Không Yêu Không Vui

Chương 1: Người không nên



đắc tội

Editor: peeWan

______________________

Buổi trưa tháng bảy, mặt trời nóng nảy thiêu đốt mặt đất, lá cây hai bên đường lặng yên, tiếng ve huyên náo. Hơi nóng từ đường cao tốc bốc lên ngột ngạt.

Trên chiếc xe buýt từ thành phố C đến Thượng Hải.

Tô Vận ngồi gần cửa sổ, một bên mặt quay về phía mặt trời, dù có màn che nắng, cô vẫn cảm thấy những cơn sóng nhiệt như muốn đâm xuyên vào trong xe. Hai tấm màn che nắng không được kín, cô gái ngồi trước Tô Vận còn cố kéo tấm màn về phía mình. Ánh nắng được tận dụng triệt để, chỉ chốc lát, cánh tay cô bị phơi nóng hổi.

Tô Vận cẩn thận kéo màn che về phía sau một chút, cho nó ở vị trí tương đối công bằng. Không quá hai phút, màn che nắng 'roẹt' một tiếng, trở lại vị trí cũ. Cô gái trang điểm đậm phía trước, giờ mặt bóng loáng, nửa đứng dậy nửa quay đầu, bực dọc liếc cô một cái.

Tô Vận không bao giờ tranh chấp với người khác, đặc biệt là với người không nói đạo lý. Trong lòng cô không thoải mái nhưng vẫn nhịn. Bây giờ cô chỉ mong sớm đến Thượng Hải, sau đó ngồi tàu cao tốc trở về Bắc Kinh.

Lúc này có hành khách trên xe nói to: "Bác tài, dừng ở khu phục vụ phía trước một chút."

Người lái xe lớn tiếng: "Không dừng, muốn hút thuốc thì nhịn đi!"

Người đàn ông kia cười hai tiếng, giọng ngọt xớt: "Bác tài, việc này khó quá, tôi đau bụng, tôi thấy tôi sắp..."

Người lái xe ngắt lời: "Anh con mẹ nó lắm chuyện, lần sau anh mà lên xe tôi nữa, tôi sẽ đạp anh xuống ngay lập tức!"

Hóa ra là quen nhau.

Tô Vận không có hứng thú với chuyện của bọn họ, tăng âm lượng tai nghe, bật một bài hát đã nghe không biết bao nhiêu lần.

Không quá hai phút, xe khách cuối cùng vẫn lái vào khu phục vụ.

Tô Vận không định xuống xe, lấy bình nước khoáng trong balo trên giá hành lý, chưa kịp mở nắp thì bài hát đang nghe bị ngắt, màn hình di động đang sáng lên.

Người gọi: Điền Điềm.

Tô Vận biết cô bạn này sao lại gọi cho mình - vì người đàn ông kia.

Tô Vận tắt máy vì ngồi trên xe không tiện nghe điện thoại. Sau đó ra hiệu với cô gái ngồi cạnh mình rằng mình muốn ra ngoài, rồi nói cảm ơn. Vừa xuống xe, cô bị hơi nóng với hơi nước trộn lẫn phả vào mặt, chỗ cửa xe giống như nơi giao nhau giữa băng và lửa.

Tô Vận tìm chỗ bóng cây rồi gọi lại cho Điền Điềm.

Điền Điềm vào thẳng chủ đề: "Tô Tô, tao nhờ người nghe ngóng được, Tưởng Mộ Thừa muốn ở bên ngoài mấy ngày, có lẽ cuối tuần mới về Bắc Kinh, mày vẫn có thể sống an ổn thêm vài ngày."

Tô Vận: "..."

Tưởng Mộ Thừa sẽ về sao?

Cô vẫn muốn tiếp tục sống trong sợ hãi thế này à?

Dù Tô Vận đứng dưới gốc cây vẫn không thấy bớt nóng, chưa đến một phút, sau lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi, cô lấy tay quạt quạt, hỏi Điền Điềm: "Mày nói, sau khi anh ta trở về thì tao phải làm sao đây?"

Điền Điềm thở dài: "Tô Tô, mày đắc tội với ai không đắc, lại chọn một kẻ không có tình người như anh ta, đầu mày lúc đó đang ngâm oxy già à..."

Sau đó Điền Điềm bắt đầu ra rả giáo huấn cô. Tô Vận mệt mỏi xoa xoa thái dương.

Mọi chuyện bắt đầu từ hai tuần trước.

Hôm đó Tô Vận trực ca đêm, khu vực nội trú lúc quá nửa đêm rất yên tĩnh, đa số bệnh nhân đều đã ngủ, cô không có chuyện gì làm nên ngồi trong phòng trực ban xem tin tức.

