Không Yêu Không Vui

Chương 2: Không phải anh ta theo dõi tao chứ?



Editor: peeWan

______________________

Lần thứ hai Tô Vận nhìn thấy người đàn ông kia là khi anh đứng trước một chiếc ô tô cúi đầu hút thuốc. Anh chậm rãi nhả ra khói trắng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn các loại xe tới lui trong khu phục vụ.

Không biết tại sao, Tô Vận đột nhiên cảm thấy thời tiết cũng không nóng lắm.

Thế nhưng tim đập rộn lên.

Mà Điền Điềm ở đầu kia cuộc gọi cũng làm xong việc của mình, tiếp tục cùng cô tranh công, nói mình khó khăn bao nhiêu, nhờ vả bao nhiêu người mới hỏi được lộ trình của Tưởng Mộ Thừa. Tô Vận nghe Điền Điềm ríu ra ríu rít, lại nhất tâm nhị dụng (*) nhìn về phía người đàn ông kia.

(*) Nhất tâm nhị dụng (一心二用): làm hai việc cùng một lúc.

Ngắm nghía một hồi, khoảng cách giữa cô và người đó chỉ còn chưa đến tám mét.

Tô Vận cúi đầu nhìn sợi chỉ chói mắt trên váy của mình.

Xe buýt cô đi đã bắt đầu bấm còi hối thúc hành khách lên xe. Nhưng cô không lên, ma xui quỷ khiến đi về phía người đàn ông đó.

Người đàn ông quay lại, ánh mắt nghi hoặc nhưng không lên tiếng.

Tô Vận chỉ thuốc lá của anh: "Có thể cho tôi mượn một lát không?"

Anh hơi sững lại nhưng vẫn đưa cô bật lửa kèm thuốc lá của mình.

Trong điện thoại Điền Điềm hỏi cô: "Mày đang nói chuyện với ai vậy?"

"Tao đang ở khu phục vụ, hỏi mượn người ta chút đồ."

Điền Điềm không hỏi nhiều, nói tiếp: "Tô Tô, mày chờ chút, nhóm QQ bọn tao vừa có tin tức mới của Tưởng Mộ Thừa."

Tô Vận đã châm lửa, bắt chước dáng vẻ hút thuốc của người bên cạnh hút một hơi, nhưng không biết nhả khói, suýt nữa bị sặc chết.

Ho khan liên tục.

Anh hơi cau mày.

Tô Vận cảm thấy thất lễ, lại càng ngượng ngùng lúng túng hơn. Cô trả lại bật lửa cho anh, nói cảm ơn. Anh nhận lấy, không nói gì.

Tô Vận ho khan hai tiếng để che giấu sự mất tự nhiên của mình, sau đó khẽ cúi xuống, cầm lấy sợi chỉ kia chạm vào tàn thuốc hồng, sợi chỉ rơi xuống.

Lúc này cửa sổ chiếc ô tô sang trọng hạ xuống, ghế sau có một người đàn ông, nói vọng ra: "Anh Tư, điện thoại của anh." Nói xong đưa điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Anh một tay cầm thuốc, tay kia xoay bật lửa, không cầm máy, nói với người đàn ông trong xe: "Cậu ngủ tiếp đi."

Tô Vận liếc người trong xe, không nhìn rõ dáng dấp, nhưng tầm nhìn rơi trên chiếc áo sơ mi rượu đỏ của anh ta.

Lòng nhiệt tình của Sơ mi rượu đỏ bị đả kích, nheo mắt nhìn Tô Vận, vô vị nâng cửa xe lên.

Người phụ xe hô to nhắc khách mau lên xe.

Tô Vận gật đầu với người đàn ông đang hút thuốc tỏ ý cảm ơn lần nữa, rồi đi về phía xe buýt.

Điền Điềm đã xem xong tin tức trong nhóm QQ, rất hưng phấn, nhưng giọng rất thấp: "Tô Tô, mày với Tưởng Mộ Thừa có duyên thật, anh ta vậy mà hai ngày nay về quê mày đấy."

