Không Tỉnh

Chương 89: Lành lạnh



Hai người cãi nhau ầm ĩ một đêm, nhưng bức họa Tiên Hoàng hậu cuối cùng vẫn vẽ xong. Đệ Nhất Thu nhìn nữ tử được vẽ trong tranh, hắn cũng không biết tranh này có mấy phần giống mẫu hậu. Nhưng Hoàng Nhưỡng nói Tiên hoàng hậu lớn lên trông như vậy nên hắn cũng tin.

Hắn tự mình cất giữ bức họa này, treo ở thư phòng.

Hoàng Nhưỡng nhìn kiệt tác của mình, vui vẻ nói: “Lúc trước dụng tâm học vẽ tranh, vốn là vì muốn củng cố danh tiếng của ‘Huyền Độ Tiên Tử’. Không nghĩ tới mấy lần đổi mộng, vậy mà thật sự đã làm được chuyện có nghĩa.”

“Huyền Độ Tiên Tử?” Đệ Nhất Thu nhíu mày, “Huyền Độ Vi Nguyệt, nàng còn có danh hiệu nhã nhặn thế cơ à?”

Hoàng Nhưỡng trợn trắng mắt: “Khinh thường ai đó?”

Đệ Nhất Thu nói: “Ta cứ cảm thấy nói chuyện với nàng kỳ cục sao đấy. Nghe nói nàng tám tuổi đã đến Viện Gây Giống, mười bốn năm không trồng ra được giống gì. Cái gì mà Huyền Độ Tiên Tử hả?”

Hoàng Nhưỡng bày ra vẻ mặt tang thương, cảm thán nói: “Đó cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi. Không nhắc tới cũng được. Chàng cứ nói xem tranh này có được không đã?”

“Công pháp khá vững chắc.” Thu sư phụ không hề nói lời trái lương tâm, hắn gật đầu, nói: “Con người nàng nếu đứng đắn hơn chút thì nhất định cũng làm nên chuyện đấy.”

“Ta không đứng đắn chỗ nào hả?” Hoàng Nhưỡng trợn trừng mắt, sau đó nhớ tới chính sự. Vẻ mặt nàng trở nên ngưng trọng: “Hôm nay chàng nhớ đưa mẫu thân ta đi đấy. Ta và bà ấy thật sự không còn lời nào để nói.”

Nàng thật không muốn gặp Tức Âm, mẫu tử tâm sự cái gì, ngẫm lại chỉ toàn lời dối trá ra vẻ.

Đệ Nhất Thu nói: “Đợi lát nữa ta dẫn bà ấy ra ngoài dạo Thượng Kinh.”

Hoàng Nhưỡng nhíu mày, đang định nói chuyện thì Đệ Nhất Thu bất đắc dĩ nói: “Nàng đi cùng ta.” Nói xong, hắn như nhớ ra điều gì, lập tức bổ sung thêm. Hắn chỉ vào bức họa Tiên Hoàng hậu trên tường, nói: “Xem như cảm ơn nàng vì bức họa này.”

Lúc này Hoàng Nhưỡng mới không tình nguyện nói: “Được rồi.”

Trong học xá, Tức Âm lạ nước lạ cái không được tự nhiên. Bà muốn Hoàng Nhưỡng quay về, nhưng lại sợ nàng quay về.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hiện tại bà và Hoàng Nhưỡng đã xa cách nhau hai mươi hai năm lạnh lẽo. Mấy năm qua muôn vàn chuyện không phải, tất cả biết phải nói thế nào đây?

Mà đúng lúc này, ngoài cửa có người nói: “Tức Âm cô cô.”

Tức Âm lo lắng đi mở cửa, chỉ thấy một thiếu niên đứng ở trước cửa, vẫn là quan phục tím, thắt lưng nạm ngọc. Hắn rất trắng, bộ quan phục này lại càng làm nổi bật lên mặt như quan ngọc của hắn.

Mà Hoàng Nhưỡng thì đứng sau lưng hắn, quay lưng lại nhìn bầu trời bên ngoài, không hề nhìn về phía bên này.

Giọng của Đệ Nhất Thu mang theo sự trong sáng cùng tràn ngập tinh thần phấn chấn của thiếu niên, hắn chắp tay nói: “Tại hạ Đệ Nhất Thu, là… nhi tử thứ 86 của Đương Kim Thánh Thượng…. Năm đó, Tức gia từng có kết thân với hoàng tộc, nếu dựa theo bối phận, ta nên gọi người một tiếng cô cô.”

