Không Tỉnh

Chương 90: Cầu thân



Hoàng Nhưỡng gửi thư cho Khuất Mạn Anh trước, nói cho bà ấy biết mẫu thân mình đang ở Thượng Kinh. Sau khi Khuất Mạn Anh cùng Hà Tích Kim phát hiện Tức Âm mất tin đã vội chạy đến trấn Tiên Trà hỏi thăm.

Sau đó phu thê hai người nghe nói Hoàng Thự bị Ti Thiên Giám đón về “dưỡng bệnh”, Tức Âm cũng bị đưa đi. Biết việc này có liên quan đến Hoàng Nhưỡng, bọn họ đương nhiên cũng không hỏi nhiều.

Trái lại Khuất Mạn Anh gửi trả lời một phong thư, bảo Tức Âm có tật xấu, đừng so đo với bà. Hoàng Nhưỡng nhận được thư thì mặc kệ.

Nhiều năm qua khoảng cách giữa bọn họ đã rộng như biển khơi, không phải không so đo, chỉ là thôi cho qua. Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, những lời xin lỗi đã trở nên vô nghĩa.

Nếu nói, mọi chuyện đã rồi đến sau cùng đều có thể tha thứ. Vậy thì lỗi lầm phạm phải năm đó, rồi những người bị tổn thương phải tính sao đây?

Hình như Tức Âm cũng biết, cho nên bà không đến Thượng Kinh quấy rầy Hoàng Nhưỡng nữa. Bà chỉ gửi cho phu thê Hà Tích Kim một phong thư, sau đó yên lặng ở lại trong thôn trang này, chăm sóc mười mẫu đất khô cằn.

Thôn trang là mới mua, không có nam đinh.

Lần này Tức Âm vốn vội vàng ra ngoài, trên người cũng không mang theo tiền bạc. Cho nên bà không thể thuê người, vì thế đành phải tự thân tự lực. Hoàng Nhưỡng tất nhiên mặc kệ những chuyện này, trái lại Đệ Nhất Thu lại ra lệnh cho Bảo Võ rảnh rỗi dẫn người đến giúp.

Ngày này, Tức Âm xách thùng nước, đi vào trong viện múc nước.

Bà vốn là đại tiểu thư dòng dõi quyền quý, bị bệnh rất nhiều năm nay, dù có nghỉ ngơi điều dưỡng nhưng thật ra vẫn không có sức lực gì.

Vì thế một thùng nước cũng đủ khiến bà thở hồng hộc.

Bà đổ đầy một thùng nước, đang định nâng lên thì bỗng nhiên có một bàn tay từ phía sau duỗi đến cầm lấy thùng nước.

Tức Âm cả kinh, bỗng dưng quay đầu.

Chỉ thấy một tráng hán to lớn không cần tốn nhiều sức đã xách được thùng nước, hắn hỏi: “Lu nước ở đâu?”

“Hả?” Tức Âm giật mình, chỉ vào trong viện.

Tráng hán này đương nhiên là Bảo Võ, hắn xác thùng nước, đi hai ba bước đã tới trước vại, đổ thùng nước vào trong.

Nhưng thùng này quá nhỏ, không biết muốn gánh đầy thì phải gánh đến bao lâu? Bảo gia quyết định mua thêm thùng nước cho thôn trang này.

Hắn đi thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã đổ đầy vại nước. Sau đó, Bảo gia bỏ lại thùng nước, không nói một lời đi ra ngoài. Tức Âm vô cùng sợ hãi, không hề quen trong nhà có thêm một nam tử xa lạ như vậy.

Không lâu sau, hắn lại khiêng một cây cổ thụ về. Cừ thật, là hoàn chỉnh một thân cây.

Bảo Võ ném nó vào trong viện, bản thân tìm trong sân hồi lâu, cuối cùng cũng thấy được cưa và rìu. Hắn cưa cưa, chém chém. Rất nhanh đã xử lý xong thân cây.

Bảo Võ có công pháp dùng đao tuyệt vời, vì thế hắn nhanh chóng xử lý đâu ra đó. Động tác nhanh nhẹn xếp đống củi đã chặt ở bên ngoài phòng bếp.

Tức Âm đứng ở chỗ không xa yên lặng nhìn hắn, hắn cũng không để ý tới bà. Đợi cho chém xong củi, lúc này Bảo Võ mới hỏi: “Ngươi biết nấu ăn không?”

Tức Âm sửng sốt, rất lâu sau mới đáp: “Biết… Biết một ít.”

Bảo Võ nói “Vậy thì tốt rồi.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, vừa lúc đi ngang qua vườn rau trong viện, thấy mấy loại giống được trồng chỉnh tề.

—— Thổ yêu thật sự trời sinh đã yêu làm ruộng. Bảo gia mất kiên nhẫn tưới rau một lần.

