Không Tỉnh

Chương 88: Hoàng di mẫu



Hoàng Nhưỡng hầm hừ trở lại học xá, phát hiện trong phòng của mình có thêm một người. Hơn nữa còn là người quen.

“Mẫu thân?” Hoàng Nhưỡng mở to mắt, hoài nghi mình nhìn lầm, “Người đến đây được bao lâu rồi? Còn nữa, mặt của người…..”

Tức Âm vội vàng lấy tay che mặt, nói: “Là người của Ti Thiên Giám đưa ta tới đây. Ta không biết.... Đây là chỗ ở của ngươi.”

“Ti Thiên Giám?” Hoàng Nhưỡng bỗng chốc hiểu được đầu đuôi ngọn nguồn: “Người đi tìm Hoàng Thự rồi hả?”

Tức Âm ừ một tiếng, mẫu tử hai người nhìn nhau, từ nhỏ bọn họ đã không nói chuyện nhiều. Hiện giờ đối mặt với nhau mới thấy khá xấu hổ.

“Người tìm hắn làm gì?” Hoàng Nhưỡng cười lạnh, “Chắc không phải còn muốn tro tàn lại cháy với lão ta chứ?”

Tức Âm vừa nghe thấy lời này, nhất thời phát hỏa: “Xú nha đầu kia, ngươi có tin ta xé nát miệng con không!”

Bà xông tới, Hoàng Nhưỡng vừa thấy tình huống không đúng, vội quay đầu bỏ chạy.

Trước đây, mỗi lần Tức Âm đánh Hoàng Quân thì xuống tay đều không chút lưu tình. Cho nên Hoàng Nhưỡng cũng không có mấy ấn tượng tốt về bà. Nhiều nhất chỉ hơn tên phế vật Hoàng Thự được chút.

Cho nên từ nhỏ đến lớn, nàng cũng không thiếu mấy lần châm chọc Tức Âm.

Thế cho nên trong mười mấy năm đến Thượng Kinh, mỗi khi nàng viết thư cho Khuất Mạn Anh, viết thư cho Hà Tích Kim, viết thư cho Hoàng Quân, thậm chí viết cả cho Hà Túy, Hà Đạm.

Nhưng lại chưa từng ân cần thăm hỏi Tức Âm một lần.

Thấy nàng chạy, Tức Âm cũng không đuổi nữa.

Hoàng Nhưỡng lại đi vòng quanh Huyền Vũ Ti, lần thứ hai không có nhà để về.

Mắt thấy sắc trời dần tối lại, nàng đương nhiên càng nghĩ càng giận —— Đệ Nhất Thu không nói một tiếng đã để người lại học xá. Chuyện này bảo nàng phải ở đâu đây?!

Hoàng Nhưỡng không phải người nén giận, nếu ta không được ngủ, vậy thì tất cả mọi đừng mong được ngủ! Nàng nổi giận đùng đùng đi tới quan xá của Huyền Vũ Ti.

Nơi này đương nhiên có thủ vệ trực đêm, nhưng tất cả mọi người đều có mắt, ai dám ngăn cản nàng, người đã làm cho Giám Chính rất nhiều bữa cơm đoàn viên đây...

Hoàng Nhưỡng chạy thẳng đến phòng Đệ Nhất Thu, không chút do dự giơ tay gõ cửa.

Đệ Nhất Thu đi ngủ vốn không sâu giấc, lập tức bị tiếng ồn làm cho tỉnh dậy. Hắn khoác áo ngồi dậy, hỏi câu: “Ai đấy?”

Hoàng Nhưỡng tức giận gằn giọng: “Ta, mở cửa.”

Giám Chính đại nhân nào có cách khác? Đành phải mở cửa ra, “Muộn thế này rồi, nàng không ngủ được sao?” Hắn hỏi.

“Vô nghĩa, ta ngủ được thì còn cần đến đây sao?” Hoàng Nhưỡng tức giận, nàng đi thẳng vào trong phòng, tự nhiên ngồi vào bên cạnh bàn, thậm chí còn tự rót cho mình tách trà nhỏ.

Đệ Nhất Thu đành phải ngồi xuống đối diện nàng, ngáp một cái, hỏi: “Vì sao không ngủ được? Mẫu tử hai người gặp nhau, không nên gối đầu tâm sự à?”