Tô Vận không đợi Điền Điềm nói xong, trong lòng hơi hồi hộp, miệng nhanh hơn não: "Mày nói gì? Tưởng Mộ Thừa về quê tao? Không phải anh ta theo dõi tao chứ?"

Mà người đàn ông đứng cạnh xe hút thuốc sau khi nghe như thế, hơi dừng tay lại, nhìn về phía bóng lưng Tô Vận.

Tô Vận bên này nói xong lại thấy có chút không ổn và buồn cười.

Không đợi Điền Điềm cười nhạo, Tô Vận vội vã giải thích: "Đầu óc tao bị phơi nắng đến hồ đồ rồi, anh ta đường đường là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Trung Xuyên, cho dù muốn tìm tao tính sổ, cũng không tới mức tự mình tới đây."

Điền Điềm vẫn không kìm được chế giễu: "Xem như mày vẫn còn tự biết mình, tao nói mày nghe, chuyện anh ta tìm mày tính sổ bé tí bằng đầu ngón tay, anh ta ở quê mày khảo sát địa điểm của một hạng mục, đoán chừng làm xong sẽ về Bắc Kinh."

Tô Vận trầm mặc, yên vị ở chỗ ngồi ngập tràn ánh nắng của mình. Cô xoa ngực, từ lúc nhìn thấy người đàn ông kia, cô cứ có cảm giác tức ngực khó thở, tim đập liên hồi, không lẽ trời nóng quá nên cảm nắng rồi?

Điền Điềm tiếp tục: "Mày nhắn thì không sao, nhưng lại phá hỏng thanh danh của người ta, lại gặp thêm mấy người mưu mô, muốn nổi tiếng nên tự nhận đã ngủ với Tưởng Mộ Thừa nữa."

Rõ ràng không khí trong xe không mát lắm, nhưng Tô Vận vẫn cảm thấy rét run.

Xe buýt đã lái ra khỏi khu phục vụ.

Người đàn ông đứng cạnh xe thuận tay ném tàn thuốc vào thùng rác, nhưng tầm mắt vẫn nhìn theo hướng xe buýt rời đi, đáy mắt âm u.

Lúc này Sơ mi rượu đỏ hạ cửa xe xuống, những lời Tô Vận nói đã truyền hết vào trong xe, anh ta nghe nhất thanh nhị sở (*), cười đến suýt đau sốc hông, anh ta trêu: "Anh nha, từ khi nào mà trở thành kẻ bám đuôi rồi?"

(*) Nhất thanh nhị sở (一清二楚): rất rõ ràng.

Tưởng Mộ Thừa liếc mắt nhìn Sơ mi rượu đỏ, không lên tiếng.

Lâm Việt không nhịn được cười, nghĩ đến cô gái kia không biết mặt mũi Tưởng Mộ Thừa ra sao, còn nghi ngờ mình bị Tưởng Mộ Thừa theo dõi, cảm thấy thú vị.

Vì thế anh ta cười hả hê: "Anh Tư, nếu sau này cô gái kia biết anh là Tưởng Mộ Thừa, anh nghĩ cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào?"

Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm Lâm Việt mấy giây, sau đó không nói gì mở cửa xe ngồi vào.

Lâm Việt hỏi tiếp: "Anh Tư, anh có muốn đuổi theo chiếc xe buýt kia không?"

Tưởng Mộ Thừa cuối cùng mở miệng: "Cậu rảnh lắm sao?"

Lâm Việt: "..."

Nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi Tưởng Mộ Thừa: "Anh không muốn biết cô ấy là ai sao?"

"Không muốn."

Lâm Việt đụng phải một cái mũi tro (*), ngượng ngùng quay mặt ra chỗ khác.

(*) Đụng mũi tro (碰一鼻子灰): cố gắng làm người khác hài lòng nhưng kết quả không được như ý muốn.