Sau đó, hắn hỏi: “Trong nhà có thiếu gì không?”

“Không thiếu gì cả.” Tức Âm nhẹ giọng nói. Bảo Võ bèn gật đầu, bước nhanh rời đi.

Ti Thiên Giám.

Giám Chính đại nhân đang ăn điểm tâm, cùng hắn ăn điểm tâm đương nhiên còn có Hoàng Nhưỡng. Hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt đồ ăn tinh xảo. Đệ Nhất Thu hỏi: “Lương thực thế nào rồi?”

Hoàng Nhưỡng đáp: “Sắp thu hoạch được rồi, hôm trước không phải mới bị người ta đốt một góc sao? Nhưng tổn thất không nhiều lắm.” Nói xong, nàng lại khen ngợi một câu, “Cái pháp bảo dập lửa kia của chàng tốt lắm, không tệ.”

Đệ Nhất Thu nhíu mày: “Phóng hỏa?”

“Phóng hỏa, còn bắt được một đống thích khách.” Hoàng Nhưỡng lơ đễnh nói.

Đệ Nhất Thu thấy nàng nói rất nhẹ nhàng, không nhịn được hỏi: “Là nàng đẩy lui bọn chúng?”

“Ta còn chưa kịp ra tay, là Tạ Hồng Trần đúng lúc đuổi tới, xử lý nhanh gọn bọn chúng. À, người thì giao cho Bạch Hổ Ti rồi, Đàm Kỳ không nói cho chàng sao? Có điều nói cũng vô ích, không cần nghĩ cũng biết là ai phái tới.” Hoàng Nhưỡng vừa ăn cơm vừa nói.

Nhưng Giám Chính đại nhân lại tinh tường nghe ra được một cái tên, “Tạ Hồng Trần?” Hắn hỏi.

Hoàng Nhưỡng nói: “Đúng vậy, Tạ Hồng Trần.”

“Hừ, thật đúng là anh hùng cứu mỹ nhân.” Giám Chính đại nhân nói giọng rất kỳ quặc, “Nói vậy Hoàng di mẫu nên cảm tạ ơn cứu mạng của Tạ tông chủ chứ hả?”

Hừ, muốn cố tình gây sự đúng không? Hoàng Nhưỡng nhìn chằm chằm Đệ Nhất Thu, nhìn cho đến khi hắn mất tự nhiên, mới hỏi: “Chàng lại không thèm quan tâm xem ta có bị thương hay không?”

Giám Chính đại nhân lập tức biết việc lớn không ổn! Hắn vội hỏi: “Vậy nàng có bị thương không?”

Hoàng Nhưỡng chỉ vào hắn, nói: “Ta không nói, có phải chàng căn bản không nghĩ tới để hỏi không?”

“Ta.....” Giám Chính đại nhân bối rối, vội vàng bịa lời: “Nàng vẫn hoàn hảo đứng trước mặt ta, không chút sứt mẻ, ta đương nhiên biết nàng không hề bị thương!”

“Hoàn hảo đứng ở đây? Không chút sứt mẻ? Không bị thương?” Hoàng Nhưỡng đúng lý hợp tình lớn tiếng lên án, “Chàng quả nhiên không hề quan tâm đến ta!”

Giám Chính đại nhân hít sâu, muốn cứu vãn: “Ta tìm Cầu Thánh Bạch đến khám cho nàng nhé?”

“Ai thèm?!” Hoàng Nhưỡng chày cối đáp, còn dùng một câu độc canh gà, “Quan tâm quá chậm còn chẳng bằng không quan tâm!”

Da đầu Giám chính đại nhân run lên: “Vậy nàng muốn thế nào?”

“Thái độ của chàng đây là sao hả?!” Hoàng Nhưỡng chớp mắt, nước mắt từng giọt lăn xuống, chảy dọc theo đôi má. Giám Chính đại nhân bó tay chịu trói, hơn nửa ngày trời hắn mới thốt ra được câu: “Phải phải phải, đều là lỗi của ta. Ăn cơm trước!”

Hoàng Nhưỡng nức nở nói: “Ta quên lấy dầu chấm rồi.”

Giám Chính đại nhân nào dám nhiều lời, lập tức nói: “Đại nhân ngài ngồi tạm, hạ quan đi lấy đến cho ngài!” Còn chưa dứt lời, người đã rời tiệc.

Hoàng Nhưỡng dụi mắt, tiếp tục ăn cơm. Hừ, đấu với ta à?

Mà chuyện lại trùng hợp tài tình đến vậy.

Đệ Nhất Thu vừa lấy dầu về lại có người đưa tới một hộp gỗ nhỏ: “Hoàng cô nương, Tạ tông chủ phái người đưa tới vật này, muốn tiểu nhân giao cho cô nương.”