“Cái gì cơ!” Hoàng Nhưỡng cả kinh liên tục xua tay, “Ta và bà ấy không có gì để nói. Nếu phải nói thật, ta thà nằm gối đầu tâm sự với chàng còn hơn.” Đệ Nhất Thu khoác áo choàng qua loa trên người, bên trong là quần áo trắng. Mái tóc đen dài rối tung xõa xuống, buông rơi đến tận eo. So với trước kia cẩn thận tỉ mỉ, tối nay trông hắn mang theo vài phần lười biếng.

Hắn kiên nhẫn nói: “Từ trước đến nay, không phải bà ấy vẫn luôn là hiền thê lương mẫu sao?”

“Lương mẫu?” Hoàng Nhưỡng nghe thấy lời này, thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Bà ấy nằm mơ cũng muốn sinh nhi tử, trông mong nhiều năm, lại sinh ra ta. Làm sao có thể đối xử tốt với ta được? Từ nhỏ y phục ta mặc là tỷ tỷ ta làm, mỗi ngày bà ấy chỉ biết đánh chửi ta. Từ lúc ta hiểu chuyện đã chỉ mong bà ấy sớm chết.”

Đệ Nhất Thu nắm chặt ấm trà, phát hiện trà đã lạnh. Hắn gọi hạ nhân, một lần nữa dâng trà lên. Sau đó Giám Chính đại nhân hỏi: “Không có một mặt tốt nào sao?”

Vẻ mỉa mai trên mặt Hoàng Nhưỡng dần biến mất. Nàng suy nghĩ rất lâu, rồi nói: “Cũng có. Mới trước đây ta cùng Hoàng Tăng đánh nhau, à, Hoàng Tăng là đại ca cùng cha khác mẹ của ta. Người trông khá cao to. Ta đánh không lại hắn. Nương hắn một mực ở bên bảo hắn đánh chết ta.”

Hoàng Nhưỡng nheo mắt, hiếm có khi hồi tưởng lại chuyện xưa, “Lần đó ta chảy rất nhiều máu. Mẫu thân ta xông tới, nói với nương của Hoàng Tăng là nếu ta chết, bà ấy sẽ giết hai mẫu tử bọn họ để đền mạng cho ta. Khi đó vẻ mặt bà ấy vừa điên cuồng lại hung ác, sau này Hoàng Tăng không còn dám ra tay đánh ta nữa.”

Đệ Nhất Thu không hỏi vì sao Hoàng Thự lại mặc kệ.

Sau khi nghe Hoàng Nhưỡng nói đến Hoàng Thự, hắn căn bản không còn nghi vấn gì thêm.

“Sau đó ta hôn mê thật sâu, lúc mở mắt ra lần nữa, thấy trước mặt có một người tóc tai bù xù, hai mắt đỏ bừng như quái vật. Ta bị dọa khóc, còn tưởng rằng mình đang trên đường đến điện Diêm Vương.” Hoàng Nhưỡng đắm chìm trong chuyện năm đó, khóe miệng hơi nhếch lên, “Khóc hồi lâu, ta mới phát hiện là bà ấy.”

“Không thể tin nổi lão cá mặn nàng cũng có lúc ngu ngốc như vậy.” Giám Chính đại nhân bật cười, cười rồi trong lòng lại thấy hơi xót.

“Chàng nói cái gì?” Hoàng Nhưỡng nghe xong lời này, ánh mắt dần trở nên âm trầm.

Giám Chính đại nhân lập tức nói: “Ta không nên nói nàng ngu ngốc!”

Ai biết, Hoàng Nhưỡng lại tiến lên tóm lấy hắn: “Chàng dám bảo ta là lão cá mặn!!”

Nàng đè Giám Chính ở trên bàn, mặt mày dữ tợn: “Nói lại cho ta!”

Phía sau lưng Giám Chính đại nhân kề sát mặt bàn, tầm mắt nhìn lên trên. Sợi tóc của người kia buông rơi, mặt mày khá hung ác, nhưng sống mũi cao thẳng xinh xắn, môi đỏ mọng no đủ. Hắn không tự chủ được mà lùi lại.