Chuột máy tính dùng không tốt lắm, nhiều lúc bị đơ, cô đập lên bàn mấy cái mới bình thường lại.

Hai y tá nhỏ tuổi nhất khu nội trú đã giao ban cầm theo nước ép trái cây đi vào.

"Bác sĩ Tô, của chị này." Y tá Tiểu Triệu đặt một ly nước dưa hấu lên bàn cô.

"Cảm ơn." Tô Vận cắm ống hút vào, hỏi: "Không phải tụi em tan ca rồi à? Sao còn chưa về nghỉ đi?"

Y tá Tiểu Lộ phàn nàn: "Điều hòa ký túc xá tụi em hôm nay đình công, có về cũng không ngủ được, bên hậu cần nói phải đợi ngày mai đi làm mới sửa được."

Tô Vận: "Nếu không hai đứa qua ký túc xá của chị ở tạm một đêm đi."

Cô ở chung ký túc xá với một bác sĩ khoa Phụ sản, nhưng người kia ra nước ngoài tập huấn rồi, tháng mười mới trở về.

Tiểu Lộ xua xua tay: "Không cần phiền đến chị, tụi em lạ chỗ sẽ không ngủ được, đúng lúc em đang muốn coi phim."

Tô Vận cũng không miễn cưỡng, tiếp tục xem website.

Đột nhiên Tiểu Triệu kích động kêu lên: "Chồng em lại đăng Weibo! Ôi trời ơi! Em nhớ anh muốn chết!" Suýt chảy cả nước mắt.

Tô Vận: "..."

Bạn trai đăng Weibo mà hưng phấn như vậy?

Tiểu Lộ hai mắt sáng lên: "Đăng cái gì, đăng cái gì, mau cho tôi xem với!" Nói xong đứng dậy chạy qua, kéo đổ cái ghế bên cạnh.

Tiểu Lộ mặc kệ rồi ngã xuống cái ghế trước mặt Tiểu Triệu, miệng nói không ngừng: "Tối hôm qua tôi mơ thấy anh ấy, suýt chút nữa, chỉ một tí nữa thôi là ôm được anh ấy rồi, thì tỉnh mất." Giọng nói xen lẫn chút tiếc nuối nghẹn ngào.

Tiểu Triệu mê trai ghen tị: "Aaa! Tôi cũng muốn mơ thấy anh ấy, tôi cũng muốn ôm, không đúng, tôi muốn hôn anh ấy nữa!"

Tô Vận: "..."

Bọn trẻ này làm sao vậy?

Cuộc đối thoại của hai y tá mê trai vẫn tiếp tục.

Cuối cùng Tô Vận cũng hiểu, người được gọi là chồng này là một nhân vật công chúng, Tưởng Mộ Thừa.

Trên Weibo có ba ngàn vạn fans.

Sở dĩ Tưởng Mộ Thừa nổi tiếng như vậy, nghe Tiểu Lộ nói, là do hồi trước anh ta làm khách mời trên kênh Tài chính và Kinh tế của CCTV, dựa vào khuôn mặt lạnh lùng và đôi chân dài mà hút được vô số fans.

Anh ta không chỉ trầm mặc ít nói mà còn cao lãnh cấm dục.

Chỉ là cái tên Tưởng Mộ Thừa này, Tô Vận cảm thấy rất quen, chắc chắn là đã nghe qua ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi không ra.

Có thể do nhàm chán, cô nhập ba chữ Tưởng Mộ Thừa vào Baidu, nhấn coi hồ sơ của anh ta.

Hóa ra là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Trung Xuyên, bảo sao nghe cái tên này quen quen.

Cô từng có thời gian để ý đến Tập đoàn Trung Xuyên.

Bởi vì Tập đoàn Trung Xuyên là đối tác duy nhất của Công ty Dược phẩm RT Thụy Sĩ trong khu vực Châu Á - Thái Bình Dương. Công ty Dược phẩm RT Thụy Sĩ đứng thứ hai trong số những công ty dược phẩm niêm yết lớn nhất trên thế giới, Trung tâm Tim mạch của họ cũng có uy tín quốc tế rất cao.

Cô là bác sĩ khoa Nội tim mạch, đương nhiên sẽ chú ý đến chuyện này.

Tô Vận không tìm thấy nhiều tin tức liên quan đời sống cá nhân của Tưởng Mộ Thừa. Toàn bộ trang web cũng không có bất cứ video hay hình ảnh nào liên quan đến anh ta.