Chỉ là không hiểu sao anh ta cứ nghĩ đến màn nói chuyện dở khóc dở cười ở khu phục vụ lúc nãy. Cô gái kia không những thú vị mà còn làm người khác nhớ mãi không quên. Mặc dù bộ đồ cô mặc là hàng giá rẻ, chất liệu tầm thường nhưng vẫn không che lấp được khí chất độc đáo toát ra từ con người cô ấy.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Việt cảm thấy hàng lông mày của cô cực kì giống một nữ diễn viên nào đó. Đại não hắn nhất thời chập mạch, cụ thể là người nào thì nghĩ không ra. Dù sao thì tên người đó cũng rất quen. Anh ta từng thấy nữ diễn viên đó đánh võ, không tệ, rất có lực.

Di động Tưởng Mộ Thừa vang lên. Một dãy số dài không có tên, nhưng anh nhớ được, là số của Diệp Tình Lam, trước đây đã từng gặp qua vài lần. Anh không lưu, nhưng nhớ kĩ. Điện thoại tiếp tục reo, Tưởng Mộ Thừa không nhận, cũng không ấn từ chối mà tắt âm để sang một bên.

Lâm Việt thấy Tưởng Mộ Thừa cầm điện thoại, nghĩ đến chuyện lúc trước, tò mò: "Anh Tư, sao anh không nghe điện thoại của Diệp Tình Lam?"

Anh ta cũng nhớ số của Diệp Tình Lam.

Tưởng Mộ Thừa hỏi lại: "Sao anh phải nghe?"

Một câu suýt làm Lâm Việt nghẹn chết, thật may anh ta đã quen với những chuyện như thế này.

Tưởng Mộ Thừa nói rằng không muốn quan tâm đến thái độ của Diệp Tình Lam, Lâm Việt không dám nói thêm gì nữa.

Hết điện thoại Lâm Việt rung, tiếp đến QQ.

Diệp Tình Lam: [Anh Tư đang ở cùng anh phải không? Anh ấy đang bận sao?]

Lâm Việt theo bản năng liếc nhìn Tưởng Mộ Thừa đang tựa lưng lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bận chỗ nào?

Nhưng anh ta không thể nói với Diệp Tình Lam rằng Tưởng Mộ Thừa không muốn tiếp điện thoại của cô, đành phải lấp liếm: [Anh Tư bề bộn nhiều việc.]

Diệp Tình Lam lại hỏi: [Khi nào các anh về Bắc Kinh?]

Này... Việc này đúng là làm khó anh ta, anh ta sợ Diệp Tình Lam sẽ chặn bọn họ ở giao lộ đường cao tốc.

Lâm Việt nhìn Tưởng Mộ Thừa lần nữa.

Giống như có cảm ứng, không đợi anh ta mở miệng, Tưởng Mộ Thừa nói: "Để anh nói chuyện với cô ấy."

Lâm Việt cảm động muốn ôm đùi (*), không ngờ hôm nay Tưởng Mộ Thừa tốt như vậy.

(*) Ôm đùi (抱大腿): chỉ hành vi đạt được lợi ích bằng cách tận dụng lợi thế của người khác, đặc biệt là những người yếu đuối chủ động lợi dụng kẻ mạnh. 'Đùi' thường là các đối tượng đặc biệt nổi bật trong một lĩnh vực nhất định hoặc có nguồn lực khan hiếm. Cũng có ý chỉ sự chế giễu lẫn nhau và tự ti giữa bạn bè với nhau.

Tưởng Mộ Thừa gọi cho Diệp Tình Lam, điện thoại mới kêu hai tiếng đã bắt máy.

Giọng nói của Diệp Tình Lam hơi run nhưng vẫn luôn giữ được sự dịu dàng: "Anh Tư."

Tưởng Mộ Thừa 'ừ' một tiếng, giọng nói nhàn nhạt: "Diệp tiểu thư, có chuyện gì?"

