Không Vũ Lực Không Hợp Tác

Chương 4



Tôi mặc kệ hắn, tẻ nhạt xem cặp đàn ông mặc âu phục ngồi chếch đối diện, nghĩ họ với đồng nghiệp của họ đều thuộc kiểu không thể tự quyết được, phải ngồi ở đây đối diện nhau, tạo nên bầu không khí quỷ quái.

Người phục vụ hỏi bọn họ ăn gì, vì phải giám thị tôi nên họ không rảnh xem món, bèn trả lời là giống với bàn đầu.

Một đống đàn ông chiếm cứ quán ăn chuyên dành cho tình nhân, còn ăn những món giống nhau làm người phục vụ gần như là hoảng hốt chạy trốn khỏi góc khủng bố này.

Những người này vốn vô tội, chỉ là làm việc cho kẻ nắm tiền tài mà thôi, vậy mà anh danh một đời bị hủy sạch rồi.

Tôi đang nhìn chăm chú, ngẩn ngơ suy nghĩ thì bên tai vang lên tiếng cười đáng ghét: “Nhìn họ làm gì?” Còn bị hắn cụng nhẹ lên trán.

Mặt bàn ở đây nhỏ hẹp, dễ cận kề thân thể nhất.

Tôi nhẫn nhịn kích động giơ tay lau trán.

Xung quanh là một đám bảo tiêu oai phong lẫn hùng dũng, còn cực kỳ trung thành với hắn, nhưng bây giờ không thể so với lúc ở trên máy bay, nếu hắn làm gì đó với tôi, chắc chắn sẽ có nhân viên hoặc khách đứng ra can ngăn.

Tuy nhiên theo tình huống như bây giờ, bị can ngăn chắc chắn là người vô tội tôi đây.

Ngồi dưới mái hiên không thể không cúi đầu mà, tôi nghiêng đầu đi, tiếp tục nhìn vệ sĩ.

Thức ăn được bưng lên, tôi ghét hành động thân thiết vừa nãy của tên thần kinh nên không muốn cầm đũa cũng không động vào bát, ngồi rất lâu cũng không nhúc nhích, lại nghiêng đầu nhìn cô nhân viên và khách hàng ở bên kia.

Hắn cười, tiếp theo có một đôi đũa chìa ra từ đối diện, gắp từng món ăn vào trong bát tôi.

Tôi thoáng liếc qua đồ ăn trong bát, lạ thật, lại nhìn kỹ lại, phát hiện tất cả đều là món mới có ở thành phố mà hai tuần trước tôi rời đi.

Quay đầu nhìn kỹ bàn ăn, ba món một canh, đúng là món thường ngày tôi hay ăn nhất lúc còn ở thành phố đó, những cái hắn gắp vào bát đều là phần mà tôi thích ăn ở các món ấy.

“Nào, nếm thử, xem mùi vị có giống với chỗ em ăn không.” Hắn đối diện với ánh mắt thoáng liếc nhìn của tôi, cầm đũa lên mỉm cười nhìn tôi, tự gắp ăn trước, bình phẩm: “Cũng được.” Rồi đưa đôi đũa khác vào trong tay tôi.

Tôi không muốn đùn đẩy nên cầm bát lên, yên lặng ăn.

Không ngờ mùi vị không khác biệt quá lớn với nơi gốc chế biến, thật hiếm, thông thường món này mà có ở thành phố A thì phải thay đổi gia vị để phù hợp với khẩu vị của người ở đây.

Hắn luôn có thể tìm ra kẽ hở trong lúc tôi ăn để gắp thêm rau cho tôi, hỏi có muốn húp canh không, còn dặn tôi cẩn thận, ăn từ từ, không đủ thì gọi thêm.

Tôi vẫn không đoái hoài đến, bưng bát của mình ăn.

Ăn xong xuôi rời đi, sắc trời vẫn còn sớm, nét mặt hắn nhu hòa, kiên trì hỏi tôi muốn đi dạo đâu đó không.

Tôi không có hứng thú.

Không biết làm thế nào hắn nhận ra được tôi không vui từ trên vẻ mặt cứng nhắc này, căn dặn thủ hạ “Vậy về thôi.” xong không xem ai ra gì mà ôm eo tôi lên xe.

