Không Vũ Lực Không Hợp Tác

Chương 5



Hối hận thì không cần, còn hoài niệm ─── tôi không phải là người hắn nhớ nhất, người hắn vẫn nhung nhớ là con người kia, và có nhiều khả năng chứng thực được hắn đúng thật có tính cách hoài niệm này.

Sự tình là do bản thân làm ra, mà lại giận chó đánh mèo trút sang cho phòng ngủ của nhà Tổ.

Sáng sớm đứng ở cửa nhà diễn kịch cho ai xem.

Không biết hắn đang làm quái gì, mục đích là đâu.

Tôi duy trì nguyên tắc im lặng của mình.

Đứng thật lâu trước cửa, tôi không có ý tứ lên tiếng, hắn cũng không bị nhụt chí chút nào, vẫn giữ nụ cười bất biến.

Tuy rằng tôi không nhìn hắn, nhưng hắn đứng ngay trước mặt, không muốn nhìn thì cũng vẫn có thể loáng thoáng được bóng dáng và vẻ mặt hắn.

Tôi rất muốn bản thân biến thành một con bò sát hay loài lưỡng cư nào đó, để có thể nhắm mắt làm ngơ trước những thứ không muốn thấy.

Cho đến giờ, tôi vẫn không nhìn thẳng vào mắt hắn, không thời điểm nào muốn làm thế, đây là hiện tượng tốt.

Thân thể trước mặt đứng bất động rất lâu, rồi, tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên để tôi đối diện với mặt hắn, nở nụ cười có phần cam chịu.

Trước đây hắn lộ ra bộ dạng như vậy tôi sẽ thấy buồn cười, còn hiện giờ, tôi hờ hững liếc mắt nhìn xuống đất.

Hắn vẫn mang vẻ mặt tha thiết yêu thương, thấy tôi lờ đi, hắn ghé sát lại tựa hồ muốn để mặt mình phóng to trong con ngươi không chịu đối diện với hắn.

Mũi gần chạm mũi, hắn thuận tiện hôn lên mặt tôi: “Hôm nay anh sẽ về sớm.”

Tôi vẫn im lặng không đáp.

Làm gì mà nhu tình mật ý như vợ chồng mới cưới vậy, làm người buồn nôn.

Tôi nhớ lúc trước từng có cảnh tương tự thế này, khi ấy hắn vẫn chưa bộc lộ bộ mặt thật của mình.

Hai người chúng tôi đều phải đi làm, mặc âu phục đứng trước cửa chào nhau, hắn dang tay ra, ra hiệu là muốn ôm tôi.

Tôi bước đến ôm lấy hắn, ngửi mùi hương trên cơ thể ấy, nghe hắn nói “Hôm nay anh sẽ về sớm” thì thấy tâm tình rất tốt.

Còn bây giờ hắn làm ra hành động giống thế, tôi chỉ thấy muốn nôn.

Song tôi không hối hận tâm tình của lúc ấy.

Bất kể ý nghĩ thật sự trong lòng hắn lúc làm ra động tác đó là gì, thì tâm tình của tôi vẫn là thật.

Tôi không hối hận chuyện mình từng làm, cho dù tâm tình tốt đẹp ấy có là vì bị lừa, cho dù phải chịu đựng chuyện bản thân không chịu thấu, không chịu nổi vì người thân.

Hiện tại, tâm tình của tôi cũng là thật, nếu nói có chỗ khác, thì đó là kiên định hơn so với trước đây.

Hắn mỉm cười phất tay với tôi một cách tự nhiên, tôi hết lòng với nghĩa vụ chờ hắn biến mất khỏi dư quang tầm nhìn của mình, rồi mới đi lên lầu.

Bất kể anh dịu dàng thật sự hay giả tạo, hối hận thật sự hay giả tạo, giờ đây tất thảy đều vô dụng với tôi.