"Anh Tư, bộ phim công chiếu lúc tám giờ tối nay, em đã để cho anh với Nhiên Nhiên hai tấm vé, đạo diễn Trương cố ý dặn em, nhất định phải giữ chỗ tốt nhất cho hai người."

Tưởng Mộ Thừa tay cầm điện thoại áp vào tai, lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ, tầm mắt vừa lúc đụng phải chiếc xe buýt trên đường, giữa tấm màn che nắng bị hở, anh thấy một bóng áo màu xanh lam.

Liếc mắt một cái, ô tô tách ra, vượt lên trước xe buýt.

Không hiểu sao, anh nhớ đến cô gái hỏi mượn bật lửa của anh ở khu phục vụ, cũng mặc một bộ váy liền có màu như vậy.

Trong điện thoại lại truyền tới một âm thanh dễ nghe: "Anh Tư?"

Tưởng Mộ Thừa hoàn hồn, anh không chút suy nghĩ, thẳng thắn từ chối: "Tôi không rảnh, không đi được, Nhiên Nhiên cũng không muốn xem."

Diệp Tình Lam hiển nhiên không nghĩ Tưởng Mộ Thừa sẽ không nể mặt như vậy, nhất thời không tìm được từ thích hợp, cuộc gọi rơi vào trầm mặc.

Tưởng Mộ Thừa không có nửa phần không nỡ: "Không có việc gì, tôi cúp máy."

"Anh Tư!" Diệp Tình Lam sốt ruột gọi.

"Còn có việc?"

"Việc kia... Không phải là Nhiên Nhiên thích tiểu thuyết nguyên tác, nên khi đó anh mới đầu tư vào bộ phim điện ảnh này sao?" Còn để cô diễn vai nữ chính.

Tưởng Mộ Thừa cũng không giấu giếm: "Nó đột nhiên không thích nữa."

Diệp Tình Lam: "..."

Cô không tìm thấy lý do để phản bác.

Bởi vì Đào Nhiên thích, nên Tưởng Mộ Thừa vung tay đầu tư cho bộ phim này, nhưng chưa đợi được đến khi phim được công chiếu, bởi vì một câu Đào Nhiên không thích, anh ngay cả một cái liếc mắt cũng tiếc rẻ.

Diệp Tình Lam bình tĩnh, trong giọng nói mang theo vài phần lấy lòng: "Anh Tư, anh cứ bận việc của mình đi, đúng lúc gần đây em đang nghỉ ngơi, nếu Nhiên Nhiên đột nhiên thích xem, em sẽ đưa con bé đến rạp xem."

Tưởng Mộ Thừa chỉ 'ừ' một tiếng, ngắt điện thoại.

Tuy Lâm Việt không nghe được Diệp Tình Lam nói chuyện, nhưng cú điện thoại này tám chín phần có liên quan đến bộ phim kia.

Lúc trước, bộ phim duy nhất mà Tưởng Mộ Thừa đầu tư có một điều kiện là để Diệp Tình Lam diễn vai nữ chính, nên toàn giới giải trí đồn Tưởng Mộ Thừa nhìn trúng hoa đán mới nổi Diệp Tình Lam, không tiếc tiền nâng đỡ cô gái này.

Còn lý do vì sao scandal này không bị lộ ra, chẳng qua vì mọi người trong giới không dám đắc tội Tưởng Mộ Thừa.

Thật ra bản thân anh ta không thích Diệp Tình Lam cho lắm, ngoại trừ mặt đẹp, dáng đẹp thì cô không có gì đặc biệt, hơn nữa Diệp Tình Lam còn là bạn thân của chị họ anh ta, anh ta càng không có cảm giác.

Nguyên nhân là anh ta có ác cảm với người chị họ khẩu thị tâm phi (*), khéo đưa đẩy lõi đời của anh ta, có thể là bạn của chị họ thì cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì.