Tức Âm lấy lại tinh thần, ảm đạm nói: “Ngươi không đề cập tới ta cũng quên mất, ta quả thật có một vị tỷ muội gả vào hoàng thất. Có điều… ta đã lâu không qua lại với Tức gia rồi, không cần thiết phải bám vào mối quan hệ này nữa.”

“Vậy thì hết cách rồi.” Trên người Đệ Nhất Thu có được sự cẩn thận chu đáo không nên có ở một thiếu niên, “Cô cô hiếm khi tới Thượng Kinh một chuyến. Không bằng cứ để ta dẫn người du ngoạn một phen, được không?”

Tức Âm nhìn về phía Hoàng Nhưỡng cách đó không xa, Hoàng Nhưỡng vẫn không nhìn bên này, giống như căn bản không nghe thấy hai người nói chuyện.

“Được thì được, chỉ sợ làm chậm trễ công vụ của điện hạ thôi.” Tức Âm khách sáo mấy câu với Đệ Nhất Thu. Thật ra đã lâu bà không nói chuyện phiếm nhiều như vậy với người ta rồi. Nhưng thiếu niên trước mặt này, hắn đang bảo vệ A Nhưỡng.

Tức Âm nhìn ra được.

Đệ Nhất Thu nói: “Không sao đâu, xin mời cô cô.” Hắn mời Tức Âm ra ngoài, hôm nay Thượng Kinh thời tiết quang đãng, ánh nắng vàng rực, trời trong nắng ấm.

Tức Âm đi theo Đệ Nhất Thu, dưới ánh nắng rực rỡ ấy bước trên con đường nhỏ lát gạch màu của Ti Thiên Giám.

Y phục trên người bà trắng trong thuần khiết, trên mặt đã bôi thuốc cho nên vết thương không còn sưng —— Đệ Nhất Thu cho bà thuốc có hiệu quả rất tốt.

Hai người đi được một đoạn đường, Đệ Nhất Thu đột nhiên hỏi: “Sao nàng còn không đi?”

Tức Âm giật mình, lại nghe thấy Hoàng Nhưỡng hầm hừ nói: “Ai cần chàng lo!” Nói thì nói vậy, nhưng người vẫn chậm rãi theo sau.

Đệ Nhất Thu biết Tức Âm chưa từng tới Ti Thiên Giám, cho nên hắn cố ý thả chậm tốc độ.

Ba người đi một lát thì dừng, lúc đi qua Huyền Vũ Ti, đám đệ tử tới lui, tiếng chơi đùa đuổi đánh, tiếng đọc sách dưới tàng cây vang vọng khắp không gian. Lúc đi qua Chu Tước Ti dùng để luyện đan, không ít thợ đúc khí đang hết sức tập trung để đúc khí, không hề chú ý đến xung quanh có ai đi qua. Còn đến Bạch Hổ Ti, Diễn Võ Trường, Bảo Võ đang truyền thụ đao pháp.

Ngày mùa hè nắng hè chói chang, hắn để trần thân trên, thân thể của võ phu bắp thịt căng đầy, làn da sáng bóng. Trên cánh tay hắn đầy gân xanh, mỗi một ánh mắt đều bộc phát nguồn sức mạnh to lớn. Mỗi thanh đao trên tay hắn như có linh hồn, vô cùng linh hoạt, quả thực không khác gì một phần thân thể của hắn.

Bảo Võ xuất thân từ thế gia võ học, do Sư Vấn Ngư dùng số tiền lớn để mời về. Tu vi của hắn, đặt trong tiên môn kể ra cũng được coi là có danh tiếng tốt. Lúc vừa mới thành lập Ti Thiên Giám, hắn là dũng khí của mọi người.

Vì vậy, mỗi khi hắn dạy võ, tất cả sai dịch đều không muốn bỏ qua. Chuyện này dẫn đến sân luyện công kín người hết chỗ.

Tức Âm nhìn trong đám người đông đúc, liếc mắt đã thấy được hắn. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, bà đã rời mắt.

Bà xuất thân từ tiểu thư thế gia, đã bao giờ gặp qua võ phu lỗ mãng như vậy? Thản nhiên để hở ngực lộ bụng, cho dù chỉ nhìn một cái cũng là thất lễ.

Bà đẩy nhanh bước chân, đằng sau, Hoàng Nhưỡng lại dừng bước.