Tôi cực kỳ vâng theo để mặc hắn duy trì tư thế ấy, trở về nhà hắn.

Người ta không sợ bị người nhìn thì tôi sợ gì chứ, giờ tôi chẳng còn gì cả.

Vào nhà, hắn dẫn tôi lên quán bar nhỏ ở lầu một, cười tươi nói muốn pha ly rượu tốt cho tiêu hóa để tôi uống.

Tôi không từ chối.

Tôi biết hắn đang có ý đồ gì, trước giờ hễ uống rượu là tôi sẽ say, đặc biệt là loại rượu hỗn hợp pha chế như thế.

Say rồi không khác gì lúc thường, chỉ là trì độn hơn, tiện cho hắn muốn gì làm nấy.

Nhưng mà, chạy xa vậy để tìm quán có món ăn địa phương tôi thích đã đủ làm khó hắn rồi.

Còn chọn ra được các phần tôi thích ăn trong những món ấy, quá là hiếm có khi hắn chịu tiêu tốn quỹ thời gian “Một tấc thời gian một tấc vàng” của mình, suy đoán theo sở thích của tôi.

Hắn muốn thì cứ cho hắn vậy, nó cũng không phải là chuyện lớn lao không chấp nhận được với tôi.

Cũng nhằm tránh hắn không chiếm được lại bộc phát hứng thú quá mức, bất lợi cho tôi.

Hắn pha hai ly rượu, một ly cho tôi, rồi đứng đối diện nâng ly còn lại lên: “Anh cạn ly đây, em cứ tự nhiên.”

Ánh mắt mang ý cười hết sức quyến rũ, chứa sự cương nghị quen thuộc từ hắn.

Thấy tôi ngửa cổ uống sạch ly rượu, hắn chợt sáng mắt lên.

Vừa vào phòng ngủ, hắn lập tức chống tôi lên cạnh cửa, cuồng nhiệt hôn môi.

Trời đất quay cuồng, tôi bị đè xuống chiếc giường lớn, cởi quần áo toàn thân.

Nụ hôn trải dài từ mặt xuống cổ, lan đến vai, ngực, eo, thẳng đi xuống.

Đến khi hắn ngậm nơi đó của tôi, thì dưới thân dâng lên luồng nhiệt độ nóng hầm hập.

Tôi ngạc nhiên nhìn cái đầu nhấp nhô giữa hai chân mình, giơ tay muốn đẩy hắn ra.

Hắn muốn thế nào tôi cũng đều nghe theo, nhưng tôi không muốn bị hắn khơi dậy hứng thú.

Cho dù chỉ là tình dục thì cũng không muốn.

Như lần trước trong căn phòng trọ của tôi, chỉ một phía hắn phát tiết dục vọng là được rồi.

Không cần phải quan tâm đến tôi.

Nhưng nghĩ lại, nếu đã đồng ý rồi thì cần gì phải dùng dằng như vậy.

Đành thả tay xuống.

Kỹ năng của hắn rất tốt, tức khắc làm thân thể cấm dục đã hai năm này bắn ra.

Hắn phát hiện, nín cười hỏi: “Nhịn lâu lắm phải không?”

Tôi hơi thở dốc, không trả lời.

Phải ngăn cản tiếng thở dồn dập đã làm tôi tốn hết sức lực rồi.

Không thể không nói hắn cực kỳ lợi hại.

Thế nhưng, bắn xong, tôi cũng nhận ra rằng mình quả thật không có cảm giác với hắn.

Yêu, đương nhiên không có, tình dục đơn thuần, cũng không nốt.

Chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi, con chó của Pavlov (*) ấy mà.

(*) Pavlov, tức Ivan Petrovich Pavlov, là một nhà sinh lý học, tâm lý học và thầy thuốc người Nga, viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Peterburg. Vào thập niên 1890, Pavlov nghiên cứu chức năng dạ dày của loài chó bằng cách quan sát sự tiết dịch vị của chúng, sau đó ông tính toán và phân tích dịch vị của chó và phản xạ của chúng dưới các điều kiện khác nhau. Ông để ý rằng chó thường tiết dịch vị khi phát hiện ra các tín hiệu báo hiệu sự xuất hiện của thức ăn. Sau này Pavlov đã xây dựng lên định luật cơ bản mà ông gọi là “phản xạ có điều kiện” dựa trên hàng loạt thí nghiệm mà ông tiến hành trước đó.