Lời này của hắn giống như một chậu cây trẩu, tưới cho lửa giận khó lắm mới áp chế xuống của Giám Chính đại nhân lại bùng lên hừng hực.

“Vậy sao?” Giám Chính đại nhân vươn tay, nói: “Để bổn tọa nhìn xem Tạ tông chủ chuẩn bị quà gì cho Hoàng cô nương.”

Hạ nhân đành phải trình hộp gỗ lên, Giám Chính đại nhân tiện tay mở ra, bên trong hộp gỗ là một chiếc vòng tay. Nhưng bên trên có pháp trận, hiển nhiên là một pháp bảo trữ vật.

“Tạ tông chủ thật sự quá rộng lượng.” Giám Chính đại nhân cầm vòng tay trong tay, vẻ mặt chanh chua.

Hoàng Nhưỡng vùi đầu ăn cơm, Giám Chính đại nhân thấy nàng không tiếp lời, không khỏi hừ một tiếng, lại hừ thêm tiếng nữa.

“Nói cho Tạ tông chủ biết, lòng tốt đã nhận. Nhưng Hoàng cô nương không công không dám hưởng lộc, vật này thật sự không dám nhận.” Hắn vứt vòng tay vào trong hộp, quay đầu nhìn hạ nhân kia một cái, “Hoàng cô nương là khách quý của bổn tọa, sau này người ngoài có tặng đồ gì phải đưa do bổn tọa xem trước, để ngừa kẻ gian hãm hại.”

Người nọ lên tiếng đáp vâng, cũng nhìn ra vẻ mặt hắn không đúng, đành phải bưng hộp gỗ lo lắng bất an lui ra ngoài. Hoàng Nhưỡng cố gắng ăn cơm, không nói một lời.

Giám Chính đại nhân lại đứng lên, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Nhưng đi tới cửa, hắn bỗng xoay người lại, cầm theo một cái bánh rán hành.

Ngày tiếp theo, giống lương thực ra đời trong tiếng mắng chửi của dân chúng cuối cùng vẫn đến kỳ thu hoạch. Giám chính đại nhân dẫn người mang theo túi phơi nắng, chuẩn bị xong xuôi thì đăng ký phân phát.

Dân chúng tin Đệ Tam Mộng thì tích cực đến nhận, nhưng cũng có những người không tình nguyện.

Có điều lần này thủ đoạn của triều đình khá mạnh bạo, yêu cầu nhà nhà, phàm là có đất ruộng trong danh sách đăng ký đều phải đến nhận giống về gieo trồng, mà số người có tên trong danh sách chiếm đến 2/3 dân chúng. Vì thế trong tiếng mắng chửi, đợt lương thực cho vay thứ hai lại bắt đầu.

Hoàng Nhưỡng đi theo bận rộn nhiều ngày, lần này có rất nhiều hạt giống. Nhưng may mà viên quan làm việc cho triều đình cũng nhiều, cho nên nàng không tính là vất vả.

Khó khăn lắm mới trở lại học xá, nàng vừa ngả lưng xuống giường, đột nhiên phát hiện bên gối đặt một cái hộp gỗ nhỏ.

Hoàng Nhưỡng mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng vàng hết sức tinh xảo. Trên thân vòng có gắn pháp bảo, hiển nhiên là một chiếc pháp bảo trữ vật, mặt trên còn có một vòng tròn bằng ngón út, hai cái được móc lại với nhau, bên trên cài thêm bốn viên ngọc hồng bảo.

Xinh đẹp lóa mắt.

Hoàng Nhưỡng đeo vòng với nhẫn xong, lại cài khấc cẩn thận, bốn viên ngọc hồng bảo nằm trên da tay trắng nõn của nàng, mang đến một vẻ đẹp kỳ ảo.

Hoàng Nhưỡng giơ tay lên, lăn qua lộn lại xem xét một hối, cuối cùng tìm được tên người đúc ở một góc hẻo lánh. Đệ Nhất Thu.

Hoàng Nhưỡng lấy tay che miệng, một lúc lâu mới không nhịn được cười thành tiếng. Lần này Giám Chính đại nhân thật đúng là chịu bỏ cả vốn gốc.

Hoàng Nhưỡng nhận món quà này, hai người cực ăn ý không đề cập đến nữa.

Nhưng nàng đeo vật này trên tay, cho dù là xuống bếp hay đi gây giống cũng chưa từng tháo ra.

Một ngày này, Giám Chính đại nhân trở lại phòng ngủ, phát hiện dưới giường nhiều hơn một đôi giày. Một đôi giày đen, bên trên có thêu lá phong nhỏ bằng kim châu.

Đệ Nhất Thu cầm đôi giày lên xem xét một hồi. Bên trên không có ghi người làm. Chỉ có vạn mũi thêu, không có một lời để lại.

Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Hồng Trần nhận được món quà mang tặng bị trả lại.

Hắn nhíu mày, hiển nhiên với thân phận của Tạ tông chủ, đây là lần đầu tiên có chuyện quà bị trả về. Tạ tông chủ trầm ngâm rất lâu, gần đây hắn thật sự có thêm rất nhiều mối bận tâm.

Mi Lôi Phong, La Phù Điện.

Tạ Hồng Trần mới vừa đi tới ngoài điện, bên trong đã truyền đến tiếng Tạ Linh Bích, “Vào đi.”

Tạ tông chủ lập tức đi vào, Tạ Linh Bích rót trà cho hắn, hỏi: “Có chuyện gì?”

Tạ Hồng Trần chắp tay vái lão: “Sư phụ, mấy năm nay đệ tử có quen được một cô nương tốt, ta muốn…. Cầu thân nàng ấy.”

Tạ Linh Bích nhíu mày, rất lâu sau mới nói: “Hoàng Nhưỡng?”

Lão nói lời khẳng định, trong lòng Tạ Hồng Trần nhảy dựng, một lúc sau mới nói: “Sư phụ biết sao?”

Tạ Linh Bích đáp: “Lúc ngươi kế nhiệm chức tông chủ, vi phu nhìn thấy ánh mắt ngươi là có thể đoán được rồi.” Lão nói đến đây, vẻ mặt lại có chút không vui, “Ngọc Hồ Tiên Tông không giới hạn quan hệ thông gia. Ngươi muốn thành hôn, vốn là việc vui. Nhưng nàng ta… Không biết vì sao, vi sư cứ cảm thấy là điềm xấu.”

Tạ Hồng Trần nói: “Vì sao sư phụ lại nói lời ấy?” Tạ Linh Bích thở dài, “Dự cảm thôi, nói không nên lời.”

Tạ Hồng Trần nói: “Tuy nàng là nữ nhi của Hoàng Thự, nhưng mấy năm nay do phu thê Hà chưởng môn nuôi dạy, hồn nhiên ngây thơ, lại hào phóng hiệp nghĩa. Là một cô nương rất tốt.”

“Thôi.” Tạ Linh Bích không hề muốn tranh chấp với hắn về chuyện nhỏ ấy, lão bèn nói, “Ngươi đã thích thì cầu thân là chuyện đương nhiên. Nhưng mà Hồng Trần này, ngươi thân là tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông, không thể bởi vì chuyện nhi nữ tình trường mà chậm trễ chuyện tu luyện.”

“Đệ tử cẩn tuân lời dạy bảo của sư phụ.” Tạ Hồng Trần lại cúi lạy lão.

Ngày kế tiếp, tông chủ Tạ Hồng Trần tự mình đến Như Ý Kiếm Tông, cầu thân Hoàng Nhưỡng. Phu thê Hà Tích Kim nhận được tin, hai người đều có chút ngu ngơ.

“Tạ, Tạ Hồng Trần tự mình tới cửa cầu thân?” Hà chưởng môn kinh ngạc.”

“Cầu thân A Nhưỡng của nhà chúng ta?” Khuất Mạn Anh xác nhận lại. Hai phu thê liếc nhau, đành phải ra ngoài nghênh đón.

Ngọc Hồ Tiên Tông đứng đầu tiên môn, tông chủ tự mình đến cầu thân, đương nhiên tràng diện vô cùng long trọng. Hà Tích Kim đón Tạ Hồng Trần vào sảnh chính, nhưng lại chẳng thể đồng ý.

Hắn chỉ đành nói: “Ý, ý tốt tót tốt của tông, tông chủ, Hà, Hà Hà mỗ cảm cảm cảm kích. Nhưng nhưng nhưng việc này, vẫn vẫn vẫn cần phải hỏi hỏi qua ý kiến của A Nhưỡng.”

“Tất nhiên là phải vậy.” Tạ tông chủ vẫn dịu dàng nho nhã, mỉm cười nói, “Tại hạ chờ tin tốt từ Hà chưởng.”

Đây quả thật là một chuyện vô cùng tốt. Không quá nửa ngày đã truyền khắp nơi, mọi người đều biết.

Mọi người đều chú ý đến Như Ý Kiếm Tông, có người hâm mộ Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh có được vị chất nữ này. Cũng có người hâm mộ Hoàng Nhưỡng hôm nay có được duyên lành. Hầu như mọi người đều chờ được uống chén rượu mừng này.

Dù sao, tông chủ Tạ Hồng Trần của Ngọc Hồ Tiên Tông tuổi còn trẻ đã là kiếm tiên một cõi. Tài mạo song toàn, căn cốt, tu vi, nhân đức đều vô cùng trác tuyệt.

Một người như vậy tự mình đến cửa cầu thân, thế gian có được mấy nữ tử dám chối từ?!