Muốn khơi dậy hồi ức tốt đẹp trong quá khứ cũng vô dụng, bởi vì có hơn phân nửa chúng là giả dối, còn những hồi ức quá sức chịu đựng sau này thì lại rõ ràng trước mắt, vĩnh viễn không quên.

Tôi ở lại đây chỉ là muốn để hắn hết hi vọng.

Chỉ là muốn để hắn thấy rõ thái độ của tôi.

Cũng là vì để bảo vệ mình. [kuroneko3026]

Dù thế nào cũng không nói chuyện với hắn, tuyệt đối không chủ động để ý đến hắn, càng không phản ứng với bất kỳ câu nói hay động tác nào từ hắn, đây là để cho hắn thấy thái độ của tôi, thể hiện thái độ như vậy chính là phương thức tự bảo vệ mình của tôi, phương thức này có thể làm giảm thiểu khả năng hắn tổn thương và tổn hại tôi xuống thấp nhất trong tình huống hiện nay.

Một người bị phớt lờ lâu đến vậy, thể nào cũng có hiểu được ý của đối phương, nhưng mà không biết vì sao hắn vẫn kiên trì như thế, nụ cười trên mặt không những bất biến mà còn thêm sâu sắc.

Quả nhiên có lẽ muốn thả dây câu dài bắt con cá lớn, lại bắt tôi vì tác dụng gì đó, từ trước đến nay hắn không bao giờ làm chuyện lỗ vốn.

Buổi tối hắn về rất sớm, trước giờ ăn tối, tôi còn đang nằm ngủ.

Hắn muốn lấy tín nhiệm từ tôi, đương nhiên phải đúng giờ, mặc dù tôi không hề giao hẹn, chỉ một mình hắn tự vạch ra thời gian.

Tỉnh giấc mở mắt ra thấy hắn ngồi bên giường, tôi không còn ngạc nhiên nữa, mà chỉ thản nhiên bình tĩnh.

Chắc hắn mới vừa sờ lên mặt tôi, hôm qua đến nay hắn tiếp xúc với thân thể tôi nhiều lạ thường, lẽ nào hắn thật sự cho rằng phát sinh quan hệ với tôi lần nữa là giữa chúng tôi có thể làm ra hành động thân mật như thế?

“Dậy rồi?” Hắn nhìn tôi, giọng nói trầm thấp truyền đến, “Ngủ ngon không?”

Tôi thừa nhận hắn là người đàn ông đầy mị lực, chỉ giọng nói cũng có thể làm người ta nảy sinh hảo cảm.

Đặc biệt là khi xung quanh tối đen tĩnh mịch chỉ có hai người đối diện nhau.

Nhưng tôi vẫn không quan tâm đến hắn, vén chăn thay quần áo như không có ai ở đây.

“Trước đây em đều sẽ cố nấp anh.” Hắn bỗng nói một câu như thế.

Tôi hơi dừng động tác, nhưng nhanh chóng thay tiếp, toàn bộ quá trình vẫn làm như không thấy hắn.

Tôi biết hắn đang nói gì, thời điểm tôi với hắn vẫn là người yêu, hoặc nói tự tôi nghĩ là thế, lúc ân ái với nhau tôi rất phóng khoáng, nhưng lúc mặc quần áo thì, mặc dù sẽ không bảo hắn tránh đi, nhưng bản thân sẽ quay người thay, chứ không như bây giờ nghênh ngang thay quần áo trước mặt hắn.

Thế nhưng, từng có quãng thời gian tôi thậm chí còn không được mặc quần áo, thì không có tư cách nói ra câu đấy.

Cũng may hắn không nói gì tiếp, tôi vừa mặc đồ xong thì hắn đến dắt tay tôi xuống dùng bữa tối.

Hắn vẫn chuyện trò vui vẻ, kể vài chuyện thú vị, hắn còn nhớ đề tài lúc trước tôi hứng thú, có điều những thứ trước kia từng hấp dẫn tôi thì bây giờ đã không còn gợi dậy nổi hứng thú.

