

Không biết vì sao Đệ Nhất Thu lại cảm thấy thứ đồ chơi này vô cùng quen thuộc. Hắn vươn tay nhón con sâu này lên, mang theo nó cùng về Ti Thiên Giám.

Xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước, xung quanh tụ tập không ít người, nhưng không một ai mở miệng. Tộc trưởng Hoàng gia Hoàng Thạch Ý nào dám ngăn cản xe ngựa của Đệ Nhất Thu?

Triều đình là chủ thuê lớn nhất của thế gia gây giống, mà Hoàng gia không hề quan trọng bằng Tức gia không thể thay thế. Lão chỉ có thể trơ mắt nhìn Đệ Nhất Thu dẫn Hoàng Thự rời đi.

Buổi tối, Hoàng Nhưỡng đổi một bộ váy áo —— lúc này nàng học ngoan, dùng một mảnh vải trắng trong quấn ngực. Cho dù không mặc quần ngoài, áo trong cũng che kín toàn bộ, tuyệt đối sẽ không tái diễn tình cảnh xấu hổ kia.

Nàng một lần nữa xuống bếp, lại làm thức ăn.

Giống như đã tính chuẩn thời gian, đồ ăn mới vừa làm xong đã có người tới báo: “A Nhưỡng cô nương, Giám Chính đại nhân đã trở lại. Ha ha.”

Đám người của Ti Thiên Giám này hình như từ nhỏ đã có mắt nhìn người.

Hiện giờ tất cả mọi người đều quen báo cáo công việc với nàng, một người hai người, không nói gì lại như đã nói hết cả. Ừm, dù sao cũng không cần phải nói.

Hoàng Nhưỡng không già mồm cãi láo, đáp: “Được, đồ ăn cũng vừa chín tới.” Người nọ cười hì hì chạy đi.

Hoàng Nhưỡng mang theo hộp đựng thức ăn, ngựa quen đường cũ đi tới thư phòng của Đệ Nhất Thu.

Thời tiết có hơi nóng, quan phục trên người Đệ Nhất Thu lại bó chặt kín mít. Hoàng Nhưỡng quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Mỗi ngày đều mặc như vậy, thật không thấy kỳ cục sao. Đến đây ăn cơm đi.”

Đệ Nhất Thu căn bản không để ý tới mấy lời này của nàng —— người này chính là như vậy, bất cứ lúc nào cũng đều y quan chỉnh tề.

Trong đầu Hoàng Nhưỡng chợt lóe lên ý nghĩ —— bản cô nương lại muốn mát mẻ chút, nhưng nghĩ đến mảnh vải quấn ngực bên trong… Thôi, dù sao cũng không thoát nổi.

Đệ Nhất Thu đã nhận ra chút ý nghĩ ấy của nàng, tay không ngừng động tác dọn bát đũa.

“Phụ thân của ta….” Hoàng Nhưỡng muốn hỏi chuyện của Hoàng Thự, nhưng vừa mới nói được hai chữ, liếc mắt một cái đã thấy trên bàn có một con sâu màu sắc rực rỡ.

“Dương… Dương Lạt Tử?” Hoàng Nhưỡng nửa cúi người, mắt to trừng mắt nhỏ với con sâu lông kia, trong lòng có chút kinh ngạc. Có thể không kinh ngạc được sao?

“Thứ đồ chơi này ở đâu ra?” Nàng quả thực không thể tin nổi.

Đệ Nhất Thu thản nhiên nói: “Hôm nay đến Hoàng gia, nhìn thấy quen mắt nên mang về đây.”

Hoàng Nhưỡng đi đến trước mặt hắn, quả thực không biết phải nói gì, hai mắt ngấn lệ: “Đệ Nhất Thu.”

“Hửm?” Giám Chính đại nhân ngẩng đầu.

Hoàng Nhưỡng chỉ vào mặt mình, hỏi: “Chàng nhìn ta có thấy quen mắt sao?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Tránh Ra Liền Hôn Em
2. Bánh Răng
3. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
4. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
=====================================

Giám Chính đại nhân chẳng hiểu ra làm sao: “Cái gì?”

Hoàng Nhưỡng thật sự cảm thấy khó hiểu: “Ta không rõ, chàng nhìn mặt người sống như ta còn không thấy quen, làm sao có thể nhìn một con sâu cũng thấy quen mắt được?” Vẻ mặt nàng buồn rười rượu, “Ta đây phải kém cỏi cỡ nào chứ?!”

“Ngươi so đo với một con sâu làm gì?” Giám Chính đại nhân mãi mãi không nắm bắt được tâm tư của nữ nhân trước mặt, hắn cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn cơm.

Hoàng Nhưỡng lại nhìn hắn, thật sự càng nhìn càng giận!

Uổng công ta vì ngươi mà làm mười năm đồ ăn, ấy thế mà ngay cả một con sâu cũng không bằng!

Nàng giơ tay cất gọn đồ ăn trên bàn, sau đó đặt tới trước mặt con sâu Dương Lạt Tử: “Ăn cái gì mà ăn, đút chàng ăn còn không bằng đút cho con sâu ăn! Hừ!” Nói xong, đúng là cơm cũng không ăn đã vung tay lên rời đi.

“….” Giám Chính đại nhân hãy còn đang giơ tay cầm đũa, mà trước mặt đã rỗng tuếch.

Bên này, xe ngựa của Tức Âm và Hoàng Thự đi rất chậm. Tức Âm lại một lần nữa trở lại Thượng Kinh, cảnh cũ trước mắt chỉ còn lại vẻ bề ngoài, bà nhìn xung quanh, buồn vui cùng ập đến.

Tức gia ngay ở Thượng Kinh, thời bà còn chưa gả cũng thường xuyên đi du ngoạn xung quanh. Không thể nghĩ đến nhiều năm sau, bà lại quay về quê hương, nhưng nay thế sự đã xoay vần.

Mà lúc này, xe ngựa phía trước bọn họ dừng lại.

Tức Âm thấy một vị tráng hán đi xuống, sau đó, trong tay đại hán kia cầm một vật, mà vật này đang co rúc thành một cục, lạnh run. Tức Âm cả kinh lui về phía sau một bước, lúc này mới nhìn rõ thứ trong tay tráng hán không phải ai khác, mà chính là Hoàng Thự.

Trước đó Hoàng Thự vẫn còn vô cùng hoảng sợ, nhưng vừa thấy Tức Âm, lão lập tức tức giận mắng: “Tiện phụ, cấu kết với người ngoài mưu hại chồng! Thật sự là trăng hoa...”

Lão vẫn còn chửi loạn, nhưng tráng hán kia đấm một quyền lên bụng hắn.

Vì thế câu nói của Hoàng Thự mắc kẹt ở trong cổ họng, mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Tráng hán kia vứt Hoàng Thự trên mặt đất, nói: “Nào, mắng thêm câu nữa cho Bảo gia nghe xem.”

Hoàng Thự ôm bụng, sắc mặt xanh trắng, lắc đầu liên tục.

Lúc này tráng hán mới nhấc lão lên, lẩm bẩm nói: “Lão tử nhìn ngươi thật sự rất ngứa mắt —— thật muốn kéo ngươi trần truồng đi dạo phố quá.”

Nói xong, hắn nhấc Hoàng Thự lên, không cần tốn nhiều sức đã ném lão vào trong Ti Thiên Giám.

Tức Âm sợ tới mức đợi hơn nửa ngày, mãi đến khi tráng hán đi xa, lúc này mới được người hầu đỡ vào cổng lớn của Ti Thiên Giám.