“Tiểu cá mặn....” Hắn cẩn thận sửa đúng. Hoàng Nhưỡng hừ lạnh: “Vẫn rất khó nghe!”

Giám Chính đại nhân tùy ý để nàng kéo vạt áo của mình, nói: “Một con cá mặn thông minh, xinh đẹp, trẻ tuổi, hoạt bát…” Thủ vệ ở cửa nghe được sợ run cả người —— quá buồn nôn. Mấy người không tự chủ được mà chạy ra xa hơn.

Hoàng Nhưỡng hài lòng buông cổ áo hắn ra, lần nữa ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Chàng làm gì phụ thân ta rồi?”

“Nàng còn nhớ rõ đó là phụ thân nàng...” Giám Chính đại nhân ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng không biết nói gì, một lúc sau mới nói: “Nhốt vào Bạch Hổ Ti rồi. Nàng muốn xử lý lão thế nào?”

Nói xong, hắn lại bổ sung thêm: “Không thể để cho lão chết nhanh vậy được, dù sao lão cũng là dòng nhánh của Hoàng gia, nếu như tộc trưởng Hoàng Thạch Ý cố ý muốn tra hỏi, sẽ khiến tỷ muội các nàng chịu điều tiếng. Tốt nhất cứ giữ lại, từ từ mà tận hiếu.”

Hắn nhấn mạnh hai chữ sau cùng, nói đầy ẩn ý.

Hoàng Nhưỡng kinh ngạc: “Sao chàng còn nhỏ mà cách xử sự lại khéo đưa đẩy như vậy?”

Giám Chính đại nhân không vui sửa đúng: “Bổn tọa không còn nhỏ nữa rồi.”

“À… à….” Vì thế Hoàng Nhưỡng cũng thức thời nói lại, “Chàng mới làm Giám Chính cũng không bao lâu, sao lại khéo đưa đẩy thế?”

Lúc này Giám Chính đại nhân mới nói: “Trong cung lục đục với nhau là chuyện như cơm bữa.”

Hắn không có ý muốn giải thích nhiều hơn, Hoàng Nhưỡng cũng thức thời không hỏi nhiều. Nàng chỉ nói∶ “Dù sao có bà ấy ở đây, ta cũng không về được. Đều là chuyện do chàng bày ra, chàng phải chịu trách nhiệm!”

“Ừm.” Giám Chính đại nhân nín cười, hiếm khi con cá mặn này cũng thấy có người khó giải quyết. Hắn nói: “Nàng ghét bà ấy thế sao?”

“Cũng không phải.” Hoàng Nhưỡng đan tay đặt lên gối, cả người gục xuống bàn, “Sau này ta có nằm mơ, trong mơ bà ấy chết vào năm ta còn rất nhỏ. Ta vẫn luôn nói với mình rằng bà ấy chết cũng được. Từ nay về sau, ta cùng tỷ của ta coi như thoát khỏi bể khổ rồi.”

Nàng một lần nữa chìm vào ký ức về giấc mộng năm đó, lúc đi vào tiểu viện, nhìn thấy máu tươi bắn tung tóe trên đất. Sau cùng ánh mắt nhìn lên mặt bàn, nước mắt rơi vô thức chảy xuống: “Nhưng giấc chiêm bao ấy quá lạnh, cũng quá dài, ta cũng dần tha thứ cho bà ấy. Sau cùng hận thù như cơn gió thổi qua, chỉ còn lại những hồi tưởng bình đạm.”

Nàng hít sâu một hơi, nói: “Cho nên hiện tại, ta nghĩ, có lẽ ta cũng không ghét bà ấy đến thế.” Đương nhiên, cũng không thích.

Đệ Nhất Thu vươn tay, khe khẽ vuốt tóc nàng, rất lâu sau mới nói: “Đó chỉ là một giấc mộng thôi. Ít nhất là hiện tại bà ấy còn sống. Mẫu hậu ta mất từ rất sớm, sau khi bà ấy mất, trong cung thậm chí còn không tìm được một bức họa nào về bà ấy. Ta đã sớm không còn nhớ rõ được dung mạo của bà ấy.”