Cho dù nhìn hắn cam tâm tình nguyện nuốt tinh dịch tôi xuống, nghe tiếng nuốt tràn ngập sắc tình phát ra từ cổ họng hắn cũng chẳng hề xúc động được đến tôi.

Rất tốt, tôi yên lòng.

Hắn ghé người đến hôn tôi, vừa dùng ngón tay làm mềm lối vào.

Nhìn tôi thắm thiết.

Tôi không chịu nổi ánh mắt như thế, bèn nghiêng đầu sang chỗ khác.

Hắn lại cười, lại hôn tôi.

Sau đó tiến vào cực kỳ chậm chạp, chờ tôi thích ứng mới dùng đến kỹ năng thúc đẩy.

Tôi không phối hợp cũng không chống cự, còn phản ứng sinh lý không phải cái mà tôi có thể kiểm soát.

Hắn luôn miệng gọi tên tôi, không ngừng hôn tôi, mồ hôi nhỏ xuống người mang theo lửa nóng.

Tôi nghĩ hắn có dốc sức làm gì đó, lấy lòng tôi thế nào chăng nữa, thì tôi cũng không thể vòng tay lên ôm lưng hắn thêm một lần nào.

Chi bằng hắn cứ lo cho bản thân thôi.

Xong việc, hắn kiểm tra thanh tẩy cho tôi, lúc nằm xuống giường, lại cố chấp quay mặt tôi về phía hắn.

Tôi thuận theo quay người sang mặt đối mặt với hắn, nhưng nhắm mắt không muốn đối diện với ánh mắt đó.

Hắn chờ một lúc, không nói gì, sáp lại hôn lên mí mắt tôi.

Rồi nhích người về phía tôi, cuối cùng nằm sát bên cạnh, lại nhún người mấy lần, giơ tay ôm siết tôi vào lòng.

“Ngủ đi,” Hắn vuốt tóc tôi, trầm giọng nói, “Nếu không thoải mái, phải nói anh biết.”

Tôi im lặng không lên tiếng.

Qua rất lâu sau, căn phòng vẫn tĩnh mịch.

Tôi biết hắn chưa ngủ, hắn nằm trên nửa phần gối không thoải mái gì.

Chắc hắn cũng biết tôi còn thức, nhưng tôi là vì bị áp vào ngực hắn, rất bí bách, lại còn nghe tiếng tim hắn đập, ngủ không nổi.

Song tôi không muốn lên tiếng bảo hắn buông ra, bí thì bí, ngủ không nổi thì ngủ không nổi.

Không muốn lên tiếng còn có biện pháp khác: Nếu tôi di chuyển xuống dưới, nhất định hắn cũng nhích xuống theo, chờ hắn ngủ, tôi có thể tránh ra.

Nếu là thời điểm ban đầu của hai chúng tôi, chắc chắn tôi sẽ vì đau lòng cho hắn mà chủ động xê dịch xuống dưới.

Còn bây giờ, tuyệt đối không có khả năng.

Dường như hắn hoàn toàn không có ý nghĩ thay đổi tư thế ngủ không thoải mái này, vẫn ôm tôi thật chặt vào người hắn, tay lần vào tóc tôi.

Không biết tôi ngủ từ lúc nào.

Sáng sớm bị người lay tỉnh, hắn đã ăn mặc chỉnh tề, tôi ngồi dậy, vừa định xuống giường mang dép thì hắn khăng khăng muốn tôi mặc đồ ngủ ngồi trên giường, còn bản thân thì đứng bên giường nghiêng người hôn tôi, nói là nụ hôn chào buổi sáng.

Hôn xong còn dùng giọng nói vô cùng buồn nôn hỏi tôi thấy người thế nào, có muốn ngủ thêm một lát không, có đồng ý dùng bữa sáng với hắn không.

Tôi biết hắn đang hỏi gì.

Chỗ đó không bị thương, tối hôm qua đúng là hắn làm đủ màn dạo đầu, cực kỳ cẩn thận, tự trong lòng hắn cũng biết rõ.

Tôi không trả lời, đứng dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo.

Dù có bị thương, tôi cũng sẽ không chày cối vu vạ trên giường.