Sân luyện võ, ngoài Bảo Võ thì còn có rất nhiều sai dịch. Bảo Võ giơ cánh tay, bọn hắn đương nhiên cũng học theo. Trong đó không thiếu những thanh niên tuổi trẻ anh tuấn, thân gầy nhưng có lực.

Mấy giấc mộng trước Hoàng Nhưỡng không có phúc được ngắm cảnh đẹp thế này.

—— Đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông, ai dám không để ý đến hình tượng của mình như vậy, không bị sư tôn đánh chết mới là lạ.

Vì vậy, cả đời này nàng cũng không có phúc được thấy qua mấy người….

“A ——” Hoàng Nhưỡng còn chưa hưởng phúc được bao lâu, bỗng nhiên lỗ tai đau nhói. Giám Chính đại nhân gần như xách lỗ tai nàng mà đi.

Sân luyện võ, một đám sai dịch vừa muốn cười lại không dám.

Bảo Võ bị tiếng kêu đau của Hoàng Nhưỡng hấp dẫn, ánh mắt hắn nhìn tới bên này, chỉ thấy một nữ tử mặc váy thuần trắng đi lại nhanh nhẹn. Ngày mùa hè gió mát xuyên qua tay áo bà, trông bà thật sự quá gầy yếu, như sắp bị gió thổi bay.

Bảo Võ nhận ra nữ tử kia là ai —— mẫu thân Hoàng Nhưỡng. Nghe nói trước kia cũng là quý nữ thế gia, nhất thời mắt kém gả nhầm cho sài lang. Nhưng hắn không quan tâm đến việc này lắm, một kẻ võ phu như hắn chỉ cần có đao trong tay là được, để ý gì đến chuyện nữ nhi tình trường.

“Ồ, Bảo Giám Phó nhìn gì thế?” Có sai dịch gan lớn nhận thấy ánh mắt của hắn, cười trêu nói.

Bảo Võ trợn mắt: “Tiểu tử thối, ra đây, Bảo gia luyện võ với ngươi.”

Sai dịch kia nhất thời đau khổ dúm dó mặt mày. Ánh mắt Bảo Võ lại nhìn lại, nữ tử kia đã bị nhành hoa che mất.

Vì thế hắn cũng không nhìn nữa.

—— Nữ nhân kia thật sự quá gầy, giống như bộ xương. Bảo gia nghĩ vậy.

Thật ra Tức Âm đã đẫy đà hơn rất nhiều, bà đắm chìm trong ánh nắng ngày hè, vì thế những chuyện xưa mốc meo dường như tan biến.

Ánh mặt trời có hương vị thật tươi mới, như dính lấy hương vị của nhân gian.

Đệ Nhất Thu và bà bước ra khỏi cửa lớn của Bạch Hổ Ti.

Tức Âm chắc hẳn rất tò mò mấy năm qua Hoàng Nhưỡng sống ở nơi thế nào. Thế là hắn tiện dẫn bà đi xem thử.

Con phố bên ngoài Bạch Hổ Ti, Tức Âm cũng chưa tới bao giờ.

—— Con phố này trước kia chuyên bán quan tài, áo liệm, nến thơm giấy đèn gì gì đó. Đều là điềm xấu. Hoàng Nhưỡng đi theo sau lưng bọn họ, nhìn hai bên con phố, trái lại không tự chủ được nà thả nhẹ bước chân.

Con phố này tên là phố Vĩnh Thọ, Đệ Nhất Thu từng dẫn nàng đi rồi.

Nhưng là bên ngoài mộng, nàng phải ngồi xe lăn, cho nên không thể tùy tâm sở dục muốn đến nơi mình muốn đến.

Hoàng Nhưỡng yên lặng dùng bước chân đo đạc con phố, ánh mặt trời ấm áp tươi đẹp. Trong mộng cũng thật đẹp, thật sự khiến người ta cam nguyện trầm luân trong này.

Đệ Nhất Thu và Tức Âm đi sóng vai nhau, hắn hỏi: “Trước kia cô cô đã tới nơi này bao giờ chưa?”

Tức Âm nói chuyện cùng hắn, ngược lại Hoàng Nhưỡng thì không nói gì, tự do tự tại. Lúc này giọng bà không còn vẻ sắc bén mà hiền hòa giống như một bậc trưởng bối.

Bà nói: “Ta xuất thân từ Tức gia, bởi vì sống ngay tại Thượng Kinh, cho nên trước đây cũng từng đi dạo xung quanh.”

Đệ Nhất Thu nói: “Mấy năm qua Thượng Kinh đã thay đổi rất nhiều, đúng rồi, phía trước có tiệm trang sức vô cùng nổi tiếng ở Kinh Thành. Ta dẫn người đến đó xem.”