“Ta nhớ rõ này!” Hoàng Nhưỡng vừa nghe thấy lời này, dũng cảm đề cử, “Tới đây đi, lấy giấy bút.”

Giám Chính đại nhân nửa tin nửa ngờ, Hoàng Nhưỡng đẩy đẩy hắn, nói: “Đi nhanh đi, đi đến tư phòng của chàng.” Hai người cùng nhau đi ra, đón gió đêm hè đi đến thư phòng của Đệ Nhất Thu.

Hoàng Nhưỡng trải rộng trang giấy, cực kỳ có hứng thú nói: “Nào nào, mài mực.” Giám Chính đại nhân đành phải lấy thỏi mực, bắt đầu mài mực.

Hoàng Nhưỡng cầm bút chấm đẫm mực, bắt đầu vẽ tranh. Đệ Nhất Thu phát hiện tài năng hội họa của nàng không tệ.

“Nàng… hình như cũng không phải con cá mặn.” Giám Chính đại nhân lầm bầm lầu bầu.

Hoàng Nhưỡng khinh bỉ nói: “Cá mặn? Đó là vì chàng chưa phát hiện ra công dụng của lão nương thôi. Hừ, không phải ta thổi phồng đâu, ta mà bộc lộ tài năng thì chàng cũng phải quỳ gối tự xưng là đệ đệ.”

“Không được nói bậy!” Giám Chính đại nhân không thích người khác trêu chọc mình còn là con nít. Cũng như Hoàng Nhưỡng không thích người khác nói nàng già ấy. Hoàng Nhưỡng cũng chiều hắn, lập tức sửa lời nói: “Được rồi được rồi, nếu ta mà bộc lộ tài năng, chàng cũng chỉ có thể cam bái hạ phong, hừ.”

Giám Chính hừ một tiếng, tranh luận: “Theo bổn tọa thấy thì tài năng khoác lác của nàng tốt hơn đấy.”

Hoàng Nhưỡng cũng hừ một tiếng: “Chẳng muốn khua múa mép với chàng nữa.”

Nét bút của nàng như có thần, một cung nữ chậm rãi thành hình dưới ngòi bút. Đệ Nhất Thu mắt thấy mặt mày người trong tranh càng ngày càng rõ ràng, không khỏi hoảng thần.

Nữ tử trong bức tranh, thân mặc phục sức của Hoàng hậu, đầu đội mũ phượng, trán đeo hộ mạch. Nàng ấy cười khẽ, mỹ mạo đoan trang, thật sự là nhất quốc chi mẫu hiền thục đoan trang.

Chỉ là...

Giám Chính đại nhân chỉ vào mỹ phụ trong tranh, hỏi: “Vì sao bà ấy lại ôm trẻ con?”

“À…, chàng hỏi cái này à!” Hoàng Nhưỡng hưng trí bừng bừng giải thích, “Đứa bé này chính là chàng đó! Chàng không biết, khi đó chàng mới chỉ vừa đầy tháng, Hoàng hậu nương nương mời di phụ di mẫu của ta vào cung. Ai nha, rất nhiều người vây quanh chàng, tất cả đều khen chàng có phúc.”

Nàng vừa nói chuyện, ngòi bút dưới tay cũng không ngừng, sắc mặt Giám Chính đại nhân từ từ thay đổi.

Hoàng Nhưỡng còn đang đắc ý nói: “Kể ra thì ta cũng từng đến dự tiệc đầy tháng của chàng đấy! Cũng may mà ta đi, nếu không hiện tại chàng có muốn gặp mẫu thân sẽ khó càng thêm khó.....”

Giám Chính đại nhân nhìn chằm chằm nàng, rất lâu sau mới nói: “Vậy thật đúng là phải cảm ơn nàng rồi, Hoàng di mẫu.”

“Ách….” Vẻ mặt Hoàng Nhưỡng dần vỡ nát.

Sau một lúc lâu, trong thư phòng truyền đến một tiếng thét chói tai: “Chàng gọi ta là cái gì cơ? Chàng đúng là tên chó má không biết tốt xấu! Chàng gọi lại một tiếng nữa thử xem!” Sau đó chính là vô sống tiếng bing bing bang bang. Thủ vệ thư phòng cũng yên lặng rời đến nơi cách đó hơn một trượng.