Cách đây rất lâu, khi lần đầu tiên ổn định trong cuộc sống trốn chạy, tôi cảm nhận rõ một bộ phận nào đó trong lòng mình đã già đi, lớn hơn nhiều so với độ tuổi của mình, phải chịu đả kích và đối xử tàn nhẫn khắc nghiệt như vậy, còn trải qua quãng thời gian cô độc một mình, dẫn đến ít giao du với cuộc sống lắng đọng ngoài kia.

Tôi của hiện tại có thể nói là không một chủ đề thú vị nào có thể đả động đến, tôi nghĩ hắn cũng nên hiểu điều này.

Nhìn phản ứng của tôi cũng đủ biết, không phải tôi vờ ra vẻ không hứng thú, mà đích thực là tôi không hề hứng thú.

Người nghe duy nhất không có hứng thú, dù có ngốc như khúc gỗ, phần lớn thời điểm hắn phải tự hỏi tự đáp, vậy mà hắn vẫn kiên nhẫn, không buông bỏ bất kỳ cơ hội để truy hỏi đề tài nói chuyện, cảm nhận về bữa ăn và bất cứ cái gì khác, thái độ luôn thân thiện và hài hước.

Dù là trước đây khi hắn theo đuổi tôi, cái lúc mà bắt buộc phải theo đuổi tôi vì mục đích riêng của bản thân ấy, hắn cũng không ân cần chu đáo như bây giờ, thậm chí còn mang chút lấy lòng.

Tất nhiên, sự lấy lòng của hắn rất lặng lẽ, chỉ là một ánh mắt, một câu nói, đúng mực không khiến người khó chịu,  vẫn duy trì phong độ lịch lãm từ trước đến nay của hắn ─── ngoại trừ năm đó, năm đó hắn đâu chỉ là “không có phong độ”.

Buổi tối tôi đọc sách, hắn vẫn ở bên cạnh, tôi biết hắn đang nghĩ gì.

Lần này hắn khôn ngoan hơn, không hỏi ý kiến tôi trước, mà trực tiếp dẫn tôi lên giường.

Nếu tôi từ chối, chắc chắn phải lên tiếng nói với hắn, chí ít là phải đối diện ánh mắt, làm ra động tác từ chối.

Tôi chẳng muốn vậy, để hắn toại nguyện là được rồi.

Tôi chỉ cần không cho hắn toại nguyện một chuyện khác, đó là chuyện duy nhất tôi có thể làm.

Hắn cực kỳ dịu dàng, cực kỳ quan tâm đến cảm thụ của tôi, chậm rãi tiến vào, chờ tôi thích ứng.

Kỹ thuật của hắn cực tốt, đồng thời cực lực “ra tay” với tôi, bất tri bất giác bị hắn khơi dậy tâm tình, tôi không kìm nén nổi phát ra tiếng.

Hắn rất vui, càng tiến công nhiệt tình, cũng lưu tâm hỏi thăm đến cảm thụ của tôi.

Cực kỳ giống tôi với hắn của lúc ban đầu, thậm chí còn dịu dàng hơn cả lúc đó.

Nhưng giờ đây, với tôi mà nói, tuy rằng khoái cảm có được nhiều hơn so với khi ấy, nhưng không thoải mái.

Chỉ là phát tiết thân thể mà thôi, chuyện qua đi, chẳng còn gì đọng lại.

Thú thật, tôi vẫn lồng bóng người đang đè bên trên mình vào bóng đen trong cơn ác mộng mỗi ngày.

Tôi không còn nhớ được dáng vẻ ban đầu sống cùng hắn, dù nhớ lại một ít, cũng sẽ lập tức bị ký ức ác mộng của năm đó kéo đến ùn ùn che lấp.