Hắn vẫn ở trong phòng nhìn tôi đi qua đi lại, mặc quần áo hắn cũng đứng bên nhìn, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của tôi cứ như muốn viết nhật ký quan sát.

Tôi không ngại hắn nhìn, có thể làm đều đã làm, còn sợ gì chứ.

Chẳng hề che giấu cởi quần áo trước mặt hắn, mặc vào, sau đó cùng hắn xuống ăn sáng.

Hắn ân cần gắp đều thức ăn cho tôi, bảo tôi ăn nhiều vào, còn nói sáng nay cháo khá bổ dưỡng.

Hắn cho gì tôi ăn đó, không nói mà chỉ nhìn bát, có thế thì hắn vẫn cứ nói, không để bữa sáng quá nhạt nhẽo vắng lặng.

Ăn sáng xong, hắn dịu dàng hỏi: “Anh phải đi rồi, tiễn anh ra cửa nhé, được không?”

Có gì mà không được, tôi đứng lên, đi ra cửa với hắn.

Đến cửa, hắn dừng bước, quay người hỏi: “Anh muốn nụ hôn tạm biệt, nhé?”

Thái độ vừa tự nhiên vừa thân mật.

Tôi phớt lờ, hắn cười, dắt tay tôi, ôm tôi hôn lên khóe môi.

Hôn xong còn không chịu buông tay, rủ rỉ bên tai: “Anh đi đây, ở nhà nghỉ ngơi tốt nhé, cục cưng.”

Cút. [kuroneko3026.wp.com]

Cục cưng gì chứ, quan hệ giữa anh và tôi không thể nói ra từ đấy.

Bước lên một bước, hắn lại quay người lại, lần này xoa đầu tôi.

Tôi rất ác cảm, muốn đẩy hắn ra.

Cuối cùng vẫn quyết định mặc kệ, đỡ phải hắn ở lại bắt tôi nhìn cả ngày.

“Nước hoa,” Hắn bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn tôi, “Không phải của những người khác, những đêm này anh đều ngủ một mình ở phòng khác.”

Tôi chuyển tầm mắt nhìn xuống dưới sàn nhà, lẩn trốn thật xa khỏi mặt hắn.

Không cần giải thích với tôi, tôi không hứng thú, cũng không liên quan gì đến tôi.

Đang nghĩ thế, thì đột nhiên bị hắn vươn tay ôm chầm vào trong ngực.

Trong ngực hắn luôn ấm áp như vậy, cái ôm khi mặc âu phục đi làm của lúc trước, hơi thở thân thuộc đã lâu không gặp, thành thật mà nói tôi không ghét.

Chỉ là một trong số ít thứ không làm tôi buồn nôn mà tôi từng thích trong quá khứ, còn giờ chỉ nằm trong trí nhớ.

“Không phải là căn phòng ngủ lúc trước đâu, cái phòng đó hiện tại anh khóa lại rồi, không dùng nữa.” Hai tay hắn quấn thật chặt quanh người tôi, giải thích như lo sợ tôi né ra.

Tôi còn chưa kịp nghĩ xem hắn đang nói gì, thì hắn lại quấn siết cánh tay tôi, gần như đè ép toàn bộ không khí trong ngực tôi.

Tôi khó chịu cựa quậy, hắn cảm thấy được mới buông lỏng sức, nhưng vẫn vững vàng quấn lấy tôi.

Cứ thế này một lúc, hắn lại nói chuyện, phát ra âm thanh nhỏ đến mức không nghe rõ: “Nếu như chỗ này không phải nhà Tổ, anh còn sống ở đây từ nhỏ, thì không chỉ căn phòng đó, mà ngay cả nơi này anh cũng không muốn ở.”

Ngừng một chốc, hắn nói tiếp: “Trang trí và bày biện của phòng ngủ hiện tại vốn không giống với phòng cũ, nhưng anh quen với kiểu lúc trước nên sai người thay đổi lại, anh hơi hoài niệm.”

Tôi hiểu đại khái ý của hắn.

Tôi bị hắn giam cầm hoành hành ngang ngược trong căn phòng ngủ cũ suốt một năm, bây giờ hắn đang ngỏ ý là hắn hối hận rồi.

Đồng thời còn tỏ vẻ sở dĩ hắn bắt tôi về là vì hoài niệm.