Tiệm trang sức?

Hoàng Nhưỡng nhướng mày, quả nhiên, Đệ Nhất Thu dẫn bọn họ vào một tiệm bán trang sức.

Trong cửa hàng quả nhiên có rất nhiều trang sức, cuối cùng Hoàng Nhưỡng cũng có thể tự do lựa chọn rồi.

Nàng vui mừng xông vào, một dãy trang sức châu báu lóa mắt đập vào trong mắt.

Ngọc màu lam sáng long lanh như có thể vắt ra nước, cũng có phỉ thúy xanh lục như nước hồ thu, còn có ngọc hồng bảo đỏ như máu…. còn về trang sức hoàng kim, lại càng không đếm xuể.

Hoàng Nhưỡng thật muốn mua hết, nhưng nàng không có tiền.

Sự thật quá tàn khốc, Hoàng Nhưỡng giống như quả cầu bị chọc cho xì hơi, cả người trở nên suy sụp. Một chữ ‘nghèo’ này thật khiến người ta bất đắc dĩ.

Đệ Nhất Thu dẫn theo Tức Âm chọn lựa trang sức, chưởng quầy vừa thấy y phục Đệ Nhất Thu mặc trên người thì tiến lên đon đả chào hỏi.

Tức Âm đương nhiên sẽ không vì chút vàng bạc này mà động lòng, nhưng không thể chối từ thịnh tình của Đệ Nhất Thu, cho nên bà bèn chọn một món. Hoàng Nhưỡng thèm nhỏ dãi mà không được, cuối cùng nàng tiến đến bên cạnh Đệ Nhất Thu, nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn mua một cái.”

Đệ Nhất Thu cũng nhỏ giọng đáp: “Vậy sao? Hoàng di mẫu xin cứ tự nhiên.”

... Tiện nhân.

Hoàng Nhưỡng thì thào mắng một câu, nhìn giá cả mấy món, vẻ mặt phẫn nộ —— Đệ Tam Mộng ơi là Đệ Tam Mộng, ngươi khá lắm, ngươi thanh cao cho lắm vào, dựa vào đâu Hoàng Nhưỡng ta lại gặp phải cảnh khốn cùng này?

Nàng chít chít meo meo ở trong lòng một trận, đành phải trơ mắt nhìn Tức Âm chọn mấy món trang sức. Đệ Nhất Thu thanh toán cho bà, ba người lại cùng nhau ra khỏi tiệm trang sức.

Hoàng Nhưỡng tức giận đi ở phía sau, làm một cái đuôi nhỏ.

Tức Âm vốn định từ chối, nhưng nói cho cùng nhân tình không nợ cũng thiếu. Hiện giờ nếu còn khách sáo, ngược lại có vẻ xa lạ. Bà đành phải nói: “Kinh Thành đúng là đã thay đổi không ít rồi.”

Đệ Nhất Thu lại cùng bà vào một tiệm vải ——Lưu Tiên Phường.

Đệ Nhất Thu thay Tức Âm chọn hai bộ y phục, Tức Âm vào trong thay y phục. Hoàng Nhưỡng đứng ở trước đống vải vóc nhìn xem giá cả, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Đệ Nhất Thu hỏi: “Thế nào, ánh mắt Hoàng di mẫu cao như vậy, chắc không được bộ nào vừa mắt nhỉ?”

Hoàng Nhưỡng nghiến răng nghiến lợi, một lúc lâu sau mới nói: “Đây là tự chàng muốn mua, không liên quan gì đến ta!”

Đệ Nhất Thu bật cười, nói: “Ta hiếu kính cô cô của mình, Hoàng di mẫu không cần lo lắng.” Nói xong, hắn bỗng nhiên nói: “Có điều nếu Hoàng di mẫu cũng thích, không bằng....”

Còn chưa nói xong đã bị Hoàng Nhưỡng ném ra một chữ “Cút!” từ trong kẽ răng.

Dáng người và khí chất của Tức Âm có ba phần tương tự Hoàng Nhưỡng. Mỗi một bộ váy áo nơi này bà đều mặc ra những phong vận độc đáo khác nhau. Hoàng Nhưỡng phát hiện, một khi con người đến đường cùng, gặp được bộ y phục nào cũng đều thích.

Sau cùng, Tức Âm mặc thử hết tất cả những bộ váy vóc của thiếu nữ, y phục vải tím lan đến ống tay áo, làn váy phủ xuống từ thắt lưng, chân váy xòe ra như cánh hoa, ổn trọng mà xinh đẹp.