Dù nhớ ra, thì có thể thay đổi được gì?

Dường như những chuyện hạnh phúc vui sướng hoàn toàn là giả tạo, chỉ là cái lồng người khác bố trí cho tôi mà thôi.

Tôi nhìn hắn hoạt động trên người mình, lặng lẽ không nói.

Có lẽ hắn muốn nhận được niềm tin của tôi một lần nữa, rồi lại một lần nữa đẩy tôi vào vực sâu bị lợi dụng hoặc bị ngược đãi, vì thế mới cần dụng tâm gấp bội trước đây.

Dẫu sao bây giờ, cần phải hành động cẩn thận hơn mới hòng gạt được tôi, đã vậy tôi còn từ chối có bất kỳ lời nói và ánh mắt giao tiếp nào để hắn không có chỗ ra tay.

Tôi không phủ nhận làm tình cũng có thể giao lưu, nhưng mà tiền đề là song phương tình nguyện tiếp chuyện.

Tôi không tình nguyện.

Cũng có khoảnh khắc thân thể tôi tình nguyện, nhưng dư vị còn chưa hết thì đã bình tĩnh trở lại, chỉ có nỗi hoảng sợ với hành vi của hắn, thứ đã ăn sâu bén rễ ngày càng sâu sắc trong đầu óc và thân thể tôi, là sẽ lưu giữ lâu dài trong tôi.

Bất kỳ thứ gì, tôi sẽ không vì bất kỳ sự dịu dàng hay nịnh nọt nào từ hắn mà tha thứ cho hành vi lúc trước.

Mặc kệ lần này ý đồ thật sự của hắn là gì, tôi không tha thứ là bởi tự bản thân tôi không thể tha thứ.

Xong chuyện, hắn mới hài lòng mặt đối mặt ôm tôi, tôi lập tức trở mình, hắn ngẩn ra, nhưng không mạnh mẽ ôm lật tôi lại, mà ôm siết lấy từ phía sau rất lâu, ban đầu hôn nhẹ lên lưng tôi, rồi hôn chỗ này hôn chỗ kia, từng chút một.

Vì không đau, nên tôi dần dần thiếp đi.

Sau đó hắn vẫn giữ động tác như thế.

Ban ngày hắn dịu dàng và thân thiết, ban đêm hắn dịu dàng và mãnh liệt, làm xong còn chu đáo săn sóc, hỏi đông hỏi tây, nói này nói kia, chỉ sợ không thể làm tôi vui.

Tựa như đối với tôi tốt đến không thể tốt hơn.

Còn thái độ của tôi vẫn trước sau như một.

Tôi phải học được bài học lớn thế nào mới hiểu rõ đạo lý, người khác đối xử tốt với mình, mình không cần cũng phải đối xử tốt lại với người đó.

Yên ả trôi qua nhiều ngày, một khuya tôi muốn đi vệ sinh, nửa đêm mở mắt ra thấy hắn đang nhìn mình.

Tôi còn chưa kịp dời ánh mắt đi, hắn trong nháy mắt áp lại gần, nhẹ hôn lên môi tôi, lập tức vui vẻ.

“Cuối cùng cũng hôn được rồi.” Giọng hắn như rất vui.

Tôi buồn ngủ mơ màng, nghe được lờ mờ nhưng vẫn không hiểu gì, đến nay không phải hắn muốn hôn thì hôn à.

Tôi bước vào nhà vệ sinh, trở về ngả đầu ngủ tiếp, nằm ở mép giường cách hắn khoảng ba thước, cũng không ngủ cùng phía mà quay đầu ngủ ở cuối chân giường.

Cùng hắn ngủ thiếp đi là một chuyện, xuống giường rồi quay trở lại ngủ tiếp lại là chuyện khác.

Mấy phút sau, đầu giường rục rịch, một tay hắn cầm gối, một tay chống lên giường nhích xuống đây, đến gần thì lót gối dưới đầu tôi, rồi nằm xuống bên cạnh, tay vẫn quấn lên người tôi như cũ.