Đại khái là không thích cuộc sống riêng lộ ra ánh sáng, cho nên xóa hết đi.

Tô Vận ngứa tay mở giao diện Weibo lên, đăng nhập vào Weibo của mình, hơn nửa năm rồi chưa vào Weibo, cỏ muốn mọc tầng tầng luôn.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, Tô Vận lại tìm ba chữ Tưởng Mộ Thừa, cô mở trang chủ Weibo của Tưởng Mộ Thừa, so với Weibo của cô còn hoang vu hơn nhiều.

Chỉ theo dõi có hai người, lại còn là tài khoản nhà nước. Số bài đăng Weibo cũng là hai, một cái đến từ hệ thống, một cái khác chính là bài đăng hai y tá kia nói đến, mới chỉ mười phút mà lượt bình luận đã hơn vạn. Xem mấy bình luận này, quả không hổ danh là fan cuồng não tàn.

Tô Vận không tin cái gì mà cấm dục, người đàn ông trầm mặc ít nói thậm chí là cao lãnh cô đã gặp qua, còn người cấm dục, chắc chỉ có trong tiểu thuyết.

Người đàn ông như Tưởng Mộ Thừa có cả thân phận lẫn địa vị, là người hấp dẫn cỡ nào, không biết có bao nhiêu cô gái muốn nhào đến. Anh ta có thể chống cự lại bao nhiêu chứ?

Nói không chừng ở phương diện nào đó có bệnh không tiện nói.

Sau này, Tô Vận kết luận hành động đêm nay: Đây là số phận.

Lần đầu tiên cô nhập mấy chữ này vào Weibo: [Trầm mặc ít nói với cao lãnh là thật, nhưng còn cấm dục thì...]

Thật ra ban đầu cô viết trên Weibo là: [Trầm mặc ít nói với cao lãnh là thật, nhưng còn cấm dục thì...]

Không hiểu sao sau khi đăng lên lại thiếu mất ba chữ 'có khả năng'.

Không phải do hệ thống nuốt chữ, có lẽ lúc cô ngồi uống nước dưa hấu, có phần không để ý, còn thêm con chuột không được nhạy, không cẩn thận cắt bỏ mất keywords cũng không phát hiện ra.

Ban đầu cô cũng chỉ muốn nói lên cách nhìn của mình về cấm dục mà thôi, chưa từng nghĩ đến lời nhắn này như tinh tinh chi hỏa (*), cháy trên đại thảo nguyên Weibo, không thể ngăn cản.

(*) Tinh tinh chi hỏa (星星之火): ý nói những sự việc lúc đầu nhỏ nhưng sau này phát triển đến mức không kiểm soát được.

Cô cứ có cảm giác mình không cẩn thận bị cuốn vào một vòng xoáy hắc ám rất lớn, một cảm giác kì lạ không nên lời. Theo lẽ thường, chỉ là một bình luận bình thường sao có thể tạo ra một cơn bão lớn như vậy? Giống như có ai đó phía sau muốn đẩy lời nhắn này lên đầu sóng ngọn gió vậy.

Tô Vận lo sợ bất an, có cảm giác mình đã gây họa lớn. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác năm năm trước mình và người kia đã từng có mối liên hệ.

Tô Vận híp mắt, buộc mình không được nghĩ đến quá khứ kinh khủng đó nữa.

Lúc này, điện thoại trong tay đột nhiên kêu lên, Tô Vận sợ mất hồn, cô thở phù mới nhìn rõ người gọi là cô bạn thân Điền Điềm.

Cô điều chỉnh giọng của mình: "Hơn nửa đêm rồi còn chưa ngủ à?"

Điền Điềm cười trên nỗi đau của người khác: "Sao tao ngủ được đây? Weibo Tưởng Mộ Thừa bùng nổ, mấy phóng viên sắc nữ của kênh Tài chính và Kinh tế sắp phát điên rồi, hồi trước còn nói muốn ngủ với lão công của bọn tao, sau này nghĩ lại thì thấy không đúng..."

Sau đó Điền Điềm nói cái gì, Tô Vận một chữ cũng không lọt, chỉ thấy tai mình trong nháy mắt ù hết cả lên.

Trong điện thoại nhao nhao, hai cô y tá bên cạnh cũng vô cùng phẫn nộ lên án người để lại lời nhắn kia.

Không ở trong phòng trực ban thêm được nữa, Tô Vận đành phải cầm di động ra một góc yên tĩnh của khu nội trú.

Điền Điềm lại nói: "Không biết người Nghe Đồn Nửa Thật Nửa Giả ngốc như thế nào, có điều tao đồng cảm với cô ấy."