Bà chân thành đi đến trước mặt Đệ Nhất Thu, mỉm cười với hắn∶ “Đẹp không?”

Đệ Nhất Thu nói: “Thanh nhã trang trọng, rất đẹp.”

“Hừ!” Hoàng Nhưỡng đứng canh cửa cười lạnh một tiếng.

Đệ Nhất Thu lén liếc nàng nhưng không nói gì.

Nàng hầm hừ không chịu đi đến. Cuối cùng Tức Âm đã xác nhận, nữ nhi nhà mình hình như có hiểu nhầm gì đó với thiếu niên trước mặt. Nhưng mà bà cũng không khỏi cảm thán —— hình như thiếu niên… cũng còn nhỏ thì phải?

Đệ Nhất Thu dẫn theo Tức Âm ra ngoài, nói: “Nói ra, tại hạ có một mảnh đất ở vùng ngoại ô Kinh Thành. Vốn dĩ rất tốt nhưng mấy năm nay sản lượng giảm mạnh, bất kể có làm thế nào đất cũng không tốt lên được. Tình cờ gặp được cô cô ở đây, nếu có thể giúp vãn bối nhìn thử, vậy vãn bối thật sự vô cùng cảm kích.”

Hắn nhắc tới chuyện này, ngược lại Tức Âm còn cảm thấy thoải mái —— không công mà hưởng lộc, luôn khiến trong lòng người ta bất an. Bà đáp: “Được.”

Vì thế, Đệ Nhất Thu dẫn theo Tức Âm đi đến mảnh đất ở thôn trang vùng ngoại ô Kinh Thành.

Trong trang quả nhiên có mười mẫu đất tốt. Nhưng mấy năm qua hiển nhiên không chăm nom thỏa đáng, đã không còn là đất tốt.

Tức Âm không cần Đệ Nhất Thu mở miệng đã chủ động xem xét đồng ruộng —— quả nhiên thổ yêu vẫn luôn có một lòng nhiệt tình hướng về thổ địa. Tức Âm nói: “Nửa tháng sau điện hạ tới lần nữa nhé.”

Đệ Nhất Thu cứ mãi nói lời cảm ơn với bà, sau đó gọi người tới sắp xếp chỗ ở tạm thời cho bà trong thôn trang.

Đợi sắp xếp xong cho Tức Âm, Giám Chính đại nhân mới dẫn Hoàng Nhưỡng về Ti Thiên Giám. Hoàng Nhưỡng nói: “Chút chuyện nhỏ như điều dưỡng đất ấy, chàng tìm ta là được rồi. Sao phải nhờ đến bà ấy?”

Đệ Nhất Thu liếc xéo nàng một cái, hỏi: “Nói cũng đúng. Nhưng nếu ta không nhờ bà ấy giúp, đêm nay nàng định ngủ ở đâu?”

Hoàng Nhưỡng há to miệng, hồi lâu sau mới phản ứng kịp: “Chàng cố ý! Muốn dỗ bà ấy chỉ vì để bà ấy đến thôn trang?”

Đệ Nhất Thu hừ một tiếng: “Chẳng thế thì sao? Đuổi bà ấy ra khỏi Ti Thiên Giám, chỉ bởi vì nữ nhi của bà ấy và bà ấy không có lời nào để nói sao?”

“Chàng, chàng thật đúng là… Tâm cơ thâm trầm!” Hoàng Nhưỡng thở dài, “Vậy mười mẫu đất này của chàng là sao?”

Giám Chính đại nhân chắp tay sau lưng, đi về phía trước, nói: “Trước khi ra cửa ta đã sai người ra ngoài mua mảnh ruộng này, mực giấy văn kiện còn chưa khô.”

“Trước khi ra cửa?” Hoàng Nhưỡng hoài nghi, “Sao ta lại không phát hiện?”

Giám Chính đại nhân nói với giọng hơi chua: “Phải rồi. Lúc ấy nàng đang bận nhìn chằm chằm đám sai dịch trong sân luyện công đến thèm nhỏ dãi, nào có….”

“Khụ khụ!” ‘Hoàng di mẫu’ nghiêm mặt nói, “Đêm nay chúng ta ăn gì?” Xong rồi, tên chó má này xét nét như vậy, sợ rằng mình chơi không nổi rồi. Trong lòng ‘Hoàng di mẫu’ bỗng thấy lành lạnh.