Tôi không cam lòng, xuống giường, đi trở về phía đầu giường, vẫn ngủ ở mép giường, nơi có thể cách hắn xa nhất.

Hắn lại đi theo.

Tôi không muốn lằng nhằng nên lần này nằm im.

Hắn áp sát lại, ôm tôi từ sau, dụi cằm lên lưng tôi.

Tôi cứng người không nhúc nhích.

Qua một lúc, hắn ngừng làm động tác thân mật, bắt đầu gọi tên tôi, vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ, điệu bộ tim bị tổn thương ghê lắm.

Tôi lạnh mặt, lòng cũng rất lạnh, chán ngán mất hứng, thầm nghĩ hắn còn tính ngụy trang thế này bao lâu, còn muốn gạt tôi đến khi nào.

Cho dù anh thật sự hối hận, nhưng toàn bộ những chuyện khi đó đều đã xảy ra rồi, tôi sẽ không tha thứ.

“Ngày mai, chúng ta đi thăm mộ bà nhé?” Hắn thấy gọi tôi thật lâu cũng không có được câu trả lời, nên trực tiếp dùng đòn sát thủ lợi hại nhất.

Không phải bà anh. Tôi lập tức cực kỳ phản cảm nghĩ.

Nhưng quả thật hắn hiểu rất rõ, biết chỗ để uy hiếp tôi.

Hắn biết hiện tại tôi đang phản kháng gay gắt, nếu đưa ra đề nghị bảo tôi ra ngoài tất nhiên sẽ vô dụng, nên mới trực tiếp nhắc đến điều kiện lớn nhất.

Hắn luôn biết rõ chuyện của tôi, tất cả việc dù nhỏ đến không đáng bận tâm về tôi đều rõ như lòng bàn tay, còn tôi vĩnh viễn không nhìn thấu hắn.

Tôi vốn không muốn quan tâm hắn, nhưng vì bà, thành ra đành gật đầu.

Tính kỹ ra, đây là lần đầu tiên tôi chủ động để ý đến hắn kể từ khi bị dẫn về, tuy là đang quay lưng lại với hắn.

Không thể lại có lần sau, tôi nhủ.

Nếu hắn bạo lực cưỡng chế hoặc bộc lộ ý đồ vô liêm sỉ, chắc chắn tôi sẽ phản kháng rõ ra, nhưng nếu hắn luôn dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, làm tôi vẫn không biết được mục đích thật sự của hắn, tôi vẫn duy trì không phản đối theo thường lệ, giữ nguyên tắc không bận tâm đến hắn.

Như vậy không cần phải đọ sức nhiều, mà chắn chắn cũng sẽ không giao đằng chuôi vì mình đã bất cẩn trao hắn cơ hội nào đó, song song đấy cũng thuận tiện cho tôi duy trì đầu óc tỉnh táo mỗi giây phút, tâm trạng thanh thản, cảnh giác nhất cử nhất động của hắn.

Một khi tôi giao tiếp với hắn, bị hắn dây dưa, trong tình trạng tứ cố vô thân như hiện nay khó tránh khỏi sẽ lộ ra kẽ hở, bị hắn chớp thời cơ chen vào, tập kích bất ngờ.

Hình như hắn rất vui, càng nhích thêm một đoạn dài hoàn toàn áp sát người tôi, tôi bị hắn đụng đến mức phải dịch một nửa ra phía ngoài giường, nhưng hắn đưa tay ôm siết eo tôi để không bị té xuống.

“Ngày mai, không, hôm nay, em tỉnh dậy sẽ đi ngay.” Hắn vuốt cằm nhè nhẹ lên bả vai tôi, khẽ lẩm bẩm ở sau lưng, sau đó còn nói thêm gì nữa, nhưng tôi không nghe rõ.