Tô Vận hạ giọng hỏi: "Sao lại đồng cảm với cô ấy?"

"Bởi vì cô ấy sắp xuống địa ngục rồi. Biết vì sao trên mạng không có hình ảnh hay video liên quan đến Tưởng Mộ Thừa không?" Điền Điềm hỏi Tô Vận.

Tô Vận thầm nghĩ, có tiền có quyền tìm người xóa đi chứ sao.

"Tưởng Mộ Thừa tuy rằng là nhân tài kiệt xuất của giới kinh doanh, nhưng anh ta tốt nghiệp Trường Khoa học Máy tính CMU, được ca ngợi là thiên tài máy tính, anh ta chỉ cần động ngón tay một cái là tra ra được ID của người kia." Điền Điềm vừa nói vừa thở dài.

"Haiz, đồng cảm sâu sắc."

Tô Vận: "..."

Cô cảm giác thế giới của mình sắp đến ngày tận thế rồi.

Ngộ nhỡ Tưởng Mộ Thừa thực sự đến bệnh viện tìm, dựa vào địa vị với sức ảnh hưởng của anh ta, lãnh đạo bệnh viện sẽ xử lý cô như thế nào?

Nói không chừng ngay cả công việc cũng không giữ được.

Sau lại, Điền Điềm hậu tri hậu giác (*) phát hiện ra, Weibo của Tô Vận bạn thân mình chính là Nghe Đồn Nửa Thật Nửa Giả.

(*) Hậu tri hậu giác (后知后觉): nhạy cảm với những thứ người khác không phát hiện ra.

...

"Tô Tô, mày có nghe không đấy?"

Giọng nói Điền Điềm kéo suy nghĩ của Tô Vận từ cái đêm kinh khủng của hai tuần trước trở về.

Tô Vận nhìn quanh một chút, tuy rằng đầu óc bị mặt trời nướng chín, nhưng phong cảnh trước mắt khá rõ ràng, vẫn đang ở khu phục vụ trên đường cao tốc, nói với Điền Điềm: "Nghe đây, mày nói tiếp đi."

Điền Điềm chợt đè thấp giọng: "Mày đợi một chút, chủ biên bọn tao đang qua đây, đừng tắt máy, lát nữa tao kể cho mày nghe tao mất công như thế nào mới nghe ngóng được hành tung của Tưởng Mộ Thừa mấy ngày nay."

Tô Vận cảm giác mồ hôi sau lưng đang chảy xuống thành giọt.

Bộ đồ này không thoáng khí chút nào. Đây là bộ đồ được cô nhờ người mua hộ trên mạng, 288 tệ, nghe nói là là đợt hàng đầu tiên của một nhãn hiệu nào đó, là tơ tằm thật.

Cô chưa ngắt máy, bên kia truyền đến tiếng Điền Điềm trao đổi với đồng nghiệp.

Tô Vận yên lặng nghe, một tay chùi mồ hôi trên cổ, một tay quạt gió. Lúc cô vô tình cúi đầu, phát hiện cái váy liền áo 'tơ tằm' có một sợi chỉ khá dài, muốn dùng tay kéo đứt nhưng không được, lại còn làm cho váy bị co lại.

Đành thôi.

Tô Vận ra không ít mồ hôi, khát nước muốn chết mà chai nước vừa nãy cô lại để trên xe không mang xuống.

Cách xe buýt không xa có một cửa hàng tiện lợi.

Vẫn là cửa hàng tiện lợi gần cô hơn.

Tô Vận cầm theo một chai nước đi ra khỏi cửa hàng, vừa lúc chạm mặt một người đàn ông, bất ngờ không kịp chuẩn bị, tầm mắt của cô chạm phải ánh mắt của người đó.

Người đó thản nhiên nhìn Tô Vận, tiếp tục đi về phía trước. Tô Vận chưa kịp thu tầm mắt, nhìn lướt qua bóng anh.

______________________

Tác giả có vài điều muốn nói:

Hôm nay, tôi đã trở lại với chú Tưởng của chúng ta ~

______________________

Lời của editor:

Chào mọi người, mình là peeWan.

Mình khá có hứng thú với các truyện của Mộng Tiêu Nhị, đặc biệt là truyện này, nên quyết định edit cho mọi người cùng đọc. Mình còn đi học nên thời gian rảnh khá hạn chế, có thể sẽ ra truyện hơi chậm, nhưng yên tâm nha, mình sẽ không bỏ truyện đâu. Cam kết luôn~~~

Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ mình (❁'▽'❁)*✲゚*