(*) Khẩu thị tâm phi (口是心非): những gì được nói ra không giống với suy nghĩ, thường được sử dụng với ý xúc phạm.

Dạo trước Tưởng Mộ Thừa ăn cơm với Diệp Tình Lam, anh ta đã nhắc Tưởng Mộ Thừa, Diệp Tình Lam không đơn thuần như vẻ ngoài, nhưng Tưởng Mộ Thừa trước giờ vẫn làm việc theo ý mình, không do dự đầu tư vào bộ phim đó.

Sau này anh ta mới biết, Tưởng Mộ Thừa sở dĩ gia nhập giới giải trí để đầu tư phim điện ảnh là vì tiểu vương bát đản (*) Đào Nhiên rất thích Diệp Tình Lam.

(*) Vương bát đản (王八蛋): là một từ chửi thề rất phổ biến, có nghĩa là tên khốn khiếp.

Nghe nói tiểu vương bát đản yêu nguyên tác chết đi sống lại, muốn nữ thần Diệp Tình Lam mình thích diễn vai nữ chính trong tiểu thuyết. Vì thế Tưởng Mộ Thừa không nói hai lời đầu tư vào một khoản tiền lớn. Bây giờ tiểu thuyết đã chuyển thể thành phim, nữ chính cũng là Diệp Tình Lam, sao chớp mắt lại không thích rồi?

Lâm Việt càng nghĩ càng buồn bực: "Nhiên Nhiên không thích thật à?"

Tưởng Mộ Thừa hay bênh, ở trước mặt anh, ngàn vạn lần không được gọi Đào Nhiên là tiểu vương bát đản, mặc dù nó đúng là như vậy.

Tưởng Mộ Thừa xóa ghi âm cuộc gọi, không ngẩng đầu, trả lời Lâm Việt: "Không thích."

Lâm Việt ngay lập tức buột miệng: "Vì sao?"

Tưởng Mộ Thừa: "Nó di tình biệt luyến (*) với nữ diễn viên khác."

(*) Di tình biệt luyến (移情别恋): thay người yêu như thay áo.

Lâm Việt: "..."

Thế giới của trẻ con đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Anh ta không nhịn được tò mò: "Tiểu nha đầu lại thích ai?"

Ai lại có vinh hạnh lớn như vậy làm cho Đào Nhiên di tình biệt luyến?

Tưởng Mộ Thừa đã dọn sạch dung lượng điện thoại, cài đặt lại một chút, không để ý đến Lâm Việt: "Tô Nịnh Nịnh."

Tô Nịnh Nịnh?

...

Đột nhiên Lâm Việt kích động vỗ đùi: "Ôi trời, gần đây em cũng rất thích cô diễn viên này, em và Nhiên Nhiên ủng hộ cô ấy, tương lai cô ấy nhất định đại hồng đại tử (*). Đúng rồi, Tô Nịnh Nịnh hình như là người ở thành phố này..."

(*) Đại hồng đại tử (大红大紫): hot, sẽ được người ta chú ý.

Tưởng Mộ Thừa không có hứng thú với mấy chuyện minh tinh ngôi sao, bất kể Lâm Việt nói gì, anh cũng không quan tâm.

Sở dĩ anh nhớ rõ cái tên Tô Nịnh Nịnh này, là do đợt trước, cháu gái Đào Nhiên cứ luôn miệng nhắc đến trong điện thoại.

Lâm Việt không để ý Tưởng Mộ Thừa đang miễn cưỡng, ngược lại càng nói càng hăng, không ngừng lại được, bắt đầu tình cảm dạt dào mô tả lại cảnh Tô Nịnh Nịnh đánh võ trong phim, cách thể hiện của cô nhận được biết bao nhiêu lời khen.

Không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt Lâm Việt thần thần bí bí, đụng đụng Tưởng Mộ Thừa: "À, anh Tư, anh có cảm thấy cô gái gặp ở khu phục vụ hơi giống Tô Nịnh Nịnh không?"